Bạn đang đọc Thánh Tâm Ma Ảnh – Chương 18: Kinh Nhân Chi Biến
Lời vừa dứt thì chàng cũng tung người lên rồi lướt đi như chớp về phía thành Kim Lăng ẩn mình thấp thoáng trong màn đêm.. Chuyến này không những hữu kinh vô hiểm mà còn bất ngờ cứu được một vị bàng hữu, và cũng bất ngờ hơn là biết được nội tình của tiên sư, có thể gọi là thu hoạch không nhỏ ?
Dưới thân pháp của Hạ Hầu Lam, từ Yến Tử Cơ đến Kim Lăng thành chỉ gần như gang tấc, Vì vậy nên khoảng một khắc sau thì chàng đã vào đến thành Kim Lăng, Sau khi đến thành Kim Lăng, chàng vốn định đi về phía La gia, Nhưng một hiện tượng quái lạ khác của Kim Lăng thành đã hấp dẫn chàng, khiến chàng tạm thời thay đổi phương hướng, đi về phía bờ sông Tần Hoài.
Lúc này, lẽ ra sông Tân Hoài phải sáng rực đèn hoa, trống chiêng inh ỏi, nhưng hiện tại chỉ thấy đèn hoa lớp lớp mà không nghe thấy một tiếng trống chiêng nào ! Hạ Hầu Lam vừa đến nơi thì bất giác chấn động tâm thần, nhất thời đứng sững người ở đó, dọc bờ Tần Hoài giang im lặng như tờ, không một bóng người, mặt đất chỉ đầy vỏ trái cây và giấy lộn lất phất bay trong gió. Đèn đóm ở các nơi vẫn treo ở các nơi và lay động trong gió đêm. Thuyền hoa trên sông cũng nằm yên cho sóng vỗ, nhìn lại, các tửu lâu trà quán cũng không thấy nửa bóng người, tất cả đều đóng chặt cửa ! Quái lạ … không lẽ … Không thể như vậy, nơi này không có chút hiện tượng gì của một trận đánh nhau cả ! Hạ Hầu Lam đang thầm kinh ngạc và dõi mắt quan sát tứ phía thì đột nhiên …
– Là Giả lão ca phải không ?
Một giọng nói đầy vẻ sợ sệt phát ra ở nơi sau chàng mười trượng !
Hạ Hầu Lam quay ngoắt người lại và hỏi:
– Vị nào đó ?
Lập tức một bóng người từ chỗ tối chạy ra như bay. Hóa ra người đó là Tần Lục ! Sắc diện của hắn tái nhợt và đầy vẻ kinh hãi, hán đến gần và nói:
– Giả lão ca, ngươi đến đấy à ? Trời đất, ngươi chạy đi đâu mà khiến ta nóng lòng tìm …
Hạ Hầu Lam vội nói:
– Lục ca, trước tiên chớ hỏi tại hạ, hãy thong thả nói, nơi này vừa xảy ra chuyện gì vậy ?
Tần Lục nói:
Chuyện gì à, đại sự, đại sư….
Hạ Hầu Lam chau mày nói:
– Lục ca đại sự to bằng trời cũng từ từ mà nói !
Tần Lục vừa thở hổn hển vừa nói:
– Vừa rồi, trong lúc hội thuyền hoa đăng đang náo nhiệt thì chẳng biết từ đâu xuất hiện một tên cẩu tặc, hắn đứng trên cầu gào lớn, nói ra cũng lạ, trống chiêng inh ỏi như vậy nhưng đều bị tiếng gào của hắn trấn áp …
Hạ Hầu Lam vội hỏi:
– Lục ca, hắn gào lên những gì ?
Tần Lục nói:
– Hắn bảo rằng:
“Người của La gia muốn chạy rồi !” Hạ Hầu Lam giật mình chàng nói:
– Lục ca, có trông thấy người đó là là ai không ?
Tần Lục lắc đầu, nói:
– Đương thời người đông như vậy thì làm sao thấy được ? Vả lại hắn vừa gào lên thì tất cả Tần Hoài giang lập tức đại loạn, có người muốn chạy đến La gia, có người lại không cho đi, thế là đương trường động đao tuốt kiếm giết chết mấy tên, tất cả đều bị đẩy xuống sông.
Cảnh này khiến người xem náo nhiệt sợ đến vãi cả phẫn, tất cả đều chạy tán loạn …
Hạ Hầu Lam vội hỏi:
– Lục ca, những người không cho đi là là ai ?
Tần Lục lắc đầu, nói:
– Không biết, nhưng toàn là người trong võ lâm, hòa thượng, đạo sĩ đều có …
Hạ Hầu Lam truy vấn:
– Lục ca, chuyện này xảy ra khi nào ?
– Chưa bao lâu ! – Tần Lục nới:
– Chỉ vừa …
Một chữ “mới” chưa kịp phát ra thì Hạ Hầu Lam đã hỏi tiếp:
– Lục ca, tìm một nơi ẩn nấp đi, tại hạ phải đi đây.
Lời vừa dứt thì chàng tung người phóng đi như bay về phía La gia !
Chàng tận lực thi triển thân pháp, chớp mắt đã có thể trông thấy La gia, từ xa nhìn tới chỉ thấy La gia sáng rực đèn đóm và bóng người đứng lố nhố xung quanh. Trước đại sảnh của La gia cũng có một người đứng, chàng trông thấy rõ ràng đó là tổng quản của La gia – Truy Hồn Thủ Lý Thiên Huyền, lão ta đang đứng đối đáp với đám đông ! Điều này biểu thị La gia vẫn chưa ngộ họa !
Hạ Hầu Lam cảm thấy nhẹ nhõm, chàng chẳng kiêng kỵ gì nữa, thân hình lướt trên không, vượt qua đầu đám đông mà phóng thẳng vào đại sảnh. Lúc này, có một tiếng quát lạnh lùng vang lên:
– Bằng hữu, ngươi muốn nhanh chân lên trước chăng ?
Theo tiếng quát là một bóng người từ bên trái lao vút lên, thân pháp như thương ưng vồ mồi !
Sát cơ đã sớm trỗi dậy trong lòng Hạ Hầu Lam, đôi mày kiếm nhướng lên. chàng lạnh lùng quát:
– Không sai, bằng vào ngươi mà cũng xứng đáng ngăn cản ta sao ? Cút !
Lời phát chưởng xuất, một đạo kình phong từ hữu thủ đẩy mạnh ra, bóng người kia kêu thảm một tiếng rồi bị đẩy văng qua một bên ?
Một chiêu gây chấn động toàn trường, có người vừa định tiếp tục ngăn cản nhưng Hạ Hầu Lam đã hạ thân xuống trước đại sảnh, Lý Thiên Huyền lớn tiếng quát:
– Bằng hữu, ngươi …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Lý tổng quán, là tại hạ !
Lý Thiên Huyền nghe vậy thì vội vàng thu tay lại và nói:
– Là Hạ ….
Hạ Hầu Lam lại cắt lời, chàng nói:
– Lý tổng quản, La lão anh hùng bình an chứ ?
Lý Thiên Huyền vội nói:
– Lão chủ nhân và ba vị thiếu gia đều ở trong đại sảnh Hạ Hầu Lam nói:.
– Nơi này do tai hạ ứng phó, phiền Lý tổng quản vào trong thông báo với La lão anh hùng một tiếng, nói rằng tại hạ đã đến rồi, xin lão nhân gia cứ yên tâm … .. Lý Thiên Huyền “vâng” một tiếng rồi lập tức quay người lướt vào đại sảnh.
Lúc này Hạ Hầu Lam mới từ từ quay người lại và quét mục quang nhìn ra tứ phía, nhưng vừa nhìn xuống thì đôi mày kiếm của chàng đột nhiên dựng ngược, sát cơ đột hiện.
Thì ra, trước mắt đều là võ lâm hào kiệt từ tam sơn ngũ nhạc, tứ hải bát hoang, quả đúng như lời Tần Lục nói, trong số võ lâm hào kiệt này còn có không ít hòa thượng và đạo sĩ. Đó là nhân mã của Ngũ đại môn phái:
Thiếu Lâm – Võ Đang – Nga My – Hoa Sơn – Côn Luân, toàn những kẻ đã từng có mặt ở Loạn Thạch Sơn – Hồng Trạch Hồ !
Hạ Hầu Lam liền cười nhạt một tiếng rồi nói:
– Thì ra Ngũ đại môn phái cũng đến tham dự cuộc náo nhiệt này …
Đứng đối điện với chàng là chưởng môn Thiếu Lâm – Đại Bi thượng nhân, vị cao tăng này chau đôi mày bạc và cất lời nói:
– Thí chủ là cao nhân phương nào ?
Hạ Hầu Lam thản thiên nói:
– Không dám, tại hạ Giả Thiếu Du là bằng hữu của La lão anh hùng !
