[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 74: Cố Ninh


Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 74: Cố Ninh

Phùng Kiến Vũ vốn định thân thiết với Vương Thanh một lúc xong sẽ trở về ghế salon ngủ, thế nhưng nửa đêm giật mình phát hiện bản thân đang ngủ trên giường, mơ mơ hồ hồ cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp bê chăn gối ra nằm bên cạnh sofa tiếp tục ngủ.

Hai người là bị tiếng băm băm chặt chặt trong phòng bếp đánh thức. Lúc Phùng Kiến Vũ đưa tay lên bịt tai Vương Thanh lại hắn mới biết bên dưới có một Phùng Kiến Vũ đang ngủ say. Vì vậy cũng đưa tay xuống phía dưới bịt lỗ tai cậu lại, Phùng Kiến Vũ cọ cọ tay hắn rồi ngủ tiếp.

Mẹ Phùng đi ra nhìn thoáng qua cảnh bên ngoài, trong chốc lát quay lại phòng bếp, tiếng băm chặt còn vang ra lớn hơn.

Phùng Kiến Vũ miễn cưỡng mở mắt, bất đắc dĩ ngồi dậy giơ chân đạp Vương Thanh: “Đừng ngủ nữa, ngủ nữa mẹ mang dao ra băm cả hai đứa làm thành đồ ăn đấy”.

Vương Thanh mở một mắt nhìn cậu: “Em qua đây ngủ từ lúc nào, có phải bị ngốc không?”.

“Nói nhảm nhiều vậy làm gì, mau đứng lên…”.

Ba Phùng vừa kết thúc ca làm đêm, vào đến cửa đã có há cảo ăn, còn hai tiểu tử trong nhà đang thì ngoan ngoãn ngồi làm vằn thắn. Nhìn hình ảnh một nhà vui vẻ, ông cảm thấy thực hài lòng.

Ăn điểm tâm xong hai người thu dọn đồ đi bể bơi. Bởi vì lúc Vương Thanh đến không có mang theo cái gì, quần áo cũng đều là đến siêu thị mua, Phùng Kiến Vũ đối với hành vi này của hắn cực lực lên án.

Hai người trước đây có từng đi bể bơi với nhau, lúc này phải ngồi xe đi một đoạn dài, đích đến là hồ bơi của trường đại học. Phùng Kiến Vũ đi đường mệt mỏi, vừa bò tới hồ đã nói muốn ăn bánh mì kẹp thịt.

Vương Thanh cũng không chịu được cậu ở trong nước bơi qua bơi lại, nhanh chóng bật người ra khỏi hồ.

Hai người đeo túi đựng đồ bơi đi ra, lúc ra đến cửa còn vì dáng vẻ vừa mát mẻ lại có phần thoải mái của cả hai làm cho mấy nữ sinh mới bước vào đã thấy choáng váng.

“Đói quá, em có thể ăn hết cả quán…” Phùng Kiến Vũ nói thầm, lôi kéo Vương Thanh đi nhanh hơn: “Ra khỏi đây là đến, đi mau đi mau…”.

Vương Thanh lười biếng bị cậu kéo đi, đến ngã tư lơ đãng nhìn thoáng qua cách đó không xa có một chiếc Subaru Forester. Loại xe này hắn rất thích, ba nói tốt nghiệp xong sẽ mua cho hắn dùng. Vương Thanh hướng phía trước nhìn thoáng qua, lập tức lôi kéo Phùng Kiến Vũ núp vào một chỗ.

“Anh làm gì?”.

“Em xem, không phải Cố Ninh sao?”.

Phùng Kiến Vũ chỉ nhìn thấy xe Vương Thanh thích, chứ không lưu ý đến người bên trong, thêm phần nữa vì không đeo kính nên không thấy rõ. Cậu thúc một cái vào hông Vương Thanh: “Là cô ấy thật sao?. Anh nhìn kĩ một chút, nhìn kĩ vào!”.

Vương Thanh banh mắt ra nhìn thật kĩ. Hắn nhìn thấy rất rõ, người đó đến tám phần mười là giống hệt Cố Ninh, hơn nữa bộ quần áo người đó mặc cũng là bộ quần áo Cố Ninh mặc hôm đăng ảnh lên wechat. Cố Ninh ngồi ở bên ghế cạnh tài xế, đang cùng một nam nhân ngồi ghế tài xế cãi nhau, vừa ầm ĩ vừa khóc lóc…

“Khóc?” Phùng Kiến Vũ nghe Vương Thanh miêu tả xong liền thấy nghi ngờ: “Cố Ninh làm sao lại khóc?. Khẳng định không phải cô ấy!”.


