Thanh Sắc Kiêm Bị

Chương 3: Xuất chiến giành thắng lợi


“Tuy chỉ tàm tạm thôi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể dùng được, cậu để lại địa chỉ liên lạc cho tổ chế tác đi!” Thanh niên vừa nói vừa đứng lên, sau đó dẫn cả đoàn người rời khỏi.

Theo tiếng đóng cửa vang lên, toàn trường không hẹn mà cùng thở phào một hơi, cả phòng thu âm giống bãi biển sau trận cuồng phong, xinh đẹp, thoáng đãng, “Tiểu tử, làm khá lắm!” Tiết Mặc vừa chuẩn bị bước đi thì chợt nghe một thanh niên ngồi trong góc cười nói với mình.

“Cám ơn!” Tiết Mặc cũng đáp lại đối phương bằng một nụ cười chói lóa.

“Tôi là Chu Minh!” Chàng thanh niên nhìn như nhã nhặn, thẹn thùng ấy thân thiết vươn  tay ra, Tiết Mặc cũng không chút keo kiệt cầm lấy, “Rất ít khi thấy tổng giám đích thân kiểm tra người mới thử giọng thế này!”

Chính xác! Cho nên đả kích thật mãnh liệt! Tiết Mặc gật đầu đồng ý, sau lần thử giọng này, tâm linh, tinh thần, thân thể cậu đều bị tàn phá nặng nề, cho dù là người bình thường e là cũng sẽ hỏng mất, huống hồ gì một người mới, kinh nghiệm ít tới thảm thương như cậu chứ. Tuy nhiên, những lời này cậu có nghe thế nào, cũng giống như đang ám chỉ gì đó, ý ở ngoài lời.

Sau cơn mưa, luôn có cầu vồng xuất hiện, Tiết Mặc ghi lại cách liên lạc với mình cho tổ chế tác “Vô Hạn Vũ Trụ”, cũng tiện thể trao đổi số điện thoại với Chu Minh. Giao tiếp, quan hệ chính là yếu tố quan trọng nhất để mở rộng đường làm ăn của người mới, với một người từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt người khác sống như Tiết Mặc, thì cậu đương nhiên là lõi đời hơn những bạn cùng trang lứa.

Về tới nhà, cậu mệt mỏi, ngã phịch xuống giường. Nhìn trần nhà thấp bé, cậu thấy khó tin, tự véo tay mình, thật sự đau nha, xem ra đây không phải là mơ, sau hơn nửa năm làm công việc tạp vụ ở hậu trường cho công ty Ưu Thanh, cuối cùng thì người mới như cậu cũng đã được bước ra trước phòng thu âm.

Lần đầu thử giọng, Tiết Mặc đã giành được vai diễn, khiến cho cả công ty Ưu Thanh phải náo động một phen. Trong suốt thời gian đó, “vai chính” Lưu Thiền vừa thấy cậu đã ngạo mạn nhắc nhở, “Còn không cám ơn tôi đã cho cậu một cơ hội, tốt nhất là phải khắc sâu ân tình của tôi vào tâm khảm đấy!”

Sắp xếp giờ lồng tiếng đàng hoàng, do là người mới, lại còn không phải “người nhà”, tự nhiên độ gần gũi cũng về 0. Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không định dựa vào thứ gọi là “quan hệ” để lên đời, cho nên khi đối mặt với tốp năm tốp ba trong phòng thu âm, cậu không hề có ý nịnh nọt gì các tiền bối cả.

Hiện tại, lão làng dẫn dắt người mới đang là một xu thế để “lên”, dù sao thì với các tiền bối, việc chăm sóc tốt cho người mới của công ty mình chính là một dạng nghĩa vụ về mặt đạo đức. Đương nhiên là cũng có một số người không thích như thế tồn tại, dù sao thì một khi phải sống trong hoàn cảnh có mức độ cạnh tranh quá kịch liệt, tự nhiên lòng dạ con người ta cũng rất dễ trở nên cực đoan.

Chào hỏi mấy câu đơn giản xong, cậu lập tức tìm một góc, lẳng lặng quan sát, sẵn tiện lén học nghề. Nam chính của bộ phim hoạt hình lần này là một diễn viên lồng tiếng đang nổi, có dáng vẻ thần tượng thịnh hành trong giới lồng tiếng, quả nhiên là một khi có được bề ngoài tuấn lãng, là sẽ có hẳn ưu thế hơn người. Cũng có một số công ty hoàn toàn đi theo lối thần tượng hóa, sự tồn tại của diễn viên lồng tiếng cũng giống như ca sĩ, diễn viên.


