Thành Trì Tận Thế

Chương 52: Chạy thục mạng (thượng)


Đọc truyện Thành Trì Tận Thế – Chương 52: Chạy thục mạng (thượng)

Ngã chết ngươi nè tên khốn kiếp …

Tiêu Lan trong lòng rõ ràng nhìn có chút hả hê mắng một câu , bẫy rập Lưu Thiên Lương bày ra đã không có hại đến hoạt thi , lại hại đến tên tiểu lưu manh lâm trận bỏ chạy này, trong nội tâm Tiêu Lan khỏi phải đề nhiều giải hận , chỉ là lúc này nàng cũng không dám nghĩ quá nhiều, tiếng bước chân của nhóm lớn hoạt thi truy kích sau lưng cơ hồ khiến tất cả đều hoảng loạn, bất luận một chút lãnh đạm nào cũng có thể để cho bọn họ táng thân trong miệng tang thi!

“Đừng lo cho Hoàng Lâm nữa, mau chạy đi…”

Trầm Lãng vô cùng vội vàng tại cửa phòng làm việc cứng rắn túm Lý Tĩnh ra, nam nhân trong tay hai nữ nhân thoáng một phát liền té xuống đất, Lý Tĩnh chỉ hơi hơi do dự một chút liền đi theo Trầm Lãng chạy ra khỏi văn phòng , mà Lưu Lệ Bình thấy thế cũng bị dọa đến không biết phải làm sao, vội vàng nhảy qua trên người Hoàng Lâm đang hấp hối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn phương hướng Tiêu Lan chạy tới!

“Lão công nhanh lên nhanh lên …”

Lưu Lệ Bình liếc mắt liền thấy được Ngô Lập Quốc bên trong đang chạy như điên, quần thi này đang đuổi sát ở phía sau hắn, bộ dáng giương nanh múa vuốt khủng bố khiến nàng sợ đến không thể khống chế thân thể, mà Ngô Lập Quốc thấy nàng đi ra, liền cất giọng hô lớn: “Chạy mau, đừng quan tâm đến ta, hướng chỗ cửa thang máy chạy đi …”

“Chạy mau đi…”

Tiêu Lan thoáng một phát xông qua bên người nàng cũng gấp hô lớn một tiếng, Lưu Lệ Bình vội vội vàng vàng liếc nhìn Ngô Lập Quốc một cái, nhắc váy ngắn dưới hạ thân nhanh chân bỏ chạy, xui xẻo thay nàng vừa vặn rõ ràng đổi lại một đôi dép lê cao, còn không có chạy được vài bước liền ngã xuống đất, nhưng nàng căn bản không dám la đau nhứ , luống cuống tay chân đạp trên dép lê cao, cả quần bó vướng bận cũng kéo đến bên hông, chỉ mặc một cái đồ lót hấp dẫn mười phần, sau đó vội vã ba chân bốn cẳng đứng dậy chạy nhanh đi !

“Cứu … Mau cứu ta …”

Hoàng Lâm vô cùng hư nhược rõ ràng tại lúc này giãy dụa leo ra ngoài văn phòng , khàn cả giọng đối với Ngô Lập Quốc thò tay kêu cứu, nhưng mà Ngô Lập Quốc cắn răng làm như không nhìn thấy, chạy như điên như gió qua trước mặt hắn, hoàn toàn quên lời hứa hẹn lúc trước của hắn rằng tuyệt không ném người kế tiếp!


“Ah …”

tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Lâm cơ hồ tại thoáng qua tầm đó vang lên, Ngô Lập Quốc chỉ cảm thấy âm thanh sau lưng đột nhiên ngày một yếu dần, vội vàng quay đầu nhìn lại, lúc này chỉ thấy nhóm lớn hoạt thi dĩ nhiên đang nhào tới trên người của Hoàng Lâm dáng người thấp bé của Hoàng Lâm như một cái bánh bao lọt vào phục kích của bầy kiến, trong chớp mắt liền bị dìm ngập tại bên trong quần thi, máu tươi bắn ra như mưa to từ trên người của hắn phún ra ngoài, tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương kinh hãi khiến da đầu của Ngô Lập Quốc cũng phải run lên !

