Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 65: Tam Ca Không Ngốc
Từ Khoát rất phiền não, đặc biệt phiền não. Hắn cho rằng có một bạn thân quan tâm hắn là điều đặc biệt tốt, nhưng khi hắn đem chuyện này nói với nhị ca, thì bị nhị ca tặng cho một cái liếc mắt, sau đó thái độ của nhị ca với hắn cũng không tốt như trước. Khổ sở tránh né huynh đệ tốt thật lâu, Từ Khoát quyết định tìm đại ca nói chuyện một chút.
Cốc Nam còn tưởng Từ khoát thần thần bí bí hẹn hắn và tứ ca ra ngoài là có đại sự muốn nói, kết quả mở miệng câu đầu tiên đã khiến hai người mắt chữ A mồm chữ O.
“Cậu… Cậu nói Vương Thanh để ý cậu?”.
Từ Khoát nhanh chóng giải thích: “Khả năng!. Chỉ là khả năng thôi”.
Cốc Nam nhìn sang Mã Dung nhướn nhướn mày. Mã Dung không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu, ánh mắt hắn lúc này có thể biểu đạt được ngàn vạn từ ngữ: “Mẹ kiếp đầu đất”.
Mã Dung đốt một điếu thuốc: “Chuyện này cậu nói với nhị ca chưa?”.
“Tôi có nói!” Từ Khoát rất tức giận: “Thế nhưng nhị ca đặc biệt lạnh lùng, còn nói tôi cút đi. Cậu xem, dù gì cũng là tình huynh đệ học chung ba năm, anh ấy sao có thể như vậy chứ?”.
Cốc Nam há hốc mồm: “Tam ca à, cậu nghĩ vì sao nhị ca lại tỏ thái độ ác liệt như vậy?”.
Từ Khoát suy nghĩ một chút, vỗ mạnh bàn một cái: “Tôi nghĩ rõ ràng rồi!. Anh xem a, thứ nhất là nhị ca cùng Vương Thanh là bạn học cũ, dù sao cũng quen biết lâu hơn tôi, nhưng Vương Thanh không quan tâm anh ấy mà quan tâm tôi, đây hẳn là đả kích vào lòng tự trọng của tam ca rồi. Thứ hai, thời gian lâu như vậy, nhị ca vẫn cùng hai bọn tôi ăn cơm, suốt thời gian đó làm một cái bóng đèn phát sáng, hẳn là trong lòng nhị ca thấy khó chịu lắm!”.
“Ai u, tôi đi đây!” Mã Dung cảm thán một câu: “Tam ca đây là não dùng để trồng cây, bao giờ mới trưởng thành được đây, má ơi!”.
Cốc Nam che mặt, không dám đối diện với chỉ số thông minh của Từ Khoát: “Tam ca, sự tự tin này, cậu lấy từ đâu thế?”.
Mã Dung gục vào lòng Cốc Nam: “Chúng ta không nên ở cùng đồ đầu đất này nữa!”.
Cốc Nam vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, được rồi. Sau này đừng chơi chung, cũng đừng nói chuyện với cậu ta nữa”.
Từ Khoát vẻ mặt mờ mịt: “Ôi chao, ôi chao. Hai người định ở nơi này đóng phim a?. Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ???”.
“Tự nghĩ đi!”.
Lão đại và lão tứ đồng thanh đáp, khiến Từ Khoát trong nháy mắt nhớ lại ánh mắt và giọng nói hung tợn của nhị ca đêm ấy, nhịn không được run run hai cái: “Đó có phải là cách gì đó không?”.
“Tam ca a!” Cốc Nam đốt một điếu thuốc, thâm sâu nói: “Thứ cho tôi nói thẳng. Vương Thanh chướng mắt cậu lâu rồi, cậu nói cậu có ưu điểm gì?. Mắt nhỏ, mặt toàn thịt, bụng toàn mỡ, anh ta chọn người yêu kiểu gì cũng sẽ tìm người mắt to vóc dáng tốt!”.
Mã Dung lựa chọn từ ngữ một chút rồi nói: “Tam ca, có đôi khi mọi chuyện không phải như mình thấy đâu, cậu đem mọi chuyện nghĩ ngược lại một chút. Có khi lại thông suốt”.
Từ Khoát nhíu mày suy nghĩ hồi lâu: “Lẽ nào…?”.