“Tới lượt cậu!” Đạo diễn và giám đốc bộ phận âm thanh cùng ngẩng đầu lên nhìn Tiết Mặc, dù sao thì với một người mới mà nói, đụng phải phía chế tác hà khắc cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Mang theo mười hai vạn phần cẩn thận thận cùng chuyên chú, Tiết Mặc đi tới cạnh microphone, đây là lượt lồng tiếng với nam chính, tuy là người nổi tiếng nọ không lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng nếu không có thực lực cũng sẽ không được cố định những vai thế này, chỉ cần cậu hơi yếu thế hơn chút, thì trận xung đột kịch liệt này sẽ không qua nổi. Xét ở góc độ đó, thì chuyện có thể áp chế khí thế của đối phương hay không, chính là thực lực và bản lĩnh của Tiết Mặc.

Mới mở miệng, Tiết Mặc đã không chút khách khí phóng thích hết toàn bộ tình cảm của mình, giọng điệu kịch liệt, kêu gào thảm thiết, tiếng hét điên cuồng, cay nghiệt, khiến người ở đối diện phải chấn động, kinh hãi.

Tuy nhiên, đối phương cũng không phải thuộc dạng khoanh tay đứng nhìn, mà lập tức tiến hành phản kích. Theo như tình tiết cao trào trong kịch bản, sự xung đột giữa hai nhân vật đã được phóng ra toàn bộ. Ngay khi Tiết Mặc chuẩn bị lồng cho xong câu cuối cùng một cách thuận lợi thì đột nhiên cậu phát hiện mình không thế thốt ra câu đó được.

Rõ ràng là trên kịch bản yêu cầu đối phương phải kết thúc trong sự trầm mặc, bi thương, nào ngờ cậu trai nọ lồng xong câu cuối cùng, lại tự tiện tăng thêm tiếng nức nở.

Nguy rồi, Tiết Mặc thầm luống cuống, cậu chỉ là một người mới, kinh nghiệm chưa bao nhiêu, do tình huống trước đó quá thuận lợi đã khiến cậu coi thường, huống hồ cậu thật sự không ngờ là đối phương lại tự tiện thay đổi, tăng hiệu quả ngoài dự liệu như thế. Nên làm gì đây? Tiếp tục làm theo kịch bản, hay là…Giám đốc bộ phận âm thanh và đạo diễn vẫn chưa bảo ngừng, trong hoảng loạn, Tiết Mặc làm theo bản năng, phối hợp với tiếng nức nở của đối phương, chuyển lời nguyền rủa vốn nên hét to lên thành u oán, cúi đầu, tự nhủ.

“Tốt lắm!” Giám đốc bộ phận âm thanh ra dấu OK, ý bảo ngừng ở đoạn này, sau đó lại nói với Tiết Mặc, “Sau khi kết thúc, cậu ở lại!”

Kết thúc quá trình ghi âm, lúc người nọ bước ra cửa đã quẳng cho Tiết Mặc một cái liếc đầy ý tứ, sau đó tiêu sái bước ra ngoài. Riêng Tiết Mặc thì ngoan ngoãn ở lại đúng hẹn.

“Theo lời thoại ban đầu, tiếp tục lồng thêm lần nữa!” Giám đốc bộ phận âm thanh nhìn có chút xinh đẹp ấy, nhấc tay chỉ Tiết Mặc, dặn dò.

“Ờ…Được!” Tuy là không biết đạo diễn và giám đốc có ý đồ gì, nhưng Tiết Mặc vẫn thành thành thật thật ra sức lồng tiếng thêm lần nữa, đến cuối cùng, cậu vẫn theo cách thức ban đầu, phẫn nộ, rống to nguyền rủa.

“Thêm lần nữa, lần này, tới nửa chừng thì giảm khí thế một chút!” Đạo diễn lên tiếng, tiện thể đẩy kính mắt trên sống mũi mình lên.


“Được!” Tiết Mặc hít sâu một hơi, lòng thầm ngẫm lại tình cảm của nhân vật thông qua lời thoại, lần này, biểu hiện lại càng lưu loát hơn hai lần trước.

