Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game

Chương 61: Vũ khí khùng điên gì mà bán 888 tệ?


Đọc truyện Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game – Chương 61: Vũ khí khùng điên gì mà bán 888 tệ?

Dịch: Phong Thanh

Hoàng Tư Bác không khỏi vui mừng, lại cảm thấy buồn cười.

Hóa ra chuyện là như vậy!

Anh ta suýt chút nữa đã quên, lúc trước Lâm Vãn ở công ty Thiên Hỏa, làm ở tổ hạng mục (Vết đạn) cũng là game bắn súng FPS!

Khi đó Lâm Vãn là thực tập sinh, bản thân cũng không có kinh nghiệm làm việc, vì vậy Chu Mộ Nham sắp xếp cô kết nối với những người chơi game bắn súng FPS sàng lọc chọn ra cộng tác viên thử nghiệm.

Những cộng tác viên này không cần đến làm ở công ty Thiên Hỏa, chỉ cần ở nhà kiểm tra (Vết đạn) từ trên mạng, trải nghiệm trò chơi là được.

Sau đó, những cộng tác viên này sẽ viết ý kiến trải nghiệm trò chơi của mình, tổng hợp thành bảng ý kiến gửi cho Lâm Vãn, rồi Lâm Vãn sẽ chỉnh sửa cho phù hợp và gửi ý kiến phản hồi cho tổ hạng mục.

Tổ hạng mục sẽ dựa vào những này ý kiến để tiến hành cải tiến (Vết đạn).

Đương nhiên, công ty Thiên Hỏa nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ cho một khoản thù lao, không giống Đằng Đạt bên này, Hoàng Tư Bác muốn chơi gái không trả tiền.

Lâm Vãn mỗi ngày phụ trách tiếp xúc với những cộng tác viên này, nếu không có việc gì cũng chuyện trò hai câu, vậy nên có quen biết.

Nói cách khác, hiện tại Đằng Đạt có thể tìm tới những người này, hoàn toàn bằng là nhờ công của Thiên Hỏa, Đằng Đạt chỉ hưởng xái…

Đối với chuyện không làm mà hưởng này, Hoàng Tư Bác chỉ muốn nói…

Quá tốt rồi!

“Vậy thì nhờ cô liên lạc một chút, cố hết sức tìm nhiều người chơi yêu thích game bắn súng FPS tới thử nghiệm, mỗi người tham gia, chúng ta sẽ tặng họ một cây Desert Eagle bản kỷ niệm!”

“Ngoài ra, nếu như mời được nhiều người, chúng ta sẽ cân nhắc tăng cao phần thưởng, nếu như mời được 100 người chơi có thể tặng vũ khí sử thi dùng vĩnh viễn!”


“Hoặc cô có thể chọn một vài người kiểm tra xuất sắc nhận vũ khí sử thi dùng vĩnh viễn.”

Hoàng Tư Bác xem như tương đối bảo thủ.

Anh ta không cho phần thưởng bằng tiền, có điều làm trưởng phòng kế hoạch nên Hoàng Tư Bác có quyền quản lý, cho người chơi chỉ định phát súng ống là điều hoàn toàn có thể.

Vũ khí sử thi dùng vĩnh viễn tuy quý, 888 tệ một món, nhưng đối với công ty game cũng chỉ là số liệu mà thôi.

Nếu như có thể tìm được 100 người chơi tới thử nghiệm, hoặc tìm ra rồi một ít lỗi trí mạng, vậy thì gửi cho người ta một món vũ khí sử thi dùng vĩnh viễn cũng hợp tình hợp lý.

“Được, để tôi ra tay!” Lâm Vãn một lời đáp ứng luôn.

Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên cô nhận được ở Đằng Đạt, không hề khó, vì vậy càng phải chăm chỉ hoàn thành!

Lâm Vãn lập tức liên hệ đám người chơi game bắn súng FPS.

Đầu tiên là trưởng nhóm đứng đầu gọi là “Chiết kích trầm cát”.

