Đọc truyện Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game – Chương 46: Nhất định phải cho tiền làm thêm giờ!
Dịch: Phong Thanh
***
Nhìn thấy Bùi tổng trả lời, Hoàng Tư Bác rất vui mừng.
Đúng như dự đoán, công trình đã được Bùi tổng phê duyệt!
Điều này cho thấy hướng đi cuối cùng của hai người hắn và Bao Húc đặt ra là hướng đi mà Bùi tổng dự đoán ban đầu! Bùi tổng thực sự là nhìn xa trông rộng!
Hình ảnh của Bùi Khiêm ở trong mắt Hoàng Tư Bác lại cao lớn mấy phần.
“Bùi tổng, còn có một vấn đề, chính là tên của trò chơi.”
“Bao Húc nói rằng anh ấy muốn gọi nó là (Pháo đài trên biển). Tôi nghĩ cái tên này hơi kỳ lạ và quê mùa, nhưng tôi rất dở trong việc đặt tên, cũng không nghĩ ra một cái tên hay… Nếu không thì ngài quyết định tên của trò chơi.”
Pháo đài trên biển?
Tại sao cái tên này quen tai quá vậy?
Bùi Khiêm bừng tỉnh, a, đây gần giống với tên của một bộ phim đường phố trước khi hắn xuyên không!
Bùi Khiêm ngay lập tức đưa ra quyết định: “(Pháo đài trên biển) rất được, chọn tên này đi!”
Hoàng Tư Bác: “Híc, Bùi tổng, không suy nghĩ thêm nữa sao? Chúng ta đừng vội quyết định tên, vẫn còn thời gian.”
Bùi Khiêm trả lời: “Không, nó sẽ gọi là (Pháo đài trên biển)! Tôi thích cái tên này!”
“Được rồi Bùi tổng, vậy tôi tiếp tục viết bản thảo thiết kế đây.” Hoàng Tư Bác ngừng liên lạc.
Bùi Khiêm rất hạnh phúc.
Cái tên (Pháo đài trên biển) không tốt sao? Cái tên này rất tốt!
Nghe xong lập tức thấy may mắn!
Báo trước sẽ lỗ vốn nha!
Một số người có thể không biết khái niệm đầu tư 300 triệu, nhưng phòng vé chỉ bán được 100 triệu là sao, nói chung gọi đó là siêu cấp vô địch xuất huyết!
Nếu như bộ phim này có thể lỗ vốn, vậy thì lấy tên game giống như phim sẽ giúp ta thua lỗ mấy triệu, quá dễ phải không?
Chà, quả là một cái tên hoàn hảo!
Bùi Khiêm rất hài lòng với cái tên này.
…
Buổi tối, tại công ty trách nhiệm hữu hạn mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt.
Các thành viên tổ thiết kế đều đang bận rộn.
Hoàng Tư Bác cùng Bao Húc đã tăng ca trong hai ngày này, để mau chóng tạo ra bản phác thảo thiết kế càng sớm càng tốt, khiến trò chơi chính thức bước vào giai đoạn phát triển.
Mà những người khác trong nhóm thiết kế đều được phân chia công việc.
Sau khi bản thảo chung được viết, mỗi chức năng phải tiếp tục được phân chia, cụ thể đến từng chi tiết, các nhiệm vụ này được hoàn thành bởi các thành viên khác trong nhóm thiết kế, cuối cùng Hoàng Tư Bác sẽ kiểm tra lại.
Bao gồm các yêu cầu về tài nguyên nghệ thuật như mô hình, các loại súng trong trò chơi, cũng cần phải được xây dựng.
Có rất nhiều việc.
Tuy nhiên, Hoàng Tư Bác cũng không yêu cầu những người khác tăng ca, Thay vào đó, những người này đã chủ động ở lại. Hoàng Tư Bác đã thuyết phục nhưng mọi người không rời đi!
Hoàng Tư Bác cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể tùy ý bọn họ.
Tâm lý của những người này tương tự như của Hoàng Tư Bác.
