Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 86: Có Hay Không Có?
“Anh ấy sẽ không bỏ tôi”.
Thanh âm từ Phùng Kiến Vũ rất nhẹ nhưng cũng rất chắc chắn. Cố Ninh dùng ánh nhìn khác lạ nhìn về phía phòng bếp: “Anh ta?. Cho dù có là chồng đi chăng nữa, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ vứt bỏ cậu, cậu tự tin quá đấy”.
Phùng Kiến Vũ đương nhiên có cái tự tin này. Cậu là tâm bệnh của Vương Thanh, cũng chính là thuốc chữa duy nhất, vậy nên nhất định phải kiêu ngạo, phải vênh mặt lên rồi.
“Nhỡ đâu có ngày nào đó tôi bỏ anh ta thì sao?”.
Đây là lần thứ hai Cố Ninh bị người khác hỏi ngược lại một câu y như vậy: “Cậu tuyệt vọng còn không vứt bỏ anh ta nữa là… đừng để anh ta đùa giỡn cậu”.
Phùng Kiến Vũ nhíu mày nhìn cô: “Tại sao trong mắt cô tôi lại không nghiêm túc như thế, ngay cả người yêu của mình còn không rõ, chẳng nhẽ cuộc sống của tôi sinh ra đã giống trò đùa như vậy sao?. Tôi nói, tốt xấu gì cũng là đàn ông, không nói về vấn đề thể lực a, ít nhất trách nhiệm và suy nghĩ tôi vẫn có, đừng dùng suy nghĩ của con gái áp đặt lên tôi có được không?”.
Cố Ninh càng nghe càng thấy đúng, càng nghe càng thấy không thể tiếp thu nổi: “Nói cậu đấy, tôi chỉ tốt bụng khuyên cậu hai câu, tại sao lại nghĩ là tôi xem thường cậu như vậy?”.
“Đừng để ý nữa a, ngoan!”.
Vương Thanh thu dọn phòng bếp, cắt nửa quả dưa hấu rồi bốn người quây vào một chỗ cùng nhau ăn, Cố Ninh cùng Bạch Nham ăn xong mới đứng dậy ra về, chủ nhà cũng không có ý giữ lại trực tiếp ra mở cửa đuổi khách.
Cố Ninh nghe tiếng cửa đóng lại, lòng hạ quyết tâm. Cô mà còn xen vào chuyện của Phùng Kiến Vũ nữa… cô chính là chó!.
Lần này thì đúng rồi!.
Vài ngày sau kì nghỉ Phùng Kiến Vũ mới trở về nhà, mẹ Phùng mở cửa cho cậu còn cố ý nhìn thoáng qua đằng sau cậu có ai không. Phùng Kiến Vũ khó có cơ hội chọc giận mẹ, hùng hổ nói Vương Thanh không có tới, mẹ sợ cái gì, lập tức trùng một cái bạt tai của mẹ Phùng.
Theo như Vương Thanh phân tích, hai bà mẹ vẫn ngầm liên lạc với nhau, vậy chuyện cậu và Vương Thanh dọn ra ngoài ở khẳng định mẹ đã biết, có điều mẹ cậu lại không có phản ứng gì đặc biệt.
Chỉ là mỗi lúc cậu xem điện thoại và nghe điện thoại, mẹ cậu cứ theo dõi đằng sau, một phút cũng không rời.
“Em nói với anh rồi, anh đừng có lén lút đến đây, mẹ em gần đây sắc mặt không tốt, em sợ anh đến rồi lại bị mẹ đánh!”.
Buổi tối chui vào ổ chăn gọi điện thoại, Phùng Kiến Vũ cứng rắn nhắc nhở Vương Thanh.
Vương Thanh hắc hắc cười hai tiếng: “Dì rất thích anh, anh có cảm giác mẹ đánh em mới là có khả năng”.
“Anh nỡ không?”.
