Đọc truyện Thanh Quan – Chương 23: Tửu cục, cần ổn
Tần Mục tỉnh ngộ, xem ra Bạch Nhược Hàm cùng Quý Chí Cương đã tới thời gian đặt bài xuống, phong vân trong huyện đã là mây đen bao phủ. Hắn không tâm tư đi tính toán chuyện này, chỉ cười nói: – Bác sĩ Bạch có thể đến trấn nghèo khó chúng tôi trấn thủ, là phúc khí của nhân dân Hà Tử trấn, sau này vẫn hi vọng bác sĩ Bạch nhiều chỉ đạo, tốn nhiều tâm sức. – Kẻ dối trá! Hôm nay tâm tình Bạch Nhược Hàm không tệ, nhìn thoáng qua nhóm người Lưu Đại Hữu hỏi: – Anh đang định đi đâu? Tần Mục xòe tay, cười khổ nói: – Lưu đại ca Vương đại ca thăng chức, lôi kéo tôi đi nhà Lưu đại ca chúc mừng đâu. Bạch Nhược Hàm vỗ tay nói: – Vừa lúc, mọi người chờ tôi một chút, tôi đi mua chút đồ vật, cũng đi thăm Trương đại tỷ. Trương Thúy đã sớm bận rộn trong nhà, đợi khi mọi người đi tới nhà Lưu Đại Hữu, trên bàn tròn lớn đã bày lên hai chai “Trữ Sơn Diếu Tàng”, còn có sáu đĩa thức ăn. Trương Thúy mời mọi người uống trước, chạy vào phòng bếp làm việc. Bạch Nhược Hàm buông xuống hoa quả mang đến, đeo tạp dề đi giúp đỡ Trương Thúy. Mọi người nhường nhau, cuối cùng Tần Mục đẩy Lưu Đại Hữu ngồi lên chủ vị, hắn ngồi xuống bên trái, Vương Chí ngồi bên phải, Chu Thông ngồi đối diện. Trong quốc nội khi uống rượu chú ý rất nhiều, vị trí ngàn vạn lần không thể ngồi sai lầm. Tỷ như bên Tây Bình huyện, đối mặt với cửa phòng là chủ tọa, đều là vị trí của diễn viên. Mà người trong nước lấy trái làm đầu, vị trí bên trái chủ tọa là thứ hai, theo thứ tự mà phán. Mọi người ngồi xong, Lưu Đại Hữu mở ra chai rượu, nói: – Hơn ba mươi đồng tiền một chai, còn chưa hưởng qua mùi vị thế nào, hôm nay mượn cơ hội này mọi người cùng nếm thử. Chu Thông đoạt lấy chai rượu rót cho mọi người, dùng loại chén hơn hai lượng, một chai vừa đủ bốn chén. Lưu Đại Hữu bưng chén lên, nói: – Mọi người họp mặt không dễ dàng, chúng ta cạn chén trước! Nói xong uống cạn sạch. Mọi người đều có tửu lượng cao, chỉ qua một vòng đã uống hết một chai rượu. Chu Thông lại mở một chai, tiếp tục rót đầy, mọi người bắt đầu nói chuyện. – Qua mười lăm tôi sẽ vào trong huyện công tác, sau này chuyện trong Hà Tử trấn mọi người chú ý một chút, nhất là Tây Sơn thôn, tiểu Tần là huynh đệ của lão Lưu tôi, có chuyện gì các cậu chịu khó chạy một chút. Lưu Đại Hữu mở miệng liền đem Tây Sơn thôn bắt ngay bên ngoài, có thể thấy được trong lòng hắn trong chuyện hắn được thăng chức tác dụng của Tần Mục lớn bao nhiêu. – Hiện tại anh chính là người lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi, ai dám không nghe đâu. Vương Chí cười nói: – Hơn nữa Tần thôn trưởng lại tài giỏi, nhìn hạng mục tại Tây Sơn thôn, tôi nghĩ sau này Tần thôn trưởng nhất định phong sanh thủy khởi, qua không bao lâu nữa sẽ trở thành