Thanh Triều Ngoại Sử

Chương 50: Tương hội


Đọc truyện Thanh Triều Ngoại Sử – Chương 50: Tương hội

Mười năm xa xứ em còn nhớ?

Một nửa trái tim, vẫn đợi chờ

Mười năm không gặp, tình đã cũ

Một nửa vầng thơ, ép hững hờ

Lại nói tới doanh trại Đại Minh Triều, khi này Nhạc Chung Kỳ vẫn không ngừng hạ lệnh cho binh lính nả đại bác vào đó, rồi lại cho kỵ binh bao vây.  Khi pháo đã phát hỏa, vô số mảnh sắt vụn và đinh sắt bắn thẳng vào giữa quân Đại Minh Triều, quân Đại Minh Triều gào lên thê thảm.  Loại pháo này mỗi lần chỉ bắn được một phát, sau đó phải nhét thuốc pháo, sắt vụn, đinh sắt vào, mất một canh giờ mới bắn tiếp được.  Do đó quân Nhạc Chung Kỳ chỉ bắn một loạt rồi lùi, nhưng mấy chục phát pháo này đã bắn chết rất nhiều quân Đại Minh Triều, xác thịt kín đường đi.

Doanh trại có bốn cửa chính, lúc này Hồ Quảng Đông và Vạn Văn Thông đang đánh nhau với quân Thanh ở cửa phía Nam.  Hồ Quảng Đông và Vạn Văn Thông liều mạng một hồi cũng đưa được một nhóm binh sĩ Đại Minh Triều ra khỏi cửa Nam, chạy tới con sông Thổ Gia, thấy cây cầu gỗ bắc qua dòng sông này, bọn họ liền chạy thục mạng lên cầu.

Hồ Quảng Đông và Vạn Văn Thông qua cầu được một nửa, bỗng nghe tiếng hô lớn:

– Kéo gãy cầu.

Hồ Quảng Đông cả kinh bèn hét lên:

– Lùi lại!

Nhưng đã trễ, quân Thanh đã giấu sẵn mấy trăm con ngựa hai bên dòng sông, những cây trụ cầu đã được tháo lỏng từ trước rồi dùng dây thừng buộc vào ngựa.  Nghe tiếng hạ lệnh, họ vừa giật cương vừa dùng roi quất, mấy trăm con ngựa lập tức cất vó tiến về phía trước.

Nghe răng rắc mấy tiếng, những cây trụ cầu bị kéo rời ra, cầu gỗ gãy lìa.  Vạn Văn Thông và Hồ Quảng Đông cùng quân đội của hai người trên cầu bị rơi xuống dòng sông Thổ Gia.  Quân Thanh lại bắn tên vùn vụt xuống dòng nước lạnh cóng. 

Đúng lúc này Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang cũng mang quân đội của họ chạy ra được khỏi doanh trại, nhưng quân đội của hai người đứng cách con sông một quãng, nhìn thấy người phe mình đang vẫy vùng trong tuyệt vọng mà không thể cứu viện cho nhau được.  Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang còn đang đau buồn, thì Triệu Phật Tiêu lại xuất hiện cùng với một đoàn quân thiết giáp, lệnh kỳ của họ Triệu vẫy xuống, quân mai phục ở hai bên đều xông lên chém giết.  Quân của Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang được huấn luyện kỹ lưỡng, trong lúc hỗn loạn mà vẫn nghe lệnh của chỉ huy, tập hợp vào một chỗ sắp thành trận thế.  Nhưng đánh được một lúc Lạc Thiết Môn và Trần Tử Sang cảm giác mất đi cả công lực chẳng khác chi hai kẻ không biết võ công nên bị Triệu Phật Tiêu giết chết dễ dàng.

Quân Nhất Đình Phong khi này ở cửa phía bắc đang đánh với Thanh binh, đột nhiên bọn Thanh binh dừng cả lại cho ngựa quay đầu lại.  Quân của Nhất Đình Phong hết sức kinh ngạc, định xung phong lên chém giết, nào ngờ quân Thanh không nghênh chiến mà tiếp tục chạy vòng ra xa.

Nhất Đình Phong còn đang ngạc nhiên, thì thấy Nhạc Chung Kỳ cho ngựa phi đến vẫy lệnh kỳ một cái, lập tức nghe tiếng “rầm rầm” liên hồi không dứt, nổ điếc cả tai, khói đen bay mù mịt. Thì ra dưới chân quân Thanh đã chôn sẵn thuốc nổ.  Thuốc nổ vừa đốt lên, máu thịt bắn vãi ra loạn xạ. Đội ngũ quân của Nhất Đình Phong rối loạn hẳn lên, đối diện lại có loạn tiễn bắn tới, không còn chỗ nào mà chạy trốn, Nhất Đình Phong trúng tiễn mà chết.  Còn lại mấy trăm binh lính của Nhất Đình Phong bị mất đi thủ lĩnh, hoảng loạn không còn đội ngũ gì nữa, chỉ chốc lát là bị đại quân của Nhạc Chung Kỳ diệt sạch. 

Quân của Tần Thiên Nhân cũng không hơn gì mấy, đang bị quân đoàn của Ngụy Tượng Xu vây chặt.  Quân Thanh lại bắn tới một loạt tên, quân của Tần Thiên Nhân chết mất khá nhiều, mấy lần xung phong ra ngoài nhưng không được.

