Thánh Thủ Thần Thâu

Chương 6: Phấn diện sắc kiet dâm hứng sinh


Đọc truyện Thánh Thủ Thần Thâu – Chương 6: Phấn diện sắc kiet dâm hứng sinh

Triệu lão thái thái đề đủ chân khí, vọt lên trên không và cất tiếng nói:

– Cường nhi cẩn thận, làm chuyện gì cũng phải bình tĩnh, ta sẽ cho lục ca, thất tỷ đến trợ sức cho con.

Nói xong bà quay sang nói với Ma Thiên Ngọc Nữ và Vô Thọ Tuấn Thiếu:

– Các con nhanh lên, hãy đuổi theo Cường đệ của mình.

Ngay lúc ấy Tiểu Hoàn hớn hở chạy đến.

Ma Thiên Ngọc Nữ thấy vậy liền hỏi:

– Còn ngựa đâu?

Tiểu Hoàn đáp:

– Ở bên ngoài, thưa tiểu thư Ma Thiên Ngọc Nữ dắt Mãn Doanh Doanh, quay sang nói với Vô Thọ Tuấn Thiếu:

– Lục ca nhanh lên, chúng ta đi.

Nói xong cả ba chạy ra ngoài phía cửa chính vọt đi.

Tiểu Hoàn phát hoảng vọt theo gọi lớn:

– Tiểu thư ơi, chưa chuẩn bị ngựa cho lục gia.

Ma Thiên Ngọc Nữ quay lại nói:

– Vậy ngươi không cần phải đi nữa đâu.

Vô Đạo Cuồng Phu thấy lục đệ, thất muội đều đi cả, lập tức quay sang lão thái thái:

– Mẫu thân, con cũng phải đi, con cũng phải đi.

Triệu lão thái thái chỉ sợ Trung Cường sức mỏng thế cô nên bà cũng không cản trở. Bà lập tức phẩy tay và nói:

– Được được, con cũng đi đi!

Gã khờ Vô Đạo Cuồng Phu nghe vậy, lập tức gọi to:

– Lục đệ, chờ ta với Cùng với tiếng hô gã cũng vọt người đuổi theo.

Đột nhiên, lúc ấy có một tràng tiếng reo hò vang dội vọng tới từ phía đông
lĩnh. Vô Tranh Nghĩa Sĩ vội biến sắc quay sang nói với Trại Nhĩ Đôn:

– Tam đệ hãy mau đốt ba cây pháo hoa làm hiệu, nếu không Cường đệ sẽ bị cản lại.

Trại Nhĩ Đôn bước đến giữa phòng lấy ra ba cây pháo hoa, Vô Tranh Nghĩa Sĩ,
Vô Song hiệp khách đánh lửa thắp lên một mồi lửa nhỏ để cho ba người đốt pháo làm hiệu.

Xì xì xì, ba đóa hoa kỳ lạ vút lên bầu trời xanh. Tiếng reo hò từ phía xa xa cũng dần dần im bặt.

Lúc này trên bờ đông của Ma Thiên Lãnh có một bóng trắng bạc lao đi như tên bắn …

Kèm theo những tiếng sét nhỏ lép bép vang lên đang lao về phía dưới núi.

Mọi người thấy bóng trắng lao đi như vậy, vượt qua mấy mỏm đá gồ ghề nhẹ
nhõm, như bay trong gió ai nấy đều ngơ ngác đứng nhìn và lại rụt đầu thè lưỡi lộ vẻ rùng rợn.

Cường Trung Cường lòng như lửa đốt. Chàng
tập hợp thi triển Lôi Hành vọt nhanh như điện trong một khắc đồng hồ đã
đến bìa rừng cổ thụ. Chàng vọt lên một cây cao và đưa mắt quan sát. Thì
thấy Ô Long, Cái Tuyết đang đứng trên một mỏm đá tai mèo lún phún màu
xanh cách nơi chàng đứng khoảng mấy chục trượng. Chàng bèn vòm tay quanh miệng hú lên một tràng lanh lảnh cao vút. Ô Long, Cái Tuyết nghe thấy
tiếng hú vội ngẩng đầu nghe ngóng, bờm tai dựng đứng.

Sau hai
tràng hú, đôi ngựa lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cường Trung Cường. Đôi ngựa thấy chàng đang đứng trên cao lập tức hí lên một tràng như sấm dậy và đồng thời cất vó chạy tới.

Cường Trung Cường hai cánh tay xòe ra nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Hai con bảo mã phi tới nơi, gió rít vù
vù, bụi bay mờ mịt. Cường Trung Cường không đợi cho ngựa dừng hẳn, chàng khẽ nhún mình nhảy phốc lên trên lưng của con Ô Long. Chàng quát lên
một tiếng, giật cương thúc ngựa lao đi như bay về phía đông nam. Trong
chớp mắt chàng đã đến con đường đá xanh chạy từ trong cốc về phía quan
đạo.

Cũng liền ngay sau đó bỗng từ sau lưng có tiếng vó ngựa dồn
dập như mưa. Tiếng hí kinh động cả núi rừng đang ào ào lao về phía
chàng. Thì ra đó là hai con kiện mã một bạch một hồng từ phía trong cốc
đang men theo con đường đá xanh chạy đến.

Cường Trung Cường quay
đầu lại nhìn thì thấy ba người gồm Vô Thọ Tuấn Thiếu, Ba Lệ Quân và Mãn
Doanh Doanh đã đuổi kịp mình. Vô Thọ Tuấn Thiếu cưỡi trên lưng con ngựa
hồng mã của Tiểu Hoàn. Ma Thiên Ngọc Nữ thì vẫn cưỡi con Tiểu Bạch Câu,
Mãn Doanh Doanh đứng ở phía sau lưng của Ba Lệ Quân, thế đứng tựa như
Kim Yên Đài Trúc Thiên Lý từng đứng.

Ba người đang thúc ngựa như bay, chợt thấy Cường Trung Cường cả ba đồng thanh gọi lớn:

– Cường đệ, Cường đệ!

Cùng tiếng hô, cả hai người đều vung roi vun vút thúc ngựa vọt lên. Tao
Hồng, Tiểu Bạch hí lên một tràng đau đớn, lồng lên, lao đến như hai đám
mây. Cường Trung Cường gò cương, con Ô Long hí lên một tràng đầy nộ khí
khẽ cất vó trước dừng lại. Cái Tuyết thấy Mãn Doanh Doanh vội hí lên một tràng mừng rỡ, quay ngoắt lại lao đến đón lấy Mãn Doanh Doanh Nàng thấy con Cái Tuyết lao đến, từ trên lưng con Tiểu Bạch Câu. Nàng khẽ thét
lên một tiếng, thân hình đã đằng không bay lên mấy trượng. Từ trên không trung nàng khẽ xoay người thân hình nàng tựa như một áng mây hồng đáp
xuống nhẹ nhõm trên lưng Cái Tuyết.

Vô Thọ Tuấn Thiếu, Ba Lệ Quân thấy Mãn Doanh Doanh thi triển tuyệt đỉnh khinh công cả hai đều ngấm
ngầm bội phục, quả là không hổ danh Bạch Tuyết Lưu Đơn.

Nhất là
Vô Thọ Tuấn Thiếu vừa ngồi yên trên lưng ngựa đã lập tức quay ngựa lại,
Cái Tuyết lập tức phóng vọt theo. Cả ba người nhìn thấy Trung Cường đang ngồi trên lưng ngựa, thần sắc lo lắng lạ thường, lại thêm con Ô Long cứ hí lên từng tràng phẫn nộ, bốn vó bồn chồn gõ xuống đường không dứt, tỏ ra đã mất kiên nhẫn. Hiện tại, khoảng cách giữa Vô Thọ Tuấn Thiếu và
Trung Cường hãy còn xa, Vô Thọ Tuấn Thiếu đã liên tiếp vẫy roi chỉ về
phía tây nam và lớn tiếng gọi:

– Cường đệ, mau đi về hướng tây nam.

Nói xong liền quay ngựa, bỏ con đường đã chạy lên phía trước.

Cường Trung Cường nóng lòng muốn đến ngay Loan thành, chàng cũng không đáp
lại, khẽ kẹp chân vào bụng ngựa quay ngoắc lại thúc ngựa rời con đường
đã băng rừng vọt theo Vô Thọ Tuấn Thiếu. Con Ô Long hí lên một tràng
lanh lảnh cất vó như bay.

Mãn Doanh Doanh thấy thần thái lo lắng
của Cường Trung Cường, tim nàng bỗng thấy buồn vô tận, nước mắt trực
trào ra, nàng khẽ thở dài, lắc đầu thúc ngựa đuổi theo.

Lúc này
Đông Nhạc của dãy Ma Thiên Lãnh, giữa vạt rừng thưa và những mỏm đá gồ
ghề có bốn con kiện mã lao lên vun vút chạy thẳng về phía tây nam. Những nơi vó ngựa lướt qua, đất đá tung tóe bắn lên mù mịt, Trong thoáng chốc họ đã đến nhánh đường thông với quan đạo chạy thẳng về phía Loan thành.

Cường Trung Cường đưa mắt nhìn xem thì phát hiện ra đây chính là con đường
khi hôm mà chàng đã đi vào Ma Thiên Lãnh. Lúc này trên quan đạo người đi khá nhiều, đa phần là dân nông thôn đi vào thành thị và một số thương
nhân tất cả đang hối hả cho kịp phiên chợ.

Cường Trung Cường thấy vậy, mày kiếm chợt chau, chàng cảm thấy đi theo quan đạo không những
không nhanh mà còn dễ gây tai nạn cho người đi đường. Do đó chàng thúc
ngựa băng đồng vọt đi. Một tràng tiếng hí cao vút tận trời xanh, làm
kinh sợ các người đi trên lộ, tất cả đều giật mình dừng bước nhìn xem.
Chỉ thấy cách đó mấy mươi trượng, trên cánh đồng hoang có bốn con kiện
mã phi như điên dại, nhất là con ngựa ô dẫn đầu lao đi vun vút, thân
hình cuồn cuộn như đám mây đen.

Phía sau bốn ngựa bùn đất bắn lên tung tóe. Che mờ cả dáng Ma Thiên Lãnh nguy nga ngay phía sau lưng.
Cường Trung Cường rạp người trên ngựa, tay nắm chặt yên cương đưa mắt
nhìn chăm chú vào vọng lâu của Loan thành đang từ từ trôi đến. Sau
khoảng thời gian uống cạn bình trà, con Ô Long của Cường Trung Cường đã
bỏ xa ba người còn lại khoảng hai dặm. Vô Thọ Tuấn Thiếu luôn tay thúc
ngựa, trong lòng lo lắng vô cùng.

Ma Thiên Ngọc Nữ mặt mày căng
thẳng mắt luôn dán chặt vào bóng của Cường Trung Cường đang thấp thoáng
phía xa. Mặt Mãn Doanh Doanh ủ dột, trên đôi má đã bắt đầu cuộn xuống
từng giọt châu sa.

