[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 4: Giấc mơ


Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 4: Giấc mơ

Vương Thanh nhét tờ giấy vào trong túi thuốc liền nhìn thấy thuốc mỡ trị sẹo, lại nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú của mình, miệng khẽ lầm bẩm: “Em gái ngươi”.

Quyển sách này không biết đã qua tay bao nhiêu người, trang sách nào cũng đã sờn hết cả. Bên trong là vô số hình ảnh những mỹ nữ eo thon với bờ mông trắng ngần. Nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại không thấy hứng thú, vén quần lên nhìn tiểu huynh đệ vẫn đang còn ủ rũ của mình, hắn thở dài đem “sách” nhét xuống dưới gối, đứng dậy mở máy tính tìm trò chơi điện tử.

Vương Thanh trăm nghìn lần không nghĩ tới việc chủ nhiệm Trương ấy thế mà gọi điện thẳng cho mẹ hắn mà nói rằng con trai bà ở trường cả gan dám ra tay đánh cả thầy giáo, làm Vương phu nhân nghe xong tức giận gần chết. Nửa đêm gọi điện thoại về cho Vương Thanh bảo hắn chuẩn bị tinh thần chịu chết đi là vừa.

Đáng thương cho bạn học Vương, chỉ vì ra tay trượng nghĩa mà sáng sớm ngày thứ hai vừa về nhà đã phải xách mông chạy ra ngoài để tránh bão. Không dừng lại ở đó, Vương Thanh vừa ăn bánh rán vừa đọc sách chùa ở tiệm sách thì bị đuổi, chơi trò chơi thì vèo cái đã hết 20 tệ, phải đi lang thang ngoài đường cả ngày chán muốn chết, sờ sờ túi thì lại không tìm thấy thuốc lá, phải nói là xui xẻo đến không thể xui xẻo hơn.

“Sớm biết có ngày hôm nay, hôm qua đã để cho Phùng Kiến Vũ…”.

Hắn một bên nghiến răng chửi thầm, vừa đi đến cửa thang máy của tòa nhà thì bỗng bị thu hút bởi lên tiếng nhạc và tiếng la hét ầm ĩ.

Bên cạnh thang máy là một phòng tập nhảy không lớn nhưng bên trong lại khá đông nam nữ. Ấy thế mà ánh mắt Vương Thanh đặc biệt chỉ dán chặt vào một người, hắn lúc này thật không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ là cảm thấy người kia thân thể linh hoạt, mỗi một động tác vừa ăn khớp với tiết tấu của âm nhạc, lại mang đầy vẻ mạnh mẽ.

Phùng Kiến Vũ một thân đẹp trai thuần thục mà kết thúc động tác giữa một rừng tiếng vỗ tay vang dội. Cậu quay người cảm ơn mọi người, xoay lại liền bắt gặp bên ngoài cửa kính, Vương Thanh đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

“Cái tên mặt si ngốc ngoài kia là bạn cậu hả? Tên kia đứng đó nhìn cậu cũng được nửa ngày rồi!”.

Bạn nhảy của Phùng Kiến Vũ vừa dứt lời cậu liền nở nụ cười, bước nhanh ra ngoài gặp cái tên ngốc nghếch kia: “Ôi chao, anh cũng là tới xem tôi nhảy?”.

Vương Thanh biết mình nãy giờ vẻ mặt nhất định rất ngốc, nhanh chóng lấy lại phong thái thật ngầu: “Rảnh rỗi, đang đi dạo!”.

“Chờ tôi một lát”.

Phùng Kiến Vũ quay lại chào mọi người rồi đeo túi xách cùng túi quần áo đi ra. Cậu nghiêng người lần tìm dây đeo bên kia của túi xách, lần mò nửa ngày cũng không thấy, Vương Thanh thấy vậy liền thuận tay xốc lại giúp cậu đeo balo lên vai.

“Anh hôm qua về nhà không có chuyện gì chứ?”.

“Bố mẹ tôi chưa có về, cậu yên tâm không sao đâu”.


Phùng Kiến Vũ hai tay nắm hai bên quai balo, cúi đầu vừa đi vừa chậm rãi lên tiếng: “Nếu không, để tôi đến nhà giải thích với ba mẹ anh”.

