Thanh Sơn Ẩm Ướt

Chương 29


Đọc truyện Thanh Sơn Ẩm Ướt – Chương 29

Tiểu Hương bê đồ tráng miệng và tổ yến gõ cửa rồi mới đi vào, thấy nàng đứng đối diện cửa sổ vẽ tranh. Nàng ta rón rén đem khay đặt lên cái bàn gần nàng, nói: “Phu nhân, Tư lệnh vừa gọi điện thoại bảo chị hãy thay quần áo, ngài ấy sẽ về đón.” Nàng đang cầm bút vẽ, nghe xong lời Tiểu Hương thì hơi khựng lại, khẽ cau mày ngước lên… Ngoài cửa sổ nắng đã nhạt dần.

Từ sáng tới giờ nàng vẫn đứng đây đắm mình vẽ tranh, tâm trạng hôm qua đã nguôi ngoai phần nào. Ngày ấy đồng ý cùng hắn lên tàu xuôi Nam là quyết định của nàng. Bên cạnh hắn có Lam Thủy Tiệp cũng chẳng phải việc mới biết hôm qua. Sau khi đến Nam bộ, mỗi ngày hắn quấn quít bên cạnh khiến nàng sinh ảo giác. Đôi khi nàng cứ ngỡ cuộc sống như lúc trước, hắn chỉ có nàng và nàng chỉ có hắn. Rồi chiến tranh bắt đầu với những thất bại và bế tắc làm lòng nàng thường xuyên bất an, hằng ngày bất giác nghĩ về hắn. Đêm đó thấy bóng dáng cô đơn mất mát của hắn ngồi trong thư phòng, càng khiến lòng nàng dâng sợ hãi.

Đúng vậy, lòng nàng luôn âm ỉ nỗi sợ hãi. Chiến sự ngày càng gấp rút, nàng nghe cách chị dâu nói chuyện trong điện thoại mà vẫn cảm nhận được. Xưa nay chị dâu không bao giờ quan tâm đến quân cơ, thế mà hôm nay trong điện thoại chị dâu lờ mờ tiết lộ anh cả có ý định đứa đám trẻ ra nước ngoài. Anh em bao nhiêu năm qua, nàng lập tức thấu hiểu tình hình chiến đấu cam go hơn so với trí tưởng tượng của nàng.

Nếu chỗ anh cả chỉ có thể tạm thời cầm cự, vậy trước giờ Nam bộ luôn yếu kém hơn miền Bắc thì sao? Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, nàng chẳng dám nghĩ sâu. Lòng nàng lo lắng không thể giải thích… Nàng hận hắn, hận chết hắn… Nhưng nếu hắn… nếu hắn… Nàng cảm thấy toàn thân lạnh toát, ra sức lắc đầu chấm dứt khả năng ấy.

Nàng tưởng hắn sẽ không về biệt thự. Hôm qua Lam Thủy Tiệp nói tối nay phủ Tư lệnh có bữa dạ tiệc từ thiện, hắn là Tư lệnh Nam bộ nhất định phải góp mặt. Nhưng hắn gọi điện thoại tới muốn đón nàng, đừng nói hắn muốn đưa nàng đi dự tiệc?

Không, nàng tuyệt đối không tham dự. Rất nhiều năm trước khi mối quan hệ vợ chồng anh cả rơi vào lãnh đạm, anh cả bên ngoài có tình nhân. Rồi lần nọ anh cả dắt Hoa tiểu thư tham dự tiệc tùng giáp mặt chị dâu, khiến bao nhiêu người đàm tiếu cười chê. Nàng tuyệt đối sẽ không dẫm vào lối mòn đó!

Nàng phiền não ngồi xuống vẽ thêm vài nét bút, nhìn trái ngắm phải mà vẫn không hài lòng. Nàng đứng dậy miễn cưỡng nói: “Chờ Tư lệnh về cô hãy nói tôi vẽ tranh quá lâu, mệt mỏi đi ngủ rồi.”

