Bạn đang đọc Thanh Vân Đài – Chương 105
“Người này chính là con nuôi của tướng quân Nhạc Xung – Nhạc Ngư Thất.”
Thanh Duy há miệng, lại chẳng thốt nổi bất cứ lời nào.
Bao năm nay nàng vẫn luôn tìm kiếm sư phụ.
Hai tháng sau khi Tiển Khâm Đài sập, triều đình còn chưa hạ lệnh truy nã mà ở bên ngoài đã phong thanh tin đồn bắt hết gia quyến của Ôn thị, đúng lúc này, Nhạc Ngư Thất lại tự thú với Chiêu Hóa đế.
Ông nói mình là em vợ của Ôn Thiên, nếu trùy đình muốn truy cứu trách nhiệm của thợ Ôn, ông tự nguyện gánh một phần tội lỗi.
Ngọc tiên Ngư Thất có công phu vượt trội, trong trận chiến sông Trường Độ năm xưa, một mình một kiếm có thể địch lại trăm người, tướng sĩ may mắn còn sống sau trận chiến đó không nhiều, một nửa trong số họ là nhờ có Ngư Thất che chở, chính ông đã dẫn bọn họ xông ra khỏi núi thây biển máu.
Thanh Duy không hiểu, rõ ràng Nhạc Ngư Thất đã có thể trốn, nhưng tại sao ông lại chủ động đầu thú, lúc nàng nhận được tin tức này thì sư phụ đã ngồi trong xe cũi tù, theo ngự liễn của Chiêu Hóa đế hồi kinh.
Sau đó Nhạc Ngư Thất biến mất trong một vụ cướp tù.
Không biết kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám cướp cả đội liễn của hoàng đế, về sau chuyện này lan truyền rất thần kỳ, đồn gì mà hôm đó cát vàng ngùn ngụt che lấp bầu trời, mấy chục sát thủ bận đồ đen nhảy ra từ bên đường, với thế nhanh như chớp không kịp che tai chém đứt khóa tù, cát còn chưa tan mà trên xe cũi chỉ còn lại gông cùm vỡ đôi.
Nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nói ra miệng được bao nhiêu người tin?
Liễn của đế vương có hơn ngàn cấm vệ quân đi theo, chỉ mấy chục tên sát thủ còn chẳng tạo nổi gợn sóng lăn tăn.
Nên về sau có người lại đoán, thực ra Nhạc Ngư Thất không biến mất mà đã chết rồi.
Tiển Khâm Đài sập khiến Chiêu Hóa đế tức giận, chém đầu Ngụy Thăng và Hà Trung Lương chưa đủ, chém Chỉ huy sứ của Huyền Ưng Ti cũng chưa đủ, thế nên mới xử tử luôn cả tiểu tướng quân có liên quan đến Ôn Thiên.
Nhưng xét cho cùng Nhạc Ngư Thất là tướng sĩ trong trận chiến sông Trường Độ, Chiêu Hóa đế e ngại người đời chỉ trỏ, thành thử mới giàn xếp vụ cướp ngục hòng che mắt.
…
Thanh Duy khàn giọng hỏi: “Ông… gặp ông ấy lúc nào?”
“Tháng chín năm Chiêu Hóa thứ mười ba.” Ông Cát vẫn nhớ rất rõ, bởi từ sau khi núi Trúc Cố bị tàn sát, ông gần như đếm ngày để sống, “Hạ tuần tháng chín.”
Là hai tháng sau khi Tiển Khâm Đài sập.
Nói thế tức là Nhạc Ngư Thất đã đến Thượng Khê, hỏi được lý do cái chết của sơn tặc rồi ra đầu thú với Chiêu Hóa đế.
Thanh Duy lại hỏi: “Lúc ông gặp ông ấy, ông ấy có nói gì không?”
Ông Cát lắc đầu: “Nhạc tiểu tướng quân đến vội quá, trước khi đi chỉ dặn bọn ta trốn đi, còn bảo mình muốn tìm người.”
