Thánh Thủ Thần Thâu

Chương 8: Dục hạc nan điền biến địa thi


Đọc truyện Thánh Thủ Thần Thâu – Chương 8: Dục hạc nan điền biến địa thi

Vô Thọ Tuấn Thiếu vừa mới đến trước tảng đá to, thân chưa kịp đứng vững, thì từ phía sau tảng đá bỗng có một bóng xám lao vút ra. Thì ra đó là
một lão đạo sĩ râu tóc xám xịt, mặt ngựa mắt nhỏ, toàn thân khoác chiếc
đạo bào màu xám tuổi độ lục tuần.

Đôi mắt nhỏ của lão đạo mặt ngựa chợt trừng lên, lão quát lên một tiếng, hữu chưởng bất ngờ phóng ra nhanh như chớp giật.

Lập tức có một đạo kình phong vô cùng cương mãnh kèm theo tiếng rít chói tai, cuồn cuộn ập vào ngực của Vô Thọ Tuấn Thiếu.

Chuyện xảy ra đột ngột, khoảng cách lại gần. Vô Thọ Tuấn Thiếu tuy có chuẩn bị nhưng đối phương đã chớp tiên cơ, chàng lập tức xuống tấn tận lực đẩy
ra một chưởng.

Cường Trung Cường thấy thế chưởng của lão đạo sĩ,
trong lòng chợt vô cùng lo lắng. Vì chàng biết rằng công lực của Tuấn
Thiếu không sao bì được với đối phương, chàng liền vận công, thét lên
một tiếng, đồng thời hữu chưởng đẩy ra một đạo cuồng phong cuồn cuộn
đánh chếch vào ngọn chưởng phong của lão đạo.

Cùng lúc với Trung
Cường xuất thủ, bỗng có một tiếng thét khàn khàn cất lên, từ phía sau
tảng đá lại có một lão đạo gầy gò, thân mặt hắc bào tuổi độ sáu mươi
nhảy vọt ra, cùng với tiếng hét, hữu chưởng của lão cũng vội cất lên
phóng ra một đạo kình lực vô cùng mãnh liệt đón lấy chưởng phong của
Trung Cương. Bốn người xuất thủ tuy có kẻ trước người sau, nhưng ai cũng ra tay nhanh như chớp, nên các ngọn chưởng phong dường như được phóng
ra cùng một lúc.

Ầm! Một tiếng nổ long trời lở đấy, gió rít ào ào, kình phong cuồn cuộn, cát văng đá bắn, cỏ bay mù mịt.

Chỉ thấy lão đạo gầy gò và Vô Thọ Tuấn Thiếu liên tiếp lùi về phía sau.

Lão đạo sĩ gầy gò đã bị chưởng lực của Trung Cương đẩy lui ra sau, toàn bộ
phần mông của lão đã va vào vách đá ở phía sau lưng lão. Sau đó có tiếng kêu lên hoảng hốt, một bóng hồng vút qua. Mãn Doanh Doanh đã lao đến
giữ chặt lấy thân hình đang lắc lư dao động của Tuấn Thiếu.


Thọ Tuấn Thiếu há miệng thổ ra một búng máu tươi. Mãn Doanh Doanh và Ba
Lệ Quân đều kêu lên kinh hãi, cả hai đỡ lấy Tuấn Thiếu để cho chàng từ
từ ngồi xuống vận công điều tức.

Trung Cương thấy vậy nổi trận
lôi đình, sát khí đã bừng bừng nổi dậy, đôi mày kiếm của chàng chợt cất
lên, chàng quay sang lão đạo mặt ngựa quát lớn:

– Ngươi hãy tiếp ta thêm một chưởng …

Cùng với tiếng quát chàng liền tiến lên ba bước, tay phải vẽ một vòng trong, vận đủ sáu thành chân lực, giơ tay xuất ra một đạo cuồng phong cương
mãnh. Lão đạo mặt ngựa đã thấy lão đạo gầy gò bị chưởng lực của Trung
Cương đánh lui ra phía sau nên lão ta biết Trung Cương là tay có hạng
không thể xem thường. Lúc này lão cũng vận đủ tám thành chân lực, cùng
quát lên một tiếng phóng chưởng nhanh như chớp đón lấy luồng chưởng
phong của Trung Cương vừa phóng ra.

Bùng! Lại thêm một lần cỏ bay đá bắn, tiếng đá vút đi vèo vèo nghe lạnh cả người.

Tiếp theo là một tiếng hự cất lên cùng với tiếng ụa, ụa liên tiếp. Hai bên
khóe miệng của lão đạo mặt ngựa giờ đây đã có hai dòng máu tươi nhễu
nhão chảy xuống. Lão hự lên một tiếng và ngã nhào xuống đất.

Ngay lúc ấy phía sau tảng đá lại có hai lão đạo râu tóc bạc phơ, nhún mình vọt ra.

Một lão đạo mặc áo bào xám tuổi độ bát tuần, lưng mang trường kiếm, đầu
chuột mắt lươn, miệng nhọn má nhô, phi thân bổ đến bên cạnh lão đạo mặt
ngựa lúc này đang nằm lăn ra đất, hai tay ôm ngực.

Lão đạo còn
lại mặc áo bào đen, tuổi độ lục tuần, mặt vuông mày rậm, hai mắt chứa
đầy tà khí phi thân vọt đến bên cạnh lão đạo gầy gò lúc này đang nhắm
mắt ngồi trên mặt đất vận công điều tức.

Cường Trung Cường không
màng xem những cảnh đó, chàng quay người nhảy đến bên cạnh Vô Thọ Tuấn
Thiếu, cúi đầu quan sát, chỉ thấy lục ca mày kiếm chau lại, hai mắt khép hờ, gương mặt tuấn tú vô cùng nhợt nhạt, nơi khóe miệng vẫn còn một vệt máu tươi.

Lúc này Mãn Doanh Doanh đã lấy từ trong ngực ra một
hoàn thuốc, đặt vào miệng Vô Thọ Tuấn Thiếu. Lệ Quân cũng khép hờ đôi
mắt phượng ngồi xếp bằng phía sau lưng Vô Thọ Tuấn Thiếu. Ngọc chưởng
của nàng áp mạnh vào huyệt Mệnh Môn của lục ca, nàng đang sử dụng chân
khí của mình để giúp lục ca điều tức trị thương.

Cường Trung
Cường càng nghĩ càng giận, chàng không ngờ bốn lão đạo đều là phận
trưởng lão chí tôn của một môn phái, tuổi lớn đạo thâm mà lại không hề
nói rõ sự tình đột nhiên xuất thủ, ra tay mạnh bạo. Chàng lại nghĩ về
cái gương trước mặt. Chàng bỗng giật mình khi không thấy lão nhân gầy gò đâu cả. Hay là lão nhân đã bị bốn lão già ác độc này hợp lực sát hại
mất rồi?

Những người đã chết nằm lăn ra đấy phải chăng cũng do bốn lão đạo này hạ thủ?

Lòng nghĩ vậy nên chàng đưa mắt nhìn một lúc bỗng giật mình kêu lên:

– A, Phó Tại Lâm!

Cùng với tiếng kêu kinh ngạc, chàng liền chạy đến bên cạnh Phó Tại Lâm, cúi
đầu nhìn thì thấy dạ dưới của Phó Tại Lâm đã bị kiếm thép vạch một đường dài hơn tám tấc. Máu đã đặc lại ruột gan lòi ra, tình trạng vô cùng thê thảm. Trung Cường nhìn xong, mặt chợt biến sắc, chàng quắc mắt nhìn về
phía bốn lão đạo quát hỏi:

– Kim Tiêu Sư Phó Tại Lâm cũng do các ngươi sát hại?

Lão đạo áo xám, lưng mang trường kiếm, đầu chuột mắt lươn từ phía sau lưng
lão đạo mặt ngựa lừng lững bước ra. Lão trợn trừng đôi mắt hí, mặt mày
độc ác mỉm cười lạnh lẽo và hậm hực nói:

– Không sai, chính tay đạo gia đã siêu độ cho hắn. Ngươi thấy sao?

Trung Cường nghe lão đạo thách thức, tức giận bùng lên như muốn nổ tung lồng ngực.

Chàng ngước mặt lên trời cất lên một tràng cười cuồng nộ, hai hàm răng ngọc của chàng nghiến nghe kèn kẹt, chàng phẫn nộ nói:

– Là ngươi. Vậy thì ta cũng cho ngươi chết cùng một kiểu như vậy.

Vừa dứt tiếng nói, chàng liền cho tay về phía sau lưng, hồng quang chợt
lóe, cùng với tiếng xoạt lanh lảnh vang lên, thanh Đồng Phong bảo kiếm
đã nằm chặt trong tay, chuẩn bị xông đến.

Đột nhiên phía dưới
chân chàng có một tiếng rên đau đớn khe khẽ cất lên. Chàng giật mình
nhìn xuống thì thấy đôi môi nhợt nhạt của Phó Tại Lâm khẽ run run mấp
máy. Cường Trung Cường thấy vậy vội thu kiếm về, chàng quỳ xuống đưa tay áp vào huyệt Tại Đình của Phó Tại Lâm, chàng phát giác tâm mạch của Phó Tại Lâm vẫn còn nhảy yếu ớt, thân lão hãy còn hơi chút hơi ấm. Chàng
liền dùng áo của Phó Tại Lâm băng kín vết thương đồng thời hữu thủ của
chàng áp chặt vào Khí Hải huyệt của lão.

Bởi vì Cường Trung Cường đã từng gặp mặt Phó Tại Lâm một lần, giờ đây thấy lão như bị quần lang
xé xác nên chàng chợt động lòng thương hại cho lão và căm hận bọn tà đạo ác ôn. Cường Trung Cường biết rằng cứu sống Phó Tại Lâm là một chuyện
làm vô vọng. Nhưng chàng vẫn tận lực cứu người vì lão ta vẫn chưa chết
hẳn. Lúc này chàng lặng lẽ vận chân lực đẩy vào cơ thể của Phó Tại Lâm,
gương mặt của Phó Tại Lâm vẫn nhợt nhạt, xanh xao như tờ giấy. Nhưng hai môi đã từ từ đỏ lại, râu khẽ rung rung, mũi lão đã thở ra được những
làn hơi yếu ớt. Trung Cường thấy vậy liền cất tiếng hỏi:

– Lão tiền bối, người cảm thấy thế nào rồi?

Phó Tại Lâm gắng gượng mở cặp mắt vô thần nhìn ra. Vừa thấy Trung Cường gò
má của lão khẽ run run mấy lượt, môi khẽ mấp máy nhưng lại kiệt sức nhắm nghiền đôi mắt.

Trung Cường thấy Phó Tại Lâm đã mở được đôi mắt, lòng chàng chợt lóe lên một tia hy vọng.

Chang liền vận thêm hai thành chân lực vào tay phải.

Quả nhiên sau đôi mắt của Phó Tại Lâm lại mở ra, sau đó lão lại mấp máy nhưng lưỡi lại cứng đơ không phát ra được tiếng nào.

Cường Trung Cường thấy vậy lại càng cuống quýt, chân lực của chàng lại tiếp
tục gia tăng dồn vào thân lão, nếu có thể dựng lão đứng ngay lên được
chàng cũng sẵn lòng. Dần dần Phó Tại Lâm đã có thể thốt ra được vài
tiếng thì thào yếu ớt đứt đoạn.

Lúc ấy lão đạo đầu chuột mắt
lươn, lưng mang trường kiếm, đôi mày bạc của lão chau lại lộ vẻ hung ác, lão đã vận đủ công lực vào hai tay từ từ tiến đến.

