Đọc truyện Thanh Quan – Chương 56: Trấn Miếu hạ độc thủ
Tần Mục vội kéo Lão Lâm lại. lúc này nếu ông đi e rằng sẽ để lại nghi ngờ trong lòng nhân viên ban thanh tra kỷ luạt. Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt người khác? Lẽ nào có giao dịch gì? Nhân viên ban thanh tra kỷ luật rất nhạy bén. Tần Mục vỗ tay Lão Lâm, an ủi, Lão Lâm ngồi xuống ghế, cười nói: – Chú Lâm, có chuyện gì mà chú lại giấu giấu giếm giếm vậy, nếu là vấn đề nông phẩm mới, bây giờ chú có thể nói tiếp, ngoài ra có mời hai đồng chí khác đến xem có thể giúp được gì không. Lão Lâm nghe thấy đồng chí trong huyện liền run run, lại thấy bộ dạng rộng lượng của Tần Mục, cũng không biết nghĩ gì mà bị dọa đến run run noi: – Tiểu Tần, tôi… tôi đưa tiền rồi. Tần Mục vừa hút một điếu thuốc, bị lời nói của Lão Lâm làm giật mình, ho sặc sụa, sau một hồi mới dứt, nói: – Chú Lâm, chú đưa tiền cho ai, đưa tiền gì? Câu nói mập mờ của chú, tôi thật không hiểu. Vừa nghe thấy chữ tiền, hai người ban thanh tra kỷ luật lập tức dỏng tai nghe, nhìm chằm chằm vào Lão Lâm, chờ Lão Lâm nói tiếp. Lão Lâm nói một câu, trong lòng càng căng thẳng hơn, cũng không nên nói gì, đặt mảnh giấy lên bàn. Tần Mục liếc mắt kỳ quái nhìn hai người kia, cầm tờ giấy lên, không nhìn, đặt trước mặt hai người kia, nói: – Hai vị lãnh đạo xem trước đi, tôi giữa trưa uống với đoàn khảo sát nên bây giờ đầu óc có chút nặng nề. Chiêu này của Tần Mục rất đẹp. Nếu Tần Mục xem trước mới đưa bọn họ, sẽ làm như hắn chột dạ, hơn nữa về lý thì hai người kia là lãnh đạo của hắn. Chuyện gì cũng nên cho lãnh đạo xem trước, đó là quy tắc làm quan đầu tiên. Hai người kia cười, mở giấy ra xem, nụ cười trên mặt dần biến mất, trở nên nghiêm trọng. Tần Mục đứng bên, nhìn nét mặt của hai người, dù biết không liên quan đến mình nhưng vẫn lo sợ trong lòng. Người hỏi xem ra có chức vụ cao hơn, xem xong sắc mặt nghiêm trọng, hạ giọng hỏi: – Vị thôn dân này, những gì trên giấy là ai ghi lại? – Là con gái tôi, nó biết vài chữ. – Ông giám chắc những gì ghi trên đây là sự thật? – Đây đều là tự tay tôi đưa ra, còn nhầm được sao? Lãnh đạo à, số tiền này của tôi có thể lấy lại không? Lão Lâm vội vàng hỏi. Hai người kia nhìn nhau, một người nói: – Như vậy đi, ông theo chúng tôi vào huyện một chuyến, nói rõ vấn đề. Vừa nghe vậy, Lão Lâm sợ hãi, nói lớn: – Tôi không đi, tôi không đi, tôi đi sẽ ngồi tù! Tôi không đi, tôi không đi! Người kia nói: – Đồng hương, ông không phải ngồi tù, chính phủ có chính sách, chỉ cần ông dũng cảm tố giác tham quan, chúng tôi đều hoan nghênh. – Không đi, không đi, tôi không đi. đi sẽ ngồi tù, tôi biết, tôi biết. Người đó bất đắc dĩ nhìn Tần Mục, Tần Mục liền chủ động nói: – Như vậy đi, tôi đi cùng mọi người. chú Lâm, tôi