Chiết kích trầm cát, tên gọi Trần Sa, là một game thủ lâu năm của giới game bắn súng FPS, một người nổi tiếng từ (Kế hoạch chống khủng bố), là trưởng nhóm của một đám người chơi (hoặc coi như fan của chính cậu ta).

Nhóm cậu ta quy mô khoảng 2000 người, hơn nữa bên trong có đến mấy trăm người rất tích cực hoạt động.

Công ty Thiên Hỏa rất xem trọng ý kiến của Trần Sa, không ít cải tiến đều dựa theo kiến nghị của Trần Sa tiến hành chỉnh sửa.

Nhưng Lâm Vãn cũng chỉ biết tên của cậu ta, cảm giác mơ hồ rằng cậu ta ở ngoài đời không thiếu tiền, còn tin tức cụ thể khác như làm công việc gì thì không rõ lắm.

“Lão Trần, đừng ẩn nữa, hỗ trợ kiểm tra trò chơi này đi!” Lâm Vãn khá quen thuộc với Trần Sa, vì vậy cũng không khách sáo lắm, trực tiếp nói đến vấn đề chính.


Trong chốc lát, bên kĩ đã đáp lại.

“(Vết đạn) không phải đã kiểm tra xong hết rồi sao, chuẩn bị phát hành ra thị trường chưa? Sao lại kêu kiểm tra nữa?” Trần Sa thuận miệng hỏi.

Lâm Vãn giải thích: “Không phải (Vết đạn), là một trò chơi khác. À, tôi còn chưa nói cho cậu, tôi đã nghỉ việc ở công ty Thiên Hỏa.”

Trần Sa: “… Trò chơi vừa mới ra mắt cô liền nghỉ việc cũng đen thiệt, tôi nghe nói sau khi game hoàn thiện thì nhân viên được thưởng rất nhiều, kiểu này cô không nhận được tiền thưởng rồi phải không?”

”Gì mà tiền thưởng có hay không, không quan trọng. Tôi đã nói với cậu rồi, tôi hiện đang làm ở công ty này còn tốt hơn công ty Thiên Hỏa nhiều! Ài, không phí lời nữa, cậu nhanh giúp tôi trò chơi này đi.” Lâm Vãn thúc giục.

Trần Sa: “Được. Giá cả vẫn tính như công ty Thiên Hỏa hay sao? Một lần kiểm tra đánh giá 500 tệ?”

“À, tiền thì không có. Sau khi kiểm tra đánh giá xong sẽ cho cậu một món Desert Eagle trong game bản limited làm khen thưởng.” Lâm Vãn thành thật trả lời.

Phía bên kia chỉ im lặng nửa ngày không lên tiếng.

Trần Sa cảm thấy như đang đùa.

Ý gì đây, chênh lệch cũng quá lớn đấy?

Cô đây không phải muốn dùng ta miễn phí à!

Công ty Thiên Hỏa người ta yêu cầu Trần Sa hỗ trợ kiểm tra trò chơi, mỗi lần test cho dù gặp bao nhiêu sự cố, chỉ cần có thể gặp lỗi đều có 500 tệ khen thưởng!

Dù sao, làm đại thần game, Trần Sa có thể dựa vào cảm giác của mình tìm ra chút khác biệt nhỏ mà người thường khó phát hiện, khả năng của hắn khó có thể thay thế.

( Vết đạn) là một game phù hợp với người chơi có kinh nghiệm, Trần Sa xem như là đại biểu cho người chơi lâu năm, cho một ít tiền không quá đáng.


Đương nhiên, 500 tệ nếu cao quá nên công ty mới này không nỡ trả cũng coi như có thể thông cảm được.

Nhưng ngươi cho 400, hay 300 tệ cũng không được sao?

Khen thưởng không có cái gì, cũng chỉ cho một món vũ khí trong game Desert Eagle bản limited?

Lừa ai đây? Ai mà thèm nhận một món Desert Eagle phế vật?

