Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 6: Đông cung Tây cung
Chuyện hẹn hò của Vương Thanh và cô nàng hoa khôi không biết làm sao mà lại truyền đến tai giáo viên, mặc dù lần lượt bị chủ nhiệm lớp gọi lên phòng giáo vụ nói chuyện, cả hai đều một mực nói không có, kiên quyết phủ nhận.
Hắn cho là Phùng Kiến Vũ đang suy nghĩ lung tung lại không ngờ tới vì hắn cùng nàng hoa khôi kia tay trong tay, mới là lý do khiến cho Phùng Kiến Vũ không thèm để ý hắn. Nhớ đến Phùng Kiến Vũ lúc trước liên tục đứng trước mặt hắn mà hỏi có phải hắn bị ốm không, Vương Thanh thật muốn tự vả vào mặt mình hai cái.
Lúc này đã sang tháng 4, Phùng Kiến Vũ ngồi phía trước Vương Thanh chẳng hiểu đang viết viết vẽ vẽ cái gì mà gương mặt trông cực kì nghiêm túc. Không biết có phải tại thời tiết bắt đầu nóng lên ảnh hưởng đến đầu óc không mà Vương Thanh bỗng dưng muốn giở trò chọc ghẹo Phùng Kiến Vũ, hắn từ phía sau dùng đầu bút lông chọc chọc vào lưng cậu.
Phùng Kiến Vũ vẫn không thèm để ý đến hắn, nhưng người phía sau lại không biết điều vẫn hăng say vẽ vời lên lưng cậu. Cuối cùng thành công khiến Phùng Kiến Vũ quay lại: “Đại ca à, coi bộ anh chơi rất là vẻ vui đi~~”
Vương Thanh đang cầm bút lông thấy cậu quay đầu lại thì rất cao hứng, một lần nữa hắn lại được nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt Phùng Kiến Vũ: “Cũng như cậu thôi”.
“Anh có phải bị bệnh không?”.
“Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ!!!”.
Phùng Kiến Vũ còn nói chưa hết câu, liền bị thầy chủ nhiệm từ phía trên bục giảng quát to “Tôi nghi ngờ không sai mà, hai cậu không có lý nào lại yên tĩnh như vậy được. Cuối cùng hôm nay vẫn là bị tôi bắt được, hai cậu không thể chú ý đến các bạn học khác sao?, ngày nào cũng phải nói chuyện phiếm. Hai cậu có biết làm vậy rất ảnh hưởng đến việc học học tập của các bạn khác hay không?!?”.
Vương Thanh trong lòng cực kỳ mất hứng, Phùng Kiến Vũ lâu rồi mới chủ động nói chuyện với hắn ấy vậy mà lại bị thầy chủ nhiệm làm hỏng.
“Hai cậu cuối giờ lên phòng làm việc gặp tôi”.
Để không ảnh hưởng học sinh khác học tập, chủ nhiệm lớp ngoài mặt là gọi hai cậu lên thuyết giáo vì tội nói chuyện trong giờ học nhưng thực tế là nói bóng gió chuyện “yêu sớm” của Vương Thanh. Ý đồ mong Phùng Kiến Vũ giúp Vương Thanh có định hướng đúng đắn trong lúc này, có thể chuyên tâm học hành để thi đỗ đại học, muốn hai người họ nâng đỡ nhau, giúp nhau cùng tiến bộ.
Vương Thanh trong đầu đang mải nghĩ chuyện khác, một chữ cũng không nghe vào tai, còn Phùng Kiến Vũ nghe chủ nhiệm nói xong lại thật sự không nắm được trọng điểm. Cậu không hiểu thầy giáo từ đâu lại có thể nhìn ra được hai người họ có quan hệ tốt.
“Được rồi, về lớp đi”.
Thầy giáo nói một câu, hai người như bắt được vàng nhanh chân chạy khỏi phòng chủ nhiệm.
Đèn cảm ứng ở hành lang bị hỏng, đứng nửa ngày cũng không sáng lên, toàn bộ hành lang chỉ có ánh sáng lờ mờ từ các phòng học hắt ra. Vương Thanh đi phía sau Phùng Kiến Vũ, không nhịn được đành lên tiếng trước:
“Đại Vũ, sao cậu lại giận tôi?”.