Ba người thúc ngựa phi như điên, không ai nghĩ đến chuyện trò gì cả, chỉ nghe thấy bên tai gió rít vù vù và tiếng vó
ngựa dồn dập như mưa bão. Cường Trung Cường lúc này đã tiến lên con
đường dẫn đến cổng thành nhưng tốc độ của Ô Long vẫn không giảm xuống là bao. Ba người thấy vậy lại thêm phần lo lắng. Nhìn xuống ngựa mình thì
thấy bờm tai dựng đứng, mũi thở phì phì, những vạt ruộng dưới chân cứ
loang loáng vụt qua. Vô Thọ Tuấn Thiếu biết rằng tốc độ đã nhanh đến
kinh người nhưng chàng vẫn cứ luôn mồm thúc ngựa nên những người trên
quan đạo giờ đây không thể nào phân biệt được đầu ngựa ở đâu, đuôi ngựa
chốn nào, Họ chỉ thấy ba chấm tròn trắng, hồng đen đang cuồn cuộn dẫn về Loan thành.

Vọng lâu hùng vĩ của tây quan đã hiện ra trước mặt nhưng trước cửa thành, không thấy bóng dáng Cường Trung Cường đâu cả.

Lúc này người đi lại trên đường càng đông đúc. Do đó ba người đành phải
giảm bớt tốc độ. Đến trước cổng thành cả ba đều trông thấy quan binh giữ cửa ai nấy đều hãy còn nguyên nét mặt vừa nộ vừa kinh. Họ nghĩ rằng có
lẽ Cường Trung Cường đã phóng ngựa vọt qua. Ba người từ tốn thúc ngựa
vào thành. Chợ sớm đã tan nhưng người đi đường vẫn còn tấp nập.

Người đi đường cũng có một số nhận ra Vô Thọ Tuấn Thiếu, tất cả đều dừng chân đứng nhìn, bàn luận xôn xao và đưa ánh mắt kinh dị nhìn vào ba người
trên ngựa. Mãn Doanh Doanh vì tinh thần còn đang hoang mang không thể
nhớ đích xác đâu là Cao Long khách điếm. May mà Vô Thọ Tuấn Thiếu thường đến Loan thành, nên chàng hướng dẫn mọi người theo con đường phía đông
đi thẳng và Cao Long khách điếm. Mãn Doanh Doanh đưa mắt nhìn xem thì
thấy trước mặt là một khách điếm bề thế, trước cửa khách điếm có bốn chữ to hơn cái đấu viết bằng sơn đen treo cao hơn một tầm với. Trên bảng
hiệu viết Cao Long khách điếm. Con Ô Long đang đứng dựng bờm vểnh tai
đứng ngay trước cổng, thế đứng thật là kiên cường kiêu ngạo. Cường Trung Cường mắt lộ hung quang, tỏ vẻ giận dữ đang rảo bước từ trong khách
điếm chạy ra. Vô Thọ Tuấn Thiếu khẽ giật cương thúc ngựa lao đến rồi phi thân nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất cất tiếng nôn nóng:

– Cường đệ, có hỏi ra manh mối gì không?

Đôi mắt Cường Trung Cường khẽ giãn ra, chàng bực tức nói:

– Đà chủ nói quả không sai, chúng ta đi thôi Lời chàng vừa dứt thì Mãn
Doanh Doanh và Ma Thiên Ngọc Nữ đã phi thân xuống ngựa từ lâu giờ đang
hối hả chạy đến. Ma Thiên Ngọc Nữ vừa đến nơi vội cất tiếng hỏi:

– Cường đệ! Đệ đã hỏi tận tường những gì xảy ra đêm qua chưa?

Cường Trung Cường lập tức gật đầu và đáp:

– Đệ đã hỏi rõ cả rồi.

Nói xong chàng đưa mắt nhìn quanh chợt thấy tứ phía có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía bốn người. Chàng lập tức nói:

– Chúng ta vừa đi vừa nói vậy!

Nói xong chàng tức tốc nhảy lên trên yên ngựa tiến lên thì phát hiện ra
phía trước có không dưới một trăm người đang bao quanh, các cửa sổ của
các tiệm buôn bán và khác điếm bên cạnh cũng nhung nhúc những người tò
mò đứng xem, trong đó có cả những bọn tửu bảo và hầu phòng cũng đang
nhao nhao bàn luận sự kiện xảy ra đêm qua.

Cường Trung Cường đợi
cho ba người còn lại lên yên xong chàng bèn thúc ngựa từ tốn bước lên
phía trước, đám đông hiếu kỳ cũng vội tản ra nhường đường cho họ. Bốn
người thông qua một khu phố lớn, đi thẳng về cửa nam, du khách qua đường không một người nào là không nhìn họ và bàn luận. Người nói bên nam thì anh tuấn như lâm phong ngọc thụ, kẻ nói bên nữ thì phong hoa tuyệt thế, xinh đẹp tựa thiên tiên nhất là bốn cỗ kiện mã con nào con nấy cao to
uy mãnh thật là, nhân thị lân phụng, mã thị long chủng. Cường Trung
Cường vừa lo lắng cho sự an nguy của sư muội, lại chẳng yên tâm về việc
tìm tông tích của Khôn Long lão tiền bối. Lòng chàng giờ đây như to vò
trăm mối, nộ khí đang từ từ bốc lên.

Bốn người vừa vượt qua cổng
nam của Loan thành. Vô Thọ Tuấn Thiếu vội thúc ngựa chạy lên song song
với Cường Trung Cường đồng thời chàng cất tiếng hỏi:

– Cường đệ, người trong điếm họ nói thế nào?

Cường Trung Cường đáp với vẻ lo nghĩ:

– Trưởng quầy của điếm nói rằng, tối qua khoảng độ lên đèn thì đột nhiên
nghe tiếng gây gổ quát tháo, hắn chạy đi xem thì thấy có một bạch y
thiếu nữ tay cầm trường kiếm đang đánh nhau với một gã trung niên gầy
gò, mặt mày bôi son trát phấn tuổi độ hơn ba mươi, vận võ phục. Lúc đó
có rất nhiều khách ở trong sân vây quanh xem đánh nhau. Tên tiểu hán tử
gầy gò đó thấy người kéo đến đông quá, hắn liền hậm hực nhảy vọt đi mất. Lúc ấy có rất nhiều nhận ra tên tiểu hán tử này là Phấn Điệp Tam Lang
một trong Quan Sơn Bát Kiệt …

Vô Thọ Tuấn Thiếu dường như cũng rất nóng lòng, chưa đợi Cường Trung Cường nói hết câu, lập tức hỏi tiếp:

– Sau đó ra sao?


Cường Trung Cường đáp với vẻ phẫn nộ:

– Sáng sớm hôm sau bọn hầu phòng phát hiện cửa sổ sư muội đã mở toang.
Bọn chúng thò đầu vào xem thử thì thấy không có ai trong đó. Theo phán
đoán của mọi người thì có lẽ sư muội đã bị Phấn Điệp Tam Lang bắt cóc đi rồi.

Ma Thiên Ngọc Nữ ở phía sau xen vào:

– Trong phòng có để lại ký hiệu gì không?

Cường Trung Cường quay lại đáp:

– Không có.

Lời chưa dứt, chàng bỗng giật mình khi phát hiện ra vẻ mặt u ám của Mãn
Doanh Doanh. Mày liễu châu lại, mắt lạnh rưng rưng. Cường Trung Cường
biết Mãn Doanh Doanh đang buồn vì chuyện Khang Trí Mẫn bị bắt đi, lúc
này trong lòng chàng cũng vô cùng hối hận và lo lắng. Do đó, cũng không
biết nói sao để an ủi Mãn Doanh Doanh. Chàng bèn quay sang nói với Vô
Thọ Tuấn Thiếu:

– Lục ca, chúng ta đi nhanh lên một chút đi!

Vô Thọ Tuấn Thiếu gật đầu đồng ý đình ra roi thúc ngựa, Nhưng đột nhiên có một trận kêu gào hoảng loạn từ phía sau vọng tới.

Bốn người giật mình, đồng thời quay lại chỉ thấy nơi cửa nam, bọn quan binh la hét om xòm và nép sang hai bên đường cho ai đó. Bỗng có một bóng
người ngựa vọt ra. Thì ra đó là một con ngựa ô to lớn, trên lưng là Vô
Đạo Cuồng Phu, tay không ngừng ra roi thúc ngựa.

Con ngựa đó hí lên từ tràng lao tới như bay.

Bốn người thấy Vô Đạo Cuồng Phu lao tới, bất giác chau mày cùng lúc.

Vô Thọ Tuấn Thiếu có phần lo lắng, chàng lẩm bẩm:

– Không biết có chuyện gì mà ngũ ca lại đến?

Ma Thiên Ngọc Nữ tỏ vẻ không hài lòng nói:

– Hừ, có lẽ là do mẫu thân đồng ý, nếu không ngũ ca làm sao xuống núi được.

Lúc này Vô Đạo Cuồng Phu đã đến gần bốn người, khoảng cách chỉ còn mấy trượng, gã ta miệng cười toe toét và nói:

– Ha ha, cuối cùng thì ta cũng đuổi kịp!

Mặt gã lúc này vô cùng hớn hở, cao hứng lạ thường. Đến gần bống người gã
vẫn cười hớn hở và gò cương lại. Con ngựa ô đã vượt qua một chặng đường
với tất cả sức lực mà nó có nên giờ đây thân mình nó đã ướt đẫm mồ hôi.

Ma Thiên Ngọc Nữ nghiêm giọng hỏi:

– Ai đồng ý cho huynh đi?

Gã khờ Vô Đạo Cuồng Phu không do dự đáp ngay:

– Lão ma ma.

Ma Thiên Ngọc Nữ nghe thấy vậy, lập tức chay mày nhìn về phía Vô Thọ Tuấn Thiếu ánh mắt dường như muốn nói:

– Thế nào, muội nói không sai chứ?

Vô Đạo Cuồng Phu thấy thất muội và lục đệ của gã không mấy phấn khởi. Do đó gã sợ họ không cho đi theo nên nói vội vàng:

– Đi thôi, ta biết đến Quan Sơn phải đi ra sao.

Nói đoạn gã giật cương thúc ngựa chạy lên dẫn đường.

Bốn người nhìn nhau nửa cười nửa mếu, khẽ lắc đầu và cùng thúc ngựa chạy theo.

Do đường rộng và người đi cũng ít nên năm ngựa sải vó lao tới như gió. Đến đúng ngọ thì năm người đã đi được hơn một trăm dặm. Trước mặt họ giờ
đây đã có một ngôi thành lớn đã thấp thoáng hiện ra. Năm cỗ chiến mã giờ đây cũng đã ướt mồ hôi.

Vô Thọ Tuấn Thiếu đưa roi chỉ về phía thành và nói với Cường Trung Cường:

– Đệ đệ, trước mặt chính là Bạch Châu thành.

Vô Đạo Cuồng Phu thích thú nhỏm dậy, cười và nói:

– Hà hà hà. Gà quay của Bạch Châu thành là số một.

