Cậu có thể tắm trước một chút, sau đó cố mà khởi động bộ não heo của cậu, suy nghĩ thử xem đây có phải là nói giỡn hay không!” Nhâm Lẫm kéo khóa áo thể thao lên, nhìn Tiết Mặc bằng ánh mắt bí hiểm, sau khi thưởng thức được cái vẻ trừng to mắt há hốc mồm của ai đó, y khoái trá, nói: “Tôi đi chạy bộ trước đây!”
Anh ta nói đi chạy bộ…Trong thoáng chốc, đại não của Tiết Mặc đã phiên dịch câu ấy thành chuẩn bị làm hoạt động nào đó, trời ạ! Cậu phải làm sao bây giờ? Giờ mà trốn thì chắc là còn kịp, cửa, chạy ra cửa xem thế nào đã.
Nhảy phăng xuống giường, Tiết Mặc cầm nắm cửa, kéo mạnh, cửa đã khóa. Đừng hoảng hốt, vẫn còn cửa sổ, cả gian phòng ngủ hơn trăm mét của Nhâm Lẫm, không thể không có mấy cánh cửa sổ được, tuy là mùa đông có hơi lạnh, nhưng vẫn tốt hơn là bị người ta ăn đến cả da cũng không còn, Tiết Mặc mở chốt, cửa sổ thuận lợi mở ra, aha trời không tuyệt đường người! Cậu vui vẻ đón gió Bắc thổi tới, nhìn xuống, lập tức đen mặt đóng cửa lại, mẹ nó, sao Đại Đế lại ở tầng cao nhất cơ chứ?
Trốn chạy là không ổn rồi, Tiết Mặc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, nhụt chí, ôm chăn ngồi trở lại bên giường, cố dùng cái đầu mình suy nghĩ, xem còn cách nào nữa không. Càng nghĩ cậu càng thấy vô lý, cậu và Đại Đế, ngoài mấy lần tiếp xúc qua công việc, vốn chẳng có liên quan gì cả, nếu đổi ngược lại là Trương Dương thì còn có thể, chứ còn tâm tư của Đại Đế với cậu, đúng là có chút bất ngờ.
Chuyện hôm nay, hoàn toàn có thể cho là quả báo của chuyện năm đó cậu uống say nói bậy, Nhâm Lẫm – gã đàn ông mắt để cao hơn đầu ấy, mỹ nhân dạng gì tìm không thấy, chắc là sẽ không áp bức một thằng nhãi xoàng xoàng để tìm thú vui đâu? Chẳng lẽ là uống nhiều quá nên ôm đại? Cũng không phải là phụ nữ, làm gì phải thủ thân như thế, huống hồ, xúc cảm từ thắt lưng của Đại Đế đúng là khá lắm nha, độ mịn vừa tay, rắn chắc mạnh mẽ, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của cậu rồi.
Kiểu trả thù tra tấn về mặt tinh thần như vầy đúng là quá mãnh liệt, giờ này trái tim nhỏ nhoi, yếu ớt của Tiết Mặc đang đập thùng thùng, muốn thả lỏng chút cũng không xong. Tiết Mặc vừa vuốt vuốt bàn tay, vừa nhớ lại cảm giác vừa rồi, bắt đầu miên man suy nghĩ, nếu quả thật xảy ra chuyện gì đó, vậy thì cậu cũng không tính là thiệt thòi nha, dù sao thì đối phương cũng là một “mỹ nhân” cơ mà. Ủa? Sao vị trong miệng mình lại mặn mặn thế nhỉ?
Ngay khi ý thức về nguy cơ của cậu ngày một yếu, kích thích tố xông lên não thì cửa mở ra. Nhâm Lẫm thản nhiên đi tới, nhìn người nào đó đang cười ngu bên giường, bất mãn: “Còn chưa tắm rửa?”
Ầm! Tiết Mặc đơ người, buông tay, lập tức quay trở lại trạng thái bình thường, “Về, về nhanh vậy sao?”