đi với chú, như vậy được rồi chứ? Lão Lâm nhìn hai người kia, rồi nhìn Tần Mục, run rẩy đứng dậy, đến phía sau Tần Mục nói: – Các anh, các anh đi trước. Hai người kia và Tần Mục cười gượng, rồi họ rời thôn Tây Sơn trong đêm tối. Khi bọn người Tần Mục đến trị trấn đã là hơn mười giờ rồi. Bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiếm Quốc nhận được tin, vội từ nhà đến, toàn bộ ban thanh tra kỷ luật hoạt động lại ngay. Cục trưởng cục công an Tôn hữu Lợi cũng đến văn phòng ban thanh tra kỷ luật, sẵn sàng nhận lệnh. Ngày hôm sau Lưu Đại Hữu mới đi làm liền nhận được tin cục trưởng cục chiêu thương huyện Lý Chiêu Hùng bị bắt vì tội tham ô, bị cách chức ngay lúc đó, còn có cả bí thư đảng ủy, chủ tịch thị trấn, phó chủ tịch thị trấn Miếu trấn, toàn bộ ban bệ của Miếu trấn gần như bị thanh lọc hết. Bí thư huyện ủy Lý Thu Đại tức giận, ra chỉ thị phải trừng trị nghiêm, nghiêm khắc đánh bật các cán bộ hủ bại, đồng thời báo chuyện này lên thị ủy. Sau khi nghe được tin này, Lưu Đại Hữu ngây người, đứng tại trước cửa phòng làm việc mấy phút, rất khâm phục Tần Mục. Sau đó hắn tìm hiểu nguyên nhân của sự việc, thì ra chỉ là chuyện một người dân thôn Tây Sơn đút lót cho Lý Chiếu Hùng ba ngàn đồng nhưng không có được chức trưởng thôn, do đó bị tên này tố giác, lại gặp cảnhTần Mục tại ban thanh tra kỷ luật thẩm tra. Kết quả chuyện này làm lớn lên, từ đó kéo theo một loạt các vụ án tham ô khác. Quan trường huyện Tây Bình chấn động, Lưu Đại Hữu cũng vô cùng khiếp sợ, không ngờ rằng những nhân tố mà Trương Thúy phân tích Tần Mục lại không dùng đến, nhưng chỉ một thôn dân nhìn bề ngoài không có chút cơ hội nào lại lật đổ được Lý Chiếu Hùng. Cứ như vậy, danh tiếng của Tần Mục lớn dần lên, không chỉ người của trấn Hà Tử không dám xem thường, ngay đến nhân viên huyện ủy thấy hắn cũng phải vò đầu. Lưu Đại Hữu thấy trí tuệ chính trị của mình còn thiếu sót, liền gọi điện thỉnh giáo vợ. Cô mắng Lưu Đại Hữu rảnh rỗi mang chó đí cày, thừa hơi. Người khác nhìn Tần Mục thế nào thì kệ họ, dù sao hiện tại Quý Thu cũng không thể động vào hắn được, nếu không sẽ bị kẻ khác chụp mũ trả thù riêng, ảnh hưởng đến danh tiếng của Qúy Thu, hơn nữa, hắn lại có sự che chở của Bạch Quý Lượng, lại càng vững chức hơn. Lưu Đại Hữu suy nghĩ một lát, thật sự là như vậy, kinh tế có nghiệp vụ mua bán với Quảng Châu, quan trường có sự giúp đỡ của Bạch Quang Lượng, ngoài ra hắn lại vững vàng, khiến người khác không bắt được điểm yếu. Suy nghĩ kỹ thì Tần Tiêu thực sự vô cùng vững chắc, mặc gió các nơi thổi đến, ta vẫn vững chãi hiên ngang. Hiểu rõ điểm này, Lưu Đại Hữu liền cười. Lưu Đại Hữu sớm có giao tình với Tần Mục, ngay khi chưa có tiếng, hai người đã có sự hữu nghị rồi. Một khi Tần Mục đắc