[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 26: Nhận Cha


Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 26: Nhận Cha

Vương Thanh ngồi xổm trong phòng rung rung chân ăn phần dưa hấu Phùng Kiến Vũ để dành cho hắn, ăn xong ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, sau đó cười hì hì trở về phòng: “Vũ ca!! Hôm nay dưa hấu tại sao lại ngon như vậy a~”.

Phùng Kiến Vũ lật lật quyển truyện tranh trong tay: “Không biết”.

Vương Thanh đi tới bên cạnh Phùng Kiến ngồi xuống, cọ cọ vai cậu: “Cậu xem, tôi chỉ đùa với cậu. Sao lại nghĩ như thật thế?”.

“Cho anh một cái tát” Phùng Kiến Vũ rút tay cho hắn một cái tát: “Ăn xong dưa hấu đánh răng chưa?”.

“Chà, cậu có muốn kiểm tra không?”.

Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ lại gần muốn hôn. Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu giãy dụa: “Thao, đừng rộn. Mẹ tôi nghe thấy bây giờ”.

Vương Thanh dùng sức ôm cậu từ trên ghế ném lên giường, tim Phùng Kiến Vũ đập thình thịnh sợ bị mẹ phát hiện. Vương Thanh nhào tới ôm cậu, chỉ là một cái ôm đơn giản, không nói gì, cũng không có hành động nào khác.

Phùng Kiến Vũ trong lòng dần ổn định, mắt nhìn lên trần nhà, tay giơ lên từng chút từng chút mà nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn. Vương Thanh cảm thấy mình phải nói gì đó, bản thân muốn giải thích cái gì đó, nhưng hắn hoàn toàn không biết nên nói gì.

“Ngủ đi!”.

Vương Thanh từ trên người Phùng Kiến Vũ lăn xuống, nói mấy câu tán dóc linh tinh, đầu óc Phùng Kiến Vũ cũng đột nhiên trở nên trống rỗng, chân quơ lung tung đạp hắn một cái.

Có điều một điều kì lạ.. là từ hôm sau hai người bỗng nhiên bắt đầu trở nên quy củ. Nhưng phải mất rất nhiều ngày sau Phùng Kiến Vũ mới phát hiện ra điều này. Vương Thanh dạo này thường xuyên giữ khoảng cách với cậu.. mà chính bản thân cậu cũng không tự chủ được mà cách Vương Thanh xa một chút…

Chuyện gì xảy ra?.

Vốn nghĩ là học thêm mùa hè sẽ nhẹ nhàng hơn so với học trên trường rất nhiều, thế nhưng chỉ được nửa tháng, hai người liền cảm thấy uể oải không sao chịu nổi. Dù sao một lớp cũng chỉ có ba người, mỗi giờ mỗi phút đều phải nghiêm túc nghe giáo viên giảng đề, một chút phân tâm thôi cũng sẽ bị bắt được.

“Mẹ tôi tuần này về, tôi về nhà ở hai ngày”.

“À!! Đi đi. Để tôi nói với mẹ tôi”.

Một ngày cuối tuần, Vương Thanh đột nhiên nói phải về nhà ở, Phùng Kiến Vũ cảm giác có chút không quen. Cậu phải một mình về nhà.. một mình ăn cơm.. một mình làm bài tập.. còn phải ngủ một mình…

Mà sang ngày thứ hai, Vương Thanh cũng không có đi học.

Phùng Kiến Vũ trong lòng có chút băn khoăn, cậu không biết Vương Thanh có xin nghỉ không, hay là hắn đang ở cùng mẹ, cũng có thể là…. Cậu không nhịn được lại nghĩ đến một đống các trường hợp không tốt khác, nghĩ đến mức ruột gan cũng rối bời.


Nghỉ giữa giờ Phùng Kiến Vũ lấy hết dũng khí hỏi mượn điện thoại di động của Lý Đồng. Lý Đồng nhanh chóng đưa điện thoại cho Phùng Kiến Vũ, cô có chút bất ngờ vì thời buổi này còn có người không sử dụng điện thoại di động.

Phùng Kiến Vũ bấm số điện thoại của Vương Thanh, trên màn hình điện thoại hiện lên tên trong danh bạ “Thanh ngốc”.

