Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 15: Buổi tối hẹn hò Lãng mạn


Đọc truyện Thanh Sắc Cấm Dụ – Chương 15: Buổi tối hẹn hò Lãng mạn

Edit: Ishtar

“Ngô —— “

Hàn Tả Tả bị ấn chặt trên ghế, mở to hai mắt nhìn, hai tay phản xạ có điều kiện chống đẩy trước ngực của hắn, yếu ớt giãy giụa, thoát không ra, cũng đành tùy ý hắn.

trên môi bất ngờ không kịp phòng bị mềm mại ấm áp làm cho cô hơi có chút thất thần, đôi môi hơi lạnh lại thoang thoảng mùi thuốc laá cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại khiến cho cô cảm nhận được hơi thở nam nhân tràn ngập.

Hàn Tả Tả từ từ nhắm mắt lại, do dự một lát, nâng tay lên, vòng ở sau gáy Lang Hi.

trên vai đột nhiên tăng thêm sức nặng, Lang Hi hung hăng cắn xuống môi cô, đầu lưỡi linh hoạt không hề do dự nữa, mạnh mẽ mở ra khớp hàm đang khép chặt, trực tiếp đánh vào trong đó, khiêu khích chiếc lưỡi nhỏ xinh đang muốn trốn tránh kia.

Hàn Tả Tả lông mi run rẩy, thử thăm dò chủ động chạm nhẹ vào đầu lưỡi đang làm loạn kia.

Như vậy ngây ngô đáp lại khiến Lang Hi vô cùng bất ngờ, nhất thời hô hấp hỗn loạn, càng thêm áp chặt người cô, không chút do dự bắt được đầu lưỡi thẹn thùng, ngậm ở trong miệng mình tinh tế gặm cắn.

Lang Hi giống như một cậu bé tò mò lại ngang ngược, đầu lưỡi mạnh mẽ linh hoạt ở trong miệng cô làm loạn khắp nơi, thỉnh thoảng lại trêu chọc đến chỗ mẫn cảm, liền khiến cho cô không thể kìm nén được run rẩy.

Sau đó Lang Hi tựa như phát hiện ra việc mới lạ, không ngại phiền chán lặp lại khiêu khích, từng lần một đảo qua, đầu lưỡi để ở nơi đó tùy ý mút vào.

Hàn Tả Tả lúc đầu còn có thể đáp lại, không lâu sau liền tan rã bỏ cuộc, mềm nhũn để mặc hắn hưng phấn dạt dào thăm dò, sắc mặt đỏ bừng, không gian chật hẹp bên trong xe không khí không đủ, càng thêm chật chội, làm cho Hàn Tả Tả đầu óc ong ong choáng váng.

Bên trong xe tiếng thở dốc đan xen tiếng nước ái muội, tim đập như trống đánh, toàn thân lại vô lực tới cực điểm, môi trướng đau, lưỡi nóng rát, Hàn Tả Tả không biết khi nào thì cánh tay đang ôm cổ Lang Hi càng thu càng chặt, hai người dính sát vào cùng một chỗ, chìm đắm bên trong triền miên không dứt.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kèn xe chói tai, Hàn Tả Tả hoảng sợ, lúc này mới giật mình nhận ra mình vẫn đang ở trước cổng trường, giữa ban ngày ban mặt trước mặt mọi người, cô lại cùng một người đàn ông hôn nhau cuồng nhiệt.

Hàn Tả Tả ưm một tiếng, xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ ửng, vội vàng dùng sức đẩy vai hắn ra, nghiêng đầu qua một bên, thở hổn hển đứt quãng nói: “Đừng, đừng… Có người!”

Lang Hi thở hào hển vùi đầu vào sau gáy cô, hơi thở nóng rực làm cho cái cổ trắng mịn của Hàn Tả Tả đỏ ửng lên, không được tự nhiên giật giật, nhỏ giọng nói: “Mau đứng lên, bị người khác nhìn thấy không tốt…”

Lang Hi thoáng bình phục hô hấp, nâng người dậy từ trên cao nhìn cô.

Hàn Tả Tả sắc mặt ửng hồng, ánh mắt long lanh quyến rũ, tuy rằng ngượng ngùng đến cực điểm, lại vẫn dũng cảm nâng mắt cùng hắn nghênh diện.