Nàng về phòng tắm rửa sạch sẽ, quấn mái tóc ướt ra ngồi trên sofa từ từ lau khô. Hắn đẩy cửa đi vào thì bắt gặp cảnh tượng ấy. Thực ra đấy chỉ là hình ảnh rất bình thường, nhưng lọt vào mắt hắn lại đẹp tuyệt vời. Trái tim hắn hệt như có thứ gì đó ủi lên, ấm áp thoải mái.

Hắn kéo nhẹ chiếc khăn trên tay nàng, muốn giúp nàng chà lau. Nàng dùng sức nắm chặt không chịu thả, ai mượn hắn xen vào việc của người khác? Xem ra nàng còn tức giận nhưng lòng hắn vô cùng vui mừng, mỉm cười nói: “Sức của em như gà con mổ thóc, sao so với anh được? Em tỉnh lại đi…”


Luận về sức mạnh, sao nàng có thể chống lại hắn…? Người này ngoại trừ ức hiếp nàng, thì còn biết làm gì? Nàng giận sôi gan, bấy giờ mới quay đầu lườm hắn một cái, ánh mắt trong veo long lanh. Hắn thích làm thế này thì cứ làm thế nấy. Nàng thả chiếc khăn mặt trên tay, hắn bắt được như mong đợi, rồi ngồi kề sát giúp nàng lau kĩ. Tóc nàng đen mun, từng sợi tỏa ra hương thơm ngan ngát.

Ánh chiều tà vàng vọt từ cửa sổ bằng kính rọi vào bóng hai người. Bầu không khí thoang thoảng hương hoa mai sâu kín quấn quanh bên chóp mũi.

Không biết qua bao lâu, hắn mới ngừng lại. Hắn đưa hai tay ôm nàng, cằm dưới đặt trên mái tóc nàng, nhẹ nhàng thì thầm: “Em mệt thì nằm ngủ đi nhé!” Chỉ cần nàng ở bên cạnh là được, hắn khẽ thở dài một hơi thỏa mãn. Nàng kinh ngạc mở mắt, chẳng phải hắn đặc biệt về đây đón nàng ư? Sao tự dưng thay đổi ý định nhanh đến vậy? Nàng cũng không đáp lời, có lẽ do vẽ tranh cả ngày nên nàng thật mệt mỏi. Mí mắt nàng ngày càng nặng, rồi dựa vào lồng ngực hắn thiếp đi.

Trong ánh sáng nhá nhem bỗng có người bên ngoài gõ nhẹ cửa, rồi gọi: “Thưa Tư lệnh, đã trễ rồi.” Hắn im lặng bế nàng chầm chậm đặt lên giường, động tác rất nhẹ nhàng như thể đang ôm một báu vật vô giá. Nàng thoải mái trở mình, đầu đặt trên gối cọ cọ vài cái giống con mèo nhỏ khiến người ta yêu thương.

Hắn biết bữa dạ tiệc không thể trì hoãn và hắn không thể đến trễ. Nhưng nhìn nàng thế này khiến hắn chẳng muốn rời đi, như thể ngắm nàng cũng là niềm hạnh phúc. Hắn định mang nàng đi dự tiệc, nhưng lại không nỡ để nàng chịu thiệt thòi, cũng chẳng muốn nàng tới nơi dễ gợi nhớ những chuyện đau thương giữa hai người.

