Thanh Triều Ngoại Sử

Chương 52: Xuân tiêu nhất khắc


Đọc truyện Thanh Triều Ngoại Sử – Chương 52: Xuân tiêu nhất khắc

Dẫu biết rằng sắp xa trần thế

Trái tim ta vững vẹn lời thề

Kiếp này chẳng nghĩa phu thê

Lai sinh hẹn gặp qua nơi tuyền đài

Một cỗ xe ngựa vượt đường tây bắc, bánh xe nghiến lên mặt băng tuyết rào rào, bắn văng từng loạt đá vụn rơi lỗ chỗ kín cả vệ đường.  Tiếng xe khua hòa với tiếng vó ngựa dù dồn dập nhưng vẫn không lay động được khung cảnh tịch mịch tiêu sơ của núi rừng Thiên Sơn, một khung cảnh như đang trùm khăn xô tang tóc.  Ðường đi càng lúc càng hiểm trở, trời tối đen không có trăng sao gì cả, chỉ có tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sơn hắt sáng xuống mờ mờ.  Lâm Tố Đình đánh xe ngựa chạy dọc theo chân núi đã được hơn ba mươi dặm rồi, đường càng dốc hơn, lại nữa nàng phải nhịn đói, vừa đánh trận vừa tháo chạy suốt một ngày một đêm nên mặt nàng xanh hẳn đi.

Khoảng nửa đêm, Lâm Tố Đình lại mắc phải cơn mưa nhưng không dám dừng ngựa lại đục mưa, nàng cứ mặc cả quần áo ướt lướt thướt mà đánh xe chạy mãi.  Được hơn hai mươi dặm nữa, đến một gò đất cao, từ trên đó nàng trông thấy phía trước là một ngôi miếu mới quyết định đánh xe tới đó tạm nghỉ ngơi một chốc.  

—oo0oo—

Khẩu Tâm đang chỉ huy đội tinh binh cờ trắng rồng xanh đông tới ba nghìn người rượt theo cỗ xe ngựa của Lâm Tố Đình.  Ngựa của quân đoàn Chính Bạch Kỳ đều là tuấn mã được đặc biệt tuyển chọn, tung vó chạy thẳng vào giữa đại mạc, chỉ cần qua khỏi vùng sa mạc này là có thể đón đường chiếc xe ngựa kia rồi.  

Một lát sau Tô Khất được lệnh của chủ soái cũng mang quân thiết giáp hội quân với Khẩu Tâm. 

Khẩu Tâm cho ngựa chạy song song Tô Khất, vừa cười khà khà vừa nói lớn:

– Giả tỉ Tần Thiên Nhân hắn chạy đến chân trời, chúng ta cũng phải đuổi đến chân trời mới chịu thôi!

Thế là hai đoàn quân lại đuổi theo cỗ xe của Lâm Tố Đình về hướng đông.  Khẩu Tâm quyết chí lập công nên dẫn quân truy đuổi không ngừng nghỉ.  Dọc đường có nhiều con ngựa vì bị buộc phải chạy quá nhanh, mà trên đường lại có nhiều tuyết rơi đóng thành một lớp băng dày, nên không chịu được đã trượt chân té ngã.  Tiếng ngựa hí lang đi trong đêm khuya vắng lặng.  Khẩu Tâm bèn hạ lệnh cho tên lính nào không có ngựa phải chạy bộ theo sau.

Chạy đến nửa đêm, mấy tên kỵ binh phi ngược đường tới báo:

– Bẩm phó tướng Mai lặc chương kinh, Tham tướng giáp lạt chương kinh, hắn đang ở trong căn miếu phía trước.

—oo0oo—

Lâm Tố Đình dìu Tần Thiên Nhân xuống xe ngựa, nhưng chàng không tự bước đi được.  Đầu óc quay mòng mòng, khắp toàn thân đau nhức, chàng cứ toan đứng lên rồi ngồi xuống xe trở lại.  Lâm Tố Đình đành quay lưng kéo chàng nằm phục lên lưng mình.  Thế nhưng nàng thân hình mảnh khảnh, Tần Thiên Nhân lại cực kỳ cao to, nàng cõng chàng đứng lên, hai chân Tần Thiên Nhân vẫn còn lệt sệt dưới đất. 

