Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 56: Bày Tỏ
Phùng Kiến Vũ cả đêm không về, ngay cả tiết học buổi sáng cũng không thấy xuất hiện làm Từ Khoát mười phần sợ hãi.
“Lão đại, tôi thấy có gì đó không đúng. Nhị ca đi một đêm không về, anh cũng không tò mò hỏi thăm sao?”.
Cốc Nam đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho tên kia, cúi đầu chép bài: “Con trai lớn rồi đi một đêm không về thì còn có thể thế nào a. Cậu không cho người ta có cuộc sống sinh hoạt riêng tư sao?”.
“Thế nhưng anh ấy hôm qua trước khi đi có nói là ra ngoài ăn với Cố Ninh a!”.
Đây mới là trọng điểm mà Từ Khoát chú ý. Cùng Cố Ninh ra ngoài ăn, ăn cả một đêm không về. Cô nam quả nữ liệu có thể phát sinh chuyện gì đây.
Cốc Nam đẩy đẩy kính mắt hỏi: “Cậu ấy đi cùng Cố Ninh?. Không có người khác?”.
Từ Khoát suy nghĩ một chút: “Không thấy nói a, hẳn là chỉ có hai người họ, anh nghĩ xem. Tôi bảo để tôi gọi cho Vương Thanh rồi bốn người cùng đi, anh ấy liền giãy nảy cự tuyệt. Anh nói có phải là do có gì đó mờ ám không?”.
Cốc Nam nở một nụ cười thâm sâu, vạn phần cưng chiều nhìn tên kia: “Lão tam ngốc của tôi…”.
(Ấy, cómùigiantìnhđâuđóquanhđây●﹏●)
Phòng nhỏ không cửa sổ chỉ có ánh sáng theo khe cửa lọt vào, lúc hai người tỉnh dậy đã là buổi trưa, Phùng Kiến Vũ liếc nhìn điện thoại di động mới phát hiện bản thân đã bỏ mất ba tiết học buổi sáng. Vương Thanh sờ soạng một lúc mới tìm được áo cho cậu, từ trên xuống dưới sờ mó thêm lần nữa mới đứng dậy đi mở đèn.
Phùng Kiến Vũ giơ tay che đi ánh đèn chiếu vào mắt, Vương Thanh tiến tới hôn một cái lên môi cậu: “Đến giờ trả phòng. Chúng ta đi ăn cơm”.
“Ừ…”.
Ra khỏi cửa khách sạn, Phùng Kiến Vũ mới nhìn ra đây là chỗ nào. Từ nơi này, đi quá một con đường là tới sân sau kí túc xá của bọn họ, thời tiết tháng năm, cỏ hoang cũng mọc lên rất nhiều.
“Gần như vậy sao…” Phùng Kiến Vũ thì thầm một câu, quay đầu nhìn Vương Thanh: “Đi ăn gì đi?”.
“Đi đến canteen đi, mấy người tam ca giờ này chắc ăn xong rồi” Vương Thanh đi theo phía sau, tay cầm theo khăn mặt và bàn chải đánh răng mới mua hôm qua.
Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn đống đồ trên tay hắn: “Anh không được đem đống đó bỏ đi”.
Vương Thanh gật đầu: “Yên tâm, anh mang về dùng”.
Phùng Kiến Vũ làm bộ nhìn trời: “Lần sau còn có thể dùng…”.
Vương Thanh sửng sốt một giây mới phản ứng được, tiến tới ôm lấy cổ Phùng Kiến Vũ: “Nói em đó, có phải lại có ý đồ lưu manh không?”.
“Cút ngay”.
Giờ cơm trưa vừa qua, trong phòng ăn không còn mấy người, hai người gọi một phần địa đam tiên, Phùng Kiến Vũ ăn được hai miếng đã bắt đầu ngẩn ra.
“Đại ca, làm gì vậy?. Muốn ngủ sao?”.
Phùng Kiến Vũ đẩy cánh tay đang huơ huơ trước mặt mình ra: “Đừng làm em loạn, em đang suy nghĩ một chuyện!”.