thế thì hắn cũng được nhờ. Dù hiện tại chức vụ của hắn cao hơn Tần Mục không phải một hai cấp, nhưng tuổi Tần Mục còn nhỏ, làm việc lại xuất sắc, không biết khi nào sẽ lên cao. Vì thế Lưu Đại Hữu nghĩ nên mời Tần Mục ăn bữa cơm. Lưu Đại Hữu đang tính vậy thì cục trưởng Tôn gọi điện đến, bảo hắn đến phòng làm việc của ông. Lưu Đại Hữu buồn bực không biết Tôn Hữu Lợi tìm hắn có chuyện gì, trong lúc mấu chốt này có đánh chết thì Lưu Đại Hữu cũng không tin lại nói chuyện công tác. Tôn Hữu Lợi tìm Lưu Đại Hữu vừa có công, vừa có tư. Thì ra toàn bộ ban bệ tại Miếu trấn bị hạ, bọn buôn bán đồ cổ văn vật mà họ bao che không biết từ đâu có được tin, tập hợp bảy tám tên côn đồ đến thôn Tây Sơn gây chuyện, kết quả bị công an trấn Hà Tử bắt rồi. Tôn Hữu Lợi nghĩ Lưu Đại Hữu là người từ trấn Hà Tử đến, công an nơi đó đều từng là cấp dưới của Lưu Đại Hữu, qua đó nói chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nói đi nói lại, trong đám đó có bà con của ông ta, xem xem có thể nói chuyện, phạt chút tiền rồi thả người ra hay không. Chuyện này nói qua điện thoại không tiện, nên ông mới mời Lưu Đại Hữu đích thân đi một chuyến. Lưu Đại Hữu bối rối, nếu không có người bị thương thì không khó, cũng không phải gây ra chuyện lớn, mâu thuẫn đánh nhau giữa người dân trong thôn là chuyện thường ngày, cũng không phải thủ đoạn ác độc, liền đồng ý ngay. Ai ngờ đến trấn Hà Tử mới hiểu rõ chuyện gì. Hỏng rồi! Thì ra mấy tên đó không động vào ai, lại nhằm vào bí thư chi bộ Hồ Lão Tứ, đánh lão ta phải nhập viện, đến giờ vẫn còn cấp cứu trong đó. Đây không phải là vấn đề xô xát thông thường rồi, đã đánh người nghiêm trọng. Lưu Đại Hữu không yên trong lòng, lại gọi điện cho vợ. Trương Thúy bảo Lưu Đại Hữu bây giờ chuyện gì cũng không quản, mang theo đồ vào thăm Hồ Lão Tứ. Xảy ra chuyện này Tần Mục nhất định ở bên đó. Trương Thúy bảo Lưu Đại Hữu đến thăm dò ý của Tần Mục Lưu Đại Hữu thấy có lý, liền đem củ cải của hai vợ chồng đặt vào người Tần Mục. Lưu Đại Hữu rất nóng lòng, vội mua vài thứ vào viện, vừa hay thấy Tần Mục đang ngồi lặng hút thuốc tại cửa, Lưu Đại Hữu liền hỏi: – Người sao rồi? Tần Mục đáp: – Đã qua cơn nguy hiểm, đã ngủ rồi. Nói xong Tần Mục cười gượng: – Anh nói chúng ta làm quan để làm gì, không phải để nhân dân có cuộc sống tốt sao? Chú Lão Tứ lần này bị đánh thật quá uất ức. Lưu Đại Hữu gật đầu, lấy thuốc đưa cho Tần Mục, Tần Mục nhận lấy, lại yên lặng, âm trầm. – Chuyện này không thể cho qua. Tần Mục hút được nửa điếu mới buồn bực nói. Toàn thân Hồ Lão Tứ đều là vết thương, nhìn thấy mà ghê người. Chân bị gãy nát, mà Hồ Lão Tứ đã cao tuổi, không thể hồi phục lại được, cho dù có khỏi cũng phải đi khập khiễng. Thấy Tần Mục nói vậy, Lưu Đại Hữu cũng lo