Đọc truyện [Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu – Chương 20: Lưu Manh Trên Xe Bus
Thứ sáu tan học trở về nhà, hai người đều chưa ăn cơm. Vương Thanh nghĩ muốn cùng Phùng Kiến Vũ ăn gì đó rồi mới về nhà, thế mà cậu lại do dự nói không đói.
Vương Thanh nhíu mày nghĩ, vừa đau dạ dày vừa không ăn thịt, không có tiền ăn buổi tối lại không đói bụng. Phùng Kiến Vũ thấy bộ dạng trầm tư của Vương Thanh, liền tỏ vẻ thần bí nói với hắn: “Tôi chỉ là điều chỉnh chế độ ăn một chút, lại tiết kiệm được một ít tiền tiêu vặt!. Lúc nào có nhiều tiền tôi mời anh ăn ngon a~”.
Vương Thanh trộm cười, sờ sờ đầu cậu: “Thật ngốc”.
Đi ngang qua tiệm thuốc, Vương Thanh đi vào mua cho mẹ thuốc đau dạ dày, thuận tiện cũng mua cho Phùng Kiến Vũ, hắn không biết tình hình bệnh của cậu thế nào, uống liều ra sao nên đành mua đại một hộp. Lúc trả tiền đi ra hắn thấy Phùng Kiến Vũ đang cẩn thận đứng lên cân điện tử, mày nhíu lại bước xuống, sau lại đứng lên, cân đi cân lại.
Vương Thanh bừng tỉnh, tiểu tử ngốc này nói không có tiền ăn thịt, kiếm cớ không ăn cơm chiều, náo loạn nửa ngày hóa ra là giảm béo. Không cần nghĩ, khẳng định là bởi mình hôm đó nói cậu ta mập nên Phùng Kiến Vũ mới len lén giảm cân.
Vương Thanh thật muốn tát một cái vào miệng mình.
Phùng Kiến Vũ nhìn con số trên cân có chút không vui, cũng đâu có béo, sao Vương Thanh lại nói cậu mặt tròn vo?. Thế nào nhịn ăn nhiều ngày vậy mà cũng không có hiệu quả.
Vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vương Thanh đi tới, cậu vội vàng từ trên cân bước xuống. Coi như không có chuyện gì xảy ra, nhìn trái nhìn phải lại đụng biển quảng cáo thuốc giảm cân.
Vương Thanh thấy cậu nhìn chằm chằm quảng cáo thuốc giảm cân đột nhiên ngực lộp bộp chấn động một tiếng, tiểu tử này thực sự muốn giảm cân đến vậy sao?!?.
Phùng Kiến Vũ căn bản sợ bị Vương Thanh nhìn ra ý đồ mới cố ý nhìn đại một cái gì đó, chứ bản thân không có chú ý mình đang xem cái gì.
“Mua xong chưa?. Đi thôi”.
“Đại Vũ về nhà với tôi trước, tôi cất chút đồ. Dưới lầu còn có một cửa hàng nhỏ ăn cực ngon”.
Nghe thấy hai chữ ăn ngon, Phùng Kiến Vũ không đành lòng cự tuyệt. Cậu mấy hôm nay đều là ăn đậu hũ với củ cải ăn đến sắp ói hết rồi, đi ngửi mùi thịt một chút chắc cũng được á.
Nhà Vương Thanh rất rộng lại cũng sạch sẽ, Phùng Kiến Vũ đứng ở cửa nhìn xung quanh: “Ba mẹ anh không ở nhà a~”.
“Ba mẹ tôi đều đi làm, mẹ nói chờ tôi thi đại học xong sẽ nghỉ, cũng không cần làm quá nhiều việc”, Vương Thanh tìm cho cậu một đôi dép: “Cứ tùy tiện xem nha”.
Phùng Kiến Vũ ở phòng khách đi hai vòng, thấy ảnh Vương Thanh lúc còn nhỏ cười đến không thấy hai mắt đâu, nhìn đáng yêu muốn chết.
“Đại Vũ, tới đây”.
Phùng Kiến Vũ trong đầu đều là hình ảnh gương mặt béo tròn của Vương Thanh, bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng tắm là một Vương Thanh cao lớn cậu liền có chút hoang mang. Vương Thanh nhìn cậu mím môi nhịn cười, cũng không rõ cậu vui vẻ cái gì: “Cười gì thế?. Cậu xem cậu xem, tôi gầy”.
Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn số hiện lên trên cân: “Anh ít cân như vậy sao?. Tôi không nhìn ra đấy”.
Vương Thanh nhanh tay kéo cậu qua: “Cậu thử xem, thử xem. Cân chuẩn, mẹ tôi vẫn dùng”.