“Nghĩ chuyện gì?. Muốn ăn bánh bao?”.
“Cút đi!” Phùng Kiến Vũ tặng cho tên kia cái liếc mắt, thần thần bí bí mở miệng: “Em thấy nhất định Cố Ninh đã biết gì đó rồi!”.
Vương Thanh lấy thêm cơm cho cậu: “Làm sao em biết?”.
Phùng Kiến Vũ vỗ bàn một cái: “Là em suy luận a!. Anh nghĩ một chút đi, trước đây ngày nào cô ấy cũng tới hỏi xem em với anh thế nào rồi, lần này lại không thấy hỏi, tối qua cô ấy biết em uống rượu, còn biết hai chúng ta ở lại sau cùng, với cái tính bát quái của cô ấy đã sớm tìm em để hỏi chuyện đêm qua. Anh xem, bây giờ cả nửa ngày rồi cũng không thấy có liên lạc!”.
Phùng Kiến Vũ nói như vậy làm Vương Thanh cũng cảm thấy hoài nghi, thế nhưng hắn biết Bạch Nham không có khả năng nói ra chuyện của hắn và Phùng Kiến Vũ. Còn hai người bọn họ lại càng không nói, vậy làm sao Cố Ninh biết được a?????.
Phùng Kiến Vũ xoa xoa cằm, Vương Thanh lau đi hột cơm dính trên khóe miệng cậu: “Lão đại nghĩ nên làm thế nào đây?”.
“Anh ngốc à, trực tiếp hỏi Cố Ninh là được a~”.
Vương Thanh:…
Phùng Kiến Vũ giữ chuyện này trong lòng liền không thể an phận được nữa, ngày ngày đều cố gắng hẹn gặp Cố Ninh ra ngoài. Cố cô nương lại bảo đang bận rộn rồi trốn tránh Phùng Kiến Vũ, cuối cùng đến một buổi trưa nắng đẹp cũng chấp nhận gặp mặt.
“Chuyện gì a?” Cố Ninh xòe tay ra nhìn nhìn mấy cái móng tay: “Tôi hẹn bạn cùng phòng đi làm móng, bận rộn như vậy còn phải tranh thủ ra gặp cậu?”.
Phùng Kiến Vũ bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi đáp: “Tôi với Vương Thanh đang ở bên nhau”.
Không gian dường như ngưng đọng hai giây, đôi mày thanh tú của Cố Ninh khẽ động, lập tức kinh ngạc hét lên: “Cái gì?!. Ở bên nhau?!. Bao lâu rồi?!. Chuyện lớn như vậy sao đến giờ huynh đài mới nói cho tại hạ biết?!”.
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: “Vẻ mặt kinh ngạc đến chậm mất vài giây, thời gian phản ứng của cô đủ cho tôi rán một quả trứng gà rồi đấy”.
Cố Ninh bị vạch trần đành liếc liếc mắt: “Được được được, là cậu lợi hại. Làm sao?. Cậu không nói thì tôi cũng tự phát hiện được!”.
“Cô làm sao phát hiện ra?. Chúng tôi đâu có làm cái gì?” Phùng Kiến Vũ chính là không hiểu. Bạch Nham có thể nhờ vào so sánh wechat của hai người mà phát hiện, thế nhưng Cố Ninh căn bản không có wechat của Vương Thanh a!.
“Ai! Còn cần phải nói sao…” Cố Ninh nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thời gian tôi mới quen cậu, cậu cứ như con thỏ con run rẩy sợ hãi, sau này gặp lại, cậu mặc dù đã khá hơn, nhưng biết nói sao nhỉ… vẫn là luôn có cảm giác đặc biệt nặng nề. Cho dù cậu liên tục tham gia hoạt động này nọ, diễn kịch rồi làm phát thanh, thế nhưng chính bản thân cậu chắc cũng rõ. Cậu nghiên cứu rất nhiều sách, tìm hiểu rất nhiều trường hợp, lúc nào cũng gồng mình lên như vậy… nhưng vẫn giữ riêng cho bản thân một góc tối rất bí ẩn. Mỗi lần thấy cậu tôi đều thấy… cậu không hề vui vẻ như bề ngoài”.