Khuôn mặt của Lang Hi lạnh lùng phảng phất như sông băng tan chảy, nhẹ nhàng toát ra một tia nhu tình.

Cặp mắt lạnh lùng xa cách cũng không còn hờ hững như xưa, trầm tĩnh sâu hun hút, như cảnh sắc mùa thu, trong trẻo lại thuần khiết.


Hàn Tả Tả say sưa nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, kìm lòng không nổi duỗi tay khẽ chạm vào khóe mắt hắn.

Ánh mắt Lang Hi đột nhiên thâm trầm, mắt thấy hắn lại muốn áp người xuống, Hàn Tả Tả trong nháy mắt hoàn hồn, một phen đẩy hắn ra.

“Có người!”

Bên cạnh không biết khi nào thì có một chiếc xe đậu lại, Hàn Tả Tả nhẹ nhàng thở ra, xe dừng phía bên ghế lái, may mắn cô không mở kính xe bên cạnh xuống.

Bất quá… Cửa kính xe đối diện với cổng trường học lại mở ra.

Buổi chiều thứ sáu trước cổng trường người đến người đi…

Hàn Tả Tả yên lặng che mặt: “Chú Tư, anh không hổ là mang chủ nghĩa đế quốc quay về cố hương, cách chào hỏi của anh thực sự… Quá phóng túng nha! Lễ nghi tác phong kín kẽ, ví như bắt tay, của đồng bào ta anh đều quên tất tần tật rồi nha!”

Lang Hi nghĩ nghĩ, còn thật sự sửa lại cho đúng: “Cách chào hỏi ở nước ngoài, không phải là hôn môi.”

Hàn Tả Tả: “…”

Hàn Tả Tả vuốt trán, bình tĩnh nói: “Lái xe đi.”

Lang Hi không hề động đậy, dường như có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả: “Em thích.”

Hàn Tả Tả nghi hoặc: “Thích cái gì?”

Lang Hi quay đầu đi, một bên khởi động xe, một bên thản nhiên nói: “Vừa rồi có phản ứng.”

Hàn Tả Tả vừa nghĩ liền hiểu được, xấu hổ và giận dữ trừng mắt hắn: “không phải có phản ứng, là có đáp lại… Chú Tư, tiếng Trung của anh không được rồi, phản ứng cùng đáp lại là hai việc khác nhau!”

Lang Hi ánh mắt hơi hơi động, nghiêm mặt nói: “Ân, hai việc khác nhau!”

Hàn Tả Tả vui mừng cười, vừa muốn mở miệng trêu chọc hai câu, chợt nghe Lang Hi nghiêm túc nói: “Lần sau tranh thủ có “phản ứng”.” (~o~)

Hàn Tả Tả suy yếu tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống đầu, chán nản ngậm miệng lại.

Từ đại học cách nội thành rất xa, hơn nữa tình hình giao thông trên tuyến đường chính luôn rất đông đúc, chờ xe đều phải tốn rất nhiều thời gian, Hàn Tả Tả ngại phiền toái, liền cách một khoảng thời gian mới vào nội thành đi siêu thị một lần, mỗi lần đều mua về bao lớn bao nhỏ vật dụng hằng ngày.


Có Chú Tư lái xe, Hàn Tả Tả vốn tính nhân cơ hội này trữ nhiều đồ thêm một chút, nhưng mà tối hôm qua cô đã quên tính, tháng sau khi nhận tiền lương và học bổng, chắc chỉ đủ cho nửa năm tiền thuê nhà. Nếu tháng sau có thể chuyển ra ngoài, thì không cần dùng đến những thứ mua hôm nay nữa, miễn cho lúc chuyển nhà còn phải mất công đưa đến chuyển đi.

Lúc này trong siêu thị không có nhiều người, Hàn Tả Tả đẩy xe đẩy, Lang Hi thấy vậy chủ động đến tiếp nhận.

Vì thế Hàn Tả Tả tập trung lựa chọn vật dụng, Lang Hi thì im lặng phụ trách đẩy xe đi bên cạnh.

Hàn Tả Tả thả vào trong xe một hộp sữa chua lớn, thuận miệng hỏi: “Chú Tư có muốn mua cái gì hay không?”

Lang Hi lắc lắc đầu.

Hàn Tả Tả mua đồ xưa nay luôn ‘tốc chiến tốc thắng’, siêu thị to như vậy chỉ cần đi một vòng, trên cơ bản đã mua đầy đủ.

