[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 35: Tôi Sợ


Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 35: Tôi Sợ

Buổi chiều cuối tuần, trong phòng ăn không có lấy mấy người, Trương Viễn nghe được tin tức thì hoàn toàn kinh ngạc.

“Không đến mức như vậy chứ?. Thời buổi nào rồi mà còn như vậy, còn có mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp cấp ba rồi”.

Lý Bình thở dài: “Aiii, đâu còn cách nào. Ảnh chụp rõ ràng như vậy, ai mà không nhân ra. Đám người trong trường này cũng thật là, quan trọng nhất vẫn là danh dự”.

Trương Viễn không phục: “Vứt mẹ cái danh dự của trường học đi”.

Lỹ Bình vỗ vỗ vai hắn: “Cậu cũng đừng tức giận như vậy. Chuyện này, chúng ta đều không thể giúp được gì”.

Phùng Kiến Vũ chỉ ngồi chọc chọc đồ ăn trong khay. Trải qua chuyện lần trước, cậu cũng tưởng thời đại bây giờ, người đời cũng đã có cái nhìn khoan dung hơn. Nhưng khi chuyện thật xảy ra cậu mới phát hiện, trước giờ cậu nghĩ xã hội luôn khoan dung, chẳng qua là do đại bộ phận thời gian cậu chỉ tiếp xúc với một nhóm người, đến khi bị bao nhiêu người vây quanh, đối mặt với xã hội bên ngoài, cậu mới thực sự cảm nhận được những áp lực và dồn ép.

Lý Bình bỗng nhiên đổi đề tài: “Ôi chao!! Đại Vũ, tôi thấy cậu với Thanh ca không giống trước nữa”.

Phùng Kiến Vũ sửng sốt: “Cậu nói gì?”.

“Là hai người đó. Cũng một thời gian rồi, không nói với nhau câu nào”.

Trương Viễn đánh cho hắn một cái vào đầu: “Bớt nhiều chuyện đi”.

Cậu và Vương Thanh gần đây đều gắng sức mà lẩn tránh đối phương: “Anh ấy nói gì với cậu?”.

“Cũng không có gì, không nghĩ là hai cậu lại cãi nhau” Lý Bình cười cười: “Tôi vừa hỏi anh ta, anh ta bảo cướp mất cô gái mà cậu thầm mến. Tôi nghĩ huynh đệ giống như tay chân, nữ nhân chỉ là y phục. Chớ vì một người con gái mà anh em không nhìn mặt nhau, đúng không?”.

Nếu quả chỉ là như vậy thì tốt rồi..

Lý Bình chỉ là thuận miệng nói ra nhưng cũng như đang nhắc nhở Phùng Kiến Vũ. Cậu và Vương Thanh bây giờ nên làm như thế nào?.

Trước giờ tự học buổi tối, lớp học phân ra thành tốp bốn tốp năm học sinh ngồi tán gẫu. Hai nữ sinh ngồi trước Phùng Kiến Vũ không biết vì sao lại nổi hứng nói đến chuyện Ngô Hiểu Húc.

“Dĩ nhiên, chuyện nghiêm trọng như vậy bị đuổi học là đúng rồi. Cậu nói Ngô Hiểu Húc có hối hận không?”.

“Chuyện này hối hận có ích gì. Dám làm thì phải chịu hậu quả thôi”.

“Tôi nghe nói Trung Quốc mấy năm qua cũng có kết hôn đồng tính, đâu phải là không có cách giải quyết”.

“Cậu nói bọn họ như vậy, sau này phải làm sao. Tôi nghe nói…”.

Phùng Kiến Vũ nghe được liền cảm thấy phiền lòng. Vỗn dĩ mấy cái chuyện cùng tin tức loại này không phải sẽ giảm nhiệt theo thời gian hay sao, thế nào hết lần này tới lần khác lại truyền ra tin tức mới. Bọn họ không có chuyện gì khác để quan tâm sao?. Vì cái gì mà muốn… muốn bàn luận về nỗi đau của người khác nhiều như vậy?.

“Mấy cậu ở sau lưng người khác bàn tán chuyện của người ta, không từng nghĩ qua cảm nhận của họ sao?”.

