Đọc truyện Thanh Triều Ngoại Sử – Chương 14: Thần quyền Nam hiệp
Mộng ước đây rồi, anh ở đâu?
Tim em rướm lệ, khóc thương sầu
Lâm Tố Đình đứng trước cửa phòng Tần Thiên Nhân, mấy lần nàng đi qua đi lại nhưng thật lâu sau mới có can đảm giơ tay gõ cửa.
Kẹt. Một tiếng khô khốc vang lên, khi tay nàng vừa chạm vào thì cánh cửa mở ra. Thì ra cửa phòng chỉ khép hờ chứ không có chốt khóa.
Lâm Tố Đình bước vào đưa mắt nhìn khắp nơi bên trong căn phòng.
Phòng ngủ của nam nhân quả tình giản dị, nàng thấy không có gì ngoài một chiếc giường đặt ở nơi góc phòng, cạnh đó có một cái tủ đựng quần áo, giữa gian phòng là một chiếc bàn và hai chiếc ghế, tất cả đồ dụng chỉ bấy nhiêu, vô cùng sơ sài.
Lâm Tố Đình ngồi trên ghế chờ đợi. Thời khắc cứ chầm chậm đi qua.
Từ ngày nàng gặp Tần Thiên Nhân và nữ thần y bên bờ Tây hồ, thời gian cứ thế trôi. Nàng suy nghĩ ra nhiều điều. Rằng chàng và nàng chưa bao giờ thật sự là một cặp. Nàng nhận ra trước giờ nàng chưa từng tặng chàng gì cả, chưa từng nghĩ qua những câu tỏ tình, chưa từng thử nắm tay chàng, cũng chưa từng dám nhìn vào mắt chàng, huống gì là mở miệng nói yêu chàng như nữ thần y. Lúc gần, lúc xa, nhưng nàng và chàng chưa bao giờ đi quá giới hạn mà họ tự đặt ra. Nàng chợt cảm thấy hối hận vô cùng, nhưng có phải là đã quá trễ để thay đổi rồi?
Lâm Tố Đình ôm chiếc áo vào trong lòng, đương nhiên là áo may tặng cho chàng. Màu xanh là màu chàng thường mặc, không hiểu sao chàng lại ưa thích màu xanh đến vậy? Lâm Tố Đình ưỡn ngực, khẽ cười cố tỏ ra vẻ kiêu hãnh và tự tin “mình sẽ dùng cách riêng của mình để đoạt lại trái tim huynh ấy!”
Lâm Tố Đình ngồi gần nửa canh giờ vẫn không thấy Tần Thiên Nhân đâu.
Mà trong giờ phút này nàng lại muốn gặp chàng biết bao. Gặp người nam nhân với đôi mắt nhìn hút thẳng vào trái tim nàng, ánh mắt ấy, như thiêu đốt nguồn nhiên liệu mà nàng chưa bao giờ san sẻ cho ai.
Lâm Tố Đình khẽ vuốt lại chiếc áo cho thẳng nếp, rồi đặt ngay ngắn lên bàn, nàng ngồi đó hồi hộp đến run người, trời thu lạnh, nhưng không phải vì thế nàng run, mà cảm giác được gặp gỡ người thiêu cháy trái tim nàng, trái tim điên cuồng chưa một lần được tưới nguồn hạnh phúc cứ thôi thúc nàng.
Mãi đến khi vầng dương dần ngã sang chiều, Tần Thiên Nhân mới bước vào, nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Tố Đình.
Đây là phòng của nam nhân cơ mà, Tần Thiên Nhân nhủ bụng, thoáng ái ngại nhưng không mời Lâm Tố Đình trở ra ngoài. Chàng cần phải nói chuyện thật thà với nàng, bởi chính nàng là nguyên nhân của tất cả.
Tần Thiên Nhân tiến lại gần Lâm Tố Đình, nghĩ sự thật dù cay đắng đến nhường nào chàng cũng vẫn phải nói ra, sau đó hy vọng nàng học cách chấp nhận, vì không có một lối nhỏ nào để nàng trú ngụ trong tim chàng được, bởi vì tim chàng đã lấp đầy bằng hình bóng của người con gái khác rồi.