lãnh đạo của chúng ta thôi. Tuy rằng Vương Chí từng tiếp xúc với Tần Mục một ngày, nhưng tự biết không quan hệ chặt chẽ bằng Lưu Đại Hữu, nói chuyện cũng hướng theo ưu đãi mà nói. Chu Thông cũng gật đầu. Tần Mục liền nở nụ cười, bưng chén rượu nói: – Tôi mời mọi người một chén, sau này chúng ta phải đi lại nhiều, chuyện ở Tây Sơn thôn nhất định phải phiền toái mọi người. Mọi người bưng chén uống rượu, Tần Mục vẫn chưa buông chén, trực tiếp giơ về hướng Lưu Đại Hữu, nói: – Chén rượu này tôi muốn chúc mừng Lưu đại ca, cuối cùng đã xuất đầu, không cần tiếp tục hai đầu bôn ba. Vì Lưu đại ca cùng Trương tỷ đoàn tụ, chén này anh phải uống cạn. Mọi người nghe được Tần Mục nói chuyện thú vị, cùng cười vang. Lưu Đại Hữu bưng chén rượu thở dài: – Mấy năm nay cũng khổ cô ấy. Thanh âm có chút trầm thấp, ngẩng đầu uống cạn chén rượu. Tần Mục đương nhiên không kém. Uống hết nửa cân rượu, gương mặt thanh tú của Tần Mục hiện lên tầng mây đỏ, nhưng tửu lượng của hắn không nhỏ, không để vào trong lòng. Trong phòng bếp, Trương Thúy vừa xào rau vừa hỏi Bạch Nhược Hàm: – Em nói một chút xem, vì sao lão Lưu nói thăng chức liền thăng lên, như vậy sau này ở trong nhà tôi muốn nói chuyện làm sao còn giá trị gì đây? Bạch Nhược Hàm cười nói: – Trương tỷ, chị còn già mồm cãi láo đi, ai không biết cả ngày chị đều ngóng trông Lưu đại ca điều về trong huyện đâu. Nàng cùng Trương Thúy thật quen thuộc, thứ nhất là vì Trương Thúy có thể kết giao, thứ hai là giữa phụ nữ với nhau không có quan hệ ích lợi trực tiếp thường thường rất dễ thân nhau. Trên mặt Trương Thúy không che giấu được vui vẻ, đem thức ăn bỏ vào trong mâm, nói: – Ai, em nói thật có lý. Đàn bà sao, đời này quan trọng nhất là tìm được đàn ông tốt. Nghèo thì không sợ, bộ dạng không đẹp cũng không sợ, trọng yếu nhất chính là phải tri kỷ với mình. Đừng xem lão Lưu ở bên ngoài động chút là gào to, nhưng về nhà đều là tôi định đoạt, không có nhiều lòng dạ nghĩ ngợi lung tung. Bạch Nhược Hàm cười bưng chén dĩa, nói: – Chị thỏa mãn đi, ngày nào đó tôi tìm người tốt hơn, làm chị tức chết! Nói xong bưng chén dĩa ra ngoài. Bốn người bên ngoài đã bắt đầu uống rượu thành cặp, Vương Chí biết Lưu Đại Hữu khẳng định có chuyện cần nói với Tần Mục, liền ghé sát Chu Thông hàn huyên chuyện hợp tác sau này, để hai người kia tự nói chuyện riêng. Tần Mục hiểu được ý tứ của Vương Chí, liền thấp giọng hỏi Lưu Đại Hữu: – Lưu đại ca, lẽ ra không nên hỏi thăm, nhưng trong lòng có việc chỉ muốn hỏi anh, khẩu cung của Lý Kim Bưu có đề cập tới Lý Đại Đồng hay không? Lưu Đại Hữu ôm bả vai Tần Mục, nhỏ giọng nói: – Vậy thì không có, không ngờ Lý Kim Bưu cũng rất kiên cường, tự mình làm việc đều ném Lý Đại Đồng sang một bên. Hiện tại hắn đã không còn thuộc sự quản lý của