Tiếng nói phát ra từ một nữ sinh nhỏ nhắn, thành thích bình thường mà biểu hiện bình thường nốt. Phùng Kiến Vũ đi học lâu như vậy cũng chưa từng nhớ tên cô bạn này là gì. Tiếng của nữ sinh kia rất bé, nhưng mỗi chữ nói ra lại mang theo sức nặng vô hình.

“Nếu cứ dựa theo tiêu chuẩn của xã hội mà phân chia, chúng ta đều có khả năng trở thành thiểu số. Đến ngày đó, mấy cậu có chịu được người khác đàm tiếu hay không?”.

Cả lớp đột nhiên yên tĩnh, một nữ sinh trước nay không bao giờ ra mặt, nay lại bỗng nhiên trở thành sự chú ý của cả lớp.


Mấy nữ sinh bị giáo huấn bỗng nhiên bật cười: “Mắc mớ gì tới cậu?. Còn nữa, tôi nói gì à?. Không mắng cũng không nhục mạ, tôi nói chuyện mà cũng không được sao?. Với cả, tôi nói có gì sai?”.

Chính là như vậy, làm người khác khó chịu không phải là nhục mạ trước mặt mà chính là bắn lén sau lưng. Luôn khiến cho người ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng, còn bọn họ cứ như vậy vẻ mặt lạnh lùng, đứng ngoài xem xét mọi chuyện không liên quan đến mình rồi thản nhiên đưa ra bình luận. Bọn họ nghĩ rằng chẳng qua chỉ là nói một vài câu nói về người ta, bất quá chỉ quy là chuyện phiếm, vô tâm cùng vô tình mà thôi. Thế nhưng, tích tiểu thành đại… cuối cùng bao kín lấy đương sự bằng những lời đồn đại, một chút cũng không để cho người ta có đường ra.

Bọn họ không quan tâm, bọn họ lãnh đạm đứng ngoài cuộc. Bọn họ không kì thị, chẳng qua họ chỉ là đang thưởng ngoạn nỗi đau của người ta.

Bầu trời âm u vài ngày, rốt cuộc không kìm được, ở vài nơi đã bắt đầu có tuyết rơi xuống.

Tiết sau là giờ ra chơi, tiếng chuông vừa vang lên, Vương Thanh liền đứng dậy ra ngoài. Phùng Kiến Vũ cũng buông lỏng tấm lưng căng cứng. Lý Bình đã nhiều lần gọi cậu cùng ra ngoài hành lang hít thở không khí.

Vương Thanh ra khỏi tòa nhà muốn tìm nơi để hút thuốc, lại tình cờ gặp được Lỗ Địch.

Từ sau chuyện lần đó, Lỗ Địch cả người đều mang bộ dạng chán chường. Hai người tìm một vị trí cản gió, hút được nửa điếu thuốc, Vương Thanh mới mở miệng hỏi hắn gần đây thế nào.

“Tôi trước đây luôn nghĩ, tuổi trẻ là phải chơi đùa, chơi bao nhiêu cũng có cơ hội làm lại. Thế nhưng thực sự không phải như vậy, sự day dứt và ân hận sẽ mãi bám theo. Chính là không thể thoát khỏi”.

Vương Thanh trước đây còn chưa hiểu, cứ nghĩ nam tử hán đại trượng phu đã làm sai chuyện gì, chỉ cần chấp nhận sai lầm và sửa đổi là được. Thế nhưng đến bây giờ hắn mới biết hối hận thực sự là thế nào. Cái cảm giác hối hận này một khi nó ngấm vào trong máu, mỗi một lần tim đập sẽ là một lần nhắc nhở hắn lỗi lầm.

“Sau này tính thế nào?”.

“Không biết. Ba tôi nói tùy tiện tìm một trường đại học mà theo, mẹ lại nói muốn tôi đi du học. Tôi hiện tại chỉ có một suy nghĩ, muốn cô ấy sau này sống thật tốt, đừng ngốc nghếch như vậy một lần nữa”.

Vương Thanh cúi đầu cắn cắn đầu lưỡi. Mùa hè vừa qua, hai người không có việc gì liền nói chuyện phiếm, Phùng Kiến Vũ cũng từng cảm khái mà bảo, người khác liệu có được thời thanh xuân vui vẻ oanh liệt như hắn và cậu không?. Khi đó đều cho rằng mọi chuyện có thể bình bình như nước chảy mây trôi, cứ vậy mà trải qua, chưa từng nghĩ chớp mắt một cái đã phải đối mặt với biến cố.

