Bạn đang đọc Thánh Tâm Ma Ảnh – Chương 9: Hoàng Hà Dạ Chiến
Sắc diện của Bạch Tố Trinh chợt ửng đỏ rồi chuyển qua xanh xám, nàng định nói tiếp thì Bạch y mỹ phụ đã quét hai đạo quang lạnh lùng nhìn qua và khẽ quát:
– Trinh nhi !
Bạch Tố Trinh rùng mình, đầu hơi cúi xuống, trong lúc nàng cúi đầu thì thần sắc trên mặt nàng rất phức tạp, khó có thể tả hết.
Bạch y mỹ phụ từ từ dịch mục quang nhìn sang Hiên Viên Cực … Lúc này bỗng nghe Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca hà tất vì một Đồng Uyển Nhược …
Bạch y mỹ phụ lại dịch mục quang nhìn sang Hạ Hầu Lam.
Hạ Hầu Lam thản nhiên mỉm cười, nói:
– Phụng muội, đa tạ muội ! Nhưng chớ làm giảm uy danh Ngọc Diẹen Du Long Lạt Thủ Thần Ma, vả lại chưa chắc bà ta có thể thắng được ta !
Thượng Quang Phụng càng lo lắng nàng kêu lên:
– Lam ca !
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Nữ nhi bây giờ giàu tâm trí, tả hộ pháp !
Hiên Viên Cực đáp một tiếng rồi cất bước đi vào khoang thuyền.
Thượng Quang Phụng biến sắc, bỗng nhiên nàng cắn răng liều mình bổ nhào về phía Bạch y mỹ phụ !
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Cô nương, ngươi cũng là kẻ hồ đồ đáng thương trong bể tình.
Vừa nói bà vừa vung tay xuất chỉ điểm ra, Thượng Quang Phụng ứng theo thế chỉ mà ngã, Bạch y mỹ phụ mượn thế chụp giữ lấy cánh tay nàng, đoạn bà ta giao Thượng Quang Phụng đã hôn mê cho Bạch Tố Trinh và nói:
– Trinh nhi, đỡ lấy Thượng Quang cô nương !
Bạch Tố Trinh đâu dám không nghe, nàng cúi đầu tiếp nhận Thượng Quang Phụng, sau đó ngẩng đầu lên định nói nhưng bị ánh mắt lạnh lùng và thần sắc uy nghiêm của Bạch y mỹ phụ làm cho khiếp sợ phải cúi đầu xuống lại.
Lúc này Hạ Hầu Lam đứng trên bờ nói:
– Phu nhân có bảo đảm là không gây tổn thương cho tệ bằng hữu không ?
Bạch y mỹ phụ thản nhiên nói:
– Cô ta đã quá đáng thương rồi, ta nỡ lòng nào còn làm cho cô ta tổn thương nữa !
Hạ Hầu Lam thở phào một hơi, chàng không nói gì nữa.
Chớp mắt, Hiên Viên Cực đã mang một túi vải dài từ trongkhoang thuyền bước ra, đoạn lão đến gần và dâng hai tay cho Bạch y mỹ phụ.
Bạch y mỹ phụ nhận lấy túi vải, bà ta chăm chú nhìn Hạ Hầu Lam, ngọc diện đầy sát khí, bà ta từ từ lấy trong túi vải ra một vật, miệng lạnh lùng nói:
– Hạ Hầu Lam, bây giờ ngươi nói vẫn còn kịp đấy !
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
– Bây giờ ngay cả một câu tại hạ cũng lười nói !
Sát khí trên ngọc diện Bạch y mỹ phụ đột nhiên tăng lên ba phần, binh khí trong túi vải cũng đã lấy ra ngoài, đó là một thanh trường kiếm lẫn bao kiếm.
Trường kiếm vốn không có gì lạ, trong võ lâm đâu đâu cũng thấy, nhưng trường kiếm của bà ta không giống những trường kiếm khác, trên chuôi kiếm có khảm một chiếc đầu lâu bằng bạc lấp lánh.
Vũ khí giết người vốn đã rùng rợn, huống hồ còn khảm một chiếc đầu lâu bằng bạc lấp lánh như thế.
Trong mắt Hạ Hầu Lam lấp lánh dị quang, chàng nói:
– Hình như tại hạ đã từng nghe nói về thanh kiếm này của phu nhân !
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Vậy sao ? Là Hạ Hầu Nhất Tu chăng ?
– Tại hạ không nhớ là ai ?
– Nói vậy, ngươi vẫn không nhìn ra ta là ai ?
– Không sia, tại hạ nhìn không ra !
– Xem ra ngươi phải làm một tiểu quỷ hồ đồ rồi !
Lời vừa dứt thì “soạt” một tiếng, trường kiếm xuất vỏ, thuận tay Bạch y mỹ phụ quăng vỏ kiếm cho Hiên Viên Cực, đó là một thần binh xám nhạt, hàn khí xạ ra tứ phía, khiến người ta không rét mà run.
Hạ Hầu Lam chau mày và buột miệng nói:
– Hảo kiếm !
Bạch y mỹ phụ nói:
– Ngươi thử xem nó sắc hay không sắc, lấy binh khí của ngươi ra đi !
Hạ Hầu Lam thản nhiên mỉm cười, nói:
– Thật là có lỗi, bình sinh tại hạ động thủ không dùng đến binh khí, vì vậy trên người không mang theo bất kỳ một món đồ chơi nào !
Bạch y mỹ phụ biến sắc, bà ta khẽ quát:
– Hạ Hầu Lam, ngươi còn dám ngông cuồng trước mặt ta sao ?
Hạ Hầu Lam cung thủ, nói:
– Tại hạ nói là sự thật, song thủ của Hạ Hầu Lam này còn cay độc hơn binh khí !
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Ta không chiếm tiện nghi đối với ngươi, tả hộ pháp !
Hiên Viên Cực cung kính nói:
– Có thuộc hạ !
Bạch y mỹ phụ nói:
– Lấy kiếm cho hắn mượn dùng !
Hiên Viên Cực đáp một tiếng rồi cất bước đi vào khoang thuyền, một lát sau lão mang ra một thanh trường kiếm và lạnh lùng nói:
– Hạ Hầu Lam, tiếp lấy !
Nói đoạn, lão vung tay quẳng cả kiếm lẫn vỏ kiếm về phía Hạ Hầu Lam.
Hạ Hầu Lam đưa tả chưởng lên chụp lấy, đồng thời hữu thủ nắm lấy chuôi kiếm bạt ra “soạt” một tiếng. Đây cũng là thanh kiếm được chế từ tinh đồng bách luyện, kiếm quang lấp lánh, kiếm khí lạnh người.
Chàng mỉm cười:
– Tuy kém một chút nhưng cũng vừa tay !
Nói đoạn, chàng trầm cổ tay xuống, kiếm hoa lập tức xuất hiện chính đóa trên mũi kiếm !
Bạch y mỹ phụ thấy vậy thì biến sắc, bà nói:
– Ta không ngờ trình độ kiếm thuật của ngươi đã cao minh như vậy !
– Qúa khen ! – Hạ Hầu Lam thản nhiên cười và nói – Sợ rằng vẫn còn kém phu nhân nửa bậc !
Bạch y mỹ phụ nộ khí quát:
– Hạ Hầu Lam, ngươi dám …
– Có gì không dám chứ ! – Hạ Hầu Lam cắt lời nói – Nếu phu nhân hối hận thì bây giờ nói lại vẫn còn kịp.
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu lên, ánh mắt rất khó tả, nàng liếc nhìn về phía Hạ Hầu Lam và nhanh chóng nháy một cái.
Lúc này thân hình Bạch y mỹ phụ hơi run run, bà lạnh lùng quát:
– Hạ Hầu Lam, ta xem thử ngươi ngông cuồng được bao lâu, tiếp chiêu !
Lời dứt thì thân hình tung lên rồi lăng không mà lướt đi, dưới ánh trăng mờ mờ, trường kiếm mang theo một đạo hàn quang, chụp xuống đầu Hạ Hầu Lam.
Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì không dám chậm trễ, cả hai lập tức tung người lướt theo.
Thần sắc của Hạ Hầu Lam đầy vẻ cuồng ngạo, nhưng trong lòng không dám khinh địch, chàng không tránh không né, vung tay xuất kiếm điểm thẳng vào bức màn kiếm đang chụp xuống.
Chỉ nghe “choang !” một tiếng, hai bóng người loang thoáng lui bước, sắc diện của Bạch y mỹ phụ càng lạnh lùng, bà ta ôm kiếm đứng nghiêm trang !
Còn trên mặt Hạ Hầu Lam vẫn có ý cười nhạo, chàng chống kiếm mà đứng.
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Hảo kiếm pháp, Hạ Hầu Lam, ta đánh giá thấp ngươi rồi !
Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
– Chẳng phải tại hạ đã nói rồi sao ? Bây giờ phu nhân nói lại vẫn còn kịp đấy !
Bạch y mỹ phụ nói:
– Ta hành sự xưa nay không hối hận !
Lời vừa dứt thì bà ta đã tung người lướt tới, người và kiếm hợp nhất, một đạo hàn quang bắn nhanh như chớp về phía Hạ Hầu Lam, thế kiếm cực nhanh và vô cùng uy mãnh.
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Trình độ kiếm thuật của phu nhân cũng đáng liệt vào hàng thiên hạ đệ nhị !
Thì ra, lúc nào chàng cũng có ý kích nộ Bạch y mỹ phụ ! Lời dứt thì chàng cũng tung người lướt tới, nghênh tiếp thế kiếm đối phương.
Hai bóng người tương tiếp, nghe “choang !” một tiếng như long ngân, sau đó hai bóng người lại phân ra, trở về chỗ cũ, còn Hạ Hầu Lam hơi lui ra sau một tấc !
Rõ ràng chàng còn kém đối phương nửa bậc về phương diện chân khí nội lực !