Bất quá Hoàng Lâm tử vong không thể nghi ngờ đem cho bọn họ được một khoảng thời gian ngắn ngủi , Ngô Lập Quốc cảm giác áp lực thoáng một phát đã ít đi không ít , chẳng qua là thời điểm khi hắn chạy qua chỗ góc cua, cửa thang máy đã loạn tùng phèo , Trần Đông Cường đang cùng Trầm Lãng tranh đoạt một dây thắt lưng trèo lên, Trầm Lãng cũng không biết là vì chính hắn hay là vì Lý Tĩnh, nhưng mà Trần Đông Cường lại liều lĩnh túm hướng trong lòng ngực của mình, Lưu Lệ Bình đứng ở một bên nhanh chóng vừa khóc lại hô, nhưng căn bản không ai nghe nàng đấy!

“Ngươi tên vô lại này, nhanh buông tay ra, để cho nữ nhân lên trước …”

Tiêu Lan cũng tức đến nổ phổi xông đi lên cướp đoạt cái dây thắt lưng, nhưng mà Trần Đông Cường lúc này đã mất bình tĩnh lại một cước đá vào trên bụng của nàng, ôm lấy dây thắt lưng mà liều mạng vọt vào ở bên trong tỉnh đạo, mà người trên lầu căn bản không biết rõ chuyện gì xảy ra, vừa thấy có người xông tới liền vội vàng kéo đi lên rồi, thân ảnh Trần Đông Cường liền nhanh chóng biến mất ở cửa thang máy !

“Nhanh … Tỉnh lộ còn có một dây ống nước khác …”

Tiêu Lan sắc mặt trắng bệch ôm lấy bụng nằm rạp trên mặt đất, nàng đến kì kinh nguyệt vốn là đã khó chịu, nay lại bị Trần Đông Cường đạp một cước mạnh như vậy, suýt nữa để nàng đau đến hôn mê bất tỉnh, nhưng nàng vẫn là cắn răng kiên trì chỉ hướng tỉnh đạo nói, có thể nàng căn bản không có nghĩ tới là, Trầm Lãng hai mắt lập tức sáng ngời , lại níu lại đường ống để mình trước tiên vọt vào, không để ý đến bất luận kẻ nào thậm chí ngay cả Lý Tĩnh hắn cũng không có nhìn lại!

“Lãng ca …”

Lý Tĩnh vốn là sững sờ, lập tức kêu khóc hét to lên, nhưng mà Trầm Lãng lại dựa vào lực cánh tay thường ở trường học chơi bóng rổ rèn luyện được, rõ ràng chỉ dựa vào mình đã linh hoạt bò lên, còn chẳng biết xấu hổ ném cho Lý Tĩnh đang kêu khóc một câu: “Tiểu Tĩnh ngươi chờ ở đó, ta đi lên liền kéo ngươi đi lên sau …”


“Vương bát đản ! Đều là một đám lang tâm cẩu phế…”

Tiêu Lan tức sùi bọt mép từ dưới đất bò dậy, một hơi vọt tới cửa thang máy lớn tiếng điên cuồng mắng, có thể nhìn tỉnh lộ thang máy trống trơn, nàngcảm giác được tiếng mắng chửi của chính mình lại là vô lực như vậy, hai tên khốn kiếp kia đã có thể nhẫn tâm vứt bỏ các nàng mặc kệ , thì chắc chắn sẽ không quan tâm cơn phẫn nộ của các nàng!

“Còn có … dây thừng nào khác hay không? Còn có … cái nào khác hay không…”

Lưu Lệ Bình hoảng sợ muôn dạng xông lên giữ chặt cánh tay Tiêu Lan lay mạnh, cả người giống như run rẩy vậy, Ngô Lập Quốc cũng thất kinh hô lớn: “Tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đi, ở đâu còn có thể đi ra ngoài? hoạt thi ở phía sau ăn xong Hoàng Lâm sẽ đuổi theo ngay!”

“Ta làm sao biết? các ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai …”

Tiêu Lan vô cùng tức giận bỏ qua tay của Lưu Lệ Bình, đột nhiên không khống chế được hướng bọn họ gầm hét lên, nàng căn bản không nghĩ tới nguyên gốc tràng diện tốt đẹp lại có thể diễn biến thành bộ dáng này, chẳng những không có thành công giải cứu người khác , ngược lại còn liên lụy tánh mạng của mình, gần kề chỉ làm cho hai cái tên lang tâm cẩu phế kia sống sót rồi!

