Đọc truyện Thanh Quan – Chương 52: Lý Chiếu Hùng răn dạy
Giám đốc Trương đưa tiền vào trong tay Chu Ái Quân, nói: – Là 2000! – Ù! Lần này mọi người đều rất rõ, nhất thời như có tiếng ong kêu vù vù bên tai. Sắc mặt LãoLâm trắng bệch ra, trong tai như không có tiếng gì đó, chỉ có tiếng 2000 như sấm bên tai, khiến y như nằm mộng, không dám tin. Tần Mục cười ha ha, nói: – Giám đốc Trương,, tôi cảm ơn anh. Đây là khoản tiền đầu tiên mà tôi làm thành công. Trưa nay tôi nhất định phải uống với anh một ly. Nét mặt đám phụ nữ xung quanh đều rất hoan hỉ. Ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Hà Tinh, đây là khốc gỗ do Hà Tinh phát hiện ra. Dựa theo chế độ ban thưởng của Tần Mục, bán hết chỗ điêu khắc này Hà Tinh ít nhất có thể có được ba trăm tiền thưởng. Hà Tinh hôm nay mặc áo màu hồng, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Tần Mục, cảm thấy sự vất vả mấy ngày nay của mình không uổng phí, ngay đến ngón tay út quấn băng cũng là niềm tự hào của cô. Khi gốc cây này rơi vào tay giám đốc Trương, một người tầm tầm ba mươi tuổi, đeo kính, giơ cao tay, la lên: – Đợi chút, Tần trưởng thôn, giám đốc Trương, tiểu đệ cũng rất có hứng thú với bản điêu khắc này, không biết nói sao, đánh phải lấy đi vật yêu thích của người khác, 3000 đồng! – Ai nha, Triệu lão bản, anh làm người không phúc hậu rồi, đồ vật này là tôi vừa ý trước, anh chơi chiêu này không đẹp đâu. Trương quản lý cười tủm tỉm nói ra. Triệu lão bản thở dài nói ra: – Huynh đệ cũng không nên làm thế, thế nhưng mà anh cũng biết lão Đậu sắp mừng thọ sáu mươi, tôi đang rầu vì không biết tìm lễ vật ở đâu đấy, mà khối điêu khắc thọ tinh này vừa lúc xuất hiện, huynh đệ cũng nên… Nói xong có chút xấu hổ chà xát tay. Tần Mục lúc này chen vào, nói: – Trăm thiện hiếu vi trước, Triệu lão bản, tôi làm chủ mang điêu khắc thọ tinh này bán cho ngài. Ba ngàn đồng! Rễ cây già mang về nhà nhóm lửa còn ngại nhiều khói, vậy mà tại Tần Mục chạm khắc một chút rồi mang bán, đã bị người ta mua ba ngàn đồng. Tin tức này giống như thuốc nổ truyền khắp thôn Tây Sơn, ngay cả những lão nông không quan tâm chuyện gì khác, ngày ngày chỉ cúi đầu làm ruộng kiếm ăn cũng chạy đến, trước cửa nhà Tần Mục chật như nem cối, không còn chỗ trống. Trương quản lý thấy Tần Mục nói thế cũng không nói gì nữa, nhưng mà trên mặt hiện ra một tia không vui. Tần Mục nhìn tất cả vào trong mắt, cười nói: – Nhưng mà tôi cũng không thể khiến Trương quản lý thất vọng mà về, trùng hợp tôi còn mấy bản điêu khắc không tệ, không biết Trương quản lý có hứng thú hay không? Trương quản lý lần này muốn mua quà về tặng giám đốc của mình, cảm giác, cảm thấy thọ tinh kia quá đúng ý của mình, nghe Tần Mục nói thế cũng vui cười, thuận miệng qua loa vài câu. Tần Mục nháy mắt, khoa tay múa chân một hồi, Chu Ái Quân lập tức lĩnh hội, quay người trở về phòng lấy điêu khắc thành phẩm ra. Vừa rồi Chu Tiểu Mai đã thông qua lời của Tần Mục nói, Trương quản lý này chính là nhân vật trọng yếu ở công ty Hồ Ngũ Đa làm rể, Tần Mục nhìn mặt mà nói chuyện, liền phỏng theo dụng ý của Trương quản lý mua chạm khắc gỗ này. Một điêu khắc lấy ra, chẳng những con mắt Trương quản lý nhìn đăm đăm, ngay cả Triệu lão bản mua được thọ tinh cũng phải nhìn qua, hắn đang đấm ngực dậm chân, hối hận chính mình đúng là ngu mà, đi đoạt thọ tinh của Trương quản lý làm gì. Chạm khắc gỗ này nhìn qua còn có tâm cảnh già dặn hơn cả thọ tinh