lắng, cẩn thận hỏi: – Có thể bắt được kẻ ra tay không? – Kẻ nào ra tay không quan trọng, bọn chúng dám đến thôn Tây Sơn đánh cán bộ nhà nước, quyết không phải loại thường, ô dù phía sau rất mạnh. Nhưng mạnh thì đã sao, Tần Mục tôi không tin bọn chúng mạnh hơn pháp luật nhà nước. Tần Mục mất bình tĩnh, nghiến răng nói. Lưu Đại Hữu nghe những lời này liền biết Tần Mục không buông tha rồi, liền cười mỉa, cũng ngồi xổm bên cạnh Tần Mục, yên lạng hút thuốc. Hút thuốc xong, Tần Mục nhìn Lưu Đại Hũu, ngạc nhiên hỏi sao Lưu Đại Hữu vì sao nhàn rỗi, chạy đến đây hút thuốc cùng mình? Lưu Đại Hữu lắc đầu, cười gượng: – Có người lôi kéo quan hệ ở chỗ tôi, bây giờ xem ra không còn gì nữa. – Là Tôn Hữu Lợi chứ gì. Tần Mục cười nói: – Tôi biết rồi, bên kia đã cho tôi biết trong đó có một người bà con của ông ta. Lưu Đại Hữu không nói gì, thở dài. – Người thân của cục trưởng cục công an lại dám đánh người đến tàn phế, khí thế lớn thật. Tần Mục cười rộ lên, nói: – Anh Lưu, chớ trách tôi đây không nể mặt anh. Chuyện ngày hôm nay ai đến cũng không thể thương lượng. Chớ nói một Tôn hữu Lợi, dù Qúy Thu có đến, sự tôn nghiêm của pháp luật vẫn nghiêng về phía tôi, tôn nghiêm của pháp luật phải giữ gìn. Thấy Tần Mục nói giọng quan, Tôn Hữu Lợi cũng không nói gì nữa, đặt đồ vật trước mặt Tần Mục, nói: – Được, tôi biết ý của cậu, tôi mang cho anh Lão Tứ một ít đồ, tôi không vào trong nữa. Tần Mục gật đầu: – Có thím Tứ ở đó chăm sóc rồi, anh đợi tôi một lát, tôi mang đồ vào trong, anh tiện đường đưa tôi đến ban thanh tra kỷ luật. Lưu Đại Hữu chột dạ, nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: – Có chuyện gì? Tần Mục cười bí ẩn, quay người đi vào. Lưu Đại Hữu không hiểu, liền gọi điện cho Trương Thúy. Đầu dây bên kia, Trương Thúy cười hắn, hiện tại vợ của hắn chẳng khác gì quản gia cả, ảnh hưởng không tốt thì hắn chẳng yên ổn, cũng Lưu Đại Hữu chẳng đôi co với vợ của mình nữa, liền báo tin Tần Mục phải đi tới ban thanh tra kỷ luật. Trương Thúy suy nghĩ một chút rồi nói: – Lão Lưu à, chuyện này về nhà tôi nói với anh, cũng không biết có đoán đúng hay không. Khi về anh nói với cục trưởng Tôn một câu, chuyện này khó làm, đừng có đẩy lên người mình nữa, kệ tên thân thích suýt chút đánh chết người của ông ta đi. Hiện tại người dân thôn Tây Sơn đang liên danh lập danh sách khiếu nại, Tần Mục còn không ngăn được, hiểu không? Lưu Đại Hữu nói một ít chuyện phiếm sau đó cúp điện thoại. Lúc này Tần Mục ra khỏi bệnh viện, Lưu Đại Hữu liền đi đón, lái xe đến ban thanh tra kỷ luật. Trên đường Lưu Đại Hữu cũng thám thính một chút suy nghĩ của Tần Mục, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Hai người không nói gì suốt dọc đường. Sau khi về cục công an, Lưu Đại Hữu nói lại