Bọn họ ban đầu là nhân viên tầng dưới cùng của một số công ty game. Họ đã làm những việc không có nội dung kỹ thuật lặp đi lặp lại, thế nhưng vẫn luôn bị bóc lột.
Nhưng sau khi đến Đằng Đạt, mọi thứ đã khác.
Mỗi người bọn họ phụ trách một chức năng và thực hiện thiết kế độc lập.
Không khí làm việc ở đây thoải mái, sếp cởi mở, đồng nghiệp thân thiện, mọi người đều phấn đấu vì cùng một mục tiêu.
Điều quan trọng nhất là những trò chơi mà họ tạo ra không thua kém những trò chơi chỉ đổi cái mác và hút máu người chơi, khác biệt ở lối chơi sáng tạo!
Tất cả các yếu tố này đã khiến bọn họ có một sự say mê đặc biệt trong công việc, vì vậy họ tự nguyện sẵn sàng ở lại và làm thêm giờ.
Hoàng Tư Bác không có lựa chọn nào khác ngoài việc để bọn họ tăng ca.
Dù sao, tăng ca cũng chỉ kéo dài một tuần. Đến tuần sau, tất cả các bản nháp thiết kế đều sẽ hoàn thành, khối lượng công việc giảm xuống nên mọi chuyện sẽ ổn.
Bao Húc liên tục chơi rất nhiều game bắn súng FPS khác nhau trong những ngày này, đặc biệt là một số kiệt tác nước ngoài.
Quả thật không phải là một nhiệm vụ dễ dàng để thực hiện cốt truyện của (Pháo đài trên biển).
Người chơi hóa thân và đắm chìm vào trong cốt truyện chỉ qua một cô bé không biết nói chuyện, đồng thời thúc đẩy không ngừng những thay đổi cảm xúc của người chơi, đòi hỏi phải thiết kế rất tỉ mỉ.
“Anh Hoàng, có một đoạn cốt truyện rất hay, tôi ghi lại màn hình phát cho anh, anh xem có thể dùng được hay không.” Bao Húc nói.
“Được anh Bao, nhận được rồi.”
Hoàng Tư Bác mở video Bao Húc gửi tới, góc nhìn người thứ nhất của trò chơi ở chế độ toàn màn hình.
Hai người Tư Bác và Bao Húc đều dốc hết sức lực vào cốt truyện của trò chơi, dù sao cốt truyện này là một điểm sáng của trò chơi, nhất định phải làm cho đặc sắc.
Đoạn video mà Bao Húc gửi tới rất hay, dù sao cũng là sản phẩm của công ty nước ngoài, cốt truyện rất hấp dẫn, Hoàng Tư Bác xem đến say mê.
Anh ta không hề chú ý tới, bên ngoài cửa có một khuôn mặt dài chợt ẩn hiện.
…
…
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài căn hộ thuê của Bùi Khiêm vang lên tiếng gõ cửa.
“Ồ? Đã muộn như vậy.”
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 8 giờ tối.
Người biết chỗ này cũng chỉ có hai người là trợ lý Tân và Mã Dương, trợ lý Tân chắc chắn sẽ không tới quấy rầy vào giờ này, vậy thì chỉ có thể là Mã Dương.
Mã Dương tới làm gì?
Bùi Khiêm mở cửa, quả nhiên thấy khuôn mặt dài thượt của Mã Dương.
“Khiêm nhi, tao phát hiện một chuyện. Bọn Hoàng Tư Bác đang len lén tăng ca! Lén xài máy vi tính công ty!” Mã Dương giống như đang phát hiện một bí mật lớn động trời nào đó.
Bùi Khiêm không khỏi tức giận.
Mã Dương cường điệu chính là “Lén xài máy vi tính công ty”, còn Bùi Khiêm lưu ý chính là “tăng ca”.
Tăng ca là có ý gì?
Tên Hoàng Tư Bác này lại làm gì, tật xấu khó sửa!
