Thanh Quan

Chương 29: Hứa Lục đến cầu cứu


Đọc truyện Thanh Quan – Chương 29: Hứa Lục đến cầu cứu

Mấy chuyện liên kết lại một chỗ, mới chua ngoa nói rằng hai người Tần Mục cùng Hà Tinh có điều gì mờ ám. – Còn có ai ở đây thế? Tần Mục cảm thấy lửa đủ chín rồi, giương giọng hô. – Điều này… Hà Tinh không biết dụng ý Tần Mục hỏi như thế là gì, chỉ có thể hàm hồ. Triệu quả phụ biết mình không trốn nổi nữa rồi, vội vàng vén rèm đi ra, cẩn thận nói: – Tần… trưởng thôn Tần, là tôi. – Ai nha, là thím Triệu à, sớm thế mà thím đã tìm tiểu Hà tán gẫu rồi à. – Không, không có việc gì, trưởng thôn Tần, các người nói chuyện đi, tôi đi trước. Triệu quả phụ giờ chỉ hận mình không thể biến thành con sâu nhỏ mà bay ra ngoài. Trưởng thôn Tần này biến sắc mặt quá nhanh. Nếu mình không biết, bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa, còn không phải bị hắn nuốt cho xương cốt không còn? – Kìa, thím Triệu, thế thím đi trước đi, tôi còn chút chuyện bàn với tiểu Hà. Tần Mục cười tủm tỉm, cũng không khách sáo. Triệu quả phụ chạy nhanh chóng, vừa chạy vừa lẩm bẩm nói thầm: trời ạ, người này không chọc được, ngàn vạn lần đừng rơi vào trong tay hắn, mạng cũng không còn đâu. Thấy bóng Triệu quả phụ chạy trối chết, mặt Hà Tinh giống như hoa xuân gặp nắng, vươn tay chỉ vào trán Tần Mục nói: – Cái anh này, sao lại hư hỏng như thế chứ? Hà Tinh dường như trong khoảnh khắc đó thật giống như hoa xuân sáng lạn, Tần Mục nhìn qua hai mắt tỏa sáng, giống như cô không còn là một cô bé nhỏ thanh xuân, mà chợt trở thành một giai nhân phong vận mười phần khuynh thành khuynh quốc. – Nhìn cái gì thế? Có gì hay mà nhìn? Hà Tinh hờn dỗi một tiếng, vươn bàn tay trắng noãn che kín mắt Tần Mục. Tim Tần Mục đột nhiên nhảy lên mấy cái, hắn thừa nhận, hắn không có sức miễn dịch quá lớn với nữ nhân, cho nên hắn tận lực không dám đi trêu chọc người khác, Chu Tiểu Mai đã khắc sâu dấu ấn trong lòng hắn, – Được, được, anh không nhìn. Tần Mục cười đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi: – Đúng rồi, hôm đó rốt cuộc là anh đã làm gì, em làm anh đau đầu muốn chết. Hắn không hỏi thì còn được, vừa mới hỏi, Hà Tinh lại hung hăng dậm chân, dẫm mạnh trên chân hắn, oán hận nói: – Anh còn mặt mũi mà hỏi? Anh còn mặt mũi mà hỏi? Tần Mục liền càng buồn bực, vì sao lại cứ ngày đó, hắn không thể kế thừa trí nhớ của thân thể này chứ? Hai người không nói gì, chỉ lúng túng, Tần Mục nhức đầu nói: – Có chuyện gì thế? Không có việc gì thì chúng ta đến nhà anh, chúng ta triển khai một cuộc họp. Tần Mục nói tới câu “đến nhà anh”, Hà Tinh chợt thở gấp, đợi tới khi nghe tới câu “chúng ta họp”, mới biết bản thân mình lại hiểu nhầm, không khỏi cảm thấy giống nai con đi loạn, hung hăng liếc mắt Tần Mục một cái. Tần Mục cảm thấy