“Làm sao em biết cô ấy sẽ không khóc?” Vương Thanh hỏi ngược lại: “Ai chẳng có những phút yếu lòng!”.

“Anh nhìn một chút nam nhân kia thế nào?” Phùng Kiến Vũ chọt chọt hông hắn: “Hay là bạn trai cũ gì gì đó”.

“Nhìn qua cũng không ít tuổi, thế nhưng cũng không già, hình như cũng đẹp trai…” Vương Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Bạn trai cũ của cô ấy sao già vậy được?”.

Bên này còn đang phỏng đoán, bên kia cửa xe đã ầm một cái mở ra, hai người vội vàng trốn kĩ, chợt nghe tiếng Cố Ninh vừa khóc vừa nói:”Ông nghĩ tôi có đồng ý không?. Có thể chọn, tôi khẳng định không chọn ông!”.

Nam nhân kia cũng bước xuống xe: “Đã nhiều năm như vậy, cũng chu cấp nuôi nấng, không thể nhìn ở điểm này mà…”.

“Tôi để ông nuôi sao?. Sẽ không bao giờ”.

Phùng Kiến Vũ hiếu kì, nhìn thoáng qua vừa vặn thấy nam nhân kia. Nhìn mặt cũng khoảng hơn ba mươi, trong lòng âm thầm nói thôi rồi. Lẽ nào Cố Ninh là có người bao nuôi?.

Vương Thanh nhìn ánh mắt cậu liền biết cậu tưởng tượng đến đâu rồi, vội vàng đem đầu cậu ấn vào trong lòng: “Em để cô ấy nhìn thấy xem, lúc đó em tiêu luôn”.

Bên kia hai người vẫn đang giằng co, Cố Ninh một mực lau nước mắt muốn bỏ đi, Phùng Kiến Vũ lập tức lôi kéo Vương Thanh muốn đuổi theo, lại bị nam nhân kia ngăn cản: “Hai người các cậu muốn làm gì?. Sao lại đuổi theo con gái tôi?”.

Hai người này lại thêm một lần nữa trợn tròn mắt câm nín, cẩn thận nhìn một chút. Vị ba ba này tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng nhìn quả thực rất giống Cố Ninh.

“Ông bảo ông là ba cô ấy thì là ba cô ấy à?” Phùng Kiến Vũ liếc mắt một cái: “Tôi là bạn học của cô ấy. Ông là ai?, có phải lừa bán người không thành đúng không?”.

Vị ba ba kia mặc dù tức muốn chết nhưng vẫn dùng giọng nhàn nhạt đáp: “Cậu là bạn học của con bé?. Tôi thế nào không biết cậu?”.

Phùng Kiến Vũ chớp mắt, trầm tư chốc lát: “Chắc do tôi không nổi tiếng”.

Vương Thanh ở phía sau cười trộm, vỗ vỗ vai cậu: “Đừng làm rộn nữa, nhanh đi xem một chút, phải có trách nhiệm với bạn bè. Bạn gái của cậu ta mình không thể không quan tâm!”.

“Cái gì?. Bảo bối của tôi có bạn trai?” Vị ba ba kia bắt đầu nóng nảy: “Con bé cón bạn trai từ bao giờ?”.

“Con gái mình có bạn trai hay không cũng không biết…”.

“Thì là…”.


Thế nhưng cái tiếng bảo bối kia đã nhắc nhở Vương Thanh, hắn thật sự đã từng nghe thấy một tiếng “bảo bối” này ở đâu đó rồi. Vương Thanh tiến đến bên cạnh tai Phùng Kiến Vũ nói nhỏ: “Hình như là ba cô ấy thật…”.

Phùng Kiến Vũ sửng sốt: “Anh nói cái gì, chạy thôi!”.

Hai người thừa dịp vị ba ba kia đang kinh ngạc, chắp tay chạy thật nhanh biến mất khỏi hiện trường gây án.

Vương Thanh gọi cho Cố Ninh mấy lần mới thấy cô nàng nghe máy, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh vừa gặm bánh mì thịt vừa xen vào hỏi cô nàng đang ở đâu. Cố Ninh bên kia trầm mặc thật lâu mới mở miệng nhàn nhạt đáp: “Cậu không cần dùng điện thoại của người yêu gọi cho tôi đâu. Bộ cậu không cho cả thiên hạ biết hai người đang ở bên nhau thì chết phải không?????”.