Ma Thiên Ngọc Nữ hừ lên một tiếng tỏ vẻ khó chịu và nói:

– Ngũ ca, huynh chỉ biết ăn mà thôi.

Vô Đạo Cuồng Phu hình như đang bận nghĩ về món gà quay, dường như chẳng
nghe thấy thất muội nói gì. Chưa đầy một khắc sau, năm người đã đến cổng thành bắc của Bạch Châu thành. Tiến vào phía trong, hai bên đường trà
lầu tửu quán mọc lên san sát. Lúc này, chính là giờ các thương nhân, du
khách đến quán để tẩy trần nên các tửu lầu khách điếm đều đầy ắp những
tiếng người, tiếng xào nấu, tiếng nói cười vang lên náo nhiệt, bọn tửu
bảo lui tới lăng xăng. Vì để tiện cho cả người và ngựa, năm người quyết
định ăn trưa ở một khách điếm phía ngoài cổng bắc. Khách điếm này tương
đối lớn so với những quán bên cạnh. Thấy họ tới bọn tửu bảo liền chạy
đến. Vô Thọ Tuấn Thiếu giao ngựa cho và nói:

– Năm con ngựa này phải được ăn loại cỏ hảo hạng, lúc lên đường ta sẽ trọng thưởng.

Nói xong Cường Trung Cường và mấy người còn lại cùng bước lên lầu. Trên tửu lầu khách khứa đông nghẹt, ai nấy đều ăn nói lớn. Bọn tửu bảo lui tới
lăng xăng, khi thì mang rượu, lúc lại đưa đồ nhắm.

Cường Trung
Cường đưa mắt nhìn quanh một lượt chàng thấy những người ăn uống lặng lẽ đa số đều là thương nhân hay du khách, còn số ăn to nói lớn là những
nhân vật võ lâm.

Lúc này mọi người đã lên đến nơi. Đa số những
khách đều đưa mắt nhìn họ. Lại có một tửu bảo vội vàng chạy đến, dẫn họ
đến một chiếc bàn tròn gần cửa sổ nhìn ra đường phố.

Vô Đạo Cuồng Phu vừa ngồi xuống đã gọi ngay hai con gà quay. Bốn người còn lại mỗi
người tùy ý chọn cho mình một loại thức ăn và kêu thêm hai bình Mai Khôi tửu.

Người trên lầu khi nãy tạm dừng bàn tán để nhìn năm người, giờ đây lại tiếp tục trò chuyện sôi nổi.

Cường Trung Cường chỉ muốn ăn cho thật nhanh để sớm lên đường lên chàng không để ý xem họ nói những gì.

Bỗng nhiên có một giọng ồm ồm vang lên:

– Vị lão nhân này quả là nhanh, mấy ngày trước còn nghe nói là lão ta còn ở cái gì cốc đó trong Trường Bạch sơn, tối hôm qua lại nghe nói lão đã
đến Đại Thạch kiều rồi.

Cường Trung Cường nghe vậy thì chàng lại
giật mình đưa mắt nhìn xem. Thì thấy tại một bàn ở giữa phòng có rất
nhiều nhân vật võ lâm ngồi đấy, có người thì gầy có người thì béo tuổi
tác từ trung niên trở lên, người phát ngôn vừa rồi là một đại hán mặt
đỏ.

Lúc này lại có một người trẻ hơn góp lời:

– Nghe nói lão nhân này rất cổ quái, nếu người đừng đụng vào chiếc gương của lão thì lão sẽ không giết người.

Nói đoạn gã quay sang ông lão gầy gầy đang ngồi bên cạnh và cất tiếng nói:

– Trương lão bá, chuyến này chúng ta chỉ đi xem thử thôi, dứt khoát là không được mó vào đấy.

Mấy lời này vừa phát ra, lập tức toàn bàn bỗng cất tiếng cười ha hả, mấy bàn bên cạnh cũng cũng cất tiếng cười theo.

Cường Trung Cường nghe vậy giật mình, chàng nhớ lại lúc mình tự tiện tiếp cận ngôi tiểu thạch thất có lão nhân mang gương ngồi đó. Chàng cảm thấy lúc đó mình thật quá liều lĩnh. Từ nay về sau làm chuyện gì cũng phải cẩn
thận mới được.

Chàng lại nghe lão nhân gầy gầy ngồi ở giữa bàn ngửa cổ uống ực ly rượu và cất tiếng nói:

– Chuyện này đã chấn động toàn thể võ lâm. Nhưng vẫn chưa ai biết được
lão nhân này là ai. Mấy người đã chết trước đây đa số là nhân vật hắc
đạo ở miền tái ngoại nổi tiếng nhất có xích túc cái, hoa hòa thường và
cửu trượng man bà.

Nói xong lão khẽ thở dài và tiếp:


Nghe nói hiện giờ Bát Tý Phi Đao Phó Tại Lâm của phái Điểm Thương, Bất
Nhiễm Vũ Sĩ của phái Cùng Lai với một đạo trượng của phái Không Động
cũng đã kéo đến đại thạch miếu rồi.

Cường Trung Cường nghe vậy,
mắt phát ra tia điện lạnh. Theo lời lão nhân gầy gầy này, thì bọn Phó
Tại Lâm đã đến Đại Thạch kiều, chỉ cần gặp mặt một trong số bọn họ thì
sẽ biết họ đã rời Bi Thiên động bằng cách nào và sẽ rõ ngay tình hình
hôm nọ. Nhưng trước mắt vì phải đi Quan Sơn cứu sư muội nếu không đêm
nay thế nào cũng gặp được bọn họ.

Chàng nghĩ như vậy nên tâm tình càng thêm lo lắng. Chàng đưa mắt nhìn quanh và lắng tai nghe ngóng các
bàn có nhân vật võ lâm ngồi thì thấy đa số họ đều bàn đến lão nhân mang
gương. Chàng quay lại thì thấy Vô Thọ Tuấn Thiếu, Ba Lệ Quân và Mãn
Doanh Doanh cũng đang lắng tai nghe ngóng, chỉ có Vô Đạo Cuồng Phu là mở to đôi mắt nhìn vào đôi tay của tên tửu bào đang bưng con gà đi tới.
Đột nhiên đôi mày của Vô Thọ Tuấn Thiếu bỗng dựng đứng lên, mắt chàng
lóe sáng nhìn trừng trừng về phía sau lưng của Cường Trung Cường.

Cường Trung Cường thấy vậy liền quay đầu nhìn lại thì thấy gần đó có một tăng một đạo đang ngồi chung bàn, xem ra rượu thịt đã no say.

Tăng
nhân tướng mạo hung ác, lưng giắt theo một cây đoản sản nhiều vòng. Thân mặc hắc bào, mày rậm mắt lồi, hai mát lóe lên nhiều tia dâm đãng đang
nhìn chằm chằm vào Mãn Doanh Doanh và Ma Thiên Ngọc Nữ tỏ vẻ thèm khát.

Đạo nhân mình khoác kim đạo bào, đầu đội kim cửu lương, tướng mạo nhỏ thó,
đầu chuột mắt mèo, trên mép lơ thơ mấy cọng râu vừa mảnh vừa vàng. Mặt
mày gian xảo, nhìn biết ngay đó là một người thâm độc nham hiểm.

Cả hai đều đang đưa mắt nhìn Mãn Doanh Doanh và Ma Thiên Ngọc Nữ, miệng mở nụ cười dâm dục, khiến người ta nhìn vào khó tránh khỏi ác cảm.

Cường Trung Cường thấy vậy cũng nổi giận nhưng do muốn đi gấp nên lòng chàng
không muốn sinh sự. Chàng lập tức quay sang Ba Vân Tuấn, giơ tay làm
hiệu khuyên Ba Vân Tuấn nên nhẫn lại Tuy vậy Ba Vân Tuấn cũng bực dọc
ném một cái nhìn hằn học về phía hai lão tà dâm, hừ lên một tiếng đầy
phẫn nộ. Tiếng hừ làm cho Vô Đạo Cuồng Phu chú ý, gã định hỏi Ba Vân
Tuấn chuyện gì xảy ra. Nhưng thật khéo làm sao, đúng lúc ấy bọn tửu bảo
đã mang thức ăn và rượu đến. Vô Đạo Cuồng Phu vừa thấy con gà quay lập
tức quên ngay nguyên nhân làm cho Ba Vân Tuấn bực mình. Nếu không thì
tửu lầu này nhất định sẽ xảy ra một trận long bàn lở ghế.

Cường
Trung Cường đợi cho tửu bảo bày biện xong xuôi, chàng liền nhón tay lấy
bình rượu rót cho mỗi người một cốc đầy. Lúc này Vô Đạo Cuồng Phu đã giơ tay bẻ lấy một chiếc đùi gà.

Trong lúc ăn, Vô Thọ Tuấn Thiếu ân cần tiếp rượu và thức ăn cho Mãn Doanh Doanh.

Dáng điệu hết sức quan tâm chăm sóc cho nàng. Mãn Doanh Doanh tâm tình lúc
này u sầu, lúc nào cũng nghĩ đến sự an nguy của Khang Trí Mẫn, nàng ăn
uống như là người gỗ do đó không chú ý đến sự nhiêt tình của Vô Thọ Tuấn Thiếu.

Đêm qua Cường Trung Cường thấy được Vô Thọ Tuấn Thiếu đã
có cảm tình với Mãn Doanh Doanh, lúc này chàng thấy vậy cũng đưa mắt
quan sát hai người. Chàng chợt vui lòng khi thấy Mẫn tỷ tỷ và lục ca quả là một cặp xứng đôi. Nếu hai người kết thành phu thê thì không còn gì
bằng.

Chàng nghĩ như vậy, tim chợt dãn ra, về mặt tình cảm chàng dường như đã trút đi được một gánh đá trong lòng.

Ma Thiên Ngọc Nữ thấy lục ca nhiệt tình với Mãn Doanh Doanh, nàng vội chăm chú nhìn vào gương mặt của Cường Trung Cường dò xem thái độ của chàng
ra sao. Chỉ thấy Cường Trung Cường thần sắc thản nhiên, miệng khẽ mỉm
cười. Nàng lại tăng thêm lòng tin vào sự đeo đuổi của mình đối với Cường đệ. Nhưng tia hy vọng của nàng chợt tan khi nàng nghĩ đến Khang Trí
Mẫn.

Chỉ có Vô Đạo Cuồng Phu là ăn uống vô tư, không hề suy nghĩ, gã lần lượt tóm gọn đùi gà, rượu rót và ly thì ưng ực uống cạn, uống
đến khi đáy bình chỏng ngược mới thôi.

Năm người ăn uống xong,
đến lúc tính tiền thì phát hiện ra lão hung tăng và dâm đ*o đã chuồn từ
lâu. Vô Thọ Tuấn Thiếu vẫn còn bực mình hậm hực nói:

– Hai gã này đúng là bại hoại của phật môn, là một điều sỉ nhục cho giới tĩnh tu.

