Thành Trì Tận Thế

Chương 23: Khốn cảnh (Trung)


Đọc truyện Thành Trì Tận Thế – Chương 23: Khốn cảnh (Trung)

“Đừng đa tưởng, cho dù ngươi tái biến cũng so với đám người cặn bã bên ngoài kia mạnh hơn nhiều, nếu như ngươi gặp ta lại say ngã đây thì nhất định còn có thể sẽ giúp đúng không?” Lưu Thiên Lương nhẹ nhàng sờ lên đầu Trần Dương, cười khá là sủng nịch, mà Trần Dương cũng hướng hắn ngọt ngào cười cười, vô cùng thanh thúy “Ừ” một tiếng.

“Đông đông đông …”

Cửa phòng lúc này bỗng nhiên bị người gõ, cắt đứt quãng thời gian ấm áp ngắn ngủi của hai người trong phòng, chỉ thấy Tiêu Lan mặt mũi đầy mệt mỏi đứng ở cửa ra vào, vành mắt phát xanh nhìn lấy Lưu Thiên Lương, không kịp thở nói ra: “Hắn … hắn đã thi biến !”

“Cái gì? các ngươi còn không có giết chết hắn sao?”

Lưu Thiên Lương sững sờ, lập tức nổi giận đùng đùng đứng lên, mà Tiêu Lan nhẹ nhàng lắc đầu, mặt mũi đầy phức tạp nói ra: “Chúng ta … Không hạ thủ được, hắn bây giờ đang ở trong phòng họp điên cuồng phá cửa, cửa kia chống không được bao lâu, ngươi xem làm sao bây giờ?”

“Một đám ngu xuẩn, quả thực là cầm tánh mạng của mình ra đùa giỡn mà!”

Lưu Thiên Lương lập tức sãi bước liền xông ra ngoài, mà Tiêu Lan nghe được hắn đem mình cũng nhét vào hàng ngũ ngu xuẩn, khuôn mặt lập tức trắng rồi tái đi, nhưng mà môi dưới cũng chỉ có thể một mực không có chút huyết sắc nào đi theo hắn.

Lưu Thiên Lương trong cơn giận dữ vọt tới bên cạnh phòng họp, liếc thấy cửa gỗ bị Vương Phú Quý đập cạch cạch rung động, thi biến xong thì khí lực của hắn rõ ràng lớn thêm không ít, mỗi một cái đập đều giống như là dùng hết toàn lực, mà bọn người Đinh Tử Thần thì lại thúc thủ vô sách ngốc đứng ở một bê , khuôn mặt sợ hãi dính sát vách tường, cũng may vách tường phòng họp đều là thủy tinh công nghiệp cường độ cao, thoạt nhìn ngược lại nếu so với cửa gỗ thì rắn chắc hơn không ít !

“Đám ngốc đứng đấy làm gì? Tranh thủ thời gian tìm đồ ngăn cửa đi, còn chuẩn bị xông vào cùng Vương Phú Quý dốc sức liều mạng à? các ngươi có lá gan kia sao?”

Lưu Thiên Lương tương đối tức giận a xích mấy người, lại không có một ai dám dong dài với hắn, khúm núm chạy tới một bên đẩy tới một đống lớn đồ đạc giữ cửa, lấp, bịt , mà Lưu Thiên Lương mình thì chạy tới bên cạnh cửa sổ giật xuống bức màn, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ huy hai người Hoàng Bỉnh Phát cùng Đinh Tử Thần, dùng băng dán đem bức màn một mực dính tại màn tường thủy tinh phòng họp lên!


“Hư ~ đều đừng nói chuyện, đến đầy đủ bên này của ta..”

Lưu Thiên Lương nhìn phòng họp bị quấn thành lồng chim vậy, nhẹ nhàng đối với mọi người vẫy vẫy tay, mấy người tuy còn không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là rón rén đi tới, tụ sau lưng Lưu Thiên Lương tò mò hướng phòng họp chỗ đó nhìn quanh !

Qua không bao lâu, hoạt Thi Vương Phú Quý nhìn không thấy nghe không được gì thì rõ ràng yên tĩnh trở lại, chỉ có từng cơn gào trầm thấp thỉnh thoảng từ bên trong truyền ra là còn nói rõ lấy sự hiện hữu của hắn, mà Hoàng Bỉnh Phát lập tức ngạc nhiên duỗi cái đầu nói ra: “Ồ? Thật sự không lộn xộn nữa, chiêu này của Lưu Tổng quả thực là quá thần kỳ !”