Mãn Doanh
Doanh thấy vậy liền tuốt thanh trường kiếm vọt đến đứng giữa Trung Cường và Ma Thiên Ngọc Nữ. Mày liễu vút cao, mắt hạnh trợn tròn lạnh lùng
nhìn đối phương. Nàng biết tình thế đang bất lợi nên chỉ đề phòng thủ
thế không dám xuất thủ. Lão đạo đầu chuột mắt lươn thấy vậy lạnh nhạt
cười lên hai tiếng và dừng chân dường như lão đã nhận ra Trung Cường là
người có võ công cao siêu nhất trong bốn người. Vô Thọ Tuấn Thiếu thì đã bị thương, còn hai thiếu nữ, lão cho là không đáng kể. Do đó lão đợi
cho Trung Cường hao tổn đi thật nhiều chân lực, lúc đó chỉ cần một
chưởng của lão có thể đưa đối phương nhập cảnh niết bàn.

Lúc này Phó Tại Lâm đã mở mắt ra, đôi môi thều thào, ngắt quãng nói từng tiếng một:

– Không … Ngờ … Không chết … ở … Bi … Thiên … Động … Mà … Chết … ở … Đất … Này …

Nói xong lão gượng mỉm cười lại tiếp:

– Thiếu hiệp … Dừng lại … Đi. Lão ấu … Không … Sống được đâu …

Trung Cường vẫn không dừng tay, chàng vẫn tận lực dồn vào thân lão. Lúc này chợt chàng nhớ ra, liền cất giọng hỏi:

– Phó lão tiền bối đã rời khỏi động như thế nào?

Phó Tại Lâm nghe vậy, lão gắng sức thều thào:

– Lúc … ấy, lệnh sư phụ vào động, đã lâu không thấy trở ra, đúng ngọ ba khắc đã qua, Lục Dã Khôn Long hiện ra, ta bỏ chạy trước, sau đó mấy
người còn lại cũng rời khỏi hang động.

Trong lúc Phó Tại Lâm đang thều thào thì từ phía mấy mươi trượng ở phía ngoài bỗng có tiếng gọi đầy vẻ hoảng hốt:

– Phó sư thúc!

Tiếng gọi chưa dứt thì hai bóng người đã tức tốc chạy bổ nhào về phía Phó Tại Lâm.

Trung Cường ngước mặt nhìn lên thì thấy hai người đang nhào đến là trung niên mặt hổ, mày rậm, miệng sư tử, thân mặc một màu đen sẫm.

Hai đại
hán thân thể cao to mỗi người đều cắp theo một thanh đại khảm đao. Thần
sắc lo lắng, đôi mắt ứa lệ, gục xuống bên thân thể của Phó Tại Lâm.
Trung Cường biết hai người này đều là đệ tử của phái Điểm Thương. Vì
nghe tiếng chàng quát hỏi bốn lão đạo mà biết sư thúc bị hại nên mới từ
vòng ngoài nhảy vào đây. Hai đại hán tay khẽ đặt lên thân thê của Phó
Tại Lâm, vừa khóc vừa hỏi:

– Phó sư thúc, ai đã hạ độc thủ, ai đã hạ độc thủ sư thúc?

Phó Tại Lâm thấy hai sư điệt của mình, trong lòng kích đông, đột nhiên đỏ mắt ứa ra hai hàng lệ thảm, cất giọng run run:

– Hồng Trần và Tịnh …

Đột nhiên lão thở hắt ra, hai mắt thất thần, lưỡi chợt cứng đờ không nói được nữa.

Cường Trung Cường biết được hai lão đạo hợp lực vây đánh Phó Tại Lâm. Ngoài
Hồng Trần ra còn một người nữa, lúc này thấy Phó Tại Lâm nguy kịch,
chàng giật mình lại vận công lực đẩy vào thân thể của Phó Tại Lâm. Nhưng Phó Tại Lâm do gặp được hai sư điệt lòng bị kích động mãnh liệt, chút
khí do tích tụ tại Đan Điền còn sót lại cũng bị tiêu tan, lão thở hắt
ra, thân thể khẽ run và từ giã cõi đời.

Cường Trung Cường thấy
Phó Tại Lâm đã tắt thở, chàng cũng từ từ thu hai tay lại, lòng chàng cảm thấy xót xa, bất giác lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt. Chàng đưa mắt
chằm chằm vẻ mặt phẫn nộ và đôi mắt trợn trừng của Phó Tại Lâm. Không
nhịn được, chàng nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm chắc và phát ra mấy
tiếng kêu răng rắc.

Hai đại hán khôi ngô thấy sư thúc chết thảm
đều gục đầu lên thi thể của Phó Tại Lâm mà khóc lóc, tiếng khóc nghe ai
oán thê lương.

Trung Cường thấy vậy lòng cũng se thắt, khí giận
bốc lên. Chàng đưa mắt nhìn ra xung quanh thì thấy Mãn Doanh Doanh đang
chống kiếm đứng chờ Ma Thiên Ngọc Nữ và Vô Thọ Tuấn Thiếu đang vận công
điều tức. Lão đạo đầu chuột mắt lươn đã dấn lên, cách mọi người khoảng
còn hai trượng.

Lúc này lão đạo mày rậm mặt vuông thân mặc hắc bào cũng đang tiếng về phía chàng.

Chàng không sao kiềm được cơn lửa giận, mày kiếm chợt chau lại. Chàng quát hỏi:

– Ai là Hồng Trần lão đạo, hãy mau ra đây chịu chết!

Cùng với tiếng quát, chàng vội bước về phía mấy lão đạo. Lão đạo đầu chuột
mắt lươn và lão đạo mặt vuông thấy vậy kinh ngạc dừng lại. Hai lão đều
ngạc nhiên khi thấy Trung Cường đã hao tổn công lực khá lâu mà vẫn thản
nhiên như không. Hai lão bất giác hơi e dè.

Trung Cường vượt qua
chỗ Doanh Doanh đang đứng, tiến lên, cách hai lão đạo khoảng còn một
trượng. Chàng liền dừng lại quắc mắt hỏi hai lão:

– Ai? Ai là Hồng Trần?

Hai lão đạo đưa mắt nhìn về phía đám người giờ đây đã xáp lại gần hơn,
khoảng cách chỉ còn khoảng hai mươi trượng, mặt hai lão chợt đỏ bừng,
đồng thời cả hai nhìn vào Trung Cường cùng phát ra một trận cười lạnh
lẽo, tiếng cười nghe như ma gào quỷ khóc.

Ngay lúc ấy, hai đại hán đang phủ phục khóc lóc bên xác sư thúc đột nhiên bật dậy, đồng thời rút đại khám đao gầm lên:

– Hồng Trần lão đạo, hãy đền mạng cho sư thúc của ta!

Cùng với tiếng quát, cả hai đã múa tít thanh đao, vượt qua Trung Cường nhào
vào lão đạo đầu chuột mắt lươn. Cường Trung Cường thấy vậy giật mình,
biết rằng hai đại hán không thể nào là đối thủ của lão đạo. Nhưng cả hai đều đang nóng lòng báo thù cho sư thúc nên chàng cũng không tiện cản
lại.

Lão đạo Hồng Trần đầu chuột, mắt lương khẽ hất mớ râu hoa
râm, ngước mặt cất lên một tràng cười ngạo nghễ, phất mạnh tay áo, thân
lão xẹt qua, nhảy vọt ra xa hơn hai trượng, đồng thời cất giọng bực dọc
quát lên:

– Hai tên tiểu bối tự tìm cái chết thì chớ trách đạo gia Hồng Trần đây lòng dạ ác độc.

Cùng với tiếng nói là một tiếng xoạt, hàn quan chói sáng, thanh trường kiếm đã nằm trong tay lão.

Trung Cường thấy thái độ cuồng ngạo của lão đạo Hồng Trần, chàng không sao
nén được lửa giận, chàng quát lên nói với hai đại hán:


– Xin nhị vị quay lại!

Nhưng hai đại hán đã tức giận đến độ mê muội cả thần trí, làm sao nghe được
tiếng quát của người khác. Hai người múa tít hai thanh đại khảm đao, hàn quang lấp lánh, gió rít vù vù tựa như hai con hổ dữ nhảy xổ vào lão đạo Hồng Trần.

Đột nhiên có một tiếng quát chói tai cất lên:

– Hai tên tiểu bối, trước tiên hãy đỡ một chưởng của Tịnh Huyền này.

Cùng với tiếng quát, lão đạo mặt vuông thân vận hắc bào đã vội chếch qua,
vung tay xuất ra một đạo chưởng phong cương mãnh vô cùng ập vào hai đại
hán.

Trung Cường thấy vậy, giận muốn nứt gan, sát khí nổi lên, chàng quát lên một tiếng, hữu chưởng cất lên.

Lập tức có một đạo cuồng phong mãnh liệt, thế như núi lở sóng gào, cuốn
trôi vô số đất đã cuồn cuộn ập về phía Tịnh Huyền lão đạo.

Bùng!
Kình phong cuộn tròn, đất bay đá bắn rít lên vun vút. Trong màn bụi mờ
đó bỗng có một tiếng người gào lên thảm thiết. Thân thể của Tịnh Huyền
lão đạo bay vọt ra xa, rơi đập xuống một tảng đá to cách đó xa hơn bốn
trượng. Một bóng đen kinh hãi rú lên nhảy vọt về phía ấy, thì ra lão đạo gầy gò vừa mới điều tức xong xuôi giờ đây đang phi thân vọt theo ôm lấy thi thể của Tịnh Huyền lão đạo. Lão cúi đầu nhìn xuống thì thấy lão ta
đã tắt thở mất rồi.

Ngay lúc ấy quần hào các lộ đã đứng ở phía ngoài, bỗng phát ra một trận kêu la nhốn nháo vang động cả sơn cốc.

Trung Cường nghe vậy liền quay sang nhìn về phía họ. Thì thấy mấy chục nhân
vật võ lâm, ai nấy đều lo lắng, đưa tay chỉ về phía chàng đang đứng.
Chàng vội quay lại, trong lúc chàng quay lại thì bỗng có một tiếng kêu
thảm thiết phát ra từ sau lưng chàng.

Cường Trung Cường đưa mắt
nhìn xem thì thấy thân thể của đại hán áo đen, đã bị thanh trường kiếm
của lão đạo Hồng Trần chặt làm hai khúc. Tiếp theo mũi kiếm của lão ta
lại tiếp tục đâm về phía ngực của đại hán còn lại. Trung Cường thấy vậy
biết rằng quần hào phía ngoài kêu la nhớn nhác là để cảnh báo mình, vì
họ đã thấy hai đại hán đang bị lâm nguy. Lúc này trong lòng tựa như có
dầu tưới thêm. Mắt chàng lóe sáng, chàng thét lên một tiếng cho tay ra
sau tuốt thanh bảo kiếm lấp lánh hồng quang xông đến gần Hồng Trần lão
đạo, tiếp đến chàng liền triển khai ngay một chiêu Hoành Đoạn Vân Sơn,
mũi kiếm vạch một vòng tròn trên đất, đánh vào thanh kiếm của Hồng Trần
lão đạo.

Hồng Trần lão đạo chỉ nghe thấy một tiếng chát điếc tai, ánh hồng đã ập vào đôi mắt, lão giật mình thất sắc, lập tức vọt người
thu kiếm lùi hơn tám thước. Đôi mày kiếm của Trung Cường đã dựng đứng,
sát khí đã nổi lên lẽ nào chàng lại tha cho Hồng Trần lão đạo.

Nhất là khi biết đối phương là hung thủ giết Phó Tại Lâm.

Chàng hừ lên một tiếng đầy nộ khí, thân ảnh vút theo nhanh như điện xẹt, tốc
độ của chàng nhanh bằng gấp đôi của Hồng Trần lão đạo. Kiếm chàng cất
lên đã đến cận kề trước mặt Hồng Trần.

Ngay lúc ấy, lão đạo hắc bào vội để xác của Tịnh Huyền lão đạo xuống đất, phóng ngươi vọt đến, đồng thời lão gào lên như rống:

– Tên tiểu bối, hãy đền mạng cho nhị sư huynh của đạo gia.

Cùng với tiếng thét, tay phải của lão phẩy mạnh một cái, lập tức có một cây
phất trần lông bạc xuất hiện, tơ bạc dựng đứng, ánh lạnh vút qua nhằm
thẳng vào Chí Đường huyệt của Trung Cường quét tới.