Ma Thiên Ngọc Nữ lập tức xen vào:

– Chúng ta đang có chuyện gấp, tốt nhất là không nên nhúng tay vào quá
nhiều việc Vô Đạo Cuồng Phu nghe vậy, lập tức ngơ ngác hỏi:


– Chuyện gì vậy?

Ma Thiên Ngọc Nữ lập tức nói:

– Không có chuyện gì. Không phải việc của huynh Ngay lúc ấy có mấy tiếng ngựa hí từ phía dưới lầu vọng lên.

Mãn Doanh Doanh ngồi dựa cửa sổ, bèn đưa mắt nhìn ra thì thấy năm ngựa được dắt đến gần tửu lầu. Thế là nàng quay sang nói:

– Chúng ta đi thôi Bốn người đồng thời đứng lên, Vô Đạo Cuồng Phu đi
trước dẫn xuống dưới, đến nơi Vô Thọ Tuấn Thiếu lấy ra một lạng bạc trả
cho bọn dắt ngựa, rồi nhảy lên ngựa đi về phía cổng bắc Bốn người đồng
thời đứng lên, Vô Đạo Cuồng Phu đi trước dẫn xuống dưới, đến nơi Vô Thọ
Tuấn Thiếu lấy ra một lạng bạc trả cho bọn dắt ngựa, rồi nhảy lên ngựa
đi về phía cổng bắc. Sau một hồi phi ngựa năm người đã bỏ xa bạch thành
hơn hai mươi dặm. Lúc này trước mặt là một dãy đồi cây thấp thoáng, nằm
vắt ngang qua con đường. Sau khi vượt qua đỉnh đồi thứ hai bỗng nhiên
con Ô Long hí lên một tiếng ầm ĩ. Năm người đưa mắt nhìn xuống phía dưới chân đồi thì thấy hai con hoàng mã đứng song song rảo bước trên quan
đạo. Cường Trung Cường đưa mắt nhìn kỹ, chợt mỉm cười lạnh lẽo khi phát
giác trên lưng hai con Hoàng Mã là hai lão ác đầu đà và tặc đạo mà họ đã gặp khi nãy trong tửu lầu.

Vô Thọ Tuấn Thiếu hậm hực nói:

– Hai tên tà đạo này sống chỉ vướng bẩn cho đời mà thôi.

Lúc này hai con ngựa của hai tên lão tặc đã gò cương chắn ngang lối đi của năm người.

Vô Đạo Cuồng Phu thấy có người vô cớ chắn ngang lối đi gã ta nổi cơn thịnh nộ lập tức rút đôi chùy đang đeo bên hông ra, đồng thời nói lớn:

– Các người xem, ta sẽ đưa hai lão về nhà Nói chưa dứt lời thì đôi trùy đồng đã nằm gọn trong tay gã.

Hai gã tặc đạo liền thét lên một tiếng cả hai đề khí bay ra khỏi yên ngựa
và đồng thời nhẹ nhàng đáp xuống quan đạo, cả hai đều tức giận tuốt binh khí ra chiến đấu, cả hai liền cất một tràng cười cuồng ngạo, đồng thời
cao giọng nói lớn:

– Ha ha ha, ngã phật từ bi, quả nhiên đã khiến xui cho chúng ta hoàn thành ý nguyện Nói xong cả hai đều múa tít binh
khí chắn ngang con lộ, không cho năm người tiến lên.

Cường Trung Cường thét lên một tiếng thúc ngựa.

Con Ô Long hí lên một tràng, thân như tên bắn lao vọt lên không.

Ma Thiên Ngọc Nữ và Mãn Doanh Doanh cũng đồng thời thúc ngựa cả ba con
ngựa lập tức bay vọt ngang qua đầu của hai tên ác đạo. Khí thế hùng dũng ngất trời. Hung tăng ác đạo thất kinh hồn vía, mặt mày xám xịt, kêu lên í ới, khom người rụt cổ, mồ hồi lạnh túa ra như tắm. Ngay lúc ấy có một tiếng hét như sấm dậy:

– Hãy xem pháp bảo của ngũ gia đây.

Tiếng vừa dứt thì đôi tay của Vô Đạo Cuồng Phu đã đồng thời vẫy ra, lập tức
có hai đạo kim quanh nhằm vào hai lão tà đạo, xé gió lao tới thế tựa sấm dậy, tiếng rít nghe thật chói tai rùng rợn. Hung tăng tà đạo lại thêm
một lần nữa mất vía. Chúng nháo nhào kêu lên một tiếng và đồng thời lăn
mình né tránh đôi trùy đang bay tới. Bình! Bình! Cát bay bụi bốc mù mịt. Cặp chùy của Thiết La Hán đã cắm sâu vào trong đất. Hung tăng ác đạo
cũng bò dậy đưa mắt nhìn quanh thì thấy trong màn bụi mù mịt đó có tiếng của hai con ngựa đang lao tới.

Rồi tiếng roi ngựa vun vút rít
lên chụp xuống đầu hai gã. Cả hai định nghiêng người tránh né nhưng đã
muộn. Chỉ thấy roi ngựa của Vô Thọ Tuấn Thiếu và Vô Đạo Cuồng Phu đã
đánh trúng đầu của hai gã, làm cho cả hai đau buốt tối tăm mặt mày. Cả
hai kinh sợ như thấy đất trời đang sụp đổ. Mặt mũi tối sầm, binh khí
trong tay khua lên loạn xạ nháo nhào chạy về phía đôi ngựa của mình.

Ngay lúc ấy lại có tiếng hí long trời của đôi ngựa chiến, tiếp theo là tiếng quát của đôi mỹ nhân đang thúc ngựa ào ào chạy tới. Hung tăng tà đạo
đang chạy bán sống bán chết, quay đầu lại xem thì thấy hai mỹ nhân trời
ban cho hai gã đang đứng trên lưng ngựa. Nhưng cả hai đều lăm lăm trường kiếm trong tay, thần thái giờ đây trông như hai hung thần kiều diễm
đang truy theo đoạt mạng. Chỉ thấy kiếm của Ma Thiên Ngọc Nữ hóa thành
vạn điểm, tay Mãn Doanh Doanh xuất lên muôn ánh cầu vồng, cả hai đều
đang nhằm vào đầu của hai gã tà đạo ập xuống. Hung tăng, tà đạo không
ngờ hôm nay bị sát tinh chiếu mệnh cả hai run rẩy, bất giác đồng thanh
hô to:

– Nữ bồ tát từ bi cứu mạng …

Tiếng nói vừa dứt
thì hai bóng ngựa đã đến. Hai kiều nữ thét lên một tiếng chỉ thấy ánh
kiếm loáng lên, hai tiếng kêu ghê rợn chợt cất lên trong khoảnh khắc.
Sau đó là hai chiếc đầu lâu bay vọt lên trời. Hai thi thể cụt đầu máu
phún thành suối đang ngã ập xuống.

Cường Trung Cường ngồi trên
yên ngựa thấy vậy bỗng giật mình không ngờ Ma Thiên Ngọc Nữ tú lệ tuyệt
luân và Mãn Doanh Doanh diễm lệ vô tỷ khi giết người khí thế thật không
kém nam nhân là mấy. Hai người tuy đã giết xong hung tăng và tà đạo
nhưng mặt mày vẫn còn đầy sát khí, mắt phụng trừng trừng bắn tia điện
lạnh chứng tỏ cả hai giận đến cực điểm.

Ma Thiên Ngọc Nữ tay cầm
đoản kiếm lóe sáng hàn quang, mắt thản nhiên nhìn vào hai thi thể đang
co giật trên nền đất, giọng căm phẫn nói:

– Đối với đệ tử phật môn. Mà dâm ác như vậy thì chết là đáng kiếp.

Nói xong nàng cho thanh đoản kiếm vào bao đồng thời giắt xuống phía dưới yên ngựa.

Mãn Doanh Doanh cũng thu kiếm, cất tiếng cười hì hì nói:

– Giết xong hai gã hung tăng tà đạo này rồi nhưng vẫn biết bọn chúng là ai?

Nghe nói vậy Ma Thiên Ngọc Nữ cũng buộc phải mỉm cười.

Lúc này Vô Thọ Tuấn Thiếu cũng đã xuống ngựa từ lâu, chàng bèn nhổ đôi trùy đồng của Vô Đạo Cuồng Phu đang cắm dưới đất lên, đồng thời cất giọng
trách móc:

– Ngũ ca à, sau này huynh không nên sử dụng chiêu Tiêu Pháp Ngọc Bảo này nữa. Ai lại mang vũ khí tùy thân ném đi như vậy?

Nói xong chàng giao trả lại đôi trùy đồng cho Vô Đạo Cuồng Phu. Ba người còn lại nghe vậy bất giác không nhịn được cười.

Vô Đạo Cuồng Phu không nói tiếng nào cũng tót lên ngựa năm người lại tiếp tục tiến lên phía trước.

Mặt trời vừa khuất sau núi thì năm người đã đi đến một thị trấn ở dưới địa
phận Bạch Dương, thị trấn này tên gọi là Vạn Phúc trang, năm người bèn
quyết định qua đêm tại đây.

Vô Thọ Tuấn Thiếu chọn một khách điếm tương đối lớn, thuê hẳn một tòa biệt viện.

Cơm nước xong, Cường Trung Cường và Vô Thọ Tuấn Thiếu chia nhau đi khắp các quán trong thị trấn để điều tra hành tung của Lục Dã Khôn Long. Nhưng
cả hai đều thất vọng quay về.

Đêm đó chỉ có Vô Đạo Cuồng Phu là
ngủ ngon, ngáy vang như sấm, bốn người còn lại ai nấy đều tâm sự trùng
trùng nên dỗ mãi vẫn không thành giấc. Nhưng tâm sự của bốn người lại
không hề giống nhau.

Cường Trung Cường thì nghĩ đến kẻ đã giết sư phụ, không biết người này là ai? Lục Dã Khôn Long tiền bối đang ở đâu?

Vô Thọ Tuấn Thiếu bụng đầy tâm sự nhưng không sao tìm cách thổ lộ được. Ma Thiên Ngọc Nữ tuy ở gần kề người trong mộng, nhưng lại thấy nghìn trùng xa cách. Lời yêu ý thương tràn ngập trong lòng không biết đường nào để
thổ lộ.

Mãn Doanh Doanh vừa thương tâm vừa đau khổ. Lại hận Cường đệ lạnh nhạt với mình.

Nàng nhớ lại chuyện Khang Trí Mẫn lọt vào tay kẻ ác hoàn toàn là do lỗi lầm
của mình gây ra. Nàng nghĩ đến đây, lòng chợt như có muôn ngàn mũi kim
châm chích, đau như đứt từng đoạn ruột. Do đó không cầm được nước mắt
thổn thức tràn ra đầy bờ mi. Trăn qua trở lại, tinh tú về tây, khi nàng
vừa chợp mắt thì trong mông lung đã nghe tiếng gà gọi sáng.