-Nhị ca – Khóe môi Lâm Tố Đình nở một nụ cười tươi, nàng đứng dậy nâng chiếc áo lên – Muội mang áo đến cho huynh, là do chính tay muội may đó, nhị ca, huynh mặc vào thử xem có vừa không?
-Đại muội – Tần Thiên Nhân trầm giọng – Cám ơn muội, muội thật có lòng, nhưng tiếc là huynh không nhận được.
Câu nói này của Tần Thiên Nhân khiến Lâm Tố Đình hụt hẫn, cảm giác như tim nàng đập lỡ đi một nhịp.
Tần Thiên Nhân tiếp tục nói:
-Đại muội muội, huynh cần nói chuyện với muội…
-Đừng bảo muội không nên yêu huynh, muội làm không được!
Lâm Tố Đình nói, đầu cuối xuống, dấu đi những giọt nước mắt cũng rơm rớm muốn tuông rơi. Tần Thiên Nhân im lặng, trong lòng tràn ngập ái ngại, chỉ nhìn nàng.
Một lát sau như đã khôi phục bình tĩnh được đôi chút, Lâm Tố Đình ngước lên cất giọng đầy đau khổ:
-Nhị ca, tình cảm là của muội, huynh không ép buộc muội ngừng lại được, nhưng huynh cũng phải nhớ, huynh đã có hôn ước, và vai vế của huynh trong hội là gì.
-Thì sao?
Tần Thiên Nhân hỏi, phát hiện hai mắt nàng đã ngân ngấn nước.
-Nhị ca…
Lâm Tố Đình vương tay ra nắm lấy tay Tần Thiên Nhân, cố bám víu một chút hy vọng nào đó, như một cụm bèo trôi lênh đênh trên mặt hồ chợt bám vào một vật thể nào đó, cố không để cho nước mang trôi đi, dù rằng tia hy vọng rất mong manh.
Lâm Tố Đình nuốt nước mắt, vừa thương vừa giận, tức tưởi nói một hơi:
-Huynh chỉ là ham chơi nhất thời thôi, đúng không? Đàn ông ai cũng như vậy mà, ai cũng năm thê bảy thiếp hết, nhưng họ chỉ là vui chơi qua đường thôi, phải không? Cuối cùng thật ra người huynh yêu chính là muội…
Câu nói của nàng bị bỏ lửng, thay vào đó là những tiếng nức nở nghẹn ngào, đầy đáng thương vang lên, khiến cho người nào nghe được cũng sẽ không tự chủ được mà mềm lòng, mà muốn yêu thương che chở cho nàng. Đáng tiếc bờ vai Tần Thiên Nhân đã trao người con gái khác rồi.
Tần Thiên Nhân đứng đó hít sâu vào một hơi, sau đó nhẹ thở ra, điều cần nhất lúc này chính là tỉnh táo, không được để cơn xúc động của người con gái này làm chàng mềm lòng được, rồi khiến cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
-Không.
Tần Thiên Nhân lắc đầu.
Sau đó từ tốn nói:
-Đại muội à, trên đời này cố làm bất cứ điều gì cũng là một khó khăn với người thực hiện. Nhưng có lẽ khổ nhất là dối lòng mình, để chung sống với một người mà con tim mình hoàn toàn không rung động vì người đó. Điều đó không chỉ mang tới nỗi khổ cho mình, mà còn cho chính cô gái mình yêu.
-Huynh yêu nữ thần y lắm sao, muội ấy có gì hơn muội chứ?
Lâm Tố Đình nghe tới đây không giữ bình tĩnh được nữa, lời nói và nét mặt cũng tỏ vẻ tức giận.
-Tây Hồ không có gì hơn muội cả – Tần Thiên Nhân đáp lời nàng – Muội nói đúng, cái gì cũng không bằng muội, nhưng ở Tây Hồ huynh tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn.