Phùng Kiến Vũ quay đầu lại: “Tôi không giận anh”.
Vương Thanh càng lúc càng không hiểu, sốt ruột nắm lấy vai Phùng Kiến Vũ ép cậu sát vào tường: “Cậu không giận tôi vậy tại sao không thèm để ý đến tôi?”.
Phùng Kiến Vũ cũng khó chịu phản bác lại: “Vậy tôi hỏi anh, lúc đó tại sao anh không để ý tới tôi? Tôi hỏi anh giận chuyện gì, anh cũng đâu thèm nói”.
“Có chuyện này sao?” Vương Thanh nhất thời không nghĩ ra: “Tại sao tôi không nhớ?”.
Phùng Kiến Vũ đối với bệnh đảng trí này của Vương Thanh thật sự hết cách: “Thôi được rồi, tôi không có giận anh. Anh hẹn hò không muốn người khác làm kì đà, vậy mà hôm trước tan học tôi còn tìm anh đi chơi, là tôi không đúng. Nhưng thật cũng có chút khó chịu, anh có biết suy nghĩ không vậy, tất cả mọi người đều biết, có mình tôi không biết gì hết, tôi thấy mình cứ như kẻ ngốc vậy thật xấu hổ”.
Phùng Kiến Vũ giải thích rất nhiều, câu nào nghe cũng rất hợp lý. Nhưng sự thật chỉ có mình cậu rõ, dù có diễn đạt ra sao thì căn bản đây cũng không phải là lời cậu muốn nói.
Cảm giác này là gì? Cậu cũng không biết.
“Cậu không để ý tôi, là vì tôi thân thiết với bạn gái kia mà không chú ý đến cậu?”.
Trong những lời Phùng Kiến Vũ nói ra, Vương Thanh chỉ để ý duy nhất điều này: “Lý do là đây sao?”.
“Đúng thế” Phùng Kiến Vũ gật đầu, đẩy đẩy cánh tay của hắn “Đừng nói nữa, trở về phòng học đi”.
Vương Thanh đưa tay, giữ ngang người Phùng Kiến Vũ kéo trở về: “Là thật sao?”.
Phùng Kiến Vũ không muốn tiếp tục trả lời câu hỏi này nữa, cậu cảm thấy nếu cứ bị hắn hỏi dồn như vậy, không biết chừng sẽ bị hắn phát giác ra những chuyện đáng sợ khác.
“Đúng, đúng, đúng, chính là vậy, đại ca…..”.
“Hai người các cậu không về phòng học còn đứng đây để làm gì?” Chủ nhiệm lớp vừa ra khỏi phòng đã thấy hai người đứng ở góc tường thì thầm to nhỏ “Còn không mau trở về lớp!”.
Hai người bị dọa cho hết hồn, nhanh chóng chạy như bay về lớp học.
Vương Thanh trở về chỗ ngồi suy nghĩ hồi lâu, vẫn là chưa hài lòng, lấy quyển tập xé một tờ giấy.
“Cậu nếu vì chuyện của tôi với người kia mà giận thì tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi, được chưa. Tôi với cô ta thì có làm sao, tôi với cậu mới là bạn thân mà. Đừng vì chuyện này mà không vui nữa”.
Vương Thanh nhận ra có gì đó không đúng, chính hắn ban đầu không muốn Phùng Kiến Vũ tới gần, nhưng tại sao bây giờ hắn lại không muốn cậu rời xa hắn.
Phùng Kiến Vũ nhìn tờ giấy của Vương Thanh chuyển tới, trong lòng sinh ra nghi vấn. Hai người bọn họ mấy ngày nay thiếu đối phương thì cảm thấy rất vắng vẻ, lúc nào cũng có ý định làm hòa với nhau, nghĩ lại mọi chuyện vốn rất đơn giản… chỉ vì không ai chịu lên tiếng trước nên mới kéo dài cho đến bây giờ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?.
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ làm lành, chỉ ngắn gọn bằng một chữ: “Hảo”.
Còn đám diễn viên quần chúng vây quanh lại càng không hiểu nổi, không phải hai người này vừa giận dỗi sao, sao mới đây đã làm hòa rồi, lại còn nói nói cười cười không ngớt.