“Làm sao có thể” Vương Thanh lay lay tóc: “Anh ngày mai đi cắt tóc, nhuộm nữa, chỉnh chu lại nhan sắc”.
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ tỉ mỉ một chút. Vương Thanh không tốn sức cũng làm cho Khương Duy Viễn thèm đến chảy nước miếng, vạn nhất đẹp trai hơn rồi nhiều người để ý đến thì phải làm sao?.
“Anh đừng có đi, nhỡ đâu khó coi rồi sao, vạn nhất thợ cắt tóc run tay một cái nhuộm hỏng, lúc đó lại phải cạo trọc!” Giọng của cậu vừa khoa trương vừa nghiêm trọng: “Nghe lời đừng nhuộm”.
Vương Thanh nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng, vậy là nghe lời người yêu không đi.
“Ai u, em đang mặc gì vậy?”.
Mặt Phùng Kiến Vũ nóng lên: “Làm gì, muốn đùa giỡn lưu manh đúng không?”.
Vương Thanh cười gian hai tiếng: “Anh là sợ buổi tối em lạnh. Ôi chao, đắp chăn cho kín nhé, đừng để bị cảm rồi về lây cho anh”.
“Được rồi, còn cần anh nhắc nhở sao”.
Phùng Kiến Vũ còn muốn nói tiếp, cửa đột nhiên bị gõ, tiếng mẹ cậu ở ngoài cửa không mấy rõ ràng, đại khái là bảo cậu ngủ sớm đi.
“Mẹ bảo em ngủ, anh cũng ngủ sớm đi”.
Vương Thanh trên màn hình chu môi, vạn phần ủy khuất: “Hôn một cái~”.
“Hôn cái đầu anh, ngủ sớm một chút!”.
Vương Thanh chưa từ bỏ ý định, hướng phía màn hình hôn một cái, Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ đáp lại.
Lúc Vương Thanh chuẩn bị tắt điện thoại thì Tháp Tháp chui lên giường, hướng phía màn hình nhìn Phùng Kiến Vũ sủa hai tiếng.
“Ai u tiểu bảo bối, có nhớ ta không?”.
Vương Thanh bĩu môi trong lòng ủy khuất. Em cũng không gọi anh là bảo bối, em cũng không hỏi anh có nhớ em không!.
“Đại Vũ, chó nhận người nhờ vào mùi, không phải mắt, nó không biết em đâu, không nhớ em đâu”.
“Aii nói, không thể nào, nó nhất định nhận ra em”.
“Thật mà thật mà, Tháp Tháp năm tuổi rồi, mắt cũng không rõ nữa, đúng không Tháp Tháp?”.
Hắn nói vậy Phùng Kiến Vũ mới nhớ ra Tháp Tháp cũng đã là chú chó năm tuổi, từ lúc họ quen nhau đến giờ cũng đã được năm năm rồi.
“Ai, cũng năm năm rồi” Phùng Kiến Vũ cảm thán một câu: “Thời gian rôi qua thật nhanh a…”.
Vương Thanh cũng không biết đang nghĩ cái gì: “”Em nếu có thể sinh, con của hai chúng ta có thể đi nhà trẻ rồi”.
Phùng Kiến Vũ cười rộ lên: “Khẳng định là anh không muốn nói chuyện nghiêm túc mà, em tắt đây!”.
“Đợi chút nữa….”.
Phùng Kiến Vũ tắt điện thoại, nằm ngửa ra trên giường nhìn trần nhà. Cậu nhớ đến mùa hè năm ấy cậu và Vương Thanh nằm trong chăn nháo qua nháo lại, nhớ đến khoảng thời gian mấy năm cậu không dám quay về đây.
Cậu xuống giường bật đèn, đi tới giá sách lấy xuống bộ “Ỷ Thiên đồ long ký”, quyển truyện này cậu xem không biết bao nhiêu lần, mỗi một chương một chi tiết đều khắc sâu vào trong trí óc, lật vài trang lại có một tờ giấy nhỏ.
