Đọc truyện Thanh Triều Ngoại Sử – Chương 33: Tình đầu thiên thu
Tình yêu đôi lứa lặng câm
Tình yêu thế sự ươm mầm là đây
Lữ Nghị Trung, nữ thần y và Thiền Phúc ba người hoà lẫn vào dòng người lũ lượt mua sắm, vừa đưa mắt nhìn ngắm quang cảnh hai bên. Tuy rằng ở Cam Túc, Chiết Giang lũ lụt làm tổn thất mùa màng nhưng ở Hàng Châu vẫn còn yên bình nên phố chợ rất đông vui. Cứ hễ chiều xuống là người các làng Tân Giang, Dư Hàng ra bán vải the, người Tiêu Sơn bán lụa đũi. Ngoài ra còn có gấm vóc của người làng Lâm An, lĩnh của người làng Phú Dương. The lụa đũi vẫn còn để mộc, những người ở Kiến Đức và Đồng Lư đến nhận về nhuộm thâm. Những người ở huyện Thuần An thì nhận về nhuộm màu hay chuội trắng. Những người thợ cửi ở Củng Thự ra Thượng Thành bán xong hàng, lại tìm mua tơ của các nhà buôn ở Hạ Thành để làm hàng cho phiên chợ sau.
Đến một góc đường, ba người chợt nghe tiếng huyên náo, liền cùng một đám đông xúm xít quanh một khoảng đất rộng trước một hiệu buôn vải lớn, trên đó có khoảng chục người mặc đồ màu đỏ và vàng. Thì ra đó là một đám múa lân do ông chủ hiệu buôn vải Nhật Minh mời khai trương chi nhánh mới.
Thiền Phúc chăm chú nhìn đoàn lân người cầm trống người cầm thanh la, rồi não bạt, chờ giờ lành chuẩn bị biểu diễn. Ở giữa mấy người cầm phụ kiện này là hai con lân vàng và đỏ, mỗi con có hai người nâng. Thiền Phúc thích thú chỉ chỉ trỏ trỏ, đầu lân chế tạo rất công phu, bằng giấy bồi cứng, lông gắn rậm rạp, sơn phết đẹp đẽ. Lân đỏ có sừng được buộc mảnh vải cũng màu đỏ, lân vàng không có sừng. Thân của lân là tấm vải dài khoảng năm sảy tay, rộng một sảy, có nhiều miếng vải nhỏ giả làm vảy rồng, nhiều màu sắc. Con lân vì vậy có cái đầu khá to và cái mình khá dài, điều này giúp cho lân có vẻ linh động uyển chuyển khi múa. Trên trán lân gắn một miếng kính tròn nhỏ.
Không nén được tò mò, Thiền Phúc hỏi nữ thần y:
– Tỉ à, sao lân có con có sừng, có con lại không nhỉ?
Nữ thần y mỉm cười đáp:
– Lân đực có sừng, lân cái không có.
Thiền Phúc à lên tỏ vẻ hiểu, rồi hỏi tiếp:
-Thế tỉ có biết nguồn gốc múa lân không? Ý nghĩa của trò này không biết có sự tích gì tỉ kể cho đệ nghe với ạ?
Nữ thần y nhớ lại lời của Cửu Dương, hồi còn nhỏ có lần chàng kể cho nàng nghe, bèn nói:
-Nguồn gốc của trò múa lân à? Hình như có lắm truyền thuyết khác nhau. Người ta kể rằng thời xa xưa ấy có một loài quái thú từ dưới biển Đông lên gây tai họa cho loài người. Di Lặc Bồ Tát mới dùng cỏ linh chi hái trên núi Côn Lôn rồi hóa thân làm ông Địa dụ cho con vật ấy, tức là con lân, ăn cỏ này. Từ đấy nó được thuần phục, chỉ ăn chay, trở nên hiền lành và theo Bồ Tát về trời tu luyện. Hàng năm, vào mùa Tết, ông Địa dẫn lân giáng trần ban phước lộc cho nhân gian. Dựa vào tích này, người ta dựng lại cảnh múa lân trong các dịp lễ và tin tưởng là làm như thế thì vẫn được Bồ Tát giáng phúc lành như xưa. Vì thế khi lân đến nhà múa, lủng lẳng dưới sợi dây cột tiền chủ nhà còn treo thêm rau cải giả làm cỏ linh chi như trong tích cũ.