mờ mịt, không biết mình nói sai gì rồi, chỉ đành bất đắc dĩ đi ra ngoài. Hà Tinh chạy theo đằng sau, đi vài bước đuổi kịp, nhỏ giọng nói: – Cái kia, anh thật sự quên mất hôm đó anh nói gì rồi? Tần Mục thành thật gật đầu, không giải thích được nói: – Em thật là, sao nhắc tới ngày đó là em lại có bộ dạng muốn ăn thịt anh thế? Hà Tinh bật cười, mím môi nói: – Vậy thì anh cứ tự mà buồn bực đi, tốt nhất là cho anh chết ngạt luôn, đỡ gieo tai họa cho người khác. Nói xong câu này, cô vội vàng che lấy cái miệng, “hại người” giữa nam với nữ chính mang ý nghĩa mờ ám. Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đã tới ngõ nhỏ nhà Tần Mục. Từ xa nhìn sang, một người đàn ông vai đeo dây thừng, phía sau kéo theo một chiếc xe ba gác đang lo lắng đứng đó, không ngừng nhìn quanh. – Hứa Lục! Hai mắt Tần Mục sáng lên, lập tức nhận ra người đó. Hà Tinh nghe được cái tên của người muốn mua mình làm con dâu, trong lòng hiện lên cảm giác u ám, không tự giác kéo lấy góc áo Tần Mục, sợ hãi lui lại đằng sau. – Trưởng thôn Tần, cứu mạng cha mẹ tôi với. Hứa Lục nghe thấy giọng nói của Tần Mục, hai mắt nhất thời tỏa sáng, cẩn thận đỡ lấy sợi dây thừng trên vai, cố định lại xe ba gác thật cẩn hận. Thế mới quỳ rạp một cái xuống chân Tần Mục, hai mắt rưng rưng hô to. – Quỳ là sao, đứng lên cho tôi, chú cùng thím sao rồi? Mang tôi đi xem sao. Tần Mục đá một cái vào mông Hứa Lục, tức giận nói. Ha Tinh thấy Tần Mục đá Hứa Lục, Hứa Lục cũng không dám lên tiếng phản bác, nhớ tới cảnh tượng ngày đó Tần Mục xả thân tương trợ, mặt lại đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào tấm lưng không quá dày rộng của Tần Mục, chỉ cảm thấy vô cùng yên tâm. Hứa Lục đổ nhào vào bên cạnh xe ba gác, xốc chăn bông lên, bên dưới là hai ông bà sắc mặt khô vàng, hai mắt khép hờ, hô hấp như có như không. – Hà Tinh, mau tới trạm y tế tìm bác sĩ,, phải nhanh chóng trở về, tiền xe anh trả. Tần Mục lât nhìn mí mắt hai người, cấp tốc ra lệnh. Hai người tình trạng hư nhược như thế, thật sự không thể trèo đèo lội suối mang bọn họ đến bệnh viện, chỉ có thể chờ bác sĩ đến khám mới có thể tiến hành bước trị liệu tiêp theo. Hà Tinh hả một tiếng, nhưng chân lại chưa bước đi, Tần Mục phẫn nộ quát: – Em bị đơ à, còn đứng đây làm gì? Hứa Lục thấy Hà Tiinh, nhớ tới chuyện ngày đó, mạnh quỳ xuống trước mặt hà Tinh, vừa khóc vừa dùng sức tát vào mặt mình, cầu khẩn nói: – Cô nương, xin cô thương xót, ngày đó đều là lỗi của tôi, muốn đánh, muốn chém giết, tróc xương lóc thịt là tùy cô, xin cô cứu cha mẹ tôi trước đã. Hà Tinh thấy tình hình như thế, vội vàng giải thích nói: – Không phải, tôi là thấy bộ dạng này của hai người, có phải là vì thiếu dinh dưỡng hay không? Chúng ta trước tiên cho hai người ăn chút cháo nóng, hỏi xem