Vì trời đang có mưa đá nên nàng tháo dây cương dắt theo con ngựa đẩy cửa vào ngôi miếu hoang, khắp nơi trên trần nhà của ngôi miếu đều phất phơ tơ nhện.  Lâm Tố Đình đặt Tần Thiên Nhân nằm xuống một góc trong miếu.  Nàng nhìn vết máu trên khắp người chàng, vội lấy ra ba lọ thuốc mang theo trong mình là Hắc Bạch Đĩnh, Đại Hoàng và Tướng Quân Đơn.  Bất đắc dĩ nàng phải cởi bỏ y phục của chàng và bôi thuốc vào những vết thương.  Trong cơn mê man, nàng nghe Tần Thiên Nhân luôn miệng gọi “Tây Hồ… Tây Hồ…”

Lâm Tố Đình làm rơi lọ Hắc Bạch Đĩnh xuống đất, nước mắt nàng cũng thi nhau rớt xuống.  “Trong giờ phút này chàng cũng có nhớ đến mình đâu!”  Lâm Tố Đình đau lòng tự nhủ, rồi lại nhớ tới lời nói cuối cùng của nữ thần y.  “Ừ!”  Lâm tố Đình cay đắng thầm nghĩ “muội ấy đã nói đúng rồi còn gì…”  

Nước mắt rơi đầm đìa trên má nhưng Lâm Tố Đình e đánh động Tần Thiên Nhân dậy, mà chàng trong lúc này rất cần phải nghỉ ngơi.  Nàng cắn chặt môi, cố gắng kìm lại tiếng nấc không cho phát ra ngoài.  Người ta thường hay cho rằng sống một mình rất cô đơn, nhưng đối với nàng thật ra ở gần người không yêu mình mới là cô đơn và bất hạnh nhất.

Lâm Tố Đình ngồi trong bóng đêm đen kịt, vùi đầu vào hai tay khóc rấm rứt, lại nghĩ tới Tàu Chánh Khê, người đã dùng chính sinh mạng bảo vệ nàng, một người đàn ông cũng rất bản lĩnh, chất phác thật thà, trên hết là chàng hết lòng thương yêu nàng, khiến cho nàng rất cảm kích nhưng dẫu sao nàng cũng không yêu chàng được.  

Lâm Tố Đình ngồi yên như thế và khóc một lúc lâu, nàng khóc nhiều đến độ hai cặp mắt sưng húp lên lúc nào không hay.

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi nặng hạt, gió từng cơn cũng kéo tới, những hạt mưa đá đập vào lớp giấy dán cửa sổ, toàn bộ căn miếu chìm trong những âm thanh như tiếng vó ngựa dập dồn.  Dòng nước mưa từ trên mái ngói chảy xuống, phát ra âm thanh như tiếng chuông gọi hồn, khiến người ta đau đầu.

Tần Thiên Nhân không yên giấc được, đang thiêm thiếp ngủ, mơ hồ cảm giác người chàng như bị chia ra làm hai nửa, một nửa tỉnh táo, có một chút ý thức đơn giản và mông lung, nửa còn lại thì đang ngủ, ngủ rất say, như thể vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.


Và cũng trong cơn mơ hồ đó chàng chợt cảm giác mình ngửi được mùi thảo dược nồng đậm.  Vừa từ từ mở mắt ra, chàng đã bắt gặp ánh mắt chứa chan tình cảm của nữ thần y, mà ánh mắt ấy chỉ nhìn chàng, không nói gì, khiến cả thân thể lẫn trái tim chàng đều như tan chảy.

– Tây Hồ… là muội sao… có thật là muội đấy không?

Tần Thiên Nhân gượng dậy hỏi, vẫn không dám tin người trước mặt chính là nàng.  Chàng ngỡ từ đây cuộc đời phiêu linh trôi nổi lênh đênh nay đây mai đó sẽ không bao giờ có dịp gặp lại nàng nữa, ngờ đâu gặp được nàng trong đêm này. 

Tần Thiên Nhân ngỡ nàng sẽ vồn vã sà vào lòng mình, để cho chàng ngửi thật đầy mùi hương đậm đà trên tóc nàng, nhưng không hiểu sao nữ thần y lại ngồi xoay người đi, chiếc lưng thon thả hướng về phía chàng.

Tần Thiên Nhân nhẹ nhàng chồm người đến bên nàng, ôm nàng từ đằng sau.  