Cái cân này thực ra có chút sai lệch, là mẹ Vương Thanh giữ lại để ngày ngày tự lừa dối bản thân.
Phùng Kiến Vũ đứng lên cân, nhìn thấy bản thân nhẹ đi 5 cân liền vui vẻ. Cậu biết thế nào cũng gầy đi mà, hóa ra cân ở tiệm thuốc có vấn đề a~.
*1 kg Trung Quốc = 0.5 kg Việt Nam, tính ra Đại Vũ nghĩ mình nhẹ đi 2,5 kg so với cân ở tiệm thuốc
Nhìn Phùng Kiến Vũ vui đến cả mặt nở hoa, Vương Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đi a, đi ăn cơm”.
Phùng Kiến Vũ vừa nghe đã cười hì hì: “Đi a~, đi a~, chỗ kia ăn ngon lắm sao?. Tôi không còn đau dạ dày, tôi muốn ăn thịt. Tôi mời anh!”.
Vương Thanh nhịn cười: “Ừ, cho cậu hẳn hai phần thịt á!”.
Tết Đoan Ngọ, mẹ Vương Thanh sai hắn mang sang nhà Phùng Kiến Vũ hai cái bánh ú nhân thịt to, còn có cả trứng gà. Con trai ngốc nhà mình ở nhà người ta vừa ăn vừa ở, làm mẹ Vương Thanh có chút áy náy.
Nguyên do cũng là Vương Thanh sáng sớm ngày đi chơi hắn qua đón Phùng Kiến Vũ cùng đi liền bị mẹ Phùng lôi vào ăn điểm tâm. Phùng Kiến Vũ rõ ràng nghe thấy hắn nói: “Dì, con ăn rồi”. Vậy mà ngồi vào bàn liền ăn sạch một bát cháo, hai quả trứng lại thêm ba cái bánh bao.
Lúc ra cửa, Phùng Kiến Vũ sờ bụng Vương Thanh, ngạc nhiên nói: “Anh ăn nhiều vậy mà bụng vẫn không to á”.
Vương Thanh liếc một cái: “Có cơ bụng là được rồi”.
“Được được được”.
Phùng Kiến Vũ hai ngày ăn thịt, cả người sinh khí dồi dào, so với mấy ngày hôm trước quả nhiên tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều. Hai tay nắm quai balo khinh thường nhìn Vương Thanh đi chậm phía sau: “Nhanh lên một chút, đừng để mọi người chờ, anh xem anh chân dài mà đi chậm vậy sao”.
Vương Thanh nhanh chóng đuổi kịp Phùng Kiến Vũ: “Sao cậu lúc nào cũng nói nhiều vậy?. Cậu xem mấy giờ rồi?. Cậu xem cậu giống như học sinh tiểu học lần đầu đi tham quan… trẻ con”.
Phùng Kiến Vũ nhanh tay cho hắn một cái tát: “Cho anh ăn tát, nói lảm nhảm nhiều vậy làm gì”.
Hai người vừa đến trạm liền thấy chuyến xe buýt cần lên vừa chạy mất.
Phùng Kiến Vũ mắt như dao liếc qua, Vương Thanh thấy thật oan uổng: “Xem như xong rồi, cái này cũng là tại tôi sao!!!!”.
“Là tại anh”.
Bọn họ lúc đi chơi vừa vặn dịp nghỉ lễ mọi người đều đã về quê, trên đường không đông, đi ra đến bên ngoài trên xe mới bắt đầu có nhiều khách.
Phùng Kiến Vũ dựa sát vào cửa sổ, ôm balo phía trước kể mình mang theo những gì, Vương Thanh ngó qua nhìn vào balo: “Còn mang theo bao nhiêu là hoa quả, có định cùng nữ sinh giao lưu quan hệ không vậy?. Nhiều đồ nặng vậy?… Có ngốc hay không?”.
“Là tôi tự muốn”.
Vương Thanh chính là thích xem cậu phụng phịu trừng mắt nhìn hắn, không nhịn được lại giơ tay xoa đầu, bóp bóp mặt Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn, gạt tay Vương Thanh ra. Nhìn Phùng Kiến Vũ giận, Vương Thanh lại càng muốn trêu cậu. Đứng bên cạnh hai người là hai vị đại thúc vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.
“Trong cái ngăn nhỏ balo của cậu là cái gì kia?”.
Vương Thanh tay hướng vào phía trong balo của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ không nhớ rõ balo của mình còn có một ngăn phụ sát bên trong, mắt thấy Vương Thanh sờ vào trong… lại là sờ lên chính giữa hai chân mình.
