Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 53: Tên Trộm Vô Sỉ


Đọc truyện Thánh Thủ Thiên Hạ – Chương 53: Tên Trộm Vô Sỉ


Rất nhanh, Vân Kiều đem dược liệu tới, một cái lò luyện đan, còn có chính mình đi tới.

Trước mặt mọi người, Thập Cửu chỉ huy Vân Kiều luyện dược: “Cắt thành sợi ba phần, nghiền thành bột bảy phần.”
“Được.”
“Hòa nước lạnh vào dược, đun lửa nhỏ.”
“Được.”
Thập Cửu chỉ huy thế nào, Vân Kiều làm theo.

Vân Trọng Cẩm thấy Vân Kiều nghe lời Thập Cửu như vậy, đáy mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, vài phần suy nghĩ sâu xa.

Thái độ của Kiều Kiều với Thập Cửu, hoàn toàn bất đồng.
Tất cả mọi người thật sự im lặng nhìn, chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu nũng nịu.
Đuôi Tiểu Ngũ quấn lấy chân Thập Cửu, nó ngẩng đầu, đôi mắt mèo tròn tròn ướt át: “Meo.

Sao chủ nhân không tự mình luyện chế noãn tâm ích khí hoàn?”
“Đánh mặt mà thôi.

Chỉ Triệu Hạc, không cần ta tự tay luyện đan cho ông ta xem.”
Triệu Hạc làm Thập Cửu kinh tởm.
Lần trước ông ta ở bên cạnh học trộm đan phương của nàng.

Người qua đường giáp mà thôi, không nghĩ tới còn có thể diễn ra màn kịch không cần mặt mũi như vậy.
Dưới ánh mắt của mọi người, thời gian trôi qua từng chút, Vân Kiều thu lửa lò luyện đan, noãn tâm ích khí hoàn thành công rồi!
“Được rồi!” Để thể hiện chỉ huy của Thập Cửu không có vấn đề , Vân Kiều trực tiếp lấy một viên đan dược nuốt vào bụng.

Thấy vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều trừng to.

Ăn rồi?
Chẳng lẽ đây thật sự là noãn tâm ích khí hoàn?
Vân Kiều cầm noãn tâm ích khí hoàn, nhẹ cong môi nhìn Thập Cửu.

Đôi mắt lóe sáng của chàng, trực tiếp không nhìn Vân Trọng Cẩm bên cạnh Thập Cửu.

Chỉ là không nhìn Thập Cửu bao lâu, lông tóc sau lưng sao lại lạnh như vậy?
Mạc Thiên Diệc: Ha hả.
Thập Cửu nhíu mày, ý nói Vân Kiều đưa noãn tâm ích khí hoàn vừa ra lò cho Đan Các trưởng lão: “Đan Các trưởng lão đúng không? Mời chứng nhận một chút, đây có phải noãn tâm ích khí hoàn không.”
“Được, được.” Đan Các trưởng lão cũng sững sờ rồi.
Từ thủ pháp Thập Cửu chỉ huy Vân Kiều luyện đan, ông ta có thể nhìn ra Thập Cửu nhất định là chuyên gia! Hơn nữa trình độ luyện đan còn cao thâm hơn ông ta.

Vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, Đan Các trưởng lão đang nghĩ nói thế nào với Thập Cửu.
Hiên tại, Đan Các trưởng lão không chút chần chờ kiểm nghiệm đan dược trước mặt mọi người.
Trong lúc Triệu Hạc đầu đầy mồ hôi, Đan Các trưởng lão rất nhanh đã kiểm ra kết quả.

Ông mở miệng: “Đây là noãn tâm ích khí hoàn không sai.