Nữ thần y vẫn ngồi im, không nói gì với chàng, nhưng từ từ, bàn tay nàng tự cởi y phục đang mặc trên mình nàng ra, lại kéo dây áo yếm đào mỏng tanh xống vai.

Nữ thần y sau đó vẫn không quay người lại mà vòng hai tay ra phía sau, kéo gương mặt quen thuộc lại gần.  

-Tây Hồ, huynh thật tình yêu muội lắm, đêm qua đáng lẽ là đêm tân hôn của chúng ta.

Tần Thiên Nhân khẽ nói, và thấy nàng ngửa cổ ra sau, như muốn chàng đón chiếc hôn cuồng nhiệt từ nàng.

Chàng không cưỡng được sức quyến rũ xác thịt cũng hôn trả một cách cuồng nhiệt.  

Chốc lát sau chiếc yếm đào màu tím được thêu hình một đóa hoa hải đường rất tỉ mỉ của nàng hoàn toàn tuột xuống, để lộ làm da mềm mại như nhung lụa.

Môi hai người không ngừng chạm vào nhau, hai chiếc lưỡi quấn nhau không rời. Thân thể của hai người cũng dần nóng hổi lên, dường như có ngọn lửa thiêu đốt mặc dầu bên ngoài mưa tuyết đang không ngừng rơi.  Nụ hôn của hai người càng lúc càng dây dưa, có chút lành lạnh ở lưng khi chàng đặt nàng nằm xuống, hô hấp của nàng khi này đều bị chàng nuốt hết. 

Một lát sau bờ môi cuồng nhiệt của chàng rời môi nàng, dần dần dời xuống tìm đường đến những chốn bí ẩn của người con gái, khiến cho nàng khẽ rên lên.  Nhẹ nhàng, chàng đưa nàng lên đến đỉnh của khoái lạc, nơi giải tỏa mọi căng thẳng, mọi ưu phiền, mọi lo âu.

Không chịu được kích thích nữa, nữ thần y hoàn toàn gột bỏ những nết na đoan trang của một người con gái nên có, bật những tiếng rên lớn.

Tần Thiên Nhân lại quay trở lên hôn lên vành tai nữ thần y, nói những lời ngọt ngào.  

-Kể từ ngày hôm nay chúng ta chính thức thuộc về nhau rồi, huynh không cho muội rời xa huynh nữa đâu.

-…

-Khi muội nói với Dương Tiêu Phong sẽ theo hắn về kinh thành, trái tim của huynh tan ra từng mảnh muội biết chăng?

Chàng ghé tai nàng, tha thiết nói, hơi thở của chàng nồng ấm thoảng qua mang tai và gò má nàng, khiến nàng cảm thấy hai má nóng bừng, và dường như đang đỏ lên.  Nàng cố ngăn nhịp tim đang đập nhanh bất thường trong lồng ngực.

Nữ thần y nhắm chặt mắt nằm yên nhẹ nghiêng đầu, để chàng mặc tình hôn lên hai nụ hoa hồng tươi trên vùng ngực trắng và mịn màng như núi tuyết của mình, và trong cơn ngất ngây, nàng bỗng thét lên một tiếng khi cơ thể dưới đau đớn không chịu được, hạ thể nàng như đang bị xé toạt ra làm hai mảnh.  Kìm không được, nước mắt nàng chảy ra, mười ngón tay nàng bấu chặt vào lưng chàng.  Trong cơn đau đó tay chàng dốc hết sức vỗ về nàng, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên trán nàng, lưỡi nhẹ liếm vành tai và một lần nữa dần dần đưa nàng lên thiên đường mênh mông.

Một hồi sau những ngón tay chàng đan lấy tay nàng thật chặt, chàng muốn khoái cảm này kéo dài vô tận nhưng đã đánh giá cao sự nhẫn nại của mình cũng như đánh giá thấp sức hấp dẫn của người con gái dưới thân mình, gần hai khắc chàng đã không nhịn được, gầm nhẹ một tiếng, khắp toàn thân chàng các vùng cơ bắp co thắt không kiểm soát được, nhịp tim cũng gia tăng, cơn cực khoái mang lại cho chàng cảm giác sung sướng mạnh mẽ.