Thế lửa trong trại lính càng lúc càng mãnh liệt, đã có người bị thiêu sống. Trong bụi khói có mùi thịt nướng nghe mà lợm giọng.  Toàn doanh trại đầy những tiếng la hét.

Tần Thiên Nhân thoáng thấy cửa phía đông có thể đánh ra được, bèn nói với binh sĩ của mình:

– Phía cửa đông ít địch, chúng ta mau mau chạy tới đó.

Rồi nắm tay dẫn nữ thần y vừa đánh vừa tiến về hướng đông.  Năm trăm thân binh cầm trường đao hộ vệ tổng đà chủ lập tức mở đường. Tần Thiên Nhân đang lâm nguy nhưng vẫn trấn tĩnh được, thừa cơ hội chất độc chưa bộc phát trở lại mà thống lĩnh số tướng sĩ còn lại đột kích ra ngoài.  

Dương Tiêu Phong ngồi trên ngựa trên gò cao nhìn thấy Tần Thiên Nhân vừa đánh vừa lùi dần về hướng đông, bèn gọi Tô Khất:

-Tô phó tướng, thống lĩnh bản đội đi tăng viện, bao vây cửa đông!

Tô Khất hiểu ý bèn dẫn quân đi hổ trợ cho quân đoàn của Ngụy Tượng Xu.

Tần Thiên Nhân đánh gần ra được cửa đông, lòng mừng thầm, chỉ còn vài bước nữa là thoát khỏi rồi, đột nhiên thấy ngực đau nhói lên, hai cánh tay mềm nhũn, tay cầm bàn tay nữ thần y lỏng ra, rồi hai đầu gối chàng sụm xuống, ngồi bệt dưới đất, tưởng chừng có hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao nhỏ đang đâm chém trong người, nhịn không nổi kêu lên một tiếng.  Nữ thần y kinh hãi, kêu lên:

– Thiên Nhân!

-Chất độc của huynh đang tái phát, thời hạn một cây nhang đã qua rồi…

Toàn thân co quắp, hai hàm răng đập vào nhau, Tần Thiên Nhân hổn hển tiếp:

– Nhưng không sao…để huynh thử vận khí… vận khí… ép chất độc xuống trở lại…

Chàng lập tức vận khí xuống đan điền, toan ép chất độc trong mình xuống. Ngờ đâu không vận khí thì còn đỡ, vừa mới đề khí thì tứ chi luôn cả toàn thân đau nhói lên, nội tức trong mình chỉ đưa xuống được vài tấc, lại xông ngay lên.  Khi này chàng lại nghe tiếng chân dồn dập, chàng thấy Tô Khất dẫn một đoàn thân binh đang tới để cùng với Ngụy Tượng Xu vây cửa phía đông.  Tô Khất chạy gần tới nơi, Tần Thiên Nhân lại cố gắng đề khí một lần nữa, nhưng thấy chân tay tê dại, biết mình trúng phải chất độc cực kỳ lợi hại không thể nào dùng nội lực chèn ép được liền nói:


-Tây Hồ!  Tha lỗi cho huynh, huynh là tướng công của muội mà không bảo vệ được muội, hãy tha lỗi cho huynh.

Nữ thần y quỳ xuống lắc đầu, ôm chặt lấy cổ chàng, khóc nức nở:

– Muội không ân hận, muội sẽ mãi mãi thương yêu huynh.  Huynh nói muội ngu khờ cũng được, dại dột cũng xong, muội nguyện cùng chết với huynh, từ nay hai đứa mình không còn rời xa nhau nữa.

Trong lúc hỗn loạn đó, hai người họ bỗng nghe có tiếng quen thuộc hô lên:

– Tổng đà chủ, huynh đang ở đâu?

Thân binh của Tần Thiên Nhân vội la lên:

– Ở đây!

Hóa ra người vừa hỏi đó là Lâm Tố Đình.  

Lâm Tố Đình thấy đại quân Thanh trùng trùng, không hề tỏ vẻ khiếp sợ, sấn lại giao chiến vô cùng quyết liệt.

Tần Thiên Nhân thấy nàng trở về, trong lúc nguy cấp nàng từ đâu cầm trường kiếm chạy tới liều mạng đánh quân của Ngụy Tượng Xu, khiến cho chàng không khỏi xúc động trong lòng, mới an tâm dùng chút hơi tàn mà đánh với Tô Khất.

Trong một lần Ngụy Tượng Xu đang ở trên ngựa, dùng trường đao chém xuống đầu một người lính Đại Minh Triều, Lâm Tố Đình liền nhảy đến tạt kiếm lên đỡ.  

Keng!  

“Đao pháp của tên này rất khá,” Lâm Tố Đình nhủ bụng khi hai thanh đao kiếm của nàng và họ Ngụy chạm nhau.  Nàng vận toàn bộ công lực vào hai cánh tay, dùng sức đẩy thanh đao của Ngụy Tượng Xu lên.  

Ngụy Tượng Xu cũng áp sát thanh đao rồi kéo một đường.  Ken két!  Tiếng hai thanh sắt va chạm nghe ê cả hàm răng.  Lửa tóe ra nhiều tia nhấp nhánh.

