Đọc truyện Thành Thời Gian – Chương 43
Vào trong thang máy tôi đã dần dần khôi phục lại sự trấn tĩnh, người trong thang máy đại đa số đang kề tai nhau thảo luận tình tiết bộ phim hoặc là nói “Phim rất hay”; Đang muốn nghiêng đầu học như người khác thảo luận tình tiết phim với Thẩm Khâm Ngôn, nhưng lại thấy cậu ta đang ngẩn ngơ, mắt nhìn chằm chằm một nơi. Khóe miệng mím chặt, cơ hàm đang run lên giống như cắn chặt răng khi tim đập nhanh, dường như cậu ta vẫn ở trong phòng chiếu phim vậy, vẫn bị những tình tiết phim kia làm cảm động đến linh hồn cũng đang run rẩy.
Bỏng ngô ở trong tay cậu ta vẫn còn đầy, là tôi đã ăn một chút, không ngờ trong suốt bộ phim cậu ta không ăn chút bỏng ngô nào. Tôi hiểu cảm giác của cậu ta: cảm giác kích động, hưng phấn, cảm động. Cách nghĩ của Thẩm Khâm Ngôn đối với điện ảnh từ trước đến nay đều sâu sắc hơn tôi, tôi cũng không muốn làm phiền đến cậu ta, thang máy đi xuống dưới lầu, tôi kéo cánh tay cậu ta ra khỏi thang máy lúc này cậu ta mới hồi phục lại.
“Vừa nãy tôi thất thần,” Suy nghĩ của cậu ta vẫn hơi du đãng, sự hưng phấn và chút thất lạc tràn đầy trong mắt. “Bộ phim này khiến tôi…”
Tôi hơi mỉm cười nhìn cậu ta, “Tối mai cùng tôi đi gặp mẹ tôi nhé.”
“Hả?” Thẩm Khâm Ngôn đứng lại, chớp mắt mấy cái, nhìn tôi chằm chằm giống như trẻ con, đáng yêu kinh khủng.
“Công ty điện ảnh tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, tôi nghĩ đây là một cơ hội hiếm có vừa may có thể giới thiệu cậu làm quen với mẹ tôi,” Cậu ta không nói gì, tôi lại nói “Rất lâu trước đây tôi hỏi cậu có muốn quay phim không cũng là vì như vậy. ”
Thẩm Khâm Ngôn ngây người nhìn tôi, tay đang run lên. Cậu ta vốn cũng không giỏi ăn giỏi nói, bây giờ lại càng không nói năng được gì.
“Nhưng mà tôi không bảm đảm kết quả,” Tôi thở dài, “Bà là một người vô cùng nghiêm khắc, thỉnh thoảng ở cùng với bà tôi cũng vô cùng sợ hãi. Cõ lẽ bà đồng ý gặp cậu nhưng những cái khác tôi không dám chắc. ”
Lúc này cậu ta mới như vừa mới tỉnh mộng, hai mắt sáng lấp lánh, rõ ràng cậu ta động lòng rồi—Trên thực tế không có ai có thể không động lòng, thần tượng ở ngay trong tầm với kia mà.
“Tôi không muốn đóng phim,” Thẩm Khâm Ngôn im lặng một lát, “Nhưng tôi rất muốn gặp mẹ chị. Chỉ gặp mặt là đủ lắm rồi.”
Tôi nói: “Cậu đừng xem thường mình như thế, trước đây Gaiya cũng đã xem trọng cậu rồi… ”
Lúc tôi nói đến “Gaiya”, ánh sáng trong mắt cậu ta thu lại một nửa, bất ngờ nói một câu: “Hợp đồng đó tôi sẽ không kí.”
“Đừng khẳng định trước như thế,” Tôi vừa tức vừa buồn cười, “Chỉ cần không phải điều khoản nô lệ…”
Thẩm Khâm Ngôn chỉ lắc đầu không nói gì thêm.
Điện thoại reo lên, tôi nhấc máy, là một chị khóa trên gọi đến nói có chút chuyện gấp cần tôi nhanh chóng trở về trường.
Tôi nhanh chóng đồng ý rồi dặn đi dặn lại Thẩm Khâm Ngôn chiều mai đợi điện thoại của tôi rồi mới vội vàng trở về trường.
