Đọc truyện [Thanh Vũ] BaBa, Đến Đây Thương Con Đi – Chương 25: Bất an
Tia nắng sớm len lỏi vào khe hở của tấm rèm, phá hoại giấc ngủ của hai nam nhân đang ấm áp ôm lấy nhau. Nhỏ nam nhân cựa người, chán ghét ánh nắng, vùi mặt vào lồng ngực của lớn nam nhân. Lớn nam nhân hé mắt, hưởng thụ nụ hôn ban sáng của người mình yêu, càng thêm xiết chặc vòng tay khiến hai người càng thêm dán sát, không một kẽ hở, khớp nhau đến hoàn mỹ.
Tiếng vang giòn tan phá đi mỹ cảnh yên tĩnh này. Lớn nam nhân nhìn thân ái trong lòng đang cau mày, hỏa khí bừng bừng trừng mắt nhìn cái điện thoại trên bàn, lực tay cũng đặc biệt mạnh ấn phím nghe, hạ giọng gằn từng chữ.
– Tốt nhất là chuyện quan trọng.
Người bên kia đầu dây rùng mình một cái, xoa xoa da gà đang nổi trên cánh tay, đáp:
– Thưa Chủ tịch, cuộc họp cổ đông vào 10h hôm nay vẫn tiếp tục chứ?
– Hỏi thừa! – Lớn nam nhân khinh khỉnh trả lời.
Trên trán người kia rơi xuống 3 đường hắc tuyến. Nghiến răng đáp:
– Thưa Chủ tịch, hiện tại đã hơn 9h rồi ạ.
Lớn nam nhân đưa chiếc điện thoại ra xa, nhìn 4 con số trên đó. Sau đó nhẹ nhàng nói với người kia.
– Dời, 2 tiếng.
Chưa kịp hé môi đã nghe một dãy tiếng ” đô…đô…đô…” trêu người. Cắn răng, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng đã đem tên tổng tài đó chà đạp vạn lần.
Làm ơn, cô là thư kí, không phải thần tiên, đó là cổ đông a, bộ dễ ăn nói lắm sao.
Lệ Sa tức giận cào vặn chiếc điện thoại trong tay.
————–
Thả điện thoại về đầu giường, lớn nam nhân lần nữa ôm thân ái của mình, tiếp tục hưởng thụ chút tĩnh lặng ban sáng.
“Ân…”
Người trong lòng nhúc nhíc, vẻ mặt có chút khổ sỡ, lớn nam nhân đau lòng, tự trách 1 trận.
Nâng bàn tay to lớn xoa xoa thắt lưng nhỏ kia, và chắc chắn không thể nào nghiêm túc được.
Nhỏ nam nhân nhập nhèm mở mắt ra, cặp mắt to tròn 2 mí chưa thích ứng với ánh sáng, nheo lại thành 1 đường mỏng như sợi chỉ, đuôi mắt cong cong đặc biệt câu nhân.
Nâng tay dụi dụi mắt. Nhỏ nam nhân hai mắt mơ màng ngước lên nhìn lớn nam nhân.
– Mấy giờ rồi?
– Gần 10 giờ.
– Cái gì? Ây….
– Đại Vũ, đừng lộn xộn.- Vương Thanh bất đắt dĩ nhắc nhở.
Phùng Kiến Vũ phồng mang trợn mắt nhìn kẻ đầu sỏ ung dung tự tại, tự đắt ngồi đó nhiều lời.
– Tại ai chứ?
Vương Thanh chân chó cười cười, vuốt vuốt lưng cậu, luôn miệng nhận lỗi.
– Tại anh. Tại anh được chưa?
– Hừ…
– Đừng giận nữa, anh đi rửa mặt. À, anh sẽ nấu bữa sáng, em cũng mau xuống nha.- Vừa đi vừa nói hướng tới phòng tắm.
Cái tên cuồng lõa thể này. Phùng Kiến Vũ đỏ mặt làu bàu.