Lâm Tố Đình đang đứng dưới đất nên yếu thế hơn, đột nhiên nàng nghĩ ra một kế, liền bặm môi thổi nhẹ một cái.  Tức thì một cây kim nhỏ xíu cỡ hai phân phóng ra khỏi miệng nàng, biến mất trong đầu con ngựa của Ngụy  Tượng Xu, khiến cho nó lồng lên như đang chạm mạch.  Ngụy Tượng Xu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra với con ngựa của mình thì đã bị nó hất rơi xuống đất.

Bịch!  Ngụy Tượng Xu và ngựa đều cùng lúc ngã quật sang bên. Ngụy Tượng Xu bật dậy ngay nói:

– Quân vô sỉ!

Ngụy Tượng Xu vừa nói vừa dùng đao điểm mặt Lâm Tố Đình, rồi liếc thấy con tuấn mã yêu quý của mình chết bất đắc kỳ tử, Ngụy Tượng Xu điên tiết quát tiếp:

– Sa trường con vật vô tội vạ, sao ngươi hành hung con tuấn mã của ta?  

Lâm Tố Đình câm nín như cô hồn, không đáp một lời, chỉ dùng kiếm chém búa xua làm Ngụy Tượng Xu phải khuấy đao liên hồi chống trả lại.  

Lâm Tố Đình đang đánh với Ngụy Tượng Xu, bỗng nhác thấy bảy tên lính Thanh đang lắp tên để bắn về hướng Tần Thiên Nhân.  Nhưng tên chưa kịp rời nỏ thì nàng dùng thanh kiếm đang cầm trong tay phóng đi, kiếm bay vù vù đến cắt ngọt vào phía sau gáy bọn lính Thanh, giết chết hết bảy tên đang cầm cung tên. 

Ngụy Tượng Xu thấy nàng không còn binh khí trong tay nữa, cả mừng vội dùng đao đâm tới.  Lâm Tố Đình ngã người ra phía sau rất nhanh, tránh đường đao đang đâm vào ngực nàng, rồi rút song nhị khúc côn cất trong ngực áo ra quấn lấy lưỡi đao của Ngụy Tượng Xu. 

Lâm Tố Đình giật mạnh một cái, đao của Ngụy Tượng Xu rời khỏi tay gã.  

Ngụy Tượng Xu lúc bấy giờ chẳng còn binh khí chi nữa, trên gương mặt căng thẳng thấy rõ.  Lâm Tố Đình cũng nhận biết, nhếch mép cười một cái, tay phải nàng cầm phía đầu một thanh côn, tay trái nắm phía đuôi thanh còn lại, nàng giữ thẳng hai thân côn và tấn công bằng đầu côn vào huyệt đản trung của Ngụy Tượng Xu.  Bằng các động tác phong phú Lâm Tố Đình làm chủ song nhị khúc côn rất thành thạo.  Nàng biết phản lực của côn bật rất mạnh, nên trụ tấn cho thật vững để không bị phản tác dụng khi dùng côn nhị khúc.

Lâm Tố Đình nghĩ đến Tàu Chánh Khê, trong đầu nóng phừng phừng, nàng dồn hết lửa giận vào đầu côn, khiến cho mỗi lần đánh ra là đòn đi rất nhanh, lực cực mạnh.  Lâm Tố Đình liên tục cầm một thanh côn và đánh văng thanh còn lại vào ngực Ngụy Tượng Xu, khiến cho hắn liên tục nhảnh tránh, mồ hôi mồ kê nhể nhãi. 

Lâm Tố Đình hết loan côn thì tới thu côn, luân phiên nhoang nhoáng.  Ngụy Tượng Xu không biết lấy gì mà đỡ, trong lúc nguy cấp chỉ biết dùng hai cánh tay mà đỡ đường đi của côn được đánh ra.  Tim họ Ngụy đập thình thình, liên tục giơ tay gạt trái gạt phải, xéo, dọc, ngang, chưa đầy một khắc hai cánh tay y đã tứa máu. 

Thế côn của Lâm Tố Đình đặc dị, chiêu thức biến hóa khôn lường khiến cho Tần Thiên Nhân đang đánh cách đó một quãng cũng ngỡ ngàng.  Lâm Tố Đình khuyên, ném, rồi phan côn vô phần bụng Ngụy Tượng Xu, ép họ Ngụy phải liên tiếp nhảy tránh.  Ngụy Tượng Xu nhủ bụng cũng may ta đây võ nghệ không tệ, chứ hớn hên một chút là bị ba mươi hai biến thể của nàng đả bại ngay.

Đánh nhau thêm một lúc nữa Lâm Tố Đình lừa được thế công phá bằng hai đầu côn theo chiêu Tế Thiên Giáng Địa.  Nàng xuất đòn theo chiều nghịch, lấy nghịch để chế thuận làm Ngụy Tượng Xu không định được phương hướng của côn đi mà rơi vào thế quẩn.  Binh một tiếng, Ngụy Tượng Xu trúng một đòn chí mạng vào ngực, lập tức nhỗ một bãi máu.