Nữ thần y nói xong đưa mắt nhìn Nghị Trung ra ý hỏi. Nghị Trung cười đáp:
-Đúng rồi! Theo sự tích khác mà huynh biết thì ngày xưa có năm trời làm thiên tai dịch tả, người chết như rạ. Có một vị lương y lên ngọn núi Côn Lôn tìm thất diệp nhất chi hoa tức cỏ linh chi là loài thuốc quí. Nhưng thuốc này do một con quái thú canh giữ, ông phải dùng mẹo làm thân với nó mới hái được cỏ. Cỏ có bảy lá, ông ta ăn một lá, con quái thú ăn một lá, cả hai nhờ thế được trường sinh. Ông dùng năm lá còn lại luyện thành thuốc rồi rủ con thú đó cùng xuống núi để cứu mọi người thoát khỏi dịch bệnh. Sau đó hai người cùng nhau về trời.
-Vậy thì thầy thuốc đó là ông Địa sao? Còn con thú là con lân?
Thiền Phúc tròn mắt hỏi, Nghị Trung mỉm cười nói tiếp:
-Ừ, cũng có thuyết nữa cho rằng vào thuở khai thiên lập địa, có một con thú ăn thịt người, cứ vào ngày tết hàng năm thì xuất hiện gieo rắc tai họa làm mọi người khiếp sợ. Ngày kia, Đức Di Lặc hiện thân ra tay giúp dân trừ ác thú. Phật hiện thân thành một người mập mạp, bụng to, tay cầm chiếc quạt thần phất lên xua đuổi thú. Đồng thời bảo các đệ tử của Phật giống trống khua chiêng ầm ĩ phụ họa để áp đảo tinh thần con vật, nó khiếp sợ nên bỏ chạy. Con thú đó là con lân, người bụng phệ là ông Địa, các đệ tử nay là nhóm người đánh trống, thanh la…
Thiền Phúc reo lên:
– Hay nhỉ? Nhưng sao sừng con lân kia lại buộc vải đỏ?
Nghị Trung nói:
– Thuyết thứ nhì có nhắc đến việc này, đấy là do có lần lân phạm tội bất kính với Ngọc Hoàng, ngài giận dữ nên trừng phạt lân bằng cách hạ lệnh cho Nhị Lang Thần dùng tam tiên đao chẻ chiếc sừng là nơi chứa đựng sinh lực của lân ra làm hai khiến nó chết đi. Vị lương y nọ đến cầu xin Thánh Mẫu. Nương nương thương xót lân có công cứu chữa dịch bệnh cho nhân gian bèn dùng loại lá thuốc màu đỏ có phép tiên cột chiếc sừng dính lại, rồi đọc thần chú triệu hồn lân trở về, nhờ thế mà lân mới hoàn sinh.
Thiền Phúc suýt soa:
– Ngọc Hoàng thượng đế ác nhỉ? May mà nhờ có Thánh Mẫu nương nương nhân từ!
Rồi nó nhìn thấy một vật trên đầu lân, vội hỏi:
-Ô kìa, trên trán lân có mảnh gì nhoáng thế? Có phải là con mắt thứ ba như của Nhị Lang Thần không hở ca ca?
Nghị Trung lại đáp:
– Không hẳn đâu, đấy chỉ là mảnh gương con gắn trên trán lân mà thôi. Người ta tin rằng nó sẽ làm cho ma quỷ hoảng sợ khi nhìn thấy hình ảnh của chính chúng bị phản chiếu.