“Còn cậu?. Cậu sao rồi, nhìn không có tí tinh thần nào?. Không giống với Vương Thanh mà tôi biết?”.

“Tôi a, tháng sau có lẽ sẽ tạm nghỉ. Có thể ở nhà học rồi đến trường bổ túc ở hẳn trong đó ôn tập, nói chung là sẽ không đến trường”.

Hắn nghĩ mãi, sau cùng cũng chỉ biết làm như vậy. Hắn không có cách nào nhìn mặt Phùng Kiến Vũ, cũng không có cách nào tưởng tưởng ra được Phùng Kiến Vũ hàng ngày dùng tâm trạng như thế nào mà đối diện hắn.

Hay là, tạm thời không gặp nhau là tốt nhất.

“Đi thôi, về lớp nào”.

Phùng Kiến Vũ ghé vào khung cửa sổ nhìn xuống phía dưới ngắm cảnh. Tuyết rơi phủ xuống mặt đất một tầng tuyết mỏng, cậu vẫn nhớ khi đó Vương Thanh nói muốn cậu khi nào có tuyết sẽ hát cho hắn nghe bài “Tuyết trắng đang rơi”.

“Ai, chờ nghỉ hè tới chúng ta ra ngoài chơi a~. Lần trước Thanh ca không phải nói muốn đi biển sao?”.

Phùng Kiến Vũ quay người sang, làm bộ như không nghe Lý Bình nói gì. Cậu gần đây luôn cảm thấy trong miệng thiếu thiếu, luôn muốn hút một điếu thuốc. Cậu nghiêng người, tay sờ sờ bên người trưởng kí túc hỏi: “Có thuốc lá không?”.

Bên cửa sổ bỗng nhiên xẹt qua một bóng đen, sau đó lập tức vang lên một tiếng rơi nặng nề giữa vườn trường im ắng.

Hôm nay ngoài việc có tuyết rơi cũng không có thứ gì đặc biệt. Vương Thanh đi đến chân cầu thang theo thói quen ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một cái, bóng người kia bỗng nhiên từ cửa sổ lầu bốn nhảy ra rồi nặng nề đập xuống nền đất tuyết.

Máu không biết từ nơi nào, cứ từ trên thân thể kia lan dần ra, hòa vào lớp tuyết đọng bên dưới.

Thế giới trong nháy mắt gần như đông cứng, không biết bao lâu sau mới có một tiếng hét chói tai vang lên, đánh thức đám người còn đang ngơ ngẩn đứng gần đấy.


Vương Thanh nhanh chóng chạy tới đẩy những người xung quanh ra đến cạnh người kia. Người trên mặt đất hai mắt vẫn mở, tứ chi co quắp lại, bày ra một loại tư thế kì quái trên nền đất lạnh lẽo.

Là Ngô Hiểu Húc.

“Gọi xe cứu thương!. Nhanh lên!” Vương Thanh hướng về phía đám người xung quanh mà hét lớn.

Lúc Phùng Kiến Vũ đang tìm thuốc hút, trên lầu bồng nhiên có một bóng đen nặng nề rơi xuống. Cậu từ cửa sổ nhìn ra ngoài liền thấy Ngô Hiểu Húc nằm dài trong tuyết.

Cậu nghe được tiếng hét chói tai của nữ sinh nhát gan, nghe được hành lang đang yên tĩnh bỗng nhiên hỗn loạn, cậu còn nghe được cả nỗi sợ hãi bên trong lòng mình.

Xe cứu thương đến rất nhanh, vườn trường sau một hồi hỗn loạn cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Thầy giáo cũng bị triệu tập đi họp gấp, toàn trường hiện tại biến thành giờ tự học.

Trong phòng học rất im lặng, im lặng giống như không có chuyện gì phát sinh. Đến tận buổi trưa, tin tức từ lớp học tầng trên truyền xuống, nói là Ngô Hiểu Húc gần đây có chút không ổn, đột nhiên mở cửa sổ nhảy ra, có thể trách ai được.

