Thanh Quan

Chương 38: Nói chuyện trên đường đi​ ​


Đọc truyện Thanh Quan – Chương 38: Nói chuyện trên đường đi​ ​

Nói xong, nhanh chóng lên xe Jeep, lái xe khởi động, ba người liền băng băng lên đường. Xe Jeep gió lùa vào, Kim Tiểu Lượng nói với lái xe: – Bác tài, kéo cái đằng sau của bác lên, sắp lạnh cứng cả đầu tôi rồi. Người lái xe ừm một tiếng, kéo kính cách âm đằng sau lên. Kim Tiểu Lượng cũng kéo cả vải che bên cạnh tấm kính cách âm ra, làm cho lái xe không thể nhìn rõ được động tác phía sau của bọn họ nữa, sau đó từ trong ngực lấy một hộp thuốc xin, ném cho Tần Mục một điếu, tự hắn cũng châm một điếu. Tần Mục không châm, nắm lấy điếu thuốc trong tay, để điếu thuốc lăn lộn qua lại. Hai người nhất thời không nói gì, Tần Mục không đoán được Kim Tiểu Lượng định nói gì với mình, Kim Tiểu Lượng lại không biết mở lời ra sao. Lúc này xe Jeep đi trên đoạn đường đầy đá nhỏ, lắc la lắc lu, Tần Mục a một tiếng, nói: – Đường này cũng nên sửa rồi, sau này nếu có người đến chỗ chúng ta đầu tư, nếu thấy đường này khẳng định sẽ quay đầu bước đi. Lời này vừa nói ra, Kim Tiểu Lượng cũng không cố kỵ, cười tủm tỉm nói: – Đầu tư? Chỗ trấn Hà Tử này của chúng ta còn có chỗ đáng giá đầu tư sao? Tần Mục vui mừng, nói: – Trấn trưởng Kim, ngài đây là hiểu rõ mà còn giả vờ hồ đồ rồi, trấn Hà Tử chúng ta sơn thủy tốt, người tốt, vì sao lại không có người tới đầu tư chứ? Hai người vốn đều là người có tâm tư, lần lượt dùng lời nói dò xét đối phương, lời nói của Tần Mục đột nhiên kéo gần chủ đề của hai người rất nhiều, Kim Tiểu Lượng liền thuận thế nói: – Ài? Dọc đường đi này dù sao cũng không có việc gì, cậu nói tôi nghe chút, trấn Hà Tử chúng ta phải làm sao đây? Tần Mục học hành đầy đủ, tài nguyên ở trấn Hà Tử đại khái đã rõ ràng hết trong đầu nó. Hắn nghĩ chút rồi nói: – Kim trưởng trấn, có vấn đề tôi không nên nói, nhưng nếu không hỏi lại cảm thấy khó yên trong lòng. Kim Tiểu Lượng cũng không dám xem thường vị trưởng thôn tâm phúc của Chủ tịch huyện này, thân thiết nói: – Anh đấy, chúng ta tuổi tác cũng không cách nhau xa quá, có gì mà không thể nói chứ? Đa phần coi như bông đùa. Thế này, hôm nay anh cũng đừng Kim trưởng trấn, trấn trưởng gì, tôi cũng không gọi tiểu Tần gì nữa. Anh gọi tôi là Tiểu Lượng ca, tôi gọi anh là Tần lão đệ, chúng ta nói chuyện với tư cách bạn bè hữu hảo. Tần Mục bắt được tín hiệu thân cận của Kim Tiểu Lượng, liền châm thuốc, nói: – Nếu Kim trưởng trấn đã nói như thế, tôi đây có nói thêm chút cũng không có chuyện gì. Kim Tiểu Lượng cười ha ha nói: – Còn gọi là Kim trưởng trấn, Tần lão đệ à, nói thật, anh đây rất bội phục chú đấy. – Ồ, thế không dám. Tần Mục cũng cười, con người Kim Tiểu Lượng này không phải là kẻ truyền thống, chừng ba mươi tuổi, trẻ trung lại hào khí, điều này nói rõ một vấn đề, hoặc là con người này thật sự hào phóng có thừa, hoặc là mười phần quan cao, gặp ai cũng nói như thế. Kim Tiểu Lượng xoa xoa đầu mình, nói: – Nói thật, chính là công ty chạm khắc gỗ kia của anh đã định hướng lớn cho tôi. Nông dân cũng không nhất định phải sống dựa vào làm ruông. Nước từ trên núi chảy xuống của chúng ta cũng là tài nguyên. Nói xem, anhcos ý nghĩ gì hay không, chỉ cần là có tiền đồ, trên trấn nhất định đại lực duy trì. Ý tứ của Kim Tiểu Lượng rất rõ ràng, muốn Tần Mục tiết lộ kinh nghiệm. Tần Mục hút hơi thuốc, nhìn quang cảnh lao vùn vụt qua ở bên ngoài, đột nhiên nói một câu: – Nếu như tôi có thể kéo mấy cái nhà máy hóa chất tới đầu tư, trên trấn có phải là có thể đến đỡ chút không? – Nhà máy hóa chất? Ánh mắt Kim Tiểu