Dù sao đây cũng chỉ là số liệu ảo trong game mà thôi!

Trần Sa có chút đau “trứng”, có điều dù sao cậu ta cũng biết Lâm Vãn, vì vậy cũng không có trực tiếp tức giận đưa cô vào danh sách đen.

“Tôi nói cô này, công ty mới cũng quá keo kiệt đi? Kêu tôi hỗ trợ kết quả khảo nghiệm một đồng cũng không cho? Muốn chơi gái không trả tiền sao?” Trần Sa rất tức giận.

“Keo kiệt? Không không không, tôi lấy nhân cách của mình đảm bảo, công ty này tuyệt đối không keo kiệt! Không chỉ không keo kiệt, hơn nữa quả thực rất hào phóng khó mà tin nổi!”

“Ây… Tôi biết cái này không đủ thuyết phục cậu, nhưng tôi chắc chắn không dao động cậu!”

“Như vậy đi, chỉ cần cậu nghiêm túc kiểm tra, tôi sẽ xin với bên này, trừ món Desert Eagle limited, còn tặng cho cậu một món vũ khí sử thi dùng vĩnh viễn!” Lâm Vãn cố gắng thuyết phục Trần Sa.

Trần Sa vẫn không hề hứng thú: “Bệnh thần kinh à! Ai mà thèm vũ khí trong game! Mà vũ khí sử thi dùng vĩnh viễn có thể được bao nhiêu tiền, một hai trăm tệ cũng là đủ no, cái này số với mức mong muốn của tôi cũng quá ít? Tôi nói với cô, thấp hơn 300 không thì không bàn nữa.”

“Theo tôi biết, vũ khí sử thi Vĩnh cửu trong game bán 888 tệ…” Lâm Vãn suy nghĩ một chút, nói.

Trần Sa: “?”

” “

“Cô nói bao nhiêu?”

“888 tệ? Tiền ảo, hay là tiền thật?”


Lâm Vãn trả lời: “Đương nhiên là tiền thật rồi.”

Trần Sa đem mặt để sát vào màn hình máy vi tính, nhìn kỹ một chút.

Không sai, 888 tệ này ơi chính giữa không có dấu chấm, dấu phẩy!

Điên rồi, quá điên rồi!

Một món vũ khí sử thi bán 888 tệ tiền thật?

Cô thế mà không đi cướp?

Định giá như thế cao, thật sự có thằng ngốc nào sẽ mua sao?

Sao tôi cảm thấy trò chơi này và công ty phát triển game này không đáng tin chút nào…

Trần Sa rất lâu không trả lời.

Qua hai phút, cậu ta nhắn: “Cô gửi trò chơi cho tôi nhìn thử. Nói trước, trò chơi này nếu như quá rác rưởi cũng đừng trách tôi không nghĩa khí, tôi rất bận không giúp được.”

Thực ra, Trần Sa cũng không bị Lâm Vãn thuyết phục.

Cậu ta đơn giản chính là hiếu kỳ, muốn nhìn xem một chút vũ khí sử thi 888 tệ trông thế nào…

“Trò chơi tên là (Pháo đài trên biển), đã phát hành chính thức trên cửa hàng trò chơi.” Lâm Vãn đầu tự tin, “Cậu yên tâm, tuy rằng tôi vẫn chưa chơi game này, nhưng tôi tin tưởng nó nhất định sẽ thành một game rất thành công, bởi vì người làm ra ra nó là một nhà thiết kế có lý tưởng và tài năng nhất Trung Quốc!”

Trần Sa: “…”

Đối với câu nói “nhà thiết kế có lý tưởng và tài năng nhất” này, Trần Sa nửa tin nửa ngờ.

Cậu ta không nói nên lời khi nghe tên trò chơi (Pháo đài trên biển).

Tại sao khi nhìn thấy cái tên này lại có cảm giác “Trò chơi này chắc chắn sẽ rất dở”…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.