Đọc truyện Thành Thời Gian – Chương 40
Cùng Thẩm Khâm Ngôn ăn tối ở một nhà hàng nhìn bề ngoài có vẻ không rẻ–lúc ở Menlo đều là hầu hạ người, bây giờ có người hầu hạ chúng tôi, cũng không tồi.
Tôi khí phách mở một chai rượu vang. Thẩm Khâm Ngôn hỏi tôi tiền từ đâu mà có, tôi mỉm cười giơ ngón tay giải thích mẹ tôi cho tôi một món tiền, vận may của tôi không tồi lại nhận được sự ưu ái của thầy giáo, kiếm được chút tiền không tiêu cũng phí.
Thẩm Khâm Ngôn cạn ly cùng tôi: Vì ứng dụng thực tế mà học tập.
Tôi cười ha ha: Bữa cơm này mời không uổng rồi, sau này cậu có tiền, tôi muốn cậu mời lại gấp mười lần.
Cậu ta gật đầu.
Hai chúng tôi giống như trước đây, nói chuyện linh tinh hơn hai giờ đồng hồ. Chỉ nhớ nói chuyện, ăn chẳng được bao nhiêu, uống không ít nước, ở trong nhà hàng thơm lừng quá lâu, lúc đi ra đầu còn hơi mê muội.
Hiếm có trong lòng vui vẻ, nhất thời tôi cũng không để ý bảo vệ kiến trúc công cộng, nhảy lên bồn hoa, chân sau nối chân trước bước đi cẩn thận; Ai ngờ hoa mắt không thăng bằng ngã về bên trái; Thẩm Khâm Ngôn kinh hô một tiếng, nhanh chóng túm lấy cánh tay tôi, tôi cuối cùng cũng không bị ngã. Tôi đứng trên bồn hoa, cậu ta đứng bên dưới, cùng nhau cười ha hả.
Dường như tất cả sự buồn phiền và không vui vẻ đều không cánh mà bay.
Nhưng con người không thể quá vui vẻ, tôi sớm nên ghi nhớ cái đạo lý này.
Phía trước hình như có tai nạn xe, trên đường tắc rất nhiều xe, một lúc lâu mới nhích được một chút. Tình huống như này bắt xe là không được rồi, chúng tôi thương lượng một chút, chuẩn bị tới trạm tàu điện ngầm gần nhất đi tàu điện ngầm. Mắt vô tình xem tình huống trên đường, một chiếc xe Bentley sang trọng mới cứng khiến người ta chú ý nhất, người đi đường lũ lượt hành lễ với chiếc xe đó, tôi buồn cười nhìn nhìn, ngay lập tức thu lại ánh mắt.
Thẩm Khâm Ngôn cũng liếc qua, khuôn mặt suy tư: “Chiếc xe kia nhìn có vẻ…” Vừa nói ngữ khí hơi ngừng lại.
“Chiếc xe kia rất đắt,” Tôi cũng không để ý mà tiếp lời, “Cũng bằng…”
Nửa câu “Giá tiền của một căn hộ cao cấp” còn chưa nói ra, điện thoại trong túi áo khoác reo lên rất vui vẻ, lấy ra xem, là Lâm Tấn Tu.
Tôi nhíu mày nhìn màn hình hiển thị, giằng co giữa nhận điện thoại và không nhận. Lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy anh ta, ở trường gặp giáo sư của anh ta, nói là dạo gần đây anh ta đang bận.
Anh ta bây giờ gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì à? Lại làm hầu gái dọn dẹp phòng của anh ta còn bị anh ta dùng thái độ kẻ có quyền để chỉ huy? Nhưng không nhận điện thoại thì lại tỏ ra không nể mặt anh ta.
Nghĩ mãi cuối cùng ấn nút nhận.
Lâm Tấn Tu có chút không nhẫn nại: “Sao lâu như vậy mới nhận điện thoại?”
“Ầy, em mới nghe thấy.” Tôi mặt không đổi sắc tim không đập mà nói một câu nói dối đầy thiện ý.
Thái độ anh ta không rõ ràng mà cười một tiếng, “Được rồi, lại đây, lên xe.”
“Hả?”
Sợ hãi nhìn khắp bốn phía, cửa xe của chiếc Bentley cách đó năm sáu mét mở ra, mắt tôi sáng bừng nhìn Lâm Tấn Tu xuống xe phía bên phải, dẫm lên ánh đèn chiếu sáng khắp con đường, bước từng bước dài về phía tôi.
“Học trưởng…ở đây?” Tôi lịch sự nói, biểu cảm trên khuôn mặt phản ánh đầy đủ tâm trạng ngạc nhiên hết mức của tôi lúc này.
Tôi bị anh ta túm lấy cánh tay, anh ta dùng lực rất lớn, khiến cơ bắp của tôi đau, đồng thời nhận thấy được, cái cảnh ban nãy tôi nhìn điện thoại không nhận điện thoại của anh ta, một trăm phần trăm đã lọt vào mắt anh ta rồi.