“Trọng điểm của cô có chút kì lạ thì phải?” Phùng Kiến Vũ hỏi: “Hai chúng tôi vừa mua bánh mì thịt, mang qua cho cô nhé?”.

“Được a, đến đây đi”.

Phùng Kiến Vũ hỏi địa chỉ, xoay người đi mua thêm ba cái bánh mì, Vương Thanh chịu trách nhiệm xách túi đi theo Phùng Kiến Vũ đến nơi Cố Ninh vừa bảo. Lúc đến trước cửa hai người có chút xúc động muốn quay đầu đi ra…

Ở trong quán cafe ăn bánh mì thịt?.

Cố Ninh đã trang điểm kĩ, mắt cũng không còn đỏ nữa, rất khó nhìn ra cô nàng này lúc nãy vừa mới khóc xong.

“Hai người muốn gì, Wechat tú ân ái chưa đủ hay sao mà phải đến trước mặt tôi tú tiếp?”.

“Đúng a, mặt đối mặt lực sát thương càng mạnh hơn” Vương Thanh ngồi xuống nhịn không được nhìn kỹ cô nàng: “Hôm nay sắc mặt không tốt?”.

Cố Ninh liếc hắn một cái: “Đừng tỏ ra quan tâm, mặt đắp cả tấn phấn, nhìn chố nào thấy được không tốt?”.

Vương Thanh câm nín, vạn phần ủy khuất qua sang kể tội với Phùng Kiến Vũ: “Em xem cô ấy là thái độ gì?”.

Phùng Kiến Vũ xoa xoa đầu hắn: “Được rồi được rồi, không cần chấp nhặt với cô ấy, không cho cô ấy bánh mì thịt nữa, chúng ta mang về ăn”.

Vương Thanh gật đầu, đem bánh mì nhét lại vào trong túi.

“Làm sao…” Cố Ninh mặc kệ hai người họ: “Có chuyện gì, muốn gì thì nói nhanh lên!”.


Hai người nhìn nhau. Bọn họ trước tiên là muốn nhìn một chút xem Cố Ninh hiện tại thế nào, thứ hai mới là tò mò chuyện gì xảy ra. Thế nhưng lại không dám mở miệng hỏi, ấp úng nửa ngày, cùng đồng thanh nói: “Uống cafe!”.

Chuông gió ở cửa kêu hai tiếng, nhân viên cửa hàng vội nói: “Ông chủ về rồi sao, Ninh Ninh ở bên trong này!”.

Phùng Kiến Vũ ánh mắt liếc sang nhìn Vương Thanh, có chuyện hay xem rồi. Vương Thanh cũng theo cậu giả ngây, mắt thấy chủ quán đi tới cũng không để ý.

“Lại cãi nhau với ba?” Chủ quán là một vị đại thúc đẹp trai, đi tới xoa nhẹ tóc Cố Ninh: “Con nói xem tại sao lúc nào cũng cãi nhau với ông ấy?. Cãi qua cãi lại vẫn là chuyện đó thôi mà”.

“Cũng là chuyện của nhà chúng tôi, không tới lượt ông nói” Cố Ninh nói thì mạnh miệng nhưng giọng nói phát ra lại mềm nhẹ như giọng mèo con.

Đại thúc chủ quán nở nụ cười: “Được được được, chuyện nhà con ta không xen vào, nhưng chuyện của bảo bối của ta thì ta vẫn phải quản chứ. Con xem con đi, cãi nhau với ông ấy thì tâm tình không tốt, tâm tình không tốt thì gương mặt sẽ không đẹp. Bảo bối của ta lúc nào cũng phải là mĩ nữ đúng không?”.

Phùng Kiến Vũ nghe xong thấy thật buồn nôn. Cậu cho rằng Cố Ninh kiểu gì cũng trừng mắt muốn cậu và Vương Thanh biến thật nhanh, không nghĩ tới Cố Ninh lại như một tiểu cô nương cười thẹn thùng: “Lại gạt con, lại gạt con”.

Vương Thanh liếc Phùng Kiến Vũ dùng ánh mắt ám chỉ: Thấy không, người kia là cha ruột, còn người ở đây không biết quan hệ gì.

Đại thúc chủ quán dỗ được tiểu công chúa rồi mới quay lại nhìn hai tiểu tử ngồi đối diện, hỏi: “Đây là bạn con à?”.