Chợt nghe tiếng trống nổi thùng thùng, cuộc biểu diễn bắt đầu. Thiền Phúc lại hỏi:
– Quái, sao chỉ có lân đỏ múa còn lân vàng kia đứng yên một bên?
Nghị Trung chưa trả lời thì nữ thần y nói:
– Cái này tỉ biết nè, đấy là cách “Độc chiếm ngao đầu.’’ Theo vũ đạo này thì chỉ có một con lân biểu diễn độc đấu với bộ pháp hùng dũng, tiến thoái nhịp nhàng, nhảy cao, trèo giỏi thể hiện cái uy, cái dũng của một mãnh tướng, một hảo hán anh hùng tả xung hữu đột giữa vòng vây địch quân giống như viên hổ tướng nhà Thục Hán là Triệu Tử Long phò ấu chúa ở trận Đương Dương Trường Bảng.
Khi lân dứt bài múa, cúi chào mọi người, tiếng vỗ tay khen ngợi vang như sấm. Thiền Phúc và mấy đứa nhỏ thì nhảy cỡn lên hò reo khen hay. Sau đó lân vàng từ từ bước ra nhập cuộc. Hai con lân vờn quanh nhau có vẻ tươi vui, quyến luyến, thể hiện sự hòa hợp, nghĩa tình.
Nữ thần y giải thích với Thiền Phúc:
– Đấy là điệu múa “Song hỉ,” tiểu đệ xem kìa, đôi lân cùng nhau song vũ coi có đẹp không? Tỉ thích điệu múa này nhất. Điệu múa này tượng trưng cho niềm hân hoan khoan khoái, tâm đầu ý hợp như loan với phụng, như vợ với chồng, như đất trời và âm dương tương hợp.
Nữ thần y khi xem điệu múa này hai mắt sáng long lanh.
Thiền Phúc hỏi:
– Thế còn điệu vũ nào khác chăng?
Nữ thần y chỉ nhớ bấy nhiêu, nhìn sang chờ Nghị Trung đáp thay cho nàng:
– Còn có điệu “Tam Tinh” nữa, ba con lân cùng múa, thể hiện ước nguyện của muôn người để đạt ba điều lành là Phúc, Lộc, Thọ. Hoặc cũng để diễn tả truyện Đào Viên kết nghĩa của ba người tướng tài Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi với tình thương yêu gắn bó nhau hơn cả anh em ruột thịt.
Thiền Phúc hỏi tiếp:
-Thế có khi nào bốn con lân cùng múa?
Nghị Trung gật đầu:
-Có chứ, nếu bốn lân thì là “Tứ Quý hưng long” gồm bốn đầu lân trắng, vàng, đỏ, đen, tượng trưng cho bốn mùa xuân hạ thu đông, hoặc bốn phương đông tây nam bắc, hay bốn hiện tượng trong trời đất diễn tả sự sung mãn, trường thọ, mạnh khỏe và hạnh phúc.
Nữ thần y và Thiền Phúc nhìn Nghị Trung thán phục, nữ thần y nói:
– Kiến thức của huynh thực là quảng bác. Đi cùng với huynh trí não của muội mở mang ra rất nhiều.
Nghị Trung nghe nói vậy nhìn nàng dịu dàng. Chàng chưa đáp lời thì khi này một người thanh niên đến nói nhỏ vào tai chàng một câu. Sau đó hắn rời đi. Nghị Trung hạ giọng lặp lại lời này với nữ thần y. Nghe những lời này, nhịp mạch trong người nữ thần y như chạy nhanh lên, nàng nhoẻn miệng cười tươi như hoa, tim đập rộn, hai má đỏ bừng. Lữ Nghị Trung nhìn nụ hàm tiếu kia, cảm giác trong lòng chàng khó mà diễn tả.
Nữ thần y nghe xong khẽ cúi chào Nghị Trung rồi nhanh chóng quay gót rời đi. Nghị Trung bèn đưa Thiền Phúc rẻ sang một ngõ khác, tiếp tục dẫn thằng bé đi thăm chợ Đông Ba của Hàng Châu.