Đại Bi thượng nhân chú mục nhìn rồi nói:
– Thì ra là Giả đại …
Đột nhiên có một giọng the thé từ phía sau truyền tới:
– Sợ rằng đó chỉ là một thứ hàng giả, giả của chân giả !
Trong mắt Hạ Hầu Lam lấp lánh hàn quang, chàng nhìn đến chỗ phát ra giọng the thé thì thấy một bóng người gầy gầy be bé đang đứng riêng một mình, chàng lập tức quát hỏi:
– Các hạ là ai ?
Người kia cười hì hì, nói:
– Sao các hạ mau quên cố nhân ở Loan Thạch Sơn vậy !
Hạ Hầu lam cười nhạt, nói:
– Các hạ là lam y lão nhân chăng ?
Người kia bật cười nói:
– Đúng vậy, đúng vậy, xem ra trí nhớ cửa các hạ cũng không tệ ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói vậy các hạ biết tại ha là ai chăng ?
– Đương nhiên ! – Lam y lão nhân cười cười nói – Đại danh uy chấn vô thần ma kinh động giang hồ, Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma Hạ Hầu Lam, mệnh lớn không chết, thoát khỏi Hồng Trạch Hồ và đến nơi này !
Lời này vừa xuất thì toàn bộ đương trường đều chấn động, có người vội vàng lui bước ra sau ! Chưởng môn của Ngũ đại môn phái tuy bất động nhưng trên mặt đều biến sắc.. Đại Bi thượng nhân kinh ngạc:
– Thí chủ là Hạ Hầu đại hiệp à ?
– Không sai ! – Hạ Hầu Lam thản nhiên gật đầu và nói – Hạ Hầu Lam may nhờ mạng lớn nên đêm nay mới có thể đến đây gặp lại chư vị – Nói đoạn, chàng đưa tay gỡ chiếc mặt nạ da người ra !
Lam y lão nhân liền cười hì hì, nói:
– Chư vị, không sai đấy nhé, tại hạ nói là Hạ Hầu Lam tất sẽ đến mà thế nào ?
Hạ Hầu Lam lạnh lùng quát:
– Tên thất phu ngươi liên tục thi triển độc kế, hại ta không chết, bây giờ lại dựng chuyện gây họa, vừa muốn hại La gia vừa muốn quăng một mẻ lưới thâu tóm võ lâm thiên hạ nhưng …
Lam y lão nhân cười hì hì cắt lời:
– Hạ Hầu Lam, ngươi chớ đặt điều dựng chuyện, ngậm máu phun người, ta với La gia không thù không oán, tại sao ta phải hại bọn họ, nếu trách thì chỉ trách bọn họ không nên có Ngọc Thiềm Thừ mà thôi. Còn cái gì kêu bằng quăng một mẻ lưới thâu tóm võ lâm thiên hạ, thử hỏi ta dựa vào đâu chứ ? Bằng vào sức lực một mình ta chăng?
Ha Hầu Lam nói:
– Tên thất phu, chờ ta vạch trần âm mưu của ngươi và chỉ rõ ngươi là ai, rồi ta sẽ cùng ngươi tranh biện việc La gia có Ngọc Thiềm Thừ hay không.. Lam y lão nhân cắt lời, nói:
– Vậy trước tiên ngươi cứ nói xem ta là ai ?
Hạ Hầu Lam buột miệng nói:
– Ngươi là trượng phu của La Sát phu nhân Bạch Như Băng.
Lam y lão nhân phá lên cười rồi nói:
– Trời đất, ta nào có được diễm phúc to lớn như vậy ? Bằng vào tướng mạo của ta mà được bông hoa xinh đẹp đó để mắt tới thì đã là chuyện khó khăn rồi, huống hồ ….
Sự thực không sai, bằng vào tướng mạo gầy gầy be bé của lão ta, nếu nói lão ta là phu quân của La Sát phu nhân Bạch Như Băng – một bậc quốc sắc thiên hương, mỹ mạo tuyệt luân thì quả thật là rất khó khiến người ta tin được !
Hạ Hầu Lam cười nhạt một tiếng, rồi nói:
– Ngươi có đồng ý để ta gỡ đi lớp dịch dung của ngươi không ?
Lam y lão nhân chấn động thân hình, lão cười cười, nói:.
– Trời sinh tướng mạo xấu xí thế này thì đành cam chịu việc gì phải dịch dung ?
Hạ Hầu Lam cười lớn rồi nói:
– Ta đến đó hoặc ngươi lại đây đều được, ngươi dám không ?.
Lam y lão nhân lại cười hì hì rồi nói:
– Ta cũng không đến nỗi quá hồ đồ, há có thể mắc lừa ngươi sao, bất luận ngươi qua đây hay ta đến đó, kẻ xúi quẩy cũng đều là ta …
Hạ Hầu Lam quay sang nói với Đại Bi thượng nhân:
– Chưởng môn, có thể cho tại hạ trừ đi lớp dịch dung của người này không ?.
Đại Bi thượng nhân niệm phật hiệu:
– A di đà phật, chuyện quan hệ đến an nguy của tha nhân, lão nạp không dám làm chủ !
Lời này nói ra rất xác đáng không thể trách vị cao tăng này được !
Hạ hầu Lam chưa kịp lên tiếng thì lam y lão nhân đã bật cười rồi nói:
– Chưởng môn nói rất dúng, dù ta tại hạ có dịch dung thì đó cũng là chuyện ân oán riêng tư giữa tại hạ và Hạ Hầu Lam, và chẳng có chút quan hệ gì đến chuyện trước mắt !
– A di đà phật ! – Đại Bi thượng nhân nhìn qua Hạ Hầu Lam và nói – Hạ Hầu thí chủ, lời của vị thí chủ kia nói rất phải.
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Chưởng môn, chuyện La gia có Ngọc Thiềm Thừ là do người này vô cớ dựng lên, ngậm máu phun người mà thôi !
Lam y lao nhân cười hì hì nói:
– Hạ Hầu Lam, chuyện La gia có Ngọc Thiềm Thừ không phải do ta nói !
Đại Bi thượng nhân tiếp lời:
– Người xuất gia không biết nói dối, chuyện La gia có giấu Ngọc Thiềm Thừ đích thực là không biết do ai nói !
Hạ Hầu Lam nói:
– Theo tại hạ thấy thì chuyện này phải do lão ta nói thôi !
Lam y lão nhân cười nhạt, nói:
– Đó là theo ngươi thấy, còn ta, ta phải chỉ ra rằng, ngươi mới là kẻ bịa đặt mọi chuyện, ngậm máu phun người, theo ta thấy thì chuyện này e rằng do chính La gia truyền ra !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nếu La gia thật sự có Ngọc Thiềm Thừ, thì há có thể …
Lam y lão nhân cắt lời, nói:
– Học lại câu của ngươi nhé, nếu La gia có ý dùng Ngọc Thiềm Thừ làm mồi muốn quăng một mẻ lưới tận diệt võ lâm thiên hạ thì sao ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Thực lực của La gia thế nào, mọi người ở đây đều biết …
Lam y lão nhân gật đầu, nói:
– Không sai, bằng vào thực lực của La gia thì dư sức xưng hùng một phương, nếu muốn quăng một mẻ lưới diệt sạch võ lâm thiên hạ thì e rằng chưa đủ, nhưng …
Lão cười hì hì rồi nói tiếp:
– Nhưng nếu có Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma ngươi trợ giúp thì nhất định là quá đủ rồi !
Lời này vừa xuất thì quần hùng tứ phía lập tức sôi động hẳn lên !
Hạ Hầu Lam nói:
– Hạ Hầu Lam ta chỉ ra tây trượng nghĩa …
Lam y lão nhân lại cắt lời, lão nói:
– Ma trong ma mà ra tay trượng nghĩa, ai có thể tin lời này ?
Hạ Hầu Lam nhướng mày quát:
– Chớ có khoe khoang miệng lưỡi sát nhân của ngươi, ngươi hãy nghe ta vạch trần âm mưu thâm độc và hành vi bỉ ổi của ngươi và Bạch Như Băng trong nhiều năm qua.
Tiếp đó chàng thuật lại một lượt những điều nghe được từ Cuồng hòa thượng.
Nghe xong, quần hào lại nhốn nháo, lam y lão nhân thản nhiên mỉm cười nói:
– Hạ Hầu Lam, những lời xằng bậy của ngươi chỉ mong làm đảo lộn trắng đen thôi, nếu như ngươi nói, Hạ Hầu Nhất Tu đã không có chút động tình với Bạch nữ hiệp và một mực tránh né thì Bạch nữ hiệp lấy đâu ra công phu độc môn Nhất Tàn Chỉ ? Bạch nữ hiệp đã không biết công phu này thì làm sao thi triển để sát hại cả nhà Đồng gia ? Rõ ràng là người rắp tâm vu oan giá họa cho người khác !