“Cậu là đang nghi ngờ năng lực của tôi à?” Nhâm Lẫm nhíu mày, chạy hai ngàn mét trong vòng bảy phút đã là kém lắm rồi, theo năm tầng lầu y chạy xuống, cộng với tốc độ bốn ngàn mét, hai mươi phút là thoải mái hoàn thành.
“Không…Không dám!” Tiết Mặc run rẩy nhìn Nhâm Lẫm đang nhích lại gần mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, “Năng lực của anh nhất định rất mạnh!”
“Yên tâm, đảm bảo quân vừa lòng!” Nhâm Lẫm cúi người đè Tiết Mặc, giam cầm cậu nơi cánh tay rồi cắn cắn cổ cậu, xem thường cánh tay của đối phương đang để lên đồi ngực của mình, “Thích thắt lưng của tôi sao?”
Nghe vậy. Tiết Mặc nhụt chí, trong khoảnh khắc cổ bị cắn, thân thể cậu đã mềm đi một nửa, lúc Đại Đế nói ra từ thắt lưng, thì cái đầu óc vô sỉ của cậu đã phối hợp, nghĩ theo lời của đối phương, lại còn không cầm lòng được, câu thắt lưng đối phương, vô cùng thỏa mãn, “Có…Có chuyện gì…thì từ từ nói!” Đây là hậu quả của việc lời nói và hành động của đại não không thống nhất, đã chủ động ăn đậu hủ của người ta, vậy mà còn kháng nghị, trong vô số các bộ phim hoạt hình BL cẩu huyết, nhân vật này được gọi là “không được tự nhiên X”.
Nhâm Lẫm nở nụ cười, phun nhiệt khí trong miệng vào làn da mẫn cảm trên cổ Tiết Mặc, sau đó đột nhiên đứng dậy, khiêng kẻ nhìn như chưa phân biệt rõ tình huống, đi thẳng vào phòng tắm.
Một người tắm thì gọi là vệ sinh cá nhân, nhưng hai người…thì được gọi là tình thú, đương nhiên, chà lưng là ngoại lệ.
“Có khi giấu đầu hở đuôi lại càng khiến người ta cảm thấy là dục cự hoàn nghênh!” Dùng chân đóng cửa lại, Nhâm Lẫm kê sát vào tai Tiết Mặc, nói khẽ.
“Vậy thì phải xem đó là tình huống nào!” Nếu đã bị người ta chọc thủng lớp mặt nạ của mình, vậy có giả vờ tiếp nữa cùng không còn ý nghĩa. Tiết Mặc ngồi trong bồn tắm, khoanh tay, nghiêng người, đôi mắt lia tới lia lui quanh người ai đó, thật là quyến rũ, “Trong mấy bộ phim truyền hình, những người đàn ông như anh, rất thích kiểu ngây thơ, đáng yêu, e lệ!”
Nhâm Lẫm hào phóng, cởi quần áo bước vào bồn tắm, rồi đẩy Tiết Mặc ra, ngồi xuống, đè chân lên người đối phương, cười nói: “Hừ, ít xem mấy bộ phim não tàn đó đi, là người chế tác, điều quanh trọng nhất là tuyệt đối không được xem thường chỉ số thông minh của người xem!”
“Anh xác định là chúng ta phải bàn công việc trong tình huống thế này sao?” Tiết Mặc cười, ôm eo Nhâm Lẫm, cậu cắn nhẹ lên môi anh ta một cái, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Cảnh giới cao nhất của “dụ” là gì? Đó chính là dù trên người vẫn còn quần áo nhưng vẫn khiến người ta dục hỏa đốt người. Nhâm Lẫm cũng phải thừa nhận rằng Tiết Mặc là một trong số những cao thủ đó, chiếc áo sơ mi rộng rinh trắng ngần – chẳng biết từ khi nào chỉ còn một chiếc nút là còn đang giữ vững cương vị – bị nước làm ướt dán chặt trên làn da và đôi chân đang bị mình đè lên đang mấp máy cứ như giở trò, khiến người ta triệt để thể nghiệm được đâu là lạc vào cảnh giới huyết mạch phun trào.
“Từ trước đến giờ, tôi phân rất rõ giữa công và tư!” Nhâm Lẫm cúi đầu, cắn đôi môi đang đưa đưa trước mặt mình, hút thật mạnh.