Vương Thanh cố gắng hết sức quên đi chuyện Phùng Kiến Vũ xuất hiện trong giấc mộng. Mọi chuyện trở lại bình thường, chiều nào hắn cũng cùng cô nàng hoa khôi đi dạo ở vườn trường, Phùng Kiến Vũ cùng hắn nói chuyện như trước, nhưng tại sao… hắn vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ.
Không chỉ mình Vương Thanh, chính Phùng Kiến Vũ cũng hiểu có thứ gì đó không đúng. Vương Thanh hẹn hò với người khác, nhưng vẫn cùng Phùng Kiến Vũ ăn cơm, uống nước, chơi bóng rổ. Tất đều trở về như trước không có gì thay đổi, chỉ là bây giờ giữa họ xuất hiện thêm một cô gái.
Đám con trai túm tụm ở bên góc sân hút thuốc lá, Lý Bình hay nói giỡn với mọi người: “Phùng Kiến Vũ và hoa khôi, như Đông cung và Tây cung của Vương Thanh”.
Vương Thanh nghe xong tay dụi tàn thuốc xuống đất, tiến về phía Lý Bình đánh cho hắn một trận. Lý Bình chịu ủy khuất một phen, buổi tối về kí túc xá liền đem chuyện này nói với Phùng Kiến Vũ.
“Vũ ca, anh thấy tôi nói có đúng không?”.
Phùng Kiến Vũ cười cười, quay đầu thấy Vương Thanh vẻ mặt khẩn trương nhìn cậu, bèn nói:
“Không đúng”.
“Không đúng? Vì sao?”.
“Thanh ca của mấy cậu á~~” Phùng Kiến Vũ nháy nháy mắt: “Là chính cung của tôi”.
Nghe xong mấy lời này, trên gương mặt khẩn trương của Vương Thanh bỗng dưng nở nụ cười, từ trên giường ném một chiếc tất xuống chỗ Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nhanh nhẹn né được, lại bồi thêm một cước đá tất của hắn ra ngoài hành lang.
“Cmn, cậu nhặt về cho tôi ngay”.
“Của ai người đó nhặt”.
Hoa khôi của khối quả thực xinh đẹp mĩ miều động lòng người, giọng nói lại dịu dàng êm ái. Vương Thanh thừa dịp trời tối nắm lấy tay cô nàng, hắn thấy tay cô nàng quả là mềm mại y như giọng nói vậy. Trong lúc nắm tay Vương Thanh vẫn còn có chút xấu xa, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Vậy mà đến khi nàng hoa khôi kia dựa sát vào hắn, đặc biệt đôi mắt long lanh chớp chớp kia, cộng thêm bờ môi anh đào khẽ cắn, làm Vương Thanh đặc biệt lúng túng, dù hắn có ngốc cũng biết đây là công khai câu dẫn.
Thế nhưng, khi Vương Thanh vừa cúi đầu xuống, muốn chạm vào làn môi mềm mại kia, hắn lại đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nói: “Như vậy không tốt lắm”. Cô nàng nhẹ nhàng cười duyên một cái, vờ đánh lên vai hắn nói thật biết đùa. Vương Thanh chợt nhận ra một điều, giữa hai người hình như vốn chưa từng có gì phát sinh.
Lại một lần nữa, Lỗ Địch cùng Vương Thanh ngồi ở tòa nhà cũ sau trường hút thuốc, sau khi nghe Vương Thanh kể chi tiết câu chuyện hẹn hò với cô nàng hoa khôi, giọng điệu nhàn nhạt nhưng sâu xa mà hỏi: “Người anh em, cậu nói nhìn heo thôi cũng cứng được có phải là gạt tôi không? Cậu bây giờ đến môi con gái còn không dám hôn, nói gì…”.
“Cái này là hai chuyện khác nhau” Vương Thanh cho hắn một cái tát “Cậu nghĩ đâu vậy!!”.
“Thì đương nhiên, hôn một con heo và hôn một cô gái là hai việc khác nhau mà” Lỗ Địch bình tĩnh nói.
“Cút m* cậu đi”.
Lỗ Địch mắt nhìn xa xăm, nuốt nước bọt rồi nói: “Thực ra còn một cách, suy đi tính lại.. thực sự không được. Cậu xem hoa khôi tốt như vậy, cậu không để ý, lại nhìn vừa mắt một con heo, hay cậu cứ thử hôn một cái, sờ hai cái, xem liệu có cảm giác gì không?.
