Thanh Sơn Ẩm Ướt

Chương 12


Đọc truyện Thanh Sơn Ẩm Ướt – Chương 12

Thẩm Nhiễm Thanh nhìn sắc mặt của Đoàn Húc Lỗi rồi quay sang liếc Đoàn Húc Nhân, nàng ta khẽ nhướng chân mày, vẻ đang hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đoàn Húc Nhân nhìn nàng ta lắc đầu, ý bảo đừng hỏi nhiều.

Xế chiều nàng ta tới cửa hàng nhập khẩu rồi ghé vào tiệm làm tóc, vừa về tới nhà thì cứ như mọi thứ trên đời đều biến đổi. Sau đó nghe Tiểu Hương với đám kẻ hầu người hạ kể lại, Tam thiếu gia và tiểu thư Tĩnh Kỳ cãi nhau rất căng, đến mức Tam thiếu gia đã nổ súng. Nàng ta sững sờ đánh rơi luôn cây son ngoại nhập xuống đất, khiến nó gãy nát dính đỏ hồng trên thảm như hạnh hoa sau cơn mưa.

Sao họ có thể cãi nhau đến độ Húc Lỗi phải nổ súng? Nàng ta gả vào Đoàn gia hơn mười năm nay, lúc đó Húc Lỗi mới ngấp nghé mười hai tuổi, mắt ngọc mày ngài, hiểu biết lễ phép. Mỗi lần hắn thấy nàng ta thì cứ một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu. Nàng ta và Húc Nhân đi xem kịch, đi du lịch, thậm chí cả tiệc tùng cũng thích dắt hắn theo. Vì vậy rất rõ xưa nay hắn luôn khiêm tốn lễ độ, chưa khi nào thấy hắn nổi giận như thế!

Huống chi từ khi tiểu thư Tĩnh Kỳ vào phủ, có lần nàng ta vô tình thấy Húc Lỗi rót trà cho tiểu thư Tĩnh Kỳ, có lẽ do trà còn nóng nên hắn đẩy lên môi thổi nguội rồi nếm thử một hớp mới đưa tới cho cô nàng. Hắn yêu thương nuông chiều như vậy, nên có lần nàng ta bàn tán với Song Bảo chuyện của hắn với vẻ thích thú: “Không ngờ chú ba đa tình hơn Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, còn biết yêu thương người khác! Ai nghĩ ra chú ấy và anh trai mình được tắm nước quân đội mà lớn lên chứ?” Hơn nữa tính tình tiểu thư Tĩnh Kỳ rất hiền dịu, luôn cười nhẹ nhàng, chợt gần chợt xa, làm sao chọc giận được hắn?

Trên bàn cơm hoàn toàn trầm mặc. Nàng ta ngoái đầu thấy Tiểu Hương bưng mâm cơm còn y thinh xuống. Nàng ta ngoắc tay ra hiệu bê tới, nàng ta đứng dậy thì thấy các món ăn còn nguyên chưa chạm đũa. Nàng ta hỏi: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ không ăn gì sao?” Tiểu Hương gật đầu. Nàng ta quay sang liếc Húc Lỗi một cái, hắn dường như chẳng nghe, cứ cắm cúi ăn cơm. Xem ra hai người đang giận dỗi.

Nàng ta xoay qua căn dặn: “Kêu nhà bếp nấu chút cháo đi.”

Tiếng Đoàn Húc Lỗi lạnh lẽo vang lên: “Cô ta không ăn thì dẹp. Gì vậy chứ? Trong phủ có nhiều người rảnh rang lắm sao? Vậy cho nghỉ vài tên đi!” Tiểu Hương chỉ biết đưa mắt nhìn nàng ta. Thẩm Nhiễm Thanh gật gật đầu ý bảo cứ lui xuống nấu cháo.

Về phòng, nàng ta vẫn không hiểu: “Rốt cuộc chú ba và tiểu thư Tĩnh Kỳ làm sao vậy?”

Đoàn Húc Nhân vừa thay quân phục vừa nói: “Chuyện của họ em đừng xen vào. Chú ba muốn làm sao thì cứ làm như vậy, chú ấy có chừng mực.”