Thật lâu sau, khi khoái cảm chậm rãi tản đi, Tần Thiên Nhân thở dài, trong lòng có hơi thất vọng, chàng vẫn còn nằm phủ phục trên người nữ thần y, chạm trán mình vào trán nàng và nói:

-Xin lỗi muội, Tây Hồ, lần sau huynh sẽ cố gắng lâu hơn. 


Đối với chàng mà nói, chuyện phòng the tuyệt vời như thế lại kết thúc nhanh chóng như vậy, nhanh đến độ chưa uống xong một tuần trà mà chàng đã tước vũ khí nhận thua rồi, không thể làm cho người nữ nhân của mình lên đến cao trào nhiều lần, quả thực là nỗi khổ tâm của bất kỳ người đàn ông nào.  

Nhưng người mà đối với chuyện mây mưa không có kinh nghiệm như Tần Thiên Nhân thường không biết chứ bình thường lần đầu tiên của người đàn ông sẽ hạ màn rất mau, cho dù là có khả năng trời cho, lần đầu tiên cũng sẽ hạ nhanh vũ khí.  Huống chi chàng còn lâm trọng thương ở trận đánh Bình Lương khiến cho chàng nằm hôn mê một khoảng thời gian dài, thêm vào đó trong người chàng hiện tại cũng đang bị trúng độc, lại nữa, thêm những vết thương đầy trên mình thế kia, chỉ bằng một chút nội khí còn sót lại để duy trì thể lực thế mà lần đầu tiên này chàng có thể kiên trì gần hai khắc đã là rất giỏi rồi.

Tần Thiên Nhân nằm ngửa sang bên, mỉm cười, nghĩ đến hai người đã phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng được ở gần nhau, chàng lại choàng tay sang vuốt ve gương mặt của nữ thần y nói:

-Yên tâm đi, sau này huynh nhất định sẽ khiến muội thỏa mãn.  Trong mắt muội phu quân của muội là anh hùng nơi sa trường, trên giường cũng sẽ không phải là một người vô tích sự.

Nữ thần y từ lúc xuất hiện chỉ mỉm cười không nói một lời, giờ cũng chỉ lặng lẽ nhìn chàng.  Sau cuộc mây mưa nồng nàn hai người họ nằm bên nhau, không một mảnh vải trên người.  Nữ thần y vòng tay qua thắt lưng chàng, hôn lên bộ ngực vạm vỡ, rồi lặng lẽ gối đầu lên cánh tay vững chãi, ngước đầu lên nhìn chàng.

Tần Thiên Nhân cũng say sưa nhìn lại nàng, giơ tay vuốt ve một bên má nữ thần y, cả hai chìm trong không gian hạnh phúc, họ chỉ nhìn sâu vào mắt nhau, chẳng biết nói điều gì với nhau, cũng không cần phải nói gì.

—oo0oo—

Bên ngoài căn miếu mưa vẫn còn rơi lây rây.

Tần Thiên Nhân chậm rãi mở mắt ra sau một giấc ngủ ngon, khẽ mỉm cười, thấy toàn thân đã bớt đau nhức, vừa chống tay ngồi dậy vừa dịu dàng gọi:  

-Tây Hồ.

Không nghe tiếng đáp trả, chàng lại cất giọng:

-Tây Hồ à, muội đang ở đâu? 

Đoạn chàng quay sang, giật mình khi thấy Lâm Tố Đình đang từ từ ngồi lên.  Tần Thiên Nhân lập tức quay mặt đi tránh không nhìn thân hình nuột nà tuyệt mỹ của nàng.  Lâm Tố Đình nghe tiếng chàng vọng lại:

– Đại muội à, muội có biết Tây Hồ đang ở đâu không?

Tần Thiên Nhân nói chưa hết câu Lâm Tố Đình đã nghẹn ngào như muốn khóc, nàng đáp:

-Huynh đã quên rồi hay sao… giờ đây…giờ đây có lẽ muội ấy đang trên đường đi kinh thành rồi.

-Không đâu, mấy canh giờ trước Tây Hồ còn ở đây, với huynh…

Lâm Tố Đình không nói gì thêm, nàng lặng lẽ quay mặt đi.

Có một chiếc mâm đồng đang dựng đứng vào chân bàn thờ, chiếu phản phất như một chiếc gương.  Lâm Tố Đình ngồi quay lưng về phía chiếc gương đó như cố tránh nhìn vào bóng hình phản chiếu của mình.