chúng tôi, sau này có sửa đổi khẩu cung hay không cũng không biết được. Tần Mục cau mày nói: – Vậy lần này Lý Đại Đồng có bị bắt hay không? Lưu Đại Hữu kỳ quái nhìn Tần Mục, nói: – Hắn rơi đài chẳng lẽ cậu không phải được ưu đãi sao? Cả ngày bị tên kia nhìn chằm chằm, cậu thật khó triển khai công tác. Ý tứ của Lưu Đại Hữu thật rõ ràng, nhìn trạng thái của Tần Mục hẳn là không định hạ công phu trong phương diện nông nghiệp, chuyên tâm chuyển sang việc chạm khắc gỗ. Tần Mục nhấp hớp rượu, như có suy nghĩ nói: – Nếu thay đổi một người còn khó đối phó hơn cả Lý Đại Đồng, vậy làm sao bây giờ? Lý Đại Đồng còn chưa động tay chân gì với chúng tôi, cho dù mở rộng công việc cũng là chuyện của Nông Khoa trạm trên huyện. Lưu Đại Hữu nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục, lưu trữ Lý Đại Đồng, để yên cho hắn ngồi ở vị trí kia như vậy hắn cũng sẽ không cố ý khó xử Tần Mục, thậm chí trong công việc nông nghiệp của Tây Sơn thôn, Lý Đại Đồng còn có thể giúp Tần Mục nói vài lời hay. – Thật không dễ làm đâu, hiện tại Lý Đại Đồng đã bị đóng băng, cậu xem trên đại hội hắn còn không có tư cách nói chuyện. Lưu Đại Hữu sờ cằm nói. – Đúng là không dễ làm. Tần Mục gật đầu nói: – Nhưng chuyện của Lý Kim Bưu không dính dấp tới Lý Đại Đồng, Lý Đại Đồng thật là có chút oan uổng. Lưu Đại Hữu gật gật đầu, nói: – Con gây tội lỗi cha mẹ không dạy dỗ, tuy rằng Lý Kim Bưu là cháu của Lý Đại Đồng, nhưng tội dạy dỗ không nghiêm hắn cũng phải gánh lên. Trừ phi… Đúng lúc này Bạch Nhược Hàm bưng chén đĩa đi ra, ánh mắt Lưu Đại Hữu chợt sáng lên, ghé sát tai Tần Mục nói: – Trước mặt cậu không phải có chiêu bài tốt đó thôi. Từ lúc Bạch Nhược Hàm xuất hiện, tâm tư Tần Mục đã đặt trên người nàng. Nghe Lưu Đại Hữu nói như thế, liền cười nói: – Lưu đại ca, anh không phải bảo tôi đi cạp váy quan hệ sao? Hai người quả thật uống không ít, nếu không Tần Mục sẽ không càn rỡ tới mức dùng từ “cạp váy quan hệ” nói ra. Lưu Đại Hữu cười ha ha, không nhắc tới đề tài này, hô: – Bác sĩ Bạch, nhìn cô xem, đến nhà tôi còn để cô bận việc. Thúy, mau nhanh lấy cái ghế cho bác sĩ Bạch! Dựa theo quy củ nơi này trên bàn rượu không có vị trí của phụ nữ, nhưng mọi người đều làm việc trong cơ quan chính phủ, không quá nhiều chú ý. Bạch Nhược Hàm liền cười nói: – Còn có hai món ăn, trong chốc lát tôi khẳng định cùng Lưu đại ca uống vài chén. Bạch Nhược Hàm xuất thân trong gia đình quan lại, loại trường hợp như vậy kiến thức không ít, tự nhiên không thể đánh đồng cùng con gái nông thôn. Mọi người cùng lớn tiếng tán thành, Bạch Nhược Hàm mỉm cười nhìn Tần Mục nói: – Tần Mục, thân thể anh vừa mới khôi phục, uống ít một chút, nhìn xem, mặt đỏ bừng. Lưu Đại Hữu cười nói: – Bác sĩ Bạch, yên tâm đi, sẽ không để cậu ấy uống nhiều. Bạch