Phùng Kiến Vũ trong mắt cô giống như một con người mang xiềng xích rồi chạy trốn trong đêm tối, vừa tuyệt vọng lại vừa khao khát tự do. Thế nhưng có một ngày, cô phát hiện cậu bỗng nhiên chuyển thành một đoạn nhạc dạo nhẹ nhàng, tựa hồ đã bỏ qua tất cả nhưng chuyện phức tạp trong tâm, cả người đều ung dung khoái lạc.
Mà sự chuyển biến này lại diễn ra sau khi Vương Thanh xuất hiện được một thời gian, cùng lúc Phùng Kiến Vũ cũng không tìm đến cô để xoắn xuýt chuyện yêu hay không yêu nữa. Khi đó cô suy đoàn đại khái hai người này thật là đang ở bên nhau rồi đi, ngoại trừ Vương Thanh gật đầu đồng ý, phổng chừng sẽ không có người nào có thể đem bóng ma trong lòng Phùng Kiến Vũ vứt bỏ.
Quá trình nhận ra của cô so với suy luận của Bạch Nham bằng wechat làm Phùng Kiến Vũ cảm thấy khiếp sợ. Trực giác của nữ nhân quả là đáng sợ vô cùng, khả năng nhìn người của Cố Ninh còn đáng sợ hơn nữa.
“Chỉ vậy thôi?”.
“Chỉ vậy thôi á?”.
Tận tai nghe nhưng trong lòng vẫn thấy nghi hoặc. Cố Ninh cũng không biết nên giải thích thế nào cho rõ: “Đại ca à, cậu mỗi ngày đều cười cười nói nói vui vẻ, cậu còn sợ người khác không biết cậu có chuyện tốt hay sao. Cậu nói xem còn có thể vì cái gì?. Cậu đứng nói với tôi do ở chung với Từ Khoát lâu ngày nên chỉ số thông minh cũng bị kéo xuống nhé!”.
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: “Tôi vui vẻ… rõ ràng như vậy sao?”.
“Cực kì rõ ràng!” Cố Ninh nhấp một ngụm nước, tiệm này mới thay đổi người pha cafe, làm cái gì cũng cho quá nhiều đường: “Hai ta sau này đổi chỗ gặp mặt đi, đồ uống không ngon như ngày trước”.
“Ô?. Không đúng á!” Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên nghĩ ra: “Cô nếu biết tôi và Vương Thanh đang ở cùng nhau, vậy sao vẫn còn phối hợp cùng Bạch Nham để tác hợp chúng tôi, còn mấy chuyện kia…”.
Lông mày của Cố Ninh nhướn lên: “Làm sao cậu biết tôi và Bạch Nham là vun vào cho hai người?”.
Á, nói lỡ miệng.
Phùng Kiến Vũ vừa sững sờ một chút, Cố Ninh lại tiếp túc nói: “Cậu coi như không biết chuyện tôi đã phát hiện được không?”.
“Vì sao muốn tôi tỏ ra là không biết?”.
“Bảo cậu thế nào thì cậu làm thế ấy đi, quản nhiều như vậy làm gì?”.
“Ách!. Sao cô không dám nói là cô đang hưởng thụ Bạch Nham theo đuổi cô đi!” Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên sáng tỏ mọi việc: “Cô cũng biến thái quá!. Mất công tôi lo lắng cô bị người khác lừa gạt tình cảm!”.
Phùng Kiến Vũ hiện tại thật muốn ôm lấy Vương Thanh mà kể tội hai tên này. Hai người thế nào lại đều âm mưu tính kế mọi chuyện như vậy a.
Nói xong rồi, Phùng Kiến Vũ đối với chuyện mình giấu giếm hảo bằng hữu không còn cảm thấy áy náy, một chút cũng không có, cả người thảnh thơi nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Cố Ninh nâng cằm dò xét cậu: “Vậy nói mấy câu về chuyện yêu đương của cậu đi, tinh thần đều phấn chấn không ít. Thế nào?”.