Tần Thiên Nhân trả lời, sau đó động viên Lâm Tố Đình:
-Mà thật sự thì không đáng để muội phải đau khổ nhiều đến vậy khi huynh không đáp trả tình yêu của muội. Muội chỉ nên đau vì một người đàn ông nào đó yêu muội thật lòng. Muội là một cô gái rất tốt. Huynh không yêu muội không có nghĩa là muội thất bại hay không đáng được yêu, mà chỉ là huynh không có diễm phúc được có muội trong đời.
Tần Thiên Nhân còn nói nhiều nữa, muốn tìm mọi cách để nàng chấp nhận thực tế là chàng không yêu nàng một cách nhẹ nhàng nhất.
Sự thật thì chàng không cần phải động viên nàng. Thực ra thì Lâm Tố Đình biết chứ. Nàng đủ cao ngạo để biết rằng cái giá của nàng là như thế nào. Nàng đủ tự tin để hiểu nàng là cô gái ra sao. Chỉ là lúc này con tim nàng không ngừng đập vì chàng, mười mấy năm qua tình yêu dành cho chàng bùng cháy lên dữ dội quá nên thấy trong tim rất đau.
Bên tai nàng vẫn là giọng nói ấm áp thường ngày nàng thích nghe đó, âm thanh đều đặn vang lên, mà sao giờ đây nghe buốt cả lòng.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa, Tần Thiên Nhân đề cập đến chuyện hai người nên đi gặp những trưởng lão trong hội, để xin hủy bỏ hôn sự, càng sớm càng tốt. Đương nhiên là Lâm Tố Đình không chịu.
-Huynh biết là huynh đang nói cái gì không?
Lâm Tố Đình cuống quít hỏi.
– Huynh biết là huynh đang nói gì! Huynh cần có Tây Hồ, Tầy Hồ cũng cần huynh. Một năm lại đây huynh nhớ Tây Hồ đến phát điên. Đại muội à, hai chúng tôi vốn thuộc về nhau. Đáng lý ra huynh nghĩ chỉ cần muội đồng ý hủy bỏ hôn lễ là huynh sẽ đi nói với sư thái. Nhưng bây giờ huynh biết cho dù không có Tây Hồ huynh cũng sẽ không thành hôn với muội đâu, đơn giản vì huynh không yêu muội, giữa hai đứa chúng ta chỉ có thứ tình cảm đồng môn…
Trí não Lâm Tố Đình vẫn chưa tỉnh táo hẳn, hoặc nàng không muốn hiểu, rằng việc hôn nhân này sẽ không thành được rồi. Đang khi ruột gan trăm mối tơ vò, lại nghe tiếng quạ kêu xa xa bên ngoài cửa Hắc Viện, nàng càng rầu gan rối ruột hơn, thật quả là chẳng biết chui vào đâu cho đỡ khốn khổ. Nàng không ngăn được nước mắt cứ tuôn ra như suối, không nén được cơn đau đớn trong lòng bật thành tiếng khóc rất lớn. Tần Thiên Nhân vỗ về trên vai nàng, liên tục thở dài. Lâm Tố Đình lại càng nức nở. Nàng biết nói sao? Nói thêm thế nào mới được chứ?
Cuối cùng Lâm Tố Đình gắn gượng lắm mới giơ được tay lên quẹt những giòng lệ, ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiên Nhân một cái, mà nước mắt cứ tiếp tục trào lên lưng tròng, nàng nghẹn ngào:
-Huynh nói vậy không sợ muội đau lòng?
-Sợ chứ, nhưng huynh thà làm kẻ nhẫn tâm, chứ không muốn Tây Hồ phải đau lòng. Điều sai lầm nhất trong đời người là phủ nhận những gì trái tim họ thật sự cảm nhận.
Lâm Tố Đình cố nín nhịn mà nhịn không được, càng bật khóc dữ dội hơn:
-Huynh nói những lời này cũng vì muội ấy phải không?
-Cả đời này những chuyện huynh làm đều vì Tây Hồ cả.
Tần Thiên Nhân gật đầu, giọng đã trầm lại càng trầm xuống, nghe rất cương quyết.