Cốc Nam và Mã Dung vạn phần mong đợi lão tam ngốc nghếch có thể tự mình thông suốt.
“Ý các anh không lẽ… tôi mới là người để ý Vương Thanh?”.
Cốc Nam và Mã Dung: Được rồi ̄ˍ ̄
“Đi thôi Tứ ca, chúng ta lải nhải nhiều quá rồi. Thật phí cmn sức!”.
Cốc Nam đứng lên, lôi kéo Mã Dung đi cùng, Từ Khoát khóc thút thít: “Đại ca, chỉ cho tôi còn đường đi đi mà”.
Mã Dung giật tay hắn ra: “Cậu nghĩ một chút xem. Cậu né Vương Thanh nhiều ngày như vậy, còn Vương Thanh thế nào, cậu không phải sẽ biết Vương Thanh có để ý cậu hay không sao?”.
“Ý kiến hay!”.
Cốc Nam cảm thấy máu đều dồn hết lên đầu rồi. Thế nào trong phòng ngủ của hắn lại có một người ngốc như này hả.
Từ Khoát đáng thương bị lão đại và lão tứ vứt bỏ, chăm chú ngồi suy tư nửa ngày, vẫn không thấy có chỗ nào không đúng. Sau đó muốn tìm nhị ca nói chuyện một chút chợt phát hiện nhị ca của hắn mấy hôm nay không có cùng hắn ăn cơm, hai hôm rồi buổi tối cũng không về phòng ngủ.
Nhất định ở sau lưng hắn đi hẹn hò với người yêu!. Không phải là Cố Ninh chứ????.
Từ Khoát vừa từ canteen đi ra, dự định đi tìm Vương Thanh xem tình hình một chút, hắn bỗng nhiên ý thức được anh hùng thì phải có dũng khí đối mặt trực tiếp với khó khăn, có trốn tránh cũng không mang lại lợi ích.
Dưới ánh mặt trời chói chang, tam ca hướng phía sân bóng rổ cạnh kí túc xá đi tới, nheo mắt lại nhìn một chút, đó không phải là nhị ca của hắn và Vương Thanh sao?.
Hiện tại đang gần trưa, người tan học không nhiều lắm, ngoài sân bóng rổ, nam sinh cũng tốp năm tốp ba chơi bóng rổ không mấy nhiệt tình, thế mà hai người này chơi 1:1 lại có vẻ rất thoải mái.
Phùng Kiến Vũ híp mắt cười cười nhìn Vương Thanh, quay ra nói gì đó với hắn, sau đó Vương Thanh ôm hông của cậu nhấc cả người Phùng Kiến Vũ lên cao.
Tiếng cười của nhị ca hắn hòa cùng với tiếng bóng khi va chạm nền đất vang lên khắp khoảng không, Vương Thanh lấy từ dưới cột bóng rổ một chai nước, tự uống vài hớp rồi đưa cho Phùng Kiến Vũ.
Nhị ca hắn nhìn cũng không thèm nhìn rất quen thuộc đưa tay đón lấy chai nước, uống xong rồi còn có ý đồ đem nửa ngụm nước trong miệng phun vào người Vương Thanh, Vương Thanh né qua một bên nhấc chân đá một cái vào mông nhị ca…
Phùng Kiến Vũ mang theo bình nước chạy đi, thấy xa xa Từ Khoát đứng bên ngoài hàng rào lưới: “Tam ca, Tam ca, cùng đi ăn cơm đi!”.
Từ Khoát cảm giác cái động đen thui trong đầu hắn bỗng dưng thấy được một tia sáng.
Vương Thanh cũng đi tới, cánh tay khoác lên vai Phùng Kiến Vũ, nhìn Từ Khoát nói: “Chúng ta lát nữa cùng nhau đi canteen ăn cơm nha!”.
Phùng Kiến Vũ ghét bỏ đẩy cánh tay Vương Thanh ra: “Một thân mồ hồi, anh tránh xa em một chút!”.
Vương Thanh không những không tránh mà còn ôm lấy cổ cậu: “Anh không thích!”.
Từ Khoát còn chưa nói được câu nào, hai người này đã bắt đầu lao vào đánh nhau chạy vòng quanh sân bóng rổ.
Chờ, chờ một chút…
Cái động tối mò trong đầu hắn dường như có một nguồn năng lượng nào đó chiếu vào, vạch ra một lỗ thật to.