“Nói bậy” Vương Thanh nói xong câu này, lặng lẽ tiếp tục hút thuốc, hắn tự biết nếu hắn hôn Phùng Kiến Vũ, cậu ta nhất định sẽ đánh hắn một trận.
Buổi tối cùng hoa khôi dạo mát ở góc vườn trường, cô nàng đưa tay ra có ý định cùng Vương Thanh nắm tay thì bị hắn né tránh, đành lúng túng vẫy vẫy tay như không có gì: “À, em thấy anh với Phùng Kiến Vũ rất thân á, ngày nào cũng thấy anh với cậu ta cùng nhau ăn cơm”.
“Tôi với cậu ta còn đêm đêm ngủ chung nữa”.
“Thật đáng ghét!!!”.
Hoa khôi vân vê lọn tóc trên tay, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Em có một cô bạn thân cũng rất thích Phùng Kiến Vũ, nếu được ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm, em với anh cũng được ăn cơm cùng nhau”.
Chuông reo báo hiệu giờ tự học buổi tối, Vương Thanh mới từ bên ngoài tiến vào, vừa ngồi xuống đã hung hăng đẩy bàn đập một cái vào ghế của Phùng Kiến Vũ. Bạn học Phùng không nhịn được quay đầu nhìn hắn: “Anh động kinh à?????”.
Vương Thanh hất cằm nói: “Do tôi xoay người”.
“Chỉ giỏi ăn hiếp người khác” Phùng Kiến Vũ lầm bầm rồi quay qua chỗ khác đọc sách tiếp.
Vương Thanh càng tức giận mà không rõ nguyên nhân tại sao. Hắn tìm cây bút lông rồi lại vẽ nghịch lên lưng Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ tức khí không nhịn nữa, quay lại đoạt cây bút trong tay Vương Thanh, tay kia sẵn tiện vả cho hắn một cái: “Cho chừa cái tội linh tinh”.
Một tát này làm Vương Thanh mất hết cả tinh thần. Hắn nằm bò lên bàn tay cầm bút quơ quơ, để cho đầu óc suy nghĩ lại một chút.
“Vương Thanh ngồi thẳng lên, đọc sách đi”.
Giọng thầy Trương như tiếng ma quỷ truyền đến, dọa đến Vương Thanh sợ run cả người. Phùng Kiến Vũ thấy vậy có chút hả hê “Đáng đời”.
Trưa thứ ba Vương Thanh xuống canteen trước, nhìn thực đơn có món địa tam tiên mà Phùng Kiến Vũ thích ăn nhất, hắn liền lấy hẳn hai phần cho cậu. Phùng Kiến Vũ vừa nhìn thấy địa tam tiên và thịt kho tàu, hai mắt đều sáng lên.
“Thanh ca thật lợi hại” Phùng Kiến Vũ thèm món này đã mấy ngày nhưng lần nào xuống cũng hết mất rồi.
“Đừng nhiều lời, ăn nhanh đi”.
Hai người vừa ngồi xuống, hoa khôi xinh đẹp cùng với bạn thân cũng đi tới: “Hết chỗ rồi, chúng tôi ngồi cùng được không?”.
Phùng Kiến Vũ nhìn cả phòng không còn bàn ăn, quay sang nhìn Vương Thanh: “Tự nhiên đi”.
Đối diện Vương Thanh là bạn gái và bạn thân cô nàng, Phùng Kiến Vũ cũng không biết nên bắt chuyện như thế nào, chỉ có thể vùi đầu ăn, Vương Thanh thấy cô gái kia vừa ăn cơm vừa ngắm Phùng Kiến Vũ, trong lòng liền thấy khó chịu.
“Ăn thịt đi”.
“Tôi không phải trẻ con”.
Cô nàng hoa khôi nhìn đồ ăn trên mặt bàn: “Em cũng muốn nếm thử món thịt kho tàu, hôm nay không biết có ngon không?”.
Vương Thanh liền gắp miếng thịt kho tàu cuối cùng trong đĩa bỏ vào bát trong Phùng Kiến Vũ, mắt vẫn không thèm nhìn cô nàng: “Ngấy lắm, đừng ăn”.