Võ công của Lâm Tố Đình thiên về tạp nham, binh khí nào cũng có thể sử dụng được, khác với Ngụy Tượng Xu chỉ tinh thông một loại đao thuật nên Lâm Tố Đình chiếm nhiều ưu thế hơn.  Ngụy Tượng Xu bị trúng một đòn đó gần như đuối sức hẳn đi, cảm giác muốn bại. 


Lâm Tố Đình lại lia côn quẹt trúng bả vai và bắp chân Ngụy Tượng Xu, vì khi này hai chân gã không còn linh động nữa.  Lực phản đòn của Ngụy Tượng Xu cũng bớt mạnh, linh hoạt yếu hơn ban đầu rất nhiều.  Lâm Tố Đình thừa cơ họ Ngụy đang loạng choạng hai chân mà xuất thêm một đòn nữa, lần này nàng đánh vào cổ khiến Ngụy Tượng Xu không tránh được, gãy cổ mà chết.  

Tô Khất khi này cũng bị Tần Thiên Nhân dụng Song Long quyền đánh cho văng vào một căn lều đang cháy.  Tiếng của Tô Khất la lên oai oái hẳn nhiên đã bị bỏng.  Lâm Tố Đình nhân lúc binh sĩ của Tô Khất đang chạy đi cứu gã, nàng căng thanh côn trong tay ra làm thế thủ, lùi dần về phía Tần Thiên Nhân nói:

-Tổng đà chủ!  Lúc nãy muội thấy cửa tây Thanh binh không nhiều lắm, chúng ta nên thoát ra từ đó!

Tần Thiên Nhân gật đầu.  Nàng xoay côn vòng vòng, quất nghe chan chát nói:

-Đi thôi!

Rồi xung phong dẫn đầu nhóm người chạy thoát ra ngoài từ cửa tây.  Quân Đại Minh Triều bên trong không còn ai chỉ huy nữa, mà ba cửa trại lính đều bị trọng binh Chính Bạch Kỳ giữ chặt.  Họ chạy tới chạy lui một hồi, rốt cuộc cũng bị thiêu chết trong biển lửa.

Tần Thiên Nhân, Lâm Tố Đình, nữ thần y và một số quân Đại Minh Triều chạy theo hướng tây, chạy mãi chạy mãi, ở đây chỉ có một con đường là dẫn lên núi Kỳ Bàn.  Sườn núi lúc này đóng băng rất trơn, nhưng người Đại Minh Triều vẫn sải bước như bay.  Tần Thiên Nhân dùng sức bế nữ thần y trong tay chạy lên đỉnh núi.

Binh sĩ triều đình không ngừng rượt theo phía sau lưng họ.  Tần Thiên Nhân dẫn người tiếp tục tháo chạy, quyết không dàn trận đánh nhau với quân Thanh.  Mãi đến xế chiều, họ chạy đến một vực thẳm sâu nghìn trượng.  Nữ thần y nhìn phía trước không thể đi được nữa, cảm giác như đang lâm vào tuyệt cảnh. Nàng nghĩ đến gần hai vạn tinh binh chỉ trong một đêm hoàn toàn chết hết, không sao nén nổi bi ai, nước mắt rơi xuống.

Tần Thiên Nhân định thoái lui, nhưng bấy giờ mới nhìn thấy ở trên núi có vô số binh sĩ của triều đình đã dàn trận chỉnh tề, hoàn toàn không phát ra tiếng động.  Khi nãy nhìn xa xa chàng chỉ thấy những lá cờ rồng xanh mọc như rừng rậm, những chiếc thuẫn hình tròn vây quanh như những đám mây.

Đoàn binh mai phục này ào ào xông đến đánh quân của Tần Thiên Nhân, làm núi Kỳ Bàn bụi tuyết tốc cuồn cuộn lên trời, tiếng binh khí va vào nhau vang rền như sấm sét. 

Tần Thiên Nhân vừa phải bảo vệ cho mình vừa phải lo cho nữ thần y nên bước chân chậm hẳn đi, vả lại trong mình còn đang bị chất kịch độc hoành hành.  Nhưng trong một lần chàng thấy hai tên lính Thanh cầm trường thương và trường mâu tấn công hai bên tả hữu, Tần Thiên Nhân vẫn phản ứng khá nhanh nhẹ, choàng tay qua eo nữ thần y rồi đưa nàng cùng nhảy lên cao hai trượng.  Hai tên lính Thanh mất đi trọng điểm công kích, tránh không kịp nữa, liền bị hai cây thương theo đà mà đâm lủng ruột. 

Một tên lính Thanh đang chờn vờn bên ngoài chưa dám tiến tới gần Tần Thiên Nhân, nói với tên đồng bọn:

– Hay là chúng ta nhắm bắn tên vào cô gái, để hắn phải ra sức cứu cô ấy mà phân tâm, ta có thể bắt tên phản tặc?

Nhưng một tên lính Thanh khác đã cản:

– Không được! Ðừng có mạo phạm tướng lệnh của Phủ Viễn tướng quân!