Từ Khoát ngồi chồm hổm dưới đất cầm hòn đá nhỏ trong tay vạch vạch trên mặt đất mấy nét sổ, trong đầu nhẩm lại mấy cái đầu mối.
Đại ca và tứ ca của hắn hình như biết cái gì đó mà không nói với hắn…
Đại ca hắn nói Vương Thanh sẽ tìm một người mắt to dáng đẹp…
Tứ ca hắn nói có một số việc phải nghĩ ngược lại…
Lớp trưởng của bọn họ nói bạn thân hắn đối xử với hắn tốt như vậy liệu có phải là muốn theo đuổi người bên cạnh hắn hay không…
Hắn nói. Nhị ca, Vương Thanh là theo đuổi anh sao?.
Nguồn năng lượng thần bí lại một lần nữa vén bức màn cao lên cho ánh sáng chiếu rọi vào. Loại bỏ tất cả những cái không thể, cái còn dư lại dù không có khả năng cũng chính là chân tướng.
(Aida, câunàycủaSherlockHolmesá, cùngthần tượng sao^O^ ^O^)
Từ Khoát bất lực ngồi phịch xuống đất. Phùng Kiến Vũ từ phía xa nhìn bóng lưng tam ca của cậu giống hệt một chú gấu trúc lạc đường.
“Tam ca, cậu sao thế?”.
Từ Khoát quay đầu nhìn hai người họ, Vương Thanh theo thói quen khoác tay lên vai Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc Vương Thanh, Vương Thanh quay lại cười thật tươi với Phùng Kiến Vũ.
Tạo hóa gây dựng, ông trời tác hợp…
Trong đầu Từ Khoát có một đàn suy nghĩ lộn xộn chạy, cuối cùng không chịu nổi hét lên một tiếng rồi chạy mất.
“Cậu ta sao vậy?”.
“Nhìn qua, hình như tâm hồn trẻ thơ vừa bị đả kích lớn thì phải!”.
“Mặc kệ cậu ta, đi ăn cơm?”.
“Đi a, cậu ta chạy về phòng có lão đại quan tâm rồi”.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi vui vẻ đi canteen ăn cơm. Từ Khoát đáng thương bị đả kích lớn, điên cuồng chạy về phòng kí túc sà vào lòng lão đại tìm một chút bình yên.
“Suy nghĩ thông suốt rồi?”.
“Ừm, thật cmn dọa người. Tôi còn nói với nhị ca!. Mẹ nó nhị ca không một đao chém chết tôi đã là nể mặt tôi lắm rồi!”.
“Suy nghĩ thông suốt thì tốt rồi!”.
“Không được, đại ca lại ôm tôi một cái đi. Nhị ca của tôi hiện tại đang ở cùng với bạn thân của tôi?!”.
“Cmn cậu tránh khỏi người tôi ngay!!!”.
Từ Khoát bị Cốc Nam đẩy ra, ngồi trên bậc thang giường trầm tư suy nghĩ: “Làm thế nào cứu vãn hình tượng nhị ca trong lòng tôi đây?”.
Cốc Nam thử thăm dò hắn: “Tôi hỏi cậu, cậu đối với chuyện này cảm thấy sao?”.
Từ Khoát chớp chớp mắt: “Thấy sao là sao?. Có một chút hoảng hốt, với phẫn nộ!. Chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi, coi tôi như kẻ ngốc vậy…”.
“Không phải hỏi cậu thấy cái này” Cốc Nam chặn lời hắn: “Tôi là hỏi cậu, cậu không có ghét bỏ kiểu quan hệ này, các thứ các thứ….”.
“Tôi có gì ghét bỏ?. Hai người họ hẹn hò thì liên quan gì đến tôi?” Từ khoát nói xong bỗng hiểu rõ ý của Cốc Nam: “A, ý anh là kì thị sao?. Làm sao có thể, đây là nhị ca của tôi và bạn thân của tôi đó”.
Cốc Nam gật đầu: “Vậy tôi yên tâm rồi, tôi nói cho cậu nghe. Nhị ca cậu không muốn chủ động nói cho cậu, cậu cũng đừng đi hỏi a!”.
“Tại sao?. Bọn họ để tôi làm bóng đèn thời gian dài như vậy!”.
