Đọc truyện Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game – Chương 52: Khu làm việc này chen chúc quá!
Dịch: Phong Thanh
Dương Thành, công ty Thiên Hỏa.
Trước mặt là toà nhà lớn của công ty Thiên Hỏa, đám người Tiểu Lữ đều khiếp sợ.
Công ty Thiên Hỏa có một tòa văn phòng bảy tầng sang trọng của chính mình.
Bên cạnh lối vào có một tấm bảng lớn công ty Thiên Hỏa, chung quanh tòa nhà là những cây thương tùng thúy bách, cây xanh rậm rạp, hoàn cảnh tương đối ổn.
Công ty game có thể tự xây một toà văn phòng chính là không thiếu tiền!
Có không ít người đang háo hức chờ mong, không biết lúc nào mình cũng có thể đi làm ở chỗ tương tự như nơi này.
Bùi Khiêm không hề quan tâm gì cả.
Hắn chỉ dẫn quân đến đây tham quan giao lưu, trên danh nghĩa chỉ để tiêu tiền. Vả lại, đơn giản là tòa văn phòng này lớn hơn một chút, không có gì phải ước ao.
Mọi người tới cửa, công ty Thiên Hỏa đã cử người tới đón tiếp.
“Trợ lý Tân, xin chào! Vị này chính là Bùi tổng phải không? Chào ngài chào ngài! Tôi người phụ trách tiếp đón của công ty Thiên Hỏa, tôi tên Tôn Hi.”
Phụ trách lần tiếp đón này là một người trẻ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Có người nói nhà thiết kế Chu Mộ Nham của công ty Thiên Hỏa sẽ gặp mặt mọi người, có điều người ta là nhà thiết kế, chắc chắn sẽ không tự mình ra cửa tiếp đón, đám người Bùi Khiêm vẫn chưa đủ cân lượng này.
Tôn Hi dẫn mọi người đi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu.
“Đây là rừng trúc của chúng tôi, trước đó chúng tôi có hạng mục trò chơi cổ đại, vì vậy phía trước này trồng một rừng trúc. A, bên kia còn có đàn cổ, đôi khi sẽ có một cô nương mặc cổ trang biểu diễn.”
“Phía xa kia là bãi đậu xe, có một số nhân viên lái xe đi làm sử dụng.”
“Phía trước chính là sảnh chính, tôi dẫn mọi người đến khu tiếp khách và khu làm việc.”
Bùi Khiêm vừa đi vừa nhìn.
Quả nhiên, công ty lớn đúng là khí thế!
Xây toà nhà lớn như vậy, chắc tốn không ít tiền nhỉ?
Xây một tòa nhà văn phòng, không có chuyện làm thì sửa chữa lại một lần, trồng một rừng trúc, đặt riêng mấy pho tượng gì đó, vung ít tiền là xong, không cần bận tâm tiền xài không hết!
Đương nhiên, muốn xây toà nhà lớn thế này cũng phải tốn mấy chục triệu, Bùi Khiêm hiện tại chưa xây nổi.
Vốn hệ thống cung cấp còn ở mốc năm mươi vạn, tuy trò chơi của Bùi Khiêm có thể kiếm ra tiền nhưng hắn chỉ muốn từ chối, tổng cộng cũng chỉ kiếm lời mấy triệu mà thôi.
Nếu sau này lợi nhuận kiếm được một năm mấy chục triệu thậm chí hơn trăm triệu, đúng là có thể cân nhắc xây một toà nhà.
Thế nhưng Bùi Khiêm hy vọng vĩnh viễn sẽ không phát sinh tình huống như thế…
So với lợi nhuận công ty một năm mấy chục triệu, hắn thà chấp nhận công ty một năm thua lỗ mấy triệu còn hơn.
Trường hợp thua lỗ, chuyển thành cá nhân tài sản gấp mười lần là vụ làm ăn có lời…
Trợ lý Tân là người từng trải, nên thấy những thứ này rất bình thường.
Nhưng những người khác, như Hoàng Tư Bác, Tiểu Lữ, có cả Mã Dương, trong mắt lập loè ánh sáng tò mò, khá giống là nhà quê lên tỉnh, nhìn cái gì cũng mới mẻ.
Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, điều kiện làm việc của Đằng Đạt tốt hơn nhiều so với công ty Thiên Hỏa.
Cho dù là vị trí làm việc, hay máy vi tính được cấp, toàn quốc, không, tính cả nước ngoài chắc cũng không có mấy công ty có thể so với Đằng Đạt.
Thế nhưng, văn phòng của người ta có diện tích rất lớn, hơn nữa là tự mình xây, từ bên ngoài nhìn vào tất nhiên càng thêm giàu nứt đố đổ vách!
Đi tới trước sảnh lễ tân, mọi người tự nhiên cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Hòa nhau một đều!
Quầy lễ Tân của Đằng Đạt là một cặp chị em sinh đôi, nhan sắc đè bẹp quầy lễ Tân của công ty Thiên Hỏa, thắng!