Tô Khất được lệnh tiêu diệt sạch người Đại Minh Triều, chẳng màng vết bỏng ở sau lưng, lúc này cũng đến nơi, gia nhập vào đoàn quân đã mai phục sẵn trên núi Kỳ Bàn.  Quân của Tô Khất sử nhiều loại vũ khí chứ không chỉ riêng trường mâu, nào đao nào kiếm, rồi phủ, chùy.  Còn đội quân của Tần Thiên Nhân khi này là quân của đội năm, chuyên sử côn làm binh khí.  Côn của quân đội năm có hình dạng phong phú, trung, đoản, trường, một khúc, nhiều khúc. 

Quân của Triệu Phật Tiêu và Nhạc Chung Kỳ cũng đang lên núi, những binh sĩ này cầm cờ trắng, dài đến mấy dặm, trông xa xa như một con trăn đang ngoằn nghèo bò lên núi Kỳ Bàn.  Tần Thiên Nhân vừa đánh vừa nghĩ thầm: “Dương Tiêu Phong, hắn đem bao nhiêu binh mã ngự doanh điều động ra cả, chỉ cốt bắt được ta sao?” 

Bên phe Tần Thiên Nhân người đã mệt mỏi mà số lượng cũng không nhiều, không thể cản trở được đại quân Thanh đang hừng hực khí thế, thừa thắng xông lên.  Đánh nhau một lúc rốt cuộc chỉ còn lại Tần Thiên Nhân, nữ thần y và Lâm Tố Đình.  Tô Khất hô lớn:

– Phản tặc Đại Minh Triều, còn không mau đầu hàng!

Tô Khất đứng trước mặt ba người Đại Minh Triều khoảng vài chục thước, sau lưng gã binh sĩ kẻ thì cầm đao, kẻ thì cầm thương giơ lên, nhưng vẫn sợ “Nam hiệp thần quyền” nên không dám đến gần. 

Không bao lâu Triệu Phật Tiêu và Nhạc Chung Kỳ đã hội quân với Tô Khất.  Triệu Phật Tiêu biết Tần Thiên Nhân bị trúng kịch độc, nhưng vẫn còn lo họ Tần có thể dùng chút tàn sức mà sử Thiên Thủ Thiên Nhãn quyền, mới nghĩ đến dùng kế kích tướng mà chọc tức, để chất độc di chuyển đến khắp các tĩnh mạch.  Triệu Phật Tiêu nói:

-Tô phó tướng ngài nhìn mà xem, thê tử của hắn trông rất xinh đẹp, nếu bắt cô ả về dâng cho Phủ Viễn tướng quân chắc tướng quân sẽ thích lắm.

Tô Khất đương nhiên là hiểu dụng ý của Triệu Phật Tiêu, cũng nhìn qua nữ thần y một lượt, làm bộ tặc lưỡi nói:

-Ừ, nhưng ta trông thê tử hắn mảnh mai như thế, không biết có chịu được những cú thúc mạnh như vũ bão của một võ tướng không nữa?

Tô Khất và Triệu Phật Tiêu nói rồi bật cười ha hả. 

Đoàn quân phía sau Tô Khất và Triệu Phật Tiêu cũng nhìn hai cô gái đăm đăm.  Chả là Dương Tiêu Phong rất khắt khe với binh sĩ, ngoài việc huấn luyện nghiêm ngặt thì mỗi lần hành quân đều không cho phép quân đội chém giết hay làm thương hại đàn bà con gái.  Vì lẽ đó mà binh đoàn Chính Bạch Kỳ ít tiếp xúc phụ nữ, cho nên khi thấy hai cô gái xinh như hoa như ngọc đứng trước mặt, họ không kiềm được cứ thô thố mắt mà ngắm.   

Tần Thiên Nhân nhìn qua một loạt rất nhiều cặp mắt đang chiếu thẳng vào nơi nữ thần y và Lâm Tố Đình đang đứng, lại nữa nghe lời mạo phạm đến thê tử chàng thì quả nhiên rất kích động, thu nắm tay lại, những khớp xương vang lên nghe răng rắc.  


Tần Thiên Nhân nghĩ ngay tới cảnh Dương Tiêu Phong vật hiền thê của chàng xuống giường để chiếm hữu nàng.  Chiếc yếm đào màu hồng phấn rách bươm, nàng thảm thương hứng trọn từng cú dập như chày giã cối từ một con thú hoang đang mùa động cỡn.  Đôi chân trắng nõn co giật chơi vơi, thân hình thon nhỏ run lên bần bật như một chiếc lá trong cơn mưa bão.  Dương Tiêu Phong như một con ngựa bất kham không chịu dừng vó, vẫn điên cuồng vùi hoa dập liễu tơi bời…

Tần Thiên Nhân lại nghĩ đến Dương Tiêu Phong xuất thân là người Mãn, đem binh mã chiếm cứ đất đai trung nguyên, tiêu diệt bang hội phục Minh, đoạt cả dãy núi Thiên Sơn, lại còn sắp sửa chiếm nốt cả người con gái mà chàng hết lòng thương yêu.  Tần Thiên Nhân cảm giác như mình mất đi tất cả.  Thử hỏi trên cõi đời này còn điều gì đau khổ hơn? 

Triệu Phật Tiêu thấy mặt tổng đà chủ đỏ gay, tiếp tục bật cười vang:

– Tại hạ nghĩ, thần quyền Nam hiệp ngài hãy khoan xuất thủ là sẽ có lợi hơn!  Nên nhớ là trong mình đại hiệp có nhiều chất độc lắm đấy, nếu cử động sớm, độc tánh phát tán sớm! Ha ha! Ha ha.