Nhìn lại hai người thì thấy trên ngọc diện lạnh như băng của Bạch y mỹ phụ đã hơi lấm tấm mồ hôi, còn mồ hôi trên trán Hạ Hầu Lam nhiều hơn bà ta một chút.
Hạ Hầu Lam cười cười, nói:
– Phu nhân, tại hạ nghĩ rằng trình độ kiếm thuật của phu nhân ghê gớm lắm, bây giờ xem ra chẳng qua chỉ như vậy mà thôi, trước khi xuất kiếm lần thứ ba, nếu phu nhân …
– Câm miệng ! – Bạch y mỹ phụ quát lớn rồi tung người lướt tới, đường kiếm thứ ba lập tức đâm ra, thế kiếm lợi hại hơn hai đường kiếm trước rất nhiều. Lần này Hạ Hầu Lam cũng chống đỡ y như trước và buộc bà ta phải thu chiêu. Sau đường kiếm thứ ba, mồ hôi trên trán Bạch y mỹ phụ càng nhiều hơn, còn mồ hôi trên trán Hạ Hầu Lam vẫn chừng đó !
Vừa đứng vững thì Bạch y mỹ phụ lại tung người bổ nhào tới !
Hạ Hầu Lam cười sang sảng rồi nói:
– Phu nhân, đã qua ba đường kiếm rồi, bây giờ phu nhân muốn đổi ý cũng không kịp …
Vừa nói chàng vừa xuất kiếm nghênh tiếp. Lần này không giống như ba lần trước là tương tiếp rồi phân ra ngay, mà kiếm quang lấp loáng, kiếm khí xạ ra tứ phía, bóng người xoay chuyển quần chiến với nhau !
Hai lão ma đầu Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì, một nam một bắc đứng ngoài xa hai trượng, bốn mắt long lanh xoay chuyển theo trường ác đấu.
Trên thuyền, Bạch Tố Trinh cũng tròn xoe mắt phụng, thần thái đầy lo lắng và khẩn trương.
Cao thủ qua chiêu nhanh như chớp, đừng nói Bạch Tố Trinh, ngay cả hai lão ma đầu Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì chỉ đứng cách hai trượng mà cũng nhìn không ra hiện tại song phương đã chiết giải bao nhiêu chiêu rồi.
Đột nhiên có tràng cười sang sảng và tiếng quát lạnh lùng vạch không trung vang lên, hai bóng người phân ra, rồi hạ xuống đất, Bạch y mỹ phụ đầu tóc xõa vai, thần sắc trên mặt thảm thiết đáng sợ !
Tay áo trái của Hạ Hầu Lam rách một đường từ khuỷu tay đến cổ tay, cũng may là chưa tổn thương da thịt.
Bạch Tố Trinh cả kinh thất sắc, nàng buột miệng kêu lên:
– Mẫu thân !
Rồi tung người lướt vào bờ !
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng khoát tay nói:
– Ta không sao, hãy khá chiếu cố Thượng Quan cô nương !
Bạch Tố Trinh vừa hạ chân xuống bờ, nghe vậy thì nàng lập tức mượn thế, lộn người trên không quay trở về thuyền.
Chợt nghe Hiên Viên Cực nói:
– Bẩm phu nhân, bọn thuộc hạ muốn …
Bạch y mỹ phụ khoát tay, khẽ quát:
– Câm miệng, chớ làm tổn hại thanh danh của ta, lui ra sau !
Hiên Viên Cực vội cúi người và cùng Lãnh Thiên Trì lui bước.
Hạ Hầu Lam mỉm cười, nói:
– Quả nhiên là thân phận nô tài !
Hiên Viên Cực phát đại nộ, lão ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hầu Lam, song mục đầy hung quang.
Hạ Hầu Lam lại cười cười, nói:
– Lão trừng mắt nhìn tại hạ làm gì, lẽ nào không đúng ? Lão dám không nghe lời chăng ?
Dường như Hiên Viên Cực đã không thể nhẫn nhục được, thân hình lão ngấp nghé sẵn sàng xuất thủ. Nhưng Bạch y mỹ phụ chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng thì Hiên Viên Cực bất giác rùng mình, hung quang trong mắt biéen mất, lão lặng lẽ cúi đầu.
Hạ Hầu Lam cười lớn rồi nói:
– Thế nào, tại hạ không nói oan cho lão đấy chứ !
Thân hình Hiên Viên Cực không ngừng run run, nhưng thủy chung lão không dám động thủ.
Hạ Hầu Lam còn muốn nói nữa, nhưng Bạch y mỹ phụ đã cướp lời, nói:
– Hạ Hầu Lam, đủ rồi, hãy chú ý tiếp chiêu đây ! Nói đoạn, bà ta lại chồm người định phóng tới lần nữa.
Đột nhiên nghe trên thuyền có tràng cười khàn khàn quái đản truyền lại:
– Nữ bồ tát, ngươi cũng đủ rồi đấy, hãy nghỉ tay đi !
Mọi người nghe vậy thì lập tức ngước mắt nhìn lên, Bạch y mỹ phụ biến sắc, thân hình muốn quay lại và lướt đi, còn Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì đều cả kinh thất sắc, cả hai cùng quát lớn và cùng muốn phóng đi !
Duy nhất chỉ có Hạ Hầu Lam là thở phào nhẹ nhõm, thần thái lập tức thư giãn.
Trên thuyền chẳng biết từ lúc nào mà đã có thêm một lão tăng gầy guộc đứng sau lưng Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh, có lẽ một tay của lão tăng đã ấn vào giữa lưng Bạch Tố Trinh.
Hai bạch y nhân vốn đứng ở đầu và đuôi thuyền đều muốn nhào tới, nhưng thực tế bọn chúng không dám vọng động.
Tất nhiên lão tăng gầy guộc kia chính là Cuồng hòa thượng, lão thấy Bạch y mỹ phụ và Hiên Viên Cực, Lãnh Thiên Trì muốn hành động thì liền cười một tràng quái đản và nói:
– A di đà Phật, nữ bồ tát dám bức người xuất gia sát sinh sao ?
Bạch y mỹ phụ khoát tay ngăn Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì lại, đoạn bà ta nói:
– Hòa thượng là ai ?
Cuồng hòa thượng đưa một tay lên giữa ngực và hơi khom người, nói:
– Phiền thí chủ phải hỏi rồi, bần tăng Cuồng hòa thượng tham kiến nữ bồ tát !
Song mục Bạch y mỹ phụ lấp lánh hàn quang, bà ta nói:
– Các hạ là Cuồng hòa thượng à ?
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Hàng thật giá thật, nếu giả sẽ bảo đổi lại !
Bạch y mỹ phụ hơi chau mày, bà nói:
– Vậy hòa thượng làm thế là có ý gì ?
Cuồng hòa thượng lại cười hì hì, nói:
– Nữ bồ tá hỏi rất hay, hòa thượng là người xuất gia ăn chay niệm phật, trên tuân theo tôn chỉ Phật tổ, dưới ôm lòng từ bi hỉ xả, nghĩ rằng trên đời còn có đức hiếu sinh …
Bạch y mỹ phụ cắt lời, nói:
– Nói vậy là hòa thượng ngươi đến ngăn cản trường ác đấu này à ?
Cuồng hòa thượng nói:
– A di đà Phật, nữ bồ tát nói đúng rồi !
Chợt nghe Hiên Viên Cực nói:
– Bẩm phu nhân, hòa thượng này là bằng hữu của Hạ Hầu Lam.
Bạch y mỹ phụ biến sắc, bà nói:
– Hòa thượng, đúng không ?
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Bờ sông không cỏ xanh, ở đâu ra nhiều miệng lừa thế, người xuất gia không biết nói dối, chẳng dám giấu nữ bồ tát, con lừa già nhiều chuyện kia nói không sai !
Người xuất gia không biết nói dối nhưng người xuất gia lại biết mắng người. Hiên Viên Cực mặt xanh như sắt, tuy nhiên lão ta vẫn chưa dám động đậy.
Bạch y mỹ phụ không quan tâm đến đều đó, bà ta nói:
– Nói vậy hòa thượng ngươi chẳng phải đến ngăn cản trường ác đấu này rồi ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Nữ bồ tát cho rằng hòa thượng ta đến đây làm gì ?
Bạch y mỹ phụ nói:
– Tất nhiên là đến giúp Hạ Hầu Lam.
Cuồng hòa thượng lắc đầu, mỉm cười nói:
– Nữ bồ tát nhầm rồi, hòa thượng không giúp ai cả, chỉ không muốn thấy cảnh huyết chảy đầu rơi thôi !
Bạch y mỹ phụ nói:
– Hòa thượng nói thật đấy chứ ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Đương nhiên là thật, người xuất gia không biết nói dối !
Thần thái của Bạch y mỹ phụ hơi thư giãn, bà ta nói:
– Vậy hòa thượng khống chế mạch môn của xá nữ là có ý gì ?
– Hóa giải phân tranh, ngăn cản trường ác đấu !
– Bây giờ đã không phân tranh cũng không ác đấu, hòa thượng có thể thả xá nữ được rồi đấy !
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Nữ bồ tát, luận về niên kỷ, lão nạp còn cao hơn nữ bồ tát nhiều, sao nữ bồ tát coi lão nạp như đứa trẻ lên ba vậy ?
Bạch y mỹ phụ nói:
– Hòa thượng, lời này là có ý gì ?
Cuồng hòa thượng chậm rãi nói:
– Nếu lão nạp thả lệnh ái thì sợ rằng cái đầu trọc của lão nạp phải lập tức dời nhà thôi !
Bạch y mỹ phụ nói:
– Hòa thượng, vậy thì ta đảm bảo với ngươi …
Cuồng hòa thượng cắt lời, nói:
– Hòa thượng ta đã nếm mùi thua thiệt mấy mươi năm qua, và bị mắc lừa cũng không ít, vì vậy nên không dám dễ dàng tin vào lời hứa đầu môi chót lưỡi của bất kỳ người nào, nữ thí chủ nên thông cảm cho !