“Vì sao, vì sao, vì sao!” Cốc Nam liên tiếp vỗ lên đầu hắn ba cái: “Là sợ nhị ca cậu xấu hổ biết chưa?!?. Cậu thật giống như mấy kẻ nhiều chuyện!. Tóm lại cậu ta không nói thì không được hỏi!. Nghe không?”.
“Ừm, Ừm, ừm!” Từ Khoát liên tục gật đầu. Náo loạn nửa ngày hóa ra lão đại và lão tứ đều đã biết, chỉ có hắn là ngốc nghếch tới bây giờ mới nhận ra.
Đầu óc tỉnh táo lại, Từ khoát liền nghĩ tới một vấn đề: “Lão đại, anh nói, nhị ca với Vương Thanh tốt đẹp vậy, anh ấy với Cố Ninh sẽ không có chuyện gì đúng không?. Anh nói tôi có cơ hội không?”.
Cốc nam thở dài, sâu kín nói ra một câu: “Nghe nói Cố Ninh với Bạch Nham đang tốt đẹp lắm”.
Bảo bảo Từ Khoát nội tâm bị tổn thương nặng nề, vừa dậm chân vừa nắm tóc: “Ai nha, anh nói đi, hôm đó nếu không phải tôi đi tìm cái điện thoại kia về, có phải sẽ không có những chuyện này xảy ra không?. Anh xem hiện tại, nhị ca của tôi bị người ta câu đi!. Tiểu Ninh Ninh cũng bị bạn cũng phòng của người ta bắt mất!. Tôi đây là… tiền mất tật mang, ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo. Tôi…”.
Cốc Nam tức đến không nhịn được nữa, hung hăng vỗ đầu Từ Khoát một cái: “Đừng nói nữa, bình tĩnh một chút đi!”.
Phùng Kiến Vũ ăn xong bữa trưa còn bám dính ở trong canteen chơi điện thoại với Vương Thanh hồi lâu, sau đó mới mua nửa quả dưa hấu mang về phòng ngủ.
Lão tam nằm trên giường, lão đại chơi điện tử, lão tứ không ở trong phòng, cả không gian vẫn yên tĩnh như mọi khi.
“Lão đại, lão tam thế nào?”.
“Cũng khá hơn rồi”.
Phùng Kiến Vũ lúc trưa có nhắn tin cho lão đại bảo Tam ca hôm nay có chút không ổn, sau đó lão đại nhắn lại là tên đó bị cảm nắng chút thôi.
“Tam ca, mua cho cậu dưa hấu ướp lạnh. Ăn không?”.
Tam ca lộ đầu ra giả vờ mệt mỏi: “Ai, thật cảm động, nhị ca, anh đút cho tôi đi”.
“Tôi cmn thật quá chiều cậu rồi!”.
Phùng Kiến Vũ miệng thì nói vậy nhưng tay chân đã đi tìm hộp cơm và cái thìa của hắn, múc một bát dưa hấu mang đến giường hắn: “Qua đây, há miệng”.
Tam ra rầm rì mấy câu sau đó ngoan ngoãn ăn hết một bát dưa hấu. Phùng Kiến Vũ nhìn qua bát dưa hấu hết sạch: “Cậu cái này hình như không giống cảm nắng a, ăn uống tốt như vậy”.
Từ Khoát lại ôm đầu lầm bầm: “Ai nha, không được rồi, chóng mặt quá. Nhị ca anh tránh xa một chút, tôi muốn nôn!”.
Cốc Nam nín cười: “Nhị ca, cậu đừng để ý đến hắn, cần làm gì thì làm đi”.
Phùng Kiến Vũ đem hộp cơm của Từ Khoát và cái thìa trả về chỗ cũ, lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Vương Thanh báo chút tình trạng của Từ khoát để hắn yên tâm.
Thấy Wechat đột nhiên hiện lên một tin nhắn mới.
[Tôi về nước rồi, lúc nào rảnh?. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm!]
**************
P/s: chưabao giờthấythương Khoát bảobảonhưchapnày Y(^_^)Y. Cáisốphảigặpnhiềuđãkích.
À, sẵntiện sì-pót chophầntới. Tiểutam xuất hiện rồi, sắpngượcrồi, cơ mà ngược aithìmọi ngườitựtheo dõiđi╮(╯3╰)╭ ╮(╯3╰)╭ ╮(╯3╰)╭