công. Một lão nhân râu tóc bạc trắng lão đôi mắt hiền hòa nhìn qua ba nam hài chung quanh, vươn tay chính vuốt ve đầu một đứa trẻ. Biểu lộ của lão nhân sống đông, ba nam hài thì hoạt bát đáng yêu, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. So với điêu khắc thọ tinh thì điêu khắc này có giá trị lớn hơn nhiều. – Trương quản lý, ngươi xem cái vị này chạm khắc gỗ… Tần Mục cười rất là giảo hoạt. – Một vạn! Một vạn đồng tôi mua. Triệu lão bản, anh cũng không nên tiếp tục hoành đao đoạt ái nha. Hai tay Trương quản lý cầm chặc bức điêu khắc này, ánh mắt bức thiết nhìn qua Triệu lão bản. Triệu lão bản cười khổ nhìn qua Tần Mục, nói ra: – Tần thôn trưởng ah, nếu ra ngoài buôn bán thì chúng tôi lăn lộn không bằng anh rồi, giấu thật sâu mà. Ai, được được, tôi cũng không tiếp tục đoạt yêu thích của người khác, nếu lại đoạt, vạn nhất anh trên yến thọ của lão Đậu nói tôi đoạt điêu khắc của anh thì lão Đậu giết tôi mất. Trên mặt Trương quản lý lập tức vui vẻ, cầm lấy điêu khắc này mà cảm thấy hưng phấn. – Chờ một chút.” Một người trong đoàn khảo sát kêu lên. – Anh muốn gì? Trương quản lý như con nai nhỏ chấn kinh nhảy dựng lên. Biểu hiện của hắn làm cho người chung quanh cười to lên, người nọ xấu hổ nói ra: – Trương quản lý, tôi cũng không có ý đoạt của anh đâu. Nếu như mọi người vừa ý điêu khắc sao không đi vào nhà nhìn một chút, cũng tránh được cảnh mọi người cùng tranh đoạt nha. Mang toàn bộ điêu khắc bày ra trước mặt của mọi người, sách lược và mục đích của Tần Mục đã đạt thành, liền hào phóng đi tới giới thiệu Chu Ái Quân cho mọi người: – Đây chính là tổng thanh tra kỹ thuật của công ty tôi, Chu Ái Quân Chu công, đằng sau đều là tinh phẩm, anh ta sẽ dẫn mọi người đi xem các tác phẩm của mình, cũng giảng giải cho mọi người nghe. Nếu đã làm buôn bán xong, Chu Ái Quân cười mời mọi người đi vào trong gian phòng thấp bé, đi thưởng thức sản xuất chạm khắc của thôn Tây Sơn. Tần Mục đi vào cuối cùng, nhìn qua Chu Tiểu Mai cười cười, mấy tháng nay lo lắng nhiều cũng buông lỏng. Một vạn đồng cho một điêu khắc ma nữ cuồng khúc! Một vạn đồng đấy! Một vạn đồng là bao nhiêu? Một chục cân gạo cũng chỉ mới hai đồng, đặt ở nông thôn này đúng là quá lớn. Các dân chúng thôn Tây Sơn này bị ba chữ một vạn đồng làm ngây ngốc, thậm chí có những người bắt đầu thương lượng chuyện lên núi tìm rễ cây già. Lão Lâm đứng ở tại chỗ ngây ngốc, hắn vào lúc này đã hiểu rõ vì cái gì Tần Mục lại không cho đám nhóc trong thôn đi làm, bởi vì Tần Mục căn bản không có đặt hắn vào trong mắt. Tần Mục nghiêng tai nghe được tiếng nghị luận bên ngoài, lông mày thoáng nhăn lại đến. Hắn nghe được những lời kia có ít người thậm chí nghĩ đi chặt cây đào mới, chỉ cần vừa vào mắt của Tần Mục thì chẳng khác gì củi mục mang đốt cả. Một ý niệm không tốt hiện ra trong đầu. Tần Mục suy nghĩ một chút và đi ra ngoài cửa loắn. Mọi người thấy Tần Mục đi ra, biết rõ hắn có chuyện nói, sau đó nhao nhao im lặng lắng nghe. – Các vị đại bá đại thúc, đại nương đại thẩm, tôi có lời muốn nói với các vị. – Thôn trưởng nói đi. Mọi người trăm miệng một lời hô lên. Tần Mục gật gật đầu, lợi nhuận cực lớn kích thích tâm lý của người dân, uy tín của hắn cũng tăng lên. Hắn ho khan một tiếng, hắn hắng giọng và cao giọng nói: – Nghệ thuật chạm khắc kiếm rất nhiều tiền, tất cả mọi người nhìn vào trong mắt, điểm này tôi không có nhiều lời. Tôi nói rồi, Tần Mục tôi mang theo mọi người