Bạn đang đọc Thanh Vân Đài – Chương 76
Nửa canh giờ trước, tại ngoại ô phía tây kinh thành.
Các thương nhân quỳ dưới đất, đi đôi với tiếng nức nở của cô con gái nhà họ Chúc là sự căm phẫn ngày một sục sôi, “Điện hạ, Tề đại nhân, người hôm nay chết là Chúc gia, nhưng tương lai chết sẽ là chúng tôi, Hà gia nham hiểm độc ác, năm năm trước Lâm Khấu Xuân đã bị bọn chúng diệt khẩu, bọn chúng tất sẽ không bỏ qua chúng tôI! Bằng bất cứ giá nào, hôm nay nhất định chúng tôi sẽ tới cửa cung quỳ, thà bị chết cóng trong trời tuyết còn hơn chết trong tay Hà gia!”
Tề phủ doãn thấy sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát, vội khuyên: “Các vị, các vị nghe bản quan nói đã, nếu mọi người muốn cáo ngự trạng thì không thể lỗ mãng như vậy được, các vị hãy chọn ra một người, viết hết oan tình thành thư tố cáo, đợi tới giờ Mão ngày mai đến ngoài thành Tử Tiêu đánh trống Đăng Văn, khi ấy sẽ có Ngự Sử dẫn các vị lên điện Tuyên Thất, Quan gia hỏi gì, các vị cứ đáp thật là được.”
“Nếu chúng tô lên điện Tuyên Thất, Quan gia có thể trị tội Hà gia không?”
“Nếu Quan gia không định tội Hà gia, về sau bọn họ tìm tới trả thù thì chúng tôi giữ mạng kiểu gì?”
“Điện hạ và Tề đại nhân cũng đã thấy tối nay nhà họ Chúc chết như thế nào rồi đấy, sáng mai chúng tôi lên điện, hai vị có thể nói giúp chúng tôi không?”
Tề phủ doãn nói: “Các vị yên tâm, nếu Hà gia làm ra tội ác tày trời thật, chắc chắn triều đình sẽ phái binh bảo vệ mọi người, bản quan và Chiêu vương điện hạ cũng sẽ đứng về phía các vị.”
Bọn họ còn có thắc mắc muốn hỏi, âm thanh ồn ào không ngớt, Kỳ Minh đứng một bên, thấy sắc mặt Tạ Dung Dữ không ổn bèn đi tới, hạ giọng nói: “Điện hạ, ở đây đã có Tề đại nhân rồi, ngài vào lều nghỉ một lúc đi.”
Hôm nay xuất cung gấp gáp, Tạ Dung Dữ không dẫn theo người, giờ chỉ có mỗi Kỳ Minh là đáng tin.
Y ừ một tiếng, đi vào lều rồi nói: “Tìm ít nước cho ta.”
Nhưng tìm nước ở nơi ngoại ô hoang vu tuyết rơi thế này cũng không dễ.
Quân lính vệ binh mang túi nước trên người, nhưng đó là thứ tục tằn, sao có thể để Chiêu vương điện hạ dùng? Kỳ Minh đang định đánh ngựa tới trạm dịch gần đó tìm nước, may thay Sử Lương bên cạnh nhanh mắt lanh trí, tháo bình nước bên hông xuống, dâng lên Tạ Dung Dữ: “Điện hạ, nước trong bình này là tiểu nhân chuẩn bị cho Khúc Hiệu úy, bình cũng là bình mới, nếu điện hạ không chê thì cứ uống tạm trước ạ.”
Tạ Dung Dữ nhận lấy, nói “đa tạ”.
Y tháo mặt nạ quay về cung cấm, mấy ngày liên tiếp bận rộn không được nghỉ, đến người bình thường còn không trụ nổi, huống hồ y đang có bệnh cũ.
Dẫu bệnh cũ là tâm bệnh, nhưng bị bệnh năm năm vẫn rất hại sức khỏe, huống hồ y còn đột ngột dừng thuốc, thường xuyên mệt mỏi khó chịu, tối nay nghe tin thương nhân chết đột ngột, đi một quãng đường dài trong đêm tuyết, lúc tới nơi thì cả người đầm đìa mồ hôi, ngay tới hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Vài hớp nước mát cũng chẳng thể xoa dịu cơn đau, y nặng nề hỏi: “Nàng đâu rồi?”
Kỳ Minh nghĩ Thanh Duy quen hành tẩu một mình, cũng không nghĩ nhiều, “Lúc nãy thuộc hạ thấy thiếu phu nhân cưỡi ngựa rời đi, có thể chốc nữa sẽ về.”
Tạ Dung Dữ nhíu mày, không rõ vì sao mà trong lòng y cảm thấy bất an, định dặn Kỳ Minh đi tìm Thanh Duy, nhưng vừa mở miệng đã ho khan liên tục.