Cái biệt danh vô cùng thân thiết này làm Phùng Kiến Vũ có chút sửng sốt, bên kia rất nhanh đã nghe máy, trong giọng nói còn mang theo một chút bất ngờ: “Đồng tỷ?”.

Phùng Kiến Vũ bĩu môi, hừ một tiếng: “Là Vũ ca của anh!”.

“A, hả!. Làm tôi giật cả mình. Là cậu à?”.

Phùng Kiến Vũ vốn đang rất lo lắng, nghe xong câu này của hắn không hiểu sao lại chuyển sang tức giận, liếc mắt qua Lý Đồng thấy cô nàng đang mỉm cười. Phùng Kiến Vũ nói vào di động: “Anh có phải rất thất vọng không?”.

“Không có không có. À!! Cậu gọi điện cho tôi làm gì vậy?”.

“Không có gì, tôi muốn hỏi một chút…”.

“Một hai câu không kể rõ được, lát tan học tôi đón cậu, đến lúc đó nói cho cậu nghe”.

“Tôi cũng không phải là tò mò lắm”.

“Bớt giả vờ”.

Phùng Kiến Vũ đối với việc Vương Thanh làm gì thật sự là không có hứng thú, cậu chỉ cần biết hắn không có chuyện gì như thế liền có thể an tâm. Lúc trả điện thoại, Lý Đồng còn cười cười: “Cậu với Vương Thanh quan hệ không tồi á!!. Cậu ta nhiều ngày như vậy không trốn học quả thật rất kì diệu, cậu không cần lo lắng đâu”.

“Tôi tôi tôi không có lo cho anh ta…” Phùng Kiến Vũ định nói dối nhưng hình như không có mấy phần tác dụng.

“Trước đây lúc học cấp hai cũng vậy. Vương Thanh tâm tình tốt sẽ đi học, tâm tình không tốt sẽ không đi, vì thế sau này mẹ cậu ta mới bắt đến ở trường nội trú”.

Phùng Kiến Vũ là lần đầu tiên nghe thấy Lý Đồng trực tiếp nhắc đến Vương Thanh, làm bộ như mình chưa biết gì cả: “Hóa ra hai người có quen nhau sao??”.

“Đúng vậy, trước đây học cấp hai cạnh lớp nhau. Cậu ta không nói với cậu sao?” Lý đồng cười rộ lên hai mắt cong cong: “Khi đó ngày nào cũng chạy theo tôi gọi Đồng tỷ, nói muốn tôi làm đại tỷ của cậu ta có phải ngốc không?”.

“Đúng là rất ngốc, ha ha ha”.


Phùng Kiến Vũ cười cười có chút miễn cưỡng, trong lòng có cảm giác lên men, dư vị giống như hoa quả để giữa trưa hè nắng nóng.

Lý Đồng đi học mang theo rất nhiều sách, tan học Phùng Kiến Vũ lịch sự giúp cô xách đồ dự định đưa ra đến bến xe bus. Ra đến cửa vừa vặn thấy Vương Thanh đang ngồi xổm dưới bóng cây hút hút thuốc, nhìn y chang côn đồ.

“Đại vũ!!”.

Vương Thanh thấy cậu đi ra liền nhanh chóng vẫy vẫy tay. Lý Đồng phì cười một cái, tiến đến nói nhỏ vào tai Phùng Kiến Vũ: “Cậu xem, giống như vượn tay dài”. Phùng Kiến Vũ cũng nhịn không được bật cười, quả đúng là thế thật.

Vương Thanh thấy hai người này đứng chụm đầu vừa nói vừa cười, nhất thời cảm thấy không vui, hai bước tiến đến cầm lấy túi đồ trong tay Phùng Kiến Vũ: “Cậu cầm nhiều sách như vậy làm gì?”.

Phùng Kiến Vũ chỉ một ngón tay sang Lý Đồng: “Của Đồng tỷ”.

Vương Thanh a một tiếng, có chút lúng túng nói: “À.. là xách giùm tỷ sao?”.

Lý Đồng chớp chớp đôi mắt to: “Phùng Kiến Vũ nói muốn tiễn tôi, đúng không?”.

Hai người tiễn Lý Đồng lên xe, Phùng Kiến Vũ vừa quay đầu đã thấy Vương Thanh tinh thần khác lạ: “Sao thế?”.