Tìm người? Sư phụ muốn tìm ai?
Thanh Duy không khỏi siết chặt tay.
Hay là… lúc đó sư phụ cũng đang tìm nàng? Nhưng nếu ông ấy đã muốn tìm, vì sao sau đó lại không tìm tiếp nữa? Hại nàng bao năm nay lang bạt bôn ba, lẻ loi một mình.
Tâm trạng Thanh Duy không ngừng lên xuống, nhưng nàng biết ông Cát chỉ biết nhiêu đó mà thôi, có hỏi nữa cũng vô ích.
Lúc này, Tạ Dung Dữ nói với ông Cát: “Hiện tại Thượng Khê đã không còn là nơi an toàn, nha huyện không sạch sẽ, quân lính ngoài kia cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu tiền bối tin tại hạ, chi bằng để tại hạ cho người hộ tống chư vị rời đi.”
Tạ Dung Dữ nói rất khách khí, và ông Cát cũng biết bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Nhóc Cát đã bị phát hiện, nha sai tìm đến chỉ là chuyện sớm muộn, bọn họ trốn ở đây được mấy năm, nhưng liệu có thể trốn được cả đời không? Cứ sống mãi trong tối tăm không thấy thái dương, chi bằng liều một phen.
Ông Cát chống trượng đứng dậy, nhìn Tạ Dung Dữ: “Dám hỏi các hạ, tiếp theo đây ta phải đối phó với Tưởng Vạn Khiêm kia sao?” Ông dừng lại, giọng khản đặc già nua, “Người sau lưng Tưởng Vạn Khiêm… không đơn giản đâu.”
Nói đoạn, ông cũng chẳng đợi Tạ Dung Dữ trả lời, chống trượng đi ra khỏi thạch thất, “Vậy làm phiền các hạ.”
***
Bên ngoài trời đã sáng choang, vừa ra khỏi động đá, một Huyền Ưng vệ lập tức báo cáo: “Bẩm Ngu hầu, Ngũ Hiệu úy của Tả Kiêu vệ dẫn binh tìm đến trang viên thành tây rồi ạ.”
“Ngũ Thông?” Tạ Dung Dữ nhíu mày, “Chuyện từ lúc nào?”
“Ngay một khắc trước, sau khi Ngu hầu lên núi, thuộc hạ dẫn theo người để ý động tĩnh bên ngoài.” Huyền Ưng vệ đáp, “Có vẻ hắn ta đến vì thiếu phu nhân, lúc này đã cho triệu phòng ngoài của Huyện lệnh, hỏi về ông cháu Diệp thị và… Giang thị.”
Hai chữ “Giang thị” vừa thốt ra, Tạ Dung Dữ liếc nhìn Thanh Duy.
Y biết nàng đang giả dùng họ Giang, y đã để ý từ khi Tú nhi liên tục gọi nàng là “Giang cô nương”.
Thanh Duy lại chẳng để tâm, ảo não nói: “Năm ngoái ở kinh thành, trong số các Tả Kiêu vệ Hiệu úy truy bắt ta có tên họ Ngũ này, hôm trước ta đến Thượng Khê, khéo thế nào hắn ta lại trực ở ngoài núi, có lẽ hắn đã bắt đầu nghi ngờ ta từ lúc đó.”
Nói xong, nàng xoay người định đi tới đầu kia con đường.
Tạ Dung Dữ chụp lấy cổ tay nàng: “Nàng tính đi đâu?”
“Ta vào rừng tránh một thời gian, chờ hắn đi thì ta ra, kẻ này đúng là âm hồn không tan mà.”
Tạ Dung Dữ không buông tay, nói với Huyền Ưng vệ: “Ngươi hãy thu xếp cho người dẫn chú Cát và nhóc Cát đến Vân Khứ Lâu.” Đoạn, y quay sang nhìn Thanh Duy, lời ít ý nhiều: “Đi theo ta.”