Đại hán vừa
lách mình tránh né thế kiếm của lão đạo mặt ngựa, giờ đây thấy bạn mình
chết thê thảm, hắn quát lên một tiếng thần trí như điên dại, múa tít cây đại khảm đao, tiếp tục lao vào lão đạo gầy gò, cả người lẫn đao bổ nhào về phía trước. Lão đạo gầy gò cũng tựa như một con hổ điên quát lên
phẫn nộ, mắt lộ hung quang, cây phất trần tơ bạc trong tay cũng thuận
thế quét về phía đại hán đang lao tới.

Lúc này Hồng Trần lão đạo
đang lùi ra tránh né, hai chân chưa kịp đứng vững, giật mình kinh hãi
kêu lên một tiếng thanh trường kiếm bỗng bị chấn động mãnh liệt.

Keng! Lửa văng tung tóe, thanh trường kiếm của lão Hồng Trần đã bị cắt thành
hai đoạn, thế kiếm của Trung Cường vẫn không chững lại, loang loáng cắm
vào giữa bụng của lão Hồng Trần.

Ánh hồng vút qua, một tiếng rú thảm thiết, máu tươi tung tóe, phèo gan xúc xổ …

Lão Hồng Trần buông rơi đoạn kiếm gãy, hai tay ôm bụng lảo đảo bước lên mấy bước, hai mắt trợn trừng, ngã nhào xuống đất, hai chân co giật liên
hồi, lão ta cũng bị rách bụng lòi gan, chết thảm thiết như Phó Tại Lâm.
Cường Trung Cường giết xong Hồng Trần, mặt vẫn còn đầy sát khí dừng tay
chống kiếm, quay người nhìn sang thì thấy lão đạo gầy gò và đại hán áo
đen đang quần nhau kịch liệt.

Cây phất trần ngân tơ trong tay lão ta múa may vun vút, ngân quang như chớp giật, vun vút như mưa, chiêu
nào chiêu nấy đều nhằm thẳng vào các yếu huyệt trên thân của đại hán.

Hắc y đại hán tuy mặt đẫm mồ hôi thế đao hơi núng nhưng vẫn tấn công mãnh
liệt, liều chết đánh nhau. Lão đạo gầy gò đôi lúc cũng bị thế đao liều
mạng làm cho nào núng.

Lúc ấy lão đạo mặt ngựa cũng đã vận công
điều tức xong, lão ta đột nhiên mở bừng đôi mắt, không nói một lời, hai
tay đột nhiên phẩy mạnh. Lập tức xuất hiện vô số luồng ánh sáng bạc, xé
gió rít lên, tách ra làm hai bắn về phía Vô Thọ Tuấn Thiếu và Trung
Cường nhanh như điện xẹt, trong chớp mắt đã đến gần hai người.

Mãn Doanh Doanh thét lên một tiếng, nhảy vọt ra trước người Tuấn Thiếu,
thanh trường kiếm trong tay nàng vạch lên một bức tường thép.

Trung Cường đại nộ, thét lên một tiếng, lao vọt lên không, cao hơn hai trượng thân thể ở trên không chàng liền chuyển thế lao về phía lão đạo mặt
ngựa.

Đột nhiên Mãn Doanh Doanh kêu lên kinh hãi.

Keng! Thanh trường kiếm đã vuột khỏi tay rơi trên mặt đất, thân nàng từ từ đổ xuống.

Trung Cường giật mình thất sắc, biết rằng Mãn Doanh Doanh đã bị loại ám khí
mảnh như sợi tơ xuyên qua trường kiếm đánh trúng vào người. Thế là chàng quát lên một tiếng, thi triển ngay chiêu Thể Phụng Tàng Chi lông người
trở lại nhanh như điện xẹt.

Ngay lúc chàng lộn người quay lại,
đôi mắt của chàng lại tiếp xúc với ánh sáng mãnh liệt phát ra từ chiếc
gương. Chàng giật mình kinh hãi, hai mắt chợt lóe, cảnh vật mù mờ, chỉ
thấy váng đầu hoa mắt, tình hình dưới đất không còn thấy rõ được nữa.
Trong lòng hoảng loạn, chàng vội ngưng khí, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Nhưng hai mắt nhưng mù, cảnh vật xung quanh không còn thấy được vật gì
cả. Ngay lúc ấy, phía trước lại có một trận tiếng rít vun vút lao đến.

Cường Trung Cường biết ngay lão già lại tiếp trục ném ám khí ngân tơ, chàng
liền vận công vào tay phải, dồn sức vào thanh bảo kiếm, hồng quang phát
ra sáng rực, chàng thét lên một tiếng, thanh Đồng Phong bảo kiếm đã dựng lên một màn hồng chói rực như bức tường đồng, đưa mắt nhìn quanh, chỉ
thấy trước mắt mù mờ như có màn sương che phủ, thị lực của chàng vẫn
chưa hồi phục. Chàng chỉ nghe tiếng thác đổ ầm ầm và tiếng ồn ào huyên
náo của quần hào bên cạnh. Và bỗng có tiếng áo quần phần phật cất lên.

Lão đạo mặt ngựa, vì đã hai lần dùng sức ném ngưu mao ám khí, chân lực đã
bị hao tổn khá nhiều lại đang chấn thương nội phủ, do đó lão hự lên liên tiếp và từ trong miệng lão máu tươi không ngớt chảy ra.

Lúc này
bỗng có tiếng thiếu nữ quát lên lanh lảnh. Ma Thiên Ngọc Nữ đã điều tức
xong xuôi, vọt người đứng dậy, phát hiện ra tình hình trước mặt, đột
nhiên thất kinh, nàng vội vàng quỳ xuống ôm Mãn Doanh Doanh vào lòng,
chỉ thấy gương mặt phấn của Mãn Doanh Doanh giờ đây xanh tái mắt hạnh
trợn tròn, mày liễu cau có, tỏ ra vô cùng đau đớn, ngước mặt nhìn lên
nàng lại thêm một lần lo lắng. Vì nàng phát hiện Trung Cường đang quay
đầu nhìn vào quần hào bên cạnh lúc này đang nhốn nháo, ánh mắt lờ đờ,
thần trí như điên, nàng định cất tiếng hỏi.

Đột nhiên từ trong đám người trước mặt có ba lão nhân vội vã lao đến như bay.

Lão nhân đi đầu tuổi độ bát tuần đoản phát trường tu, mày bạc như sương,
mắt sáng mặt to, tay cắp một chiếc Đại Yên Đài, chiều dài quá gối, độ
sáu thước, đầu chiếc tẩu to như nắm tay kim quang lấp lánh.

Lão
nhân bên trái đầu tóc rối bời, râu trắng như cước, hai mắt lờ đờ như
đang say rượu, một chiếc mồm to rộng gần đến mang tai, trên lưng áo có
giắt thêm ba chiếc hồ lô, phát sáng lấp lánh, không ngừng dao động.

Lão nhân bên phải, râu loạn tóc rối, hình thù dơ bẩn, tay cầm trường trúc, hình thù như một lão khất cái tiều tụy.

Cả ba người lao tới như bay, Ba Lệ Quân giật mình mừng rỡ vì nàng đã phát
hiện ra ba vị lão nhân này chính là Tuế Hàn Tam Hữu. Thế là nàng run run nhìn Mãn Doanh Doanh đang thiếp đi trong lòng, vội nói:

– Mãn muội, Mãn muội, nhìn xem, ba vị lão ca ca của muội đã đến rồi kìa.

Doanh Doanh nghe gọi, gượng mở mắt ra nàng nhìn thấy Tuế Hàn Tam Hữu đang ào
ào lao tới. Sau đó đôi mắt hạnh của nàng khép lại như cũ.

Lúc này thị lực của Trung Cường đã dần dần hồi phục, đã nhìn rõ Tuế Hàn Tam Hữu đang vượt qua quần hào lao tới như bay. Chàng liền lo lắng gọi to:

– Hai vị lão ca ca hãy đến đây mau lên!

Nói xong chàng liền cho kiếm vào bao.

Trúc Thiên Lý, Mai Bất Cô nhìn thấy Trung Cường lập tức cười lên ha hả, vô
cùng sảng khoái. Nhưng nhìn thấy Mãn Doanh Doanh đang mê man bất tỉnh
trong lòng của Ba Lệ Quân, sắc mặt hai người đột nhiên biến đổi, vọt
người nhào tới.

Tam Hữu đến gần bên Doanh Doanh vội quỳ xuống xem xét tỉ mỉ, thì thấy Doanh Doanh mặt nhăn mày nhó, đôi mắt nhắm nghiền.
Thần sắt tỏ ra vô cùng nguy kịch.

Trúc Thiên Lý lo lắng vạn phần, ông không ngừng lay gọi Doanh Doanh, đồng thời phát hiện trên cánh tay
áo của Doanh Doanh có một vết màu bầm tím, rõ ràng nàng đã bị trúng ám
khí. Trung Cường đứng ở bên cạnh thấy tình hình của Doanh Doanh như vậy
trong lòng chàng trỗi lên một niềm hối hận.

Mai Bất Cô lúc này đột nhiên đứng dậy, trợn tròn đôi mắt nhìn ra xung quanh và quát hỏi:

– Đứa nào, đứa nào đã ném ám khí tẩm độc?

Cường Trung Cường nhìn sang Mai Bất Cô, chưa kịp đáp lời thì Mãn Doanh Doanh
đã gượng mở mắt ra, không nói không rằng, khó nhọc đưa tay chỉ về phía
lão đạo mặt ngựa.

Mai Bất Cô đưa mắt nhìn theo, tóc râu lão ta đột nhiên dựng đứng, lão đùng đùng nổi giận quát lên:

– Tên tạp mao bẩn thỉu kia, ở đâu đến đây mà dùng thủ đoạn hèn hạ để hại người.

Cùng với tiếng quát, ông đã múa tít cây tử trúc trượng xông vào lão đạo mặt
ngựa lúc này đang ngồi trên mặt đất đang điều tức trị thương.

Tùng Dục Túy thấy vậy giật mình, cất giọng với theo:

– Phong Tử, không được đâu. Đó chính là Vũ Trần trưởng lão của phái Không Động.

Máu điên của Mai Bất Cô lúc này đã bốc lên ngùn ngụt. Lão chẳng thèm nghe
lời của Tùng Dục Túy, lão hừ lên một tiếng bực dọc và cất tiếng thách
thức:

– Lão ta là trưởng lão của phái nào cũng mặc kệ, đánh trước rồi tính sau.

Nói xong lão ta lại tiếp tục xông vào Vũ Trần lão đạo. Trúc Thiên Lý nghe
thấy tiếng nói của Mai Bất Cô, vội giật mình quay lại, quát lên một
tiếng:

– Phong Tử!

Hai chữ Phong Tử vừa dứt, bỗng có một
tiếng gậy xét gió rít lên, sau đó là một tiếng ựa và một tiếng rú ghê
rợn, óc trắng máu đỏ hòa quyện vào nhau bắn ra tung tóe. Chiếc đầu của
Vũ Trần lão đạo đã bị trúc trượng của Mai Bất Cô đập cho nát bét.

Mặt mày của Trúc Thiên Lý và Tùng Dục Túy cùng đồng thời biến sắc. Biết
rằng rồi đây sẽ sinh lớn chuyện. Như thế này không thể nào tránh khỏi
cảnh phái Không Động sẽ kéo nhau xuống phía bắc để hỏi tội kẻ đã giết ân sư của chúng.

Trung Cường thấy sắc mặt của lão ca ca lo lắng như vậy, lòng chàng bất phục, chàng đưa mắt nhìn quanh, quất một lượt qua
mười mấy thi thể đang nằm lăn ra đất mở miệng như định nói điều gì đó

Đột nhiên chàng thấy Mai Bất Cô trợn tròn đôi mắt quát lên:

– À! Ở đây còn một tên tạp mao nữa.

Nói xong lão lại giơ cao cây trượng trúc chạy bổ về phía lão đạo gầy gò đang quần nhau chí tử với đại hán áo đen.