Không sai, Hạ Hầu Nhất Tu đã không ngó ngàng đến Bạch Như Băng thì Bạch Như Băng sao có thể biết Nhất Tàn Chỉ ? Cuồng hòa thượng không nói điều này và đây cũng là sơ suất của Hạ Hầu Lam ! Nhưng chàng không hổ là đương thế kỳ tài, ý nghĩ xoay chuyển như chớp trong đầu, chàng liền nói:
– Rất đơn giản, Kim Ngọc Dung là bằng hữu chí thân của tiên sư, lão ta biết thi triển thần công tuyệt kỹ độc môn Nhất Tôn Chỉ của tiên sư. Sau đó Bạch Như Băng lấy Kim Ngọc Dung thì tự nhiên bà ta có thể học Nhất Tàn Chỉ từ Kim Ngọc Dung !
Lam y lão nhân lắc đầu, nót:
– Hạ Hầu Lam, xem ra ngươi kiên quyết muốn nói phải thành trái, nói trắng thành đen rồi, đáng tiếc là Bạch nữ hiệp không có ở đây …
Đột nhiên có một giọng nữ nhân lạnh lùng cất lên:
– Ai bảo Bạch Như Băng không có ở đây ?
Lam y lão nhân rùng mình, lão vội cùng với quần hão nhìn về phía có giọng nói vừa phát ra, chỉ thấy ngoài hai mươi trượng phía đông có bốn người đang đứng một cách lạnh lùng. Hai người đứng trước là La sát phu nhân Bạch Như Băng và ái nữ của bà ta – Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh ! Hai. người đứng sau đều mặc trường bào, bên tả là Hiên Viên Cực, bên hữu là Lãnh Thiên Trì.
La Sát phu nhân tung hoành võ lâm mấy mươi năm, uy danh chấn động giang hồ, huống hồ phía sau bà ta còn có nam bắc nhị lão ma, Bạch Cốt Âm Ma Hiên Viên Cực, và Trường Bạch Ông Lãnh Thiên Trì ?
Quần hào thấy vậy đều biến sắc, những kẻ đứng gần đó vội vàng chen nhau tránh né !
Hạ Hầu Lam vừa thấy Bạch Như Băng thì đôi mày kiếm nhướng lên, song mục xạ thần quang !
Lam y lão nhận vội cung thủ chào và mỉm cười, nói:
– Thì ra phương giá của Bạch nữ hiệp đã sớm đến rồi !
Đại Bi thượng nhân cũng soái lãnh cao thủ Ngũ đại môn phái khẽ cúi người chào và nói:
– Lão nạp Đại Bi của phái Thiếu Lâm, tham kiến Bạch nữ hiệp !
Bạch Như Băng chẳng để ý đến lam y lão nhân, bà ta chỉ khẽ gật đầu chào Đại Bi thượng nhân và nói:
– Bạch Như Băng không dám nhận lễ này của chưởng môn và chư vị !
Đại Bi thượng nhân nói:
– Bạch nữ hiệp đến thật đúng lúc. hiện giờ Hạ Hầu thí chủ …
– Chưởng môn ! – Bạch Như Băng cắt lời nói – Ta đã nghe cả rồi !
Lam y lão nhân vội tiếp lời:
– Xin Bạch nữ hiệp nói một câu để giải …
Bạch Như Băng quét mục quang lạnh lùng nhìn qua Hạ Hầu Lam và nói:
– Hắn bịa đặt dựng chuyện, ngậm máu phun người tội đáng muôn thác !
Lam y lão nhân vội nói với quần hào:
– Chư vị thế nào ? Bạch nữ hiệp thành danh nhiều năm …
Hạ Hầu Lam quát lớn:
– Tên thất phu câm miệng, các ngươi là đồng bọn …
Bạch Như Băng lạnh lùng cắt lời:
– Hạ Hầu Lam, ngươi nói ai là đồng bọn với ai ?
Hạ Hầu Lam chỉ tay, nói:
– Ngươi và hắn !
Bạch Như Băng biến sắc, song mục lộ sát cơ bà ta nói:
– Hạ Hầu Lam, ngươi …
Hạ Hầu Lam quát lớn cắt lời:
– Bạch Như Băng, ngươi cũng câm miệng lại, ngươi đơn phương yêu tiên sư không được nên xấu hổ mà thành nộ, sau đó xúi giục Kim Ngọc Dung cưỡng chiếm thê tử của bằng hữu rồi tự tay giết chết Kim Ngọc Dung cùng thê tử của tiên sư, chuyện cách nay đã nhiều năm bây giờ vì Ngọc Thiềm Thừ mà ngươi sát hại cả nhà Đồng gia rồi vu oan giá họa cho ta, ngươi lại mưu đồ giết hại tất cả những người có quan hệ với tiên sư. Ngươi là một nữ nhân mà lòng dạ thâm độc dường như còn hơn ong độc và rắn độc, thế gian này há có thể dung …
Bạch Như Băng tức đến độ run người bà ta quát lớn:
– Hạ Hầu Lam, ngươi ngậm máu phun người, bịa đặt dựng chuyện, vu oan đổ tội cho ta như vậy sao ?
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Ta bịa đặt dựng chuyện ư ? Ngậm máu phu người ư ? Người dùng Độc Thủ Song Sát tiềm phục tại La gia sau khi bi ta phát giác thì lại dùng bồ câu đưa thư dụ ta vào Cổ Động Thiên dưới Yến Tử Cơ, chính miệng ngươi thừa nhận tất cả với ta, ngươi còn nói là muốn sát hại La gia rồi mượn cơ hội này thâu tóm võ lâm thiên hạ, lẽ nào những chuyện này ngươi cũng không thừa nhận ?
Bạch Như Băng nộ khí xung thiên, nhưng bà ta bật cười rồi nói:
– Hạ Hầu Lam mẹ con ta vừa từ ngoài trăm dặm đến đây nào có phái Độc Thủ Song Sát tiềm phục tại La gia gì đâu, nào có dụ ngươi đến Yến Tử Cơ bao giờ đâu …
Hạ Hầu Lam lại cười nhạt, chàng nói:
– Bạch Như Băng may mà ngươi Cũng là nhân vật thành danh nhiều năm …
Không sai ! – Bạch Như Băng nói – Bạch Như Băng ta hành sự xưa nay chẳng có gì là không dám thừa nhận !
Đột nhiên nghe lam y lão nhân nói:
– Bạch nữ hiệp thành danh nhiều năm, uy chấn võ lâm, thanh danh và thân phận đều được võ lâm đồng đạo trọng vọng, há có lý nào dám làm mà không dám nhận bọn ta đều …
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói:
– Xem ra ngươi cũng biết nói giúp cho ái thê của ngươi đấy !
Song nhục Bạch Như Băng xạ sát quang, bà ta quát lớn:
– Hạ Hầu Lam, nếu ngươi tiếp tục nói nhăng nói cuội thì ta giết ngươi trước đấy !
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói:
– Sợ chết thì ta đã không đến, nhưng vì trượng nghĩa mà chết cũng chẳng sao, Bạch Như Băng, chuyện khác ta không nói, ngươi không thừa nhận sát hại cả nhà Đồng gia chăng ?
Bạch Như Băng nói:
– Chuyện không phải do ta làm, tự nhiên là không thể thừa nhận.
Hạ Hầu Lam chỉ qua Hiên Viên Cực và nói:
– Vị này chính là tổng quản Mạc Tử Kinh của Đồng gia trước đây, sao nhị vị không hỏi lão ta xem ?
Hiên Viên Cực vừa chớp chớp song mục thì Bạch Như Băng đã lạnh lùng nói:
– Ngươi nói đi ?
Hiên Viên Cực “vâng”” một tiếng rồi cao giọng nói:
– Lão phu dùng thân phận Mạc Tử Kinh giữ chức tổng quản ở Đồng gia là sự thật, nhưng chỉ để đoạt lại Ngọc Thiềm Thừ vốn của tệ phụ nhân ….
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Hiên Viên Cực, lão nói Ngọc Thiềm Thừ đó vốn là vật của Bạch Như Băng ư ?
Hiên Viên Cực gật đầu, nói:
– Không sai !
Hạ Hầu Lam nói:
– Hạ Hầu Lam này muốn nghe tường tận chuyện đó !
Hiên Viên Cực có vẻ ấp úng, lão nói:
– Chuyện này … chuyện này …
Hạ Hầu Lam cười nhạt, chàng chưa kịp khai khẩu thì Bạch Như Băng đã lạnh lùng nói:
– Sớm muộn cũng không giấu được, để ta nói cho nghe !