-Huynh nhớ hồi hai năm trước, lúc huynh bị ốm, Tây Hồ đã khóc thầm bên giường huynh, muội không biết rằng khi đó huynh cảm động đến thế nào đâu. Lúc đó, huynh đã thề với bản thân mình rằng không quản kì khó khăn trở ngại nào, huynh nhất định phải lấy được nàng ấy làm vợ!
Tần Thiên Nhân nói đến đây bỗng thấy nhớ nữ thần y quay quắt. Một ngày không gặp nàng cảm giác như vô nghĩa. Chàng cũng chẳng biết tại sao lại yêu nàng nhiều đến vậy. Để rồi, cho đến bây giờ, những sở thích, thói quen, hình ảnh của nàng, chàng nhìn đâu đâu cũng thấy, yêu nhiều đến độ mỗi khi gặp ai thoáng chút giống nàng, chàng lại giật mình. Nữ thần y thích ăn bánh Quế Hoa, mỗi lần đi làm nhiệm vụ sư thái giao cho, lần nào chàng cũng mang về rất nhiều loại bánh bột gạo màu trắng có vị hoa quế để nàng ăn dần.
-Thế là huynh yêu muội ấy, và muốn lấy muội ấy chứ gì?
Lâm Tố Đình tiếp tục truy hỏi.
-Thật tình xin lỗi muội.
-Muội không biết – Lâm Tố Đình vẫn hoang mang mờ mịt – Chẳng phải là hai ta đã được chọn ngày rồi ư?
Hai nắm tay Lâm Tố Đình nắm lại. Nàng nóng nảy nói, mắt vẫn nhìn chàng một cách bức thiết:
-Chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, huynh lại muốn hủy lễ cưới sao?
Tần Thiên Nhân nghe tiếng nức nở của Lâm Tố Đình mà không khỏi chạnh lòng. Dù là vậy, nhưng chuyện đến nước này chàng không thể chấp nhận mà xui theo nàng được, nhất là ngày cưới của hai người họ đang đến gần kề rồi, nên chàng không thể coi như không hay biết gì.
-Nếu lễ cưới ấy là đáng kể thì nó chính là của hai đứa chúng tôi.
Tần Thiên Nhân lạnh lùng ném cho Lâm Tố Đình một câu, câu nói như một mũi dao đâm thêm vào trái tim đang rỉ máu của nàng.
Lâm Tố Đình nới lỏng nắm tay, nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của Tần Thiên Nhân, trong đó không có nổi một tia dịu dàng nào dành cho nàng như khi chàng nhìn nữ thần y bên hồ.
Lâm Tố Đình thẳng tay tát vào một bên má Tần Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân im lìm đứng đón nhận cái tát, trong mắt u ám của chàng ánh lên sự áy náy và cảm giác tội lỗi nhưng biết sao được, chàng phải làm theo những gì con tim mách bảo thôi, không thể nào chấp nhận nàng chỉ vì sợ rằng sẽ làm tổn thương tâm hồn một cô gái yếu đuối, để sau này lại làm nàng thêm đau khổ.
Thái độ dửng dưng của Tần Thiên Nhân làm trái tim Lâm Tố Đình tan nát, nàng không còn gì để hy vọng nữa rồi, trong khi nàng hoang mang cực độ, chàng lại bình thản vô cùng.
Tần Thiên Nhân đợi sư muội bình tĩnh lại một chút mới nói:
– Tố Đình à, thời nay khác rồi, bây giờ là tự do luyến ái, hễ hai người yêu nhau thì có thể bối thân bối lễ, tự hứa chung thân được. Còn cái loại hôn nhân do cha mẹ định đoạt đó đã lỗi thời rồi. Nếu muội không đồng ý, thì huynh sẽ dắt nàng ấy rời đi, thoát khỏi cái nơi phong kiến này.
Đấy cũng là lần đầu tiên Lâm Tố Đình nghe Tần Thiên Nhân gọi tên nàng, không ngờ lại trong hoàn cảnh này.
Lâm Tố Đình nhìn chiếc áo trên bàn mà nước mắt thi nhau rơi xuống. Từ nhỏ nàng vốn dĩ rất tôn sùng nam nhân này, không thể ngờ người nàng sùng bái lại có quyết định tàn nhẫn với nàng như vậy. Hỏi nàng còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa?