Nàng ta quay người đánh thử cây son mới mua, màu đỏ tươi và mộng ướt: “Sao vậy nhỉ? Mấy hôm trước em thấy chú ba dính như sơn với cô ấy, còn tưởng cô tiểu thư Tĩnh Kỳ này sẽ thành chị em bạn dâu với em nữa.”

Đoàn Húc Nhân thấy nàng ta bốc đồng níu kéo thì đến gần giảng giải: “Em có biết tiểu thư Tĩnh Kỳ là ai không?” Nàng ta ngoái đầu khó hiểu. Đoàn Húc Nhân ghé sát tai nàng ta thì thầm: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ là em gái của Hách Liên Tĩnh Phong ở miền Bắc. Hách Liên gia có đông anh em, nhưng anh ta chỉ có một đứa em sinh ra cùng một mẹ.”

Tay nàng ta bất giác buông thỏng, cây son môi của Pháp mới mua rớt ‘lạch cạch’ xuống mặt thảm, gãy thành vài khúc. Nàng ta ngỡ ngàng hỏi: “Anh nói gì? Đấy là sự thật à?” Hèn nào trước giờ cung cách ứng xử của cô nàng rất đúng mực. Lần đó nàng ta đeo một bộ trang sức bằng kim cương, tất nhiên ai cũng bâu lại ngắm nghía. Cô nàng nhìn mấy lần, cười nhẹ bảo: “Viên kim cương hồng lớn như vậy, bên trong không chứa tạp chất, rất hiếm!” Cô nàng rành mặt hàng hơn cả mấy vị phu nhân tướng lĩnh khác. Nàng ta còn từng nói thầm với Song Bảo: “Chắc cô ấy sinh ra từ nhà giàu, hoặc đã sống trong cảnh giàu sang.”

Đoàn Húc Nhân thở dài, chầm chậm đem mọi chuyện quá khứ kể với nàng ta: “Không thể giả được! Hồi đó bọn họ thành thân với nhau, chẳng qua là kế hoạch thích ứng tạm thời. Sau khi chú ba trở về, anh thấy chú ấy đã quên lãng. Ai ngờ chú ấy sai người bắt cô ta tới… Chuyện này cần phải giữ bí mật, nếu truyền ra ngoài e rằng hai bên sẽ khai chiến.”

Nàng ta liếc thoáng qua hướng phòng của lão phu nhân, hỏi: “Vậy lão phu nhân biết chưa?”


Đoàn Húc Nhân đáp: “Trước mắt lão phu nhân chưa biết, nhất định phải gạt. Em biết tính tình của bà ấy rồi đó.”

Không biết vì sao thâm tâm Thẩm Nhiễm Thanh lại thương xót cô nàng. Xem cách thường ngày của cô nàng đối với Húc Lỗi, sóng mắt long lanh, nụ cười nhẹ nhàng, chắc cũng có chút tình cảm. Nghĩ tới đó nàng ta thở dài thườn thượt. Trong Đoàn phủ, dù lão phu nhân đã quy ẩn phía sau, nhưng thực tế có rất nhiều việc vẫn cần sự gật đầu của bà. Ân oán giữa Hách Liên gia và Đoàn gia đã kết mấy mươi năm, Đoàn gia luôn ghi nhớ điều này không thể nào quên. Năm xưa khi bốn miền tranh đoạt địa bàn, Hách Liên gia từng một lần nhún nhường muốn xoa dịu quan hệ với Đoàn gia, nhưng lúc đó Đoàn đại soái và lão phu nhân từ chối. Tạm thời tới giờ hai miền Nam – Bắc vẫn trong tình trạng đối đầu, dù chú ba có cầu xin lão phu nhân ra sao, cũng tuyệt đối vô ích.

Không ngờ lão phu nhân lại nhanh chóng đến vậy, mới vài ngày đã tới tìm nàng ta. Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi xuống tán gẫu.