Hiên Viên Cực khẽ cúi người và lui bước, Bạch Như Băng nói tiếp:
– Ngọc Thiềm Thừ đó vốn là vật đính tình của ta tặng cho Hạ Hầu Nhất Tu …
Lời này vừa phát thì quân hùng nhốn nháo. Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Bạch Như Băng, rốt cuộc thì ngươi cũng thừa nhận một điều !
Bạch Như Băng chẳng để ý đến điều đó, bà thản nhiên nói tiếp:
– Bây giờ ta thừa nhận chuyện giữa ta và Hạ Hầu Nhất Tu như Hạ Hầu Lam đã nói, nhưng ta đính chính lại, chỉ có phân nửa là sự thật ! Năm xưa, khi ta và Hạ Hầu Nhất Tu giao tình thì lão ta đã có thê tử, ta không quan tâm đến điều đó nên vẫn ở bên cạnh, nào ngờ sau đó lão ta quen thói bạc tình, bỏ rơi không đoái hoài gì đến hai mẹ con ta …
Hạ Hầu Lam vội nói:
– Bạch Như Băng, ngươi …
– Ta cái gì ? – Bạch Như Băng lạnh lùng nói – Nữ nhi bên cạnh ta đây chính là cốt nhục của Hạ Hầu Nhất Tu ?
Hạ Hầu Lam nói:.
– Bạch Như Băng, lời này của ngươi khiến người ta khó tin rồi, tiên sư há là …
Bạch Như băng khẽ quát:
– Lẽ nào ta có thể tự làm nhục sự thanh bạch của mình, tự hủy hoại danh tiết của mình ?
Hạ Hầu Lam cảm thấy chấn động toàn thân, chàng nói:
– Nói vậy, dó là sự thật sao ?
– Tự nhiên là sự thật ! – Bạch Như Băng thản nhiên đáp.
Hạ Hầu Lam bán tín bán nghi, nhưng chàng cũng đổi cách xưng hô, chàng nói:
– Vậy cái gọi là tầm thù của việc tôn giá tìm tiên sư là …
Bạch Như Băng tiếp lời:
– Cũng là hận sự bạc tình của lão ta, hận lão ta, bỏ rơi không đoái hoài đến mẹ con ta !
Hạ Hầu Lam nói:
– Vậy Ngọc Thiềm Thừ sao có thể rơi vào …
Bạch Như Băng nói:
– Nói ra có thể ngươi không tin, Đồng Thiên Hạc đó chính là Thiên Diện Thư Sinh Kim Ngọc Dung.
Quần hùng lại thêm một phen chấn động, Hạ Hầu Lam biến sắc, chàng nói:
– Đó … đó cũng là sự thật sao ?
– Đương nhiên là sự thật ! – Bạch Như Băng nói – Một tay hắn đã che được tất cả tai mắt thiên hạ !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói vậy, kẻ giết cả nhà Đồng gia quả thật không phải tôn giá ?
Lời của Bạch Như Băng càng nói càng kinh người, bà ta nói tiếp:
– Hắn qua mặt được tất cả mọi người nhưng lại không qua mặt được ta, gần trăm người của Đồng gia chẳng một ai thương vong cả, tất cả đều còn tại thế.
Quần hùng lại sôi động, Hạ Hầu Lam kêu thất thanh:
– Chuyện này … chuyện này sao có thể, tại hạ trông thấy rõ ràng …
Bách Như Băng nói:
– Đó là do hắn quá cao minh, hắn học được Nhất Tàn Chỉ từ chỗ Hạ Hầu Nhất Tu nên mới tạo ra thương tích của Nhất Tàn Chỉ để giá họa cho ngươi, lại bảo Đồng Uyển Nhược giả vở làm như vậy, sau đó hắn lặng lẽ đưa người rời khỏi Đồng gia, thay hình đổi dạng lẫn trốn trong giang bồ. Ta đến nơi tìm hắn nhưng đáng tiếc là tìm không gặp …
Hạ Hầu Lam hỏi:
– Tôn giá tìm hắn làm gì ?
Bạch Như Băng nói:
– Thê tử của Hạ Hầu Nhất Tu – tức vị Sài tỉ tỉ của ta đã đối đãi với ta như thủ túc, một mặt ta muốn báo thù rửa hận cho bà ta, đoạt lại hai con – Một nam một nữ của Sài tỉ tỉ, một mặt khác ta muốn đoạt lại Ngọc Thiềm Thừ của ta !
Hạ Hầu Lam nói:
– Hai người con – Một nam một nữ của tiên sư đã sớm …
– Không ! – Bạch Như Băng cất lời nói – Theo ta biết, mấy thi thể năm xưa đều do Kim Ngọc Dung giả tạo thân thể đầy huyết nhục không rõ diện mạo, chỉ biện nhận từ y phục thì tự nhiên có thể qua mặt được Hạ Hầu Nhất Tu, hai con của Sài tỉ tỉ hiện vẫn còn trong tay Kim Ngọc Dung !
Trong đầu Hạ Hầu Lam thoáng hiện linh cơ, chàng nói:
– Nói vậy, vị Đồng cô nương đó …
Bạch Như Băng tiếp lời:
– Ngươi không thấy cô ta giống nữ nhi Bạch Tố Trinh của ta sao ? Đó là vì cả hai đều là cốt nhục của Hạ Hầu Nhất Tu !
Hạ Hầu Lam nói:
– Nói vậy, hiện Ngọc Thiềm Thừ đang nằm trong tay Kim Ngọc Dung ?
– Đúng thế !
– Vậy đêm nay tôn giá đến đây là …
– Một mặt là đến cứu nguy cho vị biểu huynh của Sài tỉ tỉ một mặt khác là ta muốn tìm kẻ giá họa cho La gia – Muốn quăng một mẻ lưới thâu tóm toàn bộ võ lâm thiên hạ !
– Thế còn trên Yến Tử Cợ. – Đó tuyệt không phải là ta, hai mẹ con ta vừa từ ngoài trăm dặm đến đây !
Hạ Hầu Lam nhướng mày nói:
– Nói vậy, nhất định là tên thất phu Kim Ngọc Dung dùng người khác giả mạo, cố ý …
Bỗng nhiên chàng ngước nhìn Bạch Như Băng và nói:
– Tiền bối, Thượng Quan cô nương không ở trong tay tiền bối à ?
Bạch Như Băng lắc đầu, nói:
– Đương nhiên là không ?
Hạ Hầu Lam hỏi tiếp:
– Người hẹn tại hạ đến Hồng Trạch Hồ cũng không phải là tiến bối ?
Bạch Như Băng gật đầu, nói:
– Cũng không phải ta, chờ khi ta nghe tin và đến nơi thì …
Hạ Hầu Lam quét song mục lanh lùng nhìn lam y lão nhân và nói:
– Kim Ngọc Dung, bây giờ ngươi còn chỗ nào để trốn không ?
Lam y lão nhân bình thản cười ha ha một tràng rồi nói:
– Chư vị đồng đạo, hai người bọn họ một đối một đáp nghe rất bùi tai, chỉ có điều các vị có tin được không ?
Hạ Hầu Lam vừa định nói thì lam y lão nhân đã tiếp:
– Những chuyện khác không nói, chỉ nói chuyện Kim Lăng Đồng gia. Đồng Thiên Hạc là võ lâm thế gia, là đại hiền nhân ở đất Kim Lăng này, cả nhà gần trăm người đều bị chết thảm, chỉ còn lại một Đồng cô nương cô khổ đáng thương, hai người bọn họ chẳng những không cảm thông mà còn nói Đồng Thiên Hạc là Kim Ngọc Dung đã chết từ nhiều năm trước, lại nói là người ta giả chết. Ngọc Thiềm Thừ là vật vô chủ mà nói là của riêng mình, Hạ Hầu Lam sát nhân bắt cóc người rồi chiếm cứ Ngọc Thiềm Thừ, sau đó hắn đem Ngọc Thiềm Thừ và Đồng cô nương giấu trong nhà thân hữu này của hắn, đây là chuyện rất có khả năng, bây giờ lại trút tội qua người đã chết, chư vị Ở đây đều là đương kim cao nhân minh trí, ai tin, ai không tin, ai nhin được, ai không nhin được, xin chư vị tự suy nghĩ rồi quyết định !
Lão ta nói xong những lời này thi quần hùng tại đương trường đều im lặng !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:.
– Kim Ngọc Dung …
– A di đà phật !
Đột nhiên nghe Đại Bi thượng nhân cao giọng niệm phật hiệu rồi nói:
– Xin Hạ Hầu thí chủ hãy khoan đã, chờ lão nạp nói với Bạch nữ hiệp mấy câu.. Lão xoay qua nói tiếp với Bạch Như Băng:
– Lão nạp không dám không tin những lời Bạch nữ hiệp vừa nói, nhưng lão nạp xin thỉnh giáo một câu, Bạch nữ hiệp là địch hay là bạn của Hạ Hầu thí chủ ?