Có người lo lắng liệu cảnh sát có đến điều tra không, chuyện này phía sau còn nhiều chân tướng. Chuyện ngày hôm nay có liên quan đến chuyện tình cảm, cũng liên quan đến sự khác biệt của hắn, bởi vì phải chịu áp lực quá lớn mà làm ra hành động như vậy.

Nhưng mà, liên quan gì tới tôi, tôi không có nói gì cậu ta, là cậu ta tự nghĩ quẩn rồi làm liều, cứ như vậy nhanh chóng rũ bỏ trách nhiệm, ai cũng làm như không liên quan. Cũng không ai dám nói một câu gì liên quan đến nạn nhân xấu số kia, ai cũng rất sợ mình có liên quan đến chuyện nhảy lầu của Ngô Hiểu Húc.

Thế nhưng dưới mắt nhìn của Phùng Kiến Vũ, từng người từng người lạnh lùng bàng quan bàn tán chuyện đau khổ của Ngô Hiểu Húc, tất cả bọn họ đều xứng đáng mang lấy hai chữ tội nhân.

Buổi tối không thấy ai nhắc đến chuyện này, tuyết rơi xuống rất nhanh đã giấu đi vết máu trên mặt đất, mơ hồ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vương Thanh trằn trọc đến nửa đêm vẫn không dám nhắm mắt, trong đầu hắn luôn hiện lên hình ảnh Ngô Hiểu Húc cả người đầy máu ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía hắn.

Hắn trằn trọc, trong lúc mông lung gương mặt kia bỗng dưng biến thành Phùng Kiến Vũ…

Trời gần sáng, dưới giường truyền đến âm thanh trầm thấp hoảng sợ của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh giật mình vội vàng xoay người xuống giường. Trong lúc ngủ, Phùng Kiến Vũ nhăn nhó cau mày, cả người cuộn tròn run lên, bộ dạng vô cùng đau khổ, vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi.

“Đại Vũ, Đại Vũ”.

Phùng Kiến Vũ từ trong ác mông tỉnh giấc, hơi thở dồn dập nhìn về phía Vương Thanh đang ngồi cạnh bên: “Anh không có việc gì. Anh không sao là tốt rồi…”.

Vương Thanh khóe miệng khẽ cong lên, đưa tay sờ đầu cậu: “Cậu đừng sợ”.

Tôi sợ…

Tôi sợ người nằm trên vũng máu kia là anh…

Thế nhưng tôi làm thế nào nói anh biết đây…

Phùng Kiến Vũ lẳng lặng nhìn hắn, đến lúc này mới thoát khỏi khung cảnh sợ hãi trong mơ. Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không sao…”.

Vương Thanh không nói gì, kéo chăn của Phùng Kiến Vũ lên chui vào, ôm cậu vào lòng nằm xuống.


Phùng Kiến Vũ đưa lưng về phía Vương Thanh, cả người áp sát vào ngực hắn, tay nắm chặt cổ tay hắn, nước từ trong viền mắt bỗng nhiên lũ lượt rơi ra. Nước mắt lướt nhẹ qua mũi rồi tràn sang khóe mắt bên kia.. không một tiếng động nhẹ nhàng rơi xuống gối.

Tôi thực sự… rất thích anh.

Buổi sáng hôm đó, Phùng Kiến Vũ bị sốt cao, chủ nhiệm lớp lập tức thông báo cho ba mẹ cậu.

“Dì à, Đại Vũ thế nào a~?. Vâng Vâng, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..”.

Vương Thanh mượn điện thoại di động ép Lý Bình gọi một cuộc điện thoại. Bình ca không bỏ sót một chuyện gì tường thuật lại cho hắn: “Đi đến bệnh viện khám, không có chuyện gì. Bác sĩ nói có thể là do tâm lý hoảng sợ. Anh nói chứ Vũ ca tại sao lá gan lại nhỏ như vậy, tôi đâu có việc gì…”.

Vương Thanh không nói chuyện, cầm điện thoại di động xoay người rời đi.

Lý Bình mắt mở trừng trừng nhìn Vương Thanh nhanh nhẹn xoay người leo tường đi ra.

“Vương Thanh anh điên rồi!. Bị phát hiện anh tiêu luôn đấy!”.