“Thao cả nhà…”.
Phùng Kiến Vũ chợt nhìn thoáng qua hai vị đại thúc vẻ mặt nghiêm túc đứng bên, chột dạ cúi đầu, ôm thật chắc balo chống đỡ tay Vương Thanh, hạ giọng nói: “Anh bỏ tay ra ngay”.
Vương Thanh tay nắm lấy vật kia chậm rãi xoa nắn: “Không, để tôi đoán. Vừa cứng lại vừa mềm, vật gì vậy á?. Chân giò hun khói sao?”.
Phùng Kiến Vũ không dám giãy dụa sợ bị người khác nhìn ra, cong người lại gắt gao kẹp chặt hai chân: “Chân giò hún khói cái đầu anh, bỏ tay ra”.
Vương Thanh không những không buông tay ra, trái lại còn sờ soạng mạnh hơn: “A, còn nóng nữa”.
Cậu hôm nay mặc một cái quần thể thao, vừa mềm vừa mỏng, khiến Vương Thanh cảm nhận được rõ độ cứng cũng như độ nóng trong lòng bàn tay. Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh sờ nắm cũng bắt đầu cứng lên, cả người phát nhiệt, cậu cảm thấy da đầu đều tê dại. Hết lần này đến lần khác, Vương Thanh đầu óc hư hỏng còn kề sát miệng vào lỗ tai cậu nói: “Làm sao bây giờ, cứng lên…”.
Mãi đến khi chuẩn bị xuống xe, Vương Thanh cuối cùng buông tha cho Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ ngồi im lặng đầu óc không còn suy nghĩ được gì, Vương Thanh lúc này mới cười xấu xa nhắc nhở cậu: “Phải xuống xe rồi, còn chưa chịu đứng lên”.
“Cả nhà anh…”.
Phùng Kiến Vũ hai tai đỏ bừng đứng lên, balo đeo phía trước ngực, cố gắng che đi phần hạ thân.
Đúng lúc xe bus nhanh chóng thắng lại, Phùng Kiến Vũ cũng theo đó mà giật mình, Vương Thanh nhanh tay ôm lấy bờ vai Phùng Kiến Vũ: “Để ý một chút”.
Xuống xe Phùng Kiến Vũ đứng ở ven đường không chịu đi, Vương Thanh cố ý trêu chọc cậu: “Đi a, không bọn họ chờ”.
Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng tức giận muốn chết, vừa mở miệng vừa lắp bắp nói: “Anh.. anh.. anh.. đi trước đi, tôi.. tôi.. hóng mát…hóng mát a~…”.
Vương Thanh vui vẻ: “Không sợ mọi người chờ sao, lúc này mà còn hóng mát”. Phùng Kiến Vũ lập tức bùng nổ: “Đều là tại anh, cái đồ ngu ngốc”.
Vương Thanh rốt cuộc cũng bật cười ha hả, chống tay vào trạm xe bus cười đến nghiêng ngả. Cười đã hắn đi tới nắm tay Phùng Kiến Vũ: “Tôi sai rồi, sai rồi, tìm một chỗ, tôi giúp cậu”.
Phùng Kiến Vũ kết quả cho hắn một cái tát: “Cút”.
Mặc dù tình huống của Phùng Kiến Vũ cũng không đến mức nghiêm trọng, chỉ là… dựng lên một cái lều nho nhỏ, nhưng cậu vẫn sợ bị người khác nhìn ra. Một phần sợ mọi người phải chờ lâu, Phùng Kiến Vũ chỉ có thể nhanh chân mà đi. Vương Thanh nhìn cậu hai tay ôm balo lại không nhịn được muốn cười: “Đại Vũ, cậu đừng đi nhanh vậy, đợi tôi”.
Đến trước cổng vườn thực vật, Phùng Kiến Vũ cảm giác mình không đơn thuần là đi đường, mà chính là đi Tây Trúc thỉnh kinh, từng bước từng bước đều phải thận trọng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
“Thanh ca! Đại Vũ!”.
Trương Viễn từ xa thấy hai người này cuối cùng cũng xuất hiện, nhanh miệng hỏi: “Chờ hai người được một lúc rồi, sao thế, lạc đường a~??”.
Phùng Kiến Vũ cúi đầu nói ừ một tiếng, Lý Bình thấy sắc mặt Phùng Kiến Vũ không ổn. Lại thấy Phùng Kiến Vũ đi trước, Vương Thanh đi sau, trong lòng chắc mẩm có khi nào lại cãi nhau rồi không: “Được rồi, nhanh nhanh mua vé, một lúc nữa là đến buổi trưa rồi”.