Bạch Như Băng lạnh lùng nói:
– Điều đó còn phải xem thái độ của hắn như thế nào !
Đại Bi thượng nhân nói:
– Bạch nữ hiệp có thể nói rõ hơn không ?
Bạch Như Băng nói:
– Người ta cần tìm là Hạ Hầu Nhất Tu, chỉ cần hắn chịu nói ra chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Nhất Tu thì ta là bạn của hắn, bằng không ta sẽ là địch của hắn.
– A di đà phật ! – Đại Bi thượng nhân nói – Đa tạ Bạch nữ hiệp !
Lão nhìn sang Hạ Hầu Lam và nói:
– Hạ Hầu thí chủ nói thế nào đây ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ đã sớm nói với Bạch tiền bối rồi, tiên sư đã tạ thế nhiều năm …
– Nói bậy ! – Bạch Như Băng cắt lời, nói – Hạ Hầu Nhất Tu chỉ giả chết.
Lam y lão nhân đế vào:
– Ta cũng nghe người ta nói như vậy !
Hạ Hầu Lam nhướng mày nói:
– Tại hạ hiểu rồi, chưởng môn Thiếu Lâm làm rõ giữa tại hạ và Bạch tiền bối là địch hay là bạn rồi mới quyết định thái độ của mình, tên thất phu ngươi lợi dụng điểm này mà khiêu khích ly gián …
Lam y lão nhân lắc đầu, nói:
– Ngươi nhầm rồi, đích thực là ta nghe người ta nói. Hạ Hầu Nhất Tu chỉ giả chết mà thôi !
Song mục Hạ Hầu Lam xạ sát quang chàng nói:
– Trước tiên ta thu thập tên thất phu ngươi rồi hãy nói !
Nói đoạn, chàng định tung người phóng đi !
– A di dà phật ! – Đột nhiên Đại Bi thượng nhân cao giọng niệm phật hiệu rồi nói – Xin Hạ Hầu thí chủ hãy tạm gát lại chuyện ân oán riêng tư !
Hạ Hầu Lam kiềm người lại, mục quang lạnh lùng nhìn trừng trừng lên mặt Đại Bi thượng nhân, chàng nói:
– Chưởng môn, lão nói thế là có ý gì ?
Đại Bi thượng nhân nói:
– Thiếu Lâm và tứ đại môn phái đến đây là chỉ để bảo vệ Ngọc Thiềm Thừ, cho lão nạp làm rõ trước Ngọc Thiềm Thừ rốt cuộc đang ở trong tay vị nào, rồi sẽ nhường cho Hạ Hầu thí chủ giải quyết ân oán riêng tư !
Hạ Hầu Lam mỉm cười nói:
– Hay cho cái mu đường hoàng, chưởng môn hộ ngọc là giả, đoạt ngọc là thật, nếu ngũ đại môn phái các vị muốn đòi Ngọc Thiềm Thừ thì nên hỏi Kim Ngọc Dung trước mắt …
Lam y lão nhân nói:
– Hạ Hầu Lam, chớ có lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, chờ lát nữa tất sẽ rõ chuyện này, bây giờ ngươi hãy nói cho Bạch nữ hiệp biết chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Nhất Tu rồi sẽ tính !
Hạ Hầu Lam nói:
– Tên thết phu, ngươi đừng hòng khiêu khích ly gián, nên biết Bạch tiền bối cũng không tha cho ngươi đâu !
Lam y lão nhân lắc đầu mỉm cười, nói:
– Không cần ngươi quan tâm đến ta, Bạch nữ hiệp có tha cho ta hay không, điều đó còn phải xem ta có phải là Kim Ngọc Dung hay không !
Hạ Hầu Lam nói:
– Ta cho rằng ngươi là Kim Ngọc Dung !
Lam y lão nhân nói:
– Ta lại cho rằng ngươi muốn chuyển dịch sự chú ý của Bạch nữ hiệp và võ lâm đồng đạo, tại Ngũ Hà trấn rõ ràng là ngươi tự cung khai bây giờ …
– A đi đà phật ! Đại Bi thượng nhân xen vào – Không sai, lão nạp xin hỏi thí chủ giải thích thế nào về mấy tấm cáo thi dán ở Ngũ Hà trấn ?
Hạ Hầu Lam khẽ chau mày, chàng nói:
– Tại hạ đã nói với chưởng môn ở Loạn Thạch Sơn rồi, đó là vì lại hạ nóng lòng muốn cứu một người bạn nên bất đắc dĩ phải dùng hạ sách đó …
Lam y lão nhân cười nhạt nói:
– Ta không nghĩ rằng ngươi có thể đem sinh mạng của vị hồng nhan tri kỷ của ngươi ra làm trò đùa !
Đại Bi thương nhân tiếp lời:
– Hạ Hầu thí chủ, đối với câu này thí chủ giải thích như thế nào ?
Đôi mày kiếm của Hạ Hầu Lam chợt dựng lên, chàng nói:
– Chưởng môn, ngoài những lời tại hạ vừa nói ra, tại hạ không thể nói gì khác, ngũ đại môn phái tham lam đoạt ngọc bức ép tại hạ phải nhảy từ Loạn Thạch Sơn xuống Hồng Trạch Hồ, món nợ này tại hạ còn chưa tính, bây giờ ngũ đại môn phái lại nhúng tay vào máu tanh, chưởng môn tưởng rằng tại hạ không dám động đến ngũ đại môn phái của các vị chăng ?
Đại Bi thượng nhân đỏ mặt nhất thời trầm mặc bế khẩu !
– Vô lượng thọ phật ! – Chưởng môn Võ Đang – Tiền Nhất đạo trưởng đột nhiên cao giọng niệm phật hiệu rồi trầm giọng nói – Đạo hữu, tự thân hắn dán cáo thị cung khai, sự thực như thép còn gì hay ho để nói nữa chứ ? Tuyệt đối không thể để bảo vật rơi vào tay ma đạo, cứ tìm hắn mà đòi thôi !
Hạ Hầu Lam cười nhạt nói:
– Nói vậy, Thiết Nhất chưởng môn không tin những lời Bạch tiền bối nói chăng ?
Thiên Nhất đạo trưởng bất giác rùng mình, lão nói:
– Sinh tiền Hạ Hầu Nhất Tu quỷ kế đa đoan, lòng dạ thâm độc, ngươi tiếp thụ y bát của hắn nên tự nhiên không thể đi con đường khác, có thể Bạch nữ hiệp đã bị ngươi qua mặt !
Hạ Hầu Lam nhìn qua Bạch Như Băng và hỏi:
– Bạch tiền bối nói thế nào đây ?
Bạch Như Băng nói:
– Ta tìm Kim Ngọc Dung là để báo thù rửa hận cho Sài tỉ tỉ của ta, ngươi tìm Kim Ngọc Dung là để rửa hận cho Hạ Hầu Nhất Tu, căn bản không phải là một chuyện. Vì thế, ta không quản vào chuyện này, ta chỉ cần ngươi nói ra chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Nhất Tu thôi !
Lam y lão nhân mỉm cười đắc ý, song mục lấp lánh dị quang ! Chưởng môn của ngũ đại môn phái cũng nhẹ nhõm tâm thần !
Hạ Hầu Lam cười nhạt nói:
– Bạch tiền bối, tại hạ không có ý cầu cứu tiền bối, nhưng bất luận nói thế nào thì sự thực Bạch tiền bối và tiên sư cũng từng là phu thê, và đã có con với nhau bây giờ sao có thể để kẻ gian …
– Câm miệng ! – Bạch Như Băng lạnh lùng quát – Lão ta đã vô tình thì ta cũng vô nghĩa, tình phu thê giữa ta và lão ta đã sớm dứt rồi, bây giờ lão ta là kẻ thù của ta, ta hận không được ăn thịt, lột da lão ta …
Hạ Hầu Lam cao giọng nói:
– Bạch tiền bối, tại hạ chỉ vì bôi phận của tiên sư mà tôn xưng tiền bối một tiếng, sự thực thì tiên sư không hề nhắc đến chuyện của người và Bạch tiền bối bao giờ cả !
Lam y lão nhân lại xen vào:
– Chuyện vô lương tâm như vậy thì Hạ Hầu Nhất Tu có thể nói cho người khác biết sao ?
Bạch Như Băng tiếp lời:
– Hạ Hầu Lam ngươi nghe thấy không, lão ta đã nói thay ta rồi đấy !
Hạ Hầu Lam nói:
– Tại hạ nghe rồi nhưng Bạch tiền bối, hắn là Kim Ngọc Dung …
Bạch Như Băng nói:
– Chuyện này ta biết, chờ lát nữa ngươi nói ra chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Nhất Tu thì ta sẽ tìm hắn báo thù cho Sài tỉ tỉ trước sau đó sẽ đi tìm Hạ Hầu Nhất Tu Hạ Hầu Lam nói:
– Bạch tiền bối quả thực là tiên sư đã tạ thế nhiều năm …
Bạch Như Băng nói:
– Vậy ngươi hãy nói cho ta biết chỗ mai táng lão ta !