Nàng co ro trong chính thể xác đẹp tuyệt vời của nàng, nàng héo hon vì thứ cảm xúc cô đơn lạc lõng của một tình yêu đơn phương.  Nàng nhớ tới đêm qua, một lần nữa nàng khao khát cách chàng nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, hơi ấm đàn ông làm nàng thấy ấm áp kỳ lạ, nhớ giây phút họ hôn nhau và chàng đã khiến cho nàng hạnh phúc và sung sướng thế nào.

Đêm qua hai người tay trong tay yên nghỉ bên nhau, chàng đã thì thầm những lời yêu đương vào tai nàng khiến lòng nàng ngập tràn hạnh phúc.


– Làm vợ huynh – Chàng đã tha thiết bảo – Sinh cho huynh những đứa con…

Khi đó nàng đã đưa mắt nhìn chàng rồi âu yếm hôn lên bờ môi đầy mật ngọt.  Người ta vẫn bảo đàn ông khi nửa tinh nửa mê mới nói lời thật lòng.  Nàng đã mỉm cười và đáp trả chàng bằng những hơi thở cuộn đầy mê đắm.

Tần Thiên Nhân sau khi lên tiếng hỏi về nữ thần y, cũng hiểu ra, chàng lặng người đi khi nhìn những dòng nước mắt câm lặng của Lâm Tố Đình rơi xuống hai bên má.  Phía đối diện chàng là một tấm gương đồng in ngần bóng người con gái không một mảnh vải đang rơi lệ, Lâm Tố Đình như sợ hãi chính sự yếu đuối của mình, nàng lấy hai tay che mặt lại.  

Bên ngoài cửa sổ mưa hãy còn rơi rả rích, gió hãy còn thổi vù vù, khung cảnh mưa gió càng làm tăng lên sự thê lương, làm cho nỗi sầu trong lòng người bất giác tăng lên bội phần.

Tần Thiên Nhân trong khoảnh khắc này đau lòng không tả được, mồ hôi lạnh túa ra khắp đầu, ướt đẫm chảy xuống sống lưng chàng, như thể có một con côn trùng đang bò trên lưng chàng đó, những cái chân mang đầy gai nhọn đâm vào da thịt chàng, mang tới cảm giác đau nhói.

Sắc mặt chàng tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt tuyệt vọng và thê lương, chàng cảm thấy có lỗi với người con gái bên cạnh mình vô cùng, và càng cảm giác có tội với thê tử của mình.  Chàng và nữ thần y vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chơi rất thân với nhau.  Hồi bé đi đâu hai người cũng có nhau.  Hồi ấy trẻ con, nên có cảm mến nhau thì cũng chỉ thể hiện bằng sự quan tâm như có đồ ăn thức uống là để dành cho nhau ngay.

Hai đứa cứ thế lớn lên cùng nhau với tuổi thơ ngọt ngào không thể nào quên được. Mãi tới khi chàng bước vào ngưỡng tuổi mười bốn thì đã mạnh dạn viết một bức thư tỏ tình kẹp trong cuốn sách y học mà trả cho nàng. Và cũng từ đó trở đi, hai đứa đã dành tình cảm thực sự cho nhau, suốt quãng thời gian ở tổng đà hồi cương và Hàng Châu sau này.  Yêu nhau bấy lâu, nhưng hai người không bao giờ xảy ra cãi vã, xung đột.

Chàng đã hứa cả đời chỉ thương yêu một mình nàng thôi.  Không ngờ chàng đã phản bội lại mối chân tình của nàng!

-Huynh thật là hạng người vô lại – Tần Thiên Nhân đau khổ nói với Lâm Tố Đình – Huynh đã làm chuyện có lỗi với muội, bức hiếp muội, huynh cũng không biết tại sao huynh lại làm thế, huynh không đáng để được tha thứ cũng không dám mong muội tha thứ cho huynh.  Nhưng huynh thật tình xin lỗi muội.

Dứt lời chàng nhanh như chớp nhặt lấy đoản đao của Lâm Tố Đình đang nằm bên cạnh mớ y phục hai người, vung đao lên tự đâm vào ngực mình.

Nhưng dao chưa chạm vào ngực, Tần Thiên Nhân đã hoảng hốt kêu lên:

-Đại muội mau buông ra, nếu không muội sẽ đứt năm ngón tay!