Ghi âm xong, phải ở lại, vốn có thể xem là biểu hiện không tốt. Giống như học sinh sau khi thi xong, không đạt yêu cầu bị thầy cô giữ lại, chờ phụ huynh tới lãnh về. Lại lăn lộn thêm mấy lần, sự tự tin tràn đầy của Tiết Mặc bị bào mòn hầu như không còn, chỉ còn sót lại chút vụn vặt. Dù đạo diễn và giám đốc không trách móc gì nặng, nhưng cũng khiến cậu thấy nản lòng.

“OK!”Giám đốc bộ phận âm thanh tháo tai nghe xuống, đồng nghĩa với việc cuối cùng Tiết Mặc cũng vượt qua, “Người mới, bánh bao nhỏ thân mến, cùng nhau dùng cơm trưa nhé?” Quẳng mị nhãn, giám đốc kìm lòng không được, hất mấy lọn tóc xoăn quá vai mình.

Nếu như không phải mắt cậu có vấn đề, thì đối phương cũng là giống đực như cậu. Tiết Mặc đơ ra, lắp bắp: “Anh…Anh…xác định…tôi sẽ không xuất hiện trên bàn ăn của anh?”

“Vậy thì ăn bánh bao đi,” Giám đốc lắc mông, đi tới gần, “Ngon nhất là loại nhiều nước và có mùi…nấm!”

“Tôi bị dị ứng với nấm!” Tiết Mặc ra vẻ trấn định.

“Thịt heo cũng không tồi!” Giám Đốc đã tự ý kéo tay Tiết Mặc.

“Thật ra, tôi muốn từ chối!” Tiết Mặc cố rút tay ra, nhưng thất bại.

“Đây không phải chỉ là bữa cơm trưa bình thường!” Giám đốc nhíu mày, lời đầy ý tứ.

Căn tin ở Nhâm thị rất xa hoa, thức ăn cũng rất phong phú, hai người cùng nhìn chằm chằm cả mâm bánh bao loại to nhân viên phục vụ đưa tới, cùng nuốt nước bọt.

“Khẩu vị quá nặng rồi!” Tiết Mặc ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm cái bánh bao bị cắn một ngụm, cảm thán.


Giám đốc trầm mặt, “Dường như cậu còn chưa cắn tới nhân bánh nha!”

“Cho nên tôi mới bảo là khẩu vị quá nặng!” Tiết Mặc dùng giọng nói ngây thơ và diễn cảm dễ thương siêu cấp vô địch của một thiếu niên.

Dĩ nhiên là giám đốc đã bị mê hoặc, “Người mới, bánh bao nhỏ, hôm nay cậu bị người ta chơi một phát nha, ha ha ha!”

Cắn tới miếng thứ hai rồi mà còn chưa thấy nhân bánh đâu, Tiết Mặc không khỏi hoài nghi thứ mà nhân viên phục vụ bưng ra cho cậu là bánh mì trong hình dạng bánh bao, “Hử?” Có lẽ, giả ngu là cách tốt nhất vào lúc này, ngẫm lại tình cảnh lúc đó, thật ra thì cậu đã sớm phát hiện là mình bị đối phương chơi một vố rồi.

“Hai con đường, mỗi người đi một hướng, cho dù lúc ấy đối phương thật vô đạo đức tạo tạp âm cho cậu, nhưng lời thoại của cậu ta đã hết, nếu như cậu xem như không có gì, tiếp tục làm theo kịch bản, như vậy, cả hai người đều phải gánh lấy trách nhiệm!”

Do còn thiếu về mặt kinh nghiệm, lúc ấy quả thật là Tiết Mặc rất lúng túng, khi thu âm không giống như như khi diễn, khả năng phát huy cũng theo đó hạn chế hơn, phía sản xuất cũng sẽ không vì một câu thoại của người lồng tiếng là chỉnh lại đoạn phim đã quay xong, nói cách khác, về cơ bản thì khẩu hình miệng khi phát âm rất khó đồng nhất, chính vì như vậy, cho nên sự ảnh hưởng do Tiết Mặc mang tới, cũng chỉ có thể nói là lỗi của cậu, “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn!” Tiết Mặc trịnh trọng nhận lỗi, bất kể thế nào, thì chính cậu đã mang phiền phức tới cho người khác.

“Làm tiền bối mà không làm tròn bổn phận thì lại càng đáng trách hơn!” Giám đốc cho cả cái bánh bao vào trong miệng, khiến Tiết Mặc trợn mắt há mồm, “dưng biểu diện của sậu ủng á khắm!” (Nhưng biểu hiện của cậu cũng khá lắm!)

Đây mà gọi là khen à? Nhìn cái mặt méo mó ở đối diện, cậu thật có xúc động muốn cho nó một quyền.