Còn nữa, bữa sáng gì, bữa trưa thì có. Tên hỗn đản, tên đáng ghét, tên ngựa đực, tên cuồng động dục, tên khốn kiếp, tên sắc lang, tên sói đói, tên mặt người….
Ai ngờ Vương Thanh nghe được, dừng lại, dựa lên vách tường, nở nụ tà mị nghe người kia mắng.
– Đại Vũ, em mắng cái gì?
Bị Vương Thanh cắt đứt mạch cảm xúc, cậu giật mình, chột dạ, mặt đỏ lên, lắp bắp:
– Không…Không có gì.
– Không có thật sao?- Vương Thanh dở khóc dở cười nhìn con người mang lá gan thỏ đế kia.
– Không có.
– Vậy thôi.
– Đại Vũ, có muốn tắm cùng không?
– Anh lăn đi! – Phùng Kiến Vũ phẫn hận ném tới 1 cái gối, tên kia lách mình tránh khỏi, nhanh bước gần tới cậu, xách cậu đi vào phòng cùng nghịch nước.
———–Đường phân cách. Thật ra là tui quên mất hai người đều không mảnh vải che thân(╥_╥)(╥_╥)(╥_╥)————–
Lúc đi ra, đã là 11 giờ.
Tên to con kia lại có thể vừa nấu ăn vừa trông chừng cậu. Nhìn cậu đem 1 loạt các bài tập cho mắt làm xong thì hắn cũng hoàn thành bàn ăn 3 mặn 1 canh kia.
– Đại Vũ, xong rồi, đi rửa tay đi.
– Ò, biết rồi.
Cả hai cùng yên vị trên bàn ăn.
– Đại Vũ, mắt em….
– Thanh, không thành vấn đề, tuy không rõ, nhưng có thể nhìn thấy. Trên đường sẽ không đụng trúng người khác.
– Đại Vũ, mắt là vì tâm lý nên mới…. Vậy vì sao…? Em… Em còn chuyện gì giấu anh sao? Hay là trong lòng em…
– Thanh, không có đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung. Ăn cơm, chúng ta ăn cơm.
Thái độ trốn tránh kia… Là sao? Vũ, em còn chuyện gì khó nói sao?
– Được.
– Đại Vũ, hôm nay anh phải đến công ty, em có muốn đi cùng không?
– Không cần đâu, anh lại phải lo cho em, anh cứ làm việc của anh đi.
Phùng Kiến Vũ như cảm nhận được tâm Vương Thanh đang động. Hướng tới anh khẽ cười.
– Anh cứ yên tâm. Em sẽ ổn mà.
– Đại Vũ, chờ anh trở về.
– Được.
Vương Thanh đặt tay trên tay cầm cửa, do dự không mở, không hiểu sao hôm nay lòng anh cứ thấp thỏm khó chịu. Chần chờ hồi lâu, Vương Thanh đột nhiên xoay lại, nắm lấy cổ áo Phùng Kiến Vũ kéo vào lòng, xiết chặc vòng tay, cố gắng trấn định con tim của mình.
– Đại Vũ, ngoan ngoãn chờ anh về, đừng đi ra ngoài.
Không ra khỏi nhà, sẽ không gặp nguy hiểm.
Phùng Kiến Vũ cau mày, nhìn Vương Thanh khác lạ, để mặc cho Vương Thanh ôm đến ngộp thở, quan tâm hỏi:
– Thanh, anh làm sao vậy? Hôm anh nay hơi kì lạ.
– Đồng ý với anh.-Vương Thanh gác cằm lên vai Phùng Kiến Vũ, một mực đợi câu trả lời của cậu.
Phùng Kiến Vũ luồn tay qua nách ôm lấy vai Vương Thanh. Ôn nhu xoa dịu bất an của anh.
-Được.
Cậu hạ tay xuống nhéo nhéo thắt lưng Vương Thanh, trêu ghẹo.