Lâm Tố Đình nắm chặt lấy lưỡi dao, máu từ trong lòng bàn tay nàng chảy ra, khóc òa lên:

-Đã đến lúc này huynh còn gọi muội thế sao?  Thiên Nhân, huynh gọi tên muội đi, hai đứa chúng mình đã là phu thê với nhau rồi, muội quyết không buông!  Thiên Nhân, muội thà là mất đi cả mười ngón tay còn hơn huynh bỏ lại muội một mình!

Nàng dứt lời siết chặt lưỡi dao thêm, làm cho Tần Thiên Nhân cuống cuồng gỡ bàn tay nàng ra, đoạn chàng ném đoản đao xuống đất, xé toạt một mảnh áo của mình rồi dùng mảnh vải quấn chặt bàn tay đang bị thương của nàng lại.

Cũng trong lúc đó đột nhiên Tần Thiên Nhân nghe có tiếng chân rầm rộ bên ngoài căn miếu hòa với tiếng ngựa hí vang, rồi tiếng của Khẩu Tâm:

-Tần Thiên Nhân! Ngươi còn không mau dẫn xác ra đây?  Đừng buộc bản đại gia phải phá nát căn miếu ngươi mới cháy nhà ra mặt chuột.  Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời trao lại kim lệnh, rồi tự mình kết liễu, thì bản đại gia sẽ cho ngươi chết toàn thây.  Thế nào?

Tần Thiên Nhân nghe binh sĩ triều đình sắp sửa đánh vào đây, vội vã giúp Lâm Tố Đình mặc lại quần áo, rồi vừa khoác áo cho mình vừa nói:

-Tố Đình, muội hãy rời khỏi nơi này, huynh sẽ mở đường cho muội thoát đi, muội sẽ không sao, vả lại người bọn chúng muốn giết chính là huynh, nếu huynh ở lại đây giữ chân bọn chúng muội nhất định sẽ không việc gì.  Tố Đình, cho dù có việc gì xảy ra huynh cũng sẽ bảo vệ muội.

-Không! – Lâm Tố Đình nói – Muội sẽ không đi đâu hết, muội ở lại với huynh, muội không sợ chết, muội chỉ sợ không được chết bên huynh!

Tần Thiên Nhân lại mở miệng định khuyên nàng, nhưng Lâm Tố Đình ngay lập tức nói thêm:

-Huynh đừng nói nữa, muội không đi đâu hết! Thiên Nhân, muội sẽ ở lại đây cùng chết với huynh!  Hoặc là chúng ta thành công đánh ra ngoài, hai chúng mình sẽ ở bên nhau, muội không cần danh phận gì cả, muội chỉ muốn sinh cho huynh những đứa con.

Lâm Tố Đình vừa nói vừa nhìn vào mắt Tần Thiên Nhân như khẩn cầu, nàng thầm yêu chàng bao năm, trong khi đó chàng lại chạy theo tình yêu của một người khác.  Cho tới phút cuối cùng nàng hy vọng chàng hiểu được người con gái nào mới hết lòng yêu chàng, chăm sóc chu đáo cho chàng.

Quả thật Tần Thiên Nhân nghe những lời của Lâm Tố Đình, rất xúc động, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn lại nàng, nhưng trong lòng chàng lại nghĩ số phận thật biết trêu đùa.  Người chàng yêu thì đã biệt tăm, người chàng không yêu thương lại muốn sinh con cho chàng.  Càng nhìn Lâm Tố Đình, chàng càng thấy nàng không phải là người xấu xa, hay kém hơn nương tử chàng ở một điểm nào, chỉ vì chàng không có tình cảm với Lâm Tố Đình, nên cảm thấy áy náy mỗi khi được nàng yêu thương và chăm sóc.

Nhưng trong một phút, chàng lại phát hiện trong lòng như có chút gì đó cảm thương Lâm Tố Đình, điều mà chàng chẳng bao giờ muốn, và luôn tìm cách phòng tránh, kìm hãm.

Tần Thiên Nhân nén tiếng thở dài lại.  Lâm Tố Đình còn chưa biết phải nói gì thêm để chàng đồng ý cho nàng ở cạnh bên, thì thấy Tần Thiên Nhân vận quyền đánh ra một chưởng vào mặt đất, nơi hai người đang ngồi.  Một tiếng ầm lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, chưởng pháp lao đi như gió tới cửa căn miếu và đóng sập hai cánh cửa lại.