Cơn ho âm ỉ chậm rãi, tiếng này nối tiếng kia không dứt, ngay tới Khúc Mậu cũng không kìm được hỏi, “Ngài, ngài làm sao thế?” Hắn thấy sắc mặt Tạ Dung Dữ trắng bệch như giấy, “Ngài… bị bệnh à?”
Tạ Dung Dữ còn chưa kịp trả lời thì đúng lúc này, một tuần vệ đi tới bẩm báo: “Hiệu úy đại nhân, đội trưởng Tả Kiêu vệ cầu kiến.”
Khúc Mậu nhíu mày: “Tả Kiêu vệ đến đây làm gì?” Bản thân hắn ghét nhất là công vụ, tối nay gặp chuyện của các hộ buôn là đã hành hạ hắn đến chết rồi, Tả Kiêu vệ còn tới can thiệp làm gì?
“Nghe bảo là đến đây đi tuần, thấy hình như có chuyện nên tới xem.”
Sử Lương nói: “Hiệu úy đại nhân, nha môn Tả Kiêu vệ không có trách nhiệm tuần tra, bọn họ đi tuần thường là phối hợp với lục bộ tam ti phá án, nếu đã đến thành tây thì có thể vì chuyện quan trọng, vẫn nên gặp mặt ạ.”
Khúc Mậu đành nói: “À, thế cho bọn họ đến đi.”
Một lúc sau, tuần vệ dẫn đội trưởng Tả Kiêu vệ tới, vệ đội trưởng hành lễ với Tạ Dung Dữ và Khúc Mậu, giải thích: “Hạ quan dẫn lính đến đây tuần tra, nghe thấy tiếng ồn ào, sợ xảy ra chuyện nên mới ghé vào, không ngờ đã có Tiểu Chiêu vương điện hạ và Tề đại nhân chủ trì, hạ quan xin lui xuống.”
Khúc Mậu hoang mang: “Không phải Tả Kiêu vệ các ngươi đến phá án à?”
“… Hiệu úy đại nhân hiểu lầm rồi, không có vụ án nào cả.” Vệ đội trưởng dừng lại, ánh mắt vô tình nhìn quanh một vòng, “Chỉ là dạo gần đây đại án xảy ra liên tục, Trung lang tướng lo lắng tình hình trị an trong kinh nên ra lệnh các đội tuần vệ nhận nhiệm vụ tuần đêm.”
Nói đoạn, hắn chắp tay vái lạy Tạ Dung Dữ và Khúc Mậu, lùi bước về sau toan rời đi.
“Khoan đã.” Đúng lúc này, Tạ Dung Dữ cất tiếng, y đưa bình nước cho Kỳ Minh rồi đứng dậy, “Các ngươi thật sự chỉ đến đây tuần đêm?”
“Bẩm điện hạ, hạ quan không dám lừa điện hạ.”
Tạ Dung Dữ nói: “Nếu lo tình hình trị an trong kinh thành, Tả Kiêu vệ hoàn toàn có thể báo cáo lên triều đình, để các nha môn như Tuần Kiểm Ti hay Kinh Triệu Phủ tăng cường phòng vệ, thậm chí Võ Đức Ti hay Điện Tiền Ti cũng phù hợp hơn các ngươi, Trung lang tướng của các ngươi là người hành sự nghiêm minh, hắn điều thuộc hạ đi tuần đêm, lẽ nào không sợ lục bộ tam ti có án gấp cần xử lí mà Tả Kiêu vệ lại thiếu người sao?”
Nói xong, y hạ giọng lạnh lùng, “Rốt cuộc các ngươi tới đây là để điều tra vụ án nào?”
“… Hồi bẩm điện hạ, hạ quan thật sự không đến vì tra án.”
Tạ Dung Dữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vệ đội trưởng, tối nay y có dự cảm chẳng lành, có lẽ vì các thương nhân quá ồn ào, có lẽ là do bệnh cũ tái phát, mãi cho đến lúc này mà y vẫn không có dịp suy nghĩ tại sao lại có cảm giác đó.
Cơn ho dữ dội vừa rồi làm tổn thương phổi y, từng hơi thở nặng nhọc chậm rãi, mồ hôi đổ quá nhiều, nước trong bình chỉ như muối bỏ biển, chóng mặt ù tai dần dần kéo đến, thậm chí Tạ Dung Dữ bắt đầu hối hận vì đã vội vàng cắt thuốc, Ngô thái y nói đúng, dù là tâm bệnh đi chăng nữa, bị bệnh năm năm cũng khó chữa trị tận gốc, lẽ ra y không nên vội vàng như vậy, lúc này y không muốn vòng vo thêm với vệ đội trưởng nữa, “Ngươi muốn lừa bổn vương ư?”
Vệ đội trưởng cúi đầu không đáp.
Tạ Dung Dữ giũ mạnh tay áo, tức giận quát: “Bổn vương ra lệnh ngươi nói!”
Tiếng quát chẳng khác gì tảng đá lớn nện xuống mặt đất, ngay cả Khúc Mậu cũng giật mình.
Đêm tuyết bỗng lặng đi, tuần vệ và Tuần Kiểm Ti cùng lính lệ ở Kinh Triệu Phủ cúi lạy, vệ đội trưởng quỳ rạp xuống đất, một lúc sau mới đáp: “Xin điện hạ tha tội, không phải tiểu nhân không muốn tiết lộ, mà thực ra..
thực ra vụ án do Tả Kiêu vệ phụ trách có liên quan đến điện hạ, nên không thể tiết lộ…”
Hắn vừa dứt lời, Tạ Dung Dữ sửng sốt.
Liên quan đến y? Vụ án nào mà liên quan đến y?
Năm năm qua y luôn náu mình dưới tấm mặt nạ, người bên cạnh gần như trong sạch, ngoại trừ… Tiểu Dã.
Suy nghĩ này vừa vụt qua, thâm tâm Tạ Dung Dữ chợt hóa hư không.
Cuối cùng y cũng hiểu vì sao sương mù trong lòng xua mãi chẳng tan – nàng là con gái của Ôn Thiên, đang đeo tội danh trên người, vì bảo vệ nàng mà dù đi đâu y cũng luôn dẫn nàng đi cùng, nhưng bọn họ quá cố chấp với chân tướng Tiển Khâm Đài, tối nay hộ buôn thuốc chết quá đột ngột, y vội vã dẫn nàng đến đây, lại không suy nghĩ vì sao tối nay bọn họ lại chết ở chỗ này.
Đúng thế, nếu như chỉ cần lật đổ Hà gia, việc gì phải giết bọn họ ở ngoại thành xa xôi, để cái chết của bọn họ bị phát hiện nhanh chóng rõ ràng chẳng phải càng tốt hơn sao?
Tạ Dung Dữ xoay người lại, hỏi Khúc Mậu: “Vì sao tối nay… bọn huynh lại tìm được đến chỗ này?”
Giọng y vừa yếu vừa khàn, lẫn với đó là sự hoảng sợ mà chính y cũng chẳng hề phát hiện, gương mặt trắng bệch không sắc máu.
Khúc Mậu lo lắng: “Ngài, ngài bị sao thế, có phải bị bệnh không? Hay để ta mời đại phu khám cho ngài…”
“Trả lời ta!”
“Ta…” Không đợi Khúc Mậu mở miệng, Sử Lương đã đáp: “Hồi bẩm điện hạ, Tuần Kiểm Ti biết hộ buôn chạy trốn nên lần theo dấu vết tìm đến thành tây.” Nói tới đây, hắn cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó, hộ buôn chạy trốn tất phải bí mật, nhưng vì sao bọn họ lại dễ dàng phát hiện được tung tích, lẽ nào có kẻ cố ý dụ dỗ bọn họ phát hiện?
“Điện hạ, có phải có gì sai ở đây không?”
Tạ Dung Dữ vừa mở miệng, gió lạnh lập tức tràn vào phổi, lại khiến y ho một trận dữ dội.
Khúc Mậu đứng bên cạnh đỡ y, lúc này mới nhận ra toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, nhưng mồ hôi thường đổ ở trán hoặc gáy, tại sao đến mu bàn tay cũng đổ mồ hôi?
“Ngài… sao lại bệnh thế này?” Khúc Mậu ngơ ngác, lập tức ra lệnh, “Sử Lương, mau đi mời đại phu tới…”
Nhưng chẳng đợi Sử Lương đáp, Tạ Dung Dữ đã đẩy Khúc Mậu ra, cúi người cởi dây buộc ngựa.
Lúc tháo ngựa, ngón tay run lẩy bẩy dữ dội, song động tác rất nhanh, y vội vàng lên ngựa, quất roi chạy về thành.
Khúc Mậu không biết y đang lo lắng điều gì, thấy tình cảnh ấy, chỉ biết ra lệnh theo trực giác: “Nhanh lên, mau dẫn người đuổi theo ngài ấy!”
Tạ Dung Dữ không biết Thanh Duy đi đâu, đến lúc này y mới từ từ nhớ ra là xưa nay nàng có qua lại với một người trong triều, mà người kia, nếu ngày ấy có thể cứu nàng thì bây giờ cũng có thể hại nàng.