Phùng Kiến Vũ kém chút nữa đã phun một ngụm chocolate nóng ra ngoài, cả khuông mặt đều đỏ bừng lên: “Con gái con đứa như cô sao cái gì cũng nói được sao!”.
Cố Ninh bĩu môi: “Nói một chút thì sao a, tôi thấy qua cả rồi. Đừng nói với tôi cậu nhiều năm qua nghiên cứu chuyện đồng tính luyến ái như vậy cũng chỉ làm có mấy chuyện như sờ mó, đánh máy bay hay bắn pháo nhé. Ý nhất cũng phải thừa dịp Vương Thanh không phòng bị, cậu liền nhanh tay mà tóm gọn a!”.
Phùng Kiến Vũ cúi đầu xoay xoay cái chén: “Tôi chỉ là sợ anh ấy chưa chuẩn bị tâm lí”.
“Còn chuẩn bị cái gì a?. Ai nhanh người ấy được hưởng!. Kĩ thuật và đồ dùng tôi có thể chỉ đạo cho cậu a!” Cố Ninh so với Phùng Kiến Vũ còn cẩn thận hơn: “Cậu xem hiện tại hai người cũng chưa phân rõ thuộc tính, lúc này chỉ chờ xem ai xuống tay trước thôi. Một lần bị đè xác định cả đời sẽ bị đè, cậu tự nghĩ đi”.
“Cô nói.. chuyện này… Tôi đánh không lại anh ấy… Uống rượu thì… chỉ có thể chuốc anh ấy thuốc ngủ…” Phùng Kiến Vũ vẻ mặt đau khổ: “Nhưng tôi không nỡ a…”.
Cố Ninh đối với con người không có tiền đồ này thực sự đã chịu đến cực điểm: “Cậu có thể dụ dỗ anh ta mà, lúc hôn nhau, lúc thân mật thì nói mấy câu dễ nghe một chút. Cái gì mà em rất thích anh, em rất yêu anh, chúng ta làm đi!. Cậu xem cậu đi, còn phải để con gái dạy cậu làm sao mới dụ dỗ được người yêu lên giường…”.
Cách đó không xa, một nữ sinh đeo kính hoảng sợ nhìn về phía bọn họ, lập tức bị Cố Ninh hung tợn trừng lại.
Cái chén trong tay Phùng Kiến Vũ di chuyển càng lúc càng nhanh, nước trong cốc cũng xoáy thành một vòng xoáy nhỏ: “Cái này cũng buồn nôn quá, cái gì mà nói thích với yêu, nghe rùng cả mình”.
Cố Ninh sửng sốt: “Đừng nói hai người đến cả thích cũng chưa từng nói qua nhé”.
Phùng Kiến Vũ làm vẻ mặt đương nhiên: “Chuyện này mà còn cần phải nói sao?. Tôi không nói đâu có nghĩa là tôi không thích anh ấy?”.
“Anh ta cũng chưa từng nói qua?”.
“Chưa…”.
“Vậy hai người bình thường nói chuyện gì?”.
“Chính trị, kinh tế, giải trí, gàn đây có nói qua về marketing, phương án phát triển, anh ấy cũng học về kiến trúc. Còn…”.
Phùng Kiến Vũ thấy vẻ mặt đen sì của cô nàng liền lập tức ngậm miệng: “Vậy ý cậu là hai người ở cạnh nhau mỗi ngày không hề nói mấy câu yêu thương, đúng không?”.
Cố Ninh xoa đầu, cô rốt cuộc cũng chịu phục. Hai người này thời điểm thích nhau còn không biết đã học hôn môi rồi cùng đánh máy bay, vậy mà một câu thích cũng chưa từng nói đã ở bên cạnh nhau. Thật đúng là lần đầu tiên cô chứng kiến cái kiểu hẹn hò như vậy.
“Vậy cậu cũng nên nói câu gì đó chứ, đến cả một câu biểu lộ cũng không có, vậy hai người làm sao biểu đạt tình cảm với người kia?”.