Năm người vội vàng thu xếp hành lý cùng vào ăn sáng.

Cường Trung Cường thấy mắt của Mãn Doanh Doanh đỏ hoe chàng biết rằng đêm qua nàng quả đã khóc. Chàng cũng thấy buồn trong dạ.

Vô Thọ Tuấn Thiếu thấy Mãn Doanh Doanh như vậy, cũng âm thầm lo lắng. Lời
nói cử chỉ của chàng lại tỏ ra quan tâm săn sóc nàng hơn.

Ba Lệ
Quân tuy biết Mãn Doanh Doanh thương tâm nhưng lại không biết làm thế
nào để an ủi Mãn Doanh Doanh, thực ra chính đôi mắt nàng cũng đã thất
thần vì thiếu ngủ. Do đó bốn người ăn sáng rất ít.

Chỉ có Vô Đạo Cuồng Phu tinh thần thoải mái, ngủ ngon, ăn khỏe, gã ta ăn uống thật chí tình.

Khi mặt trời còn chưa thức giấc, mây mù còn giăng dày đặc thì năm con kiện mã đã lên đường rời khỏi Vạn Phúc trang.

Năm người ngày đi đêm nghỉ, ngựa vẫn rong ruổi về phía Quan Sơn. Trên đường đi đa số là nghe được nhiều tin tức về lão nhân mang gương đến trưa
ngày thứ tư thì hình thế hiểm trở của Quan Sơn đã hiện ra từ phía xa xa.

Do dãy Quan Sơn ba mặt giáp biển. Địa thế hiểm trở vô cùng, năm người biết đi vào phía đó thật không dễ, còn vào nghi kiến một cách minh bạch thì
nhất định không có kết quả.

Vì sợ bứt dây động rừng nên họ quyết
định đêm khuya sẽ xâm nhập vào núi trước và cứu người. Sau đó sẽ đánh
cho cả bọn một phen để nhớ đời. Để tránh sự chú ý của mọi người, năm
người điều mã cắt đồng đi về phía một thôn nhỏ ở cuối trấn. Bờ biển ngày một gần, mặt trời cũng đã khuất tại chân mây bóng tối dần dần kéo đến.
Đến đầu canh một thì năm người đã cách sườn bắc của Quan Sơn không đầy
mười dặm. Bầu trời càng có vẻ âm trần u ám.

Năm người nhẹ nhàng
tiến vào một tiểu thôn có độ khoảng chục nóc nhà. Trong thôn u tối, đa
số nông gia đều đã đi ngủ. Tiếng guốc ngựa gõ xuống đất làm dậy lên một
tràng chó sủa.

Năm người dừng bước, xuống ngựa trước một ngôi nhà tranh vách nứa. Vô Thọ Tuấn Thiếu bước lên gọi cửa. Lúc này tiếng chó
sủa càng thêm dữ dội, một lúc sau có giọng của một ông lão cất lên và
tiếng dép lê lẹp xẹp, từ trong nhà có ánh đèn dầu hắt ra.

Kẹt … Cánh cửa từ từ mở ra, một ông lão râu tóc bạc phơ, tuổi độ thất tuần
đang bước tới cổng. Vô Thọ Tuấn Thiếu lập tức lễ phép cúi chào lão nhân. Chàng chỉ tỏ ý tạm gửi nhờ năm con ngựa.

Lão nhân đứng phía
trong cổng đưa mắt nhìn vào năm người một lượt. Thấy ai cũng ăn mặc đàng hoàng, lộ vẻ chính khí, không giống như kẻ xấu nên ông liền mở cổng cho năm người bước vào.

Năm người dắt ngựa tiến vào trong sân, ai
cũng gọi lão nhân là lão bá bá. Lão nhân thấy năm người ai nấy cũng đều
lễ phép lịch sự nên ông hài lòng, nở nụ cười hiền hậu.

Lúc này hai phòng bên cạnh cũng có ánh đèn sáng lên, đồng thời hai thanh niên dáng vẻ khỏe mạnh chất phác đang chạy đến.

Lão nhân thấy họ, lập tức ra lệnh:

– Đại trụ tử, các ngươi may dắt ngựa về phía sau, lấy cỏ của la cho chúng ăn tạm.

Năm người dắt ngựa đến giao cho hai thanh niên, để cho gọn gàng cả năm
người đều cởi áo khoác vắt ngay yên ngựa. Ma Thiên Ngọc Nữ thuận tay lấy đoản kiếm giắt ở sau lưng, mấy cha con lão nhân đã biết năm người đều
là nhân vật võ lâm nhưng họ không hề biết cả năm thiếu niên nam nữ này,
lại đang đêm muốn đến dãy Quan Sơn tường đồng vách sắt được canh phòng
vô cùng nghiêm mật. Năm người vừa gửi ngựa xong lại nói lời từ biệt. Kéo nhau đi ra khỏi cổng.

Lúc này tiếng chó trong thôn đã im bặt, thôn xóm về đêm lại yên tĩnh như hồi họ chưa đến.

Năm người ra khỏi thôn, tứ phía xung quanh đã tối đen như mực, gió đêm mang đến hương vị của biển và từng đợt sóng vỗ bờ lại thấp thoáng vang lên.
Ngọn Quan Sơn cách đó hơn mười dặm giờ đây đã bị mây đen che phủ dày đặc dường như có một trận mưa giông sắp kéo đến.

Cả năm định rõ
phương hướng, tận dụng khinh công, vọt về phía dãy Quan Sơn. Không đầy
một khắc cả năm người đều đã đến sườn bắc của dãy Quan Sơn. Phía trước,
gió thổi nhè nhẹ, có cái như hình quái thú, có cái tĩnh lặng, có cái lắc lư. Ngoài tiếng gió rít ra, không còn một âm thanh nào khác, toàn thể
dãy Quan Sơn hình thù tựa như một con quái vật khổng lồ đang giơ nanh
múa vuốt vờn mồi.

Cường Trung Cường xem xong địa thế, bất giác
chợt chau mày nhớ lại lời của Vô Tranh Nghĩa Sĩ dặn dò trước lúc chàng
ra đi. Chàng cảm thấy lời nói ấy không hề phóng đại. Quả thật lão Quan
Sơn này hình thế tuyệt hiểm. Khiến cho người muốn leo lên cũng chợt chùn chân.

Năm người tận triển khinh công, bay đi như gió. Cường
Trung Cường và Vô Thọ Tuấn Thiếu phía trước, Ma Thiên Ngọc Nữ, Mãn Doanh Doanh ở giữa. Vô Đạo Cuồng Phu một mình đoạn hậu, năm người đều vận
công vào đôi cánh tay, chuẩn bị tùy thời xuất thủ phòng khi gặp địch thủ đánh lén. Năm người vượt qua sườn núi đến nơi một ghềnh đá dựng đứng.
May sao chưa bị bọn tuần tra canh gác phát hiện. Ngước mặt nhìn lên chỉ

thấy mây đen cuồn cuộn khoảng bốn mươi trượng trở lên, thế núi mơ hồ
không sao đoán được. Để khỏi bị phát hiện, năm người lần lượt từ từ vọt
lên tưng người một.

Một lúc sau đã đến đỉnh núi. Cường Trung
Cường có kinh nghiệm lần vào Ma Thiên Lãnh nên vừa đến nơi chàng vội ẩn
mình sau mấy tảng đá. Chợt có một làn gió nhẹ vụt qua, mang đến một mùi
hương nhè nhẹ.

Chàng giật mình quay lại thì ra sau lưng chàng là
Ma Thiên Ngọc Nữ tú lệ tuyệt luân chứ không phải là Vô Thọ Tuấn Thiếu.
Hai người quay lại mỉm cười với nhau tiếp theo thì Mãn Doanh Doanh cũng
vừa đến, sau đó là Vô Thọ Tuấn Thiếu và Vô Đạo Cuồng Phu.

Năm
người ẩn mình sau mấy tảng đá lớn, đưa mắt nhìn lên thì thấy phía trên
mây đen dày đặc. Năm người thận trọng tiến lên từng đoạn một.

Chưa đầy một khắc năm người đã đến một ngọn núi thấp, lòng bàn tay của Ma
Thiên Ngọc Nữ đã rịn ướt mồ hôi. Năm người dừng lại, ai nấy đều thấy khả nghi, vì bên ngoài đồn rằng dãy Quan Sơn được canh phòng cẩn mật, trận
thế bầy bố ly kỳ, khó xâm nhập hơn cả tường đồng vách sắt. Nhưng mọi
người đã vượt qua sườn núi, leo lên tuyệt phong, xâm nhập sâu vào sáu
bảy dặm lại tuyệt nhiên không gặp phải một sự cản trở nào, xem ra lời
đồn đãi bên ngoài có hơi khoa trương. Năm người leo lên đỉnh núi thấp
trước mặt thì thấy cây dại mọc đầy, có tùng có bách. Trong màn sương dày đặc có kéo theo những hạt mưa nhè nhẹ. Ai nấy đều cảm thấy hơi lạnh.

Màn đêm dày đặc, mây mù dăng phủ, năm người một mạch tiến về phía trước.
Bất giác cả năm người đều thấy có một cốc khẩu được mấy ngọn núi vây
quanh.

Năm người dừng bước nghe động tĩnh. Trong cốc tối đen như
mực, dưới chân là con đường đá, hai bên mặt đầy hoa núi và trúc xanh,
tất cả tỏ ra được tay người chăm sóc cắt tỉa.

Xa xa còn có tiếng suối chảy vọng.

Vô Thọ Tuấn Thiếu cảm thấy có điều quái lạ nên quay sang nói với Cường Trung Cường:

– Cường đệ à, theo tình hình nãy giờ thì chúng ta đã đi đến trung tâm của núi Quan Sơn rồi, tuy phía xa trông không rõ lắm nhưng theo huynh nghĩ
thì chúng ta còn cách sơn trại cũng không bao xa.

Ma Thiên Ngọc
Nữ đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn bên đen kịt, yên lặng như tờ, dường
như ở đây không có người ở, nàng quay sang nói với Cường Trung Cường:

– Cường đệ, theo đệ thì núi Quan Sơn có khi nào xảy ra biến cố nào không?

Cường Trung Cường chau mày suy nghĩ, chưa kịp trả lời thì Vô Thọ Tuấn Thiếu đã hạ giọng:

– E rằng không phải đâu, trên đường chúng ta không phát hiện ra dấu vết khả nghi nào cả.

Lúc này trên người Vô Đạo Cuồng Phu đã lấm tấm mồ hôi do đó gã cũng hơi bực bội.

Lúc này gã không thể nhịn được nữa liền cất tiếng chửi:

– Mẹ nó, có lẽ Quan Sơn Bát Kiệt đã chết toi hết cả rồi!

Ba người nghe Vô Đạo Cuồng Phu nói vậy, ai nấy cũng đều giật mình biến
sắc. Ma Thiên Ngọc Nữ bực bội định trách ông anh hồ đồ của mình mấy câu.

