Đọc truyện Thanh Sắc Cấm Dụ – Chương 6: ‘thụ sủng nhược kinh’ khi được dỗ
Ngoài cửa yên tĩnh, Lang Hi trong tay bưng dĩa trái cây đẩy cửa bước vào.
Hàn Tả Tả vội vàng từ trên giường nhảy xuống, rõ ràng đang ở trong
phòng mình, lại co quắp tay chân cũng không biết phóng đi đâu.
Lang Hi thẳng tắp đi đến bên giường, đem dĩa trái cây đặt ở đầu tủ trên giường, sau đó yên lặng nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả.
Trên chiếc dĩa xinh đẹp bày đủ loại trái cây, cắt thành lát đều đặn bắt mắt, thịt quả trong suốt lán mịn làm cho người ta sinh ra
cảm giác thèm ăn.
Hàn Tả Tả tìm tòi nghiên cứu ánh mắt thật cẩn thận nhìnvề phía hắn, chỉ vào trái cây thụ sủng nhược kinh hỏi: “Cho cháu?”
Lang Hi trầm mặc gật gật đầu.
Hàn Tả Tả cười khan hai tiếng, run rẩy bốc lên một miếng táo đưa vào miệng, lung tung nhai nhai rồi nuốt xuống bụng.
”Ân, ăn ngon lắm! Cám ơn chú Tư!”
Lang Hi mặc quần áo ở nhà, dáng người cao lớn cường tráng làm cho
không gian có vẻ chật chội, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở trong phòng,
mặt không chút thay đổi nhìn cô, gây cho cô áp lực rất lớn.
Không khí vốn ấm áp thoải mái không còn sót lại chút gì, áp lực chợt hạ thấtp, Hàn Tả Tả chống lại hai mắt của hắn, trong lòng không khỏi
căng thẳng.
Hàn Tả Tả cụp mắt, yên lặng từ từ ngồi xuống mép giường, đem trái
cây trên bàn ôm vào trong ngực, từng miếng một máy móc cho vào
trong miệng.
Vừa mới ăn xong cơm trưa, một dĩa trái cây lớn như vậy cho vào trong bụng, Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt.
Cô là đắc tội với thần tiên nào thế, đói cũng vậy mà ăn no
cũng vậy tra tấn cô là sao aaa! Rốt cuộc là thế giới này biến hóa
quá nhanh, hay là cô rất lạc hậu không theo kịp nhịp phát triển, vì
sao cô cảm thấy gặp người nào người nấy đều không bình thường
vậy nha!
Chẳng lẽ là cô khác loài ư?
Hàn Tả Tả đem dĩa trái cây ăn không còn một mảnh, ngẩng đầu trưng cầu nhìn về phía Lang Hi.
Ăn xong rồi, cái này ngài vừa lòng rồi chứ?
Lang Hi hơi hơi nhíu mày, chống lại ánh mắt ai oán của Hàn Tả Tả.
Trong phòng thực im lặng, chỉ có đồng hồ tích tách tích tách chuyển động.
Hai người nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Hàn Tả Tả nhịn không được, khẽ mở môi đỏ mọng:
”Ợ —— “
Một tiếng vang dội chợt đánh vỡ yên tĩnh, dư âm còn văng vẳng bên tai, không biết nó dừng lại lúc nào.
Ăn quá no, Hàn Tả Tả che miệng, sắc mặt đỏ bừng, từng cái từng cái một nấc lên.
Chỉ biết tiêu hóa sẽ có vấn đề mà!
Đầu tiên là bị Tô Tấn cài người bệnh thần kinh kia làm cho buồn
nôn, còn chưa được yên tĩnh trong chốc lát lại bị chú Tư này ‘nhồi
cho vịt ăn’, giờ thì hay rồi, không có cách nào chống đỡ được
nữa!
Hàn Tả Tả đầy bụng ủy khuất, xấu hổ lại khổ sở, muốn dừng lại lại
khống chế không được, nấc cục từng tiếng một không chịu dừng,
vừa mệt vừa vội.
Lang Hi trầm mặc không lên tiếng rót ly nước ấm đến trước mặt cô,
Hàn Tả Tả hai mắt đẫm lệ lưng tròng tiếp nhận, liều mạng rót vào trong bụng.
Vừa ngậm một miệng to muốn nuốt xuống, liền cảm thấy trên lưng có
một lực lớn truyền đến, Hàn Tả Tả bị vỗ mạnh muốn gập người, một
nửa nước trôi vào yết hầu, một nửa nước khống chế không được chảy ra ngoài. (Ish: tội nghiệp chị quá ah)
Hàn Tả Tả bi phẫn ngồi thẳng thắt lưng, gắt gao cầm chặt cái ly
trong tay, chỉ sợ chính mình không nhịn được sẽ đem nước trong ly
hắt lên mặt hắn.