Sở Bích Trúc cho đám kẻ hầu người hạ lui ra, nói: “Hôm nay mẹ gọi con tới chủ yếu bàn chuyện cậu em thứ ba của con. Năm nay nó đã lớn, hồi xưa Húc Nhân tuổi này thì đã có Tiểu Thuận biết chạy. Dù rằng con cháu tự có phúc của con cháu, nhưng mẹ cũng chẳng chờ được đến lúc già khọm mới thấy nó lấy vợ, sinh con.”

Thẩm Nhiễm Thanh nghiền ngẫm ý của bà ta, rồi mỉm cười hỏi: “Mẹ có ý gì ạ?”

Sở Bích Trúc im lặng một hồi mới nói: “Theo mẹ thì tiểu thư Tĩnh Kỳ này cũng không xong, chưa cưới xin mà hai đứa đã động dao động súng, mai mốt lấy nhau rồi phải làm sao? Còn nữa, thân nhân của vị tiểu thư Tĩnh Kỳ này cứ lấp lửng, mẹ hỏi thằng ba mà nó toàn nói loanh quanh khiến bà lão như mẹ rối tinh, chắc gia thế cũng không xứng lắm. Mẹ thấy tiểu thư nhà Lam gia vẫn đẹp đôi với thằng ba nhà chúng ta hơn.”

Lam gia là nhà có thế lực ở Nam bộ, năm đó ủng hộ Đoàn Húc Đức. Tuy nay Đoàn Húc Đức đã ra nước ngoài, nhưng vẫn có tiếng nói nhất định trong quân đội, mà Lam gia là thế lực lớn nhất. Nếu chú ba cùng Lam Thủy Tiệp của Lam gia thành thân, thì thế lực ít ỏi còn sót lại của chú hai trên cơ bản không đủ sức gây họa. Đó là điều thứ nhất, điều thứ hai là từ nay về sau hắn và vị tiểu thư Hách Liên gia sẽ đoạn tuyệt quan hệ.

Thẩm Nhiễm Thanh đương nhiên hiểu mối quan hệ lợi ích này, mỉm cười nói: “Chuyện này mẹ và con lo nghĩ cũng vô ích, quan trọng nên hỏi ý kiến chú ba. Với tính cách của chú ấy, nếu chú ấy không đồng ý thì chúng ta có kề dao vào cổ thì chú ấy vẫn chối từ.”

Sở Bích Trúc gật gù, nói: “Mẹ cũng nghĩ vậy nên mới tới tìm con. Hay tối nay chúng ta mời tiểu thư Lam gia tới phủ dùng cơm đi?” Xem ra lão phu nhân đã quyết định rồi, nàng cũng không tiện nhiều lời: “Vâng ạ! Để lát nữa con gọi điện thoại tới Lam phủ.”

Lam tiểu thư ngồi đó, mặc bộ sườn xám màu xanh thẫm bó sát với kiểu cổ áo rất được thịnh hành, chính giữa khoét hình giọt nước nhỏ để lộ mảnh da thịt trắng nõn. Nàng ta nở nụ cười trông rất xinh đẹp, vừa thấy Sở Bích Trúc, nàng ta đã vội vàng đứng dậy nói: “Chào lão phu nhân.”

Sở Bích Trúc cầm lấy tay nàng ta, ngắm nghía chốc lát mới nói cường điệu: “Rốt cuộc non nước Thanh Đức chúng ta hài hòa mới sinh ra một mỹ nhân như Lam tiểu thư.”

Lam Thủy Tiệp cười, đáp: “Cảm ơn lão phu nhân khích lệ, hồi bà nội cháu còn sống thường xuyên nhắc tới vẻ tao nhã tuyệt vời của lão phu nhân. Nếu Thủy Tiệp có thể bằng một nửa phong thái năm xưa của lão phu nhân, thì cháu đủ hài lòng.”

Lúc Sở Bích Trúc còn trẻ quả thực xinh đẹp như hoa, hơn nữa dòng dõi hiển hách, rất nhiều con cháu những gia đình danh giá theo đuổi, hồi đó người tới cầu hôn bà đông đến gãy cửa tuyệt đối không dóc phét. Dù đã là dĩ vãng, nhưng giờ được thốt từ lời êm ái của Lam Thủy Tiệp, khiến thật bà ta hưởng thụ. Sở Bích Trúc cười, nói: “Cái miệng của cháu cứ ngọt như mật.”

