Thanh Quan

Chương 42: Súng ​


Đọc truyện Thanh Quan – Chương 42: Súng ​

Ngô Cúc hé miệng cười nói: – Lưu phó cục tới đây đều là bốn món ăn một món canh, đây là quy củ cũ. Nhưng mà hôm nay chỉ là chuẩn bị hai món ăn một canh, còn hai món là tôi mời. Anh em này hẳn là lần đầu tiên đến Phú Quý Môn của chúng ta, Lưu Phó cục không giới thiệu chút sao? Lưu Đại Hữu cười ha ha nói: – Hắn à, chính là tên thôn quan, có gì mà giới thiệu. Anh nói nhé bà chủ Ngô, em đừng có thấy người anh em của anh mi thanh mục tú nên động tâm rồi chứ? – Á, nghe anh nói kìa, mỗi lần đều trêu em. Ngô Cúc đỏ mặt lên, mị nhãn quét liên tục, mở rượu trên bàn ra, rót cho Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu, tự mình cũng rót đầy, cười nói: – Hôm nay có chút việc, em không ngồi cùng hai người, chén này coi như em thỉnh tội. Hai người liền cũng nâng chén, Ngô Cúc cười híp mắt rời đi. – Lợi hại. Tần Mục ăn miếng đồ ăn, nói. – Ả này vô cùng khôn khéo, đều nói nàng ta có dính líu tới lão VƯơng, nhưng chưa từng ai thấy qua, nhưng chuyện lão Vương thường xuyên tới đây chính là sự thật. Lưu Đại Hữu nói. – Việc này à, anh cũng đừng nghĩ nữa. Tần Mục cười nói: – Suốt ngày nghiên cứu chuyện này, anh không muốn tiến bộ đúng không? Lưu Đại Hữu thở dài: – Anh đây tới mức này, chắc cũng thế thôi. Năm nay anh cũng bốn mươi hai rồi, làm thêm mấy năm nữa, nhiều lắm lên đường thường vụ, sau đó về hưu, chờ ôm cháu chắt. Tần Mục cười nói: – Anh nha, giác ngộ chính trị quá thấp. Sao, nhanh thế đã nghĩ tới chuyện về hưu, anh làm thất vọng đảng đào tạo rồi? – Đừng có dùng giọng quan với anh, chúng ta đóng cửa lại nói chuyện, ai lại không biết chứ? Lưu Đại Hữu uống thật nhanh, lại gắp ngụm đồ ăn, nói: – Anh đang buồn bực, sao vị trí Cục trưởng Cục chiêu thương của chú lại rơi vào tay Lý Chiếu Hùng chứ? Tần Mục lắc đầu nói: – Cục Chiêu Thương là một ngành trọng yếu mang lại đầu tư kinh tế, em còn trẻ như thế, nếu thật sự qua đó chính là tự đặt mình trên lửa nướng, rất nguy hiểm. Đi ra ngoài cùng xí nghiệp đàm phán, người ta thấy, a, có phải huyện Tây Bình không còn người nữa không, có thằng ranh mà cũng lôi ra. Da lông còn chưa đủ, làm việc không chắc chắn, có thể tin tưởng được sao? Người ta làm lãnh đạo cũng phải có cái lo của người lãnh đạo. – Cậu bớt mấy câu sáo rỗng này cho tôi, tôi biết cậu không thoải mái, hôm nay anh đây cùng cậu uống. Hôm nay chị Trương không rảnh, nếu không chúng ta đã về nhà. – Nói thế em đây lại ngại, đến thị trấn còn mang cái gì biếu chị Trương, hai người đừng giận. Tần Mục nói. – Cậu mang đồ tôi mới giận. Lưu Đại Hữu cười ha ha, hai người bắt đầu nói tới mấy chuyện lý thú ở thôn Tây Sơn cùng trấn Hà Tử. Hai người đang uống say sưa, độ nhiên vách tường bên phải phát ra tiếng vang “thông, thông, thông” nặng nề, Lưu Đại Hữu nhướng mày, dứng lên đá chân sang bức tường kia, quát: – Ai mà không có mắt như thế, không ăn cơm, lại gõ cái gì? Bên kia yên lặng trong chốc lát, lại vang lên. Lưu Đại Hữu vốn đang bực, Tần Mục không thăng quan hắn đã không yên, giờ lại có người không thèm quan tâm tới phó cục trưởng Công an như hắn, thế nên càng giận, kêu: -Con thỏ nhỏ chết kia, dám đạp chân về phía lão tử, ta đi xem. Tần Mục không kịp kéo lại, Lưu Đại Hữu mặc lại chiếc áo khoác cảnh sát liền chạy sang phòng bên cạnh. Tấn Mục không ngăn được Lưu Đại Hữu, đành đi cùng y ra ngoài. Hắn cũng có chút hiếu kỳ. Nếu Ngô Cúc cấu kết với Vương Trường Canh, kẻ nào to gan dám đến đây gây chuyện. Lưu Đại Hữu cũng rất lỗ mãng, trực tiếp đi đến cửa phòng bên, đạp “răng rắc” một tiếng, mở tung cánh cửa, xông thẳng vào bên trong, nói oang oang: – Được, ai rảnh rỗi gây chuyện? Hắn ở phía sau cũng nhìn chăm chăm vào. Chỉ thấy Ngô Cúc như con chim cút, nấp sau chim vàng anh khóc thút thít. Cách đây không lâu vẫn là mọt giai nhân hiền dịu, bây giờ lại là một phụ nữ bị chồng bắt nạt, đồng phục bị xé tả tơi, lộ ra làn da trắng ngọc ngà, thấp thoáng có thể thấy sắc xuân trước ngực. Một tên để trần phía trên, vì tiếng đạp cửa của Lưu Đại Hữu mà quay đầu lại, vẻ mặt hung hãn, quát lớn về phía y: – Làm gì, các người muốn làm gì? Ngô Cúc bật lên.cũng không biết sức lực từ đâu, đẩy tên đó ra, lao qua phía Lưu Đại hữu, khóc rống lên. Lúc này Lưu Đại hữu cũng không cục cằn nữa, y đã nhận ra người trước mặt. Nếu y dám động vào Ngô Cúc thì rắc rối to. Vì vậy y bước dần sang trái, Ngô Cúc liền lao vào lòng hắn. Hắn đang xem náo nhiệt ở đây, nữ nhân kia lại thình lình lao tới, khiến hăn nhất thời bối rối. Hắn không phải chưa từng động vào phụ nữ, thậm chí đoạn thời gian khổ hạnh gần đây hắn đều cảm thấy có khí nóng bốc lên. Một làn hương bay vào mũi, không phải là loại nước hoa rẻ tiền bán ở ven đường, mà là mùi nước hoa cao cấp, trang nhã, chắc chắn không phải hàng trong nước. Hắn đã ngửi không ít mùi nước hoa cao cấp của Pháp, trong lòng không khỏi dao động, nói nhỏ một câu: – Rất thơm. Trong mắt Lưu Đại hữu, người luôn điềm tĩnh như hắn, tuyệt đối không phải là người nói lời này. Nhưng hắn lại không biết chừng mực, nói ra rồi. điều này khiến y than thở. Người nào có nữ nhân ở bên cũng đều thay đổi không ít. Hắn khẽ ôm lấy lưng Ngô Cúc, tay cảm thấy rất mịn màng. Tên nam nhân trần nửa người kia tức giận: – Khốn kiếp, chuyện của lảo tử mà bọn bây cũng dám nhúng tay vào? Một tay Tần Mục ôm eo eo Ngô Cúc, một tay vỗ vỗ vai cô, dịu dàng nói: – Đừng sợ, có tôi đây rồi. Hắn căn bản không quen cô. Hắn nói như vậy hoàn toàn là vì hắn cũng nhận ra người đàn ông đó là ai. Quý Chí Cương, con trai của Qúy Bí thư huyện ủy. Lúc