Tôn Hi dẫn mọi người đến tầng bốn, gặp được nhà thiết kế Chu Mộ Nham của công ty Thiên Hỏa.
Chu Mộ Nham mặc một bộ âu phục đẹp mắt, trong ngành trò chơi đã xem như chính phục.
Kết quả anh ta vừa nhìn sang đám người đối diện, ánh mắt lập tức khóa chặt Bùi Khiêm.
Trời ơi, âu phục đặt hàng riêng.
Chu Mộ Nham nhìn một chút là có thể biết được giá trị của bộ âu phục này chắc chắn giá cả không rẻ, ít nói cũng phải năm con số!
Điều này khiến Chu Mộ Nham cảm thấy áp lực nặng nề, khí thế thua một bậc…
Chu Mộ Nham rất buồn bực.
Vị này sao nhìn còn trẻ hơn thực tập sinh, làm sao làm ông chủ được? Còn làm ra được game mobile thành công như (Quỷ Tướng) nữa chứ?
Chẳng lẽ là con ông cháu cha?
Đúng, nhất định là như vậy.
Không phải phú nhị đại thì không thể mặc loại quần áo này.
Chủ công ty tự mình gây dựng sự nghiệp thường đều khá tiết kiệm, không có thói quen dùng tiền tiêu xài hoang phí, huống chi ngành trò chơi cũng không có nhu cầu về trang phục.
Hai người trò chuyện với nhau vài câu, đều nói “Ngưỡng mộ đã lâu”.
Kì thực không ai nhận ra ai…
Bùi Khiêm vốn không biết công ty Thiên Hỏa đã làm trò chơi nào, Chu Mộ Nham cũng chỉ mới biết Bùi Khiêm là nhà sản xuất của (Quỷ Tướng), ngoài ra không biết gì cả.
Bởi vì hai bên đều không biết nhau, vì vậy hai người cực kỳ ăn ý nhảy qua một đoạn khen ngợi lẫn nhau, Chu Mộ Nham bắt đầu dẫn mọi người tham quan khu làm việc.
“Đây là khu ghi âm của chúng tôi, phía trước chính là phòng thu âm, chuyên dùng để phối âm cho trò chơi.”
“Tất nhiên, tất cả hiệu ứng âm thanh, âm nhạc, trong game đều được tạo ra ở đây.”
“Bên này là khu làm việc, mọi người xem, thiết kế chính của chúng tôi đang làm việc, vẽ bản mẫu.”
“Bên này là phòng huấn luyện, chúng tôi sẽ định kỳ mở lớp để giảng viên giảng giải một ít kiến thức thiết kế trong trò chơi.”
“Bên này có bộ phận cosplay trang phục, trước đó sẽ mời minh tinh mặc trang phục trong trò chơi, sau đó trưng bày trong tủ.”
“Tường ở phía này đều treo một vài sản phẩm trò chơi của chúng tôi.”
“Bên này là khu nghỉ ngơi, bên này là nhà ăn của chúng tôi…”
Chu Mộ Nham dẫn theo nhóm người Bùi Khiêm tham quan, thuận tiện quan sát phản ứng của bọn họ.
Thiên Hỏa chính là công ty trò chơi lâu năm có tiếng trong nước, vì vậy phương thức làm việc vẫn nghiêng về truyền thống. Có phòng thu âm, tổ mỹ thuật, hầu hết các tính năng trong game có thể tự cấp tự túc, không giống như Đằng Đạt, tài nguyên mỹ thuật, âm nhạc, tất cả những thứ này đều mua từ trạm tài nguyên game.
Khiến Chu Mộ Nham cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bọn người Tiểu Lữ ở trước cửa lớn đều có vẻ mặt kích động, kết quả khi đến bên trong, ngược lại là vẻ mặt thản nhiên…
Sao ngược ngạo vậy?
Trước đây cũng có một vài sinh viên tới tham quan, đều là bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, bên trong kích động.
Bởi vì bên trong toà nhà có khu nghỉ ngơi, nhà ăn, phòng nghỉ, phòng giải trí các loại, đây chính là tương đương hậu đãi công tác hoàn cảnh, vì lẽ đó những học sinh kia nhìn thấy những này sau khi sẽ khá kích động, ảo tưởng sau đó chính mình tiến vào công ty này công tác cảnh tượng.
Thế nhưng đám người công ty Đằng Đạt sao hoàn toàn khác hẳn?
Nhìn cho rõ, đây chính là phòng giải trí! Còn có khu nghỉ ngơi!
Cái TV lớn này khó coi vậy sao? Cái sô pha này ngồi không thoải mái sao?
Các ngươi sao không có phản ứng gì vậy?
Chu Mộ Nham rất khó hiểu.
Mọi người không phản ứng gì là chuyện bình thường.
Hầu hết mọi người tới đây nhìn thấy nơi gọi là “Phòng giải trí”, “Khu đồ ăn vặt” đều chỉ có một cái phản ứng.
Chỉ thế này thôi sao!