Cố Ninh trong lòng không hiểu đành phải hỏi một câu, mắt thấy Phùng Kiến Vũ không biết nghĩ cái gì mà lỗ tai cũng đỏ. Cố đại Nhân lập tức hiểu rõ, hai người thật đúng là thẳng thắn a…
“Anh ta không nói, cậu cũng không nói, không cần biết anh ta có muốn nghe hay không, cậu cứ chủ động bày tỏ một lần, xem phản ứng của anh ta thế nào, hay nhân lúc anh ta cảm động lập tức bắt người luôn!” Cố Ninh làm động tác nắm tay quyết liệt: “Tôi tin tưởng cậu!”.
Phùng Kiến Vũ dở khóc dở cười, chuyện này hay là cứ từ từ bàn bạc kỹ hơn đi…
Hai người từ quán cafe đi ra, Cố Ninh chậm rãi đi bên cạnh Phùng Kiến Vũ: “Ôi chao, cậu khi ấy không phải sợ hãi lắm sao?. Thế nào hiện tại lại kiên định ở bên nhau như vậy?”.
“Lúc ấy sợ hãi đa phần là do không hiểu biết” Phùng Kiến Vũ nhàn nhạt nói: “Khi đó tôi thực sự rất sợ, sợ bị người ta phát hiện, sợ những lời dèm pha, ngay cả một ánh mắt của người đi đường liếc qua cũng đều làm tôi nghĩ không biết người ta có biết bí mật của mình hay không. Sau này dần dần tìm hiểu mới phát hiện, là tự bản thân mình sợ hãi nên mới phóng đại tất cả những yếu tố bên ngoài lên, nói đúng ra khi đó không phải tôi sợ mọi người đánh giá tôi thế nào, mà là lo sợ vì bản thân đã thích một người con trai”.
“Sau đó?”.
“Sau đó, thời điểm tôi đủ mạnh mẽ để đối diện với bản thân, tự nhiên cũng không còn sợ cái nhìn của người đời hay những yếu tố khách quan bên ngoài nữa. Sau đó thì lại càng thêm bình thản, càng thêm kiên định mà sống”.
Giọng nói cậu nhàn nhạt nhưng chất chứa khí phách tràn đầy. Cố Ninh nở nụ cười: “Cậu không lo Vương Thanh sẽ sợ sao?”.
Phùng Kiến Vũ nhăn mày: “Có tôi ở bên cạnh, anh ấy không cần phải sợ”.
Được rồi… tôi nguyện hai người có thể như vậy thanh thản bình yên mà sống. Một lòng tự tin kiên định cả đời này.
Phùng Kiến Vũ đầu tiên muốn đi gặp Vương Thanh để kể lại toàn bộ quá trình gặp gỡ Cố Ninh, thế nhưng Vương Thanh vì muốn nhanh chóng nộp bài, phải bế quan trong phòng vẽ vẽ, cậu cũng không tiện làm phiền hắn đành lặng lẽ một mình chơi điện tử cả đêm.
Ngày thứ hai Vương Thanh vừa vặn thuận lợi nộp bài xong mới tìm cậu cùng ăn cơm. Phùng Kiến Vũ cố ý trốn nửa tiết, chạy đến trước quán ăn đợi hắn.
Vương Thanh nghe xong yêu cầu muốn giấu kín chuyện đã biết chân tướng của Cố Ninh lại còn muốn hai người ngậm miệng để Bạch Nham tiếp tục theo đuổi của cô nàng, liền trợn mắt há mồm: “Bảo bảo, sau này để ý tránh xa hai người họ một chút, chúng ta đem hai người này để cạnh nhau cũng là vì dân trừ hại”.
Phùng Kiến Vũ gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là như vậy rồi. Hôm qua hù em sợ muốn chết, hai người này dã tâm quá lớn”.
“Ai ui, thật đáng thương” Vương Thanh xoa xoa đầu cậu: “Cho em một miếng thịt này”.