—oo0oo—
Nữ thần y tháo miếng dịch dung trên mặt xuống cất trong áo, theo chân Tần Thiên Nhân, Trương Quốc Khải, Nhất Đình Phong đi dọc bờ Tây Hồ. Khi này bờ hồ vắng người.
Mấy lần nữ thần y liếc mắt trộm nhìn Tần Thiên Nhân. Chàng to cao, vạm vỡ và điển trai một cách chết người. Ở chàng có một nét đẹp nam tính cuốn hút, gương mặt góc cạnh.
Nữ thần y hỏi:
-Chuyến đi vận tải lần này, các huynh định tính sao?
Tần Thiên Nhân nói:
-Chuyến đi này, huynh định dùng phương thức một xe ba ngựa. Hiện thời, ngoài Cam Túc thì còn có hai nơi nữa cũng đang chờ chúng ta tiếp tế lương thực. Đoạn đầu, gạo sẽ được mua và chở từ Tung Sơn Tiếu Lâm, vận tải tới Hà Nam, rồi giao một phần ba số gạo cho tiêu cục Hưng Chấn của tỉnh Hà Nam phân phát cho các người nghèo ở đó. Sau đó, các huynh sẽ tiếp tục đem tới ranh giới Phúc Kiến và Quảng Đông giao cho Trùng Khê Thiếu Lâm. Đoạn đường sau cùng, các huynh sẽ vận tải hết số gạo còn lại đến Cam Túc cho Tàu ngũ đệ.
Nữ thần y nói:
-Ranh giới Phúc Kiến và Quảng Đông nghe nói cướp núi cướp cạn trùng trùng, các huynh đi như vậy e là…
Nhất Đình Phong và Trương Quốc Khải đang đi phía sau hai người, Nhất Đình Phong bước lên một bước nói:
-Cô nương không cần sót ruột, ở vùng Phúc Kiến và Quảng Đông, bốn chữ Nghĩa Đảm Kiếm Khách của Trương huynh đây có thể thông qua núi qua rừng. Vả lại, cô nương chớ quên là danh tiếng của Hồ Quảng Đông tiền bối ở vùng Hà Nam, Phúc Kiến, Quảng Đông cũng không tệ.
Nữ thần y sực nhớ lại Hồ Quảng Đông là người trứ danh nơi mà Tần Thiên Nhân sẽ đi qua, chỉ cần cho biết là mối quen của họ Hồ là không ai dám làm gì cả, giang hồ vì đó mới có câu “oai chấn Hồ Quảng.” Nàng chợt nhận thấy mình lo lắng có phần thái quá, mà nàng vốn dĩ rất bình tĩnh, chỉ khi việc nào liên quan đến chàng mới như vậy, tâm tình bất định. Tần Thiên Nhân là nhược điểm duy nhất của nàng.
Tần Thiên Nhân dừng bước, quay lại phát một cái lên vai Trương Quốc Khải, cười nói:
-Tam đệ, lần này đệ cầm cờ cho ngày thượng lộ, còn huynh, đi vận tải chuyến này sẵn tiện làm mai dùm đệ luôn.
-Ha ha! Được vậy thì tốt -Trương Quốc Khải bật cười – Đệ cũng mong có được một hồng nhan tri kỷ giống huynh!
Nhất Đình Phong bá vai Trương Quốc Khải nói:
-Còn có tôi đi nữa, làm việc khác tôi không đủ sở trường, chứ những việc cầm đao cầm kiếm đi trợ oai cho Trương huynh, tay chân của tôi cũng không chậm chạp.
Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai nữ thần y nói:
-Muội đã thấy chưa, đừng lo quá, lần này có rất nhiều huynh đệ của chúng ta sẽ đi vận tải với huynh, sẽ không hề gì.
