Đọc truyện Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích – Chương 52
Chớp mắt một cái, hai tháng nghỉ hè đã trôi qua hơn phân nửa, chỉ còn nửa tháng nữa là quay về trường.
Diệp Tiểu Dao lên MSN nói ngày kia sẽ về nước, ở lại trong nước chơi một tuần rồi sẽ đi. Hôm trước Kiều Tử Tích đã đặt khách sạn cho cô, tiểu nha đầu kia nói nhà cũ có gia đình của dì ở, cô với người nhà họ không hợp, cho nên nhờ Kiều Tử Tích tìm một khách sạn gần nhà y.
Diệp Tiểu Dao nói. “Tử Tích, hôm qua là sinh nhật cậu nhỉ”.
Kiều Tử Tích gõ một chữ. “Ừ”.
“Có hơi muộn, chúc mừng sinh nhật”.
“Cảm ơn”.
Diệp Tiểu Dao nhắn tới một cái biểu tình cười gian. “Cái đó, Hạ Minh Hiên có làm chuyện gì không?”
Kiều Tử Tích ngẩn người, hôm qua người nào đó làm rất nhiều nhưng không có chuyện nào là Kiều Tử Tích thích, tuy vậy, y vẫn rất cảm động.
Có tiếng gõ cửa, thanh âm của Kiều nãi nãi vang lên bên ngoài. “Tử Tích, có người tìm con”.
Kiều Tử Tích nói vọng ra một câu. “Con ra ngay”.
Rồi gõ bán phím gửi đi. “Tôi có việc, ra ngoài một chút”.
Kiều Tử Tích ra khỏi phòng, đến phòng khách liền thấy được một quý phụ nhân, chính là mẹ của Hạ Minh Hiên. Kiều nãi nãi rất nhiệt tình đem chút điểm tâm ra mời, còn pha thêm trà nóng.
Kiều Tử Tích nhìn Ngô Diệu Nghiên, gọi một tiếng. “A di”.
Ngô Diệu Nghiên cười cười. “Tử Tích, nếu không có việc gì thì chúng ta ra ngoài một chút đi, a di có một số chuyện muốn nói với cháu”.
Kiều Tử Tích gật đầu, theo bà ra ngoài.
Gần nhà Kiều Tử Tích có một sân tập thể dục, ở đó có đủ loại dụng cụ để tập luyện, còn có một bãi cỏ cho mọi người nghỉ ngơi.
Hạ mụ mụ đi phía trước, tới gần bãi cỏ thì dừng lại, quay đầu nhìn Kiều Tử Tích, sau một lúc lâu mới mở miệng. “Tử Tích, a di biết cháu là đứa nhỏ tốt, quan hệ với Minh Hiên trước giờ cũng rất tốt, thằng nhóc kia theo cháu cũng được cháu dạy bảo nhiều, nó vào được đại học cũng là nhờ không ít công sức của cháu. Những chuyện này a di vẫn thực cảm kích, trong lòng luôn nhớ kỹ. Chính là….”
Kiều Tử Tích đại khái đã biết tiếp theo bà muốn nói gì. “A di, có việc gì a di cứ nói thẳng đi ạ”.
Ngô Diệu Nghiên tạm dừng một chút, ngày hôm qua trùng hợp làm sao bà cũng đến vườn hoa hồng, sau đó liền thấy hai người bọn họ, quan sát thật lâu, càng nhìn lai càng thấy không thích hợp. “A di cứ nói thẳng vậy, cháu và Minh Hiên kết giao, bác đã biết”.
Kiều Tử Tích không phủ nhận. “Vâng”.
“A di không phải người lạc hậu, cũng biết đến mấy chuyện này. Đối với xã hội ngoài kia, a di không phản đối cũng không đồng ý, dù sao đều là chuyện của người khác. Nhưng nếu chuyện này phát sinh trên người con trai mình, bác sẽ không thể mặc kệ. Thích thì thích, hai nam nhân cũng không thể ở bên nhau cả đời, đúng không?” Hạ mụ mụ cau mày. “Nhà chúng ta chỉ có một đứa con là Minh Hiên, nhà cháu cũng chỉ có một đứa con là cháu, nếu, nếu….”
Ngô Diệu Nghiên không nói hết, thở dài một hơi, nhìn nhìn Kiều Tử Tích. “A di cũng không phải muốn nói lời khó nghe, bác biết cháu là đứa nhỏ thông minh hiểu biết, những lời bác nói cháu đều có thể hiểu được”.
Kiều Tử Tích gật đầu. “Vâng, cháu hiểu”.