Quả nhiên Tần Thiên Nhân nghe lòng ngực đau nhói, vội đề tụ chân khí thử xem có thể chống được bao nhiêu lâu.  Quả nhiên chàng cố gắng mấy lần, chân khí không vận hành như ý muốn.

Tần Thiên Nhân quyết định dùng công lực còn lại mà đánh nhanh gọn, trước khi độc tánh hoàn toàn bộc phát trở lại.  Triệu Phật Tiêu và Tô Khất đang cười ngạo nghễ, bất giác hai người thấy Tần Thiên Nhân nhún chân nhảy tới trước mặt, cứ xông song quyền đánh ra.

Triệu Phật Tiêu và Tô Khất giật mình, định vận quyền chống trả thì thấy chiếc bóng bay vụt qua trước mặt hai người, rồi Tần Thiên Nhân té bật ngửa ra đất.

-Ngươi…

Tần Thiên Nhân nhận thấy người vừa xuất hiện cứu Triệu Phật Tiêu và Tô Khất chính là Khẩu Tâm, tức tối thốt lên một tiếng rồi ôm ngực thổ một ngụm máu.

Khẩu Tâm xuất ra một chưởng rồi đứng đối diện Tần Thiên Nhân, cười khà khà.

Lâm Tố Đình cùng nữ thần y đỡ Tần Thiên Nhân đứng dậy, Lâm Tố Đình mắng:

– Cẩu tặc!  Thật uổng công ta từ lâu kính mi là một phương trượng đại từ đại bi, hôm nay mi lại đi đầu quân cho triều Thanh, làm chó săn cho bọn Thác Đác, hành vi như thế thiên địa sẽ không bao giờ dung thứ ngươi, nhất định ngươi sẽ gặp quả báo!  

-Ha ha!  Nghe thật nực cười! – Khẩu Tâm đáp – Hôm nay bổn gia sẽ báo ứng bọn các ngươi trước, còn ngày lão Thiên báo ta hãy còn xa lắm, ha ha. 

Khẩu Tâm nói đoạn tặc lưỡi thêm lời:

-Các người và con mụ già Cửu Nạn, ai cũng không có dịp sống để chứng kiến ngày tàn của bổn gia!

Khi này chất độc trong mình Tần Thiên Nhân đã gần như bộc phát hoàn toàn, thở không ra hơi, chỉ trợn mắt nhìn Khẩu Tâm.  

Lâm Tố Đình thẫn thờ: 

-Sư phụ… sư phụ…  Ngươi… ngươi vừa nói gì…

-Đại muội muội – Khẩu Tâm nheo mắt chế giễu – Tai muội có vấn đề à?  Đại ca nói lớn vậy mà không nghe được?

Khẩu Tâm quắc mắt sang Tần Thiên Nhân:

-Thôi được, nếu bọn các người còn chưa nghe rõ thì để ta lặp lại, chính ta đã lừa mụ già tới vực thẳm, đánh mụ té xuống núi, không chết mới lạ.

Lâm Tố Đình nghe Sư Thái đã bị sát hại, lập tức bật dậy nói: 

-Ngươi vì lợi quên nghĩa, ám sát cả sư phụ, giết hại huynh đệ đồng môn.  Hôm nay ta nhất định phải thế thiên hành đạo, Lâm Tố Đình ta quyết không tha ngươi!

Dứt lời định xông lên, nhưng Khẩu Tâm lấy bao phục đeo trên lưng vứt vào người nàng.  

-Đại muội muội – Khẩu Tâm nói – Khoan hãy nóng giận, người xưa có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, muội chưa nghe à?  Đại ca thấy bọn các người cũng sắp về chầu Diêm chúa rồi, rất đáng tội nghiệp, nên tặng các người món quà, sao không mở ra xem?

Lâm Tố Đình khinh bỉ Khẩu Tâm đến tận xương, không màng đón lấy khiến bọc vải rơi xuống đất, cây phất trần và cánh tay đẫm máu rơi ra. 

Nữ thần y và Tần Thiên Nhân nhận thấy cánh tay Trương Quốc Khải đang lăng đi long lóc trên đất, không khỏi đau lòng xót xa.  Tần Thiên Nhân nhắm mắt thở một hơi, không còn sức lực để nhặt lên nữa, còn nữ thần y thì nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.

Lâm Tố Đình cũng nói trong nước mắt:

-Uổng công sư phụ ta đã nuôi nấng ngươi bao năm, từ nhỏ tới lớn luôn xem ngươi không khác gì con ruột, ngươi lại nhẫn tâm như vậy với người.

-Phì! 

Sắc mặt Khẩu Tâm không thay đổi, nhổ một bãi nước bọt nói:

– Ngươi có tư cách gì dạy đời đại ca ngươi!  Để đại ca nói cho bọn các ngươi hiểu, nhân nhượng là tự sát, độc ác mới huy hoàng!  Các ngươi ngu muội đi theo mụ già có ích lợi gì, chỉ tổ đâm đầu vào chỗ chết!