“Vậy thì nhanh đi lên thang lầu, cũng còn đỡ hơn ở chỗ này chờ chết …”

Ngô Lập Quốc quyết định thật nhanh quay người liền chuẩn bị hướng thang lầu phòng cháy chạy tới , nhưng mà Lưu Lệ Bình lại tại lúc này kinh hô một tiếng, vô cùng hoảng sợ chỉ vào hành lang hô lớn: “Hoạt thi ! Hoạt thi đi ra ngoài rồi …”

“Các ngươi đi mau …”


Ngô Lập Quốc hét lớn một tiếng, rõ ràng một tay vung lên ống tuýp liền hướng lấy thi quần vọt mạnh mà đi, thân thể cường tráng của hắn tăng thêm ý chí nổi giận, để cho hắn giống như một con trâu hung hăng va vào thi quần, bốn năm cái hoạt thi giương nanh múa vuốt lúc này liền bị hắn đánh hất tung ở mặt đất !

Nhưng hắn cường thịnh trở lại cộng thêm sự điên cuồng thì cũng chỉ là một người , nhiều đến bốn mươi, năm mươi con hoạt thi thoáng một phát dâng lên , Ngô Lập Quốc liền như một thuyền con đâm vào sóng lớn, vừa mới kích thích một điểm bọt nước nhỏ, hắc sóng mãnh liệt liền ầm ầm đem hắn đập té xuống đất !

“Lão công …”

Lưu Lệ Bình kinh hãi quát to một tiếng, tiếng nói sắc nhọn thiếu chút nữa liền phá tan nóc phòng nhưng tiếng thét chói tai của nàng chẳng những không giúp Ngô Lập Quốc nửa điểm, ngược lại càng kích thích hai con hoạt thi gào thét hướng nàng vọt tới, bất quá một cái hoạt thi bị Ngô Lập Quốc bắt lại cổ chân, muốn rách cả mí mắt hô lớn: “Lão bà đi mau, các ngươi đi mau …”

“Chạy mau đi …”

Tiêu Lan cuống quít xông đi lên giữ chặt Lưu Lệ Bình bỏ chạy, Lưu Lệ Bình cơ hồ là theo bản năng đi theo nàng chạy tới , mà Ngô Lập Quốc bị quần thi bao quanh ngăn chặn rốt cục phát ra một tiếng gào rú không cam lòng, cánh tay vốn là ngăn ra “Xoẹt” một tiếng bị hoạt thi kéo đứt , vô số trương miệng thúi gần như cùng lúc đó cắn lấy từng tấc một trên người hắn, chờ lúc Lưu Lệ Bình khóc ròng ròng trở đầu nhìn về phía hắn, Ngô Lập Quốc chỉ còn có thể hé mở mặt, trong miệng vù vù phun bọt máu, câu cuối cùng lưu trong miệng lưu cho nàng chính là “Chạy mau”!

“Ah …”

Lý Tĩnh chạy ở cuối cùng đột nhiên hét thảm một tiếng, cư nhiên bị một con hoạt thi nắm chặt tóc dài , thuận thế đem nàng túm ngã xuống đất, thế cho nên tiếng kêu thảm thiết của Lý Tĩnh chỉ phát ra một nửa liền im bặt lại , đầu váng mắt hoa chỉ hiểu được điên cuồng đạp đạp trên tứ chi !

“Lý Tĩnh …”

Tiêu Lan xem xét tình huống không ổn, không hề nghĩ ngợi liền bỏ qua tay của Lưu Lệ Bình đi nhanh xông tới, mà trong tay nàng cũng không có vũ khí tiện tay, chỉ có thể tiến lên đá mạnh một cước vào đầu vai của hoạt thi, hoạt thi lập tức ngửa mặt té xuống, nhưng mà con hoạt thi cứ nắm chặt tóc Lý Tĩnh trong tay lại gắt gao không tha, Tiêu Lan lập tức giống như kéo co níu lại tóc Lý Tĩnh, nhưng vào lúc này hoạt thi chết tiệt rõ ràng buông lỏng tay, khiến Tiêu Lan kêu một tiếng sợ hãi, thân thể lập tức liền mất đi trọng tâm, cầm lấy tóc Lý Tĩnh vậy mà cùng với nàng bị cuốn thành đầy đất !