hai người đau ra sao, tôi vào trấn cũng tiện báo cáo bệnh tình sao mà. Cô vừa nói thế, Tần Mục vỗ mạnh vào trán mình. Hai ông bà này khuôn mặt xanh xao, rất có thể là do đói bụng thời gian dài tạo thành, hắn oán giận trừng mắt liếc Hứa Lục, chạy về gọi mọi người cùng hỗ trợ mang hai người vào trong phòng. Quả nhiên, đợi cho hai người ăn bát cháo nóng xong, lập tức đỡ hơn nhiều, cũng có thêm vài phần sức lực. Tần Mục thế mới biết được hơn nửa năm nay, hai ông bà gần như chưa từng ăn bữa cơm no nào, cố gắng thắt lưng buộc bụng dồn tiền cho Hứa Lục lấy vợ. Hứa Lục nghe xong ngọn nguồn, gào khóc, cũng không nói gì nữa, chỉ quỳ gối bên giường, đầu đập xuống đất nghe thành tiếng nặng nề. Từng tiếng, từng tiếng cũng như đánh vào trong lòng Tần Mục. – Chu Ái Quân! Tần Mục chợt hét lên, chạy đến gian ngoài, thấy mấy phụ nữ len lén lau nước mắt, sắc mặt lại càng thêm âm trầm, lôi cánh tay Chu Ái Quân vào trong buồng. – Nhìn xem, nhìn xem! Người sống trên núi như chúng ta đến mức nào rồi! Phải để hai ông bà già nhịn ăn tiết kiệm, đúng là hai người họ phải dùng mạng để đổi rồi. Tần Mục thở dài thật sâu, khẽ cẳn môi nói: – Từ ngày hôm nay trở đi, ba người nhà này chính là người của thôn Tây Sơn chúng ta, chỉ cần người của thôn Tây Sơn còn có đồ ăn, các người cũng sẽ có đồ ăn. Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển hộ khẩu của các người tới! Tần Mục oán hận đập tường, lớn tiếng nói: – Người khác không quan tâm, tôi quan tâm, người khác không nuôi, tôi nuôi. Nói xong, Tần Mục dặn Chu Ái Quân nói: – Ái Quân, về sau để ý chút, chỉ cần có chuyện như thế, anh liền dùng gỗ điêu khắc lại, sau đó cho tiểu Hà viết lại câu chuyện, coi cho như thành bảo bối lưu niệm của thôn Tây Sơn chúng ta. Sau này chúng ta mất đi, con cháu chúng ta mất đi, cảnh bần cùng này phải để cho thế hệ sau biết đến, không được quên. Chu Ái Quân gật đầu, nhớ tới mẹ già phương xa của mình, cũng không khỏi chua xót trào nước mắt. – Anh! Tần Mục chỉ vào Hứa Lục nói: – Tuy rằng thiếu chút nữa là làm ra chuyện trái pháp luật, nhưng có thể tránh được, nên tôi cũng không truy cứu nữa. Tôi vẫn cho rằng người hiếu thuận với cha mẹ, cho dù có hỏng cũng không thể hỏng tận gốc. Nhưng mà theo cách làm của Tần Mục tôi là phải dựa trên con đường thực tế, nếu đi theo đường ngang ngõ tắt, tôi đã lôi chuyện đó ra mà tính sổ rồi. – Trưởng thôn Tần, chỉ cần làm cho sức khỏe của bố mẹ tôi tốt lên, anh nói gì tôi làm đó. Hứa Lục nói như chém đinh chặt sắt. Tần Mục gật đầu, bình ổn lại tâm tình, để Hà Tinh đi tìm bác sĩ, dặn Hứa Lục phải chăm sóc cha me rồi để mọi người rời khỏi phòng. Nhà Tần Mục tổng cộng có sáu gian phòng, hai gian nhà kề dùng để làm phòng gia công chạm khắc gỗ cùng làm chỗ ở cho Chu Ái Quân. Hiện tại lại thêm