“Ai nhớ rõ Vương Phú Quý là khi nào bị cắn không?”

Lưu Thiên Lương không để ý Hoàng Bỉnh Phát vuốt mông ngựa tí nào, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, mà tiểu bí mật Trần Lỵ Á của Vương Phú Quý lập tức tiến lên nửa bước nói ra: “Ta biết, là 12h ba mươi lăm phút bị cắn đấy!”

“Nhớ rõ ràng như vậy?”

Lưu Thiên Lương kinh ngạc nhìn Trần Lỵ Á , Trần Lỵ Á lập tức cương cười rộ lên, chiếp ừ nói nói: “Vương … Vương tổng nói tốt một chút sẽ mang ta đi mua sắm đấy, cho nên trước khi bị cắn ta có nhìn thẳng thoáng một phát đồng hồ bên ngoài muốn nhắc nhở hắn kia mà !”

“Haaa…! Nguyên lai là như vậy, hiện tại lão Vương chết rồi, ngươi sẽ không khổ sở sao?”

Lưu Thiên Lương vô cùng không có có đạo đức nở nụ cười, cười nhìn có vẻ có chút hả hê, mà Trần Lỵ Á thì lại sợ hãi rụt rè nhìn hắn một cái, một bộ dáng gian khổ muốn khóc rồi lại khóc không được, đành phải ngượng ngùng nói ra: “Khổ sở chứ, nhưng ta … Ta vừa mới đem nước mắt đều khóc khô rồi, quả thực giờ muốn khóc cũng không được rồi!”

“Ừm! Lý do này cũng không tệ, tính cách của ngươi rất hợp làm Tiểu Tam !”


Lưu Thiên Lương thò tay nhéo nhéo gương mặt trang điểm dày đặc của Trần Lỵ Á, cười lớn theo bên cạnh nàng đi qua, hắn đương nhiên biết rõ loại nhị nãi này cùng Vương Phú Quý khẳng định không có bao nhiêu cảm tình, nàng thích là tiền mặt cùng địa vị của Vương Phú Quý, mà Vương Phú Quý thích thì chính là thân thể cùng khuôn mặt của nàng, đương nhiên, cũng có khả năng là ưa thích chuyện lúc nàng làm trên giường!

Thời điểm Lưu Thiên Lương đi vào văn phòng, Trần Dương đã một thân hoan hảo thay một thân quần áo rộng thùng thình ngồi ở trên ghế sa lon rồi, gặp Lưu Thiên Lương bước đi tiến đến, liền lệch ra cái đầu hướng hắn cười ngọt ngào nói: “Lưu đại ca, có cái gì ăn nha? Ta đói bụng rồi!”

“Đương nhiên là có, bánh bích quy, bánh mì còn có mì tôm lạp xưởng hun khói, muốn ăn cái gì? Hơi có chút bất tiện? Chịu chút mặn để trên người có khí lực !” Lưu Thiên Lương vô cùng hào phóng đi đến tủ bên cạnh quần áo mở cửa, tiện tay móc ra một thùng mì tôm ném cho Trần Dương, còn Trần Dương thì thuận tay tiếp nhận ôm vào trong ngực, kỳ quái hỏi: “Ngươi không ăn sao? Ta cùng một chỗ làm cho ngươi ăn!”

“Ngươi không có ngửi thấy được một phòng này đều là vị mì tôm à, ta vừa ăn xong, còn ăn hết cả hai thùng !” Lưu Thiên Lương cười lắc đầu, xoay người lại mang thêm hai cái ruột hun khói đi qua đưa cho nàng, sau đó chỉ vào rượu cồn trên bàn trà nói ra: ” nước bên trong Thủy Bình không có đủ nóng, ngươi đi phòng giải khát tìm ly inox nào rồi đổ nước vào nấu đi, nhớ rõ đốt ít một điểm thôi, bình tinh rượu này đoán chừng chỉ đủ ngươi đốt non nửa hũ thôi đấy!”

“Ồ !”