Bạch y mỹ phụ nhướng đôi mày liễu lên và nói:
– Hòa thượng, vậy theo ngươi thì sao ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Đa tạ nữ bồ tát, điều này rất đơn giản, để vị bằng hữu của lão nạp đưa Thượng Quan nữ thí chủ đi trước, sau đó lão nạp sẽ đi ngay !
Bạch y mỹ phụ nói:
– Được thì được, nhưng làm sao ta tin hòa thượng ngươi ?
– Nữ bồ tát không tin lão nạp điều gì ?
– Nếu xá nữ bị tổn thương …
– Lão nạp xin bảo đảm với nữ bồ tát …
– Hòa thượng, ta cũng nếm mùi thua thiệt và mắc lừa còn nhiều hơn ngươi đấy !
Thì ra bà ta lấy gậy ông đập lưng ông !
Cuồng hòa thượng nói:
– Nữ bồ tát, lão nạp là người xuất gia, đệ tử phật môn !
Bạch y mỹ phụ lắc đầu, nói:
– Điều đó cũng không được !
Cuồng hòa thượng chớp chớp song mục và cười hì hì, nói:
– Nhưng trên thực tế, nữ bồ tát đành phải tin lão nạp thôi !
Bạch y mỹ phụ chau mày, nói:
– Hòa thượng, ngươi muốn quản vào chuyện này thật à ?
Cuồng hòa thượng lắc đầu nói:
– Nữ thí chủ nhầm rồi, lão nạp nương thân chốn phật môn nên tuân theo tôn chỉ phật tổ, sao có thể gọi là quản vào chuyện thiên hạ ?
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Chẳng cần biết nói như thế nào, hòa thượng ngươi chỉ trả lời ta một câu thôi, có thật là ngươi muốn quản vào chuyện này hay không ?
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Nữ bồ tát hỏi thêm làm gì, không phải quản mà là ngăn cản đổ máu thôi !
Đột nhiên Bạch y mỹ phụ phá lên cười khanh khách rồi nói:
– Được lắm, hòa thượng, phật môn có câu:
“Ta không nhập địa ngục thì ai nhập địa ngục”, hòa thượng ngươi đã muốn vào địa ngục thì ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có điều …
Sắc diện trở nên lạnh lùng, bà ta cười nhạt rồi nói tiếp:
– Hòa thượng, có một chuyện ta phải nói hco ngươi biết trước, ngươi không đả thương được xá nữ đâu !
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Vậy sao ?
ất nhiên là lão không tin, điều này cũng chẳng trách, bởi lẽ bất kỳ người nào ở vào vị trí hiện tại của lão cũng không tin.
Bạch y mỹ phụ “hừ” một tiếng lạnh lùng rồi nói:
– Ngươi thử xem, Trinh nhi !
Một tiếng quát khẽ vang lên, đồng thời bà ta cũng phất tay một cái.
Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì đưa mắt nhìn nhau rồi cùng phi thân lên thuyền.
Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh cũng khẽ đưa tay lên định hành động.
Cuồng hòa thượng mỉm cười, nói:
– Khoan đã, khoan đã, để hòa thượng ta đổi chỗ đã !
Nói đoạn, lão đưa hữu chưởng án lên Thiên Linh cái (đỉnh đầu) của Bạch Tố Trinh.
Bạch y mỹ phụ kinh ngạc quát lớn:
– Nhị vị hộ pháp mau quay lại !
Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì đã lướt gần tới mạn thuyền, hai lão nghe vậy thì kinh tâm động pháp, vội mượn thế lao tới, điểm bốn chân vào mạn thuyền mà quay trở lại.
Hạ Hầu Lam thấy vậy cũng sững người, chợt nghe Cuồng hòa thượng bật cười nói:
– Tốt lắm, suýt chút nữa hòa thượng ta mắc lừa rồi, hóa ra trong người lệnh ái có Thiên Tâm Ti Bối Tâm, chuyên chống đỡ chưởng pháp nội gia, may thay ! May thay !
Chẳng trách Bạch y mỹ phụ không sợ Cuồng hòa thượng đả thương ái nữ của bà ta, trước tiên bà ta hạ lệnh cho Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì xông lên thuyền, sau đó bà nháy mắt ra hiệu cho Bạch Tố Trinh.
Trong lúc khẩn trương thì Cuồng hòa thượng tất sẽ xuất chưởng, một chưởng vô hiệu cũng đủ thời gian cho Bạch Tố Trinh quay lại ra tay, thêm Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì, Nam bắc lưỡng đại ma đầu này thì hòa thượng còn chạy đi đâu được ?
Hạ Hầu Lam vừa ngộ ra thì nghe Bạch y mỹ phụ nói:
– Hòa thượng, sao ngươi biết được chứ ?
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Hòa thượng ta nổi tiếng là lão giang hồ, vừa nghĩ là biết ngay ! Vả lại dù nghĩ không ra cũng phải lần mò tìm cho ra nguyên nhân …
Bạch y mỹ phụ nói:
– Hòa thượng, nếu ngươi hạ thủ thì ta sẽ đánh gãy tay ngươi trước đấy !
– A di đà Phật, tội lỗi ! Tội lỗi ! – Cuồng hòa thượng nghiêm túc nói – Lão nạp là người xuất gia, lục căn thanh tịnh, tứ đại giai không, không thể có tà niệm gì và cũng không dám mạo phạm lệnh ái.
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Có cho ngươi cũng không dám, hòa thượng, ta chịu thua rồi, bảo Hạ Hầu Lam đi đi !
Cuồng hòa thượng nhìn qua Hạ Hầu Lam và mỉm cười, nói:
– Này, thí chủ có nghe thấy không ? Trả kiếm cho người ta rồi ôm người trong tim ngươi mau đi đi ! Nữ bồ tát người ta đã hạ ngọc thủ lưu tình đấy !
Bạch y mỹ phụ nộ khí quát:
– Hòa thượng, ngươi dám nói người lời khinh bạc …
– A di đà Phật ! – Cuồng hòa thượng vội nói – Lão nạp không dám ! Lão nạp không dám !
Hạ Hầu Lam do dự một lúc rồi chợt kêu lên:
– Hiên Viên Cực, tiếp lấy !
Chàng quăng trường kiếm trả lại cho Hiên Viên Cực, đồng thời tung người qua mũi thuyền.
Phía bên này Hiên Viên Cực cả kinh, lão chờ lưỡi kiếm bay qua rồi mới xuất thủ chụp lấy chuôi kiếm, nhưng cũng bị dư lực của trường kiếm bức lui một bước, khiến lão bất giác đỏ mặt.
Hạ Hầu Lam hạ xuống mũi thuyền, đưa tay nhấc Thượng Quang Phụng lên rồi nói:
– Hòa thượng, chúng ta đi thôi !
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Không được, ngươi đi trước đi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Thế còn hòa thượng lão …
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Ngươi yên tâm, nhất định hòa thượng ta sẽ tẩu thoát nhanh hơn ngươi.
Hạ Hầu Lam không muốn nói thêm nữa, chàng đề khí và ôm Thượng Quang Phụng lướt đi như bay, thoáng chốc đã mất hút vào màn đêm !
Chợt nghe Cuồng hòa thượng nói:
– Nữ bồ tát, hòa thượng ta cũng phải cáo biệt rồi !
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói:
– Hòa thượng, ngươi tưởng nói đi là đi được sao ?
Cuồng hòa thượng cười hì hì, niói:
– Đương nhiên ! Xưa nay lão nạp tự do tự tại, độc lại độc vãng, không ai có thể ngăn cản được !
Lời vừa dứt thì thân hình gầy guộc bốc lên và phóng thẳng xuống nước trước mũi thuyền.
Bạch y mỹ phụ quát lớn một tiếng, bà ta phi thân nhào tới cực nhanh, nhưng khi bà ta xuất thủ thì đã “ùm” một tiếng, sóng nước dưới thuyền chao động. Cuồng hòa thượng đã mất bóng dưới sông Hoài Hà !
Bạch y mỹ phụ tức giận, nghiến răng dậm chân một lúc rồi quay lại nhìn Bạch Tố Trinh, đoạn nói:
– Tất cả đều tại ngươi !
Nói đoạn, bà ta phất tay áo, hậm hực đi vào khoang.
Bạch Tố Trinh không có phản ứng, sắc diện nàng nhợt nhạt, song mục chớp động, hai giọt lệ rưng rưng nơi khóe mắt rồi từ từ rơi xuống.
Đó là chuyện trên thuyền buồm neo trên sông Hoài Hà !
Còn trên bờ sông, trước một cánh rừng, có hai người đang đứng dưới ánh trăng mờ mờ.
Đó là một nam một nữ, nam tức là Hạ Hầu Lam, nữ tức Thượng Quang Phụng !
Hai người đối diện trong im lặng, bỗng nhiên nghe Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca, sao đại hòa thượng vẫn chưa đến ?
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
– Phụng muội đừng vội, lão ta sắp đến rồi đấy !
Thượng Quang Phụng chau mày, nói:
– Công lực của hai mẹ con lai lịch bất minh kia đều cao thâm, đặc biệt là Bạch y mỹ phụ, không biết đại hòa thượng có thể …
Một tràng cười quái đản từ trong rừng truyền ra, tiếp theo là một giọng khèn lão:
– A di đà Phật, đa tạ nữ thí chủ quan tâm, hòa thượng ta bình an vô sự rồi !
Lời vừa dứt thì Cuồng hòa thượng cũng từ trong rừng cây bước ra.
Thượng Quang Phụng thở phào một hơi, nhưng khi nàng thấy tăng bào của Cuồng hòa thượng thì bất giác ngẩn người rồi buộc miệng kêu lên:
– Đại hòa thượng, đây là …
Cuồng hòa thượng mỉm cười, nói:
– Không có gì, hòa thượng ta mượn nước để thoát đi thôi !