Hạ Hầu Lam hỏi lại:
– Bạch tiền bối định làm gì ?
Bạch Như Banh cười nhạt nói:
– Ta đi “tảo mộ” cho lão ta một chuyến để tận tình nghĩa phu thê ?
Đôi mày kiếm của Hạ Hầu Lam đột nhiên dựng ngược lên, chàng nói:
– Bạch tiền bối người xưa có câu “Một ngày phu thê là ân nghĩa trăm năm”, lại có câu:
“người chết thi trăm sự đều hết”, nếu tiên sư có chỗ nào không phải thì xin Bạch tiền bối rộng lượng bỏ qua. Tiên sư đã tạ thế nhiều năm, Bạch tiền bối sao nỡ …
Bạch Như Băng lạnh lùng quát:
– Căn bản ta không cho rằng lão ta đã chết !
Hạ Hầu Lam không nhịn được nữa chàng nói:
– Vậy Bạch tiền bối, thầy nợ trò trả có thù oán gì xin tiền bối cứ ra tay với Hạ Hầu Lam này !
Lam y lão nhân cười ha ha rồi nói:
– Hạ Hầu Lam, như thế mới giống khẩu khí của đại trượng phu, chuyện đêm nay không thể giải quyết bằng miệng lưỡi, vậy sao không để cho tay chân làm sáng tỏ chân giả và mọi chuyện ân oán thị phi ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Thất phu như thế là rơi vào tâm nguyện của ngồi rồi !
Lam y lão nhân cười ha ha rồi nói:
– Chư vị đồng đạo, nhân vật chính đang ở trước mắt, hắn đã không còn lời để biện bạch, bảo vệ võ lâm chí bảo là quan trọng, chư vị không hạ thủ thì còn đợi khi nào nữa ?
– A đi dà phật ! – Đại Bị thượng nhân niệm phật hiệu rồi nói – Hạ Hầu thí chủ hãy mau chóng giao Ngọc Thiềm Thừ ra đi, chớ để có sự hiểu lầm nữa !
Hạ Hầu Lam cười nhạt nói – Chưởng môn, nếu thu thập được Hạ Hầu Lam thì lo gì tại hạ không giao Ngọc Thiềm Thừ ra, chỉ có điều tại hạ muốn khuyến cáo các vị một câu, đêm nay Ngũ đại môn phái tất phải trả một giá khá đắt đấy !
Đại Bi thượng nhân nói:
– Ngũ đại môn phái không tiếc gì cả, thề tất phải bảo vệ bảo vật đến cùng !
Hạ Hầu Lam nói:
– Vậy thì tốt, Hạ Hầu Lam đang ở trước mắt đây, vị nào muốn bảo vật thì xin mời lên trước !
Đại Bi thượng nhân định phất tay hạ lệnh thì đột nhiên.. – Khoan đã ! – Bạch Như Băng lạnh lùng khai khẩu – Để hắn nói ra chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Nhất Tu trước đã ?
Lam y lão nhân cười hì hì, nói:
– Bạch nữ hiệp, chỉ cần bắt được Hạ Hầu Lam thì lo gì hắn không ngoan ngoãn nói ra chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Nhất Tu ? Chuyện đó xin cứ để tại hạ phụ trách !
Bạch Như Băng cười nhạt nói:
– Vậy thì tốt, chỉ có điều, tuyệt đối không thể động đến một tấc cây ngọn cỏ của La gia !
Lam y lão nhân nói:
– Chuyện này là tất nhiên, chỉ bắt Hạ Hầu Lam thôi …
Hạ Hầu Lam cười nhạt nói:
– Đừng quên là nguyên chủ của Ngọc Thiềm Thừ đang ở đây, dù ta có lấy ra thì các ngươi cũng không chạm được vào nó đâu !
Ngũ đại môn phái vừa biến sắc thì lam y lão nhân đã bật cười nói:
– Không dám phiền ngươi nhắc nhở, võ lâm đồng đạo chỉ bảo vệ bảo vật. Chỉ cần Ngọc Thiềm Thừ không rơi vào tay ma thì bất luận ai giữ cũng được, ngươi đừng mong khiêu khích ly gián …
Hạ Hầu Lam định nói nữa nhưng Thiên Nhất đạo trưởng đã lạnh lùng hừ một tiếng !
Võ Đang Thất Kiếm sau lưng lão lập tức liên thủ tiến lên, chớp mắt đã bổ đến gần Hạ Hầu Lam, mười bốn hữu thủ cùng xuất ra, tất cả đều thi triển Võ Đang tuyệt học !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Võ Đang lấy kiếm thuật làm sở trường. Sao bảy vi nỡ bỏ kiếm không dùng ?
Ảo Ảnh Thiên Ma Chưởng thuận thế vỗ ra, thế chưởng nhằm quét vào Võ Đang Thất Kiếm ! Theo đó là một loạt tiếng “Binh ! Binh ! ” vang lên, Võ Đang Thất Kiếm kêu hự hự và thối lui.
Nhưng chưa lui trở lại nguyên vị thì bọn họ đã bạt kiếm và xông lên lần thứ hai, bảy đạo kiếm quang lạnh lùng bay cuộn về phía Hạ Hầu Lam !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Thế mới phải, nghĩ tình bảy vị tu hành không dễ và cũng chỉ là người phụng mệnh hành sự nên tại hạ cho phép các vị toàn thân mà lui, nào buông tay !
Hữu thủ chụp vào thắt lưng, một đạo ngân quang như linh xà lập tức lóe lên, kiếm hoa bảy đóa nghênh tiếp thất kiếm của đối phương. Sau một loạt tiếng leng keng thì có bảy đạo kiếm quang xông thẳng lên trời rối rơi xuống các nơi trong đêm tối !
Nhìn lại Võ Đang Thất Kiếm thì người nào người nấy đều mặt xám như tro, mỗi người lui ra đứng mỗi nơi dưới thềm đại sảnh ! Hạ Hầu Lam tay cầm nhuyễn kiếm với hàn quang lạnh lùng, thân hình đứng thẳng một cách hiên ngang !
Thiên Nhất đạo nhân biến sắc lão định phái thập nhị điện chủ xông lên thì đột nhiên có tiếng phật hiệu vạch lên bầu trời đêm. Theo đó là có bốn lam y cao to từ sau lưng Đại Bi thượng nhân vượt lên, đó là Thiếu Lâm Tứ Tôn Giả, chưởng quyền mang theo kinh phong ào ạt nhằm đầu và chân Hạ Hầu Lam mà cuộn tới. Thế công uy mãnh như cuồng long xuất hải, quyền phong chưởng lực tan bia phá thạch !
Hạ Hầu Lam bật cười nói:
– Thiếu Lâm Phục Hổ Thần Quyền và Đại Bát Nhã Chưởng, ta không chiếm phần tiện nghi này đâu !
Nhuyễn kiếm chúi xuống rồi “bật” một tiếng bay cắm vào mái ngói đại sảnh, cùng lúc song chưởng đồng loạt vung ra, thế chưởng nhằm vào thân hình cao to của Tứ Tôn Giả mà vỗ tới !
“Binh ! Binh ! Binh” ba tiếng chấn động vang lên, thân hình Tứ Tôn Giả lảo đảo bay ngược ra sau, mỗi người đứng mỗi nơi nhưng trên miệng người nào cũng thổ ra một búng máu tươi, mặt vàng như nghệ nhất thời lắc lư muốn ngã !
Đại Bi thượng nhân cả kinh, lão trầm giọng quát:
– Ngộ Thiền ! Tiếp lấy !
Tay áo ông phất ra, lập tức có bốn đạo hồng quang bay về phía Tứ Tôn Giả.
Tứ Tôn Giả đưa tay bắt lấy rồi bỏ vào miệng, đoạn cả bốn người đều cúi người, nói:
– Đa tạ chưởng môn !
Sau đó bốn tăng nhân lập tức toa. thiền ngồi xuống trước đại sảnh mắt nhắm tay chấp trước ngực, nhất thời bất động !
Hạ Hầu Lam nhất kiếm đẩy lui thất đạo, song chưởng đả bại tứ tăng, thần uy lập tức chấn động toàn đương trường, võ lâm quần hùng đều biến sắc và kinh khiếp. Chàng quét mục quan nhìn khắp đương trường rồi thản nhiên nói:
– Còn vị nào đòi Ngọc Thiềm Thừ nữa ?
