Đọc truyện Thanh Quan – Chương 32: Tâm sự biết nói cùng ai
Hắn lặng lẽ nhìn sắc mặt Lý Chiếu Hùng, thấy cơ mặt có chút run run, liền dựa theo những lời trước đó Tần Mục nói với hắn, nói: – Nếu muốn giàu trước mở đường, nếu muốn tài, phải phá núi. Chúng ta phá phá tan dãy núi ngăn cản chúng ta ra ngoài, phải giúp thôn xóm tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hồ Lão Tứ mặt đầy nếp nhăn lại có thể nói ra những lời nói nho nhã như thế, đúng rồi, các lãnh đạo trấn đều cười. La Vạn Hữu cười nói: – Lão Hồ à, tôi quen ông lâu lắm rồi, sao trước kia chưa từng nghe ông nói ra lời mực thước như thế? Ông vừa nói xong, Hồ Lão Tứ liền nở nụ cười hắc hắc, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc in hình con bướm, mời các lãnh đạo hút thuốc. Lão Lâm cũng lấy một điếu, nhìn ba chữ xinh đẹp trên điếu thuốc, tuy rằng không biết ý nghĩa của nó, nhưng lại thấy được vẻ mặt khiếp sợ của các cán bộ. Quả nhiên, La Vạn Hữu nắm lấy điếu thuốc trong tay nói: – Tôi nói lão Hồ này, đây không phải thuốc xịn à, khi nào lại hút loại này thế? Đây chính là thuốc đắt lắm nhé? Hồ Lão Tứ tiếp tục cười hắc hắc, hút thuốc. Lý Chiếu Hùng nhìn ra được ý của Hồ Lão Tứ, gật đầu nói: – Ngà mai tôi liền đi lên huyện, xin chính sách, xin tài chính, xem có thể mở mang ngọn núi này không. Hồ Lão Tứ vừa nghe liền mừng rõ, lại cũng không dám thể hiện quá rõ sự vui mừng trên nét mặt, chỉ luôn cảm tạ, nhỏ giọng nói; – Mở núi, mở núi giàu dân chúng, mọi người làm lãnh đạo, cũng nở mày nở mặt hơn. Lý Chiếu Hùng nghe câu này của Hồ lão, lòng sáng như tuyết, ý tứ kia rất rõ ràng, ngài là Bí thư cầm lấy chiến tích phá núi làm giàu dân chúng, chúng tôi cũng tích cực phối hợp, chỉ cần lợi ích thực tế của việc mở đường này, còn cái danh hiệu trổng rỗng, tôi không giành với ông. Lý Chiếu Hùng đí tới trấn Hà Tử này, trấn đứng chót về kinh tế của huyện, ở chỗ này cũng gần ba năm rồi, trấn Hà Tử vẫn chưa hề có dấu hiệu khởi sắc nào. Muốn sải bước đi tiếp trên con đường chính trị, không có chiến tích đáng chú ý là không thể đứng vững chân được. Lý Chiếu Hùng cảm thấy, tâm tư của mình mấy năm nay đã rèn luyện thật thuần thục rồi, có khi Thái Sơn đổ sụp trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng lúc này tâm tình của hắn rất kích động, nhiệt huyết trên người cũng bị thiêu đốt. – Đúng thế! Làm quan một phương phải tạo phúc cho dân quê. Từ thời cổ đại làm quan đã có đạo lý này rồi, Lý Chiếu Hùng tôi làm Bí thư trấn ở thời đại mới mà không làm ra chuyện gì có lợi ích thực tế cho dân chúng thì phải là có lỗi với cái mũ quan trên đầu rồi. Lý Chiếu Hùng nắm lấy tay Hồ Lão Tứ, hai quan viên cơ sở, nhờ cái bắt tay này mà đạt thành một ước định hai bên đều hiểu. Lý Chiếu hùng mang tâm tình tốt, nói