Về trường mới biết giáo sư Tống hôm nay cần một phần số liệu, đúng vào trong phần tôi xử lý. Tối qua trước khi tôi rời đi vẫn để máy tính để tính toán, vốn tưởng rằng tính toán cũng hòm hòm rồi, kết quả không biết lúc nào máy tính đã bị người khác tắt mất, bây giờ chỉ tính được một nửa, lại bận rộn tính toán. Cũng không dám ăn cơm, ngồi trước máy tính bận rộn cả buổi chiều.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời thì mặt trời đã lặn về phía tây, sương tối cũng đã giăng đầy. Đợi đến khi công việc sắp xong mới nghĩ ra không những bụng đói sôi ùng ục mà còn khát khô cổ. Cả ngày không ăn cơm đói đến hoa mắt chóng mặt, đứng lên không để ý sút chút nữa thì ngã xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi” Tôi vừa túm lấy cánh tay đối phương vừa ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt cười như không cười của Lâm Tấn Tu, sự mệt mỏi hoàn toàn biến mất. Chuyện lần trước anh ta điều tra Thẩm Khâm Ngôn rõ mồn một trong đầu tôi, tôi hơi sợ anh ta, nhất thời cũng không nói gì.
Lâm Tấn Tu nhìn tôi: “Sao thế? Đứng cũng đứng không vững?”
Tôi day day huyệt thái dương: “Không sao, ngồi quá lâu thôi.”
“Làm xong rồi à?”
“Cũng tạm, nhưng em còn phải photo nữa.” Tôi nói, “Ngày mai cũng có thể không cần đến nữa.”
“Thế thì tốt, đi thôi.”
Tôi mờ mịt: “Gì cơ? Đi đâu?”
Lâm Tấn Tu một tay kéo cánh tay tôi, một tay cầm túi xách tôi để trên bàn, nói với mấy đàn anh khác trong phòng: “Mình đưa Hứa Chân đi trước, còn lại mọi người giúp giải quyết nhé.”
Mọi người lại dùng ánh mắt “Cậu biết tôi biết” nhìn tôi, không ai không gật đầu.
Khí nóng cũng đã tiêu tan đi không ít, đi tới rừng cây trong trường cảm thấy hơi lành lạnh. Tôi bị túm tới dưới lầu cũng vẫn mờ mịt, hỏi anh ta: “Học trưởng anh tìm em có việc à?”
“Ừ.”Anh ta nói đơn giản, ngẩng đầu nhìn hướng nào đó.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, nhìn thấy Tiêu Phi đi về phía chúng tôi từ rừng cây phía xa.
Đây là cái tình huống gì?
“Học trưởng Lâm và chị Tiêu đi chơi? Hôm nay thời tiết đẹp, rất hợp đi chơi,” Tôi cười hì hì nhìn hai người nói, “Hai người đi chơi vui vẻ, tạm biệt.”
Anh ta vứt cái túi cầm trong tay vào lòng tôi, “Anh muốn về nhà. Em cũng cùng anh về.”
“Cái gì?”
Tôi nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành tinh, nhìn thấy nụ cười người ngoài khó cảm thấy được trên khóe môi anh ta, trong lòng loảng xoảng, chân muốn chạy đi ngay. Lâm Tấn Tu nhanh tay tinh mắt túm lấy tay tôi rồi nghiêng đầu nhìn Tiêu Phi, bình thản phân phó, “Được rồi. Em về đi.”
Khuôn mặt sáng bừng của Tiêu Phi bỗng nhiên u ám, chị ta lườm tôi rồi nhìn Lâm Tấn Tu, muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại. Mắt bừng bừng lửa. Cuối cùng chị ta không nhìn tôi nữa, quay người lại, vai rung nhẹ mấy cái, sau đó mới ngẩng đầu đi giống như một công chúa.
“Đi thôi,” Anh ta giơ cổ tay xem đồng hồ: “Xe có lẽ sắp đến rồi.”
Trong nhà anh ta chuyện gì khiến anh ta cảm thấy thiếu tôi thì không được? Tôi chân thành nói: “Học trưởng, em không biết anh có chuyện gì nhưng em lại không–”
Sự thảnh thơi tự tại của Lâm Tấn Tu hoàn toàn tương phản với tôi, anh ta ung dung giơ tay lên, vuốt vuốt ống tay áo sơ mi. Sơ mi của anh ta màu trắng tinh, cơ bắp trên tay rắn chắc thể hiện rõ sức mạnh.
