Đọc truyện Thanh Quan – Chương 48: Mặt trận thống nhất
Hai người kia còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tần Mục, nhất thời không để ý đến hắn. Khi ra đến cửa, Tần Mục lại nói lớn: – Lãnh đạo, tôi có thể đi rồi. Lúc này, hai người mới nhận ra. La Vạn Hữu mắng: – Tần lăng tử, không đi còn chờ chúng tôi mới khách? Hắn cười, chào tạm biệt hai người xong, rời sân ủy ban trấn. Nhưng Tần Mục vẫn chưa về thôn Tây Sơn ngay, rẽ sang hướng khác, đến phòng cảnh sát trấn. Hôm nay thật trùng hợp, Vương Trí và Chu Thông đều chưa về, nhiệt tình chào đón Tần Mục. Hắn cũng không khách khí, lấy ghế tựa ngồi xuống, nói với hai người: – Hai vị lãnh đạo, hôm nay tôi đến là để tố cáo. Hai người bị những lời của hắn làm giật mình, Chu Thông rót cho hắn một chén trà, nói: – Uống miếng nước, từ từ nói. – Tôi… Hắn đanh định nói thì Vương Chí phì cười, nói: – Tôi hiểu rồi, cậu nhất định lại có trò gì vui hả, nói thẳng đi, chớ vòng vo nhiều. tôi còn chưa biết Tiểu Tần cậu? Vẻ ngoài thì ngố, nhưng bụng dạ lại gian xảo hơn ai hết. Tần Mục cũng vui vẻ, không gây trò quái đản nữa, uống ngụm nước, kể lại chuyện đoàn khảo sát bị trấn Miếu cướp đi một lượt. Nhưng hắn không nói đến Lý Chiếu Hùng, dù sao y cũng là Bí thư cũ của trấn, có còn tai mắt ở đây hay không cũng chưa rõ. – Bọn này phản rồi! Vương Chí vừa nghe những lời này, liền đạp bàn, đứng dậy, ra khỏi bàn, miệng quát: – Anh Chu, gọi người, đi cùng tôi đến trấn Miếu! Tần Mục và Chu Thông ngăn Vương Chí lại, Tần Mục cười nói: – Sở trưởng Vương, sao anh có thể hấp tấp như thế, không chờ Lưu Cục trưởng đến đó bắt người được? Vương Chí vỗ đầu một cái, cười tự giễu mình. Hắn nói: – Vương Sở trưởng, tính tình này của anh làm việc chắc chắn không có gì phải nói. Nhưng những người mà chúng ta cần đối phó là người bên Quảng Tây. Đoàn khảo sát người ta đi đến bên đó xem, ôi, không ít hàng tốt, lại đến chỗ chúng ta xem, ai nha, cũng vậy mà. Vậy thì mất mặt quá. Hai người hiểu phía sau còn có chuyện khác, liền ngồi xuống, nghe Tần Mục nói. Tần Mục thở mạnh một cái, tiếp tục nói: – Thực ra nghĩ chút chuyện, tôi muốn thương lượng cùng hai vị sở trưởng, xem có được không. – Tiểu Tần, có gì cậu cứ nói, ta và anh Chu lại không ủng hộ cậu? Vương Chí vỗ ngực. Tần Mục rào trước đón sau thế là đủ rồi, liền hạ giọng, nói hết dự định của mình ra. Vừa nghe, mắt hai người kia vừa sáng lên, nghe thấy rất vui. Cuối cùng, Vương Chí vỗ vai Tần Mục, khen: – Tiểu Tần, cậu nói não của cậu phát triển thế nào vậy. Ha ha, tôi biết nói gì đây. Tần Mục liền sụp mắt, bộ dạng nửa khóc nửa cười, nói: – Hai anh, đến lúc đó, hai anh nhất định phải để tôi nắm chút cục diện đấy. Sau khi thôn Tây Sơn giàu lên, ngày nào tôi cũng cho người mang thịt heo đến cho các anh. – Thôi đi, vậy bọn tôi không phải bị người thôn Tây Sơn các cậu ăn chết rồi. Vương Chí cười ha hả. Tần Mục chào tạm biệt, ra về. Hắn thấy mình thật bận. Nhưng tên Lý Chiếu hùng đó thực sự khiến hắn bực mình. Xem ra Qúy Thu không chịu nổi cô đơn nữa rồi, không biết mình bảo Qúy Chí cương không nói chuyện đó cho cha hắn là đúng hay sai. Mặt trời sắp xuống núi, hắn mua hai chai rượu, hai món ăn chín đi đến nhà Lý Đại Đồng. Nay Vương Trường Canh cùng Bạch Quang Lượng cùng một phe, hắn thấy nên qua lại với Lý Đại Đồng. Vẫn là vợ ông ra mở cửa cho Tần Mục. Thấy Tần Mục mang vài thứ đến, bà liền vui vẻ nói: – Tần Mục này, mỗi lần đến đều mang đồ theo, sau này không dám để cậu đến nhà nữa. Tần Mục cười nói: – Xem thím nói