Trúc Thiên Lý thấy thế, liền đứng bật dậy, giận dữ quát lên:

– Phong Tử! Đó chính là Tịnh Chân trưởng lão của Phái Không Động.

Cùng với tiếng quát của Trúc Thiên Lý, lão đạo gầy gò chợt phát giác ra nguy hiểm gần kề, lão ta lách người vọt khỏi vòng đấu, vội thu phất trần,
đưa mắt nhì xem người đang đến là ai.

Mai Bất Cô cười lên ha hả, cây trượng trúc vẫn không biến thế, vẫn triển theo đả cẩu bổng phát bổ vào đầu của Tịnh Chân lão đạo.

Tịnh Chân lão đạo trông thấy Mai Bất Cô, mặt mày tái xanh tái xám. Giờ đây,
lại thấy lão ta thi triển một lối đánh kỳ dị, biến hóa vô thường. Lão ta thét lên một tiếng vội triển ngay thế Cựu Địa Tiếp Bát Cổn lăn ra xa
hơn ba trượng. Mai Bất Cô không đuổi theo mà quay sang đại hán áo đen
đang đứng gần ông, có phần ngơ ngác.

Ông quay sang đại hán áo đen, giận nói:

– Các ngươi kéo nhau đến đây đánh nhau trí mạng như vậy. Nhất định ngươi cũng là thứ chẳng tốt lành gì.

Nói xong cây trượng trúc trong tay lão ta thuận thế quét về phía hông của
đại hán áo đen. Đại hán áo đen giật mình vội khua đao chống đỡ.

Trung Cường thấy vậy lòng chợt thất kinh, bất giác buột miệng kêu lên:

– Mai ca ca, người đó không …

Tiếng của Trung Cường chưa dứt bỗng một tiếng keng vang lên, thanh khảm đao
của đại hán áo đen đã bị Mai Bất Cô đánh cho bay vọt lên không.

Lão điên Mai Bất Cô nghe tiếng thảng thốt của Trung Cường. Lão ta dừng tay
thu trượng, đưa mắt nhìn đại hán áo đen như không hề có chuyện gì xảy
ra, lão cười hì hì mấy tiếng quay lại chạy đến nơi Doanh Doanh đang nằm

trên mặt đất, lão ta quỳ xuống, gương mặt lão lúc này đột nhiên lại tỏ
ra một sắc thái vô cùng quan tâm và lo lắng.

Tùng Dục Túy lần
trong xác chết của Vũ Trần lão đạo, lấy ra một bình nhỏ bằng bạch ngọc,
ông gỡ nắp đổ ra mấy viên thuốc màu xanh nhạt, nhẹ nhàng đút vào miệng
của Mãn Doanh Doanh.

Lúc này Vô Thọ Tuấn Thiếu đã tạm ổn, chàng
đứng lên và chầm chậm bước đến, nhưng dáng đi và thần sắc của chàng vẫn
có chút gắng gượng.

Trúc Thiên Lý lệnh cho Trung Cường ra mắt
Tùng Ảnh Dao Cung Tùng Dục Túy. Trung Cường giới thiệu Ma Thiên Ngọc Nữ
và Vô Thọ Tuấn Thiếu với Tuế Hàn Tam Hữu. Chàng cũng sơ lược kể qua tình hình từ khi chia tay với Trúc Thiên Lý đến nay.

Trong lúc nói
chuyện thì chàng mới được biết là Tuế Hàn Tam Hữu và mọi người bọn chàng cùng xuống thuyền vượt biển một buổi sáng. Thuyền của Tuế Hàn Tam Hữu
nhổ neo rời bến trước, nhưng vì người nhiều, thuyền nặng, thuyền đi hơi
chậm, do đó mấy người trong Tam Hữu đến đây sau chàng nửa khắc.

Lúc này quần hào khắp nơi đã đến càng đông hơn trước. Tất cả đều đứng vây
quanh ở phía ngoài xa hơn mười trượng, âm thầm chỉ trỏ, bàn luận rỉ rả.
Vì phía này đã có Tuế Hàn Tam Hữu nên không có ai dám bạo gan tiến lên.

Trúc Thiên Lý nhìn quanh một lượt, đôi mày sương của ông chợt chau lại, ông quay sang hỏi Trung Cường:

– Vị lão nhân đó đâu? Tại sao không thấy?

Cường Trung Cường quay về phía chiếc gương đang đặt giữa đỉnh trụ đá, chàng thật thà đáp:

– Khi bọn tiểu đệ đến đây thì cũng không thấy vị lão nhân đó.

Mai Bất Cô đưa mắt nhìn quanh mấy thi thể một lượt, bất giác lão cũng cảm thấy kỳ lạ hỏi rằng:

– Những người này là do ai giết?

Đôi mày kiếm của Trung Cường chợt chau lại, lúc này chàng nhớ đến nguyên
nhân gây ra cái chết cho Phó Tại Lâm, chàng lập tức nói:

– Có lẽ họ đã chết vì tay bốn lão đạo kia.

Tuế Hàn Tam Hữu nghe vậy dường như đều cảm thấy bất ngờ, cả ba thở dài một
tiếng và đưa mắt tìm kiếm Tịnh Chân lão đạo. Chỉ thấy Tịnh Chân lão đạo
đang ôm lấy thi thể của Tịnh Huyền, thần sắc khẩn trương bỏ chạy như bay về phía miệng cốc.

Mai Bất Cô thấy vậy hừ lên bực dọc và nói:

– Hừ! Hôm nay ta đã bỏ qua cho tạp mao này.

Lời lão vừa dứt thì Mãn Doanh Doanh đã từ vòng tay của Ba Lệ Quân nhẹ nhàng đứng dậy.

Tuế Hàn Tam Hữu thấy vậy lập tức mỉm cười. Cả ba dường như đồng thanh cất tiếng hỏi:

– Thế nào? Tay hết đau rồi chứ?

Mãn Doanh Doanh thấy ba vị lão ca ca đều đến, nàng nhoẻn miệng cười, lập tức lắc đầu đáp:

– Không còn đau chút nào cả.

Nói xong nàng liên vén tay áo lên để lộ ra một chiếc cổ tay trắng ngần,
thướt tha tựa như ngọc chuốt. Mấy người để ý nhìn xem thì thấy một sợi
ngân tơ nhỏ như lông bò dài độ tám phân đã cắm sâu vào cánh tay của
Doanh Doanh ngập gần một nửa.

Tùng Dục Túy lập tức với tay ra sức lôi chiếc hồ lô trên lưng mình xuống, nhỏ lên sợi ngân tơ một giọt
rượu, hai ngón tay ông kẹp chặt lấy sợi ngân tơ, dần dần kéo ra.

Ma Thiên Ngọc Nữ đứng gần bên Mãn Doanh Doanh thấy vậy chợt nói:

– May mà Vũ Trần lão đạo đang bị nội thương, chân lực không đủ, nếu không có lẽ sợi ngân tơ này đã cắm ngập vào xương.

Trúc Thiên Lý nghe vậy liền vuốt chòm râu bạc, gật gù đáp:

– Ba cô nương nói phải lắm.

Đôi mắt lờ đờ của Tùng Dục Túy cũng chợt tỉnh ra, dường như lão ta cũng đã hiểu ra được điều gì. Lão hỏi:

– Ai đã đánh trọng thương Vũ Trần lão đạo?

Nói xong ông quay sang nhìn Trung Cường, Lệ Quân và Vô Thọ Tuấn Thiếu một lượt.

Cường Trung Cường thấy vậy liền đáp:

– Là do tiểu đệ. Vì lúc ấy lão ta đã ra tay đánh bị thương lục ca đây.

Vừa nói chàng vừa đưa tay chỉ vào Vô Thọ Tuấn Thiếu, mặt mày hãy còn nhợt nhạt đang đứng gần đó.

Tùng Dục Túy nghe xong lão khẽ hừ một tiếng dường như không tin lắm về lời
Trung Cường đã nói. Vì ông không tin Trung Cường lại có một nội lực thâm hậu như vậy, ông liền chau mày bạc và hỏi tiếp:

– Còn Tịnh Huyền lão đạo?

Trung Cường vẫn thật thà đáp:

– Cũng do tiểu đệ đánh cho bị thương, vì lão ta xuất chưởng đánh lén người khác.

Tùng Dục Túy nghe vậy giật mình, đôi mắt dài dại của lão bỗng sáng lên như
lão vừa tỉnh hẳn sau mấy mươi năm đắm chìm trong men rượu. Lão ta nhìn
Trung Cường và nghiêm giọng nói:

– Tiểu huynh đệ à, ngươi vừa mới xuất môn không lâu, giờ đã là đối địch của hai môn phái lớn trong giang hồ. Từ nay về sau, trên bước đường hành đạo giang hồ của ngươi, ta e
rằng ngươi sẽ gặp trùng trùng tai kiếp.

Trung Cường nghe vậy, thần sắc vẫn thản nhiên, chàng mỉm cười lạnh nhạt và nói:

– Tiểu đệ dấn thân vào giang hồ, chỉ biết một lòng một dạ cứu nhược phò
nguy, trừ gian diệt ác, còn bản thân mình được mất như thế nào, thì tiểu đệ chưa hề nghĩ đến.

Tùng Dục Túy nghe vậy, lão chợt ngây người, gương mặt say của lão lại càng thêm đỏ.

Nhưng trong lòng lại thầm khâm phục hào khí của Trung Cường.

Mai Bất Cô nghe vậy gật đầu luôn miệng khen tốt tốt, đồng thời ông đưa bàn
tay gầy gò xương xẩu, bùn đất lấm lem lên liên tiếp vỗ vai Trung Cường
và nói:

– Tốt lắm, tốt lắm! Quả là không thẹn với danh là tiểu huynh đệ của Ma Phong Tử này.

Có gan, có trí, có chí khí. Không sợ mạnh, không hiếp yếu, làm việc thuận
với ý trời, lương tâm không hối hận. Phong Tử này đã có đồng đạo rồi, ha ha ha …

Nói xong ông ngước mặt lên trời cười lên một tràng sảng khoái, tay ông vẫn vỗ bồm bộp vào vai Trung Cường.

Phong Tử Mai Bất Cô vì quá hứng chỉ nên không để ý là mình đã vỗ vai Trung
Cường ra sao. Còn Trung Cường đã bị lão ta vỗ cho một trận, đau nhức cả
vai, nhưng chàng chỉ biết chau mày đứng chịu.

Ma Thiên Ngọc Nữ và Vô Thọ Tuấn Thiếu nghe những lời nói của Mai Bất Cô thì cảm thấy ông ta cũng giống như người thường, nhưng nhìn thần thái lúc này của ông ta
thì cả hai lại cảm thấy dường như lão nhân này đang thật sự điên loạn.

Mãn Doanh Doanh thấy Trung Cường chau mày nhăn mặt, lòng nàng cũng xót xa nên lập tức trách Mai Bất Cô:

– Mai ca ca, huynh chỉ biết vỗ cho sướng tay chứ không biết là người ta đau hay không đau.

Mai Bất Cô nghe vậy tỉnh ngộ ngớ ra, lão ngường ngượng nhìn Mãn Doanh Doanh và cười hì hì mấy tiếng tỏ vẻ biết mình sơ ý.

Trúc Thiên Lý khẽ vuốt chòm râu cất tiếng cười ha hả, ra chiều vui vẻ.

Tiếng cười của ông chưa dứt thì bỗng từ phía bên ngoài có một tiếng hú trong
vắt cất lên, tuy không to nhưng ai nấy đều nghe rất rõ. Trúc Thiên Lý
thôi không cười nữa. Quần hào các lộ đều tỏ ra chấn động, đưa mắt nhìn
về phía phát ra tiếng hú. Lòng ai cũng hồi hộp.

Lòng ai cũng hồi hộp đợi chờ vì biết lại có cao nhân sắp đến.

Tiếng hú không cao nhưng kéo dài và ngân xa rất lâu chưa dứt, đập vào vách đá vọng thành vô số âm thanh kỳ dị. Tiếng hú càng lúc càng gần, dường như
người ấy đang đến gần hiệp cốc.