với người chung quanh: – Cơm hôm nay chúng ta không cần ăn nữa, lập tức trở lại trấn, thành lập một tổ trù bị phương án mở đường cho thôn Tây Sơn, phải làm trụ cột kiên cố nhất! Các lãnh đạo trên trấn rời đi, Tần Mục cũng không biết. Hắn tránh đi chính là để Hồ lão lăn lộn lâu năm đánh mê hồn trận với bọn họ, không có Tần Mục ở đó, bọn họ nói chuyện tùy ý hơn nhiều. Nhưng mà tình hình trước mắt của Tần Mục đúng là vô cùng không tốt. Bạch Nhược Hàm vừa làm kiểm tra cho hai ông bà họ Hứa, cũng viết đơn thuốc cho bọn họ, hung hăng nhìn Tần Mục đang đứng bên, thấp giọng nói: – Theo em ra ngoài. Tần Mục không hiểu ra sao, dặn Hứa Lục mấy ngày này phải chăm sóc hai ông bà thật tốt, sau khi yên tâm mới đầu đầy mờ mịt đi theo Bạch Nhược Hàm ra ngoài. – Đi lên núi một chút với em. Bạch Nhược Hàm không thèm nhìn Tần Mục đang đứng sau, chính là nhìn cảnh sắc phương xa nói. – Đi thì đi thôi, nếu không anh gọi thêm Hà Tinh, tiện thể xem xem có gốc cây nào có giá trị. Tần Mục vừa nói xong,liền cảm thấy mũi chân mình đau, ai da một tiếng rồi cúi đầu, nhìn thấy gót giầy của Bạch Nhược Hàm đang hung hăng giẫm lên mũi giày bông của hắn, Nghe tiếng kêu của Tần Mục, Bạch Nhược Hàm hung hăng cắn môi dưới, không cam tâm lại dùng chân nghiên thêm chút lực. Tần Mục cũng có chút mất hứng, đang định trầm giọng quát lên một câu, lại thấy khóe mắt Bạch Nhược Hàm phiếm sương mù, dường như giận dỗi chạy về phía cửa nhỏ. Tần Mục lại càng thêm hồ đồ, nhưng lại không thể để Bạch Nhược Hàm cứ thế chạy đi ra xa, còn chưa kịp nghĩ xem có điều gì, đành bỏ mặc, chạy theo Bạch Nhược Hàm ra ngoài trước đã. Vừa đúng lúc này cửa phòng Chu Ái Quân mở ra, Hà Tinh vừa rồi còn đang học kỹ xảo điêu khắc đơn giản cùng Chu Ái Quân, trùng hợp nhìn thấy Bạch Nhược Hàm cùng Tần Mục một trước một sau đi ra khỏi phòng chính, định buông công cụ trong tay xuống, định nói chuyện mấy câu với Tần Mục. Ai ngờ cô nàng vừa đi ra cửa, lại thấy Bạch Nhược Hàm cùng Tần Mục một trước một sau rời đi. Nhìn hai người bỏ chạy, không giống như bạn bè bình thường, lại giống như người yêu giận dỗi nhau, khuôn mặt vui cười của Hà Tinh chợt trầm xuống, lặng lặng nhìn cánh cửa đến xuất thần, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, giống như khí lực cả người bị rút cạn. Bạch Nhược Hàm chạy không hề chậm, Tần Mục ở đằng sau vẻ mặt bất đắc dĩ đuổi theo, từ xa thấy được bóng dáng đoàn cán bộ trên núi, không khỏi lộ ra nụ cười khe khẽ, xem ra Hồ Lão Tứ nói chuyện cùng bọn họ rất được. Bạch Nhược Hàm vừa chạy vừa vụng trộm nhìn xem Tần Mục, lại thấy Tần Mục nở nụ cười, bên trong dường như mang ẩn ý cao thâm, trong lòng đột nhiên run lên, nghĩ tới chuyện bị Tần Mục nhìn ra tâm tình, không khỏi có chút mừng thầm. Nhưng da mặt của