Sở Bích Trúc ngồi xuống, mỉm cười nói: “Hôm nay ngày đầu tiên gặp mặt, bác không có lễ vật gì, đây là chiếc vòng ngọc thường ngày bác thích nhất. Nếu cháu không chê, hãy nhận lấy chút lòng thành của bà già này.” Bà ta vừa nói vừa tháo chiếc vòng trên tay ra.


Thẩm Nhiễm Thanh vừa nhìn đã biết lão phu nhân rất ưng ý vị tiểu thư nhà Lam gia. Thấy Lam Thủy Tiệp khiêm nhường khước từ, nàng ta cười khuyên nhủ: “Lam tiểu thư hãy nhận nó đi. Hiếm có dịp lão phu nhân gặp người hợp ý, đây chính là có thể gặp mà không thể cầu.” Bấy giờ Lam Thủy Tiệp mới thôi từ chối, để mặc Sở Bích Trúc cầm tay đeo vòng ngọc vào. Độ tinh khiết của chiếc vòng vô cùng xuất sắc, cách xa mà vẫn thấy vân xanh, càng tôn thêm cổ tay trắng ngần của nàng ta.

Sở Bích Trúc hài lòng gật đầu, nói: “Cháu rãnh rỗi hãy tới phủ chơi, coi Nhiễm Thanh đánh bài, xem kịch, thuận tiện giúp bà già này giải sầu luôn.”

Lam Thủy Tiệp cười duyên dáng, đáp: “Vậy mỗi ngày cháu sẽ tới đây, mai mốt lão phu nhân đừng chê cháu phiền mà đuổi đi nhé.” Giọng nói ấy vừa ngọt vừa mềm, rất dễ lấy cảm tình. Lòng Thẩm Nhiễm Thanh bỗng thở dài, Lam tiểu thư mánh khóe giao tiếp cao cơ như thế, ở mặt này thậm chí tiểu thư Tĩnh Kỳ một phần năm cũng không tới.

Đang nói chuyện bỗng có tiếng động cơ ầm ĩ ngoài sân. Sở Bích Trúc mỉm cười liếc Lam Thủy Tiệp một cái, nói: “Mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.”

Đoàn Húc Lỗi mặc bộ quân phục đi vào. Vạt nắng buổi trưa mỏng manh xoẹt qua khuôn mặt hắn, tạo thành một chấm tròn mát lạnh. Hắn ngạc nhiên khi hôm nay mẹ ở trước nhà, đảo mắt qua thì thấy Lam Thủy Tiệp. Hắn cởi mũ xuống, lịch sự nói: “Chào mẹ, chào chị dâu. Hôm nay Lam tiểu thư đến chơi à?”

Sở Bích Trúc cười mắng: “Gặp mặt hoài mà cứ một Lam tiểu thư, hai Lam tiểu thư, còn trẻ trung thì gọi nhau bằng tên là được. Thủy Tiệp, cháu nói có đúng không?” Mặt Lam Thủy Tiệp bỗng đỏ ửng, dường như hơi thẹn thùng, nhưng nàng ta nhẹ nhàng gật đầu rất đồng tình với ý kiến của Sở Bích Trúc.

Đoàn Húc Lỗi chỉ cười khách sáo: “Lam tiểu thư ngồi chơi nhé, tôi có việc xin đi trước.” Làm sao hắn không hiểu tâm tư của mẹ?

Sở Bích Trúc nói: “Con giải quyết mau rồi xuống ngồi chơi với Thủy Tiệp.” Hắn trả lời ‘vâng’ rồi xoay gót ra khỏi sảnh, đi lên lầu. Tới hành lang, hắn theo thói quen bước về phía phòng mình. Vừa trông thấy hai tên tùy tùng canh cửa, hắn mới sực nhớ đã nhiều ngày nay mình ngủ dưới phòng khách lầu hai.