Nhược Hàm nghe được lời của Lưu Đại Hữu như có ý khác, khuôn mặt đỏ lên, nói: – Tôi có gì mà lo lắng, hai người uống, tôi đi giúp Trương tỷ. Nói xong xoay người quay vào phòng bếp. – Bất kể nói như thế nào hiện tại Hà Tử trấn cần có chỉ là một chữ “ổn”. Tần Mục nói chuyện không giống như một thôn trưởng, giống như bí thư đảng ủy bày mưu nghĩ kế: – Hiện tại trong trấn xem như đã có nhâm mệnh, thật sự không thể xảy ra chuyện xấu quá lớn. Dù sao Lý Đại Đồng cũng là lão nhân trong Hà Tử trấn, bước chân sẽ không cách bí thư quá xa. Vạn nhất để người khác đến, lại làm trái lại cùng đồng chí trên trấn, như vậy chúng tôi dưới cơ sở làm việc thật có chút cản tay. Ngón tay Tần Mục gõ lên bàn chậm rãi nói. Cạch, cạch, cach… Thanh âm gõ gõ có tiết tấu đem hai người dẫn vào rối rắm suy tư trong quan trường Hà Tử trấn. – Người nhỏ lời nhẹ ah. Tần Mục cảm giác được năng lượng của mình vẫn quá nhỏ. Không bao lâu Trương Thúy đã bận rộn xong xuôi, cùng Bạch Nhược Hàm đi ra, kéo hai ghế, Bạch Nhược Hàm ngồi cạnh Tần Mục, Trương Thúy ngồi bên Lưu Đại Hữu. Cũng không biết là uống nhiều lỡ lời hay trong lòng có ý nghĩ khác, Vương Chí nhìn Chu Thông cười nói: – Xem xem, hai người trẻ tuổi… Thanh âm không lớn nhưng mỗi người đều nghe được. Gương mặt Bạch Nhược Hàm đỏ hồng, sinh ra cảm giác lúng túng. Tần Mục liền bưng chén rượu lên, đem không khí xấu hổ xóa tan, nhìn Trương Thúy nói: – Trương tỷ, vạn dặm trường thu rốt cục đến cùng, hai bên lãnh đạo thắng lợi gặp nhau, chúng tôi sao, cần phải mời chị cùng Lưu đại ca một chén. Chu Thông đụng Vương Chí, hai người đều bưng chén rượu lên. Bạch Nhược Hàm cảm kích nhìn Tần Mục, cũng rất có phong phạm nói: – Lưu đại ca, Trương tỷ, sau này công tác trong thị trấn cũng đừng quên tôi, không có việc gì đến nhà ngồi chơi một chút. Nàng thốt ra lời này Vương Chí cùng Chu Thông không rõ, nhưng Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy cao hứng vạn phần, nhất thời uống cạn chén rượu. Bạch Nhược Phàm nhìn chén rượu u sầu, Tần Mục cười cầm lấy, nói với mọi người: – Vì cảm tạ bác sĩ Bạch chăm sóc tôi trong bệnh viện, tôi giúp nàng uống đi. Mọi người không đồng ý, Bạch Nhược Hàm đỏ mặt cầm chén nhấp môi sau đó nhét chén vào trong tay Tần Mục. Tần Mục cười, liền uống cạn chén rượu. Trương Thúy dùng khuỷu tay huých Lưu Đại Hữu, giải thích: – Nhìn xem, tôi cho lão Lưu mang chút nước trái cây về, hắn lại không chịu nhớ lấy. Bạch Nhược Hàm cười nói không sao, cũng không tiếp tục cầm chén rượu. Mọi người uống rượu trò chuyện, mãi cho tới khi trời tối. Vương Chí cùng Chu Thông cáo từ rời khỏi, Tần Mục vốn định đi nhưng Trương Thúy ngăn cản nói: – Trời sắp tối cậu còn muốn lên núi thật không an toàn. Vừa lúc tôi cùng Lưu đại ca phải về thị trấn, ngày mốt