-Khẩu Tâm…

Tần Thiên Nhân bấy giờ mới thốt lên lời được, nói bằng giọng mỏi mệt vô cùng:


– Ngươi vốn cũng là một bậc chính nhân quân tử kia mà, lúc xưa đã từng cùng với sáu anh em chúng tôi cứu giúp rất nhiều bá tánh, ở Túc Châu chúng ta cùng ép tri phủ xuất kho phát lương, ở Cam Túc cùng cứu nạn Hoàng Hà, tại sao bây giờ ngươi lại ra nông nổi này, cam tâm làm chó săn cho triều đình?  

Tần Thiên Nhân dứt lời ôm ngực ho một tràng, máu từ trong miệng lại bắn ra.  

Khẩu Tâm đưa mắt nhìn nữ thần y, thấy nàng nắm chặt tay Tần Thiên Nhân, ánh mắt chăm chú lo âu.  Khẩu Tâm thấy nàng lo lắng cho Tần Thiên Nhân như thế, trong đầu không khỏi bốc lửa giận cuồn cuộn.  

Người ta nói rằng kẻ nào yêu thương nồng nàn thì căm thù cũng sâu sắc.  Từ tình yêu biến thành lòng thù hận chỉ cách một sát na!

Quả nhiên Khẩu Tâm nhìn xoáy vào Tần Thiên Nhân nói:

– Ngươi hận đại ca lắm đúng không?  Nhưng đúng ra, người đáng trách nhất chính là bản thân ngươi!  Tất cả những gì đã xảy ra cũng là lỗi do ngươi, họ Tần kia!  Cái bóng của ngươi quá lớn!  Suốt đời ta cứ phải nấp dưới cái bóng của ngươi!  Bọn Hồ Quảng Đông và tất cả các người trong hội đều là một bọn đần độn có mắt không tròng!  Ta mới xứng làm thủ lĩnh, trong suốt bấy nhiêu năm ta đã vào sinh ra tử, làm biết bao việc cho Đại Minh Triều, thế mà chiếc ghế tổng đà chủ… chiếc ghế đó lẽ ra phải chính do ta đảm nhiệm! 

-Ngươi câm mồm tên đốn mạt!

Lâm Tố Đình nghe Khẩu Tâm muốn trở thành người lãnh đạo bang hội, cũng phun một bãi nước bọt, quát đanh:

– Ngươi không xứng thống lãnh tam quân!

Tần Thiên Nhân khi này hãy còn nhìn cánh tay của Trương Quốc Khải đang dính đầy bụi và tuyết, lắc đầu nói bằng giọng ão não:

-Uổng công tam đệ từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng lo lắng cho ngươi, cứ hễ mỗi lần có món ngon quà tốt cũng dành phần ngươi.  Tại sao ngươi lại có thể đối đãi đệ ấy như vậy?  Ngươi thật không còn tánh người nữa.

Khẩu Tâm nghe nhắc chuyện xưa với Trương Quốc Khải, sắc mặt có biến đổi một chút, nhưng chỉ một chút thôi, sau đó Khẩu Tâm lấy lại vẻ lạnh lùng đáp:

-Lẽ ra ta cũng không muốn giết hắn nhưng Trương Quốc Khải cứ một mực làm con chó trung thành của ngươi, vả lại hắn biết quá nhiều chuyện, nên không thoát khỏi cái chết!

Nữ thần y cũng nhớ chuyện xưa với Trương Quốc Khải, những gì chàng làm cho nàng, trong lòng nàng cũng phẫn hận vô bờ bến, quắc mắt nhìn Khẩu Tâm.  

Khẩu Tâm thấy nàng ai oán nhìn mình, hướng về phía nàng, dịu giọng nói:

-Muội muội à, muội đừng nhìn đại ca như vậy.  Đại ca biết muội buồn lắm, phải không? Huynh biết muội đang lo cho Trương Quốc Khải ở một mình dưới đó sẽ cô đơn lắm, đúng không?  Nhưng muội không cần phải lo, Cung Từ Ân, Đoàn Khiết Tường, Tàu Chánh Khê cũng đã đi gặp hắn cả rồi, vả lại lát nữa đây Tần Thiên Nhân cũng theo gót chân mấy người ca ca của muội.  Dưới âm tào địa phủ họ có thể bầu bạn với nhau.  Thế nào, muội cảm thấy đại ca xếp đặt như thế có vừa lòng không?  Nếu muội vẫn thấy không đủ, thì huynh mang cả Cửu Dương xuống cùng chung vui với mấy người họ nhé?  Thế nào?

-Tên chó săn, ngươi chớ vội vui mừng! 

Lâm Tố Đình trong lòng luôn tin cậy và ngưỡng mộ Cửu Dương, nghe Khẩu Tâm nói thế bèn đáp:

-Cho dù hôm nay ngươi giết chết được tất cả những người ở tổng đà hồi cương, nhưng vẫn còn thất ca, huynh ấy sẽ không để ngươi yên! 

– Ha, ha! – Khẩu Tâm lại cười nhăn nhở nói – Đại muội muội, muội đang dọa ai đây?  Chắc không phải đang dọa đại ca chứ?  Cửu Dương thì thế nào?  Hôm nay ta sẽ giết bọn các ngươi trước, rồi đem quân tới Đồng Sơn đối phó Cửu Dương! 