Vào thư phòng, hắn chầm chậm ngồi xuống kéo ngăn tủ cầm một chiếc hộp trang sức tinh tế, ngón tay khẽ vuốt ve bề mặt hộp hồi lâu. Dẫu không bật nắp, hắn cũng biết bên trong là chiếc nhẫn kim cương, phía trên là hình ngôi sao nhỏ.

Nhiều năm trước, hắn từng tặng nàng bộ hoa tai kim cương li ti tạo thành hình ngôi sao tương tự. Vật này cũng thế, từ thật nhiều kim cương tấm gắn lại thành ngôi sao, đặt làm rất nhiều ngày, hôm qua cửa hàng đá quý mới đưa tới cho hắn. Nếu tặng cho người đàn bà nhẫn tâm ấy, quả thực lãng phí!

Dù nàng vì Đổng Mộ Huân mà lừa gạt hắn, hắn cũng có thể tiếp nhận. Bởi vì thực sự hắn đã lấy Đổng Mộ Huân làm thủ đoạn uy hiếp nàng nhiều lần. Nhưng… tay chân hắn lại bắt đầu lạnh ngắt… nhưng nàng thừa nhận trước mặt hắn, đứa bé năm đó là tự nàng phá bỏ… Hổ độc còn không ăn thịt con!

Đầu hắn từ từ cúi xuống thấp, rất thấp, mãi đến khi đụng phải chiếc hộp trang sức… mặt vải nhung mềm mại xoa nhẹ trên vầng trán… Hắn tưởng nàng còn yêu hắn. Hắn tưởng năm đó mình không thể rời khỏi nàng. Hắn tưởng mình có thể giữ lại… Đến cuối cùng mới phát hiện, tất cả chỉ do hắn đơn phương tự nguyện…

Hắn ra hiệu cho đám người hầu mở cửa rồi bước vào phòng, thấy nàng đứng lặng lẽ bên song cửa hệt như những ngày trong biệt thự. Nghe tiếng động mà nàng cũng chẳng ngoái đầu. Mới vài ngày không gặp, hắn có cảm giác nàng gầy đi. Chiếc sườn xám rộng bây giờ càng thêm rộng, trông thắt lưng nàng mỏng, mỏng đến mức có thể gãy bất cứ lúc nào.


Hắn bước tới tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ trang phục ném trên giường, nói: “Thay bộ đồ này đi.” Nàng dường như kinh hãi, quay phắt người lại. Hắn ngó lơ, nhìn bình hoa tường vi đặt trên đầu giường mờ ảo như màu hoàng hôn đang ập từ cửa sổ vào.

Nàng đứng đó bất động, hắn cười nhạo báng: “Cô yên tâm, tôi đã hết hứng thú với cô rồi. Tôi chỉ muốn cô xuống ăn chung một bữa cơm thôi.” Nàng vẫn cứng đờ tại chỗ. Hắn quay đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng, lạnh lùng thốt: “Chờ tôi đạt được thỏa thuận với anh trai cô, tôi sẽ thả cô về miền Bắc.”

Mặt nàng lập tức biến thành trắng bệch, bối rối nhìn hắn: “Anh lại muốn làm gì anh trai tôi?”

Hắn cười khẩy, đáp: “Tôi chả làm gì anh ta cả, chẳng qua bắt cô đổi vài món đồ thôi.”

Nàng nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Anh đổi cái gì?”

Mặt hắn tỉnh bơ, xoay qua nói: “Việc này cô không cần biết, thay quần áo đi. Hôm nay có khách tới, cô cứ đem tóc tai bù xù ra ngoài, coi chừng làm bẻ mặt Hách Liên gia.”

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Lam Thủy Tiệp thấy nàng thì hơi kinh ngạc. Cô gái đó mắt ngọc mày ngài, mặc chiếc sườn xám kẻ ca-rô đơn giản, mà vẫn toát vẻ đẹp lung linh tinh tế. Dù hai người không phải tay trong tay, nhưng như thể được bước ra từ bộ phim trên màn ảnh. Cái gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ cũng chẳng hơn cái này là bao.