“Em đã nói là Cố Ninh có khả năng thích Bạch Nham mà!” Phùng Kiến Vũ đang phân tích, đột nhiên nói ra chữ “thích”, chuyện ngày hôm qua Cố Ninh nói với cậu lại hiện về.
Một chữ “thích” đơn giản, nhưng làm thế nào để mở miệng đây?.
Phùng Kiến Vũ trăm triệu không nghĩ tới ở trên giường làm nhiều chuyện như vậy, mà bây giờ bảo cậu ói ra một chữ “thích” lại khó khăn như vậy.
Vương Thanh sáng sớm không ăn cơm, chờ buổi trưa cùng cậu ăn, thế nhưng tập trung ăn không được bao lâu lại thấy Phùng Kiến Vũ rơi vào trạng thái nhấp nhổm, không biết đang nghĩ gì.
“Sao không ăn nữa?. Khó ăn?. Hay dạ dàu khó chịu?”.
“Không…” Phùng Kiến Vũ trong lòng thầm quyết tâm: “Có một chuyện muốn nói với anh”.
“ừ, nói đi. Với anh còn phải ngượng ngùng sao?” Vương Thanh đưa một gắp mì vào miệng.
“Cũng không có gì, đáng ra nên nói từ trước rồi” Phùng Kiến Vũ rũ mắt, giọng nói không tự chủ mà run run.
“Em thích anh”.
Vương Thanh miệng đang ngậm một miếng lớn mì, ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ vẻ mặt không tin nổi, trong miệng toàn bộ mì sợi đều rớt ngược ra. Phùng Kiến Vũ cau mày đem khăn ra lau miệng và cằm cho hắn: “Anh ăn uống xấu như vậy sao!!”.
Mùi mỡ màng của món thịt bò đang nấu bay ra và mùi mì sợi trong không gian phản phất, bà chủ hướng phía trong bếp gọi to: “Bàn số 3 không cho rau thơm”. Tiếng quạt điện kêu ong ong, tiếng cậu bạn bàn bên vừa gọi điện thoại vừa lấy lọ ớt đùa giỡn bạn bè.
Ở chỗ này, Vương Thanh lần đầu tiên nghe được người hắn thích ngồi trước mặt nói thích hắn.
Hắn lau sạch miệng, kéo tay Phùng Kiến Vũ chạy ra ngoài.
“Ai u ai u?. Tiền trả rồi!. Ăn còn chưa hết mà!”.
Vương Thanh căn bản không để ý đến lời cậu, cầm cổ tay cậu băng qua đường, đi qua vườn trường, rồi vội vã chạy đến quảng trường gần kí túc của Phùng Kiến Vũ. Bây giờ đang là giờ đi học, khoảng sân hai bên trường học đều là sinh viên.
“Anh làm gì, vừa ăn xong đã chạy đi chạy lại!” Phùng Kiến Vũ thở hổn hển, nhíu mày nhìn hắn.
Vương Thanh nghiêm túc nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay: “Nhanh, nói lại một lần nữa!”.
“Nói gì?”.
“Câu em vừa nói đó!”.
Phùng Kiến Vũ gương mặt phát nhiệt, nhìn mặt Vương Thanh cũng đang dần hồng lên, cười ngây ngô hai tiếng, nhẹ nhàng cúi đầu nói.
“Em thích anh”.
“Anh cũng thích em”.
Phía xa xa đồng hồ ở tòa nhà chính điểm mười hai giờ, vòi phun nước ở bên cạnh bọn họ đúng giờ bắt đầu phun trào ra bọt nước, từng dòng nước nhỏ vút lên cao rồi chụm lại, phản chiếu ánh nắng buổi trưa rực rỡ giống như một cầu vồng. Trong không khí dâng lên vị của hơi nước nhàn nhạt, giống như có một cơn mưa rào đi ngang qua trong một ngày trời trong xanh.
Ở nơi này, hai người đã từng cùng nhau trải qua thời niên thiếu hoang đường ngây ngô, rốt cuộc cũng có thể hướng phía người mình yêu mà bày tỏ.