Sau khi kết thúc nụ hôn mãnh liệt, Tiết Mặc khẽ nhếch miệng, đẩy đối phương ra. Sau khi giữ ở một khoảng cách thích hợp, cậu mới hít sâu một hơi, thong thả nói: “Tám giờ rưỡi sáng nay, ở phòng thu âm số 03 của quý công ty, tôi vẫn còn một cuộc thử giọng!” Nói xong, cậu liếm liếm môi, thỏa mãn, nói: “Giờ đã là bảy giờ bốn mươi!”
Nhâm Lẫm chán nản, đành phải cố dập tắt ngọn lửa đang dâng lên trong mắt mình, đen mặt, đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm lớn. Tên nhóc chết tiệt này, sớm biệt vậy y đã chộp lấy thời cơ, ăn sạch sẽ trước rồi nói sau. Hối hận thì hối hận, Đại Đế vẫn hiểu rất rõ đạo lý từ câu “ăn cơm trước”.
Ha ha, trêu được ai đó, tâm trạng của Tiết Mặc thật tốt. Ai bảo năm đó trong WC nhà Mạc Tri, Ma đầu đã không chút nương tay tét mông cậu, sau đó dưới sự phản kháng cực lực của cậu, anh ta đã đè cậu lên tường, hung hăng chà đạp đôi môi cậu từ ngoài vào trong. Càng quá đáng hơn là sau khi đối phương “ăn” xong, còn trưng cái mặt say mê ra nói câu xin lỗi, mẹ kiếp, đã chiếm tiện nghi của người ta mà còn khoe mẽ, thế đạo này còn có thiên lý không chứ!
Giây phút ấy, toàn bộ cơ số tà ác trong người Tiết Mặc bỗng tuôn ra như núi lửa phun trào, cậu nắm cà vạt Đại Đế, túm y tới trước mặt mình, hung tợn quát một câu: “Vậy thì làm chuyện có lỗi thêm một lần nữa đi!” Sau đó…Do nhất thời kích động, toàn bộ bản tính của Tiết Mặc đã hoàn toàn bại lộ trước mặt ma đầu.
Đó là thứ gọi nếu biết vậy thì chẳng làm! Tiết Mặc ôm đầu, cậu vốn định vờ như ngoan ngoãn làm một người mới thành thật, aizz, coi bộ sức quan sát của Trương Dương đúng là rất linh mẫn, người lõi đời trong Nhâm thị không ít, Ngự tỷ Tịch Hàm cũng vậy, trong những người mà cậu quen biết, coi bộ chỉ có Thiệu Đông thiếu gia là thật sự “bạch” mà thôi.
Điểm tâm là ăn trong phòng ngủ. Tiết Mặc khoác áo tắm của Nhâm Lẫm, mặc nội y của anh ta, ngồi trên xích đu của anh ta, thoải mái ăn điểm tăm do anh ta bưng tới. Trứng chiên, chân giò hun khói, bánh mì, cà phê, hoàn toàn đậm chất Tây Âu. Tiết Mặc ăn ngon lành, tối qua hầu như cậu không ăn thứ gì vào bụng, đã vậy còn nốc cả một bụng rượu, giao chiến với thần nhân Đại Đế cho tới giờ, đã sớm đói xẹp lép rồi, cậu vừa ăn vừa nhìn chằm chằm phần bên kia, giống như nạn dân chưa bao giờ được ăn no.
Nhâm Lẫm xem báo cáo trên máy tính, y làm như không có gì, đẩy phần ăn sáng của mình lên phía trước. Trong mắt của y, Tiết Mặc là một người thú vị, trời sinh có cái mặt trẻ con, ngay ngày đầu tiên tới thử giọng, mém chút nữa đã bị đạo diễn bộ phận GV kéo đi “bán mình”. Lúc ấy, y vừa đi họp về tới, thấy hai người giằng co, ngay khi y muốn bỏ đi, thì đột nhiên Tiết Mặc lại hấp dẫn y ở lại.