Lúc ngồi xuống ăn cơm, lão phu nhân tươi cười hòa ái, giới thiệu: “Đây là tiểu thư Tĩnh Kỳ, người bạn được gia đình chúng tôi mời đến làm khách một thời gian.” Bà dường như đang làm Lam Thủy Tiệp yên tâm, rồi xoay qua phía Tĩnh Kỳ, nói: “Vị này là Lam tiểu thư, bạn của Húc Lỗi.”

Giới thiệu như thế thì ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu. Nàng nhàn nhạt nhìn phía Lam Thủy Tiệp khẽ mỉm cười, từ nhỏ nàng đã được mẹ dạy dỗ nghiêm túc nên giờ phát huy tác dụng. Trong mắt Lam Thủy Tiệp, nụ cười khe khẽ ấy lại rất say lòng.

Sở Bích Trúc vừa cười vừa gắp thức ăn cho Lam Thủy Tiệp: “Cháu ăn nhiều lên, con gái có da có thịt trông mới đẹp. Lỗi nhi thật là… dù sao Thủy Tiệp cũng là khách, vậy mà cả miếng thức ăn cũng không gắp!”

Lam Thủy Tiệp cười xòa, nói: “Cháu cảm ơn ạ.”

Thực ra Đoàn lão phu nhân muốn vẽ cho nàng xem. Hôm đó bà ta nói rõ ràng đơn giản với nàng: “Cô muốn đi, tôi không cản. Nhưng nếu cô còn co kéo với Húc Lỗi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tốt xấu gì đây cũng là miền Nam, chứ không phải đất Bắc.”

Nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói: “Nếu tôi muốn co kéo với anh ta, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ dấu kín thân phận mình. Chính vì tôi không muốn liên quan đến anh ta nữa, nên hi vọng lão phu nhân giúp tôi rời đi.” Nếu nàng không đi, khoảng nửa năm sau hai miền Nam – Bắc sẽ xung đột. Lúc hai bên đánh nhau, bao nhiêu cảnh nhà tan cửa nát, vợ chết con ly tán. Yêu hoặc không yêu đã đến lúc phải thu hồi, nàng cũng nên như vậy. Nếu hồi trẻ đã thế, thì bây giờ nàng có thể buông tay.

Cơm nước xong, Sở Bích Trúc lôi kéo mọi người đi đánh bài. Nàng muốn cáo lui cũng chẳng được. Sở Bích Trúc cười, nói: “Hôm nay khó có dịp Thủy Tiệp đến chơi, tiểu thư Tĩnh Kỳ đánh với chúng tôi vài ván đi.” Cuối cùng nàng đành phải ngồi xuống.

Tĩnh Kỳ ngồi trên tay Lam Thủy Tiệp, mà Lam Thủy Tiệp ngồi trên tay Đoàn lão phu nhân. Đánh một vòng, lão phu nhân đã thắng hai bàn, Thẩm Nhiễm Thanh dĩ nhiên biết Lam Thủy Tiệp liên tục nhường bài. nàng quay đầu liếc thoáng Đoàn Húc Nhân phía sau, chỉ thấy y nhìn nàng mỉm cười.

Nàng không chơi rành sỏi, trước giờ luôn góp gặp cho có tụ. Nàng cũng chẳng đánh thắng, vì vậy ít chú ý. Khó cầm được một cây bài đẹp, nhà trên Thẩm Nhiễm Thanh lại liên tục thả bài tốt, nhưng cuối cùng nàng bỏ lỡ. Đáy lòng Thẩm Nhiễm Thanh ngầm thở dài, còn Húc Lỗi đứng sau lưng Lam Thủy Tiệp vẫn giữ im lặng. Nhưng Lam Thủy Tiệp rất hoạt bát, luôn tươi cười xoay qua hỏi ý kiến hắn, nhận được sự đồng ý của hắn mới ra bài. Cử chỉ hai người nhịp nhàng, sóng mắt trao qua đổi lại, trông mờ ám khôn tả.


Đánh vài ván thì bọn nha hoàn mang thức ăn khuya lên, bao gồm mì, vằn thắn và ít đồ tráng miệng kiểu Tây, cả nước trà cũng được thay mới. Thẩm Nhiễm Thanh săn sóc: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ ăn chút gì đi.” Bữa cơm vừa rồi, cô nàng chưa động đũa.