Đan phẩm thượng thừa, còn tốt hơn so với thành phẩm mà Triệu Hạc lấy ra!”
Bùm!
Đan Các lại nổ tung lần nữa, ngay cả mái cũng muốn bay.
Chuyện này quá kích thích làm người ta kinh ngạc rồi!
Thập Cửu cong môi, liếc nhìn Triệu Hạc: “Đồ lừa đảo, ông còn có gì muốn nói?”
“Đây là ngươi học trộm! Ngươi vu khống! Thái thử điện hạ, xin người làm chủ là ta!” Trong lòng Triệu Hạc biết đã không còn đường nào để đi, lập tức cúi đầu cầu xin Phượng Thiên Khải.
Lửa cháy tới người mình, Phượng Thiên Khải chần chờ nhìn Thập Cửu.


Bộ dạng Thập Cửu chỉ huy Vân Kiều luyện đan, thong dong không vội vã, kiên định tùy ý, làm Phượng Thiên Khải kinh diễm, hắn ta không nhịn được hoài nghi Triệu Hạc có phải tên lừa đảo không?
Chỉ là không đợi hắn mở miệng, Quân Vân Lôi bên cạnh đã nói trước.
Nàng ta nhìn Thập Cửu, ánh mắt không tốt: “Chỉ dựa vào việc ngươi có thể luyện chế được noãn tâm ích khí hoàn tốt hơn, thì không thể chứng minh việc ngươi nói Triệu Hạc đại sư là kẻ lừa đảo là sự thật.

Dù sao thì trước khi Đan Các kiểm chứng, đan phương này cũng là ông ta lấy ra trước, mà cũng rất có thể là ngươi học trộm! Bây giờ lại ác nhân cáo trạng trước.”
“Tuyết Nhi?” Phượng Thiên Khải kinh ngạc.
Thập Như Tuyết lại lần đầu tiên không kiên nhẫn giải thích với Phượng Thiên Khải, mà đã nói một câu: “Tin thiếp.”
Dựa vào trực giác, Thập Như Tuyết rất ghét Thập Cửu.

Sự chán ghét này không có nguyên do, nhưng lại làm nàng ta càng nhìn Thập Cửu càng muốn đạp nàng xuống bùn.

Nàng ta muốn nhìn Thập Cửu thất bại! Thậm chí, muốn giết nàng!
Thập Như Tuyết quan sát Thập Cửu từ trên cao, tư thái thanh cao ưu nhã.

Nàng ta nói: “Không có chứng cứ đáng tin hơn, chúng ta không thể tin lời nói của một tiểu nha đầu.”
Thập Cửu ngẩng đầu, nàng nhìn Thập Như Tuyết, khóe môi cong lên nụ cười đùa cợt.

Lại thêm một người chủ động đưa mặt ra cho nàng đánh.
Thấy Thập Cửu nhìn nàng ta, ánh mắt đó làm Thập Như Tuyết không vui, Nàng ta nhíu mày: “Ngươi không thể lấy ra chứng cứ sao? Đánh người, gây rối ở Đan Các.

Đây là trọng tội! Nặng đến mức có thể trượng tễ tại chỗ.”
“Hờ hờ.” Thập Cửu cười khinh miệt.
Uy hiếp nàng?
Thập Cửu không trả lời, nàng thu lại ánh mắt.


Lạnh nhạt không nhìn làm Thập Như Tuyết lập tức đen mặt.

Hỏa khi nghẹn ở cuống họng lên không được xuống không xong, chỉ có thể giận chính mình.
Thập Cửu nhìn Triệu Hạc, ánh mắt lạnh như băng đâm vào xương cốt.

Nàng lạnh lùng mở miệng: “Triệu Hạc, ta hỏi ông ba câu, ông dám trả lời không?”
“Cái gì?” Trên mặt Triệu Hạc còn ba vết mèo cào đang chảy máu.

Ông ta khom người che bụng, đứng dậy khó khăn.
Triệu Hạc cực kỳ sợ hãi.

Nhưng đến bây giờ cũng không hối hận đã trộm đan phương của Thập Cửu, ông ta chỉ hận lúc đầu khi trộm đan phương, nên tìm người giết Thập Cửu.