Tôn kính trưởng bối, tôn kính trưởng bối, tôn kính trưởng bối…
Hàn Tả Tả nhịn lại nhịn, vẫn là không nhịn xuống được: “Chú Tư sao đột nhiên chú lại đánh cháu?”
Lang Hi hờ hững nhìn cô, đột nhiên mở miệng: “Không đánh?”
Hàn Tả Tả sửng sốt, phát hiện chính mình bị vỗ như vậy quả nhiên không còn nấc cục nữa rồi.
Lang Hi không giải thích nhiều, thuận tay cầm lấy dĩa trái cây trên bàn hỏi: “Vui vẻ?”
Hàn Tả Tả không hiểu ra sao trừng mắt nhìn hắn. (Ish: mình cũng ko hiểu nè)
Lang Hi cẩn thận nhìn chằm chằm cô, có chút vừa lòng gật gật đầu xoay người rời đi.
Hàn Tả Tả chẳng hiểu ra sao nhìn theo hướng cửa phòng từ từ
khép lại, thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của người chú này.
Chu lão gia buổi chiều ra ngoài cùng lão chiến hữu chơi cờ, thời điểm
trở về phát hiện Hàn Uyển đã tan tầm, cùng Tả Tả cùng nhau ở phòng bếp
chuẩn bị cơm chiều.
Chu Quảng Vinh vui cười hớn hở hỏi: “Lão Nhị còn chưa trở về?”
Hàn Uyển một bên xào rau trả lời: “Minh Nghĩa gọi điện thoại nói buổi tối có xã giao không trở về ăn, ba ngài trước đợi lát nữa, lập tức
xong ngay ạ!”
Hàn Tả Tả hỗ trợ giúp một tay, đem rau thơm đã cắt xong thả vào trong nồi.
Hàn Uyển quay sang xào vài cái rồi gắp ra dĩa, thuận tay gắp một miếng thịt đút vào miệng con gái.
”Nếm thử một chút, ăn được chứ?”
Đồ ăn thực nóng, Hàn Tả Tả một bên hô khí, một bên gật đầu tán dương: “Ăn ngon, mẹ làm đồ ăn là ngon nhất!”
Hàn Uyển thực vui vẻ: “Ăn ngon thì lát nữa ăn nhiều một chút!”
Hàn Tả Tả vừa nghe liền buồn bực, lắc đầu nói: “Vẫn là quên đi, con
buổi chiều ăn thật nhiều hoa quả, lúc này còn chưa tiêu hóa xong đâu!”
Hàn Uyển bưng chén đũa ra ngoài: “Ăn nhiều hoa quả tốt, bất quá hoa quả không no bụng được, lát nữa con phải ăn nhiều cơm một
chút!”
Hàn Tả Tả phụ giúp bưng đồ ăn. Cơm chiều chỉ có Chu Quảng Vinh,
Lang Hi cùng hai mẹ con cô, Lang Hi lại là người chẳng buồn hé răng,
bữa cơm này ăn thực im lặng.
Vừa mới cơm nước xong, Chu Minh Nghĩa đã trở lại, Hàn Uyển vội vàng hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
Chu Minh Nghĩa khó chịu mở cổ áo, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Ăn rồi… Tả Tả cũng ở nhà à! Anh lên lầu tắm rửa trước!”
Hàn Tả Tả săn sóc đối với Hàn Uyển nói: “Mẹ, mẹ lên lầu xem cha đi, con ở đây dọn dẹp là được rồi!”
Hàn Tả Tả đem chén bát rửa xong, liền chuẩn bị về phòng mình.
Lúc lên lầu đi ngang qua phòng ngủ của Chu Minh Nghĩa và Hàn Uyển,
cửa không khóa hẳn, Hàn Tả Tả sơ ý nhìn thoáng qua, liền thấy
Hàn Uyển bưng một dĩa trái cây, mỉm cười ngồi bên cạnh Chu Minh
Nghĩa, một bên nhỏ giọng nói gì đó vừa đút ông ăn trái cây.
Chu Minh Nghĩa mới vừa rồi còn cau có, lúc này vẻ mặt hạnh phúc, cùng Hàn Uyển đút nhau ăn trái ăn.