***
Tới dưới núi, từ đằng xa đã thấy mười mấy Tả Kiêu vệ đứng bao vây bên ngoài trang viên, Dư Hạm cùng hội thím Ngô đứng trước cửa ngó nghiêng nhìn quanh.
Ngoại trừ Ngũ Thông, Tần sư gia của nha huyện cũng có mặt, vừa thấy Tạ Dung Dữ, cả hai lập tức đi đến bái lạy: “Điện hạ.”
Lúc này chỉ có Chương Lộc Chi và Triêu Thiên đi theo Tạ Dung Dữ, Huyền Ưng vệ bảo vệ Thanh Duy và ông cháu Diệp thị đang chờ ở dưới chân núi nơi xa.
Tạ Dung Dữ nói: “Có chuyện gì?”
“Bẩm điện hạ,” Ngũ Thông biết quan hệ của Tiểu Chiêu vương và nữ Ôn thị nọ, đâm chần chừ, “Thuộc hạ… vì một vụ án cũ, nên đến trang viên đây kiểm tra ông cháu Diệp thị cùng biểu tỉ Giang thị, không biết điện hạ có thể cho phép thuộc hạ… gặp ba người này một lần được không?”
Tạ Dung Dữ thờ ơ nói: “Không phải ngươi phụng lệnh đến bắt ma à? Sao lại nghi ngờ ba người họ?”
“Là thế này, vì một trong ba người đó rất giống với một trọng phạm mà thuộc hạ đang truy lùng, cũng rất có thể chính là con ma xám mà đêm trước điện hạ đã truy đuổi…”
“Ngũ Thông to gan!” Không đợi Ngũ Thông nói hết câu, Chương Lộc Chi đã ngắt lời, “Đêm hôm ấy bắt ma không thành là do lỗi của ngươi, vì chuyện nên mà Ngu hầu đã khiển trách ngươi, sao hả, ngươi bị đãng trí hay sao mà ba lần bốn lượt lấy chuyện này ra chống đối Ngu hầu?”
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ thực sự…”
Nhưng lời đến bên môi, Ngũ Thông cảm thấy nói gì cũng không ổn.
Hắn chỉ là một Hiệu úy thất phẩm thấp cổ bé họng, chớ nói là thân vương điện hạ, chỉ riêng thân phận Đô Ngu hầu Huyền Ưng Ti thôi, hắn cũng không đắc tội nổi.
Đối đầu với Tiểu Chiêu vương đâu phải điều hắn muốn, nhưng nha môn Tả Kiêu vệ lại có một điểm cố chấp, mệnh lệnh truy nã nữ Ôn thị chưa được dỡ bỏ, trọng phạm còn đang ở ngay trước mắt, lẽ nào hắn mắt nhắm mắt mở coi như không thấy? Hắn không làm được.
Ngũ Thông cụp mắt đợi Tạ Dung Dữ khiển trách, nhưng đợi mãi mà Tạ Dung Dữ vẫn không lên tiếng, trái lại y đánh mắt nhìn sang Tần Cảnh Sơn: “Sao Tần sư gia lại đến đây?”
Tần Cảnh Sơn được hỏi, lấy làm bất ngờ: “Bẩm điện hạ, vì sáng nay Ngũ Hiệu úy có hỏi thăm thảo dân về ông cháu Diệp gia, thảo dân đang rảnh nên mới dẫn Ngũ Hiệu úy đến đây.” Y dừng lại, đoạn bổ sung, “À, người ở trang viên này là… là… người nhà của Tôn đại nhân.”
Hóa ra chính hắn dẫn người tới.
Tạ Dung Dữ nghe thế, nói với Ngũ Thông: “Ngươi đến tra án, bổn vương cũng đến tra án, những người ngươi muốn tìm vừa khéo cũng là nhân chứng Huyền Ưng vệ đang tìm, liệu ngươi có thể nhường bổn vương dẫn người đi thẩm tra trước?”
Vị điện hạ cao quý đã nói lời khách khí đến vậy, Ngũ Thông còn nói gì được nữa, đành phải đồng ý.