“Không cần! Tôi nói cậu nghe, chuyện này bố mẹ tôi căn bản sẽ không để ý, nên cậu cũng đừng lo lắng nữa”. Đương nhiên lí do chính là Vương Thanh không muốn Phùng Kiến Vũ nhìn thấy bộ dạng của hắn bị ba mẹ dùng gia pháp hung hăng mà dạy dỗ.

“Được rồi, cái này cho anh” Phùng Kiến Vũ móc một bao thuốc từ trong túi áo ra, đưa hắn “Sáng sớm đi mua cho anh, vừa may gặp được. Không khéo về nhà lỡ tay để mẹ tôi nhìn thấy tôi chết là cái chắc”.

Vương Thanh hai mắt sáng lên, kéo cậu đến chỗ cửa hàng hút thuốc (chính là mấy chỗ dành riêng cho người hút thuốc ngồi hút để tránh ảnh hưởng tới người bên ngoài) “Tôi nhịn từ sáng đến tận bây giờ. Cmn!! Khó chịu gần chết”.

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn hút thuốc, ho khan hai tiếng. Vương Thanh liền rút điếu thuốc xoay qua đưa đến bên miệng Phùng Kiến Vũ: “Thử xem!!”.

Phùng Kiến Vũ mím môi nhìn hắn, nhưng rồi cũng đưa tay đón lấy điếu thuốc. Đây chính là hình ảnh điển hình của cái gọi là đôi bạn cùng tiến, bạn học Vương ngồi bên cạnh ân cần chỉ cho bạn học Phùng hút thuốc như thế nào mới là đúng.

Hai người cứ thế hút hết điếu thuốc mới đi ra, Phùng Kiến Vũ ném cho Vương Thanh một cái kẹo cao su: “Đừng để mẹ anh biết được”.

“Để tôi đi với cậu một đoạn, cho bay bớt mùi thuốc”.

“Không nghĩ tới cậu nhảy rất tốt, rất đẹp nga~~”.

“Trước đây ngoài thời gian học cũng không có việc gì làm, mẹ tôi muốn tôi rèn luyện thân thể”.

“Tôi trước đây cũng học chơi cờ, chỉ là lên đến cấp 3 mẹ tôi nói lãng phí thời gian liền không cho tôi học nữa”.

“Chân anh dài như vầy nhảy nhất định rất đẹp, cuối tuần đi nhảy với tôi đi”.

“Ok!!”.

Hai người đi với nhau đến tận giữa trưa, suýt chút nữa đã đi hết cả vòng thành phố. Tận khi lên xe buýt, Vương Thanh mới nhớ ra đến bây giờ hắn vẫn chưa có số điện thoại của Phùng Kiến Vũ.

Cuối cùng cũng đến lúc trở về trường, Phùng Kiến Vũ trong lòng lo lắng, vừa tiến vào cổng trường đã bị Lý Bình kéo sang một bên mà nhiều chuyện:


“Cậu nghe tin gì chưa? Vương phu nhân đến gặp chủ nhiệm lớp nói chuyện. Chỉ dùng mấy câu, vậy mà sau đó đến hiệu trưởng cũng được mời vào”.

“Vậy còn Vương Thanh”.

“Không biết á, tôi chỉ thấy còn có một vài lão sư khác, nhìn mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng lắm”.

Phùng Kiến Vũ trong lòng bồn chồn không yên, trở về phòng kí túc xá không bao lâu, lại đứng lên đi qua giảng đường. Rồi cuối cùng nhịn không nổi nữa liền hướng tới phòng họp giáo viên mà đi.

Bên trong phòng họp vọng ra giọng phụ nữ ôn hòa, nhã nhặn: “Chuyện này tôi tuyệt đối không thể cho qua, các thầy cho rằng con tôi nói dối?. Tôi sẽ không để yên, tôi tin tưởng những gì con tôi nói ra. Bằng không.. chúng ta có thể kiểm tra vết thương rồi đến đồn cảnh sát giải quyết”.

“Bà Vương!! Sao bà có thể nói như vậy, là Vương Thanh động thủ đánh lão sư…”.

“Không đánh chẳng lẽ đứng yên để hắn ta sàm sỡ? Thôi được rồi, nói tới nói lui vẫn là con tôi vô cớ đánh người, vậy cứ báo cảnh sát để bọn họ giải quyết chuyện này”.

“Đừng, đừng, đừng”.

Cả phòng họp loạn lên ngăn không cho Vương phu nhân đi báo cảnh sát. Phùng Kiến Vũ đứng ngoài nghe xong ngẩn cả người, hóa ra Vương Thanh tự nhận hắn là người bị hại.

Trước giờ tự học buổi tối, Phùng Kiến Vũ kéo Vương Thanh tới cửa cầu thang tòa nhà cũ kia, hỏi rõ mọi chuyện: “Anh không cho tôi nói ra chuyện tôi bị lão sư sàm sỡ là do muốn nhận lấy tất cả về mình?”.

Vương Thanh nhún vai: “Mẹ tôi cứ hỏi mãi chuyện tại sao lại đánh lão sư, bà ấy không tin tôi vì hút thuốc mà đánh người, còn dọa sẽ cắt tiền tiêu vặt. Dù sao cũng đã hứa với cậu rồi, tôi không thể kể ra, đành phải nói với mẹ là ông ta sờ mông tôi”.

“Tôi thật muốn đánh anh” Phùng Kiến Vũ vò đầu, “Hay là… để tôi đi gặp lão sư nói chuyện”.

“Không được, bây giờ mà cậu đi kể người đó là cậu, thì ai tin được nữa. Giả như bây giờ cậu nhận người bị sàm sỡ là cậu, tên biến thái đó sẽ một mực nói là bị hai chúng ta đặt điều vu oan. Cậu xem như thế thì không phải hỏng hết sao?”.

Phùng Kiến Vũ càng nghe càng thấy hợp lý, thế nhưng trong lòng cậu vẫn không nguôi cảm giác khó chịu.


“Được rồi, thuyền đi đến cầu tự nhiên sẽ thẳng, chúng ta mới là người có lý, cậu sợ cái gì”.

Buối tối lúc trở về kí túc xá, việc này đã bị đồn ầm lên khắp nơi. Trương Viễn chuyên săn chuyện bát quái liền tới chất vấn Vương Thanh:

“Thanh ca, chuyện này là thế nào? Anh thực sự bị lão sư biến thái kia sờ mông~~?”.

“Còn có thể là nói giỡn được sao?”.

Vương Thanh nằm dài trên giường còn bày ra bộ dạng nghiêm túc: “Bằng không sao tôi lại đánh ông ta?”.

Lý Bình cũng từ giường trên thò đầu ra: “Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, trước đây tôi nghe nói có vài học đệ lớp 10 cũng bị hắn sàm sỡ. Nhưng tên này đúng là không muốn sống, sờ ai không sờ, lại dám sờ Thanh ca!”.

“Nếu không phải Đại Vũ ngăn tôi, tôi lập tức đánh chết ông ta!”.

Phùng Kiến Vũ một mặt ra vẻ chăm chú thu dọn đồ đạc nhưng tai vẫn luôn lắng nghe, chợt thấy Vương Thanh nhắc đến tên mình, lén ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa đúng lúc Vương Thanh cũng đang nhìn cậu.

“Ngu ngốc” Phùng Kiến Vũ thì thầm, bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài.

Vương Thanh nhảy bật dậy, la hét ầm ĩ: “Phùng Kiến Vũ!! cậu quay lại đây cho tôi, cậu vừa chửi ai vậy hả?”.

Phùng Kiến Vũ miệng nở nụ cười, đầu vẫn không quay lại: “Người nào ngu ngốc thì tôi nói người đó”.

“Cậu đợi đấy”.

Lúc Phùng Kiến Vũ trở lại thì Vương Thanh đang ở tầng trên xem “sách”, trong phòng mọi người đang xúm lại nói chuyện phiếm. Cảm giác thấy Phùng Kiến Vũ đã trở về phòng, Vương Thanh nhanh tay nhét quyển sách xuống dưới gối, giả bộ chuẩn bị ngủ.

Vương Thanh xoay người nhìn sang liền thấy Phùng Kiến Vũ đứng ở cửa sổ phơi quần áo. Cả Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh ở tuổi này cơ thể cũng có chút giống nhau, không phải gầy trơ cả xương mà cũng không phải dạng phì nộn. Đại khái là Phùng Kiến Vũ nhờ vào tập nhảy mà cơ thể săn chắc vừa phải, nhất là cánh tay và cơ bắp nhìn rất đẹp. Bắp tay so với người rất cân xứng, nói vậy thực không có chút nào khoa trương, cả cơ lưng và đường cong sau lưng thật hút mắt, một đường chạy thẳng vào trong quần lót, cái mông…

Cái mông cũng thực xuất sắc…

Vừa nghĩ đến đây, Vương Thanh tự cho mình một cái tát. Lại nghĩ đến chuyện hai người cứ mở miệng ra là cãi nhau, tất cả nuốt ngược vào trong, xoay người đưa lưng về phía Phùng Kiến Vũ, nhắm mắt tự hối bản thân mau mau ngủ.