Thượng Quang Phụng chợt hiểu ra, nhưng nàng vẫn chưa hết lo lắng, nàng định nói tiếp thì Hạ Hầu Lam đã cướp lời, chàng nói:
– Hòa thượng, lão biết bơi hả ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Thí chủ hỏi vậy chẳng thừa rồi sao, không biết bơi thì đâu thể mượn đường thủy chạy trốn ?
Hạ Hầu Lam tỏ ra ngạc nhiên, chàng nói:
– Nhưng sao tại hạ chưa từng nghe lão nói …
Cuồng hòa thượng cắt lời, nói:
– Một chút nghề mọn, lẽ nào cũng phải nói với thí chủ ngươi sao ?
Hạ Hầu Lam bế khẩu, nhắm mắt, nhất thời không nói gì.
Cuồng hòa thượng lại cười rồi nói:
– Hòa thượng ta đã đến từ sớm rồi, vì toàn thân sũng nước nên phải nấp trong rừng chờ hong khô tăng phục, đồng thời cũng muốn để nhị vị có thời gian gần gũi với nhau, nào ngờ nhị vị khiến người ta thất vọng …
Thượng Quang Phụng nghe vậy thì bất giác đỏ mặt và cúi đầu.
Hạ Hầu Lam mở mắt ra và nói:
– Hòa thượng, bớt nói đùa đi thôi !
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Hòa thượng ta mạo cái hiểm rơi đầu này, cuối cùng lại thoát xuống sông Hoài Hà, khiến toàn thân sũng nước, thí chủ ngươi còn trừng mắt nhìn hòa thượng ta nữa sao ?
Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Hòa thượng, thực lòng mà nói, lão cứu người nhưng cứu không phải lúc.
– Sao lại nói thế ?
– Trên phương diện kiếm thuật, bà ta tuyệt đối không thể thắng tại hạ !
– Ý ngươi muốn nói, hòa thượng, ta không phải cứu ngươi mà cứu bà ta à ?
– Sự thực là như vậy, hòa thượng !
Cuồng hòa thượng tặc lưỡi một tiếng rồi nói:
– Sự thực như vậy à ? Ngươi có biết bà ta còn tam tuyệt chưa thi triển không ? Nếu hòa thượng ta không xuất hiện kịp thời thì ngươi …
Hạ Hầu Lam chú mục nhìn hòa thượng và nói:
– Hòa thượng, lão biết à ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Không biết thì làm sao ta dám nói ?
– Thế hòa thượng có biết bà ta là ai không ?
– Hòa thượng ta không có phúc phần lớn như vậy !
– Vậy làm sao lão biết bà ta còn tam tuyệt chưa thi triển ?
– Nói toạt ra không đáng giá một xu, là nữ nhi bảo bối của bà ta nói cho hòa thượng ta biết !
Hạ Hầu Lam càng không hiểu, chàng ngạc nhiên hỏi:
– Hòa thượng, đây là chuyện thế nào vậy ?
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Hòa thượng ta không nói thì tốt hơn, nói ra sợ vướng vào tai họa không đâu !
Hạ Hầu Lam khẽ quát:
– Bớt những lời vô bổ lại, hòa thượng, lão nói đi !
– Thí chủ ngươi muốn ta nói thật à ?
– Lão hỏi hơi nhiều đấy !
– Được thôi ! Chỉ cần ngươi không hối hận thì ta nói …
Cuồng hòa thượng ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp:
– Ngươi biết tại sao hòa thượng ta lại tiếp cận sau lưng vị công chúa đó một cách dễ dàng như vậy không ? Ngươi biết làm sao hòa thượng biết trong người cô ta có Thiên Tâm Ti Bối Tâm chuyên phòng hộ chưởng lực nội gia không ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ không biết !
Cuồng hòa thượng cười cười và nói:
– Hòa thượng ta sẽ nói cho ngươi biết, chuyện trước là cô ta cố ý “phóng thủy”, chuyện sau là cô ta nói cho ta biết.
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên nói:
– Hòa thượng, sao lại nói thế ? Có thể như vậy được sao ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Sao lại không thể ? Lẽ nào ngươi là một tượng gỗ ?
Hạ Hầu Lam chơt. ngộ ra, sắc diện đỏ bừng lộ vẻ bất an !
Thượng Quang Phụng chỉ chau mày mà không nói gì.
Cuồng hòa thượng quay sang cười với nàng và nói:
– Nữ thí chủ chớ oán hòa thượng ta nhé, là do hắn bảo ta nói đấy !
Hạ Hầu Lam vội quát khẽ:
– Hòa thượng, lão dám nói lung tung nữa à !
Cuồng hòa thượng nói:
– Thề có lương tâm trời đất. Hòa thượng ta nói theo sự thật hoàn toàn, nếu có nửa lời giả dối thì trời đánh thánh vật, đầy hòa thượng ta xuống địa ngục cắt lưỡi ! Người ta hoàn toàn vì cứu ngươi …
Hạ Hầu Lam nhướng mày nói:
– Hòa thượng, lão còn dám …
Cuồng hòa thượng cắt lời nói:
– Lúc đầu, ép hòa thượng ta nói là ngươi, bây giờ ngươi lại cản mũi ta, trừng mắt với ta làm gì, nếu trách thì hãy trách chính ngươi đấy !
Hạ Hầu Lam định nói nữa nhưng Thượng Quang Phụng đã cướp lời, nàng nói:
– Lam ca, yêu không phải là tội, tình không phải là nghiệt, loại chuyện này không thể cản được. Muội thấy vị công chúa đó cũng đáng thương, thử nghe lão ta nói tiếp xem sao ?
Hạ Hầu Lam đành gượng cười. Cuồng hòa thượng nói tiếp:
– Nghe thấy không ? Thượng Quan cô nương còn rộng lượng như thế, vậy ngươi vội vàng khẩn trương cái gì chứ ?
Hạ Hầu Lam bật cười rồi nói:
– Hòa thượng, nói vào chính đề đi, lão biết bà ta là ai không ?
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Chẳng phải ta đã nói rồi sao ? Ta không biết !
Hạ Hầu Lam nói:
– Người này công lực cao thâm, là kình địch đầu tiên mà tại hạ gặp phải !
Cuồng hòa thượng nói:
– Nếu không thì làm sao khiến hai lão ma đầu kia nghe lệnh, thần phục dưới chân bà ta ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Vì vậy nên bà ta không thể là hạng vô danh !
Cuồng hòa thượng nói:
– Theo hòa thượng ta thấy thì bà ta là nhân vật tiền bối thành danh từ nhiều năm trước, do mai danh ẩn tích lâu năm nên trong võ lâm đã quên bà ta.
– Hòa thượng làm sao biết được ?
– Sao ngươi hồ đồ thế ? Nếu không thì làm sao bà ta kết thù oán với sư phụ ngươi ?
– Hòa thượng nói cũng phải, chỉ có điều tại sao bà ta không chịu nói ra, rốt cuộc đó là thù oán gì ?
– Điều đó không thuộc khả năng hiểu biết của hòa thượng ta !
Hạ Hầu Lam chau mày trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Theo tại hạ biết, tiên sư không hề đắc tội với người nào …
Cuồng hòa thượng tiếp lời:
– Trong võ lâm có những chuyện không nói lý được !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhưng tại hạ cũng chưa từng nghe nói, tiên sư quen biết người nào như thế !
– Đó là kỳ lạ, nhưng chỉ cần bà ta chịu nói thì sẽ không khó hiểu rõ !
– Nhưng khổ nổi bà ta không chịu nói ra.
Cuồng hòa thượng chỉ gật gù, nhất thời trầm mặc bế khẩu.
– Còn nữa ! – Hạ Hầu Lam nói – Hòa thượng, lão cho rằng nữ nhi của bà ta không phải là Đồng Uyển Nhược, đúng không ?
Hòa thượng lắc đầu gượng cười, nói:
– Ai biết cô ta không thừa nhận hay căn bản là không phải, ngay cả hòa thượng ta cũng mơ hồ chuyện này.
Hạ Hầu Lam nói:
– Nếu cô ta là Đồng Uyển Nhược thì còn đòi tại hạ Đồng Uyển Nhược gì nữa ? Nếu cô ta không phải Đồng Uyển Nhược thì tại sao lại giống Đồng Uyển Nhược như hai giọt nước vậy ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Điều này không khó giải thích, có khả năng đó là dụng ý chuyển dịch sự chú ý của võ lâm thiên hạ !
Hạ Hầu Lam lắc đầu nói:
– Điều đó dường như không cần thiết, chỉ bằng vào hai nhân vật tả hữu hộ pháp của cô ta thì không người nào trong võ lâm thiên hạ dám động đến cô ta rồi !
Cuồng hòa thượng gật đầu nói:
– Cũng phải, nhưng cũng có thể đó là tìm cớ đối phó ngươi …
Hạ Hầu Lam nói:
– Hòa thượng, nhân vật như bà ta đối phó với bất kỳ người nào, có cần phải tìm cớ không ?
Cuồng hòa thượng ngớ người, lão gượng cười lắc đầu, nói:
– Tất nhiên là không cần thiết, vậy ái nữ của bà ta không phải là Đồng Uyển Nhược …
– Tại sao lại giống Đồng Uyển Nhược như đúc vậy ? – Hạ Hầu Lam nói – Càng quái dị là một họ Bạch, một họ Đồng. Chẳng có chút quan hệ ngọn nguồn gì với nhau cả.
Cuồng hòa thượng nói:
– Nếu là một đôi song sinh tỉ muội thì may ra !
– Nhưng đáng tiếc là không phải ! – Hạ Hầu Lam nói.
Cuồng hòa thượng nói:
– Làm sao biết là không phải ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Bạch Tố Trinh đã không thừa nhận !