– Sao? Không nỡ rời xa em sao? Thế thì đừng đi…
Vương Thanh vỗ mông người nghịch ngợm kia 1 cái thật kêu.
-Được, ở nhà.- Nhấc bổng Kiến Vũ ôm vào nhà.
Chỉ là bước thứ 2 chưa dời, đã nghe thấy tiếng người kia kháng cự.
– Này! Này! Không đi làm lấy gì nuôi tôi?
– Ặc. Cái này… Không đi làm vẫn dư tiền nuôi em!
– Được. Tôi muốn mua nhà ở Paris.
– Được. Mua biệt thự cho em.
– Anh… Tôi muốn ra đảo Tagomago.
– Không cần tiếc tiền cho anh. Anh mua Đảo Bắc cho em.
– Anh… Mẹ nó, ai tiếc cho anh? Tôi liền muốn máy bay.
– Cái này anh có, sang tên cho em.
– Tôi thao! Anh rốt cuộc có cái gì không làm được?
– Có chứ.
– Hể? Là cái gì?
– Không quan tâm em.
Phùng Kiến Vũ bưng hai má, che mây hồng trên má lại. Chỉ là Vương Thanh bắt được hành động này, đem ra trêu ghẹo.
Phùng Kiến Vũ nheo nheo hai mắt.
– Hừ. Tôi muốn đám cưới.
– Được. Làm cho….
– Không cùng anh!
– Hửm? Em nói cái gì?- Vương Thanh híp mắt lại, vốn đã là cặp mắt giác điêu sắc bén, hiện tại liền có thể giết người không thấy máu.
– Cái đó… Cái đó… Kh…Không có gì.
– Muốn chạy?
Vương Thanh chồm người túm được cổ áo của con cá chạch kia, vác lên vai.
“Ba…Ba…Ba….Ba…”
Vươnh Thanh dùng 5 phần lực đánh vào phiến mông ngứa đòn kia.
– Ah… Cái đó…. Ah, là…A… là chọc ghẹo anh…. AA… thôi, Ah, đánh nữa…Ah… ĐÁNH NỮA LÀ EM ĐI LẤY CHỒNG THẬT ĐÓ!!!
Vương Thanh đặt Phùng Kiến Vũ xuống đất. Cau mày nói:
– Sau này không được nói bậy như thế nữa biết không!
Phùng Kiến Vũ đang thương xót cho cái mông mình, xoa xoa nó. Nghe Vương Thanh đe dọa, hỏa khí bùng lên.
– TÔI THAO CẢ NHÀ ANH!!!
Nói rồi chạy về phòng, chỉ là vừa chạy vừa ôm mông. Xem ra là rất đau rồi.
– Haizz, giận thật rồi! Này…Trễ rồi!
Kẻ to xác nào đó vô tình lướt qua đồng hồ treo tường, nhìn kim đồng hồ đã chạy qua số “12” thật xa, thở dài.
————————–phân cách đấy————
Vương Thanh bàn tay thon dài nhịp nhàng gõ trên mặt kính, ánh mắt lạnh lùng, xa cách nhưng các vị phía dười đều có thể nhận ra được vị tổng tài này đang đặt biệt thiếu kiên nhẫn.
– Nói?
Thanh điệu cao hơn bình thường vài phần, là đang nổi lửa?
– Sao không nói?
Nhịp điệu rối loạn, lực gõ mạnh hơn vài phần, này là hết kiên nhẫn?
Người bên dưới không giám mở lời, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đôi lúc lén lút đề phòng nhìn người đang nỗi bão kia.
A! Dừng lại rồi?
Một trận hàn khí quét ngang qua các vị phía dưới, làm họ bất giác ngồi thẳng sống lưng, mồ hôi lạnh trên trán đổ xuống nhưng không ai dám lau đi.
Vương Thanh cười lạnh nhìn đám rùa rút đầu, dám làm không dám nhận bên dưới. Đừng có nghĩ mình là “nguyên lão” mà tôi không dám làm gì các người.
– Không nói? Được, tôi nói.