Tình yêu như hai người đứng đối diện, nếu một người cứ cố chạy lại gần, còn người kia không ngừng lùi bước thì mãi mãi chẳng bao giờ tìm đến được với nhau. Cuộc tình của nàng y chang thế. Dù nàng có cố gắng chạy nhanh đến mấy cũng không bao giờ đuổi kịp được chàng. Cuộc chạy trốn của con tim nhanh đến mức nàng chỉ nhắm mắt vào thôi chàng đã ở tận nơi nào.
“Thành thật xin lỗi, huynh không yêu muội!”
“Huynh chưa thuộc về nàng ấy nhưng điều đó không có nghĩa là huynh sẽ yêu muội!”
“Chưa có người con gái nào ẩn sâu trong lòng huynh ngoài Tây Hồ, chưa có bóng hình nào khiến huynh nhung nhớ như thế!”
Tiếng Tần Thiên Nhân liên tiếp vang lên trong đầu Lâm Tố Đình.
Nàng bưng mặt vừa khóc vừa chạy đi trên hành lang của trường học Hắc Viện. Nỗi hụt hẫng, đau khổ và mệt nhoài khi đón nhận sự thất bại ê chề. Chỉ mong cho đó là một cơn mơ.
—oo0oo—
Lâm Tố Đình đi rồi, chiếc áo vẫn còn được đặt ngay ngắn trên bàn. Tần Thiên Nhân cũng không buồn cầm lên.
Chàng vẫn đứng đó, lòng nghe nhẹ tênh. Tất cả đã được giải quyết, mặc dù chàng có hơi buồn vì trước nay vẫn xem nàng là muội muội, giờ lại làm nàng tổn thương quá nhiều.
Bỗng chàng nghe có tiếng cọt kẹt khẽ phát lên đâu đó.
Tần Thiên Nhân giật mình, lia mắt nhìn quanh một vòng trong phòng. Đúng là trong phòng không có ai, nhưng ở góc phòng, trên giường thì chăn bị đội lên, hình như bên trong có người nằm. Chàng tiến lại hất cái chăn ra, quả nhiên trong đó có người nằm quay mặt vào tường. Tần Thiên Nhân khẽ lắc đầu cười, dùng tay chọc khẽ vào lưng người này, vẫn không thấy động tĩnh gì, dùng tay lật lại xem.
Nữ thần y còn chưa nói gì, Tần Thiên Nhân vỗ vỗ vào mép giường ra ý bảo nàng ngồi lên. Nữ thần y ngồi lên mép giường.
Tần Thiên Nhân nhìn nàng dịu dàng, cũng ngồi xuống cạnh nàng.
-Muội không có ý nghe lén việc của huynh đâu, chỉ là ban sáng muội đi cúng chùa, xin được lá xăm. Thầy giải xăm nói muốn ứng nghiệm phải đặt lá xăm đó vào dưới gối của huynh.
Tần Thiên Nhân giở gối lên tìm, nhưng nàng đã giấu đi rồi.
Nét buồn bã của khi nãy đã gần như biến mất trên mặt nữ thần y, song lại hiện ra khi nàng nói:
-Lúc nãy huynh nói những lời đó với Đình tỉ, hình như có hơi quá đáng.
-Phải chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ, có những việc mà mình hoàn toàn bất lực.
Nữ thần y nghe Tần Thiên Nhân nói rồi im lặng. Một lúc Tần Thiên Nhân nhìn vào mắt nàng, đau xót vì thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, long lanh hai giọt nước mắt. Nàng khóc không thành tiếng.
-Từ nhỏ muội mồ côi cả cha lẫn mẹ, ngoài sư phụ thì Đình tỉ rất tốt với muội. Lúc nào tỉ ấy cũng bảo vệ chăm sóc cho muội, nên muội hiểu tâm tình tỉ ấy, tỉ rất sợ phải cô đơn.