Nhất Đình Phong thấy thiếu đà chủ cùng nữ thần y thân mật với nhau, nháy mắt với Trương Quốc Khải nói:
-Trời cũng xế chiều, hai huynh đệ chúng ta mới vừa về tới Hàng Châu cũng chưa ăn gì, thôi thì đi uống vài bầu rượu ăn vài ba con gà nạp sức, sẳn tiện để cho hai người họ có thời gian bên nhau, sáng sớm mai chúng ta lại phải lên đường rồi.
Trương Quốc Khải gật đầu nói phải.
Chờ cho hai người kia đi khuất, Tần Thiên Nhân quay sang nhìn khuôn mặt kiều diễm của nữ thần y mà lòng rung động. Hôm nay nàng đẹp lạ thường. Nàng mặc áo màu hồng ngoài khoác thêm chiếc áo trắng viền lông thú trông thật tao nhã xinh đẹp. Tần Thiên Nhân cất tiếng gọi:
-Tây Hồ.
Thanh âm ấm áp ngọt ngào không thể nào diễn tả được. Câu này vừa lọt vào tai nữ thần y, không dằn được, nàng lập tức sà vào lòng chàng, nhón chân ôm lấy cổ của Tần Thiên Nhân, trong lòng vui mừng tới độ không tả thành lời.
Tần Thiên Nhân thấy mặt người yêu, cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ hiềm lúc nãy có tam đệ và Nhất Đình Phong ở đó, nên không thể nào dang rộng đôi cánh tay ôm lấy nàng cho thỏa niềm nhớ nhung. Hai người đứng ở bên bờ hồ quên mất thời gian, chỉ mong đất trời cứ thế không bao giờ thay đổi. Tiếng kèn tiếng trống vang dội từ đội múa lân, hòa cùng kinh kịch Nhã bộ từ trong tửu lầu của chợ Đông Ba vang ra, hoàn toàn không khiến họ bận tâm.
Hồi 32: Tình đầu thiên thu (hạ)
Hai người đứng tựa vai nhau ngắm những đám mây chiều in bóng trên mặt nước Tây Hồ. Nữ thần y chợt nhớ vài năm trước có lần họ dắt nhau ra một đồng cỏ xanh như gấm. Hai người nằm cạnh bên nhau trên thảo nguyên nhìn bầu trời Tây Hạ pha ánh nắng chiều đỏ rực. Lúc đó Tần Thiên Nhân nói:
-Tây Hồ à, muội hãy nhìn đám mây trên trời kìa, có giống một đàn dê hay không?
Nữ thần y nhìn theo tay chàng chỉ, cười nói:
-Đúng vậy đó nha! Đám mây lớn như con dê lớn vậy đó, đi theo chung quanh là một đám dê con ha.
Tần Thiên Nhân thu tay về, nằm gối đầu lên hai tay thả hồn mơ mộng nói:
-Tương lai, huynh cũng muốn nuôi một đàn dê con.
Nữ thần y đang nằm ngửa trên bải cỏ, liền chống khủy tay xuống cỏ, nghiên người sang bên tròn mắt hỏi:
-Cái gì chứ? Huynh muốn nuôi dê sao hả?
Tần Thiên Nhân gật đầu:
-Ừ, huynh muốn chúng vui đùa chung quanh huynh, mỗi tay bồng một con, lại còn cõng trên lưng một con, lại có thêm hai con quấn quít dưới chân. Đến lúc đó muội nhất định phải giúp huynh.
Nữ thần y thu nụ cười lại nói:
-Huynh chỉ muốn muội giúp huynh nuôi dê thôi hả?
Tần Thiên Nhân nghe giọng nàng buồn buồn, cười nói:
-Không, đương nhiên là giúp huynh làm dê mẹ cho bầy dê con của huynh.
-Nói gì chứ! – Nữ thần y đỏ mặt ngồi bật dậy, tránh ánh mắt tha thiết của chàng – Huynh mới dê đó, muội trong sáng lắm!
-Không chịu thật sao?
Tần Thiên Nhân cũng ngồi dậy theo.