Bỗng nhiên từ trong màn đêm trước mặt có một tiếng cười lạnh lẽo vang tới …

Năm người nghe vậy, ai nấy đều giật mình và biết rằng hành tung của họ đã bị đối phương phát giác từ lâu.

Vô Đạo Cuồng Phu nghe thấy tiếng cười, gã ta đùng đùng nộ khí quát lên:

– Ngũ gia đã tới từ lâu, mau mau gọi bát kiệt của các ngươi ra đây chịu chết!

Tiếng cười của gã oang oang dội vào núi nghe tựa như tiếng trời gầm.

Lời của Vô Đạo Cuồng Phu vừa vang lên, trong bóng đêm trước mặt bỗng thấy
một tràng cười cuồng nộ nghe như tiếng cầm thú cất lên khiến cho người
người cảm thấy tai mình đang bị tra tấn.

Năm người nghe thấy
tiếng cười, đột nhiên ai nấy cũng thầm lo lắng vì người phát ra tiếng
cười chân khí quả là sung túc, nội lực hùng hậu. Có lẽ người này là một
trong bát kiệt.

Tiếng cười vừa dứt thì có một giọng cuồng ngạo cất lên:

– Bọn tiểu tử kia sao lại chậm chân như vậy, để cho lão phu đây phải chờ khá lâu.

Nói xong hắn lại phát ra một tràng cười ngạo nghễ. Vô Đạo Cuồng Phu nghe
thấy vậy nộ khí lại bốc lên, gã lấy cặp trùy ra, gõ vào nhau liên tiếp
và cất tiếng quát:

– Ngươi đợi đã lâu, sao giờ này cũng chưa chịu ra đây?

Lời gã vừa dứt thì trong bóng tối có một giọng thịnh nộ vang lên:

– Tên tiểu bối ngông cuồng kia. Ngươi cho rằng bát kiệt chúng ta sợ thất lão của nhà ngươi hay sao?

Nói xong hắn quát lên một tiếng:

– Tứ hữu đâu, hãy đốt đuốc ứng chiến Ngay lúc ấy trong bóng tối bỗng hàng loạt tiếng reo hò vang dội chấn cả màn đêm tiếp theo là gần một trăm
cây đuốc đã được lần lượt thắp sáng, bóng đêm trước mặt đã được xua đi,
thay vào đó là ánh sáng của các ngọn đuốc rõ như ban ngày.

Cường
Trung Cường thấy tình hình như vậy, nộ hỏa bỗng bốc cao, chàng đưa mắt
nhìn thì thấy cách đó khoảng ba mươi trượng có mấy trăm đại hán áo đen,
nai nịt gọn gàng đứng đầy ra đó.

Gần một trăm đại hán giơ cao
ngọn đuốc, số còn lại vung vẩy thanh đại đao trong tay, miệng liên hồi
gào lên giết, giết … Khí thế hừng hực, ánh đao lấp lánh, ánh đuốc vẫn
bập bùng tựa như quần ma tụ hội. Lại nhìn ra phía trước. Chàng bỗng giật mình vì không ngờ cách đó khoảng mấy chục trượng có tám nhân vật hình
dạng cổ quái, mặt mày hung tợn đang lù lù đứng đó. Trong tám người có gã trạc đôi mươi, có người tóc rối bù, có người thân gầy như cũi, có kẻ
lại phì nộn như voi, phía sau tám người là bức tường cao to của sơn
trại, lầu ốc phía xa xa, trong trại đã hiện ra trong ánh đuốc bập bùng.

Lúc này tám người trước mặt, ai nấy đều nhếch mép cười lạnh, mắt xạ hung
quang nhìn chằm chằm về phía năm người, thân nhẹ nhàng bước qua đám đã
lô nhô từ từ bước đến năm người.

Ma Thiên Ngọc Nữ thấy vậy, mặt hoa chợt biến sắc, nàng vội vàng vọt đến bên cạnh Cường Trung Cường, thấp giọng nói:

– Đệ đệ cẩn thận, đây chính là bát kiệt! giọng nói của nàng tỏ ra vô cùng lo lắng, sợ chàng lo lắng không biết mà nhảy bổ vào toán đang đến.

Một bóng trắng vút qua, Vô Thọ Tuấn Thiếu cũng đã đến bên cạnh Mãn Doanh Doanh.

Lúc này bát kiệt cũng từ từ tiến tới. Người đi đầu là một lão nhân độ thất
tuần có dư, đầu trọc râu trắng, mắt diều hầu mũi két, thân khoác chiếc
áo rộng thùng thình, đang từ từ đi tới, chiếc đầu trọc dưới ánh đuốc
trông càng bóng lộn. Người này chính là kẻ thâm hiểm số một, đồng thời
cũng là đầu đàn của bát kiệt.

Tên gọi là Tróc Đăng Trí Kiệt Năng
Thế Năng phía sau lão ta là hai lão một kẻ tóc râu xám xịt, trường mi
mục nhãn, thân mặc áo xám tên gọi là Hắc Mục Minh Không Hoàng Kiết
Thanh, một gã đầu to tai lớn, mày rậm mắt to, ngực đầy lông lá xồm xoàm, lão này là lão nhị và lão tam trong bát kiệt.

Hai người tiếp
theo, một kẻ mặt mày nhợt nhạt, thân khoác chiếc áo gai là tứ kiệt Hoạt
Cương Thi, kẻ còn lại đôi mắt mờ mờ mặc bộ áo đen chính là ngũ kiệt Hắc
Sam Bệnh Kiệt.

Bên trái là một gã đầu tóc lù xù, mặt mày bẩn
thỉu, ăn mặc rách rưới tên gọi là Côi Thôi Sinh. Bên phải là một hồ mị
nữ nhân phấn son lòe loẹt mặt mày dâm tiện tên gọi là Câu Hồn Mị Kiệt.

Người cuối, tuổi độ ngoài ba mươi, mặc bộ áo quần màu hồng cánh sen, mặt mày nhẵn nhụi, trét phấn to son, thân gầy ngực lép.

Gã ta vừa về đến núi chưa được hai tiếng đồng hồ thì không phải ai xa lạ, hắn chính là Phấn Điệp Tam Lang.

Cả bọn bát kiệt hình dung cổ quái nên giang hồ thường gọi là bát quái.

Phấn Điệp Tam Lang phát hiện năm người trước mặt có cả ngân y thiếu niên và
bóng hồng y thiếu nữ mà hắn thấy dưới Loan thành. Hắn hơi biến sắc vì
biết rằng mục đích của họ là tới đây là để đòi cô nương xinh đẹp hắn vừa bắt về. Có tật giật mình, nên gã không dám dẫn đầu đi trước, chỉ nép
mình sau lưng đồng bọn. Tuy vậy đôi mắt háo sắc của hắn chốc chốc lại
quét qua quét lại lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Ba Lệ Quân và Mãn
Doanh Doanh.

Giờ đây khoảng cách giữa hai nhóm chỉ còn không quá
bảy trượng. Bọn đại hán áo đen đứng ở vòng ngoài vẫn giơ cao ngọn đuốc,
miệng vẫn gào lên từng tràng giết … giết …

Ma Thiên Ngọc Nữ vừa thấy Phấn Điệp Tam Lang, nàng liền lấy tay chỉ hắn và nói với Cường Trung Cường:

– Đệ đệ, gã đi sau cùng chính là dâm tặc.

Cường Trung Cường vừa thấy Phấn Điệp Tam Lang, lửa giận đã bốc cao ngùn ngụt, không đợi Ma Thiên Ngọc Nữ dứt câu, chàng đã thét lên:

– Dâm tặc nộp mạng!

Cùng với tiếng thét thân chàng vọt đến như điện xẹt, nhào về phía Phấn Điệp
Tam Lang. Tim của Ma Thiên Ngọc Nữ tựa như muốn vọt ra khỏi lồng ngực,
nàng vội gọi theo:

– Đệ đệ, quay lại!

Tiếng thét chưa dứt
thì Cường Trung Cường đã đến giữa Hắc Sam Bệnh Kiệt và Câu Hồn Mị Kiệt.
Đối với bát quái, trong lòng cả bọn chỉ xem Vô Thọ Tuấn Thiếu và Ma
Thiên Ngọc Nữ là kình địch. Còn Cường Trung Cường và Mãn Doanh Doanh
trong mắt họ thì chẳng ra gì cả.

Lúc này thấy chàng ngân trang
thiếu niên miệng chửi dâm tặc, đang lao đến như điên, cả bọn bất giác
nổi giận, đồng thời dừng bước.

Đại quái đầu trọc Trí Kiệt, trợn trừng đôi mắt quát lên một tiếng:

– Tiểu tử đứng lại …

Trong lúc lão quái quát lên thì Cường Trung Cường đã lao đến trước mặt Câu Hồn Mị Kiệt và Hắc Sam Bệnh Kiệt.

Hắc Sam Bệnh Kiệt tức giận hừ lên một tiếng, đồng thời xuất thủ như điện.
Ngón tay gầy đét khô cong như chiếc móc câu của gã phóng ra nhằm vào
Tiểu Yêu huyệt của Cường Trung Cường điểm tới, Cường Trung Cường chẳng
thèm để ý đến, chàng khẽ lách người vượt qua Hắc Sam Bệnh Kiệt, nhảy bổ
về hướng Phấn Điệp Tam Lang.

Hắc Sam Bệnh Kiệt chỉ thấy mắt chợt hoa lên, ngọn chỉ của hắn đã kích vào không khí, gã chợt ngạc nhiên ngây người.

Một tiếng thét lanh lảnh kêu lên Câu Hồn Mị Kiệt đã chắn ngang mặt của
Cường Trung Cường, tay ả vung lên chờ bổ xuống mặt chàng, Cường Trung
Cường nhướng đôi mày kiếm, phẫn nộ quát:

– Cút!

Cùng với
tiếng quát, tay trái chàng gạt mạnh, đẩy Câu Hồn Mị Kiệt sang một bên,
đồng thời chàng khẽ nghiêng người lướt qua, tiếng tục lao đến Phấn Điệp
Tam Lang.

Phấn Điệp Tam Lang thấy thân pháp kỳ dị của Cường Trung Cường, gã thấy kinh hồn vía, kêu lên một tiếng the thé, phi thân bay về phía Đại Đỗ hòa thượng (hòa thượng bụng bự).

Lẽ nào Cường Trung
Cường lại để hắn chạy thoát, chân chàng khẽ điểm nhẹ xuống đất, thân
chàng đã vọt mạnh bắn theo, chàng xuất thủ vỗ mạnh vào Thiên Linh Cái
của gã dâm tặc.

Ma Thiên Ngọc Nữ và Mãn Doanh Doanh cùng kêu lên thất thanh:

– Cường đệ, không được giết hắn.

Cường Trung Cường chợt rõ ý đồ của hai người, là phải giữ mạng hắn lại để điều tra.

Nghĩ vậy, chàng vội biến thế, ngũ trảo xòe ra chụp lấy ngực của gã dâm tặc.