Vương Thanh một bước cũng không do dự, trên đường lớn gió lạnh thổi từng cơn lùa hết vào trong cổ áo, thế nhưng.. hắn một chút cũng không hề thấy lạnh.

Hắn biết Phùng Kiến Vũ không phải đơn giản là hoảng sợ, trong lòng cậu hẳn đã chất chứa quá nhiều tâm sự mà không thể nói ra, đến cuối cùng sinh ra thành bệnh.

Vương Thanh hối hận, nhưng hắn không biết nên hối hận từ thời điểm nào, càng không biết làm thế nào để cứu vãn.

Điện thoại kêu vang lên mấy hồi Phùng Kiến Vũ mới nghe máy, cậu đợi thật lâu bên kia mới vang lên giọng nói quen thuộc kia.

“Đại Vũ?”.

“Ừ…”.

“Cậu tốt hơn chút nào không?”.

“Hạ sốt rồi”.

Vương Thanh ngẩng đầu nhìn lên cái cửa sổ quen thuộc kia, tưởng tượng hình dáng cậu ngồi trên sô pha nghe điện thoại. Kỳ thực chuyện hắn muốn hỏi có rất nhiều, muốn hỏi cậu ăn có ngon miệng không, có khó chịu ở đâu không, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Thấy bên kia Vương Thanh trầm mặc, thì bên đây Phùng Kiến Vũ hai mắt rũ xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Vương Thanh, tôi sợ…”.

Nỗi sợ của cậu không biết đến từ đâu, là xuất phát từ trong lòng của cậu hay là đến từ những người xung quanh. Càng làm cho cậu hoảng sợ hơn chính là hình ảnh Ngô Hiểu Húc thả người từ lầu cao rơi xuống, trong giấc mơ của cậu, lại mơ hồ hiện lên gương mặt đầy máu của Vương Thanh.

Cậu không biết nói như thế nào mới đúng, cũng không biết làm thế nào miêu tả cho hắn biết nỗi sợ trong lòng mình.

“Cậu đừng sợ” Vương Thanh dụi dụi mắt, ngừng lại một chút: “Chúng ta với họ… không giống nhau”.

Không giống nhau, thực sự không giống nhau…

“Chúng ta là vui đùa, đúng không?. Có nhớ không?. Lúc đó tôi đã nói với cậu, chúng ta là giao lưu học tập, đúng không?. Chúng ta… không giống họ”.

Thực sự là không giống…

Phùng Kiến Vũ yết hầu khẽ động, trước mắt là một mảng mờ mịt nhòe nhoẹt không rõ ràng, cậu nhẹ giọng lên tiếng: “Đúng, chúng ta không giống họ”.

Hay là khi thừa nhận không giống, chúng ta có thể sống dễ dàng hơn một chút.

“Thanh nhi à, anh có thể nói với tôi câu hẹn gặp lại* không?”.

Vương Thanh ngửa cổ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, mấy chữ đơn giản như vậy hắn có thể nói được nên lời. Bọn họ ngoài miệng muốn nói với nhau một câu hẹn gặp lại, thế nhưng trong lòng cả hai đều rất rõ ràng… tốt nhất vẫn là không gặp lại thì hơn.


“Cứ như vậy đi…” Vương Thanh mở miệng nói, rốt cuộc vẫn không nói ra câu tạm biệt kia.

Hắn tắt điện thoại, liếc nhìn cái cửa sổ quen thuộc lần nữa. Tiểu khu này, lần đầu đến còn lạc đường, sau này tự dưng lại trở thành quen thuộc. Sân bóng rổ đen như mực, từng phiến lá rơi bị tuyết trắng vùi lấp, sang năm ở đây xuân về hoa lại nở, vẫn sẽ có người đùa người nháo, nhưng sẽ không có một lần nữa cậu và hắn ở đây. Cứ như vậy, hắn xoay người rời đi không quay đầu lại.

*Bản gốc là Zai jian – Tái kiến, tạm biệt

Tiếng Việt mình hiểu là tạm biệt, nhưng trong tiếng Trung hai từ này mang ý tái kiến – hẹn gặp lại

Trong vòng một tuần, mẹ Phùng đến trường làm thủ tục chuyển trường, đến kí túc xá thu dọn hành lý của Phùng Kiến Vũ. Bàn học phía trước mặt Vương Thanh liền rất nhanh biến thành trống rỗng. Không bao lâu sau, Vương Thanh cũng nghỉ dài hạn, chuyển vào trường bổ túc học.