Bọn quân binh ở bên ngoài cùng với Khẩu Tâm nghe tiếng kinh thiên động địa, rồi cảm thấy mặt đất lay chuyển dưới chân, như đang có một trận động đất thì cùng lúc giật dây cương giục ngựa thoái lùi.  Khẩu Tâm và binh sĩ của gã không ngờ Tần Thiên Nhân đang trọng thương mà nội công vẫn còn thâm hậu phi thường như vậy, nên nhất thời chưa ai dám manh động.


Tần Thiên Nhân sau khi đóng cửa ngôi miếu, quay sang Lâm Tố Đình, khi này hãy còn ôm mặt khóc rưng rứt.

-Tố Đình…

Tần Thiên Nhân gọi khẽ, Lâm Tố Đình liền sà vào lòng chàng.  Tần Thiên Nhân cũng ôm lấy nàng.  Lâm Tố Đình ở trong tay chàng cảm giác hạnh phúc vô bờ vô bến.  Bao lâu nay nàng mới chính thức được tựa vào chàng, được chàng ôm như thế này.  Hạnh phúc cuối cùng cũng đến với nàng sau bao năm chờ đợi.  Bao năm hy sinh tất cả vì chàng, vì bang hội, cuối cùng cũng được đền đáp.  Hạnh phúc của nàng đơn giản chỉ cần ở bên cạnh chàng mỗi ngày, ăn cùng nhau bữa cơm, cùng trò chuyện với nhau.  Nàng chỉ cần như thế thôi.

Tần Thiên Nhân thấy cô gái trong lòng mình ngẩn đầu lên nhìn mình, cặp mắt to tròn tuyệt đẹp, đôi hàng mi cong và dài đang rưng rưng nước mắt, đột nhiên trong lòng khích động, giơ tay ôm tấm thân thon thả của Lâm Tố Đình vào sát chàng hơn nữa.  Nhớ đến thân thể run rẩy của nàng đêm qua, chàng hôn lên trên đôi môi nàng một cái, nói:

– Tố Đình, lúc đầu huynh lại tưởng muội chỉ là một thiếu nữ mới lớn, cảm xúc nhất thời thôi, đâu có ngờ muội đối với huynh sâu đậm đến thế.

Lâm Tố Đình nép đầu vào lòng ngực rắn rỏi của Tần Thiên Nhân, nói nhỏ:

-Bây giờ huynh đã biết muội không thể sống thiếu huynh rồi, xin huynh đừng bỏ lại muội một mình!  Thiên Nhân, muội van huynh đấy!

Tần Thiên Nhân gật đầu, vẫn ôm tấm thân nhỏ nhắn của Lâm Tố Đình, lại cúi xuống hôn nàng lần nữa.  Đôi môi mềm mại của cô gái đang độ tuổi xuân ướt đẫm nước mắt, vừa ngọt ngào, vừa cay đắng.  

Rồi Tần Thiên Nhân đột ngột bế Lâm Tố Đình lên trong hai tay, đặt nàng lên yên ngựa, nhanh tới độ nàng không kịp phản kháng.  

Tay rút hoa lệnh dúi vào tay nàng, chàng nói:

-Tố Đình, muội hãy cầm lệnh bài này đi đến Chiết Giang tìm chủ nhân của Phong Võ Môn.

Lâm Tố Đình lắc đầu liên tục định trèo xuống ngựa, nhưng bị Tần Thiên Nhân ngăn lại, chàng nắm bàn tay đang cầm hoa lệnh của nàng nói:

-Tố Đình à, muội nhất định phải tiếp tục sống, muội hãy cầm lấy kim lệnh này, từ nay muội sẽ là tổng đà chủ của Đại Minh Triều.  Nếu muội thật lòng yêu huynh thì muội nên nghe lời huynh.  Đại Minh Triều không thể tận và cũng không thể thiếu người thủ lĩnh.  Thiên Văn… huynh không biết đệ ấy ra sao nên muội là người duy nhất còn sống.  Muội nhất định phải hứa với huynh, phải sống cho thật tốt và tìm cách củng cố lại bang hội, tiếp tục làm theo di lệnh của Chu lão tổ, muội nhất định phải hứa với huynh!