Vương Thanh duỗi người: “Không có gì, mệt mỏi quá”.

“Mệt?? Đi học còn không đi. Anh mệt cái gì?. Đi cướp ngân hàng sao?”.

“Cút”.

Hai người tìm một cửa hàng Mc Donal”s vừa ăn vừa trò chuyện, lúc này Vương Thanh mới kể chuyện ngày hôm qua.

Vương Thanh cũng là không may thôi. Về nhà báo hiếu, hắn chỉ vừa mới ăn được một bữa cơm, bạn thân hắn – Lỗ Địch đại sư đã gọi điện cầu cứu. Tên đó ngốc nghếch đến mức làm bạn gái hắn có thai, bây giờ phải vay tiền để đưa người ta đi phá. Vương Thanh nói dối mẹ Vương, hơn nửa đêm đem tiền đến cho Lỗ Địch, kết quả bạn gái hắn giống như phát điên, nói không đồng ý, không muốn bỏ đứa bé, cô ta muốn cùng Lỗ Địch bỏ trốn.

Phùng Kiến Vũ nghe xong há hốc mồm, mắt trừng trừng: “Sau đó thì sao…”.

“Sau đó à!. Người nhà nữ sinh kia biết chuyện. Cmn!!! tôi mà không ngăn, Lỗ Địch đã bị người ta đánh chết. Hiện tại cả cha mẹ cậu ta đều biết chuyện, không thể che giấu được nữa…”.


“Cả ngày hôm nay anh ở bên đó à?”.

“Còn phải nói, vạn nhất có chuyện gì còn có người á. Mẹ Lỗ ca cơ thể không tốt lắm, mấy lần ngất xỉu, làm tôi sợ muốn chết”.

Phùng Kiến Vũ sờ sờ đầu hắn: “Ôi, thật đáng thương”.

Vương Thanh trề môi: “Đúng, tôi rất đáng thương”.

Cái bộ dạng ủy khuất của Vương Thanh khiến Phùng Kiến Vũ không nhịn được mà cười rộ lên, Vương Thanh làm bộ lấy khoai tây chiên ném cậu, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng nhận sai, giơ tay lên xin hàng.

Hai người cười ngây ngô một hồi, Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt, vừa bóp sốt cà chua vừa hỏi: “Có khi nào một cô gái đến gặp anh rồi bắt anh nhận làm ba đứa nhỏ không?”.

“Không bao giờ” Vương Thanh không hề nghĩ ngợi lập tức phủ nhận. Không phải đùa chứ hắn trước giờ nhiều nhất cũng là mới nắm tay con gái, chuyện kia chưa bao giờ làm.

Phùng Kiến Vũ nhai nhai khoai tây, giọng nói đầy hàm ý: “Không chắc được. Có người xinh đẹp ở bên, anh làm sao chịu được”.

(VũVũ anhcũngkhôngxấuđâu!!!. Cẩnthận cúc hoađấy ╮(╯3╰)╭)

Vương Thanh trong đầu suy nghĩ cẩn thận cuối cùng cũng nhận ra cậu là có ý gì. Tay với sang bóp má Phùng Kiến Vũ một cái: “Đừng vòng vo nữa, không phải muốn hỏi tôi và Lý Đồng có chuyện gì với nhau sao?”.

Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu ăn hamburger của mình: “Ai bảo…”.

“Nói nói nói” Vương Thanh lấy giấy ăn lau tương rớt ra bên miệng Phùng Kiến Vũ: “Kỳ thực không có gì, lúc đó học trung học, Lý Đồng vừa xinh vừa tốt tính, nhiều nam sinh thích cô ấy lắm. Tôi không có chuyện gì nên muốn đùa giỡn nàng một chút, thế nhưng cô ấy cũng không có thích… này cậu…”.

——A, là cô gái năm đó chúng ta cùng theo đuổi….

Phùng Kiến Vũ nghèn nghẹn ở cổ, chậm rãi nhai nhai. Vương Thanh xoa xoa cằm hồi tưởng: “Lúc ấy đặc biệt thích đùa giỡn cô ấy, cô ấy cũng không tức giận. Có khi là do tính tình quá ngay thẳng nên có một lần tôi thổ lộ với cô ấy, cô ấy liền không chơi với tôi nữa. Sau đó cũng không liên lạc”.