Vậy thì bây giờ sẽ không có ai đến làm loạn rồi!
Ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận! Ông ta muốn làm dược sư, ông ta muốn một bước lên trời!
Ánh mắt Triệu Hạc oán độc, nhìn chằm chằm Thập Cửu: “Ba câu gì?”
“Câu thứ nhất, lúc luyện chế noãn tâm ích khí hoàn, rõ ràng thêm hồng xích dược thì hiệu quả sẽ tốt hơn so với cửu nại hồng.

Tại sao còn dùng cửu nại hồng?”
“Cái này…” Câu thứ nhất, Triệu Hạc đã không thể trả lời.
Đan phương là do ông ta trộm được, ông ta đương nhiên từng nghiên cứu, tuy nhiên cuối cùng chỉ ngộ ra được người viết ra đan phương này là yêu nghiệt thiên tài! Ông ta chỉ bắt chước luyện chế cũng thử hết trăm lần mới thành công.

Hiên tại làm sao có thể trả lời được vấn đề.
Triệu Hạc lập tức mồ hôi như mưa.

Nguy rồi!
Thập Cửu lại hỏi: “Đan hoàn đều cần dùng lò luyện đan.

Tại sao noãn tâm ích khí hoàn không cần lò luyện đan luyện chế, chỉ cần dùng lửa để thúc đẩy bước cuối cùng?”

“Cái này, cái này là vì cuối cùng lửa mạnh, luyện thành đan mới nhanh nhất!” Triệu Hạc lập tức giành trả lời.

Cái này ông ta biết, sẽ không sai đi?
Tuy nhiên, Thập Cửu cười thấp: “Sai! Câu thứ ba, ông có biết thu vân mẫu dùng ba nhánh quá cường liệt, luyện chế không tốt sẽ lưu lại độc tố không?”
“Cái gì? Có độc?” Triệu Hạc trừng to mắt.
Thập Cửu nhìn bộ dạng sợ hãi của ông ta.

Cười lạnh: “Ngu ngốc! Ta lừa ông, ba nhánh thu vân mẫu hòa cùng cửu nại hồng, căn bản không có độc tố.

Cả ba câu, ông đều sai.

Noãn tâm ích khí hoàn thật sự là đan phương do ông tạo ra?”
Ầm ầm!
Trong đầu Triệu Hạc vang liên tiếng nổ lớn.

Ông ta không dám đối diện ánh mắt với Thập Cửu, lui lại xém chút ngã xuống.
Bây giờ còn ai không hiểu? Đan phương vốn không phải của Triệu Hạc, ông ta là kẻ lừa đảo!
Vân Kiều lập tức mở miệng nói: “Noãn tâm ích khí hoàn, là lúc ta đi Phong La thành phát hàn hàn độc, vừa lúc Thập cô nương cứu mạng của ta, và nhân nghĩa tặng đan phương cho ta, để ta có thể luyện đan dùng bất cứ lúc nào, giải trừ bệnh cũ.”
“Lúc đó Triệu Hạc cũng có mặt, là ông ta trộm đan phương của Thập cô nương, ông ta là kẻ lừa đảo, là tên trộm vô sỉ! Đạo tặc!”
Toàn trường không một tiếng động.
Vừa rồi họ còn nịnh nọt Triệu Hạc bao nhiêu, bây giờ mặt đau bấy nhiêu.

Xấu hổ không dám nhìn đám người Thập Cửu, chỉ có thể tức giận trừng mắt Triệu Hạc.
Đồ khốn nạn này, lại dám lừa bọn họ!
Đan Các trưởng lão càng tức giận phừng phừng.

Ông thổi râu trừng mắt: “Tên Triệu Hạc ngươi, lại dám trộm thành quả của vị tiểu cô nương này, mạo nhận là của mình, lừa gạt Đan Các ta.

Ta xém chút đã mắc bẫy rồi! Người đâu, bắt tên lừa đảo này lại!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.