Đó là những tờ giấy Vương Thanh viết cho cậu ngày trước.
Cậu có thói quen kẹp lại trong tập sách, vài lần sắp xếp lại đồ đạc muốn bỏ đi nhưng không nở, cuối cùng lần lượt xếp chúng vào trong mấy quyển truyện. Mấy năm nay cậu không không dám vứt đi, đều giữ lại hết, giống như giữ lại người nào đấy ở trong lòng.
Giống như mấy bức tranh Vương Thanh không cho cậu xem, ai trong bọn họ cũng có một khoảng tối vô hình, cũng có thể coi là bí mật nhỏ của riêng bản thân.
Phùng Kiến Vũ đã sớm nói ngày quay về trường học, trước khi đi mẹ cậu gói cho không ít đồ ăn mang theo, tuy rằng mẹ không nói rõ nhưng cậu nhìn ra được, trong mấy món này đều có phần của Vương Thanh.
Sau đợt nghỉ lễ, miền Bắc bắt đầu lạnh trên diện rộng, sau hai ngày trời mưa thì càng lạnh hơn.
Mỗi ngày tắm xong Phùng Kiến Vũ đều là chạy thẳng một mạch xông vào trong chăn, ôm cái túi sưởi to bằng người mà sưởi ấm.
“Chịu một chút, hai hôm nữa là ấm rồi” Túi sưởi lên tiếng dỗ dành cậu.
“Để thế này một lúc đi, hôm nay anh không vẽ bài sao?” Phùng Kiến Vũ cọ cọ bờ vai hắn, thoải mái thở dài một tiếng.
“Có chứ, không phải là chui vào chăn làm ấm trước cho em sao?” Vương Thanh ngáp một cái: “Thôi rồi, anh buồn ngủ rồi”.
Vương Thanh gần đây không những phải giao bài vẽ, hắn còn muốn tranh thủ tham gia cuộc thi thầy giáo giới thiệu. Hai hôm trước thầy giáo có đề cử, mấy năm trước hắn không tham gia, thôi thì năm nay đi vậy, có tiền thưởng rồi có thể giải quyết sáu tháng cuối năm tiền nhà a.
Phùng Kiến Vũ gạt chăn trên người hắn xuống: “Nhanh đi, vẽ xong còn đi ngủ, em không giữ anh đâu”.
“Em đúng thật không có lương tâm!” Vương Thanh ôm mặt cậu hung hăng hôn xuống một cái: “Em chờ đấy, đợi anh xong việc xem anh chỉnh em như thế nào”.
Phùng Kiến Vũ vùi mình trong chăn cười không ngừng: “Có bản lĩnh anh chỉnh luôn đi!. Xem anh lợi hại đến đâu?”.
Vương Thanh làm bộ muốn quay lên giường, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng vờ sợ hãi: “Ôi chao ôi chao, chỉ là đùa thôi mà, đừng tưởng thật chứ?”.
“Không được nháo, nhanh ngủ đi”.
Vương Thanh vào phòng khách bật đèn, yên lặng tiếp tục vẽ bài, thỉnh thoảng lại quay về phòng ngủ xem Phùng Kiến Vũ có đạp chăn hay không. Phùng Kiến Vũ cuộn chăn như con nhộng, ngủ im lìm.
Cũng không biết vì sao Phùng Kiến Vũ thấy mình cũng thật lạ, cậu ngủ một mình thì rất ngoan, nhưng lúc ngủ với Vương Thanh thì lại không yên, lúc nào cũng phải chen về phía hắn.
Có điều Phùng Kiến Vũ cũng không biết là có phải ngủ với ai cũng vậy không, dù sao từ lúc lớn lên đến bây giờ cậu cũng chỉ ngủ cũng với mình Vương Thanh.
Vương Thanh đứng ở cửa nhìn cậu một lúc, càng nghìn càng thấy thích, xoay người ra ngoài lấy ra một tờ giấy, phác họa vài nét bút, trên giấy hiện lên một Phùng Kiến Vũ đang ngủ say.