Nữ thần y sau thoáng cúi đầu tiếp tục ửng hồng hai má, nhìn thẳng vào mắt chàng rồi nói bằng giọng rất chân tình:
-Nếu huynh là gì, thì muội là cái đó, huynh là chim muội sẽ là chim, huynh làm cỏ cây muội sẽ làm cỏ cây, nên nếu huynh mà là dê, thì muội cũng sẽ như vậy.
Nói xong nàng nhoẻn miệng cười.
Không có gì đẹp bằng nụ cười của người mình thương.
Lại nữa câu nói như lời hứa hẹn, Tần Thiên Nhân nghe được vui mừng khôn xiết, bắt hai bàn tay làm loa, la lớn:
-Mọi người trên đời, nghe cho rõ đây, mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ nguyện ý làm người họ Tần rồi!
Nữ thần y cũng bắt chước chàng, tiếng nàng cũng vang đi rất xa:
-Đúng vậy, ta nguyện ý làm người của họ Tần đây!
Lời vừa dứt, chàng đã vụt đứng dậy nhấc bổng nàng lên bế trên tay, xoay mình một vòng. Tiếng cười hạnh phúc của đôi trẻ lang xa trên thảo nguyên xanh thẳm.
Ngoài tổng đà ở Hàng Châu bang hội Đại Minh Triều còn một tổng đà thứ hai ở hồi cương, được bay nhảy tự do trên đồng cỏ xanh mát mắt này sau khi thiên hạ thái bình, đều là ước vọng của tất cả những người trong hội.
—oo0oo—
Lại nói tiếp chuyện Tần Thiên Nhân và nữ thần y hai người đang đứng bên hồ. Bấy giờ trời đã tối, nữ thần y hãy còn trông mắt xuống dòng nước đen kịt, chợt thấy bóng một ngôi sao xẹt bay phớt qua, lập tức chắp tay trước ngực.
-Muội đang cầu nguyện à?
Tần Thiên Nhân vương tay ra vuốt tóc nàng, hỏi.
-Vâng, từ lúc Thất ca kể muội nghe sự tích ngôi sao này, hễ mỗi lần sao này xuất hiện muội thường cầu nguyện cho huynh. Nhưng cạnh đó cũng hay cầu nguyện cho Đình tỉ tỉ nữa!
– Vậy ư? Muội cầu nguyện điều gì cho huynh nè?
– Muội cầu nguyện, để cả ba người chúng ta… được bên nhau, hạnh phúc viên mãn.
Tần Thiên Nhân nghe vậy tức thì xoay đôi vai nữ thần y lại đối diện chàng, rồi nâng cằm nàng lên nhìn vào ánh mắt người yêu. Một lúc chàng chau mày nói:
-Huynh cũng mong những lời cầu nguyện của muội sẽ hiển linh. Nhưng huynh chỉ thích thấy muội cười là đã hạnh phúc rồi. Còn người khác thế nào mặc, huynh chỉ muốn được lòng muội!
Nữ thần y nghe vậy cảm động vô cùng, song vẫn nói:
– Nhưng mà…
Nàng chưa nói hết chàng vội lắc đầu:
– Không được! Huynh không bao giờ chấp nhận!
Nữ thần y nhìn vào ánh mắt của người yêu, nàng đã nhìn thấy được cái buồn man mác ở nơi ấy, với giọng đầy đau khổ nàng tiếp:
– Thiên Nhân, huynh khoan hãy từ chối, nghe muội nói đã, muội nghĩ như vậy sẽ vẹn cả đôi đường mà! Tâm sự tỉ ấy thế nào, hai ta đều biết rõ. Tỉ ấy đã yêu thích huynh từ lâu. Trước đó huynh cũng đã có hôn ước với tỉ ấy rồi, đạo làm con cái, bách thiện hiếu vi tiên huynh không có quyền phủ nhận.
Tần Thiên Nhân nhìn thẳng nữ thần y nói:
– Tây Hồ à, huynh không thích năm thê bảy thiếp, bất luận đàn ông hay đàn bà cũng không có quyền làm cho người khác đau khổ. Vì vậy đến thế hệ chúng ta phải dẹp bỏ cái tập tục không hay đó đi.