Vương Thanh trước sau đều chỉ chú ý đến một mình Phùng Kiến Vũ, một chút cũng không để ý đến ai. Có mấy cô nàng hỏi hắn có uống nước không hắn mới phát hiện hóa ra Trương Viễn thực sự tìm mấy cô bạn gái đi chơi cùng.
“Cảm ơn, tôi không khát”.
Phùng Kiến Vũ vừa vào vườn đã không thèm chú ý đến Vương Thanh, ôm balo cúi đầu đi thẳng vào trong. Vương Thanh cứ như vậy đi sau Phùng Kiến Vũ, nhiều lần đi lạc đoàn đều là Lý Bình gọi giật lại.
“Thanh ca, anh lại chọc giận Đại Vũ rồi phải không?” thừa lúc xung quanh không có ai, Lý Bình nhỏ giọng hỏi.
Vương Thanh bộ dạng kinh ngạc: “Làm sao cậu biết nhất định là tôi chọc cậu ta???”.
Lý Bình Thần cơ diệu toán nói cho Vương Thanh nghe: “Đại Vũ là người đơn giản, phải bê đồ cũng không cau mày, lúc nào cũng giữ hòa khí cười cười nói nói. Chắc chắn là anh, chỉ anh trêu chọc mới khiến cậu ta không vui, những lúc như thế cậu ấy cũng không nói với ai câu nào”.
“Vậy sao?” Vương Thanh bây giờ mới chú ý.
Khi đó một nhóm người ghé vào ao bên cạnh xem hoa sen, lúc này mới là đầu hạ, hoa sen mới chỉ nở ra một ít. Phùng Kiến Vũ ngẩn người nhìn chằm chằm mặt nước, đúng lúc này Tần Kỳ tiến gần tới chỗ cậu: “Phùng Kiến Vũ, cậu xem đôi uyên ương kia dễ thương quá”.
Phùng Kiến Vũ nghiêm túc nhìn nhìn một hồi mới lên tiếng: “Chỗ nào đáng yêu?. Không phải là hai con vịt giời sao??. Xấu mù”.
Tần Kỳ:…
Vương Thanh nghe được tiếng của Phùng Kiến Vũ, quay đầu phát hiện hóa ra Tần Kỳ cũng tới. Nha đầu kia thế nào vẫn chưa từ bỏ ý định?.
Tần Kỳ tuy bị Phùng Kiến Vũ đả kích làm cho tuột hứng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào ao sen mà nói rằng: “Xuất ô nê nhi bất nhiễm, trược thanh liên nhi bất yêu*. Cổ nhân nói quả không sai, cậu thấy thế nào?”.
Phùng Kiến Vũ trả lời: “Ừ”.
*Đây hai câu trong bài thơ “Ái Liên Thuyết” của Chu (Châu) Đôn Di
出淤泥而不染
濯清涟而不妖
Dịch nghĩa: Sen mọc tự bùn lầy mà không nhiễm bẩn, tắm lội trên nước trong mà chẳng nũng nịu, lẳng lơ
Bố khỉ, bánh bèo lắm chữ phết, nhưng lại đi luận văn thơ với #không_hiểu_phong_tình_boy =)))) hết cách =)))) đây gọi là sai người sai cả thời điểm, nhọ hơn cả hoa khôi á =)))
Vương Thanh đứng một bên nghe thấy đặc biệt cười đến đau cả bụng. Cũng quên mất là Phùng Kiến Vũ đang tức hắn, đi tới quàng vai cậu nói một câu: “Tìm chỗ nào nghỉ một lát rồi ăn gì đi”.
Phùng Kiến Vũ vừa nghe liền trợn tròn mắt: “Lại ăn?. Vừa sáng ăn nhiều như vậy giờ lại ăn nữa?”.
Ngồi trong đình nghỉ mát bên cạnh ao hoa sen, Vương Thanh vừa lấy ra túi chân giò hun khói liền bị Phùng Kiến Vũ giật mất.
“Cậu không phải không để ý tôi sao?, sao lại giật đồ ăn của tôi”.
Phùng Kiến Vũ lấy trong balo một hộp hoa quả đã bổ sẵn đưa Vương Thanh: “Ngày nào đánh răng cũng bị chảy máu, anh là thiếu vitamin C. Ăn nhiều hoa quả vào!”.
Vương Thanh nhận lấy hộp đồ ăn nhìn sang thấy tai Phùng Kiến Vũ cũng đang đỏ lên.
Tại sao trong lòng lại đặc biệt vui vẻ như vậy a~.