– Tại sao cô ta phải thừa nhận ? – Cuồng hòa thượng nói – Có thể có bí mật gì đó mà bọn họ không muốn cho người khác biết …
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói vậy, hai mẹ con bà ta có quan hệ với Kim Lăng Đồng gia à ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Trừ phi như vậy ! Nếu không thì làm sao mẹ con bà ta biết ở Kim Lăng có Đồng Uyển Nhược rất giống Bạch Tố Trinh ? Để rồi Bạch Tố Trinh đi giả mạo Đồng Uyển Nhược trong mấy ngày ?
Hạ Hầu Lam gượng cười, nói:
– Nhưng tiên sư kết thù kết oán gì với Kim Lăng Đồng gia ?
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Điều đó ai mà biết ?
Hạ Hầu Lam cũng lắc đầu, nói:
– Hòa thượng, càng nghĩ tại hạ càng mơ hồ …
Cuồng hòa thượng nói:
– Thực ra, chuyện này cũng chẳng có gì mơ hồ cả, hòa thượng ta không thể cho rằng Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh đó không phải là Đồng Uyển Nhược …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Nhưng hai mẹ con bà ta lại không thừa nhận !
– Đó là không thể thừa nhận ! – Cuồng hòa thượng nói – Bà ta bắt cóc Đồng Uyển Nhược thì làm sao có thể thừa nhận ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhưng bản thân Đồng Uyển Nhược, sao lại cũng …
Cuồng hòa thượng nói:
– Đó là một thứ thủ pháp cao minh ngoài sức tưởng tượng, có thể bà ta cho Đồng Uyển Nhược uống dược vật gì đó làm mê muội thần trí, vì thế nên Đồng Uyển Nhược cũng nghe lệnh bà ta, và cùng phủ nhận !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói vậy, Hiên Viên Cực hoa thân Mạc Tử Kinh phải là …
Cuồng hòa thượng nói:
– Phải là tâm phúc thân tín của bà ta, do hắn tiềm phục ở Kim Lăng Đồng gia rồi thừa cơ bắt cóc Đồng Uyển Nhược, căn bản không có thuyết Bạch Tố Trinh giả mạo Đồng Uyển Nhược !
Hạ Hầu Lam chau mày, nói:
– Cách nói này cũng có khả năng, như thế thì e rằng bà ta đã biết chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ, và cũng e rằng bà ta đã đoạt được bí đồ giấu bên trong Ngọc Thiềm Thừ !
Cuồng hòa thượng gật gù, nói:
– Có lẽ là như vậy !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nhưng hòa thượng, đã như vậy thì bà ta còn đòi tại hạ Đồng Uyển Nhược gì nữa ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Đó là biện pháp tốt nhất để che mắt thiên hạ, dịch chuyển sức chú ý của võ lâm, khiến ngươi phải gánh lấy tai họa !
Hạ Hầu Lam nhướng mày, nói:
– Quả thật như vậy thì kẻ dùng Nhất Tàn Chỉ sát hại cả nhà Đồng gia, giá họa cho tại hạ là …
Cuồng hòa thượng cắt lời, nói:
– Tất nhiên phải là bà ta !
Song mục Hạ Hầu Lam xạ hàn quang, thần uy đột hiện, nhưng chàng không nói gì.
Thượng Quang Phụng mãi im lặng lắng nghe, bấy giờ bỗng nhiên khai khẩu:
– Lam ca, muội thấy Bạch Tố Trinh đó không giống người bị uống dược vật làm u mê thần trí !
Hạ Hầu Lam dịch mục quang nhìn qua nàng và nói:
– Phụng muội, làm sao biết ?
Thượng Quang Phụng nói:
– Muội thấy lời nói cử chỉ của Bạch Tố Trinh đều rất tỉnh táo sáng suốt như người thường, thậm chí còn có phần thông minh nhạy bén hơn người thường, vậy làm sao có thể bị uống dược vật u mê thần trí gì ?
Hạ Hầu Lam gật đầu rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Cô nương đâu biết rằng, đó là một thứ dược vật làm u mê thần trí được chết tạo rất cao minh, khiến người ta uống phải vẫn có cử chỉ và nói năng như thường, bằng không thì sao có thể che được tai mắt thiên hạ ?
Hạ Hầu Lam tiếp lời:
– Phụng muội, hòa thượng nói đúng đấy, phải là như vậy thôi !
Thượng Quang Phụng lắc đầu, nói:
– Muội vẫn không nghĩ như vậy !
Cuồng hòa thượng nhìn qua nàng rồi cười hì hì, nói:
– Xem ra bà ta đã cho cô nương điều tốt gì rồi, nếu không sa cô nương lại nói giúp bà ta như thế ?
Thượng Quang Phụng thản nhiên nói:
– Có khả năng ta cũng bị bà ta cho uống thứ dược vật đó rồi !
Cuồng hòa thượng nói:
– Cô nương thật lợi hại, hòa thượng ta cam chịu xuống nước vậy !
Hạ Hầu Lam xen vào:
– Hòa thượng, bây giờ theo cao kiến của lão thì sao ?
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Hòa thượng ta không dám nhiều chuyện …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Hòa thượng, nói !
Cuồng hòa thượng nhìn qua Thượng Quang Phụng rồi rụt đầu, nói:
– Cô nương, đây là hắn bảo hòa thượng ta nói đấy nhé …
Lão ngừng giây lát rồi tiếp:
– Tự nhiên là phải đoạt Đồng Uyển Nhược trở lại thôi !
Hạ Hầu Lam chau mày, nói:
– Vậy tại sao vừa rồi lão không nhân cơ hội mà ra tay luôn thể ?
Cuồng hòa thượng gượng cười, nói:
– A di đà Phật, hòa thượng ta không phải thần tiên, vừa rồi ta nào có biết.
Thượng Quang Phụng nói:
– Đại hòa thượng, Lam ca của ta không phải là đối thủ của bà ta, đúng không ?
Cuồng hòa thượng ngưng thần nhìn nàng và hỏi lại:
– Sao cô nương biết Lam ca của cô nương không phải là đối thủ của bà ta ?
Thượng Quang Phụng đỏ mặt, nàng nói:
– Lời này là do chính hòa thượng lão nói ra, lẽ nào lão đã quên ?
Cuồng hòa thượng “à” một tiếng, rồi nói:
– Cô nương muốn nói đến câu, bà ta còn ba tuyệt chiêu chưa thi triển phải không ?
Thượng Quang Phụng gật đầu, nói:
– Đúng vậy !
Cuồng hòa thượng nói:
– Đó là Đồng cô nương nói cho hòa thượng ta biết, không phải hòa thượng ta tự nói !
Thượng Quang Phụng tiếp lời:
– Vậy thì đúng rồi, nếu Bạch Tố Trinh đó là Đồng Uyển Nhược thật, vì uống dược vật u mê thần trí gì đó mà phải nge lệnh bạch y mỹ phụ thì tự nhiên cô ta phải nói tốt cho bà ta đâu, đâu thể tiết lộ bí mật của Bạch y mỹ phụ một cách dễ dàng như vậy ? Đương nhiên càng không thể động đến tình cảm gì !
Hạ Hầu Lam cảm thấy trên mặt nóng ran, chàng vội gật đầu, nói:
– Hòa thượng, lời này có lý đấy !
Cuồng hòa thượng lắc đầu nói:
– Không phải như vậy !
Thượng Quang Phụng hỏi:
– Vậy cao kiến của đại hòa thượng thế nào ?
– Khéo nói ! – Cuồng hòa thượng cười cười, nói – Sao cô nương biết những điều cô ta nói là thật mà không phải là giả ?
Lý này cũng đúng, Hạ Hầu Lam lại gật gật đầu.
Thượng Quang Phụng lại hỏi tiếp:
– Vậy làm sao đại hòa thượng biết là giả không thật, dù đó là giả không thật ? Ta tuyệt đối không cho rằng, người bị u mê thần trí lại biết động chấn tĩnh !
Cuồng hòa thượng ngẩn người giây lát rồi nói:
– Cô nương, hòa thượng ta chẳng từng nói rồi sao ? Dược vật làm u mê thần trí đó tất phải được điều chế cực kỳ cao minh, ngoài việc Đồng Uyển Nhược luôn hướng tâm về Bạch y mỹ phụ ra thì cô ta vẫn như người thường. Mà đã như người thường thì sao không thể động tình ?
Thượng Quang Phụng thản nhiên mỉm cười, nói:
– Đại hòa thượng, đó chẳng qua là phán đoán thôi !
Cuồng hòa thượng nói:
– Nhưng đều có căn cứ cả, và cũng chỉ có thể như vậy thôi !
Thượng Quang Phụng lắc đầu, nói:
– Đại hòa thượng, phán đoán này khiên cương rồi, bọn ta không dám gật bừa !
Cuồng hòa thượng gượng cười, nói:
– Hòa thượng ta phải nghĩ rằng cô nương cũng uống phải thứ dược vật đó thật rồi, nếu không dù cô nương rộng lượng thế nào cũng chẳng thể biện minh cho kẻ từng bắt mình làm con tin như vậy !
Thượng Quang Phụng chau mày nói:
– Thực ra ta chỉ lo lắng cho Lam ca và sợ chúng ta truy nhầm phương hướng, tìm nhầm người mà làm hỏng đại sự thôi !
Cuồng hòa thượng mỉm cười, nói:
– Dù nói thế nào cũng không bằng cầu chứng, cô nương nghĩ có đúng không ?
Thượng Quang Phụng gật đầu, nói:
– Đúng vậy, đại hòa thượng !
Cuồng hòa thượng nói tiếp:
– mà cách cầu chứng tốt nhất là không gì bằng đích thân đi xem, đúng không ?
Thượng Quang Phụng nói:
– Cũng đúng, đại hòa thượng ! Nhưng Lam ca không phải là đối thủ của bà ta !
Cuồng hòa thượng nói:
– Nếu cô nương có thể biến lời này thành sự thật thì chẳng còn gì để nói nữa ! Có một Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma, lại thêm một hòa thượng ta …
Thượng Quang Phụng nói:
– Lấy hai chọi một, may ra có thể thắng Bạch y mỹ phụ, nhưng còn Bạch Tố Trinh và tả hữu hộ pháp Hiên Viên Cực, Lãnh Thiên Trì, ai đến ứng phó ?