Tần Thiên Nhân nghe tới đây không nhịn được nữa, lại cố gắng hết sức bật dậy xông lên, song lần này, hai tay của chàng đánh chưa ra được nửa tầm, đôi chân bỗng nhũn lại, rồi thân hình cao lớn ngã nhào.  Ngã xuống rồi, Tần Thiên Nhân cảm thấy hai tay hai chân như tê dại, không còn làm một cử động nhỏ nào nổi nữa.  Bên tai chàng còn nghe văng vẳng tiếng cười của Khẩu Tâm, tiếng cười đó, hòa lẫn với tiếng vó ngựa từ phía sau đoàn Thanh binh vẳng lại.

Lâm Tố Đình và nữ thần y đỡ Tần Thiên Nhân ngồi lên.

Khi này đoàn Thanh binh đột nhiên rẽ sang hai bên, một người mặt áo giáp bạc xuất hiện trên con ngựa đỏ.

Diện mạo người vừa mới tới này tuấn vĩ, không kém Tần Thiên Nhân chút nào, thân hình cũng hùng vĩ như núi, chiều cao cũng sắp sỉ Tần Thiên Nhân, nhưng trông lạnh lùng hơn, bím tóc người đó dài đen nhánh thả sau lưng, trán cao, cặp mắt có thần, sâu thẳm không đoán được, lưng thẳng và rộng, thân hình toát ra khí thế bức nhân uy hiếp chúng sinh, như một ma thần từ âm phủ hiện lên giữa chốn trần gian.

Dương Tiêu Phong cuối cùng cũng lộ diện, từ khi xuất hiện cặp mắt chỉ hướng về một nơi.  Nhìn thấy nàng, lòng chàng lại dâng lên một nỗi niềm khó tả, vừa thương vừa chua xót và cảm giác tội lỗi.  Chàng nhớ mấy năm trước cũng gặp nàng vào một buổi hoàng hôn như thế này.  Năm đó mặt trời đã ngả về tây, một vị tướng cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn binh sĩ đưa mắt nhìn quanh tứ phía…. Màn đêm dần buông, trên con đường vùng biên ải đoàn binh ngựa của chàng như những chấm nhỏ trong tuyết trời trắng xóa, trên trời lác đác tiếng quạ kêu.  Đột nhiên một cơn bão tuyết thổi đến…  Rồi có lần hai người đi tìm hái Thiên Sơn tuyết liên, nàng đứng dưới ánh mặt trời, nghiêng nghiêng gương mặt bị nắng chiếu hồng, đứng yên ở phía ấy, hoàn toàn giống như một làn gió thanh tân giữa trưa nồng. Tất nhiên là lúc đó chàng còn chưa biết tên thật của nàng. 

Đã ba năm trôi qua rồi chàng mới gặp lại nàng, không kiềm được cảm xúc của mình mà cho ngựa đi tới, đứng cách nàng một trượng.

Tiêu Phong nhận thấy tóc nàng đã dài hơn xưa, gương mặt không khác gì mấy, thân thể đầy đặn nóng bỏng hơn vài phần, đường nét hấp dẫn nhưng dáng người vẫn thanh mảnh như xưa.  Chàng phát hiện ra suốt ba năm nay, chàng luôn khao khát đôi mắt kia, đôi mắt vô tình liếc chàng một lần, vẫn là sức cuốn hút ma muội mà ngây thơ ấy.

Chàng cũng chợt nhận ra chưa bao giờ hết yêu, thậm chí rất đau khổ vì nàng, không biết kiếp trước nợ điều gì mà để bây giờ đau khổ như vậy?

Tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời, chàng đã thay đổi, hàng ngày đều không còn muốn ăn chơi nữa, từ ngày gặp nàng chàng đã mơ về một gia đình có người vợ hiền chờ mình mỗi chiều, chàng yêu và thật sự rất nhớ nàng, luôn có niềm tin rằng nàng cũng có một chút tình cảm với mình, vì nếu không sao lại bất chấp mọi thứ cứu chàng?

Chàng cũng không rõ chàng hăng hái nhận chỉ của hoàng thái hậu đi Giang Nam lần này là để tìm lương y chữa bệnh cho tiểu hoàng đế, hay để tìm nàng?  Để nhìn sâu vào đôi mắt sóng sánh hồ thu, thanh tịnh trong sáng, không một vết gợn.  Để được ngửi mùi hương hoa lan quen thuộc từ chiếc túi thơm nàng đeo trong mình, tỏa ra trong không gian đã khiến tim chàng mềm nhũn.  Đêm đầu tiên trên Thiên Sơn, khi chàng tỉnh lại sau một cơn sốt kéo dài, lần đầu tiên, cái nét thơ ngây tràn trề của một cô gái mới lớn.  Nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng, một cô gái với những đường nét riêng biệt tuyệt đẹp chứ không đơn thuần chỉ là ưa nhìn.

Nhưng lúc này, nàng nhìn chàng với ánh mắt xa lạ, dửng dưng, như không hề nhớ chuyện cũ.

Dương Tiêu Phong ngẩn ra nhìn nữ thần y một lúc, rồi bảo bọn lính đứng bên:

-Các người bắt sống cô gái đó, đem về đây cho ta!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.