làm giàu, không phải đi làm xa xôi, mọi người hiện tại tin tôi chưa? – Tin rồi, Tần thôn trưởng bảo chúng tôi làm gì, chúng ta sẽ làm cái đó. Trong đám người có người reo lên. Tần Mục vui cười một chút, nói ra: – Khó mà làm được, chẳng phải mù quáng làm theo sao? Tần Mục nghiêng người chỉ vào đám rễ cây già trong sân. – Những thứ này có thể mang tới tài phú cho mọi người, nhưng mà chúng ta tạm thời không thể bởi vì đám tài phú này mà đi phá hư thôn Tây Sơn của chúng ta, phá cây giống của trấn Hà Tử, cây còn non! Nếu như tất cả mọi người làm như vậy, một năm? Ba năm? Năm năm? Trên núi thôn Tây Sơn chúng ta chỉ còn lại đất đá trui lủi, chúng ta còn thể diện gì gặp con trai, cháu trai? Chẳng lẽ nói cho bọn chúng biết gia gia và cha của bọn bây năm đó vì tìm mấy đồng, mấy trăm, mấy ngàn đồng cho nên chặt sạch cả rồi? Từ khi Tần Mục nói lời này thì sắc mặt mọi người đỏ lên, cúi đầu dùng chân chà chà đất. – Thôn trưởng, đám rễ cây này chúng tôi không tìm thì người khác cũng tìm thôi. Cũng có người không phục nói suy nghĩ ra. – Người khác tôi mặc kệ, thôn Tây Sơn này do Tứ thúc cùng tôi nói tính toán, nếu ai dám đi động tới những cây mới, cây giống, đừng trách Tần Mục tôi trở mặt. Tần Mục khí thế phát ra cũng có vài phần uy nghiêm. Đám người bên kia im lặng, Tần Mục lúc này nháy mắt với Lý Đại Đồng, Lý Đại Đồng cũng đi ra ngoài. Tần Mục đi lên vài bước nắm tay của Lý Đại Đồng sau đó chỉ vào Lý Đại Đồng nói ra: – Đây chính là Lý phó trưởng trấn trưởng phòng nông nghiệp của chúng ta, khả năng mọi người cũng có nhận ra. Hôm nay ngài ấy mang tới cho chúng ta hạng mục nông nghiệp mới, có thể giúp chúng ta trồng trọt kiếm tiền, ít nhất cũng kiếm nhiều gấp hai ba lần hiện tại! Hiện tại thỉnh Lý trưởng trấn nói cho mọi người nghe một chút. Tần Mục vừa dứt lời thì đám người lập tức vỗ tay lên, ngay cả đoàn khảo sát đang xem điêu khắc cũng bị kinh động, nhao nhao đi ra khỏi phòng, nhìn xem trong sân đang có chuyện gì. Lý Đại Đồng đối mặt qua không ít cán bộ của thôn, cũng được nhìn thấy khí thế ở hội trường, nhưng mà lần đầu tiên có nhiêu dân chúng bỏng mắt vây quanh như vậy, nội tâm già nua cũng có nhiệt huyết trở lại. Hắn đứng ở cánh cửa nhìn ra quần chúng chung quanh, lớn tiếng nói: – Các đồng hương, tôi đã đi lên thành phố xin hai hạt giống cao sản trở về, nếu như thu hoạch hai loại này thì chẳng những có thể đề cao sản lượng lương thực, thậm chí còn có năng lực kháng sâu bệnh rất mạnh, năng lực chống hạn cũng chẳng kém, còn thu hoạch nhanh chóng, giúp chúng ta tiết kiệm nhiều thời gian và sức lực. Lý Đại Đồng lúc này giảng giải tỉ mỉ về hai chúng cao sản hắn giới thiệu, cũng mang khái niệm thực phẩm sạch của Tần Mục nói cho quần chúng nghe. Chẳng những người dân chung quanh nghe được mùi ngon, ngay cả đoàn khảo sát cũng có suy nghĩ. Tần Mục mỉm cười nhìn qua Lý Đại Đồng đang giải thích, tiến đến bên người Chu Tiểu Mai nhỏ giọng nói ra: – Tiểu Mai tỷ, những ngày này vất vả cho cô rồi! Chu Tiểu Mai thấy Tần Mục tới thì tim đập loạn lên, nghe được Tần Mục cảm tạ chính mình thì trợn mắt: – Được rồi, tôi còn không biết rõ anh sao, cái gọi là vô sự hiến ân cần chính là anh đấy, sao lúc tôi mới quay về anh không nói, hết lần này tới lần khác đợi đến lúc này mới nói. Tần Mục cười lên, nói: – Tôi là người chỉ nghĩ tới hiệu quả và lợi ích sao? Tôi đang muốn nói… Thời điểm này Lý Đại Đồng nói chuyện về một loại cao sản, đạt được