Trần Dương gật gật đầu liền cầm bình rượu cồn lên, nghĩ nghĩ lại khiếp sanh sanh hỏi “Phòng giải khát bên kia sẽ có hoạt thi hay không ? Ta xem ngươi đem cửa đều giam giữ!”

“Hoạt thi đã sớm bị ta ném đi xuống dưới lầu, cửa đang đóng là có thể tùy tiện vào, đều là ta lừa gạt bọn họ thôi!” Lưu Thiên Lương cười ha ha một tiếng, bộ dáng khá là thiếu đạo đức, hơn nữa không đợi Trần Dương đi ra ngoài, hắn lại chỉ vào mì tôm trong tay Trần Dương nói ra: “Nhớ kỹ , đồ đạc chỉ có thể một mình ngươi ăn, những người khác ai muốn ăn để cho bọn họ tới tìm ta, có biết hay không?”

“Chủ tịch cũng không được hay sao?” Trần Dương có chút hơi khó mà hỏi.

“Ách ~ nàng ngoại lệ đi, nàng nếu muốn ăn thì ngươi hãy cho nàng ăn, nếu không đủ thì tìm ta lấy !” Lưu Thiên Lương tùy ý phất phất tay, Trần Dương lúc này mới cao hứng gật đầu, bưng lấy mì sợi quay người đi ra .


Sắc trời đã hoàn toàn đen lại, cho dù đang trong đại lâu công ty quen thuộc, cũng khó tránh khỏi có chút cảm giác âm trầm, đặc biệt trong phòng họp còn chứa một cái hoạt thi thỉnh thoảng sẽ gào rú một cái, thanh âm kia nghe thì càng thêm sấm nhân!

Trần Dương xuất môn thì chuyện thứ nhất chính là mở điện thoại ra dùng ánh sáng đèn flash, dùng cánh tay kẹp lấy Bình Thủy bốn phía loạn chiếu, nhưng mà vừa đi ra vài bước thì trước mặt bắt gặp Nghiêm Như Ngọc từ WC toa-lét trở về, Nghiêm Như Ngọc nhìn thấy đồ ăn ở bên trong tay nàng thì lập tức sững sờ, kinh hỉ mà hỏi: “Trần Dương, mì ăn liền là từ nơi nào tìm được vậy? Còn có nữa… hay không?”

“Không phải ta tìm được , là Lưu đại ca cho ta, hắn nói các ngươi nếu muốn ăn có thể trực tiếp đi tìm hắn!” Trần Dương vô ý thức trở lại chỉ chỉ văn phòng sau lưng cách đó không xa, nhưng mà Nghiêm Như Ngọc lại lập tức như đưa đám, lắc đầu nói ra: “Nếu là hắn có thể cho ta thì tốt rồi, ta theo hắn chuyện gì xảy ra ngươi cũng không phải không rõ ràng lắm, đoán chừng hắn đang hận không thể đem ta nhốt vào cùng một phòng với tên Vương Phú Quý kia!”

“Vậy thì nói nhiều với hắn có ích gì!”

Trần Dương lúng túng nở nụ cười, trong nội tâm cũng hết sức rõ ràng, bằng tình cách của Lưu Thiên Lương thì căn bản không có khả năng đem đồ ăn cho không Nghiêm Như Ngọc đấy, cho dù cho khẳng định cũng là gây khó khăn đủ đường, tìm mọi cách nhục nhã, tính cách Nghiêm Như Ngọc tự nhiên cũng là cao ngạo vô cùng, để cho nàng cái người lãnh đạo này trực tiếp ăn nói khép nép đi đến cầu thuộc hạ của mình thì khả năng thật sự không quá lớn !

“Ai ~ ngươi đi ăn đi, ta liền thuần giảm béo tốt rồi !”

Nghiêm Như Ngọc rất bất đắc dĩ liếc mắt, lắc đầu đi trở về văn phòng, quy mô nơi này cùng cái văn phòng ở giữa kia của nàng không sai biệt lắm, trước kia là do một vị nam phụ tá của nàng sử dụng, bởi vì cũng là đàn ông độc thân vừa ly hôn, cho nên trong phòng so với nàng còn có thêm một cái giường gấp, chăn đệm gối đầu cũng đều đầy đủ hết .

