Người dẫn chương trình tuyên bố trò chơi tập thể bắt đầu khi Tiết Mặc đang hầu hạ Ninh Tâm đại tiểu thư ăn gì đó, cô nàng trông thấy gì cũng hưng phấn hô to lên khiến cậu đau đầu cực kỳ, cậu luôn bất đắc dĩ bưng đĩa đi theo phía sau cô, giờ nghe giọng MC, Tiết Mặc thấy biết ơn trò chơi được sắp xếp tối nay vô cùng.
Lực chú ý của khách đến dự đều bị kéo lên đài, người dẫn trương trình mặt tươi như hoa cho biết quy tắc trò chơi. Rất đơn giản, lấy số ngẫu nhiên trên thẻ số của bất kỳ người nào, những người bị gọi trúng sẽ lên đài xếp thành một hàng, dùng miệng truyền lá bài.
Lời vừa dứt, đám đông ở phía dưới lập tức hít sâu một hơi. Trò chơi thế này đã là lệ hàng năm và ai đó nổi danh trong buổi tiệc mừng năm mới Nhâm thị cũng từ trò chơi “làm ác” này, bảo đảm mỗi năm mỗi mới, khiến người ta suốt đời khó quên.
Giới thiệu xong quy tắc, nhân viên công tác mới khiêng một thùng thủy tinh ra – bên trong là con số ban nãy khi bước vào các quan khách đã ký nhận – mời ông chủ rút thăm, quyết định xem ai là người sẽ hi sinh cho trò chơi.
Nhâm Lẫm quyết định coi thường trò trơi thiểu năng kém năng lực này, y trừng mắt, ép anh trai mình phải bước lên. Nhâm Tuyết quệt miệng, mặt không cam lòng lườm y một cái, sau đó quay đầu mỉm cười, tiêu sái đi tới trước thùng. Bên trên mười cột ký tên, bên dưới là vẻ mặt hưng trí bừng bừng, hoặc khổ ải như có thâm thù đại hận, anh ta theo chủ nghĩa tốc chiến tốc thắng, công bình công chính, đưa tay vào thùng khuấy một hồi, sau đó, dưới con mắt mong chờ của nhiều người, anh bóc mấy quả, quẳng vào trong mâm, người dẫn chương trình đếm lại, vừa đủ số.
“229, hãy cho chúng tôi nhìn xem, là người may mắn nào!” Người dẫn chương trình đọc từng con số khiến người ta hết hồn, mỗi lần đọc xong một số, mọi người sẽ lập tức nhìn quanh tìm cái tên xui xẻo đó, còn Ninh Tâm thì hưng phấn cầm chặt thẻ bài của mình, khẩn trương nhìn chăm chăm vào người trên đài, kích động: “Tiết Mặc, anh số mấy?”
“173!” Tiết Mặc thản nhiên đáp, trong lòng cậu đang không ngừng cầu nguyện, tuyệt đối đừng kêu trúng mình, cái hố bom ăn thịt người ẩn danh dưới cái tên trò chơi ấy, có thể tránh được là phước tu ba đời, cậu thật sự không thể hiểu được cấu tạo trong đầu Ninh Tâm, sao cô nàng lại mong mình bị rút trúng như thế, “Cô mong mình được gọi trúng lắm à?”
Ninh Tâm đỏ mặt, nhìn ghế chính trên đài, “Đương nhiên rồi, nếu rút trúng mình, sẽ có thể ở gần hai anh em họ hơn một chút!”
“Cô thích bọn họ lắm sao?” Tiết Mặc tò mò, bình thường, những lúc nhìn thấy tổng giám không nhiều lắm, mỗi lần gặp mặt Ninh Tâm cũng đâu có biểu hiện gì là ái mộ, chẳng lẽ hôm nay lại khác rồi?