Trong sự yên lặng của toàn trường, đột nhiên nghe lam y lão nhân nói:
– Chư vị đồng dạo, đối với hạng ma trong ma này thì còn kiêng kỵ võ lâm đạo nghĩa gì nữa, tốt nhất là chúng ta cùng xông lên vây kích, bằng không e rằng khó thu thập được hắn !
Lúc này, Thiếu Lâm, Võ Đang đều hận thấu xương thấu cốt vị ma trong ma Hạ Hầu lam này nên tự nhiên là cùng tán đồng, thế là dưới một tiếng hiệu lệnh, quần hào lập tức động thủ.
Nhất thời đao quang kiếm ảnh đầy trời, mấy chục vị cao thủ tuyệt đỉnh cùng bổ nhào về phía Hạ Hầu Lam.
Lam y lão nhân cũng tham kiến, khóe miệng lão ta luôn nở nụ cười thâm độc bí hiểm, lão theo sau quần hào mà xông lên, hữu thủ vung ra một loạt ám khí nho nhỏ lông bò, đánh vào người Hạ Hầu Lam ! Hạ Hầu Lam vừa tung người lên thu lại nhuyễn kiếm, chàng định nghinh tiếp thế công của quần hào, nhưng thấy vậy thì bất giác chấn động tâm thần. Thân hình lập tức lao vút lên cao vượt qua luồng ám khí tẩm độc của lam y lão nhân Đang lúc thân hình chàng còn lơ lửng trên không thì mái ngói của đại sảnh nổ ầm một tiếng rồi đột nhiên vỡ ra, nhất thời ngói chạy đá bay, bụi khói mù mịt !
Hạ Hầu Lam cả kinh thất sắc, thân hình lại bốc lên cao vượt qua đám gạch ngói đất đá và may mắn thoát nạn !
Nhưng trong hàng loạt tiếng kêu thảm bên dưới, quần hào như diều đứt đây huyết nhục bay ngang, thân hình bay lên nửa chừng rồi rơi xuống tứ phía, trong chớp mắt mà huyết nhục đầy mặt đất, thi thể một nơi đầu rơi một ngả !
Những kẻ nhanh chân tránh né may mắn thoát nạn, chỉ có Đại Bi thượng nhân, Thiên Nhất đạo trưởng Võ Đang Thất kiếm còn năm, Nga My nhị lão ngộ nạn cả đôi, Hoa Sơn tứ tẩu chết một cặp, Côn Luân nhị Ông chỉ còn lại một, Tứ Tôn Giả vì ngồi một bên vận công trị thương nên không bị thương vong. Võ Đang thập nhị điện chủ cũng chỉ còn năm người. Ngoài ra, các lộ võ lâm hào kiệt chết không biết bay nhiêu mà kể !
Đột biến kinh người này khiến đương trường im lặng một hồi lâu mới định thần trở lại, Bạch Như Băng quát một tiếng rồi cùng ái nữ soái lãnh nhị vị hộ pháp xông vào trong La phủ. Tòa đại sảnh của La gia tuy bị nổ tung nhưng phòng ốc các nơi khác vẫn không hề hấn gì, nhờ ánh đèn treo khắp nơi trong La gia nên có thể trông thấy rõ ràng, bên trong tòa đại sảnh của La gia trống không, đâu có một bóng người nào !
Bạch Như Băng lại quát một tiếng rồi cùng ái nữ soái lãnh tả hữu hộ pháp lướt ra ngoài, bà chú mục nhìn Hạ Hầu Lam và hỏi:
– Hạ Hầu Lam, cha con La lão anh hùng đi đâu rồi ?
Hạ Hầu Lam đứng gần trước đại sảnh nên chàng cũng trông thấy bên trong rõ ràng, lòng chàng không khỏi ngạc nhiên kinh hãi, nghe vậy thì chàng liền nói:
– Bạch tiền bối hỏi tại hạ, tại hạ biết hỏi ai bây giờ ?
Bạch Như Băng tức đến độ run người bà nói:
– Ta hỏi ngươi rốt cuộc đây là chuyện thế nào ?
Đột nhiên nghe lam y lão nhân lạnh lùng nói:
– Còn phải hỏi nữa sao ? Đương nhiên là chuyện cấu kết trước đó của Hạ Hầu Lam và La gia. Chúng ngầm đặt thuốc nổ dưới mái ngói đại sảnh, chờ quần hào cùng xông tới thì đốt dây dẫn nổ, đây không chỉ là quăng một mẻ lưới đánh gọn võ lâm thiên hạ mà còn …
Hạ Hầu Lam lớn tiếng quát:
– Tên thất phu, ngươi chớ …
Lam y lão nhân cắt lời nói:
– Chớ cái gì, vừa rồi thuốc nổ phát tác khéo hợp với lúc thân hình ngươi đang ở trên không, La gia lại chẳng có ai thương vong, ngươi còn muốn ta nghĩ thế nào nữa ? Không lẽ thuốc nổ đó là do chư vị quần hào trước mắt đây ngầm đặt chăng ?
Nhất thời, Ha Hầu Lam thật là không còn lời biện bạch Bạch Như Băng lại quát hỏi:
– Hạ Hầu lam, ta hỏi ngươi, cha con La lão anh hùng đâu ?
Lam y lão nhân tiếp lời:
– Bạch nữ hiệp hà tất phải hỏi nhiều tất nhiên là bọn họ đã sớm trốn tránh rồi !
Bạch Như Băng hơi nhẹ nhõm, thần uy thụ lại, bà định lên tiếng thì đột nhiên …
– A di đà phật ?
Thân hình Đại Bi thượng nhân run run, lão cao giọng niệm phật hiệu rồi nói – Bây giờ ngũ đại nôn phái đã tự là không có sức bảo vệ bảo vật rồi, nhưng ngũ đại môn phái tất phải báo thù món nợ máu này. Hạ Hầu thí chủ, bọn lão nạp cáo biệt đây !
Nói đoạn lão phất tay ra hiệu rồi soái lãnh các phái may mắn thoát nạn đưa thi thể những kẻ ngộ nạn mà đi, chớp mắt đã mất tung mất tích !
Quái lạ một điều là lam y lão nhân chẳng những không thừa cơ chuồn mà còn giương mắt nhìn võ lâm quần hào đi xa rồi đột nhiên ngửa cổ cười ha ha một tràng cuồng ngạo !
Hạ Hầu Lam nhướng mày hỏi:
– Tên thất phu, ngươi cười cái gì ?
Lam y lão nhân ngừng cười và nói:
– Trong lòng ta cao hứng, không cười lẽ nào khóc ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Có gì đáng để cao hứng chứ ?
Lam y lão nhân nói:
– Từ nay về sau ngươi sẽ nếm không ít đau khổ, trốn đông tránh tây, có nhảy xuống Hoàng Hà cùng rửa không sạch, giang hồ tuy rộng lớn nhưng không có nơi dung thân, còn khó chịu hơn là chết, ta không cao hứng sao được, không cười lớn sao được ?
Trong mắt Hạ Hầu Lam lấp lánh hàn quang, chàng nói:
– Nói vậy là ngươi …
Lam y lão nhân cắt lời nói:
– Vạn sự cần phải nói từ đầu, Hạ Hầu Lam, ta hỏi ngươi nhé, ngươi nghe ai nói vị nghĩa mẫu mà ngươi chưa từng gặp mặt một lần, có một vi biểu huynh ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Là chính miệng La lão anh hùng nói cho ta biết !
Lam y lão nhân gật gật đầu lão quay sang hỏi Bạch Như Băng:
– Làm sao Bạch nữ hiệp biết vị Sài tỉ tỉ của nữ hiệp có một vi biểu huynh họ La như thế ?
Bạch Như Băng nói:
– Ta nghe người ta nói trước đây không lâu, nói rằng Hạ Hâu Lam tình cờ gặp một vị biểu huynh của sư mẫu tại Kim Lăng.
Lam y lão nhân cười ha ha rồi nói:
– Xem ra nhị vị toàn là nghe người ta nói Hạ Hầu Lam buột miệng hỏi:
– Lẽ nào có gì không đúng ?
Lam y lão nhân nói:
– Đâu chỉ có gì không đúng mà cứ như là đại sai đại lầm, theo tại hạ biết thì Sài Ngọc Hà căn bản không có vị biểu huynh họ La nào cả, ngươi sống ở Kim Lăng này cũng không ít ngày, ngươi có nghe nói có La gia nào ở phía tây thành không ?
Hạ Hầu Lam ngớ người chàng nói:
– Cố nhiên là tại hạ không nghe nhưng tại hạ có vị bằng hữu …
Lam y lão nhân cười hì hì nói:
– Ngươi muốn nói đến Tần Lục và Thiết Ngưu chăng ? – Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng hỏi:
– Ngươi cũng biết hai người đó à ?
– Đâu chỉ là biết ! – Lam y lão nhân cười cười nói – Bây giờ ta không ngại nói cho ngươi biết Tần Lục, Thiết Ngưu, Tiểu Thúy Hồng đều là người của ta.