Cuồng hòa thượng ngẩn người, nhất thời á khẩu, song lão lập tức nói ngay:
– Cô nương, đây chỉ là giả thuyết, còn nếu lời của Đồng cô nương là giả không thật thì chẳng có gì phải lo ngại cả !
Thượng Quang Phụng định nói thì Cuồng hòa thượng đã cướp lời nói tiếp:
– Cô nương không cần lo nghĩ nhiều, hòa thượng ta chỉ nói đến đây thôi, không uổng phí miệng lưỡi nữa, đi hay không là tùy nhị vị, dù sao thì hòa thượng ta cũng phải đi, dầu cái đầu trọc này phải dời nhà cũng chẳng tiếc !
Mỗi người nói một lời, khiến Hạ Hầu Lam chau mày, không biết nên nghe theo ai, lúc này bỗng nhiên nghe chàng khai khẩu:
– Hòa thượng, chớ dùng lời nói khích cô ta, tại hạ sẽ đi với lão !
Cuồng hòa thượng gượng cười, nói:
– Hòa thượng ta không dám miễn cưỡng, thí chủ ngươi …
– Đừng nhiều lời, hòa thượng ! – Hạ Hầu Lam trầm giọng nói – Đừng nói là một chiếc thuyền với mấy cao thủ, dù làm long đầm hổ huyệt ta cũng phải xông vào.
Trong mắt Cuồng hòa thượng lấp lánh dị quang. Song lão không nói gì.
Hạ Hầu Lam quay sang nói với Thượng Quang Phụng:
– Phụng muội, còn muội thì sao ?
Thượng Quang Phụng nói:
– Lam ca, chuyện có quan hệ trọng đại, muội không dám bảo Lam ca nghe lời muội, nhưng Lam ca đã quyết định đi thì muội không có lý gì lại không đi !
– Đúng ! Cuồng hòa thượng vỗ tay nói – Thế mới hình bóng thành đôi, phu xướng …
Thượng Quang Phụng đỏ mặt, Hạ Hầu Lam trừng mắt !
Cuồng hòa thượng vội lắc đầu nói:
– Hòa thượng ta vẫn luôn không hiểu, tại sao con người ta lại không nghe được những lời tốt lành …
Lão ngước nhìn Thượng Quang Phụng, hỏi:
– Cô nương không đi được chăng ?
Thượng Quang Phụng ngạc nhiên nói:
– Đại hòa thượng, tại sao ta không đi ?
Cuồng hòa thượng chậm rãi nói:
– Chuyến này tất lành ít dữ nhiều, thành công thì cố nhiên chẳng cần nói, vạn nhất họa hổ bất thành, hòa thượng ta có thể mượn dòng nước sông Hoài Hà thoát thân, Hạ Hầu thí chủ cũng có thể thoát đi dễ dàng, nếu có thêm cô nương …
Thượng Quang Phụng nói:
– Đại hòa thượng cho rằng ta nên hay không nên đi ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Luận về tình thì nên đi, luận về lý thì không nên đi !
Thượng Quang Phụng nói:
– Đại hòa thượng, dù nói thế nào ta cũng đều phải đi !
Cuồng hòa thượng gượng cười, nói:
– Cô nương, xin hãy nghĩ đến đại cuộc !
Thượng Quang Phụng thản nhiên nói:
– Ta đi là nghĩ đến đại cuộc đấy, tốt xấu thế nào ta cũng có thể giúp hai người một tay !
Cuồng hòa thượng cười hì hì, nói:
– Hòa thượng ta thấy không phải cô nương đi giúp mà vì không yên tâm cho vị Lam ca của cô nương thôi !
– Nực cười ! – Thượng Quang Phụng đỏ mặt, nàng nói – Không ai có thể hiểu Lam ca hơn ta, và cũng chẳng có gì khiến ta không yên tâm đối với Lam ca !
Cuồng hòa thượng hỏi:
– Vậy tại sao cô nương nhất định phải đi ?
Hạ Hầu Lam muốn xen vào nhưng bị Cuồng hòa thượng nháy mắt ngăn lại, chàng đành chau mày bế khẩu.
Thượng Quang Phụng nói:
– Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta đi là …
– Cô nương ! – Cuồng hòa thượng cắt lời, nói – Hòa thượng ta sống mấy mươi năm rồi !
Thượng Quang Phụng nhướng mày hỏi:
– Đại hòa thượng, lão không tin à ?
Cuồng hòa thượng lắc đầu nói:
– Hòa thượng ta không tin !
Thượng Quang Phụng gật đầu, nói:
– Được rồi, ta không đi vậy ta ở đây đợi hai người !
Trong mắt Cuồng hòa thượng lấp lánh sắc thái kỳ lạ, lão nói:
– Cô nương đã không đi thì chẳng cần phải ở đây chờ bọn ta, canh ba nửa đêm, một cô nương ở đây rất không tiện. Từ đây đi về đông chừng hơn dặm, có một tòa Thạch Đầu Trang, trước nhà có hai gốc liễu rất lớn, đó là nơi hòa thượng ta mới giao tiếp, chủ nhân họ Liễu, cô nương hãy đến đó chờ vậy !
Thượng Quang Phụng nói:
– Đa tạ hảo ý của đại hòa thượng, ta thích ở đây chờ thôi !
Cuồng hòa thượng vội nháy mắt với Hạ Hầu Lam.
Hạ Hầu Lam hiểu ý nên nói ngay:
– Phụng muội, đại hòa thượng chỉ muốn tốt cho muội thôi, muội nên đi đến đó đi !
Đồng thời cũng tránh cho ta đỡ lo lắng !
Cái nháy mắt của Cuồng hòa thượng thi triển rất đúng lúc, có câu nói này của Hạ Hầu Lam thì Thượng Quang Phụng lập tức gật đầu.
Cuồng hòa thượng lắc đầu mỉm cười, nói:
– Rốt cuộc cũng là người của mình thôi, hòa thượng ta nói mười câu cũng không bằng Lam ca nói một câu !
Thượng Quang Phụng đỏ mặt, nàng “hứ” một tiếng rồi tung người lướt đi, khi thân hình còn lơ lửng trên không, nàng nói vọng lại:
– Lam ca, về sớm một chút nhé, đừng để muội phải chờ lâu đấy !
Lời dứt thì người cũng mất hút trong màn đêm.
Cuồng hòa thượng nhìn theo và luôn cười hì hì. Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Hòa thượng, tại sao lão không cho cô ta đi ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Vậy mà ngươi còn xưng là đương thế kỳ tài, ta làm vậy chỉ vì cô ta của ngươi thôi !
Chuyến đi này tất sè có nhiều hung hiểm, ngươi nhẫn tâm để cô ta bước vào nguy hiểm với chúng ta sao ?
Hạ Hầu Lam chau mày, lắc đầu, nhưng không nói gì.
Cuồng hòa thượng nói tiếp:
– Đừng lắc đầu nữa, đi sớm về sớm, chúng ta đi thôi !
Hai bóng người không hẹn mà cùng vút lên, lướt qua màn đêm mênh mông mà lao vút về phía thuyền buồm neo đậu !
Thân pháp hai người cực kỳ thần tốc, chẳng mấy chốc đã đến cách bờ sông ngoài mười trượng, hai người từ từ hạ thân.
Nhìn ra sông Hoài Hà ngoài xa, hai người đều phát hiện một quái sự và nhất thời ngẩn người.
Nơi chiếc thuyền buồm neo đậu vừa rồi chỉ còn lại trống không tĩnh lặng, nào thấy tung tích chiếc thuyền buồm to lớn ở đâu ? Rõ ràng người ta đã sớm nhổ neo bỏ đi rồi !
Dưới ánh trăng mờ mờ, dũ nhãn lực của hai người đều rất tinh nhưng cũng chỉ có thể nhìn trong phạm vi trăm trượng, xa hơn nữa rất khó nhìn thấy sự vật !
Hạ Hầu Lam định thần rồi nói:
– Hòa thượng, làm thế nào bây giờ ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Vừa rồi chúng ta từ thượng lưu đến nên nhất định bọn họ đã xuôi về hạ lưu, chúng ta đuổi theo một lúc xem thử, ý ngươi thế nào ?
Hạ Hầu Lam trầm ngâm giây lát rồi gật đầu, nói:
– Được, hòa thượng đi thôi !
Một chữ “đi” vừa phát thì hai bóng người, một lam một thanh lại phá không trung lướt đi đọc theo bờ sông Hoài Hà về hướng hạ lưu, thân pháp đều nhanh như chớp !
Hai người đề khí vượt mấy dặm đường, nhưng quái lạ, đừng nói là không thấy bóng dáng chiếc thuyền buồm to lớn đó, mà ngay cả một chiếc thuyền khác cũng không thấy !
Cuồng hòa thượng ngạc nhiên nói:
– Quái lạ, không lẽ bọn họ thăng thiên hoặc độn thổ ?
Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Hòa thượng, tại hạ thấy nên thôi đi, chi bằng chúng ta trở về Thạch Đầu Trang chờ sáng mai lại xuôi hạ lưu sông Hoài Hà truy tìm, lo gì …
Cuồng hòa thượng mỉm cười, nói:
– Nói đi nói lại, thí chủ ngươi cũng không yên tâm về người trong lòng của ngươi, được rồi, hòa thượng ta làm chuyện tốt vậy, cũng muốn về nghỉ ngơi rồi sáng mai trở lại !
Hạ Hầu Lam không nói gì, thần sắc bất giác ửng đỏ. Thế là hai người quay trở lại đường cũ, chẳng bao lâu sau đã thấy mấy ánh đèn của một tiểu thôn trước mắt.
Cuồng hòa thượng chỉ tay, nói:
– Nhìn thấy không ? Đó là Thạch Đầu Trang !