con tôi cần đi học, người trong nhà cùng nhau qua nguyên tiêu. Cậu giúp tôi xem nhà hai ngày đi. Nói xong ném cho Tần Mục xâu chìa khóa. – Vậy bác sĩ Bạch thì sao? Cùng về với chúng tôi? Lưu Đại Hữu hỏi một câu, bị Trương Thúy hung hăng giẫm lên chân. Bạch Nhược Hàm lắc đầu nói: – Tôi chưa về đâu. Mấy ngày nay nghỉ tôi đi tìm Hà Tinh, nhìn xem có di chứng gì hay không. Trương Thúy kéo áo Lưu Đại Hữu, hai người giải thích vài câu vật dụng trong nhà cho Tần Mục liền rời khỏi lên xe về thị trấn. – Em giẫm chân anh làm gì? Trên xe, Lưu Đại Hữu oán trách Trương Thúy. – Chỉ biết uống, cũng không có ánh mắt nhìn. Em xem nha, tiểu Tần cùng thiên kim chủ tịch huyện nói không chuẩn còn có chút diễn đâu. Trương Thúy cười vô cùng thâm ý. – Ah? Lưu Đại Hữu uống rượu, ý nghĩ có chút mơ hồ. – Đừng lo cười, ngày mốt phải đi làm, ngày mai đến chỗ Tiết cục trưởng bái phỏng một chút. Bóng đêm chậm rãi bao phủ Hà Tử trấn. Chờ khi không còn nhìn thấy bóng dáng của xe Jeep, Tần Mục chắp tay nhìn Bạch Nhược Hàm cười nói: – Bác sĩ Bạch… – Đừng cả ngày bác sĩ Bạch bác sĩ Bạch, anh còn mãi mong mình bị bệnh sao? Bạch Nhược Hàm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Mục. – Bạch cô nương? Tần Mục cũng cười. – Lại không phải tiểu thư khuê các, gọi cô nương làm gì ah? Bạch Nhược Hàm bật cười xoay người đi vào nhà. Tần Mục gãi đầu, hắn thật không thích gọi là Bạch tiểu thư. Hai người cùng nhau vào nhà, Tần Mục cầm áo khoác trên ghế dựa mặc vào, vừa rồi uống rượu nóng nực nên hắn cởi xuống. Bạch Nhược Hàm rót hai chén trà, đưa một chén cho Tần Mục, Tần Mục cầm lấy nói: – Uống xong chén nước này tôi sẽ về. Bạch Nhược Hàm kỳ quái nhìn hắn, nói: – Trời đã tối rồi, anh còn về làm gì? Không phải Trương tỷ đã nói rồi sao, để cho anh nghỉ ngơi ở đây, giữ nhà cho chị ấy. Tần Mục bật cười, không biết Bạch Nhược Hàm có được trí tuệ chính trị gì hay không, chuyến đi này của họ nói không chừng đã bị người nhìn thấy, nếu tối nay hắn cùng Bạch Nhược Hàm ở lại ngôi nhà này, có thể hôm sau sẽ truyền ra lời đồn đãi linh tinh. Hiện tại Tây Sơn thôn là thôn gương mẫu, là thôn làm thí điểm, Tần Mục thân làm thôn trưởng nếu bị người soi mói tật xấu, có chút tỳ vết nhất định sẽ bị người phóng đại đến vô hạn. Vừa tiến vào thập niên 90, vấn đề tác phong của quan chức cán bộ vẫn là hạng mục điểm tựa bị khảo sát. Bạch Nhược Hàm thấy Tần Mục cười khổ cũng không nói gì, nghĩ lại liền hiểu băn khoăn của hắn, bĩu môi nói: – Vậy anh nghỉ ngơi thêm chốc lát, nhìn xem anh uống bao nhiêu đây? Vừa rồi uống rượu xong đi ra cửa Tần Mục cũng có chút choáng váng đầu, giờ phút này nghe Bạch Nhược Hàm nói tới đầu càng thấy nặng. Hắn vịn ghế chầm chậm ngồi xuống, chỉ xuống đất nói: – Thấy không, cạn hết năm bình, thật nhiều đi.