Cố Ninh nhìn bọn họ rồi buông một câu: “Hai người sao còn chưa đi?”.

Hai người vừa muốn đứng dậy, đại thúc kia liền cười híp mắt hỏi: “Cho hỏi, hai cậu ai là bạn trai của Ninh Ninh nhà tôi?”.

Phùng Kiến Vũ vươn một ngón tay ra chỉ Vương Thanh: “Là bạn cùng phòng của anh ấy!”.

“Đến đây đến đây, ngồi xuống từ từ nói chuyện”.

“Nói gì mà nói, hai người đi nhanh lên!”.

Cố Ninh nóng nảy, đứng lên đem hai người đẩy ra bên ngoài, hung dữ nhìn chằm chằm hai người, phun ra một câu sau này sẽ tính sổ dần dần.

“Cô nói rõ ràng trước đã, cô với đại thúc bên trong có quan hệ thế nào!. Có phải bị bao dưỡng không?”.

Vương Thanh cố gắng bám lấy cánh cửa, Phùng Kiến Vũ thò đầu vào hỏi.

“Bao dưỡng cái đầu cậu!. Đây là ba tôi!”.

“Sao không bói sớm!. Làm chúng tôi không yên tâm!”.

“Đi đi!”.


Phùng Kiến Vũ rụt đầu về, Vương Thanh bỏ tay ra, vẫy vẫy tay chào tạm biệt Cố Ninh bên trong.

“Náo loạn nửa ngày hóa ra đã lo lắng vô ích, có thể thông báo một câu cho Bạch Nham rồi”.

Phùng Kiến Vũ từ trong túi móc ra bánh mì kẹp thịt, ăn hai miếng đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đấy không đúng.

Vương Thanh vuốt cằm cũng cảm nhận được có gì đó sai sai: “Em nói, Cố Ninh thế nào lại có hai người cha?”.

Phùng Kiến Vũ:…

Hai người ăn ý xoay người quay lại muốn tra tận tường chân tướng, thế nhưng vào quán lại không thấy người đâu, hỏi nhân viên cửa hàng thì được nói là mới vừa rời khỏi, nếu cần có thể gọi điện thoại.

Phùng Kiến Vũ lấy điện thoại cầm tay ra, thẳng thắn nhắn gửi một câu.

Uchiha đệ nhị: [Cô có đúng là bị bao nuôi rồi không?. Là “Ba nuôi” sao?]

Cố Đại nhân: [Phùng Kiến Vũ cậu còn lắm chuyện nữa tôi xẻo thịt cậu!!!]

Phùng Kiến Vũ nhịn không được run một cái, quay đầu nói với Vương Thanh: “Thật đáng sợ, cô ấy còn muốn xẻo thịt em. Em có phải bò đâu!”.

Vương Thanh nở nụ cười, nhéo nhéo gáy cậu: “Đừng để ý, đợi cô ấy có thời gian rồi hỏi lại. Mua ít thịt bò khô đi xem phim đi!”.

Bát quái gì nữa chứ, quay lưng là nghĩ đến chuyện đi xem phim rồi.

Mua vé xem phim lại mua thêm đồ ăn, Vương Thanh vừa vào đã muốn đi nhà vệ sinh, Phùng Kiến Vũ ngồi bên ngoài cầm bỏng đợi hắn chán muốn chết. Cùng lúc có một nam sinh vừa gọi điện thoại vừa đi tới, đại khái là đang tìm ai đó.

Phùng Kiến Vũ vô ý liếc mắt một cái, càng nhìn càng thấy quen mắt, thế nhưng những người trong ấn tượng của cậu đều không giống. Rốt cuộc là gặp ở đâu?.

Đại não cậu chậm chạp lọc qua một hồi, rốt cuộc gương mặt này cũng hiện lên trong trí nhớ, còn kèm theo một cái tên…

Phùng Kiến Vũ rùng mình, cầm bỏng xoay người đi, càng chạy càng nhanh, thẳng đến nhà vệ sinh tìm Vương Thanh.

“E, chạy nhanh vậy làm gì, còn cầm bỏng đi vào WC. Em không muốn ăn nữa sao?”.

Vương Thanh đứng ở cửa chặn cậu lại, Phùng Kiến Vũ hoảng hốt lắp bắp nói: “Em vừa nhìn thấy một người… a không, phải là ma chứ!”.

“Ai a?”.

“Ngô Hiểu Húc!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.