này tên kia nổi giận đùng đùng, quơ lấy chén trà trên bàn, ném vào Tần Mục, nhưng hắn lại không nhận ra Tần Mục, chỉ thấy tên này rất chướng mắt. Tần Mục không hề né tránh mà giơ tay ngăn cản. – Ai nha! Hắn kêu lên một tiếng, giơ tay che trán lại giữa các kẽ tay còn chảy ra máu tươi. Hỏng rồi! Lưu Đại Hữu lo lắng trong lòng. Mẹ kiếp, hắn dù gì cũng bị thương rồi. Tên tiểu tử này nếu thực sự muốn đánh đến cùng, hắn đánh Qúy Chí Cương ngay tại chỗ? Chức Phó cục trưởng của hắn mới nhận chưa được một tháng, e rằng sẽ nhanh chóng bị hạ thôi. – Cút, cút hết cho tao, nếu không lão tử khiến bọn bay không thể sống mà ra khỏi phòng này. Quý Chí Cương tức giận hét lên, không hề có phong thái cử chỉ ở trong bệnh viện. – Hừ! Cô gái cầm tay Tần Mục, vội vàng xem vết thương của hắn, trong khoảnh khắc cô quay người hai điểm nhạy cảm trên ngực cô chạm vào tay hắn. Hẵn chỉ cảm thấy chỗ đó không hề mềm mại như tơ, mà cứng cứng, không kiềm chế được, hừ một tiếng. Ai ngờ, Qúy Chí Cương hiểu lầm, cho rằng hắn không phục, nhấc lấy ghế muốn đánh tiếp. Lưu Đại Hữu nhanh tay nhanh mắt giơ tay ngăn y lại. – Anh Lưu, anh buông tay tôi ra, không phải đến anh cũng không nhận ra tôi chứ? Hôm nay lão tử không cho nó thấy máu, nó không biết tôi là ai? Y dùng sức túm lấy ghế, nhưng vì Lưu Đại Hữu không nể mặt, nên y vô cùng tức giận. – Hừ! Lần này Tần Mục mới thực sự lên tiếng khinh miệt. Từ khi nhìn thấy Quý Chí Cương, lại thấy chén trà trên bàn, trong đầu hắn đã có ý định, nếu không, hắn không có lý do gì không tránh. Cởi áo khoác lên người Ngô Cúc, hắn cười thân thiện với cô, sau đó bước vài bước, cười nhạt: – Qúy Lý Cương, Qúy đại công tử, thật uy phong, sát khí thật lớn đấy. Quý Chí Cương lại không hề nhớ ra hắn, nghe ngữ khí hắn nói rất nặng, hơn nữa sững sờ làm lực tay giảm đi mấy phần, hồ nghi hỏi: – Mày là ai? – Hừ! Tôi là ai? Về nhà hỏi Qúy bí thư, hỏi ông ấy có biết Tần Mục, Trưởng thôn thôn Tây Sơn, trấn Hà Tử không. Hắn lạnh lùng nói. Quý Chí Cương sửng sốt, chỉ vào hắn, cười lớn, nói: – Mày nói gì? Mày là trưởng thôn? Một tên trưởng thôn quèn mà dám hò hết trước mặt tao? – Tôi không dám, quả thật tôi không dám. Hắn cười lạnh lùng, nhân lúc y không để ý, tát thẳng vào mặt y. – Đánh cán bộ quốc gia, anh to gan đấy. – Khốn khiếp, mày lại dám đánh tao? Mày không biết tao là ai à? Quý Chí Cương sững sờ, không tin nổi, chỉ tay vào mũi mình, giậm chân. Hắn cười âm trầm, tiếp đến là một cái bạt tai. Hai cái, Quý Chí Cương cảm thấy vô cùng nhục nhã, không biết lấy đâu ra một khẩu súng, thở hổn hển, tức đến nỗi muốn bắn. Hỏng rồi. Lưu Đại hữu đứng bên cạnh nhìn qua. Hai người đó đánh cãi nhau thì hắn có thể đứng ở bên cạnh vờ như không thấy, nhưng dùng súng thì không còn là chuyện ẩu đả. Chuyện này nếu nói lớn