Hắn thực sự muốn mau chóng chấm dứt chiến tranh, hắn có thể sớm kết thúc với Lam Thủy Tiệp… Nghĩ tới chiến sự, trái tim hắn bỗng trầm xuống… Hắn đã sắp đặt xong xuôi, vài ngày nữa sẽ đưa mẹ con chị dâu rời đi. Dù quân đội nước A đang tạm thời nghĩ ngơi, và có thể Thanh Đức sắp bước vào một cuộc chiến khó tránh khỏi… Rồi hắn buộc phải đưa Tĩnh Kỳ rời khỏi… Chiều nay Hách Liên Tĩnh Phong tự mình gọi điện tới, truyền đạt rõ ý định… Nhưng hắn không nỡ xa nàng, thầm hi vọng nàng có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn… Dù lí trí hắn biết, nhất định trước khi mở cuộc tấn công phải tiễn nàng ra đi…

Lý Giới Tái đứng trên hành lang xem đồng hồ liên tục, y định chạy tới gõ cửa, thì thấy Đoàn Húc Lỗi đi ra nhìn y nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hắn đứng trước cửa thư phòng dặn Lý Giới Tái: “Anh đi mời cô ấy tới đây.” Lý Giới Tái không cần hỏi nhiều, y tự biết chữ ‘cô ấy’ trong miệng hắn là Lam Thủy Tiệp, nên chỉ đáp ‘vâng’ rồi khom người lui ra. Bữa tiệc vẫn đang tưng bừng, tiếng nhạc ồn ào trong đại sảnh văng vẳng vang lên. Lần gây gũy này rất thuận lợi, mọi người đều hiểu rõ tình hình trước mắt của Nam bộ. Nếu Nam bộ bị nước A chiếm lĩnh thì toàn dân mất hết những ngày sống an lành, có thể phải làm nô lệ, xa hơn nữa là gia sản cũng vào tay kẻ khác. Vì vậy ai nấy đều mạnh dạn quyên tiền quyên vật ủng hộ cho hắn và quân đội.


Lam Thủy Tiệp đẩy cửa bước vào, trên người mặc bộ sườn xám bằng gấm màu đen, xinh đẹp lộng lẫy. Nàng nhíu hàng chân mày nhìn hắn mỉm cười tươi tắn như đóa anh đào: “Hôm nay được Đoàn tư lệnh nhớ tới người vợ này, thật hiếm có, thật khó khăn.” Nàng vừa nói vừa duyên dáng ngồi xuống sofa.

Hắn quay lại nhưng không muốn tranh cãi những điều vô nghĩa với nàng, mà đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua cô đã nói gì với cô ấy?”

Lam Thủy Tiệp thấy lòng mình đau nhói, như thể có ai dùng kim đâm vào. Nàng cười càng thêm rạng rỡ: “Sao anh không hỏi chị ta? Hỏi tôi làm quái gì? Từ trước tới giờ trong mắt Đoàn tư lệnh tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hôm nay tôi còn tưởng chuyện quan trọng gì, té ra là vì chị ta hả?” Giọng nàng chùn xuống lạnh lẽo: “Xin lỗi, tha thứ cho tôi không thể trả lời.” Rồi ngay lập tức nàng nở nụ cười đầy bí ẩn: “Có lẽ anh nên chờ lát nữa tôi xuống dưới công bố.”

Hắn lặng yên nhìn nàng, hỏi: “Cô muốn tuyên bố điều gì?” Nàng vẫn cười nhưng im thin thít, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.

Hắn ngoái đầu nhìn thứ gì đó trên bàn làm việc. Hồi lâu sau, giọng hắn đã nhẹ nhàng hơn: “Tôi và cô lấy nhau mấy năm nay, mọi lỗi lầm đều do tôi. Không liên quan gì đến cô ấy cả, cô đừng nên trút giận lên người cô ấy…”

Không biết vì sao khi thấy hắn dùng cách nói chuyện này, lòng Lam Thủy Tiệp lại dâng một nỗi sầu bi ai. Từ đó tới giờ hắn luôn lãnh đạm, đối với nàng luôn thờ ơ. Sao hôm nay lại nói những lời này… Lam Thủy Tiệp xiết chặt nắm tay mình, trong mắt mang đầy thù hận.