tiếng vỗ tay kịch liệt và trầm trồ. Tần Mục đang muốn nói thì bị tiếng vỗ tay át đi, chờ hắn nói xong thì Chu Tiểu Mai kỳ quái nói ra: – Anh nói cái gì, tôi nghe không rõ… Tần Mục há mồm nói lại, ai nghĩ đến Lý Đại Đồng đúng lúc này được dân tâm như vậy, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Tần Mục vẻ mặt đau khổ, nhìn qua Chu Tiểu Mai bày ánh mắt bất đắc dĩ, biểu lộ cười khổ này làm Chu Tiểu Mai bụm miệng cười rộ lên, trang điểm xinh đẹp làm Tần Mục nhìn không rời mắt. – Tránh ra, một đám người vây quanh chỗ này trầm trồ khen ngợi thì thành bộ dáng gì nữa. Đúng vào lúc này đám người đang ở bên ngoài không vào được quát lên. Tần Mục đi lên vài bước thì nhìn thấy Lý Chiếu Hùng đang chắp tay sau lưng, do một trẻ tuổi mở đường, đang lách vào cửa. Tần Mục cùng Lý Đại Đồng trao đổi ánh mắt với nhau, nên đến vẫn phải đến. Gương mặt Lý Chiếu Hùng đầy tái nhợt đi tới cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn qua Tần Mục cùng Lý Đại Đồng, cả giận nói: – Đồng chí Tần Mục, nghe nói anh cướp đoàn khảo sát đi tới nơi này? Tần Mục nghiêm mặt, giao phong lần này không thể tránh né, giọng của hắn hùng hồn vang lên. – Đoàn khảo sát đến thôn Tây Sơn khảo sát, đây là chuyện trong kế hoạch. Huống chi tôi mời bọn họ tới, cũng không phải đi cướp cái gì! Lý Chiếu Hùng không thể ngờ Tần Mục chức vị thấp nhất lại nói chuyện với lãnh đạo như vậy, vậy mà không có một chút bộ dáng nịnh nọt, cộng thêm chức danh cục trưởng cục chiêu thương của hắn, Lý Chiếu Hùng từ khi ngồi trên vị trí này thì Tần Mục chẳng khác gì cái gai trong cổ, làm cho hắn vẫn không thoải mái, lúc này hắn bắt lấy sơ hở trong lời nói của Tần Mục, liền bày ra uy thế lãnh đạo, dạy dỗ không chút kiêng kỵ: – Kế hoạch? Ai bày kế hoạch cho anh? Anh nghe kế hoạch của ai? Tần Mục, tôi cho anh biết, anh tùy ý làm bậy như vậy, không tổ chức không kỷ luật, là muốn phạm sai lầm rất lớn, chọc tới quá nhiều phiền toái! Tôi sẽ đề nghị chính phủ của huyện cách chức trưởng thôn của anh, tôi không muốn một con sâu làm rầu nồi canh, làm ảnh hưởng hình tượng chỉnh thể của huyện Tây Bình này! Lời này của Lý Chiếu Hùng rất hiên ngang lẫm liệt, giống như toàn bộ lẽ phải trên thế gian này đều đứng về phía lão, toàn thân toát ra khí thế thượng vị giả – Vương bát đản, Cũng không biết là ai trong đám người nói như thế, trong hoàn cảnh yên tĩnh này nó lại quá đột ngột, mặt Lý Chiếu Hùng xanh mét, xoay người nhìn quanh, hai mắt tóe lửa nhìn dân chúng xung quanh. – Ai? Là ai nói? Lý Chiếu Hùng mặt âm trầm, lớn tiếng hỏi. Không ai đứng ra, bọn họ mang ánh mắt khinh thường cùng trào phúng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lý Chiếu Hùng. – Trưởng thôn Tần, đây chính là việc chăm chút cho dân phong của anh đó sao? Nhục mạ lãnh đạo, tôi thấy chức trưởng thôn này của anh thật sự không cần làm nữa rồi! Lý Chiếu Hùng không tìm ra được người nói chuyện, chỉ đầu mâu vào phía Tần Mục. Tần Mục hai mắt thâm thúy nhìn Lý Chiếu Hùng, lãnh đạo từng giúp mình trong chuyện Lý Kim Bưu vu cáo mình, giờ phút này trong mặt Tần Mục lại trở nên xa lạ như thế. Trên khuôn mặt chừng năm mươi tuổi lại mang theo vẻ phẫn nộ, còn có chút vặn vẹo. Trong lòng Tần Mục thở dài, Lý Chiếu Hùng này càng lúc càng xa với mình, đứng trên lập trường hoàn toàn đối lập rồi. Nếu đã nhận định là kẻ thù, Tần Mục liền không lưu tình nữa, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại: