Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 45: Đúng Là Càng Sống Càng Phí
Vương Thanh kích động đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ, đến lúc sáng sớm lại phải mò trở về vì có tiết học. Hắn còn sợ Bạch Nham gặp hắn sẽ lại hỏi nhiều mà hắn lại không thể giải thích rõ, nên Vương Thanh quyết định đi thẳng từ nhà đến lớp học chứ không dám quay về phòng ngủ.
Còn Phùng Kiến Vũ ở trên giường lăn lộn cả đêm vừa mới chợp mắt được thì bị lão tam mua điểm tâm trở về gọi dậy, mơ mơ màng màng mở wechat ra phát một tin tức mới.
Vương Thanh lúc nghỉ giữa giờ lẻn vào lớp học, ngáp một cái ngồi lướt wechat, thấy cái tin của Uchiha đệ nhị được phát lên lúc sáng sớm không nhịn được mà bật cười. Bạch Nham cau mày nhìn Vương Thanh, ngày hôm qua hắn thu được tin tức từ Cố Ninh, nói không nhìn thấy Vương Thanh đến đó, Phùng Kiến Vũ là tự về một mình. Vậy sao hôm nay Vương Thanh tinh thần lại thoải mái như vậy?.
Phùng Kiến Vũ xem lại wechat đã thấy thông báo Vương Thanh ấn thích tin lúc sáng, nhưng ngồi trên giường suy nghĩ một lúc lại cảm thấy hình như không đúng. Ngày hôm qua mối quan hệ của hai người đã trở nên tốt đẹp hơn, rốt cuộc chuyện đó là thật hay chỉ là cậu đang nằm mơ?.
Từ Khoát đang đeo cặp lên, chiếc cặp cọ xát với áo len trên người phát ra âm thanh sột soạt, đột nhiên hắn nghe được nhị ca lên tiếng gọi hắn.
“Tam ca, tới đây đánh tôi một cái”.
Từ Khoát im lặng nhìn Phùng Kiến Vũ nữa ngày trời: “Nhị ca, anh đang ngủ mơ?”.
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút lại hỏi tiếp: “Không đúng. Cái này… Tam ca, ngày hôm qua tôi đã làm những gì?”.
“Anh hôm qua đi quay chương trình, lúc về tôi còn hỏi anh có được cô nào nhìn trúng không, anh trả lời là không có”.
“Vậy tôi có nói hôm qua lúc tôi đi với về, đã ăn cái gì không?”.
“Không có a~. Anh chỉ nói đã ăn một bát mì cay, tôi còn hỏi thêm ai lại đi ăn lúc nửa đêm. Sau đó anh lại giống như vừa cắn thuốc xong, nằm ở trên giường kích động mà lăn qua lộn lại”.
Nghe xong mấy câu trả lời của Từ Khoát Phùng Kiến Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra ngày hôm qua không phải cậu nằm mơ, nhưng Vương Thanh thế nào chỉ ấn có nút thích?. Một trang thái cũng không chịu đăng lên, có phải hắn đã hối hận rồi không?.
Vương Thanh trong giờ học lịch sử kiến trúc thế giới cũng xoắn xuýt một vấn đề giống y như Phùng Kiến Vũ ở trong đầu, sau đó cảm thấy không có tâm trạng học liền nằm dài ra ngủ cho hết tiết, lúc tỉnh dậy thì bên cạnh chỉ còn mình Bạch Nham. Vương Thanh lau lau nước bọt quay đầu hỏi Bạch nham: “Buổi tối đi đâu ăn?”.
“Buổi tối tôi có hẹn”.
Xét thấy Phùng Kiến Vũ đi quay chương trình ghép đôi, mà Vương Thanh cũng không làm ra phản ứng gì lạ, Bạch Nham quyết định cần phải đối mặt nói chuyện một lần cho rõ ràng.
“Ừm”.
Vương Thanh mở wechat của Uchiha đệ nhị ra, suy nghĩ do dự hết nửa ngày, vạn nhất chuyện hôm qua chỉ là hắn nằm mơ thì phải làm sao. Bây giờ hắn đột nhiên nhắn tin hẹn Phùng Kiến Vũ đi ăn không phải rất kì lạ sao, người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy rất kì á~!!!.
Vương Thanh do dự mãi, cuối cùng lại quyết định nhắn tin cho Từ Khoát.
Tả Thanh Long: [Buổi tối cùng mấy cậu ra ăn cơm canteen]
Từ Từ Đồ Chi: [Được á!. Nhị ca cũng vừa nhắc tới muốn ăn thịt sốt cà]
Từ Khoát để điện thoại xuống quay qua nói với Phùng Kiến Vũ: “Buổi tối tôi ăn cùng Thanh ca, sẵn tiện dẫn theo anh luôn”.
Phùng Kiến Vũ cười híp mắt trả lời: “Được á~~”.
Là ai dẫn ai theo hở…
Vương Thanh nửa sau tiết học không chịu ở trên lớp, từ cửa sau lén trốn ra trước, rồi chạy một mạch xuống canteen gọi món ăn. Đến lúc Từ Khoát dẫn theo Phùng Kiến Vũ đến thì tất cả đồ ăn đều đã có đầy đủ.
“Tôi đến rồi. Thanh ca anh thật nhanh!!!”.
Vương Thanh bên ngoài cùng Từ Khoát trò chuyện tán gẫu hết sức thế nhưng thỉnh thoảng lại liếc liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngồi phía đối diện. Phùng Kiến Vũ không chen vào nói câu nào, chỉ cắm đầu xuống ăn, càng ăn càng thấy phiền muộn. Ngày hôm qua không phải đã tốt hơn rồi sao, thế nào hôm nay tên kia lại không để ý tới cậu?.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn Vương Thanh rồi tức giận dùng sức mà nhai nhai miếng thịt trong miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được phải lấy điện thoại di động ra gửi đi một cái tin nhắn.
Vương Thanh đang cùng Từ Khoát tán gẫu, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên một cái, lấy ra thì thấy có thông báo Uchiha đệ nhị gửi tới một tin nhắn.
Uchiha đệ nhị: [Vì sao không để ý tới em?]
Bạn học Tả Thanh Long lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ai kia một cái, không biết vì sao lại vui vẻ muốn cười phá lên, nhưng rốt cuộc cũng chỉ lặng lẽ mím môi gõ tin nhắn trả lời.
Tả Thanh Long: [Không phải không để ý đến em, chỉ muốn em ăn nhiều một chút. Còn sợ tam ca nhìn ra]
Uchiha đệ nhị trả lời rất nhanh: [Yên tâm, cậu ta không phát hiện được]
Tả Thanh Long: [???]
Phùng Kiến Vũ đột ngột gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Vương Thanh rồi nói: “Nóng”.
Vương Thanh thở dài, bất đắc dĩ trên dưới trải phải thổi quay một lần: “Được rồi, ăn đi”.
Từ khoát ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng đem cả khay đồ ăn đẩy tới trước mặt Vương Thanh: “Thanh ca, anh đem cả mâm thổi một chút, tôi ăn cũng thấy nóng”.
Uchiha đệ nhị: [Em đã nói cậu ta không phát hiện được đâu!]
Tả Thanh Long: [… đã thấy]
Từ Khoát vừa rồi còn cùng Vương Thanh trò chuyện vui vẻ, quay mặt đi một cái đã phát hiện nhị ca hắn cùng Vương Thanh bắt đầu chăm chú xem di động gõ gõ nhắn tin. Tam ca cảm thấy cô đơn mở miệng than thở: “Tôi nói này. Chúng ta đừng như vậy nữa, đừng để đồ dùng công nghệ thông tin chiếm dụng quỹ thời gian giao lưu giữa con người với nhau được không?”
Hai người quay sang nhìn Từ Khoát một cái, sau đó lại tiếp tục quay ra nhắn tin.
Tả Thanh Long: [Lão Tam phòng em là bẩm sinh sao?]
Uchiha đệ nhị: [Không được dìm tam ca. Cái này gọi là đơn thuần]
Tả Thanh Long: [Là ngu ngốc đúng hơn]
Uchiha đệ nhị: [Đừng nói xấu sau lưng người khác]
Tả Thanh Long: [Anh đang nói trước mặt mà??]
Vương Thanh ám chỉ, nhìn thoáng qua Từ Khoát bên cạnh mang vẻ mặt ngốc nghếch đang cắm đầu vào thức ăn, Phùng Kiến Vũ đối diện lập tức hiểu ý, nhịn không được phải cười rộ lên. Quả nhiên là nói ngay trước mặt á.
Bàn ăn của canteen có chút bé, Vương Thanh tiến lên trước một chút, đầu gối liền chạm vào đầu gối người đối diện. Phùng Kiến Vũ lỗ tai đỏ lên, trả về cho tên kia một cái liếc mắt. Bạn học Tả Thanh Long không an phận lại cọ cọ đầu gối của cậu, vẻ mặt cười hớn hở quả thật là đang thiếu đánh mà.
Tả Thanh Long: [Anh vui]
Uchiha đệ nhị: [Cho anh một cái tát bây giờ]
Từ Khoát ngồi bên cạnh nhìn hai người này không biết là đang cười gì, do dự nửa ngày mới mở miệng nói: “Hai người có ăn nữa không?. Vẫn còn một miếng sườn nữa”.
Phùng Kiến Vũ vui vẻ gắp miếng sườn bỏ vào bát của Từ khoát: “Cho cậu, cho cậu”.
Tả Thanh Long: [Em ở cùng với Tam ca… anh thật sự yên tâm]
Uchiha đệ nhị: […]
(Cáiđôiphu phu haingườiđịnhânáicho mù mắtchóà????. Từ khoát hảođángthương nga~~, cái nàylàdạngtiểubạchthụnà. Thôi vềđâySuthương, mặckệcáiđôingượccẩukiađi!!)
Ăn cơm xong Vương Thanh không biết thế nào lại theo hai người kia đi về phòng ngủ, Từ Khoát cũng không phát hiện, sau khi vào đến cửa, Mã Dung mới đi ra chào hỏi Vương Thanh: “Thanh ca, ăn xong rồi còn đưa người về à?”.
Phùng Kiến Vũ trong ngực lộp bộp một tiếng, còn tưởng bị Mã Dung phát hiện ra chân tướng rồi, không nghĩ tới Từ Khoát ở bên cạnh lên tiếng khoe khoang nói: “Chính là vậy, Thanh ca đối với tôi tốt như vậy đấy”.
Vương Thanh cười cười: “Đúng đúng, tôi sợ tam ca đi lạc”.
Phùng Kiến Vũ cúi đầu cười trộm làm bộ đang bận rộn thu dọn giá sách của mình, Vương Thanh ngồi vào ghế của Cốc Nam, vừa cùng mấy người trong phòng nói chuyện phiếm, vừa lén nhìn Phùng Kiến Vũ.
Có mấy người đang gào khóc thảm thiết do sắp tới học viện lại tổ chức hoạt động, Vương Thanh nghe thấy Từ khoát than vãn: “Có hoạt động khẳng định lại bắt Vũ ca đi lao động, lần trước…”.
Phùng Kiến Vũ ngồi bên cạnh bỗng nhiên xoay người lại đưa cho Vương Thanh một tấm thẻ, Vương Thanh thoáng sửng sốt, đưa tay nhận lấy, lật qua lật lại mấy cái: “Cái gì đây?”.
“Thẻ cơm của anh”.
“Thẻ của anh ở trong túi này…”.
Vương Thanh nhìn kĩ lại lần nữa, rốt cuộc mới nhớ ra.
Năm ấy vì một câu nói của hắn, Phùng Kiến Vũ liền lặng lẽ giảm béo còn nói dối là không đủ tiền ăn, hắn len lén đổi hộp cơm của hai người tiện tay còn đổi luôn cả thẻ của mình sang cho cậu, tiểu tử ngốc này lúc đó còn nghĩ hệ thống của trường có vấn đề.
Vương Thanh cầm thẻ cơm cười cười: “Em lúc nào thì biết?”.
“Khi đó muốn chuyển trường, đến văn phòng hỏi một chút chuyện tiền bên trong có thể lấy lại không, bên văn phòng nói tên thẻ là Vương Thanh, lúc đó mới biết anh đã đổi thẻ cơm của em”.
Lúc đó cậu mới biết vì sao phần cơm của mình tự nhiên lại nhiều hơn bình thường. Vương Thanh thực sự tin là cậu không đủ tiền ăn, mới lén lút thay đổi thẻ cơm, sau đó cũng tính đổi trở lại nhưng không ngờ trước khi chuyển trường lại có chuyện hỗn loạn xảy ra, cuối cùng cũng không có cơ hội trả lại.
Cũng đã lỡ rồi, hắn coi như giữ lại một vật kỉ niệm đi.
Cầm cái thẻ trong tay quay quay vài cái, Vương Thanh vừa muốn cất đi đã bị Phùng Kiến Vũ đoạt trở lại: “Không phải trả anh sao?”.
“Em lúc nào bảo trả lại cho anh?. À, bên trong còn tiền đấy, chờ khi nào quay lại trường học đến canteen ăn một bữa đi!”.
“Đã sớm không còn giá trị rồi!”.
Hai người này trò chuyện riêng lẻ, Từ Khoát đứng ngoài xem nửa ngày muốn chen miệng nói một một câu cũng không lọt, buồn bực đi mách với Mã Dung: “Tôi trước đây nghĩ hai người họ không thân lắm, thế nào hôm nay lại có thể nói nhiều chuyện vậy?”.
Mã Dung lập tức tặng cho Từ Khoát một cái liếc mắt: “Hai người này trước đây chính là học cùng nhau. Cậu còn muốn quản rộng đến như vậy làm gì?”.
Từ Khoát bĩu môi đáp trả: “Không phải mà. Trước đây chưa từng nghe nhị ca nói qua, nếu không làm sao tôi lại không biết chuyện hai người họ quen nhau”.
Mã Dung không nói gì chỉ cúi đầu cười bí hiểm: “Ha hả…”.
Ở một nơi khác, hai vị có nhãn thần đang ngồi đối mặt nhau, bộ dạng nhìn mà phát rầu. Cả hai đều đang cố gắng giữ cho tâm trạng không bị vỡ vụn thành từng mảnh.
“Cô chắc chắn ngày hôm qua Đại Vũ đi một mình?”.
“Tôi chắc chắn á!. Tôi vừa ra tới nơi đã thấy một mình cậu ta đi ra khỏi cửa chính, tôi còn đuổi theo phía sau, chỉ có một mình cậu ta đi ra bến xe bus thôi!”.
“Bên cạnh không có ai?”.
“Đúng là không có ai mà!. Tôi đi theo cậu ta lâu như vậy, bên cạnh một người cũng không có!”.
Bach Nham buồn bực thở dài: “Cô nói coi bây giờ phải làm sao đây, cô là chưa nhìn thấy cái bộ dạng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong của Vương Thanh đó thôi. Cô nói thế nào anh ta lại sợ hãi vậy?. Tôi thấy Đại Vũ đã biểu hiện rõ ràng rồi á!!”.
Cố Ninh gọi phục vụ đem thêm một cốc nước, lại thêm hai đĩa thịt. Bạch nham mắt trừng trừng ngây ra nhìn cô: “Cô ăn vẫn chưa no…”.
Cố Ninh ra vẻ không có gì phải kiêng kị trước mặt hắn: “Nửa ngày là thấy đói bụng. Phải ăn thêm chút nữa”.
Bạch Nham suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi hiện tại có một ý này, cô thử xem thế nào?”.
“Ý gì?”.
“Tôi nói với Vương Thanh muốn theo đuổi cô. Còn cô, cô lại ở gần thân cận với Đại Vũ, sau đó tôi tạo cơ hội để hai người họ tiếp xúc. Tôi không tin hai người họ lửa gần rơm lâu ngày lại không bén”.
Cố Ninh nuốt xuống một miếng thịt, cười lạnh nhìn Bạch Nham: “Muốn theo đuổi tôi thì cứ theo đuổi, còn vòng vo như vậy làm gì?. Đây là muốn một mũi tên trúng hai con chim phải không?”.
Bạch Nham không nghĩ tới mục đích chính của mình trong nháy mắt đã bị nhìn thấu, hắn nhất quyết kiên trì giả vờ nghiêm túc: “Cô nói gì vậy!. Tôi đây là vì nghĩ tới hạnh phúc của anh em, tôi cũng không muốn vài ngày lại phải ngồi uống rượu đến nửa đêm với cậu ta. Chớ có hiểu lầm ý tốt của tôi vậy chứ?”.
Cố Ninh trừng mắt liếc hắn, nhắc phục vụ nhanh nhanh mang thêm thịt ra: “Kế này mà không làm nên chuyện, tôi giết chết anh”.
Vương Thanh ở trong phòng Phùng Kiến Vũ ngồi đến tận chín giờ tối, Cốc Nam hẹn hò trở về, trong phòng cả bốn chiếc ghế dựa đều đã kín người ngồi. Vương Thanh quay một vòng nhìn xung quanh cảm thấy có chút lúng túng, vậy là phải đi về rồi.