Chỗ nhỏ như cái lồng chim này, bên trong chỉ có một cái tivi nhỏ, một máy tính, cũng không cảm thấy ngại khi gọi là “Phòng giải trí”?
Khu đồ ăn vặt cũng chỉ để mấy bịch bánh bích quy, mấy bịch khoai tây chiên, hơn nữa bên trên còn treo thẻ số lượng hạn chế cho mỗi nhân viên, vậy mà không thấy ngại khi gọi “Khu đồ ăn vặt”?
Giới thiệu nửa ngày, Đằng Đạt đều có, hơn nữa so với ở đây còn tốt hơn nhiều!
Mọi người tất nhiên không nói ra, nhưng nội tâm luôn cảm thấy có chút ngây ngốc vô vị…
Thất vọng, chính là thất vọng!
Công ty game hàng đầu trong nước cũng chỉ có môi trường làm việc như thế này?
Thật sự bị Đằng Đạt bỏ xa mấy con phố!
Cửa lớn bên ngoài sửa đẹp mắt như vậy, kết quả tất cả chỉ được mặt tiền, bên trong vừa nhìn mọi ấn tượng đều sụp đổ!
Mọi người chỉ thấy bình thường, có chút tẻ nhạt.
Mã Dương nhớ tới việc Bùi Khiêm dặn, ngay lập tức ý thức được đây là lúc chính mình biểu hiện.
Không thể để cho hoàn cảnh im ắng, phải chủ động hỏi han! Cần phải giao lưu nhiều một chút!
Nghĩ vậy, cậu ta nhìn chỗ làm việc đây người, thuận miệng hỏi: “Ồ, hôm nay không phải thứ bảy sao? Sao có nhiều người tăng ca vậy?”
Chu Mộ Nham hơi ngạc nhiên.
Sao cậu lại hỏi vấn đề này, không phải phí lời sao?
Công ty game trong nước chỗ nào chẳng làm việc theo chế độ 996? Nếu hôm nay không phải ngày đi làm bình thường, ta làm sao có mặt ở công ty đón tiếp các ngươi?
Câu hỏi ngu ngốc này Chu Mộ Nham không biết trả lời như thế nào mới ổn…
Hoàng Tư Bác vội vàng giảng hoà nói: “Vì công việc, tăng ca là chuyện bình thường.”
Mã Dương gật đầu: “Ừm, cũng đúng, còn có thể lãnh thêm ít tiền làm thêm giờ. Văn phòng nhiều người tăng ca như vậy, tiền làm thêm giờ mỗi tháng chắc không ít chứ?”
Tiền làm thêm giờ?
Chu Mộ Nham lại nghệch mặt.
Anh ta hơi bực bội, tên mặt dài này từ đâu tới?
Làm sao lại không hiểu gì về ngành trò chơi, toàn hỏi chuyện ai cũng biết.
Ngành trò chơi làm đéch gì có tiền làm thêm giờ! Không phải tất cả đều làm theo chế độ 996 không trả giá sao?!
Nhìn thấy Chu Mộ Nham không được tự nhiên, đám người Hoàng Tư Bác đã rõ.
Chỉ có Mã Dương còn chưa ý thức được điều này, xem ra vẫn muốn hỏi một ít những vấn đề mới.
Bùi Khiêm mau chóng lôi kéo Mã Dương.
‘Con hàng này, sao lại đào hố cho người ta thế! Mày hỏi đều là vấn đề ở đâu không!
Để mày hỏi, không phải để mày phá! Đến lúc đó Chu Mộ Nham liền gào thét quăng mày ra ngoài được không!
Mọi người tới đây không phải tới để kết thù với người ta!’
Mã Dương gãi đầu, không hiểu vì sao Bùi Khiêm lại lén lút kéo mình.
Tao hỏi đều không phải chuyện rất bình thường sao? Sao vậy, chỗ nào không thích hợp?
Cũng may cậu ta không có ngu đến mức lại hỏi tiếp, không thể làm gì khác hơn là yên lặng không nói lời nào.
Chu Mộ Nham không biết nói gì, nhưng anh ta là một người có văn hoá, cũng không để ý đến chuyện cười dạo đầu này, chỉ tiếp tục kiêu ngạo giới thiệu với mọi người về hoàn cảnh làm việc tại công ty Thiên Hỏa.
Chỉ có điều, mọi người đã nhìn thấy chân tướng tàn khốc nên đã không còn hứng thú nữa, vẻ mặt hầu hết đều hở hững.
Chu Mộ Nham rất bực, theo lý thuyết biểu hiện của mọi người phải rất chờ mong, rất ước ao mới đúng chứ?
Hoàn cảnh làm việc tại công ty Thiên Hỏa hoàn toàn có thể đánh bại trên 90% công ty game ở trong nước!
Các ngươi không hâm mộ quả thật không hợp lý chút nào!
Tiểu Lữ nhìn chỗ ngồi khu làm việc, giọng rất nhỏ nói theo bản năng: “Vị trí làm việc ở đây… chen chúc quá.”