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Nhưng không biết cô ta có tìm được Liễu gia trang hay không ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Đừng lo lắng nữa, thôn trang này chỉ có Liễu gia mới trồng hai gốc liễu trước ngõ thôi, dù là đứa trẻ lên ba cũng tìm được, huống hồ là một cô nương như vậy. Nếu lạc cô ta thì hòa thượng ta sẽ bồi thường cho ngươi là được.
Chỉ qua mấy lời đối đáp thì hai người đã đến gần cổng thôn trang, bên trong im lặng và tối đen như mực.
Tất nhiên, đêm khuya thế này thì mọi người đã ngủ say từ lâu, ai mà còn chạy đây chạy đó vào lúc này chứ ? Bỗng nhiên có tiếng chó sủa vang lên trong thôn trang, màn đêm tĩnh mịch bị phá vỡ.
Có Cuồng hòa thượng dẫn đường nên chẳng mấy chốc hai người đã tìm đến bên ngoài Liễu gia môn, quả nhiên không sai, trước cổng có hai gốc liễu rất lớn, trong thôn trang này chỉ có Liễu gia là có sân viện khá rộng, cửa son tường đá, tuy có vài nơi loang lỗ rêu phong nhưng cũng khá khí phái.
Từ ngoài nhìn vào trong tường rào, sân viện cũng có mấy gốc liễu tươi tốt, xuyên qua cành liễu có thể thấy ẩn khuất mấy ánh đèn thấp thoáng.
– Nhìn thấy không ? – Cuồng hòa thượng nhoẻn miệng cười và nói – Có ánh đèn là chứng tỏ người ta chưa ngủ, chủ nhà chưa ngủ là chứng tỏ có khách, nhà có khách …
Hạ Hầu Lam khoát tay nói:
– Đừng dài dòng, hòa thượng đến gõ cửa đi !
Cuồng hòa thượng cười cười, nói:
– Thật là ứng với câu tục ngữ “Tăng nhân gõ cửa dưới trăng”, nửa đêm canh ba thế này chớ làm phiền người khác, hay là chúng ta vượt tường mà vào thôi !
Hạ Hầu Lam nói:
– Lão không sợ người ta xem là đạo tặc à ?
Tuy nói thế nhưng cuối cùng chàng cũng theo Cuồng hòa thượng vượt tường mà vào !
Trước mắt là một đình viện, cây cỏ hoa lá khắp nơi, cảnh sắc y nhã, chỉ có gian phòng giữa trong mấy gian phòng là có ánh đèn.
Cuồng hòa thượng vừa hạ chân xuống đất là đã lớn tiếng gọi:
– Liễu lão đầu, khách quý đến, còn không mau ra cung nghênh !
Không có tiếng trả lời và cũng không có động tĩnh !
Cuồng hòa thượng lại gọi:
– Liễu lão đầu, ngươi dám giả điếc hả ?
Đừng nói là mấy gian phòng tối đèn không có động tĩnh, ngay cả gian phòng giữa sáng đèn cũng không có chút động tĩnh gì, tất cả đều im lặng như tờ.
Cuồng hòa thượng chau mày nói:
– Đi vào trong xem thử !
Hạ Hầu Lam lập tức lắc người lướt vào gian phòng sáng đèn !
Vừa đến gần cửa thì đột nhiên chàng dừng bước vào và khoát tay nói:
– Lão ngửi thấy mùi gì không ?
Cuồng hòa thượng hít hít mấy cái rồi tròn xoe mắt nói:
– Mùi tanh của máu …
Lão vung đơn chưởng đánh bật cửa phòng, ánh đèn chao động. Cuồng hòa thượng rùng mình, mặt biến sắc, lão kêu lớn một tiếng rồi bổ nhào vào trong.
Hạ Hầu Lam thầm biết có dị trang nên cũng lập tức phóng vào, mục quang vừa nhìn vào trong thì hai vai chàng rung bần bật, sắc diện chợt biến, song mục xạ hàn quang.
Gian phòng này vốn là một gian thư phòng ! Cuồng hòa thượng ngẩn người đứng bên giá sách, cạnh đó có một chiếc ghế gỗ, trên ghế có một lão nhân trên dưới ngũ tuần đang ngồi.
Nhìn qua cách ăn mặc thì đây là một lão nhân yếu đuối không biết võ công. Nhưng hiện tại, giữa hai hàng chân mày của lão có một lỗ thủng rỉ máu, máu tươi chảy qua diện mục xuống tới ngực, trông cảnh tượng rất hãi người.
Ngoài ra, bên kia bàn đọc sách còn một chiếc ghế trống không, trên bàn có một chén trà, giữa bàn có một hòn đá cuội đè lên một trang giấy !
Đột nhiên nghe Cuồng hòa thượng kêu lên một tiếng thê thảm:
– Liễu lão đầu …
Thân hình lão run bần bật, đầu cúi gục xuống !
Hạ Hầu Lam rùng mình mà tỉnh ngộ, chàng vội lướt tới lấy trang giấy trên bàn lên xem, trên giấu có mấy hàng chữ thảo như rồng bay phượng múa thế này:
“Hạ Hầu đại hiệp các hạ !
Hồng nhan tri kỷ đã theo tại hạ, hương nồng ngọc nhuyễn trong lòng, giây phút đã tiêu hồn lạc phách, tại hạ kỳ hạn cho các hạ ba tháng, xin đưa Đồng Uyển Nhược đến đổi hồng nhan tri kỷ của mình về, quá kỳ hạn mà không đến thì đừng trách tại hạ bá chiếm Thượng Quan cô nương.
Nếu các hạ chịu buông Đồng Uyển Nhược thì cứ tuyên bố với võ lâm, lúc đó tại hạ sẽ tự thông báo thời gian và địa điểm trao đổi. Nhưng vì sự thanh bạch của Thượng Quan cô nương. Ngàn vạn lần xin chớ dối trá với tại hạ, bằng không các hạ sẽ hối hận chẳng kịp đấy !
Tái bút, vì để tránh lão này nhiều chuyện nên đành phải giết người diệt khẩu, sự bất đắc dĩ, mong chớ trách !” Bên góc trái phía dưới có vẽ một con rồng nhe nanh múa vuốt, sống động như thật !
Hai khóe mắt của Hạ Hầu Lam muốn rách toạt, chàng nói:
– Hòa thượng, lão xem cái này này !
Thuận tay chàng đẩy trang giấy qua bên kia bàn.
Cuồng hòa thượng đưa tay run run tiếp lấy, lão đọc lướt qua rồi buông tay cúi đầu như người vô lực, bởi lẽ không cần đọc kỷ, cảnh tượng trước mắt đã đủ nói rõ mọi chuyện.
Hạ Hầu Lam xuất thủ chụp lấy chén trà, chàng cảm thấy lạnh tanh, không còn một chút hơi nóng, rõ ràng chuyện này xảy ra nhiều canh giờ rồi.
Cuồng hòa thượng cất giọng bi thương:
– Liễu lão đầu, hòa thượng ta hại lão rồi, ta không giết người ta nhưng người ta vì ta mà chết, nếu hòa thượng ta không thể báo thù rửa hận cho lào thì thề không làm người …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Hòa thượng, còn có tại hạ …
Cuồng hòa thượng quay ngoắt lại, thần thái vừa bi vừa hận trông thấy hãi người, lão nói như muốn khóc:
– Lão hòa thượng ta bảo cô ta đến đây, bây giờ hòa thượng ta vô cùng hối hận, nếu cô ta có mệnh hệ nào thì hòa thượng ta làm sao …
– Hòa thượng, đủ rồi …
Hạ Hầu Lam thản nhiên mỉm cười, nói:
– Là phúc thì không phải là họa, là họa thì trốn không thoát, người tốt tự nhiên có thiên tướng che chở, hòa thượng không cần lo lắng. Chuyện này cũng không trách hòa thượng lão được, đừng nói nữa !
Cuồng hòa thượng gượng cười bi thảm, lão nói:
– Một lời thành sấm, không ngờ hòa thượng t a phải bồi thường cho thí chủ ngươi …
Song mục xạ hàn quang, lão lắc người định phóng ra ngoài !
Hạ Hầu Lam đưa tay ngăn lại và nói:
– Hòa thượng, vừa rồi lão kêu lớn hai tiếng mà chẳng có ai kinh tĩnh, không đi xem cũng được !
Thân hình Cuồng hòa thượng không ngừng run bần bật, lão nói:
– Tên thất phu, những cư dân lương thiện này có tội tình gì …
Bất giác lão cắn vào môi đến bật máu.
Hạ Hầu Lam thở dài, nói:
– Hòa thượng, bình tĩnh, bình tình, bây giờ nói những điều đó có ích gì …
Cuồng hòa thượng lạnh lùng hỏi:
– Ngươi cho rằng kẻ đó là ai ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ chỉ biết đó là kẻ sát hại mấy chục mạng người ở Kim Lăng Đồng gia, còn như là ai thì …
Cuồng hòa thượng nói:
– Hòa thượng ta biết là ai rồi !
Hạ Hầu Lam ngẩn người, chàng vội hỏi:
– Lão nói là ai ?
Cuồng hòa thượng nghiến răng, nói:
– Miệng con rắn thanh trúc, độc nhất là lòng dạ đàn bà …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Hòa thượng, lão muốn nói Bạch y mỹ phụ trên thuyền đó chăng ?
– Ngoài phụ nhân tàn độc đó thì còn ai nữa ?
– Nhưng làm sao biết là Bạch y mỹ phụ đó ?
– Hòa thượng ta hỏi ngươi nhé, cái gọi là Vạn Hoa công chúa đó sau khi bắt có Thượng Quan cô nương thì kỳ hạn cho ngươi bao lâu đem Đồng Uyển Nhược đến trao đổi ?
– Ba tháng !
Cuồng hòa thượng cười nhạt, nói:
– Đây là chỗ trùng hợp thứ nhất, ta lại hỏi ngươi, phụ nhân ác độc đó tự nói là có thù oán với sư phụ Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách của ngươi phải không ?