***
Ngũ Thông vừa đi, Huyền Ưng vệ nhanh chóng đánh hai cỗ xe ngựa tới, Chương Lộc Chi nói với Diệp Tú nhi và Diệp lão bá: “Hai vị mau quay về thu dọn đồ đạc, chớ để Ngu hầu của bọn ta chờ lâu.”
Tú nhi gật đầu cái rụp, vội vàng quay về trang viên.
Dư Hạm và mấy người thím Ngô bị Huyền Ưng vệ chặn trước cửa trang viên, thấy Diệp Tú nhi lật đật trở về, một lúc sau lại xách tay nải đi ra thì ngơ ngác.
Dư Hạm đuổi theo, hốt hoảng hỏi: “Rốt, rốt cuộc đã có chuyện gì! Các ngươi định dẫn người của ta đi ư?”
Rồi nàng ta chợt hoàn hồn, giậm chân thật mạnh, lạnh lùng nói: “Không được! Các ngươi không được dẫn người của ta đi!”
Tú nhi đã đặt tay nải lên xe ngựa, thấy Dư Hạm muốn ngăn cản không cho mình đi thì lấy làm chần chừ, hỏi Tạ Dung Dữ: “Quan gia, có thể cho phép nô tì tạm biệt tiểu phu nhân một lần được không?”
Tạ Dung Dữ khẽ gật đầu.
Tú nhi quay lại chỗ Dư Hạm, đứng cách hai Huyền Ưng vệ, nói: “Tiểu phu nhân, em và ông bị vướng vào một vụ án nên phải rời Thượng Khê một thời gian.
Phấn son đã đủ, trâm vòng cũng đã mua mới, phu nhân cứ dùng đi ạ, bao giờ phu nhân dùng chán thì em sẽ trở về.” Nói đoạn, nàng lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong tay áo, “Chỗ này là tiền bạc em tích cóp mấy năm nay, nếu phu nhân đã dùng hết phấn mà em còn chưa về, phu nhân cứ cho người cầm chỗ bạc này đến phủ Đông An mua đi, coi như Tú nhi tặng phu nhân.”
Cầm chiếc túi trong tay, bên trong chỉ có mấy miếng bạc to chừng đầu móng tay, con a đầu chết tiệt, chỗ này đáng bao nhiêu hả.
Dư Hạm hỏi: “Em nói phải đi một thời gian, một thời gian là bao lâu?”
Tú nhi lắc đầu, liên quan đến quá nhiều mạng người, không phải cứ kiện là có kết quả ngay, quan gia đến từ trong kinh, không chừng nàng còn phải lên kinh thành.
“Ngắn thì mười ngày nửa tháng, còn lâu… có thể một hai năm, tóm lại tiểu phu nhân cứ đợi em, em nhất định sẽ quay về hầu hạ người.”
“Một hai năm?” Nghe lời này, Dư Hạm tức giận quẳng chiếc túi xuống đất, “Con a đầu chết tiệt nhà em, sao em không chết ở ngoài kia luôn đi!”
Nhưng bản thân nàng ta cũng biết mình không quyết được chuyện Tú nhi đi hay ở, người có thể làm chủ chính là quý công tử đang đứng gần đấy, người mà ai nhìn cũng phải cúi đầu.
Nàng kéo Tú nhi sang một bên, uốn người đi tới, hét lớn với người kia: “Rốt cuộc anh là ai? A hoàn của ta mà anh nói dẫn đi là đi, sao anh không…”
Nhưng nàng ta chưa nói hết câu, Tạ Dung Dữ đã quay mặt sang.
Nửa lời sau tắc nghẹn ở cổ họng.
Dư Hạm ngẩn ngơ, nàng từng gặp nhiều người tuấn tú, nhưng chưa bao giờ thấy ai đẹp đến nhường này.
Trăng rơi xuống nước cũng chỉ là ảo ảnh hư vô, người trước mắt đây mới thực sự là tiên nhân hạ phàm, gió xuân vi vu cũng hóa thành khói sương chốn bồng lai.