“Nếu em không để ý anh ôm em ra khỏi trường thì anh cũng không để ý đâu.”
“Em để ý, em rất để ý, em vô cùng để ý!” Tôi điên cuồng kêu lên.
Lâm Tấn Tu tuyệt đối làm ra cái chuyện ôm con gái diễu qua đường phố trước mắt mọi người, hồi năm nhất cũng có một lần như vậy, anh ta trước mặt hơn trăm sinh viên tặng hoa cho tôi dẫn đến một màn náo động. Lúc này tuy trường đang trong kì nghỉ, người không đông như bình thường, nhưng người xem trò vui thì vẫn không ít. Danh tiếng của tôi đã bị hủy diệt kha khá rồi không thể thêm dầu vào lửa được nữa.
Vì vậy, tôi “không thể không” đi theo sau Lâm Tấn Tu. Trên đường đi anh ta túm tay tôi không bỏ ra, tôi cố gắng khuyên anh ta bỏ cánh tay tôi ra, tôi sẽ đi đứng hẳn hoi nhưng anh ta hoàn toàn không thèm nghe.
Tôi không đánh lại anh ta, thử tách từng ngón tay của anh ta, tay anh ta dính vào tay tôi như là mọc rễ trên da tôi vậy. Vì vậy muốn áp bức người cũng không chỉ cần đến tiền. Ít nhất cơ thể cũng phải cao to,luyện tập thể dục đầy đủ, sức mạnh mạnh mẽ mới có bản lĩnh áp bức người.
Trong lòng tôi đau khổ, mắt bỗng nhiên hoa lên, một trận gió thổi tới; Một chiếc xe sang trọng xuất hiện, xịch một tiếng đỗ ở trước mặt chúng tôi. Cửa sau mở ra, Lâm Tấn Tu ấn đầu tôi từ đằng sau, đẩy tôi lên xe rồi anh ta cũng vào ngồi, tay phải vẫn gắn trên tay trái tôi.
“Lái xe.”
Chiếc xe sang trọng đó trong nháy mắt quay xe một trăm tám mươi độ, trực tiếp xuyên qua con đường bên cạnh quảng trường, hướng về phía cổng trường. Tôi trợn mắt há mồm nghĩ: Lúc trước cũng cảm thấy lái xe nhà họ Lâm lái xe hoành tráng như vậy, sắp đuổi kịp trình độ của tôi rồi!
Tất cả xảy ra nhanh như chớp.
Lên xe một lúc lâu tôi mới phản ứng lại, quay đầu lại nhìn thì chúng tôi đã đi qua cửa trường, cửa trường đã ở đằng sau mấy chục mét rồi. Tôi đánh giá khoang ghế sau rộng rãi, cảm thấy cần thiết nói rõ chuyện ngày hôm nay: “Học trưởng, em nhắc nhở anh, hành vi hôm nay của anh chính là cướp con gái nhà người ta giữa ban ngày ban mặt.”
Không gian ghế sau rất rộng, Lâm Tấn Tu ngồi gác một chân thoải mái, nhàn nhạt trả lời tôi: “Với quan hệ của anh và em thì tuyệt đối là em tình anh nguyện.”
Tôi thực sự sắp bị anh ta làm cho tức trợn mắt rồi: “Cơm trưa em còn chưa ăn đã bị anh kéo lên xe rồi!”
“Lúc này còn chưa ăn cơm?”
Anh ta lườm tôi, người ngả về phía trước mở hộp dự trữ đồ ăn giữa ghế ngồi, bên trong đương nhiên không có đồ ăn mà là hai chai sâm panh màu đỏ và hai ly thủy tinh lấp lánh. Trên xe cũng không quên chuẩn bị rượu, có thể thấy sự thối nát trong cuộc sống của người này. Anh ta “Ồ” một tiếng rồi lại đóng hộp lại, “Không quan trọng, đến nhà là có đồ ăn.”
Tôi cảnh giác nhìn anh ta, “Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Anh đã nói là về nhà.”
“Anh về nhà thì về nhà, lôi em vào làm gì?”
Anh ta trả lời: “Bởi vì anh vui.”
Rất khó nói chuyện với người coi mình là trung tâm của vũ trụ, cùng với người coi mình là trung tâm của vũ trụ, cộng thêm hành động tự do, lại còn có tiền, vừa sinh ra đã là người chiến thắng thì lại càng khó nói chuyện hơn.