Hàn Tả Tả yên tâm, nhìn thấy mẹ mình tìm được nơi nương tựa, cũng vì bà mà vui vẻ, trong lòng lại vì Hàn Uyển chưa bao giờ bày ra bộ
dáng ngọt ngào ngây thơ kia cảm thấy buồn cười.
Lắc lắc đầu cười quay lại, Hàn Tả Tả tiếp tục đi về phòng mình,
đột nhiên bước chân dừng một chút, nhớ tới chuyện buổi chiều.
Chú Tư đặc biệt gọt trái cây cho cô, sẽ không là vì dỗ cô vui vẻ đi? (á à, thì ra là vậy >_<
Đã sắp đến cuối học kỳ, cuộc thi cuối kỳ cũng sắp tới.
Đại học rất nhiều chương trình học, bình thường sinh viên đến lớp
rất ít, vừa đến những tiết cuối cùng, phòng học chắc chắn ngồi
kín chỗ, tất cả đều lo lắng cho kỳ thi quan trọng.
Hàn Tả Tả không dám ở lúc này bỏ tiết, ngày hôm sau buổi sáng hứng gió lạnh trở về trường học.
Không biết có phải hay không do cuộc thi cuối kỳ sắp đến, hay do
Hàn Tả Tả cảnh cáo có chút tác dụng, Tô Tấn cuối cùng cũng chịu yên
lặng.
Hàn Tả Tả nhẹ nhàng thở ra, lập tức lao vào khẩn trương ôn tập.
Cuộc thi cuối kỳ ở đại học cơ bản rất dễ thông qua, Hàn Tả Tả
không có bao nhiêu áp lực liền vượt qua cuộc thi, nghỉ đông cũng đang
đến gần.
Bởi vì nhà ngay tại đây, Hàn Tả Tả không giống những cô bạn khác
trong ký túc xá vội vã trở về, thi xong liền thoải mái ngủ một
giấc, mới nhàn nhã thu thập hành lý.
Đồ đạc không nhiều lắm, trong túi chỉ có hai cuốn sách mượn từ thư viện, lúc đi lại xách cái túi máy tính là được.
Hàn Tả Tả thu thập xong ký túc xá, liền xuống căn tin dưới lầu ăn cơm.
Trong trường học thoáng cái ít đi rất nhiều người, cửa sổ căn tin đều đóng hơn một nửa.
Hàn Tả Tả bưng hộp đựng cơm vừa ngồi xuống, trên bàn liền loảng xoảng nện xuống chồng sách thật dày.
Hàn Tả Tả vội vàng bưng hộp đựng cơm tránh ra xa, sợ chấn động bụi bay vào cơm.
”Tô Tấn, cậu lại làm gì?”
Tô Tấn mang theo tươi cười rạng rỡ, đắc ý dào dạt vỗ vỗ chồng sách: “Đây là những cuốn sách tớ thích nhất, tặng cho cậu…”
”Không cần không cần!” Hàn Tả Tả vội vàng cự tuyệt, “Tô Tấn tôi cám ơn
cậu, tôi đối với việc trở thành nghệ thuật gia không có hứng thú, tôi chính là người nhàm chán không thú vị, bình thường nhiều nhất chỉ xem truyện tranh… Đống sách này cậu cứ giữ lại từ từ xem
đi!”
Tô Tấn ngồi đối diện với cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhận lấy! Cậu yên tâm, sách này tớ đều xem qua…”
”Bởi thế nên mới phải xem lại!” Hàn Tả Tả đau đầu kịch liệt nhìn
hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng, “Cậu không biết phải xem nhiều lần mới tìm được cảm giác thăng hoa trong đó sao?”
Tô Tấn ẩn ý đưa tình nhìn cô, vẻ mặt say mê: “Tả Tả, tớ chỉ biết cậu hiểu tớ nhất!”
Hàn Tả Tả yên lặng quay đầu, cô vừa rồi có nói gì sao…
Tô Tấn vỗ vỗ bộ ngực nói: “Tả Tả cậu yên tâm, những cuốn sách này tớ đều để lại cho mình một phần, cậu không cần lo lắng sẽ phiền
đến tớ.”
Hàn Tả Tả phiền muộn nhìn nhìn chồng sách cao ngất: “Tô Tấn, tôi
thực sự không cần, lại nói tôi lát nữa sẽ về nhà, nhiều như vậy
tôi cũng đem không hết…”
”Không quan hệ!” Tô Tấn vung tay lên, “Tớ giúp cậu!”
Hàn Tả Tả phiền nhất là cái loại này văn nhân cấp tiến lại mục
nát, đối với những thứ bọn họ tôn sùng một chút hứng thú
cũng không có.