Ninh Tâm quay đầu lại lườm cho Tiết Mặc một cái, nói khẽ, “Anh đó, nói anh là đồ ngốc cũng chẳng thấy quá đáng chút nào. Mỗi một người phụ nữ, đều có người tình trong mộng của mình, cho dù biết là không thể chạm tới, nhưng cũng muốn cố gắng nhích tới gần một chút!” Có ai không muốn trở thành cô bé lọ lêm, biến thân trong một đêm, nhưng cô cũng xem như khá lý trí, dù sao thì đó cũng chỉ là mơ mộng, đời người nên sống thật một chút vẫn tốt hơn. Nhưng tiếc là anh chàng cô thật sự coi trọng lại quá ngốc, khiến bao công sức của cô đều thành nước chảy về đông, aizz!
Thấy người dẫn chương trình tóm một đám hi sinh lên đài, cho tới khi còn sót lại một người cuối cùng, Tiết Mặc là người đầu tiên thở phào một hơi, trái ngược với vẻ thất vọng của Ninh Tâm, coi bộ tâm trạng của cậu thoải mái hơn nhiều.
“Để xem người may mắn cuối cùng là ai đây!” Người dẫn chương trình thật chú tâm, mệt đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, “Aha, số 173, đang ở đâu, 173, Tiết Mặc, xem ra là một người mới rất may mắn nha!”
Coi bộ cậu đã thở phào quá sớm rồi! Tiết Mặc há to miệng, vo con số trong tay mình thành một cục tròn tròn. Giờ mà chạy chắc là còn kịp, chỗ cậu đứng cách cửa hông chỉ có một bước, làm người mới, những người quen cậu không nhiều…Ngay khi cậu đang tính kế lui binh, chạy bỏ người nào đó, thì cậu đã xem nhẹ một vấn đề, đó chính là…”Tiết Mặc, là anh đó!” Người dẫn chương trình vừa nói hết câu, Ninh Tâm đã điên cuồng túm lấy tay cậu, kích động hô to.
Không sợ kẻ địch dữ như cọp, chỉ sợ chiến hữu ngu như heo =”=. Mặt ai đó đen ngòm, trong lòng lệ chảy thành sông, những người ở cạnh, có kẻ đồng tình, có người thương hại, có đứa vui sướng, có tên xoi mói, vào lúc ấy, cậu đành lê bước lên đài, còn cô nàng háo sắc Ninh Tâm thì ở phía sau không ngừng hò hét, cổ vũ.
Nhìn nụ cười cứng đơ của “những người may mắn”, người dẫn chương trình đi tới sắp xếp vị trí cho họ, tiếc nuối, “Chỉ có chín người, không ngờ lại có người bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi, bỏ tiệc về trước, đúng là tiếc quá nha!”
Đó m ớ i l à th ầ n nh â n đấ y, tr ố n r ấ t ch í nh x á c! Bấy giờ, chín người trên đài có cảm giác như cùng chung một mối thù, được rồi, ai tránh được vụ này, sau khi trở về cả đám nhất định phải dần cho người đó một trận mới được.
Nhâm Tuyết hưng trí bừng bừng đứng cạnh bên, nhìn cậu em trai đang nhíu mày. Vào cái lúc người dẫn chương trình chuẩn bị cho bắt đầu trò chơi, thì đột nhiên anh ta nói chen vào: “Nếu thiếu người, vậy sao có thể gọi là thập toàn thập mỹ? Chi bằng như vậy đi, tôi sẽ thay vào chỗ trống, cùng mọi người vui vẻ chút nha!”
Vừa nói hết câu, dưới đài lập tức hô to, vô số nam nữ trừng to mắt, chảy nước miếng, hâm mộ những người may mắn trên đài.
Mà lúc này, người trên đài không hề có cảm giác lo sợ vì quá vinh dự, họ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Nhâm Tuyết gia nhập, sẽ đứng cạnh ai đây? Trong thoáng chốc, tia lửa xoẹt ra, có vài người không kiềm lòng được, nhích sang bên, tính toán điều gì, e là ai cũng rõ.