con gái vốn cực mỏng, không thể chịu được chuyện người ta lấy tâm tình của mình ra mà đùa giỡn, càng nghĩ lại càng thấy xẩu hổ, liền ngồi xổm người xuống, nhặt lấy hòn đá nhỏ, giận dữ ném về phía Tần Mục, trên tay thoáng dùng chút sức. – Ối! Tần Mục chỉ lo nhìn đoàn người, không chú ý tới động tác của Bạch Nhược Hàm, trán tê rần, vội vàng lấy tay che, có chút cáu giận nhìn Bạch Nhược Hàm nói: – Bạch đại tiểu thư, cô hôm nay rốt cuộc muốn thế nào hả? Anh tay yếu chân mềm, không gánh được lửa giận của Chủ tịch huyện nhà cô đâu! Bạch Nhược Hàm ai nha che cái miệng, trên mặt đầy vẻ xin lỗi, lại nghe câu nói của Tần Mục, đột nhiên cảm giác có chút bất lực, mờ mịt nói: – Thì ra anh cũng biết thân phận của em rồi. Tần Mục cười ha ha,: – Chẳng qua là thiên kim Chủ tịch huyện mà thôi, sao phải thế chứ? Hắn lẳng lặng đi đến bên Bạch Nhược Hàm, nhẹ giọng nói: – Danh nghĩa của người khác không có nghĩa là thân phận tương lai, làm gì phải để ý thế. Bạch Nhược Hàm lắc đầu nói: – Anh không để ý, nhưng rất nhiều người không như thế. Nói xong, đột nhiên bật cười, nói: – Chúng ta làm cái gì thế này, chơi trò đuổi bắt sao? Tần Mục cũng cười, không thèm nhắc lại, trán hơi hơi đau, quả nhiên là bị hòn đá vừa rồi làm sưng. – Để em xem. Bạch Nhược Hàm hé miệng cười, nhìn trán Tần Mục, từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay, chậm rãi lau trán Tần Mục. Khăn tay truyền tới mùi thơm thản nhiên, vào giữa mùa đông lạnh, làm lòng Tần Mục có vài phần lửa nóng. – Ngày đó, anh rống em thế, em biết là vì tốt cho em. Bạch Nhược Hàm vừa nhẹ nhàng cầm khăn, nhẹ nhàng nói. Tần Mục nhìn xuyên qua chiếc khăn trong, ản ẩn nhìn thấy hai má Bạch Nhược Hàm ửng đỏ, cũng không biết là vì gió lạnh thổi đỏ, hay là vừa chạy nóng. Tần Mục không nói gì, chính là lung tung ừ một tiếng. – Tâm trạng của anh em hiểu được, anh là vì bảo hộ em, lúc ấy em cũng mờ mịt, mấy ngày qua mới nghĩ cẩn thận. Bạch Nhược Hàm là bác sĩ, đương nhiên rõ ràng lúc này không nên lau lên chỗ sưng của Tần Mục, nhưng nếu không có chiếc khăn tay này che, cô cảm thấy mình không có dũng khí tiếp tục nói. Tần Mục nghe thấy lời nói của Bạch Nhược Hàm có ý khác, nhưng lại không ngăn cản. Hắn thậm chí không biết nên làm thế nào để ngăn cả. Tần Mục thừa nhận, hắn quả thật có chút phúc hắc, nếu có nhân tố nào có lợi cho hắn, hắn sẽ yên lặng không chút dấu vết mà lợi dụng. Nhưng mà đối mặt với một mỹ nứ thản nhiên tao nhã như thế, hắn không biết nên dùng cách nào để ngăn cản câu nói tiếp theo của Bạch Nhược Hàm, chỉ là yết hầu cảm thấy khô, miệng đắng, nên lại khàn khàn ừ một tiếng, – Xì! Bạch Nhược Hàm đột nhiên cười, cầm lấy khăn tay ôn nhu đập một cái vào sau lưng Tần Mục, nũng nịu nói: – Chỉ biết ừ ừ ừ, giống như con heo ngố! Nụ cười này của cô nhất thời giống như đóa bách hợp, trong bóng tối tỏa hương thơm ngát, tạo thành bóng dáng cực kỳ xinh đẹp. Tần Mục ngây người, nhìn Bạch Nhược Hàm thanh lệ giống như đóa sen mới nở, lại mang chút mê hoặc, hoàn toàn ngây dại. Không còn khăn tay che chắn, hai người giống như đứng sát vào nhau. Cô mùi thơm thản nhiên trên người Bạch Nhược Hàm lặng yên chui vào trong mũi Tần Mục, mùi hương chen lẫn hơi thở thanh xuân thiếu nữ làm trong óc Tần Mục ầm vang một tiếng. Mà nhiệt khí nam tính trên người Tần Mục cũng giống như thuốc thôi miên làm cho Bạch Nhược Hàm choáng váng, ngây ngẩn mê người không gì sánh được. Trong mắt nàng dần dần mang dòng tình cảm không thèm che dấu, chậm rãi cúi đầu. – Bác sĩ Bạch… Tần Mục vừa nói xong câu đó, hận không thể tự tát mình một cái, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, sao lúc này lại nói câu sát phong cảnh như thế. Quả nhiên, Bạch Nhược Hàm không nghe dậm chân một cái, hai ngón tay liều mạng xoắn cái khăn, dường như muốn vò nát cái khăn ra. Tần Mục hít một hơi dài, chậm rãi nói: – Bạch tiểu thư… Giờ còn chưa tới niên đại thịnh hành từ “tiểu thư” mang theo nghĩa khác (gái gọi) nên Tần Mục chỉ đành gọi như thế. – Bác sĩ Bạch, Bạch tiểu thư, anh không thể đổi được à? Bạch Nhược Hàm giống như phát hiện ra Tần Mục không hiểu phong tình, oán giận nói: – Bây giờ là chủ nghĩa khoa học xã hội rồi, anh gọi tên em thì thế nào? Có mất khối thịt nào sao? Tần Mục cười khổ một tiếng, nói: – Bạch Nhược Hàm, thế bệnh của ông bà Hứa sao rồi? Bạch Nhược Hàm cúi đầu nghe câu nói này của Tần Mục, nhất thời trở nên ngây dại. Mấy ngày nay cô vốn nghĩ lại chuyện mấy hôm trước thật rõ ràng, hơn nữa Bạch Quang Lượng cũng tìm cô nói chuyện một lần, còn nói suy nghĩ hoàn toàn cẩn thận. Ngày đó Tần Mục hoàn toàn là vì bảo vệ danh tiếng của mình, thậm chí còn lo lắng tới cả tình cảnh của Bạch Quang Lượng. Cô cũng biết cha mình cùng Bí thư huyện ủy có ý kiến bất hòa, đang đấu đá túi bụi, hoàn toàn không thể có sơ sót gì, cho nên vô cùng cảm kích Tần Mục. Đợi cho tới khi cô hiểu được tiền căn hậu quả của việc này, sự bảo vệ của Tần Mục lại làm cho cô thiểu nữ hai mươi mốt tuổi sinh ra cảm giác thân cận khó nói nên lời. Lại nhìn thấy con người, tính tình cùng nhân phẩm của Tần Mục, Bạch Nhược Hàm lại càng yên tâm, bất tri bất giác lại càng chú ý tới Tần Mục. Hôm nay nói chuyện vốn cho rằng với sự thông minh của Tần Mục nhất định sẽ nhanh chóng hiểu được tâm tư của mình, cái gì mà quan quan làm thân đều không cần để ý nữa. Cô thậm chí còn nghĩ muốn ở lại thôn dã yên tĩnh này, nhìn xem Tần Mục bận rộn bôn ba làm việc vì hạnh phúc cho dân chúng. Vốn cô cũng không để ý tới rụt rè, tiết lộ tâm tư của mình trước, hy vọng Tần Mục cũng nói