Đoạn chàng lắc đầu nói thêm:
– Vả lại cái chuyện hứa hôn đó là trong lúc quá bối rối. Khi đó cha huynh đang trong tình trạng thập tử nhất sinh. Vì vậy huynh ngoài chuyện hứa ra chẳng biết phải làm sao nữa. Nhưng rồi sau một thời gian suy nghĩ. Huynh thấy rằng chuyện tiếp nhận hôn sự này là một hành vi bội bạc, tự dối lòng mình, làm một người giả tạo mà huynh đây chỉ muốn sống thật với cảm giác của mình. Huynh không có tình cảm với Tố Đình, không muốn cưới thêm cô ta về để rồi lạnh nhạt với cô ấy, vì nếu huynh như vậy, sẽ chẳng làm cô ấy đau khổ hơn sao? Huynh cũng không muốn bị kết tội là người dụng tình không chuyên. Huynh phải nói thế nào nữa đây, để cho muội hiểu được trong trái tim huynh chỉ có một mình muội, chẳng làm sao dung nạp thêm người khác!
Nữ thần y đứng cúi đầu ngẫm nghĩ.
Tần Thiên Nhân nhìn nàng, lấy miếng giấy nhỏ trong tay áo ra:
– Thôi đi, chúng ta không nhắc đến chuyện đó nữa, nói chuyện của chúng mình hay hơn. Huynh đã chọn được ngày lành rồi, chỉ mong rằng ngày đó mau tới, muội sẽ danh chánh ngôn thuận là người của huynh, để chúng ta đêm ngày có nhau, để khỏi phải khổ vì nhớ thương!
Sau khi khẳng định tình cảm của mình xong Tần Thiên Nhân thấy nữ thần y vẫn im lặng, bèn cầm lấy tay nàng, dúi tờ giấy có ghi ngày thành thân vào tay nàng:
-Tây Hồ à, đến bây giờ muội còn chưa hiểu lòng huynh sao? Từ nhỏ tới lớn huynh chỉ biết đến mình muội thôi!
Nữ thần y nhìn tờ giấy rồi ngẩn lên nhìn chàng. Ánh mắt thành thật của chàng khiến nàng muốn rơi nước mắt, không biết nói xin gì thêm cho Lâm Tố Đình.
Tần Thiên Nhân thấy nàng tiếp tục giữ lặng im, ngỡ nàng vẫn còn chưa hiểu lòng chàng, ôm chặt lấy nàng kéo áp vào ngực chàng. Để nàng thấy tiếng tim chàng đập âm vang trong lồng ngực. Nữ thần y cảm nhận được một tấm ngực đàn ông rắn chắc và ấm áp.
Về phần Tần Thiên Nhân mỗi lần ôm nàng, nhìn nàng thở khe khẽ trong vòng tay chàng, là một nỗi xúc động thật tình chưa từng có trong đời.
Người trong giang hồ hay nói Thần Quyền Nam Hiệp không có nhược điểm, nhưng nếu nói chàng cũng có nhược điểm thì nhược điểm của chàng chính là anh hùng phải lụy mỹ nhân.
-Sáng mai huynh phải đi “áp tiêu,” – Tần Thiên Nhân lại nói, giọng buồn buồn – Đêm nay muội nói những lời này, không lo huynh buồn, không sợ huynh sẽ phân tâm?
Nữ thần y nghe vậy giật mình.
-Được rồi! Muội không nói nữa, ngày mai huynh phải hết sức cẩn thận đó.
Tần Thiên Nhân vuốt ve mái tóc nữ thần y, gật đầu.