Lúc này ở phía ngoài bỗng có tiếng ngươi kêu lên nháo nhác:

– Chạy mau, lão nhân mang gương đang đến đấy!

Tiếng nói vừa dứt thì quần hào các lộ đã nháo nhào bỏ chạy, mặt mày ai nấy
đều lo lắng hoang mang, tranh nhau bỏ trốn tựa như tai kiếp sau ập xuống đầu.

Trung Cường thấy vậy, đôi mày kiếm của chàng chợt chau lại, chàng tự nói với lòng:

– Những người này đã vượt đường xa vạn dặm đến đây không phải là để xem
mặt lão nhân hay sao? Hôm nay lão nhân xuất hiện, tại sao cả bọn lại
tháo chạy như vậy?

Trong lòng chàng nghĩ ngợi thì tiếng hú lúc
nãy từ từ lắng xuống. Quần hào chạy đến khúc quanh nghe tiếng hắn đã im, cũng có mấy người dừng chân đứng lại quay đầu nhìn về phía đầm nước.
Trên gương mặt hoảng hốt chợt có nét hồ nghi.

Đột nhiên bên tai
Trung Cường có một âm thanh kỳ lạ cất lên, chàng giật mình quay đầu nhìn sang thì thấy Mai Bất Cô tóc râu dựng đứng, đôi mắt khép hờ, ngước mặt
há mồm giương cổ cất lên một tiếng hú kỳ dị.

Vô Thọ Tuấn Thiếu
thương thế vừa tạm ổn, giờ đây nghe tiếng quái hú của Mai Bất Cô mặt
chàng xanh mướt, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Trung Cường, Lệ Quân vội
vọt ngay đến bên cạnh Tuấn Thiếu, hai người dường như cùng lúc đưa tay
áp vào hai huyệt Mệnh Đấu của Tuấn Thiếu. Trúc Thiên Lý và Tùng Dục Túy
thần sắc ngưng trọng, ngước mặt nhìn trên không, dường như đang đợi đối
phương hồi đáp.

Cường Trung Cường đưa mắt nhìn quanh, thì không
thấy một ai trong quần hào còn đứng đó. Có lẽ họ đã bị tiếng hú quái dị
của Mai Bất Cô làm cho hoảng sợ và bỏ chạy hết rồi.

Mai Bất Cô hú xong một hồi, đôi mắt tròn chợt mở ra, hàn quang lấp lánh nhìn về phía đỉnh núi trước mặt.

Đột nhiên tiếng hú thanh thanh lại cất lên từ phía sau lưng ngọn núi, cách
xa mọi người khoảng mấy trăm trượng. Tiếp đến là hai bóng người một xám
một trắng, như hai viên đạn lao lên vượt qua ngọn núi lao về phía hiệp
cốc nhanh như gió cuốn.

Tuế Hàn Tam Hữu và mấy người phía Trung
Cường thấy vậy biết ngay đối phương sử dụng loại khinh công tối thượng
gọi là Hộ Hỏa Thuần Thanh biết rằng đối phương đã đạt đến hóa cảnh khinh công, nên ai nấy đều giật mình biến sắc. Tiếng hú vừa ngừng thì hai
bóng ngươi đã xuống đến giữa núi. Nhưng dư âm của tiếng hú vẫn còn chấn
động cả không gian, vẫn len lỏi trong quần phong vang lên chưa dứt.
Trung Cường đã nhìn ra hai bóng đang đến là một nam một nữ. Chàng liền
nói cho mọi người hay.

Tuế Hàn Tam Hữu nghe vậy giật mình, vì cả
ba người đều chưa nhìn ra hai người đang đến là nam hay nữ. Nhất là Tùng Dục Túy, lão khẽ hừ một tiếng, vì lão không ngờ vị tiểu huynh đệ này
mục quang lại mạnh như vậy, lão vẫn không sao hiểu được vì sao chàng
trai trẻ này công lực và thị lực lại rất đỗi bất phàm.

Lúc này hai bóng người đã xuống đến chân núi và đang hướng về hiệp cốc lao đến như bay.

Đột nhiên đôi mắt của Trung Cường lóe lên mừng rỡ, chàng buột miệng kêu lên:

– Sư muội, tiên trưởng …

Cùng với tiếng kêu, thân chàng lao như tên bắn về phía hai người đang đến.

Ma Thiên Ngọc Nữ nghe vậy, nàng bỗng giật mình, mặt mày lo lắng vô cùng,
vì nàng biết nếu như tiên trưởng đến đây sẽ phá vỡ bí mật về vị sư phụ
mật truyền võ công cho nàng. Lúc đó mọi người đều biết vị sư phụ bí mật
của nàng là ai. Nhưng lòng nàng lại không muốn thế.

Vô Thọ Tuấn
Thiếu nghe nói tiên trưởng đang đến, chàng bỗng giật mình thần sắc tỏ ra vô cùng hưng phấn. Vì trong một ngày hôm nay, chàng đã gặp được bốn vị
cao thủ trong Vũ Nội Thất Kỳ quả là đại hạnh hiếm có.

Mãn Doanh
Doanh nghe tiếng reo kích động của Trung Cường, đồng thời thấy một thiếu nữ áo trắng đang bay đến, tim nàng bỗng như bị muôn ngàn kim nhọn xuyên qua, gương mặt bỗng có một tia u buồn thoáng qua. Lúc này Tuế Hàn Tam
Hữu đã nhìn rõ mặt hai người đang đến thì thấy đó chính là một lão nhân
mũi to, cổ lớn, mặt mày quắc thước, râu tóc bạc phơ, thân mặc đạo bào
xám đang ào ào lướt tới, đích thực là Bích Tiêu tiên trưởng.

Cùng đi với tiên trưởng là một thiếu nữ có vẻ đẹp thuần khiết, tuổi độ mười
sáu mười bảy. Thiếu nữ đang nương theo tay của lão đạo trưởng, song song lướt tới.

Bạch y thiếu nữ đưa mắt sững sờ, vừa hỉ vừa kinh nhìn
vào hình bóng của Trung Cường đang lao như tên bắn về phía hai người.
Tam Hữu thấy vậy biết rằng bạch y thiếu nữ rất có thể là sư muội Khang
Trí Mẫn của tiểu huynh đệ Cường Trung Cường.

Tam Hữu thấy vậy, bất giác cả ba cười vang vui vẻ.

Lúc này Trung Cường đã đến gần Bích Tiêu tiên trưởng và Khang Trí Mẫn
khoảng cách chỉ còn non bảy trượng, chàng liền dừng lại chuẩn bị ra mắt
Bích Tiêu tiên trưởng.

Khang Trí Mẫn vừa thấy Trung Cường mừng mừng tủi tủi, nàng vừa bay đến vừa vẫy tay mừng rỡ cất tiếng kêu:

– Cường ca ca …

Tiếng gọi chưa dứt thì từ trong đôi mắt phượng long lanh ngấn lệ, cuồn cuộn chảy dài xuống đôi má thắm.

Cường Trung Cường nén sự kích động, chàng định nghiêng người thi lễ cùng tiên trưởng thì hai người đã đến nơi. Bích Tiêu tiên trưởng mỉm cười hiền từ cất giọng nói:


– Tiểu thí chủ miễn lễ, nào chúng ta hãy đến bên đầm mà đàm đạo đi.

Cùng với tiếng nói, thân ông khẽ khựng lại, đồng thời ông đưa tay ra dìu lấy cánh tay phải của Trung Cường, lập tức có một luồng sức mạnh tiềm tàng
cản lại không cho Trung Cường thi lễ, đồng thời nhấc bổng chàng lên, cả
ba bay thẳng về phía Tuế Hàn Tam Hữu.

Cường Trung Cường chỉ thấy
thân mình như được treo trước gió, đang lao nhanh về phía trước. Nhìn
sang tiên trưởng chàng chỉ thấy ông thần sắc thản nhiên, mỉm cười hiền
hậu.

Tuy nhiên trông ông vẫn có một thần thái uy nghiêm, khiến
cho người khác nhìn bỗng chợt sinh lòng kính nể. Nhìn sang Trí Mẫn thì
thấy nàng vẫn nước mắt lưng tròng, thần sắc so với trước đây có vẻ hơi
tiều tụy.

Bỗng lúc ấy Bích Tiêu tiên trưởng đã cười lên ha hả và cất tiếng nói:

– Mấy năm không gặp, phong thái của ba vị đạo huynh vẫn như ngày nào.

Lời tiên trưởng vừa dứt thì bước chân ba người đã đặt xuống gần nơi Tuế Hàn Tam Hữu đang đứng. Bích Tiêu tiên trưởng lập tức buông tay thả Trung
Cường và Trí Mẫn ra.

Trúc Thiên Lý và Tùng Dục Túy cũng cười ha hả và cất tiếng nói:

– Lão mũi bò, ngọn gió nào đã đưa lão đến hiệp cốc này …

Mai Bất Cô không để cho Trúc Thiên Lý dứt lời, lão lắc chiếc đầu rối, trừng đôi mắt tròn và nói:

– Gió nào mà thổi đến, chứ không phải lão cũng động lòng tham, nếu không
tại sao lại âm thầm lặng lẽ đến tuyệt cốc nơi Hằng Doanh sơn.

Bích Tiêu tiên trưởng nghe vậy vẫn vuốt râu cười to và đáp:

– Mai huynh vẫn thích nói đùa, lần trước khi đi Hằng Doanh sơn, quả thật
là để lấy thảo dược về chế thuốc. Gặp phải thịnh hội nên cũng đến xem
lão nhân mang gương. Nếu không thì cũng đâu có thay đổi lộ trình.

Mai Bất Cô vẫn không phục, lão nói tiếp:

– Lần này thì sao? Lẽ nào lão đến đây để hái thuốc?

Bích Tiêu tiên trưởng cười đáp:

– Lần này nếu không nghe thấy tiếng hú như tiếng phèn la sứt góc của Mai
đạo huynh, bần đạo đây có lẽ đã vượt qua khỏi Phúc Sơn rồi.

Lời của tiên trưởng vừa dứt thì mấy người có mặt tại đó không sao nhịn được, tất cả đều bật ra tiếng cười ha hả.

Lúc này Lệ Quân, Tuấn Thiếu và Doanh Doanh đồng thời tiến lên ra mắt tiên trưởng.

Bích Tiêu tiên trưởng trông thấy Ba Lệ Quân, ông khẽ vuốt râu mỉm cười hỏi:

– Ba cô nương, lệnh sư Thanh Vân Môn Sơn lão ni vẫn khỏe chứ?

Gương mặt xinh đẹp của Ba Lệ Quân chợt ửng đỏ, lòng nàng thấy hơi bối rối
nhưng nàng biết đến lúc không còn giấu giếm được nữa, nên lập tức cung
kính đáp:

– Nhờ hồng phúc của tiên trưởng nên ân sư vẫn khỏe.

Tuế Hàn Tam Hữu nghe vậy chợt ngơ ngác, trong lòng thầm nói:

– Lâu nay vẫn nghe Ma Thiên Ngọc Nữ võ công vượt trội hơn bảy anh em của
Thất Hùng. Hóa ra con bé này chính là đệ tử mật truyền của võ lâm tứ kỳ
Mông Sơn lão ni.

Ba người nhìn nhau tựa như muốn nói chuyện này, cả ba đều không được biết, có lẽ trong thiên hạ cũng chẳng ai hay.

Vô Thọ Tuấn Thiếu lại càng ngờ ngác, chàng vốn là lục ca của thất hùng,
nhưng cũng không ngờ sư phụ của thất hùng Ba Lệ Quân lại là Mông Sơn lão ni. Từ trước đến nay chàng vẫn cho rằng Lệ Quân học được võ công từ lão ma ma truyền cho.

Trung Cường, Doanh Doanh và Trí Mẫn lại không thấy ngạc nhiên, bởi lẽ ba người chưa hề hỏi qua sư phụ của Lệ Quân là ai.