Tiết Mặc thì khác, cậu đứng ở cuối hàng, biểu hiện đạm mạc cực kỳ. Cậu là bị ép lên, cậu không muốn lao vào dầu sôi lửa bỏng nữa, huống hồ vị Nhâm thiếu gia này cũng không phải dễ ăn, tránh được chừng nào, hay chừng đó vậy.
Nhâm Tuyết cười híp mắt, đảo một vòng đám người đang xếp ngay ngắn, lại lia tầm mắt bỡn cợt về phía cậu em đang đen mặt của mình một cái, theo nguyên tắc vùng phụ cận, anh ta đi tới cạnh Tiết Mặc, dịu dàng nói: “Bắt đầu đi!”
Những người khác đều lần lượt nhìn mỹ nhân cạnh Tiết Mặc bằng ánh mắt ai oán, tập thể cùng phẫn hận trừng Tiết Mặc.
Đứng không cũng trúng đạn chắc là chỉ tình huống này rồi…Tiết Mặc cúi đầu, bất kể là ai, làm ơn thỉnh vị đại thân bên cạnh đi dùm cái đi, cậu cũng không muốn bị mang ra làm tối tượng để thù hận đâu nha.
“Nếu đã như vậy, chi bằng một người dẫn một đội thi đấu sẽ tốt hơn!” Vào lúc người dẫn chương trình sắp mở miệng tuyên bố trận đấu bắt đầu, thì Nhâm Lẫm lại lạnh lùng đưa ra đề nghị, trong nháy mắt khiến cả đám đứng yên, không nhúc nhích.
T ô i mu ố n n ó i b ắ t đầ u c ũ ng kh ó t ớ i v ậ y sao? Người dẫn chương trình nghẹn họng, nhìn hai anh em nọ với ánh mắt vô cùng ai oán.
“Được thôi!” Lời vừa thốt ra, Nhâm Tuyết lập tức đồng ý ngay. Anh ta bước về trước một bước dài, rồi quay đầu, nháy mắt ra hiệu với mọi người.
Giờ mà không theo thì đợi tới khi nào, những người phản ứng nhanh, lập tức bước ra khỏi hàng, so với Ma đầu, sức hút của Thiên Sứ mạnh vô cùng. Tiết Mặc phản ứng rất nhanh, từ lúc Nhâm Tuyết bước ra khỏi hàng, cậu đã theo phản xạ muốn chạy theo, giờ rõ ràng cậu là người đứng gần nhất, cho nên cậu là người đầu tiên nhìn thấy anh ta nháy mắt, một bước đã đi là không thể lùi.
Theo sát phía sau còn có bốn người, cuối cùng, ai đó giương mắt nhìn thấy Nhâm Lẫm ở trung tâm tỏa ra bầu áp suất thấp, cậu cắn răng, đứng trân ra đó, khóc chết nha, gây thù với Đại Đế, ngày lên bàn thờ chẳng còn xa.
Lúc này, Nhâm Tuyết bước trở về, cười tới súc sinh vô hại, cảnh xuân tươi đẹp, như khiêu khích nhìn Nhâm Lẫm, hất cằm lên nói: “Đội ngũ do chú dẫn dắt đấy, xin vui lòng nhận đi, em trai à!” Nói xong, anh ta lui về tại chỗ.
Những người đã chạy theo lập tức xoay người nhìn anh ta bằng ánh mắt căm giận, hận không thể cắn cho một miếng. Đại Đế không chút khách khí đứng cạnh Tiết Mặc, đội ngũ hai bên đứng đối diện nhau.
Tiết Mặc ngẩng đầu liếc Nhâm Lẫm đứng cạnh bên, buồn bực cuối đầu nhìn đôi bàn chân đang cọ cọ trên đất. Cậu sẽ không bao giờ nghi ngờ lời nói của Trương Dương nữa, ô ô, Nhâm Tuyết đúng là càng đáng sợ hơn Ma đầu mà.
Thấy đã sắp xếp xong xuôi, Nhâm Tuyết lại tiếp tục cướp lời người dẫn chương tình, đưa ra thể lệ: “Nhưng nếu là trận đấu, thì nhất định phải có trừng phạt mới thú vị chứ!”