thì rất lớn. Lưu Đại Hữu không kịp nghĩ nhiều, thân thủ trong quân đội vẫn chưa mất, y đá vào cổ tay Quý Chí Cương. Quý Chí Cương không chịu được, liền đánh rơi khẩu súng xuống đất. Quý Chí Cương cúi người, đinh nhặt súng lên, thì Tần Mục giơ chân ra trước mặt y, đá súng vào một góc, ai cũng không vừa. – Quản lý Ngô, đóng cửa. Cô đi thay quần áo, đứng canh bên ngoài, không cho ai vào. Mắt Tần Mục sáng lên. Hắn vốn là vật hy sinh trong cuộc chiến chính trị giữa Qúy Thu và Bạch Quang Lượng, đã không thoải mái, vẫn biết di chuyển hỏa lực là một bộ phận không thể tránh khỏi của chốn quan trường, nhưng cảm giác bất lực khiến hắn vô cùng bí bách. Hắn vốn mượn chuyện này dạy cho Qúy Chí Cương một bài học, trút bỏ bực tức. Ai ngờ, vô tình động đến một một điểm đen. Sự xuất hiện của khẩu súng này giúp hắn có thêm một quân bài trong tay. Nếu bây giờ hắn vẫn ở huyện ủy, dù là cán bộ đứng đầu trấn, hắn cũng không dùng thủ đoạn hèn hạ, dùng phụ nữ làm chiêu thức. Nhưng hiện tại chức trưởng thôn của hắn có sắp không còn, nếu không trút bực dọc ra, ngay đến chính hắn cũng không tin mình là đàn ông. – Đứng im! Quý Chí Cương di chuyển về phía khẩu súng. Lưu Đại Hữ hét lớn, đá cái ghế đến, móc từ túi áo ra một cái túi đen, bước đến góc phòng, cẩn thận đút khẩu súng vào, sau đó vui vẻ nhìn về phía Tần Mục. Tần Mục khẽ gật đầu, nét mặt vui vẻ, tươi cười nói: – Đến đây, đến đây, Qúy thiếu, ngồi xuống, đánh giết có gì vui, lát nữa bảo quản lý Ngô chuẩn bị một bàn thức ăn, mọi người cùng nói chuyện. Quý Chí Cương thấy súng đã rơi vào tay Lưu Đại Hữu, trong lòng hiểu rõ, chỉ dựa vào mình y không thể cướp lại được, nhưng dựa vào chức vụ của cha y cũng không thành chuyện gì, hừ một tiếng, nói: – Các ngươi tốt nhất mau chóng trả lại đồ cho tôi, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu không nếu không tôi cho các người biết tay. – Đừng, đừng mà, Quý thiếu, chúng ta đều biết cha anh nhiều thủ đoạn. Nhưng Tần Mục tôi cũng không phải là người không có gốc rễ, nếu không phải cần rèn luyện tại cơ sở năm năm, tôi đâu có coi Qúy Thu ra gì. Hắn nói rất từ tốn, lại thêm khí thế hùng hổ, có cảm giác như người đứng trên. Quý Chí Cương dù xuất thân gia đình quan gia, nhưng không tiếp nối trí tuệ chính trị của Qúy Thu. Nếu không y đã không lấy trộm súng từ chỗ Phó cục trưởng cục công an. Tần Mục thay đổi thành người có ý vị quan trường. Y đã thấy nhiều người đến tìm cha hắn chạy quan chức, lầm tưởng rằng hắn lấy điểm yếu để uy hiếp, muốn dựa vào đó để chạy một chức quan. Về chuyện hắn nói cái gì mà rèn luyện năm năm tại cơ sở, y hoàn toàn không để ý. Nếu thực sự có người chống lưng, có thể làm tên trưởng thôn quèn tại vùng núi nghèo khó sao? – Mày muốn dùng chuyện này uy hiếp tao, muốn một chức quan? Y chép