Đọc truyện Thánh Viện – Chương 56: Công thành đại tái (năm)
Hydeine nhìn thấy Raymond, Soso và Kevin cùng đến, liền nhíu mày với Dilin.
Dilin nói: “Bọn họ ngưỡng mộ đạo sư đã lâu, nghe nói đạo sư sát hạch tôi, cố ý lại đây học tập.”
“A?” Hydeine cười như không cười, “Có muốn cùng thi không?”
Sắc mặt Kevin và Raymond nhất thời tối sầm.
Raymond vội vàng nói: “Bọn em đứng cạnh xem là được rồi.”
Hydeine: “Chỉ xem?”
Chẳng lẽ anh là ma đạo sư còn muốn so đo với học sinh?
Raymond và Kevin đều trừng hắn.
Soso nói: “Muốn thu học phí sao?”
Hydeine nói: “Đương nhiên.”
Raymond, Kevin: “…”
Hydeine nói: “Nếu đã đến đây, vậy tới giúp đỡ đi.”
Dập lửa còn muốn giúp đỡ? Chẳng lẽ muốn làm trò gì sao?
Xuất thân quý tộc Raymond tự nhiên biết bên trong có những trò đặc sắc gì, tim nhảy dựng đập thình thịch, cơ hồ không dám nhìn sắc mặt Dilin.
Kevin và Soso không nghĩ xa như hắn.
Kevin hỏi: “Giúp đỡ thế nào?”
Hydeine nói: “Ngươi hệ gì?”
Kevin nói: “Thủy hệ.”
“Tốt.” Hydeine nói với Dilin, “Đánh hắn.”
Mọi người nhất tề sửng sốt.
Hydeine chậm rì rì bổ sung, “Dùng ma pháp.”
Mọi người giật mình, nguyên lai là đánh nhau bằng ma pháp.
Raymond bình tĩnh lại. Thiếu niên luôn có tâm lý tìm kiếm mới lạ, sau khi nhẹ nhàng thở ra lại có vài phần thất vọng.
Cảm xúc của Kevin đối với Dilin thập phần phức tạp. Bắt đầu vì xuất thân quý tộc hiển hách của cậu, tổng có vài phần khinh thường và kiêng kị, sau khi tiếp xúc nhiều, khinh thường không còn, kiêng kị tiêu tan, nhưng vì cùng là ma pháp sư thủy hệ nên lại sinh ra tâm lý so sánh. Khó có cơ hội có thể giải quyết tâm lý này, đương nhiên nguyện ý.
Tâm tình của Dilin cũng tương tự.
Hai thiếu niên đứng đối diện, đều nhìn ra hiếu thắng trong mắt đối phương.
“Đến.” Miệng Kevin lẩm bẩm.
Ba.
Một thủy cầu không hề báo trước đánh vào đầu hắn, toàn thân ướt sũng, nhưng cùng lúc đó, chú ngữ của hắn cũng niệm xong, chỉ thấy bốn phía quanh người Dilin xuất hiện xoáy nước, vây cậu vào trong, tựa hồ muốn cuốn bay cậu đi.
Soso và Raymond nhất tề kinh hô.
Trong phút chốc, Dilin hoàn toàn bị bao phủ trong nước.
Raymond vừa định mở miệng, đã thấy lốc xoáy xoay tròn, tiêu thất.
Dilin một thân khô mát đứng đó, so với Kevin ướt như chuột lột, muốn tiêu sái có tiêu sái, muốn nhàn nhã có nhàn nhã.
Raymond nghi hoặc: “Vừa rồi, không phải hoa mắt chứ?”
Sắc mặt Kevin vô cùng khó coi. Ma pháp đắc ý nhất của mình bị hóa giải dễ dàng chưa tính, còn bị hoài nghi là ảo giác. Nếu không phải hắn vẫn còn đang khiếp sợ chưa hồi thần, chỉ sợ đã muốn phun máu để diễn tả buồn bực và oán giận trong lòng.