cả nhà Hứa Lục, Tần Mục liền cười khổ, xem ra mình chỉ đành ở lại gian nhà kề mưa dột rồi. – Nhìn không ra tiểu Tần lại tốt bụng như thế, về sau con gái nhà ai lấy được hắn cũng là chỉ cần chờ hưởng hạnh phúc mà thôi. Mấy phụ nữ ngồi tiếp tục công việc, xì xào bàn tán. – Đúng thế, ai nha, con giá nhà ai có thể lấy được thằng nhỏ như Tần Mục thì đã phải đốt hương cảm tạ mười tám đời tổ tông phù hộ rồi – Chị cũng nói, cái ngày tiểu Tần sinh ra, vốn trời đầy mây, lập tức lại quang sáng, đúng là có chuyện mà, tôi thấy có khi còn là thần tiên hạ phàm ấy. – Đúng thế, đúng thế, các người có ai nghe nói tiểu Tần ốm đau gì chưa? Đó là do có Quan Âm Bồ Tát che chở đó. Vì sao hắn thời gian này lại cứ phải ở viện, chính là giúp chúng ta trừ tà nên mới bị thương đó, chờ trừ yêu quái xong, thôn Tây Sơn chúng ta có thể kiếm nhiều tiền rồi. Tần Mục nghe thấy mấy người này nói loạn, trầm mặt quát: – Nói cái gì đó? Chúng ta theo thuyết vô thần, làm gì có quỷ có tiên gì chứ? Mau chịu khó nhanh chóng làm việc, nhiều nhất là hai tháng, chị tiểu Mai liền có thể mang theo khách hàng lớn đến dây, các người cũng đừng có chê ít nhá. Mấy mụ thấy mặt Tần Mục trầm xuống, vội ngậm miệng, cúi đầu nhanh nhẹn loại hết cáu bẩn trên gốc cây già. Tần Mục bất đắc dĩ cười khổ nói: – Mấy thím, nhìn mấy người thấy tôi là giống thấy địa chủ, bức các người phải làm việc ấy. Ài, thật ra không có cách nào với các người nữa rồi. Tần Mục vừa nói, mấy bà liền cười hi hi ha ha lên, Tề thẩm cười nói: – Mấy dì ấy đang khen cháu mà, tôi nghĩ, trong lòng mấy dì ấy đang nghĩ xem họ hàng thân thích nhà mình còn con gái chưa xuất giá, xứng với trưởng thôn nhà chúng tôi đấy. Đám đàn bà con gái lại cười rộ lên, Tần Mục nhìn mọi người mà thở dài, có chút chật vật chạy ra. – Trưởng thôn, trưởng thôn, bên kia núi có một đám người tới, tứ ca ra đón rồi, sai tôi đến nhắc anh. Tề thúc lúc này chạy tới, hô với Tần Mục. Người trong huyện đến rồi à, Tần Mục gật đầu, vào nhà an ủi hai ông bà, nói với Hứa Lục: – Mấy ngày này anh tự mà ngẫm lại cho tôi, muốn có vợ hay cha mẹ, nghĩ cẩn thận thì biết. Hứa Lục gật đầu, Tần Mục thế mới đi ra ngoài. – Thằng bé này đúng là người tốt. Cha Hứa Lục mắt mang lệ quang, chậm rãi nói. Tần Mục rời nhà đi, chạy về cửa thôn, không nghĩ tới tốc độ của người trong huyện lại nhanh thế, đã dừng ở ngoài cửa thôn rồi. Đoàn người đang chỉ vào tờ giấy đỏ dán ở cửa thôn ghi “công khai thôn vụ” không biết đang nói gì. Tần Mục đi đến gần, thấy một giọng nói to thong thả: – Tốt, tốt, quá tốt. Thật sự là không đi xuống dưới một chuyện, không biết rõ cán bộ trong thôn của chúng ta đã giác ngộ cao đến thế. Công khai thôn vụ, rất được nha. Đúng rồi, Chiếu Hùng, Tần Mục đâu? Anh vẫn khen với tôi anh chàng đầu gỗ đó, tôi còn chưa gặp đâu. Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông hai bên tóc mai đã hoa râm, đang cười yếu ớt nhìn bí thư Lý Chiếu Hùng. – Chủ tịch huyện Bạch, tôi ở đây. Tần Mục thản nhiên trả lời, không kiêu ngạo không siểm ninh, đi tới trước mặt Bạch Quang Lượng. Bạch Quang Lượng nhìn cũng không đến mức già, chỉ tầm năm mươi tuổi, thân hình vô cùng rắn rỏi, có dáng dấp quân nhân. Trên người ông cũng là kiểu áo Tôn Trung Sơn cổ, nút thắt cẩn thận tỉ mỉ, cài thật chỉnh tề, khóe mắt mặc dù có nếp nhăn cũng không thể ngăn được tinh quang hiện ra. Tần Mục trước tiên có thể đoán được ông là một người làm việc nghiêm túc, nhưng đồng thời, ông cũng có mức sĩ diện rất cao. Khi Tần Mục quan sát Bạch Quang Lượng, ông ta cũng đang tỉ mỉ nhìn hắn. Không thể phủ nhận, trong ánh mắt Bạch Quang Lượng không phải là ánh mắt của cấp trên nhìn cấp dưới, trong đó còn chứa chút tình cảm cá nhân. Người thanh niên này chính là người ở cùng phòng với con gái mình lúc đêm khuya. Mấy người bên cạnh quan sát thấy biểu cảm của Bạch Quang Lượng, thấy nét mặt vốn nghiêm túc dần lộ ra nụ cười, mọi người cũng an tâm hơn. – Tần Mục, anh nói xem, anh nghĩ sao lại làm ra cái này? Bạch Quang Lượng mỉm cười nhìn tờ giấy “công khai thôn vụ” hỏi. – Là vì trách nhiệm. Hai mắt Tần Mục trong veo, nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ, không nhanh không chậm, thể hiện thái độ tương đối trầm ổn: – Quan chức ở thôn, là quan, cũng là người cầm đầu của dân chúng. một cái thôn nhỏ này, giống như một con thuyền nhỏ thô sơ ở thời đại vẫn còn chưa tiến bộ. Quan thôn chính chỉ huy, mọi người chính là mái chèo. Người chỉ huy không thể chỉ biết dùng mồm mép, còn phải biết chỉ cho mọi người phải chèo ra sao, chỉ rõ mục tiêu, cho bọn họ động lực tiến tới mới được. Tần Mục đi vài bước, tay chậm rãi vuốt tờ giấy đỏ: – Công khai thôn vụ chính là những quá trình chính trị cần phải trải qua, chỉ khi nào dân chúng hiểu được, bọn họ cần làm chỗ nào, có làm được hay không, có đáng không, bọn họ mới không tiếc sức lực đi theo chúng ta. Chủ tịch huyện Bạch, ông nói xem có đúng không? Tần Mục không nói quá rõ ràng, chính là đưa ra cái ví dụ hàm hồ, cho rằng với trí tuệ chính trị của Bạch Quang Lượng nhất định có thể biết được mục đích mình làm thế ra sao. Bạch Quang Lượng vừa nghe Tần Mục nói chuyện, vừa chậm rãi gật đầu, đợi Tần Mục nói xong, ông còn đang trầm tư chưa tỉnh lại. Quách Tự Tại đứng bên thấy rõ ràng, cách nói này của Tần Mục đúng là có ấn tượng với Bạch Quang Lượng. Thi hành biện pháp chính trị cho dân, hoàn chỉnh chính là tư tưởng làm quan của Bạch Quang Lượng. Vì thế khi lão họp hội ý với Bí thư huyện, các cuộc họp thường ủy tranh cãi không ít.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.