Bọn họ đám người này cùng Lưu Thiên Lương bất đồng, mặc dù còn có vài gian phòng làm việc bỏ trống đấy, nhưng người nào cũng không hề có ý tứ đơn độc đi ra, đều cho rằng tụ chung một chỗ mới là có cảm giác an toàn, mà mấy người trong phòng thì biểu lộ khác nhau, giúp nhau tầm đó chẳng những không có nói chuyện, thậm chí ngay cả một ánh mắt trao đổi cũng đều không có, một mảnh yên tĩnh khiến bầu không khí vô cùng ngột ngạt .

Tiêu Lan đứng ở bên cửa sổ nộp lên xách hai tay, lông mày cong cong thủy chung trói chặt cùng một chỗ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ tựa hồ có thật nhiều tâm sự không nói ra được, mà Đinh Tử Thần cùng Hoàng Bỉnh Phát song song ngồi ở trên ghế sa lon nuốt mây nhả khói, trước mặt sớm đã ném tàn thuốc đầy đất, mà ngay cả Trần Lỵ Á gần đây sáng sủa cũng cong chân ngồi yên tại trên giường gấp, dưới váy một cái quần lót màu tím tình thú trần trụi trắng trợn bạo lộ ở bên ngoài, nàng lúc này cũng căn bản không có có phản ứng gì, một đám người từng cái đều như bị mất hồn phách vậy, phảng phất toàn thân chỉ còn lại có một cỗ thể xác còn có thể thở mà thôi !

“Chủ tịch, đến ăn một chút gì đi!”

Trần Dương bưng lấy vắt mì tiến đến, đi đến trước mặt Tiêu Lan trước tiên đem hai cái ruột hun khói đưa tới, nói ra: “Ngươi xin chờ một chút, ta đi nấu nước pha mì tôm cho ngươi!”

“Chính ngươi ăn đi, ta không đói bụng !”


Tiêu Lan nhẹ nhàng đem lạp xưởng hun khói ở trước mặt đẩy ra, vẻ mặt ngây ngô lắc đầu, Đinh Tử Thần lại vội ngẩng thẳng đầu lên hô: “Ai ai ! Ta ăn ta ăn, giữa trưa tới giờ còn chưa có ăn gì hết, ta hiện tại cũng nhanh đói xẹp !”

“Đinh tổng …”

Trần Dương nhìn Đinh Tử Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra: “Không phải ta không nỡ cho ngươi ăn, có thể là Lưu đại ca hắn … Không cho thì không phải vậy ngay cả phần này của ta cùng chủ tịch đều mất cả rồi !”

“Mẹ kiếp…”

Đinh Tử Thần thở phì phò đem tàn thuốc trong tay nện xuống đất, quay đầu nhìn Nghiêm Như Ngọc nói ra: “Như Ngọc, ngươi đợi lát nữa đi theo đồ chó hoang này nói , lão tử dùng tiền mua đồ ăn trong tay hắn, 10 vạn khối một chén, ngươi hỏi hắn bán hay không đi!”

“Được rồi ! Cả đêm không ăn thì cũng không đói chết người, ta cũng không muốn tự làm mình mất mặt !” Nghiêm Như Ngọc không cần suy nghĩ đã trực tiếp lắc đầu, bất đắc dĩ đi qua khoác vai Đinh Tử Thần, vô lực tựa ở trên vai của hắn .

“Cái kia …”

Hoàng Bỉnh Phát mặt mũi đầy tươi cười nhìn lấy Trần Dương, thận trọng hỏi “Lưu Tổng nói như thế nào? Có hay không không cho … Không cho ta ăn à?”

“Này thật là không có, hắn chỉ nói không cho ta mang thứ đó cho người khác, nếu ai muốn ăn có thể trực tiếp đi tìm hắn !” Trần Dương nhún vai, quay người mang theo đồ đạc đi ra ngoài nấu nước sôi, mà Hoàng Bỉnh Phát lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhìn Nghiêm Như Ngọc cùng Đinh Tử Thần chê cười nói: “Ta … Ta đi tìm hắn, nói không chừng Lưu Tổng thật là một người tốt!”

“Ta cũng đi, ta cũng đi …”

Trần Lỵ Á cũng vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên đi theo, trong mắt đột nhiên lóe ra một cỗ quang mang bất thường, tùy ý kéo kéo váy ngắn chặt khít dưới thân cùng với Hoàng Bỉnh Phát một trước một sau ra cửa .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.