Tuần trước không phải cuối giờ mỗi ngày ta đều đuổi người đi về sao? Nói với các ngươi không thể tăng ca, làm sao lại còn tăng ca!
Vậy mà coi lời nói của Bùi tổng ta như gió bên tai? Làm gì có chuyện đó!
“Hoàng Tư Bác tăng ca làm gì? Viết văn? Hay đang thiết kế?” Bùi Khiêm rất bực tức.
“A…” Mã Dương nhớ lại cảnh cậu thấy ban nãy, “Đang chơi game.”
Bùi Khiêm sững sờ.
Ở lại chơi game?
Sắc mặt Bùi Khiêm đỡ hơn một chút.
Hắn biết mỗi ngày Bao Húc sau khi tan làm đều sẽ ở lại công ty chơi game, đây là đặc quyền hắn cho Bao Húc.
Sao Hoàng Tư Bác cũng bắt đầu chơi game sau khi tan làm? Bị Bao Húc dụ dỗ?
Bùi Khiêm chỉ không cho phép nhân viên ở lại công ty làm việc tăng ca, nếu chơi game thì không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Bùi Khiêm bớt giận hơn một chút: “Mày xác định không nhìn lầm, Hoàng Tư Bác đang chơi game?”
Mã Dương gật đầu: “Đúng vậy, vì vậy tao mới đến báo cáo cho mày! Bọn họ có tính là lãng phí tài nguyên công ty không? Ngày mai đi làm, mày có muốn nhắc nhở bọn họ không?”
“Ha ha, không cần.”
Bùi Khiêm yên tâm.
Nếu tăng ca không làm việc mà đang chơi game, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Bọn họ ăn nhiều đồ ăn vặt, xài thêm ít điện, cũng có thể giúp mình tiêu thêm ít tiền của hệ thống.
Quá tốt!
Hơn nữa… Hình như lại nhiều thêm một lý do danh chính ngôn thuận để xài tiền của hệ thống?
Bùi Khiêm đột nhiên suy nghĩ nhạy bén, nghĩ đến một điểm quan trọng.
“Lão Mã à, chúng ta là công ty game, nhân viên chơi game cũng vì học tập, vì lấy làm gương, vì hấp thu kinh nghiệm của những game nước ngoài xuất sắc, đó cũng là một phần công việc, hiểu chưa?” Bùi Khiêm ẩn ý sâu xa.
Mã Dương như hiểu như không: “Ồ… Vì vậy ý của mày là sẽ không truy cứu việc này?”
“Không truy cứu? Không không không không, đương nhiên không được!” Bùi Khiêm ngôn từ nghiêm trang, “Các nhân viên vì công ty tăng ca, tiêu hao sức khỏe, làm sao có thể quên được? Đằng Đạt chúng ta là một công ty lương tâm luôn đặt nhân viên lên hàng đầu!”
“Nhà nước quy định nhân viên tăng ca nhất định phải cho trả tiền làm thêm giờ, Đằng Đạt chúng ta phải hưởng ứng chính sách của nhà nước! Tiền lương tăng ca tính bằng 1.5 lần lương, tiền làm thêm giờ cuối tuần tính bằng 2 lần lương, một đồng cũng không thể thiếu!”
“Lão Mã, giao cho mày một cái nhiệm vụ rất quan trọng. Mày giúp tao lưu ý xem bọn họ mỗi ngày tăng ca mấy tiếng, đến lúc tao muốn phổ biến cho mọi người: làm thêm mấy tiếng thì nhận thêm bấy nhiêu lương, một đồng cũng không thể thiếu!”
Mã Dương gật gù: “Ừ, ta hiểu rồi! Việc này giao cho tao!”
Tiễn Mã Dương đi, Bùi Khiêm rất muốn cười to ba tiếng.
Lúc trước làm sao quên chuyện tiền làm thêm giờ?
Tiền làm thêm giờ này do hệ thống trả, cứ mỗi tháng chẳng phải lại tiêu thêm ít tiền từ hệ thống sao?
Ta quả thực là một thiên tài!