Lượng nhất thời sáng lên, nói: – Trấn chúng ta còn chưa có được cái nhà xưởng hẳn hoi, chỉ cần anh có thể kéo tới… ừm, chừng hai cái nhà máy, phí dụng mở núi làm đường của anh, tôi giúp anh đi tìm. Tần Mục lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Kim Tiểu Lượng, nói: – Nhưng những nhà máy hóa chất này tạo thành nước thải ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, không đúng sao? Kim Tiểu Lượng nghe xong thì nhíu mày, hắn có thể hiểu được ý tứ của Tần Mục, suy nghĩ chút rồi nói: – Ô nhiễm nghiêm trọng lắm à? Tần Mục gật đầu nói: – Chỉ cần là nước thải công nghiệp thì đều ô nhiễm rất nghiêm trọng. – Nghiêm trọng tới chừng nào cơ? Biểu cảm của Kim Tiểu Lượng trở nên ngưng trọng. – Nếu như nhanh, thì sản lượng cây nông nghiệp của năm đó sẽ bị ảnh hưởng. Tần Mục thở dài, làm bộ dạng vô cùng rối rắm: – Tôi quả thật có chiêu, nhưng mà như thế lại tổn hại tới lợi ích của nông dân, có phải là được không bù nổi mất không? Tôi nghe nói có một nhà máy sản xuất pin, nước thải ra đều có mùi cả, cá trong sông gặp nước thải đều biến mất luôn. Hai mắt Kim Tiểu Lượng sáng lên, khóe miệng cũng bắt đầu cong lớn, cuối cùng nở thành nụ cười ha ha. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, đều nhả khói. Trong lòng đều đang tự nghĩ. Đây là một cuộc nói chuyện mang tính dò xét, Tần Mục mịt mờ nói ra ý tưởng làm quan của mình, chuyện tổn hại dân chúng là không được làm. Mà Kim Tiểu Lượng cũng từ trong những câu nói của Tần Mục mà hiểu được một ý khác. Nhiều thôn trấn đều đang tiến cử đầu từ cái gì về hóa chất, làm cho Kim Tiểu Lượng thấy vô cùng khó thở. Đột nhiên nghe thấy Tần Mục bảo cái nhà máy hóa chất nào đó làm ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, nếu như mình làm tốt, rất có thể sẽ biến thành bậc thang đệm cho mình. Cho nên, những lời như thế mà người khác nghe liền mang ý nghĩa khác rồi. Tần Mục nhìn nụ cười tươi của Kim Tiểu Lượng lại mang chút vẻ âm hiểm, trong lòng cũng thầm giật mình, Kim Tiểu Lượng này đúng là không hề tầm thường, mình có thể nắm lấy chuôi của hắn hay không, chắc cần phải xác định lại thêm. Cuộc nói chuyện bao hàm nhiều ý tứ dừng lại, trong lòng Kim Tiểu Lượng đều là kế hoạch phải làm sao nháo chuyện ô nhiễm môi trường của mấy nhà xưởng trong huyện, liền khép mắt lại. Tần Mục cũng đang nghĩ ngợi, trong xe nhất thời chợt yên tĩnh, chỉ có tiếng ống khói cũ kỹ đang đơn điệu kêu lên. Hai người tới đại viện của huyện ủy, Lưu Đại Hữu sớm chờ sẵn ở đó. Lão lăn lộn trên trấn chừng mười năm, vừa nghe tiếng xe Jeep kia liền biết người của trấn Hà Tử đã đến. Đợi cho tới khi Tần Mục cùng Kim Tiểu Lượng nhảy xuống xe, Lưu Đại Hữu lại giành trước vươn tay ra, lại nắm lấy tay Tần Mục. Kim Tiểu Lượng mỉm cười vươn tay còn đang đơ giữa khoảng không, chợt ngẩn ngơ, không biết tiếp tục duỗi ra nắm lấy, hay thu về. Tần Mục nhất thời choáng váng, Lưu Đại Hữu này cũng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, sao lại ngay cả chính yếu và thứ yếu đều không phân biệt được rõ ràng chứ? Lúc này Kim Tiểu Lượng nên giành trước nắm lấy tay Lưu Đại Hữu mới đúng, thứ tự lớn bé là không thể sai được. Lưu Đại Hữu tột cùng là có ý gì? Kim Tiểu Lượng vô cùng xấu hổ, trong mắt vừa có vẻ ngại ngùng vừa có ý giận. Tay Tần Mục liền hung hăng nhéo tay Lưu Đại Hữu, sau đó co tay lại, định hóa giải tình huống xấu hổ này. Lưu Đại Hữu lại càng kéo tay Tần Mục về phía mình hơn, mặt mày hớn hở: – Ai nha, cục trưởng Tần, sao giờ mới tới, lão Lưu tôi đợi anh thật lâu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.