Lâm Tố Đình khóc nấc, lắc đầu quầy quậy.  Tần Thiên Nhân vuốt tóc nàng nói:

-Tố Đình, huynh biết muội yêu huynh nhiều lắm, muốn làm vợ huynh, vậy thì nếu muội là vợ huynh hãy nghe lời tướng công nói đi.

Tần Thiên Nhân vừa nói vừa hôn lên bàn tay Lâm Tố Đình, chàng biết, khi một người con gái yêu và mong muốn trở thành vợ đó là một tình yêu lớn và chân thành. Nhưng khi một người con gái chấp nhận chẳng là gì trong cuộc đời chàng nhưng vẫn muốn sinh cho chàng những đứa con, đấy mới là tình yêu vĩ đại và ghi khắc trong tim.  Vì phải đi tới cuối cuộc đời này chàng mới cân đo được tình yêu của một người con gái dám sinh cho chàng những đứa con mà không được chàng gọi bằng Vợ!

Lâm Tố Đình nghe lời chàng dặn, không dám xuống ngựa nữa, nàng ngồi yên mà nước mắt không ngừng rơi.  Trong suốt chừng đấy năm bên nhau, chàng đã rất nhiều lần làm cho nàng phải tan chảy con tim vì xúc động. Những hành động vô tình nhưng ngọt ngào của chàng đó, không chỉ làm nàng rung động, mà còn làm cho rất nhiều cô gái phải ghen tị.

Nhiều người cho rằng nàng đã rất may mắn vì trong cuộc đời đã tìm được một người đàn ông nguyện vì nàng mà che mưa che nắng.

Nhưng có ai ngờ được cái sự thật bên trong quả nhiên rất phũ phàng.  Kể từ khi gặp rồi yêu chàng, được phụ thân hai bên hứa hôn cho hai người, chặng đường yêu của nàng không hề bằng phẳng, phải trải qua bao sóng gió, cuối cùng nàng cũng được trở thành người đàn bà của chàng, âu điều này cũng khiến cho nàng mãn nguyện.

Nàng biết chàng nói chàng là tướng công của nàng nhưng nàng vẫn biết sâu thẳm trong lòng chàng không yêu mình đâu, nhưng không sao cả, bởi quan trọng nhất là chàng đã đến bên cạnh nàng, dù muộn màng, dù chỉ là một đêm ngắn ngủi, nhưng chàng đã cho nàng những cảm xúc ngọt ngào mà đáng ra nàng phải được hưởng từ lâu.  Nàng sẽ không bao giờ quên lúc chàng vòng tay ôm choàng lấy bờ vai nàng run rẩy, ghì chặt nàng bằng đôi tay ấm áp, đặt lên bờ môi nàng nụ hôn đầu đời cháy bỏng, đầy đê mê, khao khát.  Nụ hôn kéo dài thật dài, ở cái khoảnh khắc thiêng liêng đó, mọi khái niệm về thời gian, không gian dường như dừng hết lại.

-Đa tạ muội, Tố Đình.

Tần Thiên Nhân lại nói, khóe miệng chàng điểm một nụ cười ngọt ngào.

-Tại sao huynh nói cám ơn muội?

-Vì muội đã yêu huynh, đó là một ân huệ lớn mà cuộc đời ưu ái dành cho huynh.  

Tần Thiên Nhân dứt lời đánh một chưởng vô mông con tuấn mã khiến cho nó lồng lên lao vụt đi, khi con tuấn mã tung hai vó trước đá bung cánh cửa của ngôi miếu rồi chạy ra ngoài, quân của Khẩu Tâm liền bắn ra một loạt tên.  Tần Thiên Nhân phóng ra ngoài sân dùng tay gạt những mũi tên đang hướng vào Lâm Tố Đình, rồi dùng bộ pháp Chuẩn Đề quyền mở đường cho nàng chạy đi.

Lâm Tố Đình không kiềm hãm được con ngựa đang cưỡi, mặc cho nó đưa nàng chạy dọc theo chân núi Thiên Sơn, nàng vừa khóc vừa quay đầu lại nhìn, thấy Thanh binh đang quay Tần Thiên Nhân vào giữa, bọn chúng chặn mọi phía kín mít, không hở khe nào


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.