“Anh thì không thể ở đây?” Lâm Tấn Tu lườm tôi, “Căng thẳng như vậy thì ít khoe khoang các thủ đoạn bịp bợm trước mặt anh.”
Tôi bất đắc dĩ thất bại, thở dài một hơi. Cho dù nói thế nào, tuy tôi do dự, nhưng vẫn nhận điện thoại, thực sự không được gọi là khoe khoang thủ đoạn bịp bợm.
“Lúc ăn cơm nhìn thấy em,” Lâm Tấn Tu đánh giá tôi, sự chế nhạo trong mắt căn bản không giấu diếm, “Hứa Chân, em còn có tiền đến những nơi như này ăn cơm sao?”
Một câu nói có thể khích tôi đến mức hô hấp không ổn định, trên thế giới chỉ có một mình Lâm Tấn Tu. Không sai, bây giờ tôi chẳng có tiền gì, nhưng cũng không thể đến việc tôi đến nhà hàng một lần cũng bị người khác chê cười. Tôi thích đi đâu thì đi, anh ta quản được sao. Tôi không nóng không lạnh đáp lại một câu: “Em vui.”
Đáp án này hơi châm biếm, Lâm Tấn Tu hiếm có không đấu võ miệng cùng tôi, ánh mắt chuyển sang nhìn Thẩm Khâm Ngôn.
Thẩm Khâm Ngôn nhìn thẳng anh ta, nói có chừng mực: “Lâm tiên sinh.”
Thái độ Lâm Tấn Tu không rõ ràng liếc nhìn cậu ta, trong mắt có gì cũng nhìn không ra, “Thẩm Khâm Ngôn, đúng không?”
“Là tôi.”
Thẩm Khâm Ngôn đồng ý một tiếng, ánh mắt gắn chặt trên cánh tay bị Lâm Tấn Tu túm lấy của tôi, khuôn mặt cậu ta không có biểu cảm gì mà kéo một cánh tay kia của tôi, giọng nói lạnh nhạt rất rõ ràng: “Lâm tiên sinh, tôi và Hứa Chân muốn về, anh bỏ chị ấy ra.”
Lâm Tấn Tu lắc đầu cười, không nhìn cậu ta nữa, gật đầu với tôi: “Anh có việc tìm em, về cùng anh.”
Không phải mệnh lệnh, cũng không phải kiểu chỉ huy của người có quyền.
Sắc mặt của Thẩm Khâm Ngôn có thể nói là không tốt, ngữ khí nói chuyện với Lâm Tấn Tu cũng không khách khí, “Tự Hứa Chân có thể quyết định đi đâu. Anh quản nhiều chuyện quá.”
Xung đột với Lâm Tấn Tu là chuyện không thông minh nhất, tôi cũng không hy vọng Thẩm Khâm Ngôn vì tôi mà ầm ĩ với anh ta. Vì thế vỗ nhẹ vai Thẩm Khâm Ngôn, chặn lời cậu ta sắp nói, “Đã như vậy thì Thẩm Khâm Ngôn cậu về trước đi. Ngày mai tôi lại đến tìm cậu.”
Thẩm Khâm Ngôn im lặng nhìn tôi, lực nắm cánh tay tôi không giảm đi chút nào.
Tôi nói: “Học trưởng nói có chuyện hỏi tôi, thế thì chắc chắn cho chuyện. Tôi quen biết anh ấy nhiều năm như thế, điểm này thì tôi biết.”
Tôi hy vọng cậu ta có thể hiểu ý tôi, xem ra Thẩm Khâm Ngôn cũng thực sự hiểu rồi. Khuôn mặt cậu ta âm trầm, không nói nhiều nữa, sau khi nhìn tôi hơn một phút mới gật gật đầu, cụp lông mi vừa dài vừa dày, cúi xuống người tôi, tiến gần đến bên tai tôi, thấp giọng nói “Ngày hôm nay, cảm ơn chị”, rồi mới cúi đầu rời đi.
Trong xe vô cùng rộng rãi, sô-pha da thật cũng rất thoải mái, không hổ là xe chục triệu tệ. Ngoài lái xe ra, ghế sô-pha phía sau chỉ có Lâm Tấn Tu ngồi. Bởi vì tắc dường, xe nhích từng chút từng chút một, phảng phất có mùi thuốc lá. Tôi nghĩ đến bóng lưng cô đơn của Thẩm Khâm Ngôn khi rời đi, phiền não nghĩ: Vốn là một buổi tối đẹp đẽ, sự xuất hiện của Lâm Tấn Tu thì không thể có được một kết cục tốt đẹp, vì thế không nhịn được thở dài trong lòng, chầm chậm quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Lâm Tấn Tu.
“Học trưởng, là chuyện gì thế?”
Lâm Tấn Tu cũng không khách sáo với tôi, trực tiếp nói: “Em biết về Thẩm Khâm Ngôn bao nhiêu?”
“Rất hiểu.” Tôi bình tĩnh trả lời.
“Thế em có biết, nguyên nhân cậu ta bỏ nhà đi không thể về nhà không?”
Tôi kinh ngạc, “Sao anh biết cậu ấy bỏ nhà đi? Anh đã điều tra Thẩm Khâm Ngôn sao?”