Tuế Hàn Tam Hữu và Bích Tiêu tiên trưởng đã lâu không gặp, lúc này đã bắt
đầu hỏi han đàm đạo. Trung Cường cũng nhân cơ hội này giới thiệu với ba
vị huynh tỷ.

Vô Thọ Tuấn Thiếu vừa thấy Trí Mẫn chàng chợt ngây
người. Chàng không ngờ vị sư muội mà Cường đệ hay nhắc đến lại là một
thiếu nữ có một vẻ đẹp kiều diễm đoan trang, ngây thơ trong trắng đáng
yêu đến như vậy.

Trí Mẫn mỉm cười ngây thơ, tin tưởng đưa đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Doanh Doanh và Lệ Quân. Nhìn nàng lúc này tựa như Dao Trì Ngọc Nữ ở chốn tây thiên.

Ba người bắt đầu nói cười vui
vẻ, tỏ ra rất tâm đầu ý hợp. Nhưng Vô Thọ Tuấn Thiếu thấy trên gương mặt của thất muội vẫn có một nỗi buồn sâu kín, đôi mắt của Doanh Doanh vẫn
có một tia ưu tư, vương vấn. Khang Trí Mẫn vẫn hồn nhiên, gương mặt tỏ
ra vô cùng thuần hậu.

Bất giác Vô Thọ Tuấn Thiếu thầm so sánh ba thiếu nữ đang đứng trước mặt với nhau.

Khang Trí Mẫn xinh đẹp thuần hậu không vương nét tục. Miệng vẫn cười tươi
không gợn nét tà khiến người khác nhìn vào biết ngay vị tiểu cô nương
này tính tình nhân hậu, lòng dạ thẳng ngay. Mặt Doanh Doanh xinh đẹp
diễm lệ, khiến lòng người say đắm, trên gương mặt nàng nét thanh xuân
rạng rỡ vô cùng tuy nhiên lại toát ra một hào khí uy nghiêm, khiến cho
người ta không dám tiếp cận làm thân.

Nhưng nàng lại là một thiếu nữ rất đỗi nhiệt tình.

Quân muội tuy cũng diễm lệ xuất thân, cũng như hoa như ngọc, nhưng phong
thái vẫn tỏ ra là một thiếu nữ lòng dạ sắt son, lạnh lùng kiên quyết,
tuy nhiên lại đa tình đa cảm, đã cao ngạo nhưng lại lụy tình.

Mãn Doanh Doanh, Ba Lệ Quân và Khang Trí Mẫn đứng chung với nhau, thì nét
sáng của hai người đều bị một phong thái vô hình của Trí Mẫn che khuất.
Sau một lúc trầm tư, Vô Thọ Tuấn Thiếu bỗng thấy lo lắng cho thất muội.
Vì chàng biết rằng nếu Ba Lệ Quân không cắt được tơ tình vương vấn không biết hậu quả sẽ ra sao.

Một tràng cười sảng khoái đã làm cho
Tuấn Thiếu giật mình, thoát khỏi trầm tư. Chàng đưa mắt nhìn xem thì
thấy Tuế Hàn Tam Hữu và Bích Tiêu tiên trưởng đã kéo nhau về phía bên
kia.

Trung Cường thấy vậy cũng hớn hở nói với Tuấn Thiếu:

– Lục ca, chúng ta cũng qua bên kia xem thử đi.

Tuấn Thiếu liền mỉm cười đồng ý. Cả hai song song bước về phía ấy.

Ba người thiếu nữ cũng cất bước theo sau.

Mấy người vượt qua một khoảng đến đầm nước, dừng chân trên một vạt đất
tương đối khô ráo. Lúc này mọi ngươi đứng cách đầm nước không đầy năm
trượng.

Đột nhiên Mai Bất Cô hỏi:

– Lão mũi bò này, lão có cho rằng lão nhân mang gương này chính là một trong Thiên Nam Nhị Nghĩa không?

Bích Tiêu tiên trưởng khẽ lắc đầu đáp:

– Thiên Nam Nhị Nghĩa đã bế quan tĩnh tọa, đến mùa xuân năm sau mới có thể khai quan.

Nói xong ông chợt trầm tư và tiếp:

– Ngày ấy nơi Hằng Doanh sơn, trong lúc Cường tiểu thí chủ thi lễ với bần đạo thì ánh sáng trong thạch thất đột nhiên mất tăm, chỉ thấy một vệt
trắng mơ hồ như khói như sương vút qua đỉnh đầu của Xích Túc lão cái và
Hoa hòa thượng. Hai lão bỗng thét lên thảm thiết.

Lúc bần đạo vọt ra bìa rừng thì luồng khói đó đã biến mất tăm.

Tuế Hàn Tam Hữu nghe vậy cũng đều giật mình biến sắc. Tùng Dục Túy có vẻ không tin, lão cất tiếng nói:

– Lão mũi bò à, ngươi chớ nói quá, với thuật khinh công tuyệt thế của
ngươi lẽ nào lại không thấy được lão nhân mang gương đi lối nào sao?

Bích Tiêu tiên trưởng khẽ thở dài và nói:

– Lúc ấy ta cũng đằng không mấy lượt. Nhưng bốn bề đều là một màu bao la
tuyết trắng, lại thêm một lớp sương mù, bóng người loạn xạ toàn là mấy
tay võ lâm ẩn thân trong tuyệt cốc, làm cho ta không biết nên đuổi theo
ai mới phải.

Trúc Thiên Lý đưa mắt nhìn chiếc bảo kính ở trên trụ đã đặt giữa hồ nước và cất tiếng hỏi:

– Theo như ngươi nghĩ thì vị lão nhân mang chiếc gương đến đặt ở nơi hiểm trở như thế này có dụng ý gì không?

Bích Tiêu tiên trưởng khẽ chau đôi mày bạc và thong thả đáp:

– Vị lão nhân này dường như muốn giết sạch những kẻ có tham vọng cưỡng
đoạt chiếc gương thần từ khi lão ta xuất hiện đến nay. Các cao thủ của
hắc bạch lưỡng đạo chết dưới tay lão quả là không ít.

Nói đoạn ông đưa mắt quét nhìn về bốn phía xung quanh và tiếp:

– Theo ý của bần đạo thì lão nhân mang gương đặt tại nơi này, có ý là
muốn những kẻ tham lam tới đoạt chiếc gương tự nhiên sẽ tiêu diệt lẫn
nhau. Khiến cho chốn võ lâm sạch bóng những kẻ lòng tham vô đáy, thấy
lợi quên nghĩa.

Mai Bất Cô nghe vậy đã thấy bực trong lòng, lão ta hậm hực nói:

– Như vậy chẳng khác nào lão ta muốn tạo ra sóng gió. Nếu như không có
chiếc gương thì những kẻ tham tâm sao mà nảy sinh tham niệm được.

Nói xong lão ta hừ lên một tiếng tỏ vẻ bực bội và tiếp:

– Mang chiếc gương này đập nát đi, thì sẽ diệt được lòng tham của mọi người.

Nói xong lão nhảy vọt lên một bờ đá, giơ tay định xuất chưởng đánh vào chiếc gương.

Mọi người thấy vậy đều giật mình kinh hãi, dường nhưng cùng phát ra một
tiếng kêu lo lắng. Trúc Thiên Lý và Tùng Dục Túy quát lên một tiếng, lao đến giữ chặt tay của Mai Bất Cô.

Bích Tiêu tiên trưởng liền nghiêm sắc mặt nói với Mai Bất Cô:

– Mai đạo huynh không nên manh động như vậy. Chiếc gương này là di vật
của Võ Lâm Quái Tăng. Chính là bảo vật của võ lâm. Công dụng của nó thật không thể lường được.

Trúc Thiên Lý đứng ở bên cạnh cũng cất tiếng cảnh cáo Mai Bất Cô:

– Không chừng vị lão nhân này đang ẩn thân gần đây.

Mai Bất Cô nghe vậy tức giận trợn trừng đôi mắt, cây gậy trúc trong tay liền đập mạnh xuống đất, lập tức cất giọng hỏi:

– Ta làm như vậy không phải là một kế hay để lão xuất hiện hay sao?

Bích Tiêu tiên trưởng vội niệm phật một câu A di đà phật, và nói:

– Chư vị đã không có lòng để ý đến chiếc gương vậy thì chúng ta hãy mau mau rời khỏi chốn này, để tránh tiếng đời dị nghị.

Mọi người nghe tiên trưởng nói vậy, đều giật mình đồng ý.

Lúc này mặt trời đã xế về tây, chiếc gương báu vẫn xoay theo bóng mặt trời
và phát ra ánh sáng mãnh liệt như cũ, Mục đích của Cường Trung Cường đến đây là để gặp Phó Tại Lâm và Tuế Hàn Tam Hữu, lại may mắn mà gặp được
sư muội ở đây. Do đó bao nỗi lo âu trong lòng đã giảm đi đáng kể.

Bây giờ chỉ còn lo truy theo Khôn Long lão tiền bối, dò la tin tức của kẻ
giết sư phụ để sớm báo thù cho sư phụ thì chàng cảm thấy đã mãn nguyện
lắm rồi. Từ trước đến nay chàng không hề có chút lòng tham đối với chiếc gương báu. Nên chàng thấy ở đây lâu hơn cũng chẳng ích lợi gì. Thế là
chàng liền quay sang cảm tạ Bích Tiêu tiên trưởng và nói tiếng giã từ
với ba vị lão ca.

Đột nhiên Bích Tiêu tiên trưởng ngửa mặt nhìn trời và cất tiếng nói:

– Ba vị đạo huynh, giờ thân sắp đến rồi, chúng ta phải đi thôi.

Tuế Hàn Tam Hữu nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Năm người trong bọn Trung Cường thấy vậy biết rằng Tuế Hàn Tam Hữu và Bích Tiêu tiên trưởng cùng về Bồng Lai đảo.

Bích Tiêu tiên trưởng quay sang nói với Trí Mẫn:

– Mẫn nhi, hôm nay con đã gặp được sư ca của con ở đây, con không phải
bôn ba đi tìm nữa, các con cũng cùng nhau đi xuống phía nam đi.

Nói xong ông nghiêm giọng dặn dò:

– Ta hy vọng con ra sức luyện rèn kiếm thuật theo khẩu quyết đã thuộc,
không nên làm việc giữa chừng, lâu ngày dài tháng tất nhiên sẽ có thành
tựu.

Trí Mẫn nghe vậy nước mắt rưng rưng sụp người bái lạy và cất tiếng nói:

– Mẫn nhi khắc ghi lời huấn hải …

Gương mặt của Bích Tiêu tiên trưởng lúc này cũng có chút buồn chợt thoáng qua.

Không đợi Trí Mẫn dứt câu, ông vội hiền từ nói:

– Mẫn nhi, con đứng lên đi!

Vừa nói vừa phất nhẹ tay áo bào, lập tức có một luồng gió nâng Trí Mẫn đứng lên.

Trung Cường nghe vậy lòng chàng chợt mừng vì biết rằng Trí Mẫn đã bái làm môn hạ của tiên trưởng, trở thành đệ tử ký danh của người. Tuế Hàn Tam Hữu
cũng dặn dò Trung Cường và Doanh Doanh khi xuống phía nam, chuyện gì
cũng phải cẩn thận, nên tránh sinh sự để mà thuận lợi truy theo Lục Dã
Khổn Long.

Trung Cường và Doanh Doanh đều gật đầu vâng dạ.

Tam Hữu nói xong liền khẽ phất áo, lúc ấy Bích Tiêu tiên trưởng cũng nói
tiếng giã từ và bốn bóng người đồng loạt cất lên như bốn cánh đại bàng
bay vọt lên không hướng về phía đỉnh núi trước mặt.

Mấy người còn lại đều cung kính tiễn biệt miệng liên hồi hô vang, bảo trọng, bảo trọng.

Trong chớp mắt bóng của bốn người đã dần dần mờ khuất trên sườn núi, nhỏ dần nhỏ dần và mất hút chân mây.