kìa, đây là cháu mang đến hiếu kính thím, có gì mà mang theo hay không. Nói xong, hai người đi vào trong. Bà Lý vừa gọi chồng, vừa nhiệt tình nói với hắn: – Cậu vào trong trước đi, thím làm vài món để hai chú cháu nói chuyện. Nghe thấy hắn đến, Lý Đại Đồng cười, ra đón. Nếu nói trong lòng không có chút khúc mắc với hắn cũng không đúng, nhưng rõ ràng chính hắn đã chỉ cho ông còn đường sáng, đến khi vị trí của ông tăng nhanh trong trấn Hà Tử. người chốn quan trường, dù có oán hận thế nào cũng không thể biểu lộ ra mặt, nếu không mau về nhà trồng cây. Huống hồ quan hệ giữa hai người là vì chuyện thu hoạch cao sản cũng bớt căng thẳng. Hơn nữa, hắn lại là hồng nhân trước mặt Bạch Quang Lượng, chuyện thăng chức là sớm muộn. Lý Đại Đồng không dám lấy dùng phong thái lãnh đạo ra, liền kéo tay hắn, nói: – Vào nhanh, vào nhanh, đang muốn uống rượu mà không ai uống cùng, thì cậu đến. Hắn cười nói: – Chủ tịch Trấn Lý, tôi đến lần này không phải để uống rượu, hơn nữa tôi đã bảo đảm trước mặt chủ tịch Bạch, nếu thôn Tây Sơn không giàu lên, Tần mục tôi không uống rượu. Vừa nghe những lời này, ông đã thấy có chút ý vị. Lần này hắn đến tuyệt đối không phải là không có chuyện mà đến tam bảo điện, liền cười nói: – Vảo trong nói, vào trong nói. Căn phòng không khác lắm so với lần trước hắn đến. Chỉ là trên bàn làm việc viết hai hàng chữ rất đẹp. Hắn liền tiến lên, thây trên đó viết: – Thừa phong phá lãng chung hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.”(sóng to gió lớn rồi cũng có, vươn buồn thẳng lên vượt biển khơi.) Thấy hắn chăm chú đọc thơ, Lý Đại Đồng cười nói: – Già rồi, liền cú chút sở thích. Hắn lắc đầu nói: – Chủ tịch Lý nói không thật lòng rồi. Tôi cũng biết bài thơ này của Lý Bạch, hoài bão của Lý chủ tịch không hề nhỏ, tuổi cao nhưng chí chưa già, chí hướng vạn dặm. Nghe vậy ông cũng rất thoái mái, cháu trai Lý Kim Bưu cũng không lấy lòng như vậy, lần nào đến cũng mang theo hai bình rượu, có chuyện nhờ ông ra mặt giúp. Ông luôn thích thơ, đành tự mình làm mình vui. Hôm nay lại nghe thấy hắn hiểu hàm ý trong hai câu thơ của mình, liền cười lớn, nói: – Tiểu Tần, cậu đến đây chắc không phải để bình thơ chứ, nào, đến đây, ngồi lên giường nói chuyện. Tần Mục cười nói: – Muốn nói chuyện thi ca trước mặt chủ tịch Trấn, tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Thấy Tần Mục nói chuyện vui, không hề có sự cao ngạo của vị hồng nhân trước mặt chủ tịch huyện, trong lòng càng vừa ý, lôi Tần Mục đến ngồi trên giường, hỏi: – Lần này đến… Hắn mỉm cười nói: – Mọi sự đã được chuẩn bị, bây giờ chỉ thiếu gió đông. Chủ tịch Trấn, về nông nghiệp muốn làm nên chuyện lớn, không thể không có gió đông. Những lời này đã chạm đến đáy lòng Lý Đại Đồng. Thành quả nông nghiệp không phải một sớm, một chiều là có thể nhìn thấy, mà cần thời gian dài quan sát. Nhiều nhất ba năm nữa ông cũng nghỉ hưu rồi, dù Lý Đại Đồng vẫn muốn vì nông dân quê hương, nhưng nhìn chuyện thu hoạch cao sản tốt như vậy cuối cùng bị người khác cướp mất, rất không thoải mái. Lý Đại Đồng liền thở dài, nói: – Không có gió cũng được, nhưng trận chiến này… Nói xong, lắc đầu, hướng ra ngoài nói lớn: -Bà xã, mau mang rượu đến! Tần Mục nhìn Lý Đại Đồng chằm chằm, không nói gì. Bộ dạng uyên thâm của Tần Mục khiến Lý Đại Đồng nghi hoặc, hỏi: – Tiểu Tần, vẻ mặt đó của cậu, có gì cứ nói. Hắn cũng thở dài, nói: – Nói thật, chủ tịch Lý, thật ra là thổi tới rồi, nhưng mà giữa đường bị kẻ khác ra tay, gió đông đó đã chuyển sang trấn Miếu rồi.