Nếu không, vì sao tối nay Tả Kiêu vệ lại đột nhiên điều động?
Y đã quàng vụ án cướp ngục thành nam lên người mình, nhưng không thể nhận vơ bao che cho thân phận thật của nàng được.
Vòng một vòng đỏ trên công văn truy nã năm năm trước đã là giới hạn khả năng của y.
Tối hôm nay, người Tả Kiêu vệ tìm không phải là nữ tặc trong vụ án cướp ngục thành nam, mà là nữ Ôn thị nhẽ ra đã bị giết chết từ lâu.
Sắc trời dần hửng sáng, tung tích của Thanh Duy cũng chẳng quá khó tìm, khâm phạm xuất hiện, đường phố trong thành được giới nghiêm, mỗi một giao lộ đều có vệ binh canh gác.
Khi sắp tới thành Tử Tiêu, Tạ Dung Dữ thấy một con hẻm được canh chừng nghiêm ngặt, hình như có cả lính tốt đang trao đổi ở gần đấy, lòng y nặng hẳn, vội vã xuống ngựa đi tới.
Vệ binh xung quanh trông thấy y, lập tức chắp tay thưa: “Điện hạ.”
Tạ Dung Dữ như không nghe thấy, đi thẳng vào hẻm.
Trong hẻm không có tung tích của Thanh Duy, chỉ có mấy bãi máu và dấu vết đánh nhau.
Trung lang tướng cùng vài viên quan bộ Hình trong hẻm quay đầu lại, thấy Tạ Dung Dữ thì sững ra: “Chiêu vương điện hạ.”
Tạ Dung Dữ nhìn chằm chằm vết máu nhầy nhụa trên tuyết, khàn giọng hỏi: “Nàng ấy đâu rồi?”
Các viên quan nhìn nhau, không một ai dám trả lời.
Người không biết nội tình thì coi là đại án không thể tiết lộ, người biết nội tình lại biết rõ quan hệ sâu xa giữa Tiểu Chiêu vương và nữ Ôn thị, cho nên cũng không dám lắm mồm nửa câu.
Một lúc lâu sau, vẫn là Trung lang tướng đáp: “Bẩm điện hạ, bộ Hình nhận được manh mối, phát hiện nữ Thôi thị lên kinh vào mùa Thu năm nay thực chất chính là con gái của Ôn Thiên đã lẩn trốn nhiều năm trước, triều đình đã phái trọng binh đuổi bắt khâm phạm, nhưng ả ta có công phu cao cường, thoát khỏi vòng vây, cũng may rằng…”
Tạ Dung Dữ vẫn nhìn vết máu đăm đăm, lặng đến im lìm, “Cũng may cái gì…”
“Cũng may ả ta đã bị thương nặng, khó mà trụ nổi, chắc chắn không thể chạy xa, hạ quan đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, nhất định có thể bắt được khâm phạm về quy án.”
“Nói năng hàm hồ!” Khúc Mậu cực nhọc chen vào hẻm, nghe nói thế thì không kìm được quát lớn, “Rõ ràng đệ muội họ Thôi, công phu cũng hơi cao cường, nhưng chắc chắn nàng ấy không phải, chắc chắn không phải là khâm phạm gì hết!”
“Có chuyện này ắt hẳn Khúc Hiệu úy chưa biết, vừa nãy vì để tháo chạy mà nữ Ôn thị đã sử dụng nhuyễn ngọc kiếm.
Nhuyễn ngọc kiếm vốn là vũ khí của Nhạc Ngư Thất, vô cùng đặc biệt, tuy gọi kiếm nhưng lại dẻo như rắn, người tập võ chúng tôi nhìn là biết ngay.
Ngạc Ngư Thất là cậu của nữ Ôn thị, đồng thời cũng là sư phụ của ả ta, muốn tìm truyền nhân nhuyễn ngọc kiếm trên thế gian này thì cũng chỉ có thể là…”
“Điện hạ!”
Nhưng chưa nói hết câu, hắn đã nghe thấy Kỳ Minh la lên.
Tạ Dung Dữ nhìn chằm chằm vũng máu ấy, cuối cùng không trụ nổi mà ngã gục xuống đất, cơn ớn lạnh tràn vào tim phổi, lần lượt rút đi chút sức lực cuối cùng, tiếng sụp đổ ầm ầm lại vang vẳng bên tai y, tiếng sau đinh tai nhức óc hơn tiếng trước, nhưng lần này, y không biết rốt cuộc là thứ gì đã sập, rõ ràng y đang ở đô thành phồn hoa, bình an vô sự.
Tuyết dưới đầu gối tan thành nước, thấm vào da thịt như kim đâm thấu xương, bệnh cũ tái phát, y lịm người đi dưới vòm trời đổ tuyết..