miệng nói, xoay xoay cổ tay, nói: – Đưa súng cho tao, lập tức cho mày làm bí thư chi bộ. Tần Mục cười ha ha, quay đầu nói với Lưu Đại Hữu: – Cục trưởng Lưu, xem ra chức Phó cục trưởng, thường vụ của anh không chạy được rồi. Nói xong, sắc mặt hắn liền thay đổi, nói: – Tôi xin anh, với danh nghĩa một đảnh viên cộng sản chân chính, thân phận cán bộ quốc gia, xin anh lập tức báo với Ban Kỷ Luật Thanh tra, huyện Tây Bính phát hiện có phần tử mang đồ cấm ngoài vòng pháp luật, mưu đồ hại cán bộ quốc gia, đối tượng vô cùng hung hãn, cần Thị ủy cử cảnh sát vũ trang đến áp giải mới có thể bảo đảm an toàn. Những lời nghiêm túc này của hắn khiến Lưu Đại Hữu giật mính, noi: – Thực sự đi báo? Quý Chí Cương cũng cảm thấy sự nghiêm túc trong những lời này, trong lòng có chút lo lắng. Y có thô lỗ thế nào cũng biết chuyện này nếu báo lên Ban Kỷ Luật Thanh tra, bản thân y cũng không chịu nổi. – Muốn bao nhiêu tiền hay muốn chức quan gì, ngươi nói. Giọng y nhỏ hẳn đi. – Đúng rồi, y còn muốn hối lộ cán bộ quốc gia, tội tăng thêm một bậc. Hắn càng nghiêm túc nói, liếc mắt nhìn về Lưu Đại Hữu. Lưu Đại Hữu dù không biết trong lòng hắn chứa hồ lô gì, nhưng đánh đòn phủ đầu vẫn là có thể, liền quay người nói: – Tôi đi báo ngay. Lúc này vẫn chưa có di động. Di động là vật rất quý, Lưu Đại Hữu vẫn chưa có khả năng có được một cái. Vì vậy, nói xong y liền quay người đi, sau khi ra ngoài lại tiếp tục suy nghĩ ý của Tần Mục. Đúng lúc này, Ngô Cúc đã thay đồ xong, làm phục vụ đứng canh ngoài cửa, y liền nói nhỏ vào tai cô, đẩy cô vào phòng, tự mình đứng gác. Ngô Cúc cúi đầu bước vào phòng nhìn thấy Tần Mục tròn mắt cười khểnh với Qúy Chí Cương. Quý Chí Cương mặt tái mép. Cô rất hiếu kỳ nhưng chỉ dựa vào hạng nữ lưu như cô có thể loanh quanh trong vòng chính trị đã có tiếng, không phải ai cũng có thể so sánh. Cô hối hận vì bước vào căn phòng này. Công tử ngài Bí thư huyện ủy chịu thiệt thòi, sao bản thân có thể dính líu đến chuyện này. Nhưng cô bị y ép đến bí bách, trong lòng lập tức sinh ác ý. Cô ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh Tần Mục, nói nhỏ vào tai hắn những điều Lưu Đại Hữu dặn dò. Quý Chí Cương cố lắng tai nghe, nhưng cô nói rất nhỏ, Tần Mục lại luôn nhìn y nên y nghe không rõ. Cô vừa nói xong, Tần Mục liền tức giận quát: – Không được, không được. Nói với Lưu Đại Hữu, chuyện này không cần thương lượng. Là một cán bộ, sao lại bao che cho loại người này? Đi, nói với y, lập tức đi báo. Tiếng của hắn rất lớn, Lưu Đại Hữu ở ngoài đã nghe rất rõ, lo lắng trong lòng. Tên Tần Mục này là đầu gỗ làm việc không có chừng mực? Chuyện cũng chẳng khác gì một tên trưởng thôn nhỏ hạ Bí thư huyện ủy, thật nhảm nhí. Hắn lại không có người chống lưng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.