“Hai đứa đều còn trẻ, có khi dễ dàng xúc động, a di là người đứng xem nếu không khuyên nhủ thì chỉ sợ hai đứa đi đường vòng, về sau hối hận cũng không kịp. Hai đứa đều đang học đại học, qua vài năm nữa là nói đến chuyện lấy vợ sinh con, cũng nên hiểu được đạo lý này. Nếu hai đứa nhất định ở bên nhau thì sẽ là sai lầm cả đời, thừa dịp bây giờ còn có thể quay đầu, đừng lún quá sâu”. Ngô Diệu Nghiên siết chặt chiếc túi trong tay, kỳ thật nói những lời này bà cũng không đành lòng, nhưng nghĩ đến việc con trai mình cùng một người đồng tình ở bên nhau, cho dù làm người xấu bà cũng phải làm.
“Cháu nếu đã không thể cùng Minh Hiên một chỗ, vậy thì sớm tách ra đi, đối với nó tốt mà đối với cháu cũng tốt”. Bà tiếp tục nói. “Minh Hiên là đứa rất ương bướng, bác nói nó nhất định sẽ không nghe, cháu cùng nó nói chuyện ổn thoả đi”.
Kiều Tử Tích nghe xong rồi ngẩn ngơ, Ngô Diệu Nghiên nói xe của mình vẫn đỗ ở ven đường, phải mau chóng quay lại, sau đó xoay người vội vàng rời đi.
Kiều Tử Tích trở về nhà, Kiều nãi nãi đã đứng chờ trước cửa.
Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua Kiều nãi nãi, không nói gì. Ngược lại là Kiều nãi nãi mở miệng trấn an. “Đừng đau lòng quá, qua một thời gian rồi sẽ ổn cả thôi”.
Kiều Tử Tích nhìn Kiều nãi nãi. “Nội, nội biết sao?”
Kiều nãi nãi cũng không giấu. “Ừ, con với đứa nhỏ Minh Hiên kia, bà già như nội đây cũng nhìn ra được chút ít. Hôm nay mẹ của Minh Hiên lại tới đây, nội cũng đoán được bà ấy nói gì”.
Kiều Tử Tích ngồi vào sofa, sững sờ nhìn điểm tâm trên bàn trà chưa được động đến.
Kiều nãi nãi ngồi bên cạnh. “Minh Hiên với con đều là đứa trẻ tốt, nội đều thích cả hai. Nếu hai đứa thật sự muốn ở bên nhau, nội cũng không phản đối. Nhưng cha mẹ thằng bé đã không đồng ý thì cũng không có biện pháp. Con đó, trưởng thành rồi, chuyện của mình cũng không cần đến chúng ta quan tâm, tìm thời gian cùng Minh Hiên bàn bạc một chút, xem nên giải quyết như thế nào. Việc này đừng có ồn ào cứng rắn, phải bình tĩnh nhẹ nhàng nói chuyện, biết chưa?”
Kiều Tử Tích gật đầu. “Vâng, con biết”.
Kiều Tử Tích về phòng, nằm trên giường, hai tay gối đầu nhìn trần nhà. Có lẽ đã đến lúc phải nói lời chia tay.
Chuông điện thoại vang. “Mùa hạ đầu tiên khi yêu em, anh cất cao tiếng hát tặng em cả thế giới .Anh muốn đưa em cùng đi mạo hiểm, cùng em nếm trải những kinh nghiệm cuộc sống. Tình yêu của anh không dễ dàng thay đổi như em vẫn nghĩ. Chỉ là tất cả anh đều để sâu trong tim mình”.
Kiều Tử Tích cầm di động lên xem, thấy được cái tên Hạ Minh Hiên, ấn nghe máy, đầu dây truyền đến thanh âm. “Tử Tích, đang làm gì đó?”
“Không làm gì”. Kiều Tử Tích thấp giọng nói.
“Sao vậy? Nghe giọng mệt mỏi như sắp chết ấy”.
“Ừ, mệt chết đi”.
“Vậy hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi qua nhà đón cậu, chúng ta đi chơi”.
“Không đi”.
“Vì sao?”
“Không muốn đi”.
Hạ Minh Hiên trầm mặc nửa ngày, nghe giọng Kiều Tử Tích cứ cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra là không thích hợp chỗ nào. “Vậy khi nào cậu muốn đi thì chúng ta đi”.
“Không còn việc gì tôi cúp máy”.
“Ừ, cậu nghỉ ngơi đi”.
Kiều Tử Tích tắt máy, nhìn màn hình điện thoại mà hai mắt cay xè. Trước tiên cho hắn quen dần đi, chờ vài ngày nữa rồi nói chia tay, đến lúc đấy sẽ không quá đột ngột.
Hai người yêu nhau cho đến cuối cùng không nhất định sẽ ở bên nhau, bởi đó không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của cả gia đình. Người còn sống không có khả năng chỉ sống vì mình, còn phải nghĩ đến cảm thụ của người nhà và mọi người xung quanh.
Hạ Minh Hiên nhắn tin, Kiều Tử Tích không trả lời tin nào. Nhìn từng tin nhắn hiển thị trên mình, nhìn đến trong lòng đau xót.
Bộ phim điện ảnh thái lan được trình chiếu. Hai thiếu niên thanh mai trúc mã, ở tuổi xuân trong sáng tươi đẹp nhất, dưới ánh mắt thế tục mà yêu nhau.
Tình yêu của bọn họ thuần khiết không chút tỳ vết. Yêu đến khắc sâu vào tâm khảm, cả đời sẽ nhớ rõ.
Nhưng cuối cùng cả hai cũng không thể bên nhau, lúc chia tay, một người nói. “Tớ không thể ở bên cậu, không có nghĩa là tớ không yêu cậu”.
Tôi thích cậu, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau.
Hạ Minh Hiên gọi điện nói muốn tới nhà Kiều Tử Tích, mang tới mấy đĩa trò chơi mới.
Kiều Tử Tích nói. “Hôm nay tôi bận nhiều việc”.
Hạ Minh Hiên ừ một tiếng, nói tiếp. “Cậu bận gì, tôi qua giúp cậu”.
“Không cần, cậu không giúp được”.
Ngữ khí lạnh lùng, nói ra lời trái lương tâm, người nói còn cảm thấy khó chịu hơn người nghe.
Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích….”
“Không còn việc gì tôi cúp máy”.
Tắt máy, Hạ Minh Hiên còn chưa kịp nói tạm biệt. Nhìn điện thoại bị cắt đứt đột ngột, Hạ Minh Hiên dùng sức nắm chặt điện thoại.
Có những thứ đang chậm rãi thay đổi, mà sự thay đổi này làm cho hắn bất an.
Hạ mụ mụ ở ngoài gõ cửa nói. “Minh Hiên, ra ăn cơm”.
Hạ Minh Hiên nhìn thoáng qua cánh cửa, không nói gì, ngã xuống giường, ngẩn người nhìn màn hình di động. Ngón tay vừa chạm đến, màn hình liền sáng. Hình nền là ảnh chụp của Kiều Tử Tích, là lần xuống tình nguyện ở nông thôn vừa rồi. Trên màn hình di động, Kiều Tử Tích trông thật nhã nhặn, thật thanh tú, trên mặt còn mang theo ý cười, cho người ta cảm giác thân thiết ôn nhu vô cùng.
Tiếng đập cửa lại vang lên. “Minh Hiên, còn ngủ sao? Ra ăn cơm”.
Hạ Minh Hiên đáp lại. “Con ra đây”.
Diệp Tiểu Dao nói bốn giờ chiều giờ Bắc Kinh sẽ đến sân bay K thị, Kiều Tử Tích nói sẽ ra sân bay đón cô.
Sau khi về nước, Diệp Tiểu Dao giống như dùng phải thuốc kích thích, ngay cả lúc nói chuyện cũng nói lớn hơn ngày trước. Tiểu nha đầu này xuất ngoại hai năm đã thay đổi không ít, mái tóc dài uốn xoăn nhuộm màu café, váy ngắn kẻ caro màu đỏ, bộ dáng đầy đầy sức sống. Kiều Tử Tích giúp cô xách mấy túi đồ, Diệp Tiểu Dao chỉ kéo theo một cái vali.
Hôm nay Kiều Tử Tích cười không nhiều lắm, đón được Diệp Tiểu Dao liền bắt taxi về khách sạn.
Dọc đường đi, Diệp Tiểu Dao nói rất nhiều. “Tử Tích, cậu nghe quốc ngữ của tôi có trở nên kỳ lạ không?”
“Bình thường”.
“Bình thường?” Diệp Tiểu Dao mân mê miệng. “Tôi cảm thấy tôi sắp quên rồi. Hai năm nay ở Canada ngày nào cũng phải học tiếng anh, về nhà mẹ tôi còn theo chủ nghĩa bá quyền, yêu cầu nhất định phải nói với tiếng anh!”
“Cậu có biết mẹ tôi nói thế nào không?” Diệp Tiểu Dao một câu một chữ tỏ vẻ mình đối với tiếng anh thống hận đến cực điểm. “Mẹ tôi nói phải học tốt tiếng anh, không được ở bên ngoài mất mặt, ở nhà nói sai chỉ là chuyện nhà mình, nhưng ra ngoài nói sai thì chính là chuyện của cả quốc gia. Cho nên ở nhà phải nói tiếng anh, có gì sai còn sửa lại cho nhau”.
Kiều Tử Tích cười cười. “Như vậy không phải tốt sao?”
Diệp Tiểu Dao thở dài. “Đúng vậy, nhưng nhà chúng tôi khó lắm một tháng mới được vài câu tiếng trung!”
Diệp Tiểu Dao vẫn thích văn hoá Trung Quốc, có lẽ từ khi bắt đầu biết mình sắp phải xuất ngoại đã cảm thấy như mình sắp bị mất đi thứ gì đó trân quý nhất.