“Tôi là Trương Dương, còn vị tiền bối không làm tròn bổn phận đó là Thiệu Đông, thường gọi là Thiếu gia!” Giám đốc nuốt xong cái bánh, bắt đầu chính thức giới thiệu.

“Giờ anh mới giới thiệu, có phải là có hơi muộn hay không?” Tiết Mặc nở nụ cười đáng yêu.

“Trước lúc giới thiệu, cậu biết tên tôi rồi sao?”

“Không có…”

“Vậy cũng không phải là muộn!” Dứt lời, Trương Dương lại nhét cái bánh bao thứ hai vào trong miệng.


Bữa trưa này đúng là một cuộc chiến kinh hãi của Tiết Mặc, cho nên rất lâu sau đó, phản ứng đầu tiên khi cậu nhìn thấy bánh bao chính là nhớ tới cái mồm to như chậu máu của Trương Dương. Sao anh ta lại không bị nghẹn cơ chứ? Đúng thật là kỳ tích.

Đặt đoạn băng đã thu âm xong lên bàn, Trương Dương thỏa mãn gác chéo hai chân ngân nga gì đó, còn Nhâm Lẫm thì nghiêm mặt nghe thành quả hôm nay. Theo quán tính, tầm mắt của y đã gạt thẳng kẻ đang vui vẻ nào đó, cho đến khi có tiếng gõ cửa của Ngu Mỹ Nhân vang lên, mới phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng làm việc.

“Tổng giám, đây là bản thiết kế bộ phận du hí đưa tới!” Thư ký đặt ba xấp văn kiện xuống bàn rồi cung kính đứng sang bên.

“Cậu nghe chưa?” Tháo ống nghe xuống, người thanh niên thích mặc đồ đen ấy mới ngẩng mặt lên nhìn Trương Dương – kẻ nãy giờ cứ như người tàng hình.

“Đương nhiên rồi, Tiểu Lẫm Lẫm, người ta là giám đốc bộ phận âm thanh nha!” Đối mặt với tiếng gọi mà anh chờ mong đã lâu đó, Trương Dương thật phấn khích đi tới trước mặt Nhâm Lẫm, điên cuồng quăng sóng điện.

“Tên gay chết tiệt, tránh xa tôi một chút!” Nhâm Lẫm cầm xấp văn kiện lên che đi ánh mắt buồn nôn của ai đó, lạnh lùng nói, “Thiệu Đông tụt dốc rồi à?”

Trương Dương nhíu mày, “Còn tốt lắm mà, có phải tổng giám anh yêu cầu quá khắc khe rồi không?” Anh vẫn thấy bình thường nha.

“Tiêu chuẩn ngang hàng như người mới, hừ, chỉ số thống minh của cậu cũng xuống dốc rồi!” Nhâm Lẫm hừ lạnh.

“Sao anh lại không nghĩ rằng thực lực của cậu ta khá cao?” Đặt mông, ngồi lên cái bàn của tổng giám, giám đốc vươn ngón tay xinh đẹp, vẽ vài vòng trên bàn.

“Một người mới đến cả chút hiểu biết cơ bản trong lúc lồng tiếng cũng không có, thì thực lực sẽ cao sao?” Nhâm Lẫm cong khóe môi, nói tiếp: “Liên hệ với bác sĩ khoa thần kinh, bảo làm kiểm tra chỉ số thông minh và trạng thái tinh thần của giám đốc Trương, xem cậu ta có khả năng phân tích như người bình thường hay không!”

Ngu Mỹ Nhân che đầu, lại nữa, lại nữa rồi.

“Đây chẳng qua là do cậu ấy còn chưa đủ kinh nghiệm nha Tiểu Lẫm Lẫm, đừng nói với tôi là anh không có chú ý tới cậu ấy, nếu không thì với một người bận rộn tới muốn *** như anh cũng sẽ không chạy tới đây xem đoạn thu âm mẫu này rồi, đúng là lạ à nha!” Trương Dương nhìn thanh niên bằng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, lại còn cố tình nhấn mạnh mấy chữ ***, “Huống chi, đối phương còn là bánh bao nhỏ đáng yêu…”

“Báo với nhân viên căn tin, trong một tháng tới không cho phép cung cấp bánh bao!” Ra xong chỉ thị cuối cùng, vị tổng giám cực kỳ bận rộn đó đã đi ngay ra cửa, lúc đóng cửa, tiếng vang cũng đặc biệt to hơn bình thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.