Trung Cường thấy Tuế Hàn Tam Hữu và tiên trưởng đã đi khỏi, chàng liền quay sang nói với Tuấn Thiếu:

– Lục ca, huynh có thể thi triển khinh công được không? Nội phủ phải chăng vẫn còn ê ẩm?

Vô Thọ Tuấn Thiếu khẽ vận khí, chân mày của chàng chợt chau lại và nói:

– Để huynh thử xem.

Trí Mẫn đã thấy được Vô Thọ Tuấn Thiếu hơi gắng gượng, nàng liền nhiệt tình nói:

– Lục ca à, để muội và Cường ca dìu huynh đi. Thương thế mới tạm ổn, khó lòng mà vận công được.

Nói xong nàng liền đưa tay ra đỡ lấy vai phải của Vô Thọ Tuấn Thiếu. Trung
Cường thấy vậy cũng vội vàng bước đến đỡ lấy cánh tay trái của Tuấn
Thiếu.

Vô Thọ Tuấn Thiếu vội lùi lại một bước, tránh né hai
người, đồng thời đưa ánh mắt cảm kích nhìn vào Trí Mẫn, khoát tay ra
hiệu và cất tiếng nói:

– Hay là cứ để huynh thử xem, hơn nữa đường cũng rất gần, ra khỏi cốc, chúng ta thúc ngựa đi nhanh một chút là được thôi.

Lệ Quân, Doanh Doanh thấy Trí Mẫn thật thà tốt bụng, ai nấy đều lấy làm
cảm kích, cũng bước đến gần đề nghị được giúp đỡ Tuấn Thiếu, nhưng tất
cả đều bị Tuấn Thiếu từ chối.

Lúc này Tuấn Thiếu phát hiện Trí
Mẫn lại có thêm một đức tính tốt đẹp khác, tuyệt nhiên không phải chỉ là làm ra vẻ. Đức tính này Mãn Doanh Doanh và thất muội của chàng không
sao bì được. Mấy người đều thấy Tuấn Thiếu không muốn được dìu đi nên
tất cả đành từ từ cất bước tiến về phía trước.

Trung Cường quay
đầu nhìn lại chiếc gương báu đang đặt trên cột đá giữa đầm lúc này vẫn
phản chiếu ánh sáng mặt trời hắt lên trên không, một đạo hào quang sáng
chói. Trong cốc giờ đây ngoài tiếng ầm ầm của thác nước ra, không còn
nghe thấy tiếng động nào cả.

Bốn bên yên lặng như tờ.

Mấy

người ra đến nơi đã đánh nhau với bọn Huyền Linh, Đức Bi, đưa mắt tìm
kiếm sáu lão đạo sĩ đã bị điểm huyệt nhưng không thấy ai cả.

Mãn Doanh Doanh hừ lên một tiếng và cất giọng nói:

– Hừ, sáu lão mũi bò này võ công rất đỗi tầm thường mà lại bày đặt chặn đường chặn lối.

Mấy người nghe Mãn Doanh Doanh dùng danh từ, lão mũi bò để gọi mấy lão đạo, ai nấy đều cảm thấy tức cười, tất cả đều cười lên tỏ vẻ thú vị.

Đột nhiên Vô Thọ Tuấn Thiếu vì gắng gượng thi triển khinh công nên lại chấn thương nội phủ, do đó chàng đã ọc ra một ngụm máu tươi. Sau đó thân
chàng lắc lư nghiêng ngả như muốn ngã nhào xuống đất.

Mãn Doanh
Doanh đi cách Tuấn Thiếu tương đối gần, nàng thấy vậy liền xẹt qua đỡ
lấy thân thể của Vô Thọ Tuấn Thiếu. Lúc này Vô Thọ Tuấn Thiếu toàn thân
run rẩy, không còn sức lực để nâng lấy thể trọng của mình, do đó thân
chàng đổ ập vào lòng của Mãn Doanh Doanh.

Trung Cường, Lệ Quân,
Trí Mẫn thảy đều giật mình kinh hãi. Xẹt người lao đến cúi mặt nhìn
xuống thì thấy sắc mặt của Vô Thọ Tuấn Thiếu vô cùng xanh xao, nhợt
nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, đôi mày chau lại tỏ ra hết sức khó chịu. Bên
khóe miệng vẫn còn một tia máu tương ngưng đọng. Toàn thân chàng đã ngã
nằm trong lòng của Mãn Doanh Doanh. Trí Mẫn và Lệ Quân lập tức giúp
Doanh Doanh đỡ cho Tuấn Thiếu ngồi xếp bằng trên mặt đất. Trung Cường
lập tức vận công vào hữu thủ áp chặt vào huyệt Mệnh Môn của Vô Thọ Tuấn
Thiếu.

Mãn Doanh Doanh thở dài một tiếng lại vội vàng lấy từ
chiếc túi trong người ra một hoàn thuốc đặt vào miệng của Vô Thọ Tuấn
Thiếu.

Khoảng sau một thời gian vừa uống cạn bình trà, gương mặt
xanh xao nhợt nhạt của Vô Thọ Tuấn Thiếu dần dần chuyển sang hồng nhuận. Lệ Quân, Trí Mẫn và Doanh Doanh vẫn ở bên cạnh Vô Thọ Tuấn Thiếu. Lệ
Quân thấy sắc mặt của Tuấn Thiếu đã hồng trở lại, nàng liền hạ giọng
nói:

– Lục ca hãy mau dẫn luồng chân lực của Cường đệ đệ nhập vào Đan Điền, đồng thời dẫn đường cho thuốc luân chuyển quanh thân. Như vậy hiệu quả sẽ cao hơn.

Trong lúc Lệ Quân đang nói thì bỗng từ phía sau trong cốc đã thấp thoáng vang lên tiếng quần áo bay phần phật vọng
đến. Lệ Quân và Trí Mẫn giật mình quay lại đưa mắt nhìn xem thì thấy từ
phía xa xa trong cốc có ba bóng người thoăn thoắt vượt qua mấy bờ cây,
tảng đá lao về phía mấy người đang ngồi, khí thế tựa như ba con chim ưng khổng lồ vô cùng hung dữ.

Mãn Doanh Doanh thấy vậy liên đứng dậy quay sang nói với Lệ Quân:

– Quân tỷ tỷ, muội thấy ba người đang đến dường như dụng ý của họ không phải là thân thiện đâu.

Đôi mày ngài của Lệ Quân chợt chau lại, nàng vội hỏi:

– Sao muội biết?

Nói xong nàng cũng nhẹ nhàng đứng lên, đưa mắt nhìn về phía ba người đang lao đến.

Sau một hồi chăm chú nhìn người. Doanh Doanh lại cất tiếng nói:

– Tỷ tỷ hãy xem mắt của ba người kìa, cứ dáo dác láo liên dường như đang tìm cái gì đó.

Lệ Quân cũng đồng tình nói:

– Tốt nhất chúng ta nên cẩn thận. Nhìn ba đôi mắt sáng quắc và khinh công của họ.

Nhất định bọn họ không phải thuộc loại tầm thường. Nếu phải động thủ nhất định không được khinh xuất.

Nói xong nàng liền nhìn sang Vô Thọ Tuấn Thiếu lúc này vẫn đang nhắm mắt trị thương. Sau đó nàng lại nói:

– Doanh muội và Mẫn muội ở đây bảo vệ lục ca, một mình tỷ sẽ đến ứng phó với họ.

Khang Trí Mẫn vẫn quỳ bên cạnh Trung Cường và Tuấn Thiếu, nàng khẽ đưa tay đỡ vào vai của Tuấn Thiếu. Nghe Doanh Doanh và Lệ Quân dặn dò lẫn nhau,
lúc này nàng cũng xen vào:

– Hai vị tỷ tỷ cứ yên tâm ứng phó với họ, muội đây có thể thay thế Cường ca ca được.

Nói xong nàng liền quay sang nhìn về phía ba người đang đến, đôi mày thanh tú của nàng chợt chau lại và nàng cất tiếng nói:

– Tỷ tỷ ngồi xuống đi. Có lẽ họ chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.

Lúc này đột nhiên Mãn Doanh Doanh nhớ lại lời dặn dò của ba vị lão ca là
không nên sinh sự, do đó nàng quay sang nói với Lệ Quân:

– Tỷ tỷ, quay lại đi, chúng ta mặc kệ họ.

Khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng ba mươi trượng, trong lúc Doanh Doanh và Lệ Quân quay người đi về phía Trung Cường, bỗng nhiên có một tiếng quát
hung tợn, chấn động cả sơn cốc:

– Bọn tiểu bối kia, đứng im.

Mãn Doanh Doanh và Lệ Quân nghe vậy liền quay ngoắt người lại, thì thấy
trong cốc giờ đây ngoài ba người đang đến ra, không còn ai khác.

Ba người bay đến là ba người tuổi tác không đồng nhất, tất cả đều mặc áo khoác thùng thình.

Người đứng giữa là một lão già một mắt, miệng méo, râu tóc trắng xóa, đầu bạc như sương rũ xuống gần như che kín cả mắt. Lão gì miệng méo thân mặc
một chiếc áo thô bằng vải gai, tay cầm một cây Bàn Long đại côn, trợn
tròn con mắt độc nhất từ trong ấy phát ra nhiều tia lửa giận, mặt mày
lão ta tỏ ra vô cùng độc ác.

Bên phải lão là một trung niên tuổi
độ bốn mươi lăm, bốn mươi sáu râu xám xịt, miệng nhọn mũi tẹt, hai vành
tai không thấy đâu cả. Người này ngoài mặt đen mắt tròn, thân khoác
chiếc áo bằng vải bố đen kịt trong tay gã ta là một lưỡi thủ cương câu
tẩm độc, ánh xanh lấp loáng, tỏ ra uy mãnh vô cùng. Xem ra gã ta là một
tay hắc đạo có hạng và rất khó đối phó.

Bên trái là một trung
niên hơn ba mươi tuổi, mày như là liễu, môi đỏ tự son, da trắng má hồng, mặt mày tô son trét phấn, tóc dài để xõa chấm vai, thân gã khoác một
chiếc áo hoa sặc sỡ bằng loại vải bông, lưng giắt một thanh Ngô Câu kiếm hình dạng của gã không ra nam cũng chẳng ra nữ, khiến người nhìn vào
chợt sinh ác cảm.

Ba người bay đến mặt mũi đều bừng bừng tức
giận, năm con mắt đỏ rực như lửa liên hồi dao động, nhìn chằm chằm vào
Lệ Quân và Doanh Doanh. Cả ba đang tận triển khinh công lao đến ào ào
nhanh như gió bão.

Mãn Doanh Doanh xem xong liền hạ giọng nói:

– Tỷ tỷ à, ba người này có thể là Giảo Thiên Tam Yêu.

Lệ Quân nghe vậy liền giật mình hỏi:

– Muội quen họ à?

Mãn Doanh Doanh lập tức đáp:

– Muội chỉ nghe sư huynh tả về lối ăn mặc, tướng mạo và tuổi tác của họ.
Nhất là Âm Dương Yêu, nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ. Càng dễ nhìn ra.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì Giảo Thiên Tam Yêu đã đứng lại.
Dương Yêu Bàng Long Côn đứng đấy, gương mặt già nua của lão giật giật
liên hồi, con mắt độc nhất của lão quét qua Mãn Doanh Doanh, Ba Lệ Quân
và mấy người đang trị thương một lượt. Lão cười lên hắc hắc và nói:

– Xem lối ăn mặc của các ngươi, ta nghĩ có lẽ mấy tên tiểu bối các ngươi từ miền quan ngoại tới.

Mãn Doanh Doanh nghe vậy tức giận vô cùng. Nàng không đợi lão ta dứt lời, liền giận dữ quát lên:

– Câm miệng lại, bổn cô nương từ đâu tới thì có liên can gì đến ngươi?

Đôi mắt của nhị sát Đoạt Mệnh Câu đột nhiên trừng lên, chiếc mũi tẹt của lão co dúm lại, lão quát lên:

– Con tiện tỳ kia chớ có nhiều lời. Hãy mau đem chiếc gương báu nộp ra, để nhị gia đây khỏi phải mất công động thủ.