Sau khi gặp lại hắn cũng từng vẽ một vài bức tranh, phác họa có mà hoàn thành rồi cũng có, nhưng chính là ngượng không muốn để Phùng Kiến Vũ biết. Hắn chính là muốn vẽ mười năm, sau đó đóng thành một quyển tặng cho cậu.
Rạng sáng ngày hôm sau, mới tiết một Vương Thanh đã vừa nghe vừa ngáo, Bạch Nham cũng ngáp, lớp trưởng ngồi bên cạnh nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Hai người sao giống con nghiện vậy?”.
Bạch Nham nhìn Vương Thanh từ trên xuống dưới một lần: “Cậu ta là lao lực quá độ, trẫm là vì giang sơn xã tắc mà tổn hao tinh thần sức khỏe”.
Vương Thanh hừ một tiếng không thèm để ý đến tên kia, hắn hiện tại buồn ngủ đến độ chỉ muốn gục xuống trong góc ngủ một giấc thật say.
Chuông nghỉ giữa giờ vừa vang lên, Vương Thanh đã nằm úp sấp lên bàn, Bạch Nham nhanh tay vỗ vỗ hai cái: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc cho tỉnh táo tinh thần”.
“Mẹ nó cậu thật phiền!” Vương Thanh bất đắc dĩ đứng lên cùng Bạch Nham đi đến cuối hành lang.
Bạch Nham mở cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào khiến Vương Thanh run run.
Hai người yên lặng hút được nửa điếu thuốc, Bạch Nham lên tiếng: “Gần đây không lên trường, có mấy tin đồn có khi cậu không biết!”.
Vương Thanh nhíu mày hút thuốc: “Làm sao vậy?. Có người có bầu?”.
“Xí!” Bạch Nham trừng mắt liếc hắn: “Có người nói chuyện cậu với Đại Vũ, tôi biết hai người chưa từng nghĩ đến chuyện giấu giếm, thế nhưng nói thẳng ra cũng không tốt, lão Tào thấy phiền. Cậu cũng không phải duy nhất, trước khi có một sư ca…”.
Vương Thanh lười biếng liếc hắn một cái: “Có liên quan gì đến tôi?”.
“Cậu cứ nói thế đi!” Bạch Nham liếc lại: “Lão Tào vốn dĩ rất thích cậu, lần tham gia thi này năm tư tổng cộng đề cử ba người, cuộc sống sau này cậu muốn làm gì không ai ngăn cậu. Thế nhưng hiện tại cái gì không nên thừa nhận thì tốt nhất không cần thừa nhận!”.
Vương Thanh gảy gảy tàn thuốc vào thùng rác: “Cậu quản nhiều chuyện hơn cả mẹ tôi”.
“Không biết tốt xấu gì nữa đúng không?”.
“Tự lo bản thân cậu là được, nghĩ cho tôi làm gì?” Vương Thanh nhìn hắn rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Ôi chao, trồng cây si sao?”.
Bạch Nham mặt đỏ lên: “Mẹ nó, Vương Thanh cậu thật đúng là đồ lưu manh”.
Phùng Kiến Vũ nhàn rỗi không có việc gì liền lên mạng xem thông tin thực tập, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên học nghiên cứu sinh hay nên đi làm. Vương Thanh lại không thích nghĩ mọi chuyện xa quá, đối với chuyện của bản thân sau này còn chưa có dự định rõ ràng.
Đang xem thì Bạch Nham gọi điện tìm cậu, nói giảng viên hướng dẫn tìm cậu nhưng không có số liên lạc của cậu. Lúc này Phùng Kiến Vũ mới phát hiện ra giáo viên hướng dẫn nhắn tin bảo cậu đến phòng giáo vụ có chuyện cần trao đổi.