“Rống ~ “


hoạt thi tập kích hai nữ mặc trên người đồng phục an ninh màu xám tro, tốc độ phản ứng so hoạt thi bình thường rõ ràng mau hơn không ít, hai tay hắn vỗ mạnh trên mặt đất nhảy dựng lên, nhìn ngang dọc qua hai cỗ ngọc thể nữ nhân trên mặt đất khiến hắn hưng phấn gào rú một tiếng, rõ ràng thả người nhào tới !

“Ah ! Cút ngay, ngươi cút ngay …”

Lý Tĩnh cùng Tiêu Lan lúc này như phát điên vậy muốn đạp hoạt thi ra, nhưng mà lực lượng của hoạt thi lại hơn các nàng, thoáng một phát liền hung hăng búng hai chân của Tiêu Lan, hung hăng đặt ở trên người của nàng, Tiêu Lan lập tức bị dọa đến hồn phách lên mây, hoạt thi này rõ ràng giống lưu manh vậy đặt ở giữa hai chân của nàng, cảm giác sợ hãi to lớn cùng cảm thấy thẹn làm cho nàng hoảng sợ trước nay chưa có, nhưng con hoạt thi này vẫn hưng phấn như cũ, hơn nữa còn hết sức biết hàng , nhìn chuẩn bộ ngực Tiêu Lan một đôi vô cùng ngạo nhân này liền hung hăng cắn !

“Cờ rắc ~ “

Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc , Tiêu Lan theo bản năng vươn tay ngăn cản trước người , nhưng mà một tiếng giao kích lại đột nhiên truyền đến , Tiêu Lan rõ ràng cảm giác được cánh tay đã bị chôn thi cắn trúng , lại không có bất kỳ cảm giác đau, đợi nàng thất kinh ngẩng đầu nhìn lúc này mới nhớ tới trên cổ tay còn có bao cổ tay tự chế mà Lưu Thiên Lương cho nàng!

“Lăn xuống đi…”

Lý Tĩnh lúc này đã nhổm dậy liền cuống quít đẩy hoạt thi ra , nhưng mà hoạt thi tựa như đính tại trên người Tiêu Nam vậy , chút khí lực này của Lý Tĩnh căn bản không đẩy được hắn, nhưng mà Hoạt Thi cũng phát hiện cổ tay Tiêu Lan không cắn nổi, rõ ràng đè lại cánh tay của Tiêu Lan, há mồm liền hướng cổ họng của nàng táp tới, một mùi tanh hôi lập tức xông vào trong lổ mũi Tiêu Lan, căn bản Tiêu Lan phản ứng không kịp nữa trong nội tâm hung hăng trầm xuống, biết rõ mình rốt cục đã xong …

“Ta đi . ngươi mẹ nó …”

Kèm theo một tiếng chửi bới quen thuộc, một con dao găm sắc bén hung hăng đâm vào trong não hoạt thi, đón lấy chính là hung hăng một quấy, mà Tiêu Lan thiếu chút nữa hồn phi phách tán lập tức cảm giác hoạt thi trên người đã mềm nhũn, “Phù phù” một tiếng lệch ra đến một bên, bất quá nàng chưa kịp thấy rõ người cứu nàng, nàng cả người lại bị một nguồn sức mạnh thô lỗ kéo ra khỏi hoạt thi dưới thân , sau đó giống như một món đồ chơi bị vác ở đầu vai , điên cuồng hướng cửa lớn chạy tới !

“Ô ~ “

Cảm nhận được mùi quen thuộc trên người Lưu Thiên Lương, Tiêu Lan ôm lấy cổ của hắn khóc ồ lên, nàng lúc này mới cảm giác được Lưu Thiên Lương ôm ấp là ôn hòa như vậy, có cảm giác an toàn như vậy, cuộc đời lần đầu cảm thấy có người đàn ông yêu mến mình lại tốt đẹp như vậy !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.