Vương Thanh đêm nay nằm mơ, chính là mơ thấy ác mộng. Trong mơ xuất hiện một bóng lưng trần trụi, eo nhỏ mông cong, cứ dán sát vào người hắn mà cọ cọ, hắn không nhịn được vươn tay ôm chặt thân ảnh ấy vào lòng. Hắn say say mê vuốt ve thân thể đang ôm trong tay, nhưng sờ mãi… hắn vẫn không sờ thấy ngực của mỹ nhân ở đâu. Đến khi hắn khó hiểu nâng cằm mỹ nhân kia xoay lại, hắn kinh ngạc phát hiện… đôi mắt này, nốt ruồi lệ này, sao quá đỗi quen thuộc!!.

Vương Thanh giật mình tỉnh giấc, bên ngoài nắng sớm đã chiếu vào tận trong phòng, mọi người đều đang nhanh chóng thu dọn chăn gối. Vương Thanh cả người đầy mồ hôi, phát hiện ác mộng quả thật đã thành hiện thực, tiểu huynh đệ của hắn đã dựng đứng cả lên.


Vương Thanh vội vàng trở mình, kẹp chặt hai chân, đầu óc không ngừng tự trấn an bản thân: “Đây là chuyện bình thường, quá quá bình thường, hoàn toàn bình thường, là nghẹn tiểu, đúng.. là mình đang mắc tiểu”.

Trong lúc Vương Thanh đang tự thôi miên bản thân, cặp mắt trong mộng kia bỗng xuất hiện ngay bên giường hắn.

“Thanh ca, anh sao thế? Trán đầy mồ hôi kìa!”.

Phùng Kiến Vũ chui ra khỏi giường vô tình đúng lúc Vương Thanh tỉnh giấc. Hỏi hắn nửa ngày cũng không thấy hắn phản ứng, cậu bèn đưa tay sờ sờ trán Vương Thanh, hắn lại càng hoảng sợ, cả người giật lùi về phía sau.

“Không, tôi không sao”.

“Vậy anh nhanh đứng lên đi, sáng nay Trương lão sư sẽ đến kiểm tra lớp tự học, đừng tới trễ”.

“Được”.

Trước khi đến lớp Vương Thanh cũng không ăn điểm tâm, Phùng Kiến Vũ đành để dành cho hắn một phần ăn. Thế nhưng đợi cả một buổi, mọi người đều đã đi ăn hết cũng không thấy bóng dáng hắn. Cậu không biết làm thế nào, đành gói lại mang về cho Vương Thanh.

Vương Thanh vẫn nằm úp trên bàn, đang mơ mơ màng màng ngủ bỗng ngửi thấy mùi bánh bao của canteen, mở mắt đã thấy Phùng Kiến Vũ để túi đồ ăn trước mặt mình.

“Cảm ơn….”.

“Không có gì, anh bị cảm sao? Sắc mặt không được tốt lắm”.

“Ngủ không ngon”.

“Thật?!!”.

Buổi trưa Vương Thanh vẫn không đi ăn cơm, Phùng Kiến Vũ theo thói quen lại mang một phần về phòng kí túc xá cho hắn.

Vương Thanh nhìn cậu đứng ở trước cửa sổ, mắt to chớp chớp, vẫn luôn miệng hỏi hắn có khó chịu ở chỗ nào không, có muốn xuống phòng y tế khám một chút không. Càng nghe càng thấy phiền, không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại mở miệng: “Phùng Kiến Vũ, cậu lại đến đưa cơm”.

Phùng Kiến Vũ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, từ trong túi lôi ra hộp cơm đưa cho hắn.

Thực ra cả ngày hôm này, trong lồng ngực Vương Thanh luôn xuất hiện một cảm giác lạ lùng, chỉ cần nhìn thấy Phùng Kiến Vũ hắn lập tức sẽ thấy khó chịu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.