Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 78: Trầm Cảm?
Không đến mấy ngày rèm cửa mới cũng làm xong, trường học cũng chính thức khai giảng, Vương Thanh không một lời nói với Bạch Nham đã trực tiếp dời đến tổ ấm của riêng hắn.
Thế nhưng Phùng Kiến Vũ, đồ đạc linh tinh gì đều muốn chuyển đi, hôm trở lại trường mọi người trong kí túc đã về đông đủ, không biết phải mở miệng nói sao về chuyện này.
“Nhị ca, đồ đạc của anh đâu, sao còn ít vậy?” Từ Khoát vẫn láu táu như thường mở miệng hỏi: “Anh buổi tối không đóng cửa bị trộm hết rồi?”.
Cốc Nam liên tiếp trừng hắn vậy mà Từ Khoát vẫn không phát hiện ra. Phùng Kiến Vũ vốn đã nghĩ ra cớ rồi, nói mình chuẩn bị làm bài nghiên cứu, đi ra ngoài ở.
Mã Dung đang thu dọn đồ đạc, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cậu: “Nhị ca, không phải nói không cần làm sao, mười người điểm cao nhất sẽ được cử đi học nghiên cứu sinh, điểm của anh cao như vậy, hàng năm lại tham gia nhiều hoạt động được cộng điểm”.
Phùng Kiến Vũ đúng là đã quên chuyện này, ấp úng nói: “Vậy cũng không thể bỏ qua được…”.
“Tôi nhớ thế nào là trực tiếp phỏng vấn mà, có thầy giáo nào trong trường không thích anh đâu, anh sao còn phải làm bài nghiên cứu?”.
Phùng Kiến Vũ cứng mất hai giây: “A, nhỡ đâu trong danh sách mười người đó không có tôi thì sao?. Làm tốt chuẩn bị một chút cho chắc chắn”.
Cốc Nam cho hai người một cái lườm bén ngọt: “Nhị ca mấy cậu nói đúng đấy, phải chuẩn bị cho tốt. Cậu ra ngoài ở, chúng tôi có thể đến ăn cơm không?”.
Từ Khỏa trong lòng hậm hực vì không được hỏi, thầm mắng mấy người là kẻ xấu tính.
“Chuyện này… Cũng, cũng được…”.
“Nhị ca, Nhị ca, Internet chỗ anh nhanh không?. Chúng tôi có thể qua chơi điện tử không?”.
“Hả… Không được… mạng cực kì chậm”.
Phùng Kiến Vũ có chút hối hận. Cậu đã đánh giá ba người này quá thấp, cậu không nghĩ tới sẽ có nhiều chuyện phức tạp như vậy….
“Đại Vũ, xong chưa?” Vương Thanh đẩy cửa tiến vào thấy ba người liền lên tiếng chào hỏi.
Phùng Kiến Vũ thấy hắn như thấy cứu tinh, vội vội vàng vàng chạy theo.
Nhìn bóng lưng vội vã của Nhị ca, Từ Khoát thở dài một tiếng: “Thanh ca trước đây mỗi lần tới đều làm bộ tới tìm tôi, hiện tại đến giả vờ cũng không thèm nữa, có đúng tôi đã quá nhân nhượng rồi không?”.
“Hai người họ hẹn hò liên quan gì đến cậu, tôi nói rồi đấy, tự lo cái miệng của mình đi, không được nói ra ngoài biết không?” Cốc Nam vỗ một cái vào đầu hắn: “Lão nhị có thể được cử đi học, đừng có đào hố cho nhị ca cậu!”.
“Yên tâm đi, tôi hiểu rõ mà” Từ Khoát cười hắc hắc: “Đứng ở vị trí mắt xích quan trọng cảm giác thật tốt, anh xem Nhị ca khẩn trương như vậy. Ai da, thật hài lòng!. Ai bảo bọn họ để cho tôi thành bóng đèn sáng chói, tôi phải trả thù trả thù!”.
Mã Dung liếc mắt: “Tôi không muốn nói dối đâu, nhưng mà lão tam này. Với chỉ số thông minh này của cậu mà nhị ca vẫn có thể chơi cùng với cậu quả thật không tồi, thế nên đừng có tham lam nữa”.
Từ Khoát bĩu môi: “Nhị ca gần đây không có đi chơi với tôi nữa…”.