Mặt tôi tối sầm.
“Em bất mãn với anh anh có thể không tính toán với em,” Tay Lâm Tấn Tu đặt trên tay vịn, lộ ra cúc cổ áo màu trắng, nhìn tôi không chớp mắt, tôi hơi sợ ánh mắt của anh ta, co người về phía sau, “Lúc nhìn thấy bố và anh anh nhất định phải ngoan một chút, vui vẻ một chút. Động vào những người họ, thì kết cục vô cùng thê thảm, so với bọn họ thì anh chính là một thánh nhân đại từ đại bi, lòng dạ rộng lượng.”
Có thể nói mình là thánh nhân mà không ngượng mồm, tôi rất khâm phục sự biến thái của anh ta.
Lâm Tấn Tu nói: “Lúc mười tuổi anh anh bị bắt cóc, em đoán xem đám người bắt cóc anh ấy cuối cùng thành ra thế nào?”
Tôi rầu rĩ trả lời: “Không biết, mà cũng đừng nói cho em.”
“Tóm lại, đừng nghĩ làm gì đó trước mặt bố và anh anh,” Sắc mặt Lâm Tấn Tu trầm xuống, “Bọn họ không giống anh, có thể dung thứ cho sự lừa dối và sự tùy tiện không để trong lòng của em, cho dù em là bạn gái anh cũng không ngoại lệ. ”
Thôi rất sợ Lâm Tấn Tu nói ra hai từ “Bạn gái”, ngay lập tức cả người nhạy cảm.
Tôi đang đấu tranh giữa thổ huyết và không thổ huyết, vô cùng sợ hãi hỏi: “Bạn gái gì cơ?”
“Ừ,” Anh ta đem theo sự ngạc nhiên khiến người ta vừa nhìn là có thể đoán được là cố tình, “Lẽ nào anh chưa nói với em, hôm nay anh phải giới thiệu bạn gái cho người nhà?”
“Em không phải bạn gái anh!”
Tôi vừa nói to vừa nhảy lên, cảm xúc quá kích động, đầu đụng vào trần xe rồi xuýt xoa ngồi xuống.
Anh ta lườm tôi một cái, nhàn nhạt nói, “Diễn kịch em có thể chứ, ứng phó qua tối nay là được rồi.”
“Em cũng không phải là diễn viên, tại sao em phải diễn cùng anh!” Tôi hít sâu mấy hơn, thử bình tâm nói lý lẽ với anh ta, “Việc này thực sự em không làm được, dưa chín ép thì không ngọt đúng không. Học trưởng Lâm, anh tìm một người thông minh khác đi, lúc nãy không phải anh đưa chị Tiêu theo sao? Chị ấy vừa đẹp vừa hào phóng lại vừa có phẩm vị, vừa thục nữ lại rất dịu dàng, anh đem chị ấy theo tuyệt đối có mặt mũi hơn nhiều so với đem em theo!”
Anh ta đồng ý gật đầu: “Em nói ra vị trí của mình rất chuẩn xác, anh cũng cho rằng đem theo em thực sự rất không có mặt mũi.”
Tôi tức đến im bặt. Bản thân coi thường mình là một chuyện nhưng bị người khác cùng cách này khẳng định thực sự là có cảm giác thất bại tự mình tát vào mặt mình. Tôi điều chỉnh ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cốt là để tâm tình bình ổn lại.
“Nếu anh cũng đồng ý thế thì để em xuống xe đi.” Tôi đan hai tay vào nhau, chân thành nhìn anh ta, nói vô cùng khẩn thiết, mong đợi vô cùng.
Ánh mắt Lâm Tấn Tu lóe lên, nghiêng người, hai bàn tay hoàn toàn phủ lên hai tay đan vào nhau của tôi, từ từ nói: “Xem kìa, cho dù em bị một câu nói của anh làm cho tức muốn chết nhưng vẫn có thể biến thành một chú thỏ vô hại, biết diễn như thế, cái chức bạn gái của anh không ai hợp bằng em. Tìm người khác có thể lộ ra sơ hở. ”
Tôi không thể tưởng tượng được mà nhìn anh ta, đây là cái lý lẽ gì!
Anh ta nhìn tôi, cười khẽ.