Ngay lúc ấy, Đại Đỗ hòa thượng gầm lên một tiếng đinh tai, vung chưởng xuất
ra một đạo kình phong mãnh liệt đánh ập vào lưng của Cường Trung Cường.

Vô Thọ Tuấn Thiếu và mấy người còn lại thấy vậy thất kinh, đồng thời thét lên một tiếng và ào ào vọt đến.

Cường Trung Cường nghe hơi gió cuồn cuộn phía sau lưng, chàng mỉm cười lạnh
lùng, vội buông tay thả dâm tặc, lập tức quay lại hữu chưởng vung lên

Bùng! Đất đá bay lên, cỏ khô phơ phất, hòa thượng bụng bự
thét lên một tiếng, thân hình như con bò mộng của hắn lăn đi xa hơn ba
trượng.

Lúc này Vô Thọ Tuấn Thiếu đã đến sau lưng Cường Trung
Cường. Côi Thôi Sinh vội vọt đến bên hòa thượng, đỡ lão ngồi dậy. Đại Đỗ hòa thượng ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào chân của Côi Thôi Sinh, mặt
mày nhợt nhạt, mắt đổ hào quang, há miệng thở hổn hển.

Toàn bộ
bỗng im lặng như chết. Chỉ còn nghe tiếng vọng lại của sóng biển gửi vào không trung và tiếng lép bép của những ngọn đuốc. Quan Sơn Bát Kiệt ai
nấy đều xám mặt ngơ ngác nhìn vào Cường Trung Cường. Cả bọn không hề
nghĩ rằng chàng ngân trang thiếu niên, mặt mày non choẹt lại có một võ
công trác tuyệt và nội lực thâm hậu như vậy, bọn đại hán cầm đuốc đứng
ngoài cũng há hốc mồm ngơ ngác khi nhìn chàng. Khi nãy có cả mấy trăm
mạng đang reo hò cổ vũ, chỉ thấy bóng người loang loáng, và nghe tiếng
nổ to, cả bọn định thần nhìn lại thì thấy tam trại chủ thường ngày vẫn
rất mực hung hăng giờ đây đang lăn lốc ra xa hơn ba trượng.

Lúc này Phấn Điệp Tam Lang đang nép mình sau lưng Hoạt Cương Thi, run như cầy sấy, mồ hôi tuôn xuống như mưa.

Cường Trung Cường nhướng đôi mày kiếm, mắt lộ tinh quang chỉ tay vào Phấn Điệp Tam Lang nghiêm giọng hỏi:

– Tên dâm tặc vô sỉ kia, hãy nói mau. Ngươi đem sư muội của ta giấu ở nơi nào?

Lúc này Trí Kiệt mặt lạnh như tiền, ngước mắt lên trời phát ra một trang cười cuồng nộ và nói:

– Tên tiểu tử lẻo mép kia, rõ ràng các ngươi đến đây để tìm cái chết, ý
đồ các ngươi là đến đây để đánh chiếm ngọn Quan Sơn của bọn ta. Nên mới

đặt điều vu khống cho lão thất …

Vô Thọ Tuấn Thiếu nghe lão ta
nói vậy, chàng đùng đùng nổi giận, không đợi Cường Trung Cường phát lên
lời phản đối, chàng đã quát lên:

– Lão tặc câm miệng lại.

Cùng với tiếng quát, chàng đã tuốt cây đoản kích ra nhảy đến đâm về phía lão quái.

Câu Hồn Mị Kiệt từ lúc thấy Cường Trung Cường và Vô Thọ Tuấn Thiếu đến, dục niệm đã bốc lên đốt lòng ả. Lúc này thấy vậy, mắt bỗng lóe lên, miệng
cười dâm đãng. Ả thét lên một tiếng, một ánh sáng xanh lóe lên. Thanh
trường kiếm đã nằm trong tay, ả múa kiếm vun vút bổ xuống vai của Vô Thọ Tuấn Thiếu.

Ngay lúc ấy Đại Đỗ hòa thượng gầm lên điên dại, múa
may song quyền tấn công Cường Trung Cường, Mãn Doanh Doanh thấy Vô Thọ
Tuấn Thiếu đã động thủ với Câu Hồn Mị Kiệt, nàng vội vung kiếm đón đỡ
lấy Đại Đỗ hòa thượng, nàng ra tay thần tốc, nhằm vào chiếc đầu bóng
loáng của hắn bổ xuống.

Đại Đỗ hòa thượng không thèm tránh né,
lão chỉ nghiến răng kèn kẹt, mắt lộ hung quang, giơ tay nhằm vào vai của Mãn Doanh Doanh bấu tới.

Keng! Lửa bay tứ phía, thì ra chiếc đầu của Đại Đỗ hòa thượng là một chiếc đầu sắt chụp lên đầu thật.

Mãn Doanh Doanh đánh trúng đầu gã, thấy chẳng ăn thua, nàng chợt ngẩn người kinh hãi khi thấy tay lão đã bấu tới.

Cường Trung Cường thấy vậy thất kinh, chàng quát lên một tiếng:

– Trọc tặc muốn chết!

Chữ chết chưa dứt, chàng đã dấn đến, xuất thủ như điện xẹt chụp vào cổ tay phải của lão hòa thượng.

Đại Đỗ hòa thượng nhìn thấy Cường Trung Cường, lửa giận lại bốc lên cao,
mắt hắn long lên sòng sọc, đỏ ngầu. Hắn thét lên một tiếng, cúi đầu húc
mạnh vào ngực của Cường Trung Cường. Mãn Doanh Doanh thừa cơ thoát hiểm, nhảy vọt về phía Ba Lệ Quân đang đứng.

Cường Trung Cường thấy
lão hòa thượng húc đầu lao tới, chàng nổi giận, thi triển Khôn Long
Phiêu, trong nháy mắt chàng đã ở sau lưng của lão hòa thượng. Co chân
đạp mạnh vào lưng của lão một cái đạp.

Đại Đỗ hòa thượng dùng sức quá mạnh húc vào không khí, lại thêm một cái đạp của Cường Trung Cường
từ phía sau lưng. Do đó lão ta cắm đầu lao thẳng về phía Vô Đạo Cuồng
Phu.

Vô Đạo Cuồng Phu mỉm cười toe toét, hừ lên một tiếng, tay
vận đủ công lực, vung chiếc trùy đồng to như chiếc đấu, hết sức bình
sinh vớt lấy cái đầu bịt sắt của Đại Đỗ hòa thượng.

Hoạt Cương
Thi và Hắc Sam Bệnh Kiệt thấy vậy hồn vía lên mây, tay chân rụng rời
thét lên một tiếng thất thanh. Choang! Óc văng tứ phía, máu phụt thành
tia. Chiếc đầu lâu của Đại Đỗ hòa thượng đã bị quả trùy của Vô Đạo Cuồng Phu đánh cho nát bét. Hắn ta hự lên một tiếng ngã xuống đất chết tốt.

Lão quái thấy vậy, nổi cơn thịnh nộ, thét lên một tiếng nhẩy xổ vào Vô Đạo Cuồng Phu.

Đột nhiên lúc ấy có một tiếng kêu thảm thiết cất lên. Lão quái dừng lại
quay ngoắc nhìn xem thì thấy Vô Thọ Tuấn Thiếu đôi mày phi đảo, mắt lộ
thần quang, đang đưa tay rút cây đoản kích sáng loáng ra khỏi ngực của
Câu Hồn Mị Kiệt.

Trường kiếm của ả nằm gần bên cạnh. Còn ả thì đã ngã ngửa trên mặt đất, từ nơi vết thương giữa ngực máu tươi phún ra như suối. Phấn Điệp Tam Lang thấy vậy tan nát cõi lòng, nhất thời quên đi
nguy hiểm, gã thét lên một tiếng, vượt qua nhị quái Độc Mục Minh Không.

Nhào đến Vô Thọ Tuấn Thiếu như con thú dữ.

Cường Trung Cường như một làn khói phóng vút đi, trong chớp mắt chàng đã chặt cổ tay của Phấn Điệp Tam Lang. Gã liền thét lên một tiếng kinh hồn
khiếp đảm.

Lão Quái Trí Kiệt thấy vậy, râu tóc dựng lên, đôi mắt
cú vọ lóe ra một tia hằn học, lão ta phi thân vọt đến, hữu chưởng cất
lên xuất ra một chiêu Lực Bổ Hoa Sơn nhằm vào đầu Cường Trung Cường bổ
xuống, đồng thời tay trái của lão xuất tiếp một chiêu Diệp Để Thố Đào
nhanh chóng nhằm vào cổ tay của Cường Trung Cường chụp tới. Hai chiêu
xuất thủ ra một lượt tốc độ kinh người, quả là một tay cao thủ bất phàm.

Ma Thiên Ngọc Nữ thấy vậy thất kinh. Nàng phi thân vọt đến, dùng kiếm đâm vào lão quái.

Côi Thôi Sinh khẽ phất tay áo, trong tay hắn hiện lên một chiếc quạt nam
thép lặng lẽ xòe ra, không nói một tiếng nào mà nhảy bổ về phía Ma Thiên Ngọc Nữ.

Cường Trung Cường đã túm được tên dâm tặc, lẽ nào lại
để cho lão Quái Trí Kiệt cứu thoát lần nữa. Chàng vội nhún người vọt ra, mang theo Phấn Diện Tam Lang, như mèo tha chuột. Cả hai vọt ra tránh né thế công của lão quái xa hơn hai trượng.

Lúc chàng vừa đứng
vững, bỗng nghe một tiếng thét to. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy một
bóng người kèm theo một luồng ánh xanh đang bổ về phía mình, thì ra đó
là nhị quái, mày râu dựng đứng, con mắt độc nhất của lão đỏ rực như than hồng, cây đao trông màu xanh, tẩm độc của lão đã quẹt đến cận kề.

Cũng ngay lúc ấy, chàng thấy hơi gió bởi chưởng lực của Trí Kiệt phóng ra
đang ào ào ụp xuống đầu mình. Cường Trung Cường phẫn nộ hét lên một
tiếng. Ném mạnh Phấn Điệp Tam Lang về phía trước, đông thời vận đủ tám
thành công lực hữu chưởng cất lên đón lấy ngọn chưởng phong của Trí Kiệt đang ào ào cuộn tới.

Ngay lúc ấy từ phía sau lưng chàng có một
tiếng rú thảm thiết cất lên. Một bóng xanh vút qua, máu thịt văng tung
tóe, ruột gan lòng thòng. Độc Mục nhị quái thu thế không kịp đã chém
ngang hông của Phấn Điệp Tam Lang làm cho thân thể gã ta đứt làm hai
đoạn.

Tiếp đó là một tiếng bùng do chưởng lực của Cường Trung Cường va vào chưởng của Trí Kiệt.

Rắc, rắc, rắc! Tay Cường Trung Cường khe khẽ lắc lư, lão quái thì bị chấn động lùi liền ba bước.