Thời đại này, rất hiếm khi thấy người nào chấp nhất với lý tưởng của mình như vậy, đại đa số những người hướng tới công việc lồng tiếng là vì nó có thể mang tới tiền tài, danh dự, hào quang. Một khi đối mặt với những u tối phía sau những hào quang bóng nhoáng ấy, có rất nhiều người đã chọn cách lui bước, hoặc chịu không nổi cám dỗ, bỏ đi. Một khắc ấy, Nhâm Lẫm xúc động muốn đi tới, giải vây cho Tiết Mặc, y rất rõ tính cách của người nọ, một khi đã nhìn trúng người mới nào, gã ta sẽ làm đủ mọi thủ đoạn, dụ dỗ cho bằng được.
Sự thật đã chứng minh ánh mắt của Đại Đế không sai, Tiết Mặc đúng thật là một người mới thông minh, cần cù, chịu khó cầu tiến, bất kể là gặp phải những công việc gay go cỡ nào, cậu đều có thể thích ứng cực nhanh, hơn nữa còn hoàn thành công việc một cách tốt nhất. Theo góc độ công việc mà nói, dù Tiết Mặc vẫn chưa thành thục lắm, nhưng biểu hiện cũng khiến Nhâm Lẫm vừa lòng.
“Ăn xong rồi!” Uống hết ngụm cà phê cuối cùng, Tiết Mặc lau miệng, cười cười, đứng dậy thay quần áo. Nhâm Lẫm buông báo chí, mở to mắt xem hết toàn bộ quá trình.
Quần áo vừa vặn tới bất ngờ, Tiết Mặc cài nút sơ mi và tay áo xong, cầm áo khoác, càng nghĩ cậu càng thấy lạ, chẳng lẽ ngay từ đầu Đại Đế đã có mưu đồ rồi? “Quần áo vừa lắm, là anh đặc biệt chuẩn bị à?”
“Trước khi dậy thì, em trai của tôi đã mặc!” Nhâm Lẫm ăn hết điểm tâm, đứng dậy đi tới cạnh Tiết Mặc, thưởng thức những dấu vết do mình lưu lại trên cổ đối phương.
Ý của anh ta là mình vẫn chưa dậy thì sao? Tiết Mặc giật giật khóe môi, đen đầu, nói: “Đi đây!” Mang giày vào, cậu quay đầu lại chào tạm biệt với Nhâm Lẫm, cũng ý bảo đối phương không cần đi cùng cậu.
“Để tôi cho người lái xe đưa em đi!” Nhâm Lẫm giữ chặt tay cậu, giọng khẳng định, không cho phản bác. Tiết Mặc cười, không nói gì, chút quan tâm, săn sóc ấy, bất kể là cậu dùng thân phận gì đối mặt với Đại Đế, cậu cũng không chối từ.
Xuống lầu, tài xế đã sớm đợi ở đó. Tiếc Mặc nói tiếng tạm biệt, chuẩn bị lên xe, nào ngờ Đại Đế lại bước tới mở cửa xe ra giúp cậu, đãi ngộ cũng cao quá nha, cậu vui thầm trong lòng, ngồi xuống, lại thấy y cúi người, bán ôm mình, nói khẽ vào tai: “Tôi sẽ ở trên cao nhìn em, cho nên mong em hãy cố gắng!” Dứt lời, Đại Đế dứt khoát đóng cửa xe lại, nhìn xe chạy đi.
“Tên Ma đầu này!” Tiết Mặc nở nụ cười hạnh phúc, thì thào. Người đàn ông mạnh mẽ đến người khác phải lóa mắt ấy, cậu có thể bước lên đỉnh cao ấy cùng anh ta sao?
“Chu choa~~~” Một giọng nói vô sỉ từ phía bậc thang truyền tới, Nhâm Lẫm vừa mới quay trở vào đại sảnh đã thấy Nhâm Tuyết khoác áo ngủ bằng tơ phong tao, ngồi trên lan can tầng hai cười xấu xa với mình, “Anh bảo này cậu em trai thân mến, chú có nắm chắc cơ hội do ông anh đây tốt bụng tạo ra cho chú không thế?”