Hạ Hầu Lam gật đầu, nói:
– Không sai !
Cuồng hòa thượng lại cười nhạt, lão nói:
– Đây là người đầu tiên biết sư phụ ngươi mà ngươi phát hiện trong võ lâm mấy năm qua, đúng không ?
Hạ Hầu Lam lại gật đầu, nói:
– Cũng không sai !
Cuồng hòa thượng nói tiếp:
– Nghe trong ngữ ý của phụ nhân độc ác đó thì hình như năm xưa sư phụ ngươi từng lừa dối bà ta điều gì đó, đã vậy thì rõ ràng phụ nhân độc ác đó và sư phụ ngươi vốn là bằng hữu, sau đó vì sư phụ ngươi lừa dối bà ta nên mới trở mặt thành thù, đúng không ?
Hạ Hầu Lam cũng gật đầu, nói:
– Hòa thượng nói có lý !
Cuồng hòa thượng nói:
– Đã vốn là bằng hữu, lại là người duy nhất mà ngươi phát hiện biết sư phụ ngươi, vậy bà ta có khả năng học lén Nhất Tàn Chỉ uy chấn thiên hạ của sư phụ ngươi không ?
Song mục Hạ Hầu Lam lấp lánh hàn quang, chàng nói:
– Hòa thượng, còn gì nữa không ?
– Còn ! Cuồng hòa thượng nói – Tổng hợp hai điểm trên, thêm vào chuyện Vạn Hoa công chúa từng mạo danh Đồng Uyển Nhược thâm nhập Đồng gia, Hiên Viên Cực giả mạo Mạc Tử Kinh, chuyện đổ vò nước đi để tiêu hủy chứng cứ, vậy mấy chục mạng người ở Đồng gia không phải do bọn họ giết thì là ai ?
Hạ Hầu Lam trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
– Nhưng hòa thượng, bà ta còn đòi tại hạ Đồng Uyển Nhược gì nữa ?
Cuồng hòa thượng nói:
– Chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, đó là cách che đậy tai mắt võ lâm thiên hạ, chuyển dịch sự chú ý của giang hồ, khiến võ lâm thiên hạ miệt thị Hạ Hầu Lam ngươi, tìm Hạ Hầu Lam ngươi thanh toán … Đây lại là một cách làm cực kỳ tàn độc …
Hạ Hầu Lam nói:
– Hòa thượng, nét chữ để lại trên giấy là của nam nhân mà !
Cuồng hòa thượng cười nhạt, nói:
– Nếu bà ta thừa nhận là nữ nhân thì há chẳng bị ngươi lập tức biết là bà ta sao ?
Sắc diện Hạ Hầu Lam đột nhiên hiện thần uy, chàng nói:
– Hòa thượng, đủ rồi !
Cuồng hòa thượng nói:
– Vậy ngươi nói xem, bây giờ chúng ta làm thế nào ?
– Tất nhiên là đi tìm bà ta, dù phải lật từng tấc đất lên, tại hạ cũng tìm cho được bà ta !
– Thế thì tốt, ngươi thuận theo sông Hoài Hà mà xuôi xuống hạ lưu, ngươi đi trước một bước, hòa thượng ta sẽ đến sau !
– Hòa thượng, lão còn phải làm gì nữa ?
Cuồng hòa thượng chỉ lão nhân ngồi trên ghế và nói với giọng bi thương:
– Người chết xuống đất là yên ổn, ta phải đào cho cả nhà Liễu lão đầu này mấy cái huyệt …
Hạ Hầu Lam nói:
– Hòa thượng, vậy tại hạ giúp lão một tay !
Cuồng hòa thượng lắc đầu, nói:
– Không cần hai người làm chuyện nhỏ này, ngươi đi trước điều tra xem phụ nhân độc ác đó ở đâu, bất luận có tìm được hay không thì ngươi cũng chờ ta tại Ngũ Hà, ta làm xong chuyện này sẽ đến ngay, lúc đó chúng ta tính tiếp !
Hạ Hầu Lam do dự một lúc rồi gật đầu nói:
– Được, hòa thượng, vậy tại hạ đi trước một bước đây !
Nói đoạn chàng lướt ra cửa rồi phi thân như tên bắn vào màn đêm.
Hạ Hầu Lam đi rồi thì Cuồng hòa thượng rất bận rộn, mãi gần đến canh năm, thân hình gầy guộc của Cuồng hòa thượng mới lướt ra khỏi Liễu gia mà đi. Trong sân viện rộng lớn của Liễu gia có nhiều ngôi mộ mới đắp …
Có một đại trang viện cũng tối đen như trang viện của Liễu gia, cũng yên lặng và tĩnh mịch, chỉ khác một điều là không có không khí bi thảm đó !
Đột nhiên một bóng đen gầy guộc nhỏ bé lướt qua màn đêm mà vào trong sân viện, tuyệt không có một tiếng động nhỏ.
Đó là một hắc y lão nhân gầy gầy thấp thấp, kẻ được mọi người ở đây gọi là “lão chủ nhân”. Nhưng hiện tại lão bịt mặt bằng một vuông lụa đen !
Lão vừa hạ thân xuống đất thì trong bóng tối của đình viện lập tức có một Hắc y nhân bịt mặt cao to bước ra và cung kính cúi người nói:
– Lão chủ nhân đã về rồi à !
Hắc y lão nhân quét mục quang nhìn tứ phía rồi nói:
– Bọn họ về cả rồi chứ ?
Hắc y nhân bịt mặt cao to nói:
– Bẩm lão chủ nhân, đã về cả rồi !
– Đắc thủ không ?
– May là không phục sứ mệnh, đắc thủ rồi !
– Tốt ! Đưa cô ta đến gặp ta !
Hắc y nhân cao to “vâng” một tiếng rồi quay ra sau vẫy tay !
Sau lưng người này là bóng đêm tối đen, nhưng lập tức có người đáp lời, kế đó là một loạt tiếng bước chân rất nhanh đi tới, lại có hai Hắc y nhân bịt mặt khiêng một thiếu nữ hôn mê bất tỉnh từ trong đình viện đi ra !
Thiếu nữ chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Tố Tâm Ngọc Nữ Thượng Quang Phụng !
Hai Hắc y nhân bịt mặt khiêng Thượng Quang Phụng đến trước mặt Hắc y lão nhân rồi cung kính nói:
– Bẩm lão chủ nhân, con tin đã đưa đến !
Hắc y lão nhân lạnh lùng nói:
– Giải huyệt cho cô ta !
Hắc y nhân cao to liền xuất thủ, cách không vỗ về phía Thượng Quang Phụng. Thượng Quang Phụng giật mình tỉnh lại, vừa thấy mình bị hai Hắc y nhân bịt mặt khiêng trên cáng thì nàng kinh hoảng vội giẫy giụa nhưng không thể thoát xuống được. Nàng vội nói:
– Các ngươi là …
Hắc y lão nhân lạnh lùng nói:
– Thượng Quan cô nương, đã đến đây thì lão phu khuyên cô nương nên thành thực một chút !
Thượng Quang Phụng trừng mắt nhìn lão rồi nộ khí quát hỏi:
– Ngươi là ai, làm thế này là có ý gì ?
Hắc y lão nhân nói:
– Ta là ai chờ lát nữa ta sẽ cho biết, còn làm thế này là có ý gì thì bây giờ ta có thể nói cho cô nương biết ngay, cô nương cản chân cản tay ta ở bên ngoài nên ta phải mời cô nương đến đây ở một thời gian !
Thượng Quang Phụng ngạc nhiên nói:
– Ngươi nói gì ta không hiểu …
Hắc y lão nhân nói:
– Lát nữa cô nương sẽ tự hiểu …
– Ngươi biết ta à ? – Thượng Quang Phụng lại hỏi.
Hắc y lão nhân mỉm cười, nói:
– Tất nhiên, ta rất quen biết cô nương, chỉ có điều cách vuông lụa bịt mặt nên cô nương nhất thời không nhận ra ta đấy thôi !
Thượng Quang Phụng chăm chú nhìn đối phương rồi lại hỏi:
– Vậy rốt cuộc ngươi là ai ?
Hắc y lão nhân cười hì hì, nói:
– Thượng Quan cô nương hà tất phải nôn nóng, chẳng phải ta đã nói rồi sao, lát nữa ta sẽ cho cô nương biết !
Thượng Quang Phụng quét mục quang nhìn quanh tứ phía rồi nói:
– Đây là nơi nào ?
Hắc y lão nhân nói:
– Tạm thời ta không thể nói điều này, nhưng ta có thể nói cho cô nương biết, nơi này đã không phải là trang viên của họ Liễu ở Thạch Đầu Trang !
Thượng Quang Phụng biến sắc, nàng nộ khí quát lớn:
– Rốt cuộc ngươi làm thế này là có ý gì ?
Hắc y lão nhân nói:
– Lão phu vừa nói rồi, cô nương cản chân cản tay lão phu ngoài giang hồ nên lão phu không thể không mời cô nương đến đây tạm ở một thời gian, đồng thời lão phu cũng có dụng ý kỳ hạn cho Hạ Hầu Lam ba tháng, muốn hắn đưa Đồng Uyển Nhược đến đổi cô nương về.
Nếu không thì người tình của hắn sẽ phải trở thành của lão phu thôi !
Thượng Quang Phụng vừa kinh vừa nộ, nàng khẽ quát:
– Ngươi dám à ?
Hắc y lão nhân mỉm cười, nói:
– Phóng mắt khắp võ lâm thiên hạ, không ai có công lực cao cường để trấn áp Hạ Hầu Lam, không ai không khiếp sợ Lạt Thủ Thần Ma của hắn. Vậy mà ta có thể trêu đùa hắn như vật trong lòng bàn tay, một khi kỳ hạn ba tháng đến thì cô nương sẽ thấy ta dám hay không dám !