Phùng Kiến Vũ từ phòng ngủ chạy ra ngoài, hậu tri hậu giác nghĩ đến một vấn đề: “Anh cứ như vậy gọi em ra ngoài, bọn họ liệu có nghi ngờ không?”.
“Thì cứ nghi ngờ đi, anh đến gọi em đi còn phải lót đường thì thật quá phiền phức” Vương Thanh đem bình nước trong tay đưa cho cậu: “Uống một chút nước đi”.
Phùng Kiến Vũ nhận lấy uống hai hớp, lập tức thấy Khương Duy Viễn đằng trước đang nhảy nhót đi tới.
Hỏng rồi, đợt trước tiểu tử này đột nhiên biến mất, cậu cũng quên mất có một tình địch như thế tồn tại.
“Hai người ăn cơm chưa?. Cùng nhau ăn chút gì đi?”.
Phùng Kiến Vũ liếc mắt sang Vương Thanh một cái, Vương Thanh mặt không đổi sắc lấy điện thoại ra bấm bấm, Khương Duy Viễn dường như không nhận thấy hai người này lạnh lùng, vẫn tiếp tục mời mọc.
“Ai yoo~~~ Khương Khương~~~~~”.
Khương Duy Viễn chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thôi mà toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Cố Ninh đi tới một tay ôm cổ hắn: “Soái ca, trở về lúc nào vậy, thế nào lại không gọi tỷ tỷ đi hóng gió?. Uống chút rượu không?”.
Phùng Kiến Vũ làm bộ không nhìn thấy, quay đầu chọc chọc cánh tay Vương Thanh. Vương Thanh ngược lại cực hứng thú, hắn nghe nói Khương Duy Viễn sợ nhất là Cố Ninh. Mắt thấy cậu ta run như cầy sấy, xem ra lời đồn này không sai.
“Tỷ tỷ, buông tay ra trước được không?”.
Cố Ninh nựng cằm hắn: “Làm sao thế tiểu bảo bối, không phải tôi có ảnh của cậu sao?. Tôi sẽ không để người khác xem, yên tâm đi”.
Khương Duy Viễn sợ cô nhưng lại không dám đẩy cô ra: “Tỷ tỷ, cô gần gũi với tôi như vậy, không sợ bạn trai cô giận sao?”.
“Anh ta?” Cố Ninh quay đầu lại hỏi: “Vợ, anh giận sao?”.
Bạch Nham vốn chỉ muốn lặng lẽ làm người qua đường, không nghĩ tới vẫn bị bạn gái điểm danh: “Không giận, lão công, em chơi vui là được”.
Khương Duy Viễn câm lặng. Quả nhiên, nam nhân có thể thu phục Cố Ninh cũng cùng một tần sóng với cô nàng.
“Đi a, Khương Khương, mời cậu ăn cơm”.
“Có thể từ chối không?”.
“Có thể, mau biến đi”.
Khương Duy Viễn đến câu tạm biệt cũng không kịp nói, vội vã một đường chạy mất. Phùng Kiến Vũ thở phào nhẹ nhõm, Vương Thanh không nhịn được nói với Cố Ninh: “Cho cô một trăm đồng, giúp tôi thịt cậu ta, thấy phiền”.
Cố Ninh hừ lạnh một tiếng: “Không biết xấu hổ, muốn thì tự làm đi. Vợ, đi ăn cơm đi”.
Bạch Nham nín cười đuổi theo cô nàng, hướng huynh đệ của mình chào hỏi: “Đi a~”.
Vương Thanh nhìn thoáng qua bóng lưng Cố Ninh, thuận miệng nói một câu: “Anh thật muốn tìm Cố Ninh mua lại cái ảnh nude của tên kia”.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt: “Làm gì, anh còn muốn tự mình giữ lại à?”.
“Anh giữ lại làm gì, buồn nôn!” Vương Thanh vừa nghĩ đến liền tức giận: “Nếu cậu ta còn quay lại quấy rầy em, anh in ra một trăm cái dán trước cửa lớp cậu ta”.
Nghe hắn nói như vậy, Phùng Kiến Vũ có chút vui vẻ, xem ra thật đúng là không nên để Vương Thanh biết chuyện Khương Duy Viễn để ý anh ấy, cứ để anh ấy nghĩ tên kia là tình địch được rồi. Cái bản mặt ghen tuông như vậy đâu phải lúc nào cũng được nhìn!!!!.