Hắn tiếp tục nói: “Hiện nay tình hình hết sức căng thẳng, trận này là trận chiến liều chết. Tôi đã sắp xếp đưa chị dâu và Tiểu An qua Mỹ. Ở đây có vài tấm vé tàu, cô hãy thu dọn ít hành lý đưa người nhà mẹ cô cùng xuất ngoại đi…” Đó là điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng. Mấy năm kết tóc se tơ, dẫu hữu danh vô thực nhưng hắn cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Nếu Lam Thủy Tiệp đừng gặp hắn, có lẽ nàng đã sớm tìm được người mình yêu.

Sắc mặt Lam Thủy Tiệp tái nhợt, trong mắt đầy bất ngờ: “Vì sao?” Nàng chưa từng nghĩ hắn sẽ dọn sẵn đường vì mình. Hắn im lìm đưa vé tàu và tấm chi phiếu ngân hàng đặt vào tay nàng, nói: “Ở đây có mấy chục ngàn gởi trong nhà băng của Mỹ, cô hãy cầm lấy.” Hắn đã đem số vàng mà anh trai và cha để lại bán sạch, một phần dành cho mẹ con chị dâu và Lam Thủy Tiệp, phần còn lại dùng làm dụng phí cho quân đội.


Lam Thủy Tiệp thấy mắt mình càng lúc càng cay, nàng hít sâu một hơi ngăn thứ gì gió trong hốc mắt đừng rơi xuống, yên lặng nhìn hắn hỏi: “Đoàn Húc Lỗi, vì sao? Chẳng lẽ anh không hận tôi ư? Tôi… tôi… tôi…”

Dường như hắn biết nàng muốn nói gì đó, từ từ cắt ngang: “Bỏ đi, đừng nói gì cả.”

Lam Thủy Tiệp nắm chặt tay, lạnh lùng thốt: “Anh đừng tưởng làm như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh. Tôi nói cho anh biết, Đoàn Húc Lỗi, tôi hận anh. Cuộc đời tôi bị hủy hoại bởi vì anh…”

Hắn gật đầu nhìn nàng, nói nghiêm túc: “Tôi biết, là tôi có lỗi với cô. Hôm nay tôi muốn nói một câu, thật xin lỗi.” Năm xưa hắn không nên vì muốn quên Tĩnh Kỳ mà lợi dụng nàng kết hôn với hắn. Lúc ấy hắn ngỡ mình sẽ lãng quên, sẽ vượt qua…

Lam Thủy Tiệp vẫn nhìn hắn bất động, trong mắt vừa hoảng hốt vừa đau khổ. Nàng biết trận đánh này lành ít dữ nhiều.

Hắn không nói gì thêm, chuẩn bị xuống lầu. Nàng nhìn hắn lướt ngang qua người mình, từng bước rời xa. Thâm tâm nàng tường tận, có lẽ lần chia tay này chính là vĩnh biệt.

Tay hắn vừa sờ tới nắm cửa, thì nghe tiếng Lam Thủy Tiệp từ đằng sau truyền tới: “Tôi nói với chị ta, tôi mang thai con của anh.”

Hắn quay phắt lại, hỏi: “Cô nói cái gì?” Chuyện này không thể nào xảy ra!

Nét mặt Lam Thủy Tiệp vừa đau thương vừa buồn bã. Nàng nhắm mắt lại, gằn từng chữ: “Đoàn Húc Lỗi, tôi thật sự rất hận anh. Nếu anh không yêu tôi, cần gì phải cưới tôi? Anh không yêu tôi cũng được, nhưng anh cưới tôi rồi thì sao ngay cả chạm vào tôi một chút cũng không làm? Tôi – Lam Thủy Tiệp trông khó coi lắm sao? Vợ chồng người ta thiếu tình yêu vẫn có thể gần gũi, vì sao anh lại không thể? Tôi hận anh, nên tôi muốn trả thù…”


Hắn đứng đó, trên mặt không biết có biểu hiện gì. Nàng lại nói tiếp: “Anh biết không? Tôi vốn định dùng bữa tiệc hôm nay thông báo với mọi người, tôi có con với anh. Cho dù anh chưa từng chạm qua tôi, cho dù anh không thừa nhận, thì ai đủ khả năng để chứng minh…?”