Từ Khoát tháo tai nghe xuống vội vã nói: “Tôi tiễn anh, tôi tiễn anh!!”.
Vương Thanh khoát tay nói không cần khách sáo, Phùng Kiến Vũ liền đứng lên: “Tôi tiễn anh ấy về, vừa vặn xuống siêu thị mua đồ ăn”.
“Vậy cảm ơn nhị ca!!”.
Ra khỏi kí túc xá rẽ bên phải đi qua hai tòa nhà kí túc xá, đến sân bóng rổ, lại rẽ qua một bên chính là cổng sau trường đại học, băng qua đường chính là trường học của Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ đưa Vương Thanh ra khỏi kí túc xá liền rẽ trái, vòng qua khu nhà nghệ thuật, qua cả kí túc xá của lưu học sinh, sau đó lại đi một vòng lớn quanh siêu thị, rồi lại đi vòng quanh canteen…
Vương Thanh đương nhiên hiểu Phùng Kiến Vũ có ý gì, ngay cả bản thân hắn cũng chưa muốn về, cho dù không nói một câu nào cũng vẫn muốn ở bên cạnh nhìn cậu. Hắn với Phùng Kiến Vũ đã bắt đầu có sự mong đợi được tiếp xúc thân thể, đã nghĩ đến phải đưa tay ra nắm, nhưng trước kia khi mang danh huynh đệ lại có thể chia sẻ tất cả bí mật, chuyện nên làm không nên làm cũng đều đã cùng trải qua, còn bây giờ thật sự trở thành quan hệ yêu đương thì đến nắm tay hắn cũng không dám nắm.
Bạch Nham nói không sai, hắn đúng là càng sống càng phí mà.
Phùng Kiến Vũ ra cửa theo thói quen đút tay vào túi áo, đi được hai bước mới thấy mấy đôi tình nhân không phải nắm tay thì cũng là khoác vai nhau, cậu cùng Vương Thanh cũng là quan hệ người yêu, có phải cũng nên thừa dịp trời tối mà lôi kéo nắm tay thân mật.
Hôn cũng đã hôn rồi nhưng cái nắm tay này Phùng Kiến Vũ chần chờ hồi lâu vẫn là cảm thấy ngại ngùng.
Hai người suốt đường đi đều trầm mặc, cuối cùng cũng ra tới cửa sau. Phùng Kiến Vũ đứng ở ven đường dặn dò Vương Thanh: “Qua đường cẩn thận một chút”.
Vương Thanh gật gật đầu, căn dặn cậu về phòng nên đi ngủ sớm một chút, rồi nhanh chân hướng phía cổng trường đi tới, nhưng chỉ mới bước hai bước đã thấy thật không muốn đi tiếp chút nào.
Vương Thanh băng qua đường cái, lúc quay người lại phát hiện Phùng Kiến Vũ vẫn chưa đi về, cậu vẫn đứng ở đó nhìn hắn.
Khí trời nửa đêm mang theo hơi lạnh, cửa sau lúc này đã không còn người qua lại, không biết gió từ đâu thổi tới cuốn bay một cái túi nilon nằm giữa đường. Phùng Kiến Vũ cất tay vào túi áo rụt cổ vì cái lạnh nhưng vẫn đứng đó nơi đó không chịu đi.
Vương Thanh thở dài một cái, bỗng nhiên chạy ngược về, Phùng Kiến Vũ nãy giờ vẫn nhìn theo Vương Thanh vội vàng hô lớn: “Anh chạy cái gì vậy!. Nhìn xe!”.
Phùng Kiến Vũ lo lắng đến cuống hết cả lên, nhìn người kia vừa chạy đến trước mặt, Phùng Kiến Vũ không nói không rằng liền cho hắn một cái tát: “Nói anh nhìn xe anh không nghe thấy à?. Vạn nhất có xe chạy nhanh qua thì sao bây giờ?. Anh nhìn cái gì hả?. Là đang nói anh đấy!”.
Vương Thanh thở hổn hển nhìn hai hàng lông mày Phùng Kiến Vũ nhăn tích lại cùng đôi mắt hoảng hốt đang mở to, cuối cùng mới cúi đầu hôn lên môi cậu.