“Em đang vui vẻ chuyện gì vậy?” Vương Thanh nghiêng đầu thấy cậu đang cười, tò mò hỏi: “Nghĩ đến chuyện gì vui sao?”.
“Không nói cho anh biết, bí mật” Phùng Kiến Vũ cười đến đắc ý.
“Lại còn giấu” Vương Thanh nắm lấy gáy cậu, ghé sát bên tai nói: “Có phải nghĩ anh tốt như vậy mà vẫn thích em đúng không?”.
“Anh cút đi!!!”.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn, Vương Thanh giơ chân đá cậu một cái, Phùng Kiến Vũ lập tức đáp trả một cái tát, hai người một đường nháo về đến tận cửa nhà.
Máy tính cậu mới mua cấu hình cực khỏe, hơn nữa mạng ở nhà tốc độ lại nhanh, mấy ngày gần đây cậu về nhà đều là ôm lấy máy tính điện tử. Vương Thanh đối với trò chơi điện tử không có nhiệt tình mấy, có điều Phùng Kiến Vũ bình thường chơi sẽ một hai tiếng đồng hồ liên tục không để ý đến hắn, hắn cũng chỉ lập một tài khoản rồi hảo hảo mà ngồi bên cạnh nhìn cậu chơi.
Từ Khoát: [Cái người gọi là Siêu Saiyan anh mang vào là ai vậy, chơi gà đến thế]
Đội bạn: [Vị bằng hữu này, cần luyện tập nhiều hơn a…]
Phùng Kiến Vũ: [Tôi mang đến, còn đang luyện tập]
Từ Khoát & Cốc Nam: […]
Từ Khoát: [Hóa ra là người mới sao?, không sao không sao]
Đội bạn: [Tự đào hố đội mình vẫn cho chơi cùng sao?]
Cốc Nam: [Người mới cần thêm thời gian để học tập mà, đừng xấu tính như vậy, trứng thối]
Đội bạn: [Cậu mới trứng thối, cả đội nhà cậu mới là trứng thối]
Phùng Kiến Vũ vỗ bàn cười, tay mò ra xoa xoa cổ Vương Thanh: “Anh sao lại để mọi người chê cười như vậy?”.
Vương Thanh không vui: “Anh ngồi cùng em nên chơi mới vậy, anh đi vào phòng ngủ!”.
“Anh xem anh đó, sao khó chiều như vậy?”.
Vương Thanh xách máy tính của mình quật cường đi vào phòng ngủ tiếp tục chơi.
Được hai ván, hắn tiếp tục bị mấy tên trứng thối kia ghét bỏ, một mạch dứt khoát thoát khỏi trò chơi chuyển sang chơi bảo vệ củ cải.
Hắn thoát khỏi trò chơi khiến Phùng Kiến Vũ cũng không muốn chơi nữa, duỗi người một cái hô: “Thanh ca a~, em muốn ăn dưa hấu”.
“Trong tủ lạnh đấy, tự lấy”.
“Em không muốn đứng dậy”.
“Vậy đừng ăn”.
Phùng Kiến Vũ vẫn ngồi im không nhúc nhích, trong chốc lát nghe thấy từ trong phòng ngủ tiếng chân người lục đục đi đến phòng bếp, vừa càu nhàu vừa lấy dưa hấu cho cậu.
“Em lại làm biếng!”.
Phùng Kiến Vũ hai tay đón lấy dưa hấu ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh sao lại tốt như vậy chứ?”.
Vương Thanh xoa nhẹ tóc cậu, nằm ra ghế salon nhỏ phía sau cậu: “Em chơi đi, anh ngồi với em”.
Phùng Kiến Vũ ăn một chút dưa hấu, hài lòng chạy qua hôn Vương Thanh một cái rồi quay lại ngồi trước máy tính, Vương Thanh bất đắc dĩ đứng lên lau miệng cho cậu.
“Nói em đó, không tự lau được, lại còn khiến anh buồn nôn như vậy. Mặt anh đầy nước dưa hấu rồi!”.
Phùng Kiến Vũ lấy tay lau sạch miệng: “Ai da, anh đừng cản trở em, sắp bắt đầu rồi!”.
“Được được được, em lớn nhất được chưa?”.
Vào trận mới, không thấy Siêu Saiyan nữa, Từ Khoát quay đầu hỏi lão đại:”Đại ca, Thanh ca là đổi tài khoản hay giận rồi?”.