Giọng hắn trầm lắng vang lên: “Sao phải lấy con cái ra làm công cụ trả thù? Cô biết không? Rất nhiều người hy vọng có một đứa con nhưng không thể được. Bao nhiêu năm qua Chu Thế Đào vẫn chưa kết hôn, có lẽ anh ta vẫn còn chờ cô.” Giống như hắn mong mỏi có một đứa con với Tĩnh Kỳ, nhưng vì hắn lỗi lầm mà đành vuột mất. Những năm gần đây mỗi khi nhớ tới chuyện đó, hắn đều hận chính mình… Hắn đã ngoài ba mươi tuổi, kế tiếp lại xảy ra chiến tranh. Hắn bật cười khổ sở, e rằng cuộc đời này không thể có điều xa xỉ ấy.

Nàng ngỡ ngàng ngước lên, hắn biết, hắn luôn biết chuyện giữa nàng và anh họ. Ánh mắt hắn lộ vẻ hiểu rõ, xoay qua chúc phúc nàng: “Hãy trân trọng anh ta! Có một số người, một số việc chỉ có thể gặp mà không thể cầu.” Tựa như hắn gặp được Tĩnh Kỳ là do trời già ban ân.

Nàng thấy chóp mũi mình cay xè, hốc mắt không thể kìm nổi những giọt lệ chảy xuống. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hỏi: “Đoàn Húc Lỗi, anh có từng thích tôi không?” Yêu – nàng đã không còn mơ tưởng, nhưng lòng nàng vẫn mang chút hy vọng.

Hắn không trả lời mà chỉ trầm mặc. Nàng không cam lòng, hỏi tiếp: “Một chút cũng không có ư?” Bầu không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng cảm thấy cả hơi thở cũng thành chuyện xa xỉ.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng của hắn mới chậm rãi vang lên: “Tôi xin lỗi!” Nếu tình cảm có thể do con người điều khiển thì tốt quá. Điều hắn có thể nói chỉ là một câu xin lỗi.

Trái tim nàng như rơi vào đáy vực, đau đến cả mạch máu cũng rít gào, nhưng cuối cùng nàng cũng đã biết đáp án. Nàng ngước lên, chỉ vài giây sau nàng đã nở được nụ cười: “Đoàn Húc Lỗi, tạm biệt!”

Hắn nhìn nàng thản nhiên mỉm cười, nụ cười như lần đầu gặp gỡ, bình thường mà cao quý. Trong thoáng chốc, đôi mắt nàng như bị vật gì rơi trúng, luôn đau nhức tới tận bây giờ. Hắn nói nhẹ nhàng và xa cách: “Tạm biệt.”

Cánh cửa phòng khép lại, nàng nhắm mắt để mặc những giọt lệ tuôn trào. Tại sao hắn phải dọn đường vì nàng và gia đình nàng? Chẳng thà hắn đừng làm gì cả, cứ tống khứ nàng đi. Như vậy nàng mới có thể tranh cãi, mới có thể khiến hắn sống dằn vặt, cũng để suốt đời nàng hận hắn. Nhưng hắn làm ngược lại… Mọi hành động của nàng đến anh cả cũng cảnh báo nên cẩn thận, gặp người khác thì mười cái mạng của nàng đã sớm lìa dương gian. Hắn đến cùng là rộng lượng hay là tàn nhẫn với nàng? Chính nàng cũng chẳng phân biệt rõ, nàng chỉ thấy lòng mình chua xót vô bờ, ngoại trừ rơi lệ, nàng không biết làm gì hơn.

Tạm biệt, với hắn và với nàng đồng nghĩa là vĩnh biệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.