như lời vợ dặn, Tôn Hữu Lợi liền thở dài, vẫy tay ra hiệu cho Lưu Đại Hữu rời đi. Tần Mục vừa đến ban thanh tra kỷ luật thì có người lập tức đưa hắn tới một gian phòng độc lập, ở đó có bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc đang chờ. – Đồng chí Tần Mục. Khổng Kiến Quốc mỉm cười, chỉ tay về phía ghế sô pha. Tần Mục cười đáp một tiếng, ngồi lên mép ghế, hai tay chống đùi. – Đồng chí Tần Mục, lần này gọi cậu đến không có ý gì khác, chỉ là nghe nói cậu công khai tài vụ tại thôn Tây Sơn. Tôi muốn nghe xem cậu nghĩ gì mà lại làm vậy. Hai tay Tần Mục giao thoa lẫn nhau, cười gượng, Tần Mục mang cho Khổng Kiến Quốc cảm giác người trẻ tuổi non nớt, sau đó mới nói: – Cán bộ thôn thực ra là đầu não của thôn, không phải là vua trên cao. Từ sau khi làm trưởng thôn, tôi nghĩ nhân dân tin tưởng tôi, phải làm sao để họ không thấy tín nhiệm sai người. Chuyện lớn nhỏ trong thôn dù không quan trọng như chuyện của các vị lãnh đạo, nhưng cũng rất nhiều và phức tạp. Do đó tôi nghĩ chuyện gì có thói quen thì người nào cũng thấy rõ, sau đó những chuyện tương tự sẽ không khó như vậy nữa, do vậy liền công khai tài chính. – À? Vậy hiệu quả của việc công khai tài chính thế nào? Khổng Kiến Quốc hứng thú, nhìn qua Tần Mục như muốn nhìn thấu nội tâm của Tần Mục. Tần Mục đỏ mặt, có chút e ngại, suy nghĩ một lát rồi nói: – Thôn Tây Sơn không giàu, tài chính chỉ ba cọc ba đồng, nó nhỏ như quả óc chó nhưng mà hương dân đều nhìn chằm chằm vào. Do đó phải công khai tài chính, chủ yếu là làm an lòng dân, để bọn họ hiểu chúng ta làm quan không phụ lòng họ, cũng không để họ cho rằng đã tín nhiệm nhầm người. Khổng Kiến Quốc khẽ gõ tay lên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì, Tần Mục cũng kiên nhẫn ngồi yên tại chỗ. Sau một hồi lâu, Khổng Kiến Quốc như lấy lại tinh thần, cười vui vẻ: – Đồng chí Tiểu Tần, đột nhiên mất tập trung đừng trách nhé. Tần Mục cười, nghiêng người về trước một chút, nói: – Lãnh đạo phải xử lý nhiều chuyện, chớ mệt mỏi quá. Nghe vậy không giống như lời nói khách sáo, thấy trong đó có chút quan tâm, Khổng Kiến Quốc cười nói: – Tiểu Tần anh về làm cho tốt, ban thanh tra kỷ luật luôn nhìn chằm chằm vào anh cậu đấy. Khi hắn ra khỏi ban thanh tra kỷ luật, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Từ thông tin Khổng Kiến Quốc nói ra, chuyện Qúy Thy chuyên quyền độc đoán gây phản cảm với ban thanh tra kỷ luật. Theo lẽ thường thì ban thanh tra kỷ luật và Bí thư huyện ủy là hai đường song song. Bí thư huyện ủy có quyền giám sát nhưng không có quyền điều tra, nhưng Khổng Kiến Quốc lại không muốn cuốn vào tranh đấu của bí thư và chủ tịch huyện ủy, ánh mắt của Khổng Kiến Quốc nhắm ngay con cờ là ình, tìm được cân bằng vi diệu trong đó.