-Ai nói rằng cô ấy sẽ cô đơn, cô ấy còn có hai chúng ta, và những người anh em trong hội nữa. Bất quá, mai này sau khi chúng ta thành thân rồi, huynh sẽ tích cực tìm kiếm một vị anh hào tốt nhất trong hội giới thiệu cho cô ấy, chẳng hạn như… thất đệ, rồi truyền dạy con cái họ các chiêu thức Chuẩn Đề Quyền.
Nghe thế, nữ thần y bật cười. Tần Thiên Nhân giúp nàng lau những giọt nước mắt.
-Nhưng mà…
Nữ thần y nói.
Tần Thiên Nhân không để nữ thần y nghĩ ngợi thêm điều gì chẳng lành, phải khó khăn lắm mới thuyết phục được nàng tiếp tục cuộc tình này, nên ngay sau đó chàng tìm cách nói lảng sang chuyện khác, vội bảo:
-Phải rồi, muội còn chưa nói cho huynh biết trong lá xăm đó nói gì?
Nữ thần y giở tấm chăn lên, lấy mảnh vải màu vàng nhỏ xíu được gấp lại như thân con diều.
-Hôm nay muội đi cúng chùa… – Nàng ửng hồng đôi má, ngập ngừng bảo – Muội cầu Bồ Tát xin được cây xăm này, thầy giải xăm nói là xăm thượng thượng đó, thầy cho biết Bồ Tát nói tất cả đều tốt đẹp, hơn nữa…
-Hơn nữa sao?
Tiếng Tần Thiên Nhân giục giã.
-Trong lá xăm còn cho biết… – Nữ thần y cứ chớp mắt ngập ngừng mãi – Xăm nói nhân duyên của chúng ta là do trời ban cho, sẽ rất mỹ mãn…
-Bồ Tát cũng nói vậy sao?
-Đúng rồi, Bồ Tát còn nói thêm…
-Bồ Tát còn nói thêm điều gì?
Chờ rất lâu vẫn không nghe nàng nói tiếp, chàng lại đành buột miệng hỏi.
Nhưng nữ thần y cứ lắc đầu:
-Không thể cho huynh biết được, huynh biết rồi sẽ không còn linh nghiệm nữa.
Tần Thiên Nhân vốn không tin những chuyện coi quẻ xin xăm này, nên nói:
-Tây Hồ à, muội nói cho huynh biết đi.
Nữ thần y ngập ngừng thêm một lúc, ghé vào tai chàng nói nhỏ:
-Bồ Tát nói… chúng mình sẽ có tới những mười đứa con.
Tần Thiên Nhân nghe vậy không nén được, bật một tiếng cười nhẹ. Nữ thần y đỏ mặt bật đứng dậy định đi ra ngoài.
Tần Thiên Nhân kéo nàng ngồi trở lại trên giường.
-Không cho huynh cười người ta!
Tần Thiên Nhân lại cười, sau đó thấy nàng đang vừa giận vừa thẹn, xoay người sang ôm lấy nàng.
-Có nhiều con như vậy, sau này làm việc gì huynh cũng sẽ cẩn thận, sẽ không bao giờ khiến cho muội phải lo lắng.
Nữ thần y gật đầu.
Tần Thiên Nhân lại nói:
-Mà hai đứa mình có tới những mười đứa con, nếu sinh cách nhau năm một, như vậy sẽ cực khổ cho muội lắm, đành phải sinh cách nhau hai ba năm, mà nếu vậy, thì tính ra …
Tần Thiên Nhân nói tới đây mắt nheo lại:
-…ngay bây giờ phải bắt đầu rồi.
Nói xong chàng nhanh như chớp hôn nàng. Nữ thần y tránh ra cũng nhanh không kém, chắc nàng lường trước được, bật dậy bước xuống giường.
-Còn khuya đi!
-Khuya nay hay là khuya mai?
Lần này nàng không lường được rồi, trong những người đương gia thì Tần Thiên Nhân vốn có tánh tình đạo mạo nổi tiếng trong hội, nữ thần y mới không ngờ chàng lại hỏi một câu như vậy. Chẳng thà người hỏi đó là… Cửu Dương hay là Lữ Nghị Chánh, nàng sẽ không cảm giác bối rối, đằng này, lại là chàng sao?