mấy câu ái mộ, cô liền ỡm ờ mà đáp ứng thành người yêu của Tần Mục. Ai ngờ Tần Mục lại giống như tên đầu gỗ, ngây ngốc nói câu chẳng ra đâu vào đâu như vậy, nhất thời sắc mặt Bạch Nhược Hàm cũng giống như tiết trời tháng sáu, chợt tái nhợt. Tần Mục không phải người ngu, hắn đương nhiên là hiểu được tâm tư của Bạch Nhược Hàm, nhưng mà hắn không thể. Thân ảnh của Chu Tiểu Mai hiển hiện trong đầu hắn, trí nhớ vốn có của thân thể cùng trí ấn tượng của hắn về Chu Tiểu Mai có thân thế bấp bênh đã hòa làm một, cho nên hắn chỉ đành bất đắc dĩ chọn cách giả ngu. – Tần Mục! Đùa vui lắm phải không? Anh thấy mình thông minh lắm đúng không? Bạch Nhược Hàm cúi đầu, hai tay hung hăng vò cái khăn, làm cho nó biến thành đủ loại hình dạng, cuối cùng không chịu được sức lực của cô nàng, rách toạc một cái. Tần Mục chua sót cười, chậm rãi nói: – Có người thanh niên, thầm mến một chị lớn hơn mình một tuổi, mà chị này lại cùng hắn là thanh mai trúc mã. Hai người ước định đợi tới khi hai người trưởng thành liền kết hôn sinh con, vĩnh viễn đều không xa rời nhau. Nụ cười gượng trên mặt Tần Mục làm cho Bạch Nhược Hàm mẫn cảm hiểu được thanh niên nhìn như trầm tĩnh này, trong lòng cũng có chuyện. Tần Mục tìm một tảng đá ngồi xuống, giống như phát tiết nhặt một hòn đá lên, ném về phía xa xa. Bạch Nhược Hàm bị Tần Mục thu hút, cũng tìm tảng đá ngồi xuống bên cạnh, học động tác của hắn, cũng lấy hòn đá ném đi. – Nhưng mà sự thật cũng không đơn thuần như bọn họ nghĩ. Chuyện xảy ra là sau này, gần như sơn thôn nào cũng có chuyện như thế. Đợi cho tới khi cô bé kia lớn lên, còn chưa kịp nói chuyện của hai người với cha mẹ trong nhà thì nhận được tin phải đổi lấy một cô dâu cho anh trai mình. Bạch Nhược Hàm đột nhiên trợn tròn hai mắt, có chút khó hiểu nói: – Đổi cô dâu? Tần Mục gật đầu, khóe miệng mang theo chua sót: – Vì thế, cô bé này phải lấy một nam nhân thân thể nhiều bệnh tất, mà anh của cô gái lại lấy em của người nam nhân đó, chính là như thế. Bạch Nhược Hàm giật mình che cái miệng nhỏ, cô căn bản chưa từng nghĩ tới trong sơn thôn nghèo khó lại còn tình huống giống như thời nguyên thủy thế này. Tần Mục quay đầu nói với Bạch Nhược Hàm, cười cười: – Một chuyện rất đơn giản đúng không? Anh trai của cô bé kia ngay một ngày sau hôm kết hôn liền mang theo cả nhà rời đi cái thôn này. Mà người chồng của cô bé kia, ba ngày sau khi kết hôn vì bệnh tình nặng thêm mà rời đi nhân thế. Chỉ còn lại có cô bé đó, bất ly bất khí chăm sóc bà mẹ chồng lúc ấy cũng không khỏe mạnh gì. Bạch Nhược Hàm nhìn thấy Tần Mục có nước mắt tràn ra, hiểu rõ ràng chàng trai thanh mai trúc mã trong câu chuyện kia chính là Tần Mục, nhất thời cảm động, vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay to dày của Tần Mục.