Hạ Hầu Lam quát:
– Ngươi nói bậy, Tần Lục và Thiết Ngưu làm sao có thể là …
Lam y lão nhân thản nhiên nói:
– Lời là do ta nói, tin hay không tùy ngươi !
Hạ Hầu Lam biến sắc, chàng “hừ” một tiếng lạnh lùng rồi nói:
– Như vậy La gia này …
Lam y lão nhân cắt lời nói:
– Tự nhiên cũng là người của ta !
Nhiệt huyết cuồn cuộn dâng lên trong người Hạ Hầu Lam, chàng quát:
– Tên thất phu, ta hiểu rồi …
– Ngươi hiểu rồi à ? – Lam y lão nhân nói – Ngươi lần lượt chui vào từng chiếc tròng, bây giờ sẽ siết ngươi đến chết, dù ngươi hiểu rõ cỡ nào cũng chẳng có ích gì !
Hạ Hầu Lam vừa thẹn vừa tức, chàng nói với giọng run run:
– Tên thất phu, ám khí tẩm độc vừa rồi là do ngươi cố ý bức ta phải tung người lên không phải không ?
Lam y lão nhân gật đầu nói:
– Không sai, ngươi lại hiểu rõ một điều nữa !
Hạ Hầu Lam nói:
– Ngươi cũng thừa nhận ngươi là Kim Ngọc Dung ?
Lam y lão nhân lại gật đầu thừa nhận:
– Không sai, cũng thừa nhận ta là Đồng Thiên Hạc, Án Tử Phong …
Hạ Hầu Lam nói:
– Tên thất phu, vữa rồi là cơ hội tốt nhất để giết ta, tại sao ngươi …
Lam y lão nhân cười cười nói:
– Nếu ta muốn giết ngươi thì điều đó dễ như trở bàn tay, chỉ có điều ta không giết ngươi nhưng bây giờ ngũ đại môn phái đã ghi nhớ nợ máu vào đầu ngươi, bức ngươi phải trốn đông tránh tây, giang hồ tuy rộng lớn, song chẳng có chỗ cho ngươi dung thân. Đối với một nhân vật ngạo xưng Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma mà nói, thì há chẳng khó chịu hơn chết sao ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Sợ rằng khó có thể như ngươi tưởng tượng, chỉ cần ta bắt được ngươi bảo ngươi tự cung khai tạ tội với ngũ đại món phái thì món nợ máu này sẽ vào đầu ngươi thôi !
Lam y lão nhân lắc đầu mỉm cười nói:
– Một lát nữa đây, ngay cả chút lực trói gà ngươi ư cũng không có thì nói gì đến chuyện bắt ta ?
Hạ Hầu Lam nói:
– Ngươi chớ khoe khoang cơ trí mưu đồ …
Lam y lão nhân bật cười nói:
– Ngươi nhầm rồi, ngươi còn nhớ ngọn đèn trong Cổ Động Thiên không, trong đầu của chiếc đèn đó có trộn không ít Vô Ảnh Tán Công Tán, ngươi đã ngửi đủ rồi, và lại, nếu ta có ý hãm chết ngươi thì đâu thể chừa cho ngươi và hòa thượng đó một cửa ra ?
Hạ Hầu Lam chấn dộng tâm can chàng quát:
– Ta không tin Lam y lão nhân chậm rãi nói:
– Không tin thì chờ lát nữa ngươi vận khí thử lại xem ?
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng nói:
– Nói vậy Cuồng hòa thượng đó …
Lam y lão nhân cắt lời nói:
– Lão ta ngửi đã lâu nên dược lực cũng phát tác từ lâu rồi, hiện đã thành tù nhân trong ngục của ta !
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói:
– Tên thất phu, ngươi hại tiên sư ta thê ly tử tán, nhà tan cửa nát …
Lam y lão nhân nhăn mặt, lão nói:
– Hắn đoạt người ta yêu, hại ta đau khổ một đời, chuyện này nói thế nào đây ?
Hạ Hâu Lam sững người, chàng hỏi:
– Ngươi nói là nghĩa mẫu của ta chăng ?
Lam y lão nhân lắc đầu, nói:
– Không phải Ngọc diện của Bạch Như Băng có dị sắc, bất giác bà ta khẽ cúi đầu !
Lam y lão nhân liếc mắt nhìn qua rồi bỗng nhiên đổi giọng nói:
– Ta đã quá đau khổ rồi, không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa !
Hạ Hầu Lam nói:
– Tên thất phu, trước khi dược lực phát tác, ta còn đủ thời gian để thu thập ngươi Lam y lão nhân lắc đầu nói:
– Không kịp rồi, không tin ngươi vận khí thử xem ?
Hạ Hầu Lam không trả lời nhưng sắc diện đột nhiên đại biến !
Lam lão nhân thây vậy thì cười ha ha rồi nói:
– Cả đời này ngươi đừng mong hồi phục công lực cao tuyệt của ngươi, trừ phi uống thuốc giải độc môn của ta, nhưng ngươi tưởng là ta sẽ cho ngươi sao ?
Song mục Hạ Hầu Lam đỏ như lửa, thân hình run lên bần bật, chàng vừa định nói thì bạch Như Băng cướp lời:
– Kim Ngọc Dung, ngươi quên là còn có ta ở đây à !
Lam y lão nhân gật đầu nói:
– Bạch Như Băng, nàng có thể động đến ta, nhưng ta biết nàng tuyệt đối không dám !
Bạch Như Băng lạnh lùng nói:
– Ta không nghĩ ra bất kỳ lý do gì …
– Có đấy ! – Lam y lão nhân cắt lời nói – Vị Sài tỉ tỉ đó của nàng …
Bạch Như Băng cười nhạt nói:
– Sài tỉ tỉ của ta đã ngậm hờn tạ thế nhiều năm rồi !
Lam y lão nhân cười một cách âm hiểm lão nói:
– Bà ta ngậm hờn mà chết đã nhiều năm nhưng còn có một nam một nữ con bà ta hiện đang cao cao hứng hứng sống trên thế gian, mà tất cả đều trong tay ta !
Bạch Như Băng biến sắc, bà khẽ quát:
– Kim Ngọc Dung, ngươi dám …
Lam y lão nhân cười cười, nói:
– Khi ta đến đây ta đã có dặn dò sau canh năm nếu ta không trở về thì cứ việc khai dao đối với một nam một nữ của Sài Ngọc Hà, nàng thấy ta dám hay không dám ?
Bạch Như Băng lại biến sắc bà nói:
– Ta có thể bắt ngươi trao đổi …
Lam y lão nhân nói:
– Nàng có biết hiện tại bọn chúng ở đâu không ?
– Ta có thể hỏi ngơi !
– Nàng cho rằng ta sẽ nói sao ?
– Ta cho rằng ngươi cũng phải sợ chết !
– Thế gian xưa nay ai lại không chết ? Chỉ sớm muộn mà thôi, tâm nguyện của ta đã mãn, thù hận đã tiêu, chết thì có sao nào ? Vả lại, có hai con của Sài Ngọc Hà cùng chết thì Kim Ngọc Dung ta cũng không đến nỗi phải cô đơn !
Thần sắc trên mặt Bạch Như Băng liên tục biến đổi, nhất thời bà trầm mặc không nói gì !
Lam y lão nhân lại cười rồi nói:
– Bạch nữ hiệp, ta giữ lời hứa giao Hạ Hầu Lam cho nàng đấy, nàng hãy mau đưa hắn đi tìm Hạ Hầu Nhất Tu thôi. Nhưng ta hy vọng, xong việc nàng sẽ không giết hắn, để hắn nếm mùi đau khổ của cái sự đi không đường, ở không chốn. Sau cùng, ta khuyên nàng chớ đi theo ta, nếu không ta cứ lòng vòng tứ phía chẳng chịu về, một khi quá canh năm thì kẻ hối hận là nàng đấy ! Lời đã tận xin cáo biệt ?
Nói đoạn lão phất tay rồi tung người phi đi như bay !
Hạ Hầu Lam không động đậy và cũng không khai khẩu, chàng đứng đó trơ trơ như pho tượng, hai mắt đỏ rực, môi rớm máu, thần thái vô cùng kinh người !
Đột nhiên Bạch Như Băng tung người lướt tới xuất chỉ điểm huyệt Hạ Hầu Lam, đoạn bà kéo Bạch Tố Trinh phi thân mà đi Hiên Viên Cực cắp lấy Hạ Hầu Lam rồi cùng Lãnh Thiên Trì theo sát phía sau ! Chớp mắt đã mất hút tung tích vào màn đêm bao la ! Và cũng trong chớp mắt, La gia trở nên yên tĩnh cực kỳ dưới ánh trăng lờ mờ lạnh lẽo !