Th ậ t ra th ì hai ng ườ i kh ô ng c ầ n ng ườ i d ẫ n ch ươ ng tr ì nh n ữ a đú ng kh ô ng? Người nào đó buông mic ra, oán thầm.
Nhâm Lẫm khoanh tay, nâng cằm, thản nhiên nói: “Tôi kính trọng người già, anh cứ nói trước đi!”
“Cốc!” Nhâm Tuyết búng tay một cái, trợ lý cạnh bên lập tức hiểu ý, đưa tới một bình rượu, rót đầy năm ly, “Thua thì uống hết, còn nữa, người làm rớt bài, còn có trừng phạt khác!”
Nhìn người đề nghị, như đang suy nghĩ gì đó, mặt Nhâm Lẫm ngày một nặng nề. Từ lúc mới bắt đầu rút thăm, y đã phát hiện là Nhâm Tuyết đang giở trò, nhưng y cũng chỉ khoanh tay xem anh ta diễn trò gì. Nào ngờ, mọi chuyện lại ra ngoài dự tính của Nhâm Tuyết, sau thái độ thờ ơ của y, ai đó định chạy chốn vừa lúc cho anh ta cơ hội, thế là anh ta sợ thiên hạ không loạn, cố ý giẫm thêm một cước. Do đó, mắt thấy cậu anh trai mình chỉa ý đồ xấu về phía Tiết Mặc, cuối cùng thì Đại Đế cũng cam tâm tình nguyện xuống nước.
“Nếu không có ý kiến gì, cứ quyết định vậy đi!” Nhâm Tuyết mỉm cười nhìn về phía cậu em trai của mình, phất tay với người dẫn chương trình, ý bảo bắt đầu.
Cuối cùng thì người dẫn chương trình – đã nín thật lâu – cũng tìm lại được cơ hội thể hiện giá trị tồn tại của mình, điên cuồng hét lên một tiếng “bắt đầu”, đó tuyệt đối khiến đất trời phải chấn động.
Do tiếng “bắt đầu” quá to, cho nên những người trên đài đều sửng sốt, còn những người dưới đài thì bừng tỉnh, nhìn lên. Người đứng đầu hai hàng hít bài, sôi nỗi quay qua truyền cho người kế tiếp, tình huống xấu hổ diễn ra, mặt đối mặt gần như hôn môi khiến người ta phải xấu hổ, nhưng nếu không để ý, lá bài sẽ rơi từ trước môi xuống.
Tiết Mặc khẩn trương, nuốt nước miếng, xếp trước cậu là Ngự nữ tỷ tỷ Tịch Hàm, đúng là quá áp lực. Cậu đã rơi vào tình cảnh trước có sói sau có hổ, vậy mà Ngự tỷ còn không biết sợ lia qua cậu một cái, rõ ràng là cô nàng đã gật đầu với Nhâm Tuyết ở đối diện, Tiết Mặc đổ mồ hôi hột, bọn…Bọn họ muốn làm gì?
Bài truyền càng nhanh, ý thức cạnh tranh kịch liệt khiến mọi người quẳng hết sự xấu hổ trong đầu mình đi, Tiết Mặc cảm thấy trong chớp mắt, bài đã bị bà chị Tịch Hàm đưa tới trước mặt mình, oa, ph ả i đó n l ấ y, ph ả i đó n l ấ y, tuy ệ t đố i đừ ng l à m r ơ i, cậu thầm cầu nguyện trong lòng, rồi cố nhận bài, cậu quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt của Nhâm Lẫm…
Mắt thấy đối phương từ từ cúi đầu, kê sát vào mình như hôn môi, khuôn mặt anh tuấn to dần trong mắt cậu. Mùi hương của Đại Đế thật dễ chịu nha, Tiết Mặc ngơ ngác hít bài, nhìm chằm chằm người nọ, chứng bệnh hóa đá lại lần nữa tái phát.