Hàn Tả Tả ngăn chặn không kiên nhẫn dâng tràn trong lòng, ân cần thân thiện dụ dỗ nói: “Tô Tấn, cậu xem, cậu hiện tại đối với tôi cảm
giác không hài lòng mới có thể nghĩ muốn cải thiện tôi… Bởi vậy
có thể thấy được, cậu cũng không thích tôi! Tô Tấn, tôi không nghĩ sẽ
thay đổi bản thân, trên đời này có rất nhiều cô gái phù hợp với lý
tưởng của cậu, ngươi cũng đừng ở trên người tôi lãng phí thời gian
được không?”
Tô Tấn lắc lắc đầu: “Điều này sao là lãng phí thời gian chứ? Nếu
trình độ suy nghĩ của cậu tăng lên, đây không phải là một
chuyện rất tốt sao? Được rồi, đừng nói nữa, cậu phải về ký túc xá
lấy hành lý sao?”
Hàn Tả Tả phút chốc không còn gì để nói, cô có thể làm gì Tô
Tấn đây, trùm bao bố đánh cho một trận? Tìm giáo viên phụ đạo cáo
trạng?
Tô Tấn nghẹn đỏ mặt, cắn răng đem chồng sách dày cộm kia xách lên.
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ đứng dậy, may mắn hiện tại căn tin không có mấy người, bằng không cô chắc sẽ lại bị vây xem.
Hàn Tả Tả mang theo khuôn mặt được trùm kín thoải mái đi về ký
túc xá, Tô Tấn mệt đến nỗi ngồi trên mặt đất thở hỗn hển
giống như con chó nhỏ.
”Cậu nói xem cậu đây là đang làm cái gì?” Hàn Tả Tả thở dài, “Đống sách này tôi căn bản sẽ không xem!”
Tô Tấn khoát tay áo, dồn sức hít một hơi đem sách ôm vào trong ngực, lắc lư lắc lư nói không thành chữ: “Đi thôi!”
Tô Tấn hai tay nâng sách, hai tay kéo căng thẳng tắp, chồng sách
kia rất cao, cơ hồ hoàn toàn ngăn che mất tầm mắt của hắn.
Hàn Tả Tả nhìn hắn mệt cánh tay run lên, đột nhiên liền cảm thấy cơn giận vơi đi không ít.
Hoàn hảo không cần đi đến cửa chính, bãi đỗ xe cách ký túc xá không
xa lắm, Tô Tấn đem sách đặt trên mặt đất, thở phì phò từ trong túi
quần lấy ra chìa khóa xe.
Hàn Tả Tả đưa mắt ngắm biển số xe, trêu ghẹo nói: “A, vẫn là trên đường chạy chậm một chút!”
Tô Tấn mệt đến nói không nên lời, khinh thường hừ hừ, cước bộ càng không ngừng hướng về phía trước.
Tô Tấn đi đến bên cạnh chiếc xe jeep loang lỗ cũ nát màu lục, mở cửa xe vỗ vỗ, kiêu ngạo mà nói: “Xe kia rất tục!”
Hàn Tả Tả buồn cười gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, xe jeep của ngài mới có phong cách a!”
Tô Tấn đắc ý hừ một tiếng, nhất nhấn ga, xe ầm vang long chạy lên.
Hàn Tả Tả chỉ đường, đến cửa nhà, Tô Tấn thối nghiêm mặt hỏi: “Nhà cậu ở chỗ này?”
Hàn Tả Tả xách túi lên nhảy xuống xe: “Đúng vậy, cám ơn cậu đưa tôi về, chồng sách kia cậu vẫn nên mang về đi…”
Tô Tấn đẩy cửa xe bước xuống, nhìn nhìn cửa sắt lớn uy nghiêm, ê ẩm than thở: “Hủ bại!”
Hàn Tả Tả linh cơ vừa động: “Đúng, tôi chính là hủ bại, người đầy hơi tiền, còn thấp kém thô lỗ!”
Tô Tấn khoát tay áo, giống như thi nhân nói: “Dù là vậy, tớ miễn cưỡng không chê cậu là được…”
Hàn Tả Tả còn muốn nói gì nữa, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng thắng xe.
Lang Hi từ trên xe bước xuống, quần áo màu đen y, phụ trợ thêm
cái bao tay da, đi đôi bốt sáng loáng, vẻ mặt hờ hững, dáng người cao
ngất, giống như thần tướng viễn cổ trên chiến trường đẫm máu chém giết,
ngang nhiên cường thế, khí thế không thể đỡ…