Bỗng một tiếng thét lên và một bóng hồng lao đến. Mãn Doanh Doanh đến liền
xuất chiêu đánh vào Độc Mục Minh Không. Nguyên lão ta sau khi ngộ sát
Phấn Điệp Tam Lang, thừa cơ Cường Trung Cường đối chưởng, đã ào ào lao
lên giở trò đánh lén.

Cường Trung Cường đưa mắt nhìn quanh thì
thấy Vô Đạo Cuồng Phu đang đấu với Hắc Sam Bệnh Kiệt, Ma Thiên Ngọc Nữ
đang giao chiến với Côi Thôi Sinh, Hoạt Cương Thi đang kiềm chân Vô Thọ
Tuấn Thiếu, sáu người ba cặp đang đánh nhau kịch liệt.

Lúc ấy chỉ trông thấy ánh đao loang loáng bóng kích trùng trùng, kiếm quang lấp
lánh, bóng quạt như mây. Song phương liền toàn lực triển khai những
chiêu tuyệt học, tiếng binh khí chạm nhau nghe đinh tai, tiếng giận dữ
quát nạt của đôi bên nghe thật điếc óc Mấy trăm đại hán đứng ngoài, tay
giơ cao đuốc, mắt mở trừng trừng theo dõi trận đấu.

Mặt mày ai nấy đều khẩn trương hồi hộp, chỉ biết há hốc mồm ra không còn kêu la như trước nữa.

Ngay lúc ấy bỗng từ phía trước có năm ngọn pháo hoa xé gió bay lên tỏa ra năm đóa hồng hoa rực rỡ trên bầu trời đêm u ám.

Trốc Đăng Trí Kiệt thấy vậy mặt mày biến sắc, mấy trăm đại hán bỗng nhiên
phá tan sự im lặng nãy giờ, cả bọn gào lên hoảng loạn. Trong mấy trăm
đại hán có một số ăn mặc giống như hương chủ và đầu mục. Mấy tay này tay cầm binh khí thét lên một tiếng, chạy như bay về phía trước.

Cường Trung Cường thấy vậy biết rằng lại có thêm cao thủ đột nhập vào núi.

Bỗng nhiên Trốc Đăng lão quái ngửa mặt lên trời, phát ra một tràng cười
cuồng ngạo, tiếng cười như tiếng gió đêm gào rít, lạnh lẽo thê lương,
khiến cho người nghe bất giác rùng mình Lão ta dừng bặt tiếng cười và
quát lên một tràng the thé:

– Tất cả dừng tay lại.

Tiếng quát của lão vừa dứt thì mấy người trong trường đấu cũng vội dừng lại, thu thế, ánh binh khí cũng dịu lại.

Hắc Sam Bệnh Kiệt, Hoạt Cương Thi, Côi Thôi Sinh và Độc Mục Minh Không mặt
mày biến sắc, nháo nhác nhảy đến phía sau lưng của Trốc Đăng Trí Kiệt.

Vô Thọ Tuấn Thiếu, Vô Đạo Cuồng Phu, Mãn Doanh Doanh, Ma Thiên Ngọc Nữ
cũng lần lượt kéo đến đứng ở phía trước của Cường Trung Cường, đưa mắt
nhìn vào tình hình hiện trường, tất cả đều cảm thấy có một niềm tin
thắng lợi.

Lão quái Trốc Đăng quắc đôi mắt cú nhìn về phía Vô Thọ Tuấn Thiếu quát hỏi:

– Vô Thọ Tuấn Thiếu, ngọn Quan Sơn của chúng ta với Ma Thiên Lãnh của các ngươi không thù oán, đêm nay sao thấy hùng các ngươi vào đây xâm phạm,
rốt cục ý đồ của các ngươi là gì, sao không nói ra?

Vô Thọ Tuấn Thiếu cau mày, chọc cây kích lên mặt đất, tức giận nói lớn:

– Huynh muội của ta và Cường thiếu hiệp đêm nay lên núi là để yêu cầu các ngươi trả lại Khang cô nương, do Phấn Điệp Tam Lang bắt cóc từ Loan
thành về đây.

Độc Mục Minh Không không đợi Vô Thọ Tuấn Thiếu nói hết, lão vội nhíu mày quát lớn:

– Đã đến đòi người, tại sao không viết thiếp xin cầu kiến?

Vô Đạo Cuồng Phu là huynh trưởng của Vô Thọ Tuấn Thiếu, nhưng thấy lão
quái không hể hỏi đến mình, trong lòng đã bực. Giờ đây lại nghe lão bắt
bẻ, liền không đợi Vô Thọ Tuấn Thiếu trả lời, lập tức phẫn nộ nói:

– Viết thiếp rồi trao cho ai? Trên đường đến đây ta không thấy ai cả, ta cứ tưởng các ngươi chết hết rồi cơ chứ?

Độc Mục Minh Không cứng họng không biết nói sao, bèn đổi giọng thẹn thành phẫn nộ quát lên:

– Tên tiểu bôi ngông cuồng này …

Tiếng thét vừa dứt, lão đã múa tít cây đao xanh của mình xông lên tấn công Vô Đạo Cuồng Phu.

Ma Thiên Ngọc Nữ biết rằng ngũ ca của mình không phải là đối thủ của nhị
quái, nàng thét lên một tiếng, thanh trường kiếm trong tay hóa thành
muôn ngàn ánh kiếm, cuồn cuộn kéo đến tựa như làn sóng bạc cuộn về.

Độc Mục Minh Không cười lên ha hả và quát lớn:

– Ngươi đến cũng thật là tốt, giết xong thất hùng ta có thể xưng hùng
được rồi Lời nói cất lên, thanh đao trong tay gã cũng chợt biến thế, ánh lam cuồn cuộn gió rít vù vù, tận triển sở học để tấn công Ba Lệ Quân.

Ba Lệ Quân thấy vậy khẽ cười khảy, vận đủ chân khí vào tay kiếm không thèm tránh né, trực diện giao đấu. Kiếm thế của nàng linh ảo, quái dị vô
cùng.

Lúc này hai luồng binh khí quấn quýt vào nhau một lam một
bạc tựa như lưỡi long tranh châu. Bóng người thấp thoáng khi lên lúc
xuống, ánh kiếm và ánh đèn lành lạnh bao trùm cả một vùng rộng lớn.

Ma Thiên Ngọc Nữ thân thể như một dải lụa mềm, quấn quýt nhị quái, kiếm pháp tinh luyện càng đánh càng hăng.

Lão quái Độc Mục Minh Không, càng đánh càng túng thế. Xem ra lời đồn đại
trong giang hồ về tài sắc của Ma Thiên Ngọc Nữ quả là không ngoa.

Côi Thôi Sinh đứng ở bên cạnh xem hai người đánh nhau, gã càng xem càng
khiếp đảm, mồ hôi tuôn xuống như mưa. Lúc này gã mới thấy rằng khi giao
đấu với hắn, Ma Thiên Ngọc Nữ còn quá nương tay.

Lão quái thấy đường đao của nhị quái đã có phần loạn xạ, lão lập tức quát lớn:

– Nhị đệ, quay lại Vô Đạo Cuồng Phu cũng muốn chứng tỏ uy phong của mình, gã cũng bắt chước kêu lên:

– Thất muội, quay lại Hai bên cùng thét lên một tiếng, đồng thời ngưng tay thu hồi binh khí.

Lúc này khoảng không phía trước núi. Pháo hoa liên tiếp phụt lên, tiếng rít chói tai liên hồi không ngớt tình thế xem ra càng ngày càng bất lợi cho phe bát kiệt.

Lão Quái Trí Kiệt lại quát hỏi:

– Vô Thọ Tuấn Thiếu, hãy nói thật đi, các ngươi có tất cả là bao nhiêu người.

Vô Thọ Tuấn Thiếu bực mình hừ lên một tiếng lạnh lùng đáp:

– Ta nói lại một lần nữa, bọn ta có tất cả năm người. Chuyện xảy ra phía trước không hề có liên quan đến bọn ta.

Lão Quái Trí Kiệt thấy thần sắc thản nhiên của Vô Thọ Tuấn Thiếu, gã biết
chàng không hề nói dối, lão vội quát bảo Hoạt Cương Thi và Hắc Sam Bệnh
Kiệt:

– Các ngươi hãy mau ra trước núi tiếp ứng cho họ.

Hai người lập tức vâng dạ, vọt người lao đi như tên bắn. Đồng thời cả hai
cùng cất lên một tràng hú như tiếng ma gào, quỷ khóc khiến cho người
nghe chợt nổi da gà. Tiếng hú vừa cất lên thì tứ phía trước núi có vô số tiếng reo hò nổi dậy, dường như chúng biết là sẽ có người ứng cứu.

Mấy trăm đại hán đứng ở vòng ngoài có khoảng một nửa, giơ cao ngọn đuốc reo hò vang dội, cuồn cuộn kéo theo phía sau của Hoạt Cương Thi và Hắc Sam
Bệnh Kiệt chạy về phía trước Cường Trung Cường trông thấy tình hình hỗn
loạn như vậy, chàng lại càng lo cho sự an nguy của Khang Trí Mẫn.

Mãn Doanh Doanh đọc rõ được ý nghĩ của Cường Trung Cường. Nàng lập tức dùng kiếm chỉ vào Trốc Đăng Trí Kiệt giận dữ quát hỏi:

– Các ngươi hãy mau mau dắt bọn ta đến nơi giam giữ của Khang cô nương, bằng không thì chớ trách bổn cô nương độc ác …

Từ nãy đến giờ, Độc Mục Minh Không thẹn nộ đan xen, trong lòng khó chịu,
lại thấy đối phương là một thiếu nữ trẻ măng lại cất giọng ngông cuồng
vô lễ với đại ca hắn như vậy, càng giống thêm như dầu vào lửa, gã lập
tức quát lên:

– Con nha đầu thối tha kia, hãy câm miệng lại.

Mãn Doanh Doanh nghe thấy vậy nổi giận, mày liễu chau lại. Nàng lấy kiếm chỉ vào Độc Mục Minh Không quát lớn:

– Bổn cô nương đây tám tuổi bước chân vào giang hồ. Nhưng từ trước đến
nay chưa có ai dám gọi Bạch Tuyết Lưu Đơn này là nha đầu thối cả!

Nói chưa dứt lời nàng đã phi thân nhảy xổ đến Độc Mục Minh Không, thanh
trường kiếm trong tay nàng sáng lên, lấp lánh chỉ chực phanh thây Độc
Mục Minh Không.

Trốc Đăng, nhị quái và Côi Thôi Sinh nghe hồng y thiếu nữ tự xưng là Bạch Tuyết Lưu Đơn, kẻ nào kẻ nấy đều giật mình biến sắc.

Lão quái lập tức thét to:

– Cô nương dừng tay.

Mãn Doanh Doanh dừng ngay lại định hỏi điều gì …

Chỉ thấy Trốc Đăng mặt mày tái xanh, thần sắc cực kỳ lo lắng, quay sang nói với Độc Mục Minh Không:

– Nhị đệ nhanh lên, người đến phía trước có thể là Tuế Hàn Tam Hữu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.