Cốc Nam châm một điếu thuốc: “Nếu anh ta tức giận, cậu cẩn thận, nhị ca của cậu có thể sẽ sống chết một trận với cậu đấy”.
Từ Khoát ủy khuất. Hắn đâu biết Siêu Saiyan là Vương Thanh, vừa chửi thầm hai cái thì phát hiện đây là người mà nhị ca hắn mang đến, lão đại lúc ấy nhanh chóng xác định người này nhất định là Vương Thanh, vội vàng trở mặt nói mấy người đội bạn là trứng thôi.
Buổi tối trong khu rất yên tĩnh, mở cửa sổ ra còn có chút cảm giác mát mẻ, Phùng Kiến Vũ tắt máy vi tính, bò vào ổ chăn của Vương Thanh.
Vương Thanh nhìn điện thoại di động, trở tay sờ cằm cậu: “Lại vào chen anh rồi, em không có chăn à?” Phùng Kiến Vũ dựa sát vào tay hắn: “Ở trong chăn riêng thì không có anh a~”.
“Đồ ngốc này!” Vương Thanh hôn một cái lên đầu cậu: “Anh đi đóng cửa sổ, anh sợ buổi tối em lạnh”.
Giường hai người nằm thì không sao, thế nhưng chăn thì không đắp đủ hai người. Chăn đều là tự mang từ phòng kí túc đến, thế nhưng bây giờ ở chung lại chẳng có tác dụng mấy, lúc mới ngủ thì không nói làm gì,nửa đêm Phùng Kiến Vũ liền đạp chăn của mình ra, chui vào chăn của Vương Thanh, dần dần chen Vương Thanh sang một bên.
Hết cái lo này lại đến cái lo khác, ngoại trừ chuyện rèm cửa, bọn họ cũng quên mất phải mua chăn sao cho vừa với hai người.
Tiền tiết kiệm của hai người chỉ còn lại một ít của Phùng Kiến Vũ, còn phải nộp tiền khí sưởi cuối năm. Vương Thanh trong lòng muốn mua chăn to cho hai người đắp, lập tức muốn đi thế nhưng Phùng Kiến Vũ lại quyết cuối tuần cùng hắn về nhà lấy.
Có điều Phùng Kiến Vũ muốn tranh thủ chơi với Tháp Tháp một lúc, không nghĩ tới cuối tuần mới biết Tháp Tháp bị mẹ Vương mang về nhà ông bà rồi.
“Sớm biết thế này đã không đi cùng anh về…”.
Vương Thanh đi trước mở cửa: “Thế nên bây giờ anh mới nói cho em biết”.
Phùng Kiến Vũ đá một cái vào mông hắn: “Làm chết anh, đồ đáng ghét”.
Phòng của Vương Thanh lộn xộn giống như bị trộm viếng thăm, Phùng Kiến Vũ ghét bỏ hỏi hắn: “Anh làm cái gì thế?”.
“Tìm đồ chuyển nhà, chưa kịp thu dọn” Vương Thanh đi xuyên qua đống đồ ngổn ngang bước vào tìm chăn: “Không phải ở đây sao…”.
“Sao dì không mắng anh?” Phùng Kiến Vũ nhìn không nổi lại quyết định động tay vào dọn dẹp.
“Mẹ chưa bao giờ động vào đồ của anh, cũng để kệ anh bao giờ về thì dọn, anh sang phòng mẹ tìm xem a~”.
“Được, anh đi đi”.
Phùng Kiến Vũ xắn tay áo, dọn dẹp đống sách vở và quần áo lộn xộn của hắn, từng món thu lại gọn gàng, trên giá sách có một hộp nhỏ, cậu lấy xuống nhìn một chút, đầu tiên là thấy một hộp thuốc tiêu hóa đã quá hạn.
“Thanh nhi, hộp thuốc tiêu hóa hết hạn này em bỏ đi nhé!” Phùng Kiến Vũ quay đầu hướng phía cửa nói to.
“Được, ném đi, anh bao nhiêu năm không có uống thuốc rồi, ai biết từ bao giờ…” Vương Thanh nửa người chôn trong tủ, tiếng vọng ra cũng không mấy rõ ràng.
Phùng Kiến Vũ xem từng lọ một, trong góc hộp lấy ra được một lọ thuốc nhỏ nhìn rất bình thường, bên trên cũng chỉ viết ba chữ rất bình thường.
—– Thuốc trầm cảm.