Tĩnh Kỳ cười nhẹ, lắc đầu: “Cảm ơn Tư lệnh phu nhân, tôi không đói.” Dẫu cuối cùng phải biệt ly, nhưng lòng nàng vẫn đầy chua xót. Dạ dày dường như cũng có phản ứng, liên tục cuồn cuộn.

Mọi người dùng tráng miệng xong, lão phu nhân còn khá hứng trí, tiếp tục kéo mọi người bắt đầu đánh bài. Mãi tận khuya, khi mí mắt lão phu nhân nặng trĩu mới chịu dừng tay. Tính toán thẻ này nọ, lão phu nhân dĩ nhiên thắng nhiều nhất, gần một ngàn đồng. Thẩm Nhiễm Thanh cười, nói: “Thì ra lão phu nhân tới để lừa tiền.”

Sở Bích Trúc cười, đáp: “Cứ cho là lừa đi! Hôm nay đừng hòng ai xù nhé!”

Thẩm Nhiễm Thanh cười: “Được, đánh nữa cũng không thắng nổi lão phu nhân.” Mọi người đều bật cười. Thẩm Nhiễm Thanh sực nhớ Tĩnh Kỳ không có tiền, đành giảng hòa: “Mẹ à, hay tính như vầy đi, phần Lam tiểu thư để Húc Lỗi trả, người ta là khách lại khó có dịp tới đây một lần.”

Sở Bích Trúc liên tục gật gù, cười nói: “Đúng như vậy!”

Thẩm Nhiễm Thanh nói tiếp: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ cũng là khách, phần của cô ấy cứ lấy từ bọn con đi.”

Sở Bích Trúc lại gật đầu: “Được.”

Tĩnh Kỳ nhẹ nhàng từ chối: “Cảm ơn Tư lệnh phu nhân.” Rồi nàng đưa tay tháo sợi dây bằng ngọc châu trên cổ xuống, khẽ mỉm cười nói: “Tôi nhận thua, không biết dùng viên ngọc châu này có đủ chăng?”

Hạt châu kia là một viên Đông châu[1] rất lớn, bấy giờ dưới ngọn đèn tỏa ánh sáng lung linh. Đoàn Húc Lỗi biết đây là vật tùy thân của nàng, do người mẹ đã khuất để lại. Những người khác dù thường ngày gặp đủ tình huống vẫn hơi kinh hoàng. Viên Đông châu lớn như vậy, quả nhiên rất hiếm.

Thẩm Nhiễm Thanh cười, nói: “Sao cô phải dùng tới báu vật này?”

Tĩnh Kỳ cười nhẹ, đáp: “Tiền tài là vật ngoài thân! Tư lệnh phu nhân hãy giữ trước, đợi sau này tôi cầm tiền đến chuộc.” Thẩm Nhiễm Thanh nằng nặc từ chối.

Sở Bích Trúc xoay qua Đoàn Húc Lỗi, nói: “Trễ quá rồi, con đưa Thủy Tiệp về trước đi.” Lam Thủy Tiệp lịch sự cúi đầu chào mọi người. Sở Bích Trúc cũng được nha hoàn dìu về phòng.

Bấy giờ Tĩnh Kỳ mới nói: “Đoàn tư lệnh, Tư lệnh phu nhân, tôi xin phép lên lầu trước. Chúc ngủ ngon.” Có vẻ Đoàn lão phu nhân muốn hợp tác cho hắn và Lam tiểu thư, thực ra nhìn họ rất xứng đôi. Lam tiểu thư xinh đẹp mê người, khi cười khoe hàm răng trắng khiến phụ nữ như nàng cũng xốn xang, huống gì là đàn ông?

Kết thúc tốt đẹp như vậy, nhưng chẳng hiệu tại sao nàng mất ngủ, lờ mờ khó chịu, hệt như có thứ gì đó nghẹn trong ngực, nuốt không trôi, ói không ra.

[1]Đông châu được sinh ra ở sông Hắc Long Giang, được các triều đại coi là bảo vật tượng trưng cho quyền quý (theo baidu)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.