Hàn Tả Tả quét mắt nhìn danh sách, vò vò quăng vào trong thùng rác, giúp đỡ đẩy xe nói: “Xong rồi, đi tính tiền thôi!”

Lang Hi gật gật đầu, cùng Hàn Tả Tả sóng vai đẩy xe đi về phía quầy thu ngân.

Hàn Tả Tả và Lang Hi cũng không phải là người thích dính lấy nhau, càng không thích dưới con mắt mọi người thân thiết, cho nên hai người tuy rằng đứng rất gần, lại cũng không có hành động quá mức thân thiết nào.

Nhưng dù vậy, không khí giữa hai người trong lúc đó lại vô cùng hài hòa, ngẫu nhiên nhìn nhau hoặc là đơn giản đối thoại vài câu, nhìn thế nào cũng giống như đôi vợ chồng trẻ ăn ý.

Quầy thu ngân không có nhiều người lắm, Hàn Tả Tả đứng ở phía trước xếp hàng, đột nhiên phát hiện Lang Hi đang thất thần chăm chú nhìn vào một chỗ.

trên quầy thu ngân đặt một cái kệ, trên kệ xếp đầy vật phẩm, Hàn Tả Tả theo ánh mắt của Lang Hi nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy những cái hộp nhỏ xanh xanh đỏ đỏ đủ kích cỡ xếp cùng một chỗ, bên cạnh còn có nhãn hiệu màu vàng thật to, phía trên là hàng chữ quảng cáo đỏ tươi.

“Durex – mang đến cho bạn cảm giác mới mẻ chưa từng có, mua bốn hộp tặng một hộp!”

Hàn Tả Tả thiếu chút nữa bị dấu chấm than cực lớn đỏ tươi kia đâm mù mắt, nhịn không được gương mặt đỏ ửng lên.

Lang Hi làm như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, hờ hững hỏi: “Sao lại đỏ mặt?”

Hàn Tả Tả nuốt nuốt nước miếng, làm bộ cười gượng hai tiếng: “Siêu thị thật oi bức, hơi nóng…”

Hàn Tả Tả sợ Lang Hi nói ra lời gì ‘kinh thiên động địa’, càng sợ hắn chịu đựng không được bị dụ hoặc, vội vàng nói: “Chú Tư muốn mua kẹo cao su sao, anh thích hương vị gì?”


Phía dưới hàng Durex là hàng kẹo cao su đủ mùi vị.

Lang Hi trầm ngâm, nghiền ngẫm rồi nhẹ giọng nói: “Hương vị?”

Hàn Tả Tả dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, nơi này có rất nhiều hương vị!”

Lang Hi bí hiểm nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: “Em thích hương vị gì?”

Hàn Tả Tả mờ mịt “A” một tiếng, nói: “Bạc hà đi, hương vị có vẻ kích thích, mùi tươi mát, còn có thể nâng cao tinh thần.”

Lang Hi có thâm ý khác nhìn cô, còn nghiêm túc gật gật đầu.

Hàn Tả Tả tâm sinh cảnh giác, hoang mang nhíu mày, đúng lúc người phía trước đã tính tiền xong, Hàn Tả Tả còn chưa kịp cân nhắc liền vội đẩy xe tiến lên.

Lúc tính tiền Lang Hi trả tiền, tư thế kia quá mức tự nhiên, dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, Hàn Tả Tả sờ sờ mũi, cũng không cùng hắn khách khí.

Lang Hi xách theo hai túi lớn vật phẩm cùng Hàn Tả Tả ra khỏi siêu thị, sắc trời đã nhá nhem tối.

Đem đồ bỏ vào trong xe, Hàn Tả Tả sờ sờ bụng hỏi: “Kế tiếp muốn đi ăn cơm tối sao?”

Lang Hi nghĩ nghĩ nói: “Có thể, em muốn ăn gì?”

Hàn Tả Tả không có đặc biệt muốn ăn món gì, tùy ý nói: “Gì cũng được, em không kén ăn!”

Lang Hi không nói thêm nữa, một đường lái xe đi tới quán Ngư Dương.

Quán cơm này quy mô không lớn lắm, nổi tiếng nhờ hải sản, bởi vì vị trí tương đối xa xôi, cho nên bình thường khách tới không quá nhiều.