Khuôn mặt Lâm Tấn Tu không có biểu cảm, liếc nhìn tôi, lấy một tập tài liệu màu xanh từ mấy tập tài liệu trên sô-pha, đưa cho tôi.
“Đây…” tôi không động đậy, “Là cái gì?”
“Mở ra xem xem.”
Tôi làm ngược ý anh ta, đặt tập tài liệu về đống tài liệu, trong lòng trào lên sự đấu tranh kịch liệt. Lâm Tấn Tu lại trong lúc tôi không biết mà điều tra Thẩm Khâm Ngôn, đến chuyện cậu ta bỏ nhà đi cũng điều tra rõ ràng. Nhưng tại sao? Tôi cố gắng nhớ lại, hai người bọn họ trước nay cũng không gặp mặt chính diện nhau, nhiều nhất chính là quan hệ giữa khách hàng và nhân viên phục vụ ở Menlo.
“Lý do cậu ta bỏ nhà đi em không biết,” Tôi nhấn mạnh, “Cũng không muốn biết.”
Lâm Tấn Tu bình tĩnh lấy bao thuốc màu trắng từ trên trà kỷ lên, rút ra một điếu châm lửa, cũng không hút, khỏi thuốc bay lên giữa anh ta, “Em thực sự tín nhiệm cậu ta. Nhưng cậu ta không đáng.”
“Em coi cậu ấy là bạn, đáng hay không đáng thì do em phán đoán,” Tôi không vui, “Anh không nên nhúng tay vào.”
Lâm Tấn Tu hơi cụp mắt, che đi ánh sáng bức người trong mắt, “Hứa Chân, năng lực phán đoán của em từ trước đến nay không tin cậy. Cho dù là lúc hỏa hoạn, hay là không thèm để ý mà chống đối anh, làm cái gì thì sai cái đấy. Nếu sự phán đoán của em đáng tin, anh cũng sẽ không cần thiết phải hành động rồi. ”
Tôi nhíu mày, buồn bực thở dài: “Học trưởng, Thẩm Khâm Ngôn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, anh tha cho cậu ta đi.”
“Cậu ta là ai, anh không quan tâm,” Lâm Tấn Tu nói, “Nhưng cậu ta có quan hệ với em, anh không thể không nhúng tay.”
Tôi không nói gì, lời này…Có ý gì?
Nếu như người khác làm chuyện này, tôi sẽ cho rằng đó là ghen. Bởi vì quan hệ của tôi và Thẩm Khâm Ngôn quá tốt, trong lòng anh ta chua loét, ngầm tức muốn chết, ghen đến điên rồi. Nhưng hiển nhiên, Lâm Tấn Tu sẽ không vì tôi mà ghen, chỉ là bệnh thích khống chế người khác của anh ta lại phát tác—Đây là bản tính của anh ta, mà tôi lại là một ngoại lệ trong cuộc đời anh ta, do vậy đặc biệt giữ lấy.
“Tôi hy vọng em biết, người hàng ngày mà em tiếp xúc là người như thế nào.” Tốc độ nói của Lâm Tấn Tu bình thường, giống như khói thuốc bay lên từ điếu thuốc trong tay anh ta, “Thẩm Khâm Ngôn bỏ nhà đi là vì–”
“Không, em không nghe,” Giọng nói của tôi cao lên, nhanh chóng cắt đứt lời nói của anh ta, “Học trưởng, anh điều tra Thẩm Khâm Ngôn đây là chuyện của anh, em không cảm thấy anh làm không đúng. Nhưng không phải em muốn biết quá khứ đã qua của Thẩm Khâm Ngôn, trừ phi cậu ta tự nói cho em. Học trưởng, nếu như anh muốn em hận anh, bây giờ có thể dừng rồi.”
Lâm Tấn Tu im lặng trong khoảnh khắc cực ngắn, ngay lập tức suy nghĩ, ngón tay trên đầu gối gõ gõ, “Thế thì đây là cực hạn của em. ”
“Đúng.” Tôi không chút nhượng bộ.
Anh ta thực sự đã chạm vào vấn đề nguyên tắc của tôi, nếu không thì, tôi không thể cùng người ngồi bên cạnh tôi đây nói chuyện như vậy.
Sự qua lại giữa chúng tôi có bản chất của nó, chính là lấy cực hạn của đối phương làm tiểu chuẩn cơ bản. Ví dụ như lúc nhập học đại học, tôi bị anh ta hại làm kẻ trộm, anh ta đã chạm vào cực hạn của tôi; Ví dụ như chuyện hỏa hoạn mấy tháng trước, tôi chạm vào cực hạn của anh ta. Chính là như vậy, giống như đắm chìm trong tình yêu, từng chút từng chút do thám đối phương. Không phải không mệt, qua lại với người quá thông minh, không những chết khả năng suy nghĩ của tế bào não, cũng khiến thể lực của người ta vô cùng mệt mỏi.
Nhưng anh ta đã nghe rồi, cuối cùng cũng không nói nửa câu sau ra.