Nữ thần y nói rồi tự nhiên cảm giác bất an trong lòng. Tuy biết rằng chàng đã từng theo sư thái hành hiệp không biết bao nhiêu lần, chận đường đánh cướp lương khô của triều đình không biết bao nhiêu vụ, rồi lại mang đi phân phát cho dân chúng ở tận vùng Tây Bắc, hồi cương. Mà lần này cảm giác có gì đó bất ổn, nhưng lá thư Tàu Chánh Khê nói có biết bao nạn nhân đang sắp làm ma đói mà triều đình lại không mở kho cứu tế giúp họ, không thể để họ chịu khổ được.
-Muội vẫn cảm thấy lo, huynh phải xa muội một tháng trời… đến ba mươi ngày chứ đâu có ít?
Tần Thiên Nhân an ủi:
– Một tháng chưa phải là dài. Cũng có thể huynh sẽ trở lại sớm hơn.
Nữ thần y nói:
– Trước đây đối với muội một tháng cũng không phải thời gian quá dài. Thậm chí cả một năm cũng thế. Nhưng bây giờ…. bây giờ thì khác hẳn….
Bất chợt nàng ôm chặt cánh tay chàng, gối đầu lên vai chàng thổn thức nói:
– Bởi vì muội lúc nào cũng nhớ huynh. Lúc nào cũng lo cho huynh. Nếu không có huynh ở bên cạnh chỉ sợ một ngày muội cũng không chịu nổi.
Tần Thiên Nhân dịu dàng nói:
– Muội sẽ chịu được! Chỉ cần nghĩ đến sau này đánh đuổi được bọn người Mãn ra khỏi mảnh đất này, chúng ta có chuỗi thời gian ở bên nhau, ba mươi ngày đó sẽ nhanh chóng qua đi.
Rồi chàng đưa tay áo lau nước mắt cho nàng. Nữ thần y ngập ngừng một lúc rồi gượng cười gật đầu.
Tần Thiên Nhân cũng cười:
– Muội chớ nên lo lắng. Chỉ cần nghĩ đến muội, dù nguy hiểm thế nào huynh cũng ứng phó được.
Nữ thần y ấp úng:
– Huynh nhất định sẽ trở về chứ?
– Đương nhiên, bất luận thế nào, huynh nhất định sẽ trở về.
Tần Thiên Nhân hôn lên tóc nàng, nói thêm:
– Dù có bị chặt đứt cả hai chân huynh vẫn bò về đây với muội.
Nữ thần y nhìn bóng chàng đổ dài trên mặt đất, toàn thân bỗng run rẩy, nước mắt trào ra giàn giụa. Lòng nàng trở nên bấn loạn, như thể dự cảm nỗi bất hạnh nào đó đang đến gần. Câu bông đùa cuối cùng của chàng đã khiến nàng vô cùng lo lắng. Nàng tưởng tượng cảnh chàng bị thất bại trong một trận đánh sắp tới, hai chân bị chém cụt đang bò một cách tuyệt vọng.
Nàng muốn bấp chấp tất cả để giữ chàng bên mình, nhưng không thể làm được, vì hiểu rằng việc của nam nhân, chí trai là ở muôn ngàn phương, nữ nhân tốt nhất đừng can dự vào. Bởi thế nàng không dám đòi lưu giữ chàng lại, mặc dù dự cảm công việc chàng sắp làm lần này sẽ lành ít dữ nhiều.
Không biết làm sao, nữ thần y đành lấy ra hình gỗ Cửu Dương khắc tặng nàng hôm trước, tặng lại cho Tần Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân ngắm người gỗ giống nàng như đúc, nói:
-Mộc mỹ nhân này, huynh sẽ luôn mang theo bên mình.
-Chúng ta sẽ mãi mãi vui vẻ như vậy, huynh sẽ vĩnh viễn yêu thương muội?
Tần Thiên Nhân siết chặt hình gỗ trong lòng bàn tay chàng, gật đầu. Nữ thần y lại nói:
-Có được tình yêu của huynh muội cảm giác thật hạnh phúc.
Dứt lời hai giọt nước mắt lại chảy xuống má nàng. Lúc bé, nàng tưởng cười là vui, bây giờ, lại nghĩ có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.