Đọc truyện Thanh Quan – Chương 36: Làm đồng minh tạm thời (1)
Bà vợ còn chưa nói gì, Tần Mục liền cười nói: – Lãnh đạo, xem ra ông vẫn hiểu lầm tôi nhiều lắm. Lý Đại Đồng hừ lạnh một tiếng, xoay người chắp tay sau lưng đi vào phòng. Tần Mục cười hiền lành gật đầu với bà vợ, đưa túi trong tay cho bà, nói: – Lãnh đạo có hiểu lầm với tôi, tôi đây tới là để chịu đòn nhận tội đây. Mời cứ làm việc, không chừng trưa chúng tôi còn uống mấy chén cùng nhau thôi. Lý Đại Đồng đi trước nghe thấy Tần Mục nói chuyện với ngữ điệu như thế, trong lòng cũng hơi động. Bà vợ vui mừng tiếp nhận mấy thứ trong tay Tần Mục, lầm bầm: – Lão già này quá bướng bỉnh, tiểu tử, cháu tên gì thế? Lời nói vẫn mang chất nông thôn. Tần Mục cười nói: – Thím, cháu là Tần Mục, không biết lãnh đạo từng nhăc tới chưa? – Tần Mục? Bà vợ hiển nhiên chưa từng nghe tới tên của hắn, vẻ mặt mờ mịt. – Thím, thím đi trước đi, cháu đi nói chuyện cùng lãnh đạo, có chỗ nào làm không tốt vẫn còn cần lãnh đạo phê bình, giám sát. Tần Mục mỉm cười, không có chút làm ra vẻ. – Đi đi, lão già bướng bỉnh, nếu nói chuyện khó nghe, cháu bảo thím. Bà tủm tỉm cười, cầm lấy đồ Tần Mục đưa đi sang phòng khác. Tần Mục đi vào trong phòng, lấy một hộp Thạch Lâm, chậm rãi bóc ra, sau đó đưa một điếu thuốc cho Lý Đại Đồng, rồi thở dài: – Lý trưởng trấn, chúng ta hiểu lầm sâu thật nha. Lý Đại Đồng đẩy tay Tần Mục sang một bên, lạnh lùng hừ một tiếng. Lão làm phó trưởng trấn, vốn là không cần nể mặt Tần Mục, hơn nữa cháu Lý Đại Đồng bị Tần Mục làm cho vào tù, trong lòng lão đương nhiên vô cùng khó chịu. Đây cũng là lí do vì sao Hồ Lão Tứ nói Tần Mục tới tìm Lý Đại Đồng chính là tự mua dây buộc mình. Tần Mục cười, tự mình châm thuốc, suy tư biểu hiện của Lý Đại Đồng nghĩa là trong lòng lão vẫn còn chút ấn tượng, nếu không chỉ cần vừa nghe tới là Tần Mục, hắn trực tiếp đuổi hắn ra ngoài ngay Hai mắt Tần Mục quan sát gian phòng, bố trí rất mộc mạc, giường sưởi ngầm, bên dưới có châm chút củi lửa. Vách tường bốn phía treo đầy giấy khen, bên trên đều có tên Lý Đại Đồng, từng việc, từng việc từ xưa tới giờ. Nhưng mà ánh mắt Tần Mục lại bị một bức tranh chữ trên tường thu hút, chậm rãi đọc nói: – Thiên hạ chi bản. Lý Đại Đồng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: – Có việc thì nói đi, không có việc gì thì biến mau. Tần Mục hút một ngụm thuốc, chậm rãi nhả khói. Hắn đi đến bên cạnh bàn làm việc, cẩn thận nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa kia, nói: – Thiên hạ chi bản, tứ hải giai dân. Lý trưởng trấn, bức tranh chữ này của ông không đầy đủ. Lý Đại Đồng không nhịn được, nói: – Đừng có nói mấy chuyện vòng vo này, nhau anh có chuyện gì mau nói, có rắm… Một lão chính khách chừng năm mươi tuổi cư nhiên bị một thằng ranh tóc còn đỏ hỏn ép tới mức nói tục, có thể thấy được Lý Đại Đồng hận Tần Mục ra sao. Tần Mục bỗng nhiên xoay người, hai mắt sáng ngời nhìn Lý Đại Đồng, cắn chặt từng chữ nói: – Lý trưởng trấn, ngài cảm thấy là dân chúng quan trọng hay là danh dự làm quan quan trọng hơn? Nếu như hạ cấp nói chuyện như vậy với thượng cấp nhưTần Mục thì chính là điều tối kỵ trong chốn quan trường. Ngang nhiên không che dấu mà chất vấn lãnh đạo, trừ khi hắn không còn muốn làm quan nữa. Nhưng từ khi vào trong nhà, Tần Mục quan sát hiểu được tính cách cùng tư tưởng làm quan của Lý Đại Đồng, cho nên mới dám nói một lời sắc bén như thế ra khỏi miệng, dáng vẻ hiên ngang