Cậu nghĩ rằng nhiều lắm cũng chỉ là chuyện trong học viện, hoạt động sáu tháng cuối năm, sinh viên mới… thế nhưng đến khi bước vào rồi mới phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cả bốn giáo viên đều không ở đây, ở bàn họp chỉ có Mạnh bí thư của học viện.
Mạnh bí thư năm nay khoảng năm mươi tuổi là một nữ nhân nhã nhặn, bình thường nói chuyện đều dùng lời lẽ nhỏ nhẹ, Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy cách nói chuyện của bà giống hệt như mẹ Vương Thanh.
“Cô giáo Mạnh, em…”.
“Lại đây ngồi đi, tôi tìm cậu”.
Phùng Kiến Vũ ngay ngắn ngồi xuống trước mặt bà, trong lòng có chút nghi hoặc: “Cô tìm em có việc gì ạ?”.
“Cậu xem cái này, đây là danh sách những người được cử đi học tiếp”.
Bà đưa cho cậu một danh sách: “Ba cái tên đầu thì bỏ qua, bảy tên sau là danh sách cử đi học, ngày mai bắt đầu công bố”.
Phùng Kiến Vũ nhận lấy, thấy được tên mình ở vị trí số năm, thế nhưng kì lạ là cậu không hề cảm thấy vui vẻ. Mạnh bí thư không phải người phụ trách việc này, lại còn gọi một mình cậu lên…
“Phùng Kiến Vũ a, tôi thấy cậu là một học sinh đặc biệt ưu tú, các hoạt động trong trường cậu cũng tham gia không ít, cũng muốn lưu lại cậu ở lại giảng dạy, bồi dưỡng cậu thành lớp kế tục sự nghiệp, cử cậu đi học nghiên cứu sinh…”.
Bà vừa cười vừa nói chuyện, vẻ mặt thong thả, từ ngữ tất cả đều thể hiện là nhà trường rất coi trọng cậu, mong muốn cậu ở lại trường, thế nhưng Phùng Kiến Vũ hiểu, mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy.
“Lão sư, nếu có cơ hội em cũng muốn được tiếp tục học, cô có chuyện gì cứ nói thẳng”.
Mạnh lão sư vẫn cười cười ôn hòa, giọng nói lại mềm mỏng như nước: “Tôi nghe nói cậu cùng một nam sinh có quan hệ rất thân thiết, cái này ảnh hưởng không tốt, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói, chuyện này là thật sao?”.
Phùng Kiến Vũ rốt cuộc cũng hiểu tại sao Mạnh bí thư lại đích thân tìm cậu nói chuyện, mục đích chính là đây sao.
—-Thừa nhận, tên trong danh sách cử đi học sẽ không có.
—-Phủ nhận, cậu vẫn là đối tượng ưu tiên bồi dưỡng của học viện.
…
Phùng Kiến Vũ đóng cửa lại, xoay người lại chạm mặt tiểu sư muội.
Tiểu sư muội thấy cậu cũng có chút bất ngờ: “Sư ca, anh tới làm việc sao, vừa lúc em có chuyện muốn hỏi anh, em nghe mọi người nói…”.
Phùng Kiến Vũ cười cười: “Vì sao mấy người đều tin lời từ miệng người khác nói ra, không muốn tin tưởng lời từ chính miệng người quen?. Rốt cuộc không tin tôi, hay là không tin chính bản thân mấy người?”.
Mặc dù là lão sư cậu kính trọng, sớm chiều gặp gỡ học hỏi…
Tiểu sư muội ngây ngẩn cả người: “Em chính là có nghe chuyện anh được cử đi học…”.
Phùng Kiến Vũ vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Anh làm gì sai sao?”.
Tiểu sư muội mờ mịt lắc đầu: “Không có…”.
Phùng Kiến Vũ cười cười, xoa đầu cô, có chút mất mát xoay người đi, dọc theo sân bóng rổ đi hai vòng, điện thoại di động cũng lúc rung lên.
Tiểu Thanh: [Lát tan học đi ăn lẩu cay a!]