—–Mối tình đầu a, là ánh trăng bạc* sao…

*白月光 / Bạch nguyệt quang/ Ánh Trăng Trắng – Trương Tín Triết (Vũ Vũ cũng hát bài này đó)

“Ôi chao, cậu để ý cô ấy à?. Tôi chắc chắn sẽ không giới thiệu cậu cho lý Đồng đâu” Vương Thanh giọng có vị chua: “Hai người không hợp nhau đâu. Thật đấy, Tôi đến giờ vẫn không biết liệu có ai hợp với cô ấy không nữa”.

Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, Vương Thanh liếc mắt liền nhìn ra là cậu không vui: “Ôi chao, tôi nghĩ là cậu thích hợp với mấy người đáng yêu. Khi nào rảnh tôi tìm cho cậu một cô như thế nhé. Được chưa?”.

“Cút đi”.


Phùng Kiến Vũ ăn no tâm tình liền tốt hơn, nói cũng nhiều, hỏi Vương Thanh mấy chuyện trong nhà rồi cả hai hướng đến trạm xe bus.

“Mẹ tôi nói hai ngày nữa mời mẹ cậu đi ăn”.

“À, mẹ anh bao giờ đi?”.

“Không biết, ngày 3 hoặc ngày 5 gì đó”.

“Ừm…”.

Lúc xe bus tới Phùng Kiến Vũ vẫn còn đang ngẩn người, Vương Thanh vỗ vỗ vai cậu: “Nghĩ gì thế?. Mau lên xe, trời muốn mưa rồi. Nhanh!”.

Phùng Kiến Vũ quay đầu lại nhìn hắn một lúc lâu mới vội vàng lên xe.

Vương Thanh trở về nhà liền bị mẹ Vương đuổi theo hỏi: “Bạn học hôm trước phải mổ viêm ruột thừa sao rồi?”. Vương Thanh lúc này mới thực sự lĩnh hội được cái gì gọi là một lời nói dối sẽ kéo theo một trăm lời nói dối khác.

Giờ cơm tối bên ngoài sấm chớp đùng đùng trời bắt đầu mưa to, gió đập vào cửa sổ ầm ầm, một tiếng sấm rền vang, mẹ Vương hơi sợ tí nữa là làm rơi cả bát cơm.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Vương Thanh còn tưởng là tiếng sấm, đến khi bên ngoài vang thêm mấy tiếng nữa hắn mới phản ứng.

Vương Thanh chạy ra mở cửa, ngoài hành lang tối đen như mực, bỗng nhiên một tia chớp lóe lên kéo theo một tiếng sấm. Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ cả người ướt đẫm, ánh mắt u oán đứng trước cửa dọa cho run lên.

“Đại Vũ?”.

“Sao giờ mới mở cửa?”.

Vương Thanh trong đầu liền hiện lên vô số những câu chuyện quỷ dị ngày mưa. Nhìn Phùng Kiến Vũ một lượt từ đầu xuống chân, chợt phát hiện cậu một tay đang giữ khóa áo khoác mà kéo, phần bụng áo phình ra, tay còn lại đỡ dưới bụng…

Bạn học Vương hai ngày hôm nay có chút nhạy cảm với chuyện mang thai… đây là… tới nhận cha?!?!!!!!

(LãoVươngảo tưởng sắpbệnhrồi!!!)

“Con trai!! Sao lại không để cho Đại Vũ vào nhà?. Ướt hết rồi, đừng đứng bên ngoài như vậy” Mẹ Vương vội vàng đẩy con trai mình ra kéo Phùng Kiến Vũ vào nhà: “Mau vào, thế nào lại không mặc áo mưa?. Dì đi lấy khăn mặt cho con”.

“Dì!! Dì không cần vội không vội. Trong nhà có khăn mặt cũ, quần áo cũ với hộp giày cũ không?”.

“A?”.

Ánh mắt hai mẹ con Vương Thanh nghi hoặc nhìn xuống tay Phùng Kiến Vũ đang kéo khóa áo, lôi từ trong bụng ra một chú cún con nhỏ xíu vừa mở mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.