-Huynh thật đáng ghét, lại chọc người ta nữa!
Tần Thiên Nhân khi này không nghe nàng nói gì, buông một câu bông đùa với nàng xong chỉ xúc động nhìn nàng. Đôi mắt của nữ thần y khi hờn trách thì mở to, có đuôi dài, ánh mắt vừa có vẻ tức bực, vừa có vẻ buồn bã, cam chịu khiến chàng cũng vừa thấy tức cười, vừa cảm thấy mềm lòng.
Nữ thần y thấy chàng nhìn mình không dời mắt bất giác đôi má nàng vốn tự nhiên đã hồng hào càng đỏ ửng hơn, nàng gục đầu xuống không nói một lời.
Tần Thiên Nhân chữa thẹn cho nàng, tằng hắng một tiếng, nói:
-Lá xăm này, phải đặt dưới gối à, không thể mang trong mình được sao?
Nữ thần y im lặng một lúc, ngượng nghịu nói:
-Huynh muốn mang nó theo bên mình? Nhỡ huynh làm mất nó…
-Không có đâu, muội may nó vào trong áo huynh là được.
Nữ thần y nghe chàng nói vậy, nàng đi ra ngoài, lát sau mang một hộp kim chỉ vào. Tần Thiên Nhân ngồi chú ý từng động tác của nữ thần y, bàn tay búp măng thon thả mềm mại đang may từng mũi kim. Chốc chốc nữ thần y cũng khẽ ngẩn đầu lên nhìn chàng mỉm cười.
Người ta yêu nhau trong đôi mắt, tìm nhau bằng đôi mắt. Tần Thiên Nhân bỗng bàng hoàng nhận ra chắc chàng không sống nổi nếu mất đi nàng. Người con gái ấy, thật sự bước vào tình yêu đầu đời của chàng bằng những bước chân nồng nàn nhất.
Ở đằng kia, trên bàn vẫn còn đó, chiếc áo của Lâm Tố Đình nằm chơ vơ.
Hồi sau nữ thần y cũng khâu xong lá xăm vào bên trong vạt áo của Tần Thiên Nhân.
Tần Thiên Nhân đứng lên, không ngờ vạt áo chàng bị may dính vào vạt áo nàng.
Nữ thần y cũng đứng lên theo, nàng nhăn mũi lại, cười nói:
-Thần quyền nam hiệp oai chấn bốn phương, thiếu đà chủ của Đại Minh Triều lừng danh trong thiên hạ, lúc đang say sưa với tình yêu, không dè lại bị trúng ám khí của bổn cô nương đây, nhỡ mà muội là thích khách thì huynh nguy rồi đó.
-Muội thật là nghịch ngợm – Tần Thiên Nhân cũng cười hiền từ.
Đoạn nắm lấy tay nàng, chàng nói:
-Tây Hồ, muội gả cho huynh?
Nữ thần y không đắn đo, khẽ gật đầu.
-Thật không?
-Thật chứ, ai giỡn chi chuyện tình cảm.
Nàng nói rồi sà vào lòng chàng. Mái tóc dài óng ả thả xuống vai nàng, gương mặt nàng hồng hào rạng rỡ. Niềm vui vì yêu và được yêu làm cho người ta đổi khác một cách nhanh chóng. Nàng không còn vẻ héo úa và buồn phiền trước đây nữa. Tần Thiên Nhân dang đôi tay ôm chặt lấy nữ thần y, hôn lên tóc nàng.
-Tây Hồ, muội đừng nhường huynh cho bất kỳ người nào. Huynh chỉ muốn là của muội, một đời, hai đời, thậm chí là ngàn đời. Huynh sẽ mãi mãi thuộc về muội.
Tần Thiên Nhân nói với nữ thần y.
Nữ thần y se sẻ gật đầu.
Đối với các cô nương, Tần Thiên Nhân lạnh lùng và vô tình, chỉ có nàng hiểu chàng là người rất tình cảm. Yêu nhau bấy nhiêu năm, nhưng tình yêu của họ không hề phai nhạt mà trái lại rất cuồng nhiệt, thậm chí còn hơn cả trước đây.