dám chất vấn quan to triều đình. Trong lòng Lý Đại Đồng chấn động, nhìn Tần Mục trong làn khói thuốc mơ hồ. – Anh đến tìm tôi rốt cùng là muốn nói gì? Lý Đại Đồng hít một hơi thật sâu, cố gắng tăng khí thế của mình lên. – Trưởng trấn Lý, tôi biết ngài có thành kiến với tôi, nhất là về chuyện của Lý Kim Bưu. Tần Mục ngồi đối diện Lý Đại Đồng, bắt đầu nói về mâu thuẫn của hai người. – Nhưng mà, nếu lại để cho tôi chọn lại, tôi vẫn chọn làm như thế, bởi vì Lý Kim Bưu không chỉ nuốt trọn tiền mồ hôi nước mắt của nông dân chúng tôi, thậm chí còn muốn tuồn bảo vật quốc gia ra nước ngoài. Thế đó gọi là cái gì, gọi là nội tặc! Gọi là quân bán nước! Tần Mục hung hăng hút một hơi thuốc. Lý Đại Đồng sắc mặt âm tình bất định, trong phòng yên lặng. Qua một lúc lâu, Lý Đại Đồng thở dài một tiếng, nói: – Đứa nhỏ Kim Bưu này là tôi tận mắt nhìn nó lớn lên, làm sao lại có thể đi lên con đường ấy chứ. Tần Mục lắc đầu, nói cùng Lý Đại Đồng: – Đều là con người nông dân, đều là những kẻ lao động vất vả, nếu trong tay có tiền, ai lại nghĩ tới chuyện đường ngang ngõ tắt này? – Không có tiền cũng không thể làm như thế, thế là có lỗi với tổ tông! Lý Đại Đồng bị Tần Mục chọc tới, tức giận kêu lên. – Ông già, ông rống cái gì thế, không nói chuyện bình thường được à? Tiếng nói của bà vợ vọng vào từ sân. Lý Đại Đồng cười khổ một tiếng, nhìn Tần Mục bằng ánh mắt phức tạp. Tần Mục lại lấy ra điếu thuốc, Lý Đại Đồng cầm lấy, Tần Mục liền giúp lão châm lửa. – Già rồi, già rồi. Lý Đại Đồng hút một ngụm thật sâu, dựa lưng vào tường ấm, ngẩng đầu nhìn nóc nhà. – Già? Bản thân tôi lại không cho là như thế. Khóe miệng Tần Mục bắt đầu lộ ra vẻ tươi cười. – Mỗi ngày đều có người ngóng trông tôi rơi đài, ra mấy ám chiêu ngầm, mấy năm nay tôi cũng mệt mỏi rồi. Lý Đại Đồng đột nhiên thở dài một tiếng, nhìn Tần Mục cười: – Từ chuyện của Kim Bưu kia, anh chính là người đầu tiên tới nhà thăm tôi. Mất quyền lực thì lòng người cũng lạnh, đây chính là chuyện bình thường trong chốn quan trường, không ai có thể thay đổi được cả. – Lý trưởng trấn, tôi cảm thấy tư tưởng của ngài bi quan quá rồi. Về phương diện nông nghiệp này, những người tuổi càng lớn thì càng nhiều kinh nghiệm, tuyệt đối không phải một hai tên gọi là chuyên gia có thể đá ngang được. Tần Mục hơi cúi người, dúi thuốc vào gạt tàn, hai tay nắm vào nhau, nhìn Lý Đại Đồng chân thành nói. – Anh nghĩ như thế? Lý Đại Đồng nhìn hai mắt sáng ngời của Tần Mục, hiện tại vị thế của Tần Mục trong lòng các lãnh đạo trấn Hà Tử dâng cao, dù sao ngay cả Chủ tịch huyện cũng biết tới tên hắn, trong toàn bộ số cán bộ cấp thôn của huyện, ai lại có vinh hạnh có đặc quyền như thế? Tuy rằng thái độ của Chủ tịch huyện lúc rời khỏi thôn Tây Sơn rất khó đoán, nhưng tin từ phía qtt thì Chủ tịch huyện Bạch vẫn khá coi trọng tình hình phát triển của thôn Tây Sơn kia. Nhưng mà Tần Mục coi trọng nông nghiệp như thế, vì sao ngày đó lại không kết hợp với khoa kỹ thuạt nông nghiệp để triển khai trồng hoa cúc, hay hắn định dùng kế kim thiền thoát xác, chèn ép chuyện này trước, sau đó mới không hạn chế nữa? Tần Mục gật đầu, nói: – Nông nghiệp, chính là gốc rễ quốc gia. Nước chúng ta dân đông, chuyện lương thực chính là vấn đề lớn nhất. Thân mình hắn lại thoáng cúi thấp xuống chút, biểu hiện tư thế hạ cấp báo cáo với thượng cấp, làm cho Lý Đại Đồng sinh ra cảm giác ưu việt: người thanh niên này cuối cùng vẫn là thuộc hạ của mình.