Dilin nhìn phía Hydeine.
Hydeine ôm ngực, lắc đầu: “Quá yếu.”
“…” Kevin bị một câu của hắn đập tỉnh, hận không thể tìm một cái hầm chui vào.
Hydeine bĩu môi với Kevin và Raymond, “Các ngươi cùng tiến lên.”
“…”
Đây là khuất nhục! Tuyệt đối khuất nhục! Không, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Raymond và Kevin sóng vai đứng chung một chỗ, nhìn Dilin bằng ánh mắt cơ hồ muốn phun lửa.
Dilin vô tội xấu hổ nói với Hydeine: “Đạo sư, tôi…”
“Sát hạch thua, ngày mai không cần thi lại, trượt.” Hydeine nói.
Dilin hít một hơi thật sâu, gật đầu với Kevin và Raymond.
Hai người đối diện đồng thời di chuyển.
Dilin không dám chậm trễ, ngay lập tức thiết lập một tấm chắn bằng nước giữa ba người.
Lần này Kevin dùng thủy cầu công kích, vô số thủy cầu từ trên trời giáng xuống.
Dilin nhanh nhẹn né tránh.
Hydeine hừ lạnh.
Dilin biết hắn mất hứng mình dùng thể năng giải quyết vấn đề, đành phải làm giống như vừa rồi, liều mạng phân tách thủy nguyên tố của thủy cầu. So với hỏa nguyên tố của Hydeine, cảm giác và lực khống chế của cậu đối với thủy nguyên tố rõ ràng cao hơn nhiều, hơn nữa số lượng thủy cầu không nhiều lắm, phân tách cũng không cần cố hết sức. Chân chính khiến Dilin chú ý là Raymond. Hai người ở chung với nhau lâu như vậy, nhưng hiểu biết với Raymond chỉ dừng lại ở suy nghĩ cổ quái của hắn, cùng với việc hắn xem tiểu thuyết thật chăm chú, còn với ma pháp của hắn vẫn mảy may không biết. Cho nên khi cậu cảm thấy bùn đất dưới chân đột nhiên trồi lên, theo bản năng định lợi dụng thân thủ lần thứ hai tránh ra.
Hydeine thuận tay bắn ra hỏa cầu vào sát gót chân Dilin.
Dilin kinh hãi nhảy dựng, dùng phong hệ ma pháp nháy mắt vọt đến phía sau Raymond.
Hydeine lúc này mới vừa lòng.
Raymond và Kevin hiển nhiên không ngờ tốc độ của cậu nhanh như vậy, đến lúc kịp phản ứng, hai cột nước đã rót xuống đầu.
Kevin chịu qua một lần, đã thành quen. Còn Raymond rùng mình một cái thật mạnh.
“Đạo sư.” Dilin cung kính đi đến trước mặt Hydeine, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Hydeine vung tay với đám người Raymond, “Xem diễn xong rồi, trở về đi.”
…
Xem cuộc vui rõ ràng là bản thân hắn! Bọn họ rõ ràng là đến diễn kịch!
Raymond và Kevin thực phẫn nộ – nhưng chỉ dám trộm phẫn nộ trong lòng. Hai người tâm tình phức tạp liếc mắt nhìn Dilin một cái, một phải một trái kéo Soso đi.
Dilin âm thầm thở dài. Raymond và Kevin vốn tới giúp cậu, hiện tại ngược lại, bị cậu không duyên cớ giội nước một trận. Nếu có một ngày cậu bị chúng bạn xa lánh, không cần hỏi, nhất định là tại Hydeine.
“Không tính quá ngốc.” Hydeine đánh giá biểu hiện vừa rồi của cậu.
Vẻ mặt Dilin bình tĩnh. Khen ngợi cái gì, từ ngày cậu nhận thức Hydeine đã không hy vọng xa vời.
Hydeine nói: “Lại đây.”
Dilin đi qua.
“Xoay người.”
“…” Dilin hồ nghi nhìn hắn một cái. Ánh mắt kia giống như đang hỏi, anh có phải chuẩn bị đá tôi.
Hydeine nhướng mày: “Ngươi có thể lựa chọn chủ động, bị động.”
Dilin không lên tiếng xoay người, nhưng thân thể căng cứng, hiển nhiên thực phòng bị.
Trong giây lát, một mặt đá xuất hiện trước mặt.
Dilin ngẩn người, thân thể theo bản năng lui về phía sau, vừa lúc ngã vào ngực Hydeine.
Đầu Hydeine hơi nghiêng, mũi cọ vào tóc cậu, thản nhiên nói: “Đây là lam bảo thạch.”
Dilin đỏ bừng mặt. Cậu đã nghe kể nhiều về việc tặng châu báu. Tại Shamanlier, quý tộc có thói quen dùng các loại châu báu đến lấy lòng người mình yêu.
“Có thể tăng cảm giác của ngươi với thủy nguyên tố.” Câu sau của Hydeine giống như chậu nước lạnh xối cho nhiệt độ trên mặt cậu biến mất.
Dilin cảm thấy lam bảo thạch cách vật liệu y phục có chút thanh lương.
“Hai khối phía dưới lam bảo thạch là mảnh vỡ của đấu tinh.” Hydeine nói, “Tăng mạnh tinh thần lực.”
Dilin giật mình. Giá trị của đấu tinh thạch gần với nguyên tố tinh, mặc dù là đá vụn, cũng thực trân quý.
“Được rồi.” Hydeine giúp cậu đeo vào.
Dilin xoay người, trong mắt còn lưu lại chút cảm động. Có lẽ Hydeine đối xử với cậu thực nghiêm khắc, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn là tương đối che chở. Cậu cảm giác được.
Hydeine nghiêng đầu nhìn, đột nhiên vươn tay đem mặt đá nhét vào trong áo cậu.
Tay hắn rất lạnh, da thịt nơi xương quai xanh của Dilin nhất thời nổi da gà.
Hydeine cất kỹ xong, mới nói: “Ngày mai nếu như thua…”
Dilin nháy mắt.
“Về sau ngày nào cũng sát hạch.”
Mặt Dilin trắng bệch. Cảm động tới quá sớm, đi quá nhanh.
“Nếu thắng…” Hydeine chậm rãi nói.
Dilin vểnh tai.
“Mỗi tuần sát hạch một lần.”
Mặt Dilin biến thành màu đen, “Không thể không sát hạch?”
“Có thể.” Hydeine nói, “Xử lý toàn bộ St Sorvi.”
“…” Cậu sớm nên biết, “có thể” của Hydeine cho tới giờ đều thành lập trên cơ sở “không có khả năng”.
Cho dù chỉ là sát hạch.
Hydeine đưa vòng cổ xong, không nói gì nữa thả cậu đi.
Dilin nhớ tới mình vừa giội nước Raymond và Kevin, thập phần áy náy, tự tay bưng đồ ăn ngon về phòng.
Kevin và Raymond đã thay quần áo, đang nói chuyện với Soso, thấy cậu tiến vào, cũng không hé răng.
Dilin đặt đồ ăn trên bàn, vội ho một tiếng: “Mình tới giải thích.”
Raymond và Kevin dùng khóe mắt liếc cậu.
Soso nói: “Các anh ấy vừa mới nói phải bắt anh kì lưng cho bọn họ đủ một năm.”
Dilin sắc mặt như thường, “Em không nói cho bọn họ biết anh một năm chỉ tắm một lần?”
Khóe miệng Raymond và Kevin co rút.
Raymond kêu lên: “Huynh đệ bao nhiêu lâu, việc nhỏ ấy cũng không đáp ứng? Mệt chúng tớ vừa mới nãy còn làm bia ngắm cho cậu một lần.”
“Hai lần.” Kevin giơ ngón tay tính toán.
Dilin giận giữ nói: “Mình sợ nhìn thấy các cậu lõa thể sẽ không kiềm chế được.”
Raymond vừa mới gắp khối pho mát bỏ vào miệng, thiếu chút nữa phun ra.
Kevin một bên giúp hắn vỗ lưng, một bên nói: “Cậu thật kinh tởm, chúng ta đổi điều kiện.”
Dilin kéo ghế dựa ngồi xuống nói: “Rửa chén?”
“Không thể để cậu vớ bở thế được. St Paders không cần nhân viên rửa chén.” Kevin nghiêm mặt, “Chúng tớ muốn biết, vì sao cậu không cần chú ngữ cũng có thể sử dụng ma pháp?”
“Cái này, là có nguyên nhân.” Dilin nói.
Raymond và Kevin vểnh tai.
Soso tuy rằng không thể sử dụng ma pháp, nhưng đối với phương diện kiến thức ma pháp cũng phi thường có hứng thú.
“Bởi vì, mình không biết bất kì chú ngữ nào.” Dilin nói.
Kevin và Raymond hai mặt nhìn nhau.
Raymond nhịn không được hỏi: “Vậy cậu sử dụng ma pháp thế nào?”
Dilin nói: “Khống chế thủy nguyên tố trong đầu.”
Kevin và Raymond nhìn cậu, như đang nghe kể chuyện cổ tích.
Dilin nghiêm mặt, dùng thanh âm đứng đắn nói: “Thật sự.”
Hồi lâu.
Raymond mới chậm rãi mở miệng: “Mình từng nghe ma pháp sư vỡ lòng nói qua, ma pháp sư cường đại nhất là không cần chú ngữ và động tác. Bọn họ dùng tư duy để khống chế nguyên tố.”
Kevin thấp giọng lặp lại: “Cường đại nhất?”
Dilin vội vàng khoát tay: “Danh hiệu này quá lớn.”
Raymond phồng mặt nói: “Thực hâm mộ cậu.”
“Hâm mộ cái gì?” Dilin mơ hồ đoán được hắn định nói gì.
“Hydeine đạo sư tuy rằng biến thái, còn muốn bắt cậu dập lửa, nhưng anh ta đích thực là một đạo sư tốt.” Raymond không cần đoán cũng biết thành tựu của Dilin hôm nay là từ đâu mà có.
Dù Dilin cảm thấy câu “còn muốn bắt cậu dập lửa” kia thực cổ quái, bất quá cũng không nghĩ sâu, chỉ đáp: “Mình không thực hiện được ma pháp tạo ra lốc xoáy như Kevin.”
Kevin không lên tiếng liếc nhìn cậu một cái.
Dilin nói: “Mình tin rằng chỉ cần kiên trì và cố gắng, mỗi loại phương pháp đều có thể đạt tới đỉnh cao.”
Trong lòng Raymond thoáng thoải mái, “Đúng vậy, Melina đạo sư chưa chắc đã đánh không lại Hydeine.” Ngoài miệng thì nói vậy, trong đầu vẫn không hề tự tin.
Dilin cười nói: “Nếu cậu có thể đạt tới trình độ rực rỡ chói lọi của Melina đạo sư thì quá tuyệt diệu.”
Raymond nghĩ nghĩ, nhất thời thoải mái. Mục tiêu của hắn là thuận lợi tốt nghiệp St Paders, điểm ấy học Melina đạo sư đã đủ dư thừa, không nhất định phải là Hydeine. Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ tới tình cảnh đối thoại với Hydeine hồi chiều, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng. Chẳng những không hâm mộ Dilin, ngược lại còn thông cảm với cậu ấy.
Kevin đột nhiên nhìn Dilin: “Sau khi kết thúc trận đấu, chúng ta lại đấu tiếp một trận.”
Dilin không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
Cậu có thể không kế thừa trọng trách gia tộc Bassekou, nhưng không thể không kế thừa kiêu ngạo của gia tộc Bassekou!