Dư Hạm có một tật xấu, đấy là không có sức kháng cự trước cái đẹp.
Hai năm trước cùng Tôn Nghị Niên đến Đông An, vừa gặp các anh tài tuấn tú ở Thuận An Các là đầu gối nàng ta lập tức nhũn ra.
Mà người trước mắt đây, chớ nói chân mềm nhũn không bước đi được, thậm chí còn chẳng thở nổi, nếu không phải y dẫn đi Tú nhi nàng thích nhất, cộng thêm khí chất lạnh lẽo cao sáng bao trùm toàn thân, thì có lẽ nàng đã bám theo người này cả đời mất thôi.
Dư Hạm biết mình không nói lí được với y, bèn đưa mắt nhìn Thanh Duy.
Nàng không ngốc, từ khi a đầu họ Giang đến trang viên, chuyện lạ này cứ nối tiếp chuyện lạ kia, bây giờ Tú nhi còn bị dẫn đi, chắc chắn có liên quan tới cô ta.
Nàng cầm khăn chỉ vào Thanh Duy: “Có phải cô lừa Tú nhi đi không?”
Thanh Duy nói với Dư Hạm: “Đa tạ phu nhân đã thu nhận ta, đợi sau này sự việc xong xuôi, nhất định ta sẽ đưa Tú nhi bình an trở về.”
“Không được!” Dư Hạm giậm chân, đánh mắt nhìn Thanh Duy và Tạ Dung Dữ, chợt bừng hiểu, “Ta biết rồi, ta biết vì sao cô tới Thượng Khê rồi! Có phải cô đã sớm gian díu với người này không, vì y nên mới đào hôn?”
Hai chữ “đào hôn” vừa được thốt ra, Tạ Dung Dữ khựng lại, đưa mắt nhìn Thanh Duy.
Dư Hạm chống hông, chẳng đếm xỉa gì nữa, “Ta tốt bụng thu nhận cô, nhưng cô lại lừa Tú nhi của ta đi, cẩn thận ta báo chuyện này cho chồng cô biết! Chớ tưởng ta không biết tướng công của cô là ai, Tú nhi đã nói hết cho ta biết rồi, hắn họ Tạ, xuất thân người nhà quan, thực ra các ngươi đã thành thân từ lâu, nhưng hắn ta suốt ngày chơi bời lêu lỏng, trêu hoa ghẹo nguyệt, muốn nạp tiểu thiếp phòng ngoài, rồi còn có thiên kim tiểu thư thầm yêu hắn nhiều năm trời, chỉ muốn đá cô đi để cưới hắn, cho nên cô mới nổi máu ghen bỏ nhà ra đi! Ta nói cô biết, đừng tưởng Thượng Khê phong tỏa là xong, Lăng Xuyên có rất ít người họ Tạ, công tử chơi bời như thế, Đông An cũng chỉ có mấy người thôi, ta hỏi thăm là biết ngay! Cô định chạy hả? Ta sẽ để oan gia của ta đi tìm tướng công cô, bảo hắn tới Thượng Khê trói cô v…”
Nhưng Dư Hạm còn chưa nói hết thì đã bị hai Huyền Ưng Ti ngăn lại, đuổi về trang viên.
Chung quanh lặng yên như tờ, tất cả Huyền Ưng vệ bao gồm Triêu Thiên đều cúi đầu thật thấp.
Thanh Duy nhắm hai mắt, chỉ hận núi non hoang dã không có chỗ cho nàng trốn khuất mắt đi.
Nàng chôn chân tại chỗ, đương lúc vặn hết óc để giải thích lời nói dối của mình, thì Tạ Dung Dữ đứng bên cạnh đã cất tiếng.
Giọng trầm thấp rõ ràng, điềm tĩnh thong dong:
“Nương tử còn không mau lên xe ngựa?”
Y dừng một lúc.
“Chỉ là lên xe ngựa thôi mà, không cần vi phu phải trói lại chứ?”.