Lệ Quân và Doanh Doanh thấy Giảo Thiên Tam Yêu đến đây, rõ ràng là muốn sinh sự.

Vu cáo đặt điều chuyện không nói có, do đó cả hai bất giác giận run.

Trung Cường đang ngồi xếp bằng vận công giúp Tuấn Thiếu trị thương nghe thấy
tiếng nói của Giảo Thiên Tam Yêu, chàng khẽ mở mắt ra nhìn về phía họ
một lượt. Sau đó chàng lại nhắm mắt lại vì quá trình trị thương đang đến giai đoạn quan trọng.

Trí Mẫn nghe Tam Yêu nói vậy, nàng khẽ chau đôi mày thanh tú, đứng lên và cất giọng thật thà nói với Tam Yêu:

– Lúc bọn ta đi khỏi, thì chiếc gương vẫn còn ở yên ở đó.

Dương Yêu không đợi cho Trí Mẫn nói dứt câu, lão ta khẽ vuốt chòm râu bạc cất giọng cười ha hả và lên tiếng:

– Xem ra con nha đầu này cũng nhã nhặn đáng yêu. Nhưng không ngờ lại là một phường nói dối.

Trí Mẫn nghe vậy mặt mày đỏ bừng thần sắc tỏ ra rất đỗi buồn lòng. Vì đây là lần đầu tiên nàng bị người ta mắng nàng như vậy.

Mãn Doanh Doanh khó kềm cơn thịnh nộ, nàng chỉ tay vào mặt lão già và quát lớn:

– Lão già này thật là vô liêm sỉ, ngươi rõ ràng là phường lẻo mép lại còn mặt dày mày dạn đặt điều.

Bàng Long Côn lúc này đã nổi cơn thịnh nộ. Con mắt độc nhất của lão trừng
lên như muốn xé rách hai khóe toát ra một tia điện lạnh lùng trông thật
dễ sợ.

Lão phẫn nộ thét lên:

– Con tiện tỳ này thật to gan lớn mật, dám lên mặt giáo huấn cả lão phu đây.

Lời của Dương Yêu chưa dứt thì chỉ thấy đôi mắt đào hoa của Âm Dương Yêu từ nãy đến giờ vẫn quét qua quét lại trên gương mặt kiều diễm của ba vị cô nương chợt trừng lên giận giữ. Gã ta tuốt thanh Ngô Câu kiếm ra, cất
lên một tiếng kêu quái dị và nói:

– Ba con tiện tỳ này, hôm nay không giao chiếc gương báu ra đây, tam gia nhất định sẽ hạ sát các ngươi từng đứa một.

Nói xong, gã ta vung tay, xuống tấn phóng ra một đạo cuồng phong mãnh liệt
cuộn theo vô số đất cát và lá khô ập về phía Mãn Doanh Doanh.

Đôi mày liễu của Mãn Doanh Doanh chợt nhướng cao, mắt nàng lóe lên một tia
sáng lạnh, nàng cũng quát lên một tiếng, hữu chưởng vung lên.

Đột nhiên Doanh Doanh kinh hãi thất sắc nàng bỗng kêu lên một tiếng thất
thanh, tiếp đến là một tiếng bùng của hai luồng chưởng lực chạm nhau.

Mãn Doanh Doanh thét lên đau đớn, thân hình lắc lư, mặt mày nhợt nhạt, hai
tay ôm chặt lấy ngực, nàng lùi về sau liên tiếp mấy bước.

Nàng ụa lên một tiếng và mửa ra một búng máu tươi. Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột.

Lệ Quân tuy đứng gần đấy nhưng cũng không kịp xuất thủ can thiệp. Lúc này
nàng mới nhớ lại là cánh tay phải của Doanh Doanh vừa mới trúng độc,
thương thế vừa tạm ổn. Lúc này nàng định ra tay trợ sức cho Doanh Doanh
thì đã muộn mất rồi.

Một tiếng kêu kinh hãi, cùng lúc bóng trắng xẹt qua. Trí Mẫn đã bổ tới đỡ lấy Mãn Doanh Doanh.

Doanh Doanh mạt mày xanh xao, từ nơi khóe miệng máu tươi vẫn còn ri rỉ, chảy ra.

Lúc này nàng đã không sao đứng vững. Đang quỵ dần xuống đất. Nàng cố nén đau đưa tay chỉ vào ngực mình.

Trí Mẫn thấy vậy hiểu ý, nàng lập tức thò tay vào ngực Doanh Doanh lấy ra một hoàn thuốc, nhanh chóng đưa vào miệng Doanh Doanh.

Lúc ấy bỗng có tiếng bùng vang lên, đất đá cuộn tròn văng về tứ phía. Trí
Mẫn giật mình ngẩng lên nhìn xem thì thấy Lệ Quân và Âm Dương Yêu Ngô
Câu kiếm mỗi người đều bị chưởng lực đẩy lùi hai bước.

Ma Thiên
Ngọc Nữ liền tuốt thanh đoản kiếm cầm chắc trên tay, đôi mày ngài của
nàng nhướng cao giận dữ, sắc mặt Lệ Quân giờ đây đã đằng đằng sát khí.

Ánh kiếm sáng ngời lóe lên lành lạnh, nàng từ từ bước lên ép về phía Âm Dương Yêu.

Âm Dương Yêu cất lên một tràng cười the thé, nghe như tiếng của con quái thú gầm gừ, gã ta khinh bạc nói:

– Tiểu cô nương, nếu ngươi thắng ta thì ta sẽ đưa đầu cho ngươi cắt, nếu
ta thắng cô nương thì cô nương hãy nâng khăn sửa túi cho ta đó nhé.

Nói xong gã ta cũng tuốt thanh Ngô Câu kiếm ra khỏi bao.

Lệ Quân nghe gã nói vậy phẫn nộ quát lên:

– Đồ chuột bọ, ngươi muốn chết!

Chữ chết vừa dứt, nàng đã như một chiếc bóng bổ nhào vào Âm Dương Yêu,
thanh đoản kiếm trong tay nàng đã múa lên loang loáng xuất ra một chiêu
Trường Hà Phong Băng vẽ lên một đạo hàn quang buốt giá, quét về phía
ngực của Âm Dương Yêu.

Âm Dương Yêu biết thanh đoản kiếm trong
tay Lệ Quân là loại vũ khí vô cùng lợi hại, gã ta cười lên the thé bước
sang một bước né thế công của Lệ Quân, đồng thời thanh Ngô Câu kiếm
trong tay gã cũng triển ngay một thế điểm thẳng vào hông của Ba Lệ Quân.

Trong lúc ấy thì Dương Yêu Bàng Long Côn và nhị sát Đoạt Mệnh Câu cũng cười
lên đắc ý lăm lăm vũ khí trên tay tiến về phía Trung Cường và Tuấn
Thiếu.

Trí Mẫn thấy vậy giật mình thất sắc. Vì nàng biết Trung
Cường và lục ca đang trị thương đã đến giai đoạn vô cùng quan trọng.
Không cần phải dùng côn hay câu, chỉ cần đầy nhẹ một cái cũng đủ làm cho hai người đều tẩu hỏa nhập ma.

Do đó nàng liền đứng dậy lập tức phẫn nộ quát lên:

– Hy vọng hai người dừng bước, nếu không ta sẽ dùng kiếm ép các người trở lại.

Nói xong, ngọc thủ của nàng liền đưa sang bên trái.

Xoạt! Một tiếng kêu lanh lảnh phát ra, thanh trường kiếm bằng loại thép xanh đã nằm trong tay nàng.

Bàng Long Côn và Đoạt Mệnh Câu thấy vậy cười lên khoái trá. Hai gã không
những không thèm để ý đến lời cảnh cáo của Trí Mẫn, mà còn xem vị tiểu
cô nương này chẳng ra gì cả.

Cả hai vừa cười ha hả và vẫn ung dung bước về phía Trung Cường và Tuấn Thiếu xem như không hề trông thấy Khang Trí Mẫn.

Tiếng cười của hai gã làm cho Lệ Quân phát giác. Nàng đang đánh nhau kịch
liệt với Âm Dương Yêu, nghe tiếng cười liền đưa mắt nhìn xem. Nàng bỗng
giật mình thất sắc, thanh đoản kiếm của nàng liền chém mạnh về phía Âm
Dương Yêu, đồng thời thuận thế nhảy bổ về phía hai lão yêu. Âm Dương Yêu đã hiểu rõ ý đồ của Lệ Quân tuy lúc này gã ta đã nao núng thế, nhưng gã vẫn không muốn để cho Lệ Quân bứt ra khỏi vòng đấu. Thấy Lệ Quân vọt đi như vậy gã cũng vút người phóng theo ngăn cản, Lệ Quân lòng như lửa đốt thấy vậy bực mình, nàng công liền ba thế. Trong chớp mắt chỉ thấy ngân
quang cuồn cuộn, ánh lạnh rợp trời làm cho Âm Dương Yêu tay chân luống
cuống.

Cùng lúc ấy Dương Yêu và nhị sát đột nhiên ngưng bặt tiếng cười. Cả hai cất cao binh khí định nhảy xổ vào tấn công Trung Cường và
Tuấn Thiếu. Bỗng Trí Mẫn quát lên một tiếng vọt người lao đến đón lấy
hai lão yêu, thanh trường kiếm của nàng xuất ra một chiêu Long Phù Song
Hổ vẽ lên muôn đạo hào quang giá buốt tựa như vạn đóa ngân hoa lấp lánh, kiếm khí trùng trùng tựa như ngân long nộ vũ, thượng kích Bàng Long
Côn, hạ phong Đoạt Hồn Câu, mũi kiếm cứ chực điểm vào hai cổ tay phải
của hai gã yêu ma, kiếm thế quái dị, uy mãnh vô cùng. Dương Yêu và Nhị
Sát lăn lộn trong chốn giang hồ từ lâu đã gặp qua không biết bao nhiêu
là cao thủ, đã đánh bại vô số kình địch nhưng chưa hề thấy qua loại kiếm pháp huyền diệu bí ẩn như thế này. Hai người giật mình thất sắc, đồng
thanh thét lên một tiếng nhảy vọt về sau.

Trong lúc nguy cấp, Trí Mẫn không biết làm sao, nàng thi triển ngay thế kiếm vừa học được của
Bích Tiêu tiên trưởng đã truyền thụ cho nàng. Không ngờ rằng thế kiếm
này tuyệt diệu và uy mãnh như vậy. Lúc này nàng thấy Dương Yêu và Nhị
Sát nhảy vọt ra xa. Nàng liền dừng tay chống kiếm đứng nhìn chứ không
đuổi theo truy kích.

Hai gã yêu ma chân vừa đứng vững vội đưa mắt nhìn quanh dáo dác. Cả hai hoảng sợ tột độ, mặt mày xám xanh như tàu
lá, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Xưa nay hai gã vãn gieo mưa rắc
gió trên chốn giang hồ, không ngờ hôm nay suýt nữa là phải đổ máu dưới
tay của một vị tiểu cô nương. Cả hai nghĩ vậy đồng thời cảm thấy khó
chịu.

Dương Yêu khẽ định thần, gương mặt già nua của lão giờ
trông hết sức khó coi. Ngạo khí khi nãy giờ đây không còn sót lại dù chỉ mảy may.

Trí Mẫn chống kiếm đứng đấy, đột nhiên mắt nàng chợt sáng, nàng buột miệng kêu lên lo lắng:

– Tỷ tỷ, không nên giết người …

Tiếng của Trí Mẫn vừa dứt thì từ phía trái bỗng có một tiếng quát lên và tiếp theo là một tiếng người kêu gào thảm thiết nghe thật rùng rợn, máu tươi búng vọt lên không, Âm Dương Yêu Ngô Câu kiếm buông tay và thân thể ngã nhào ra đất.

Dương Yêu và Nhị Sát thấy vậy, đột nhiên lửa giận
bốc cao, hai gã múa tít binh khí, cùng lúc nhảy bổ vào Ba Lệ Quân như
hai con hổ đói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.