Lang Hi trực tiếp mang theo Hàn Tả Tả lên lầu, vào một gian phòng nhỏ.

Gọi đồ ăn xong, Hàn Tả Tả rót ly nước uống, sau đó hỏi: “Lát nữa cơm nước xong đi chỗ nào?”

“Em nói.”

Hàn Tả Tả mặt mũi có chút đăm chiêu, đây là lần đầu tiên có hẹn hò với bạn trai, nào biết muốn đi đâu, làm cái gì! Huống chi, đối tượng hẹn hò của cô lại là người nghiêm túc đứng đắn như Chú Tư… Hàn Tả Tả đột nhiên nghĩ đến câu ‘ba năm là một thế hệ’, cô và Chú Tư có thể hay không có sự khác biệt?

Hàn Tả Tả tự dọa mình hoảng sợ, vội vàng đem ý tưởng này ném qua sau đầu, hiếu kỳ nói: “Chú Tư, anh có sở thích gì? Bình thường làm gì để giải trí?”

Lang Hi thần sắc đột nhiên có chút không được tự nhiên, hơi ngập ngừng nói: “Ở chung với tôi có phải rất nhàm chán hay không?”

Hàn Tả Tả vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không!”


Lang Hi trầm mặc một lúc, thản nhiên nói: “Tôi là một người rất vô vị, trừ bỏ công việc, thỉnh thoảng sẽ đến câu lạc bộ tập võ.”

Hàn Tả Tả không khỏi cảm thấy kính nể: “Chú Tư là cao thủ!”

Lang Hi cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Bình thường thôi… Em thích làm cái gì, tôi cùng em.”

Lang Hi dừng một chút, tiếp tục nói: “Tô Tấn là như thế nào lấy lòng em, tôi đều có thể làm.” (~o~)

Hàn Tả Tả bật cười: “Thôi đi, Tô Tấn đó là lấy lòng sao, đó là tra tấn… không đúng a Chú Tư, anh đây không phải là đang ghen chứ?”

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến, nhân viên phục vụ bắt đầu sắp xếp đồ ăn.

Lang Hi đột nhiên mở miệng: “Cho một chén giấm chua.”

Người phục vụ mỉm cười: “Vâng, xin chờ một lát.”

Hàn Tả Tả không nói gì trừng mắt nhìn hắn.

Lang Hi bình tĩnh tự nhiên cầm đũa, đem phần thịt ngon mềm nhất dưới mang cá gỡ ra đặt vào trong chén trước mặt Hàn Tả Tả.

Hàn Tả Tả ngẩn người, yên lặng ăn.

Đồ ăn rất nhanh được xếp xong, người phục vụ đem một chén giấm chua đặt ở giữa bàn, sau đó lễ phép lui ra đóng cửa lại.

Lang Hi đem chén giấm chua đẩy về phía trước.

Hàn Tả Tả dở khóc dở cười, nhớ tới vừa rồi Lang Hi lại có thể tự nhiên phần ngon nhất của món ăn cho cô, trong lòng một mảnh mềm mại.

Hàn Tả Tả buông đũa, thở dài nói: “Chú Tư, em và Tô Tấn trong lúc đó cái gì đều không có, cậu ta theo đuổi em, bất quá em đã cự tuyệt rồi, hơn nữa cậu ta cũng lâu lắm rồi không có tới tìm em, bọn em trong lúc đó chỉ là quan hệ bạn học, nhiều nhất là bạn bè bình thường… anh yên tâm, em không thích Tô Tấn…”

Hàn Tả Tả nhìn chằm chằm miếng thịt cá ngon mềm trong chén, trong lòng từng đợt cảm động, cắn cắn môi thấp giọng nói: “Em thích anh.”

Hàn Tả Tả không dám ngẩng đầu, cúi mắt yên lặng ăn.

Sau một lúc lâu, Lang Hi hờ hững “Ân” một tiếng.

Hàn Tả Tả như bị tạt nước lạnh, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.

Lang Hi bình tĩnh nói: “Ăn cá chấm giấm chua, có thể đẩy nhanh tiêu hóa, cân bằng vị giác, mùi vị cũng rất tốt.”

Hàn Tả Tả ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn đến Lang Hi trong mắt ẩn ẩn ý cười, lúc này mới nhận ra mình đang bị trêu chọc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.