Phùng Kiến Vũ phải đi, nhưng không biết nên nói lời từ biệt với ai, trường học cậu không dám quay lại, nghĩ tới nghĩ lui cậu đột nhiên nhớ tới Cố Ninh.

Đêm hôm đó Cố Ninh ở trên sân khấu hát một bài của Tôn Yến Tư, nàng ngẩng đầu lên liền ngoài ý muốn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ở phía xa xa.

“Sao cậu tới đây?. Tìm tôi có việc sao?”.

“Không có gì, tới xem một chút”.

Cố Ninh đưa cho cậu một điếu thuốc: “Tìm được đáp án mà cậu muốn chưa?”.

“Rồi. Giống như cô nói, nếu vẫn còn cơ hội để lựa chọn… thì vẫn nên chọn sống dễ dàng một chút”.

Phùng Kiến Vũ thuần thục châm thuốc, hút một hơi rồi nhả ra một vòng khói trắng. Cố Ninh lúc này mới chú ý trên tai trái của Phúng Kiến Vũ lóe lên ánh sáng nhàn nhạt của khuyên tai: “Á?. Sao lại đi xỏ khuyên?. Cậu là muốn lưu giữ kỉ niệm?”.

Phùng Kiến Vũ sờ sờ lỗ tai, trước kia Vương Thanh luôn thích cắn lỗ tai bên này của cậu.

“Không phải là kỉ niệm, mà là để tự cảnh tỉnh”.

Nhắc nhở bản thân đã trải qua một lần chia xa, qua một lần nỗi đau đến tận xương tủy, nhắc nhở bản thân đừng bao giờ bước nhầm đường nữa.

Cố Ninh nở nụ cười: “Tôi cũng không biết nên khen cậu dũng cảm hay nhát gan. Chung quy cũng chưa biết rõ được, chúng ta cứ từ từ xem”.

Ngày cậu rời khỏi, cả thành phố chìm trong một trận tuyết lớn, trong lòng Phùng Kiến Vũ vẫn còn một điều hối hận duy nhất, đó là vẫn chưa hát một bài trọn vẹn cho Vương Thanh.

Giữa tháng bảy, trên bảng danh sách đề tên những người trúng tuyển. Vương Thanh được xướng danh, thành công thi vào đại học. Không ai biết hắn tại trường bổ túc kia trong mấy tháng trời đã qua như thế nào mới đạt được thành tích như vậy.

Buổi liên hoan mừng đỗ đại học, không ít bạn bè tụ họp uống rượu, không biết ai đột nhiên nhắc đến cái tên Phùng Kiến Vũ, nhưng Vương Thanh không nói gì, chỉ cẩn thận lắng nghe.

“Gọi điện thoại hỏi, mẹ cậu ấy nói sẽ ở lại quê. Thành tích?. Không biết, chắc vẫn rất tốt a~…”.

Buổi tối mùa hè giữa tháng bảy nóng nực oi bức, phòng karaoke điều hòa vừa đủ, cả đám kéo nhau vào hát hò say sưa.

Lý Bình say khướt cầm mic, nhìn chằm chằm bài hát tiếp theo: “Tuyết trắng đang rơi, ai chọn?. Thời tiết này lại hát bài đó. Bỏ, bỏ!”.

Lớp trưởng thấy vậy hét lên: “Chớ bỏ, chớ bỏ. Tôi muốn hát bài này!”.

Khúc nhạc quen thuộc vang lên, Vương Thanh có chút sững sờ. Hắn nhớ đến mùa hè kia, hai người chen nhau trên một chiếc giường, Phùng Kiến Vũ dựa vào hắn, nhẹ nhàng hát theo.

Hắn lảo đảo từ KTV chạy ra ngoài, chống tay vào cột đèn bên đường mà nôn thốc nôn tháo.

Bầu trời âm u, nửa đêm một vì sao cũng không có. Mùa hè vui vẻ nhất của hắn đã qua.. cùng người của mùa hè ấy.. toàn bộ đều đi mất. Sẽ không trở lại nữa…

Vương Thanh ôm lấy mặt, bỗng nhiên khóc lớn lên…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.