Đọc truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục – Chương 90: Thuê động phủ
“Đạo hữu, có chuyện gì?” Nhậm Thanh Phong hơi sững sốt mà xoay người nhìn lại, hững hờ hỏi.
“Thiếu gia căn dặn tại hạ theo Nhậm thiếu gia đi du ngoạn Bạch Thuỷ thành, ngoài ra nếu Nhậm thiếu gia muốn rời Bạch Thuỷ thành, tại hạ sẽ tiễn một đoạn đường.” Gã bảo vệ tu sĩ áo đen mặt không đổi, ngữ khí bình tĩnh đáp.
“Ha ha, rất tốt, nếu Lý thiếu gia đã có ý tốt, Nhậm mỗ cung kính không bằng tuân mệnh vậy. Mời đạo hữu đi cùng tại hạ. Nhậm mỗ cũng ít khi được ra khỏi nhà, nhân dịp này du ngoạn Bạch Thuỷ thành một chuyến đi.” Nghe lời của gã tu sĩ Nhậm Thanh Phong hơi trầm ngâm sau đó cười vang nói.
Nếu Lý Kiệt hoài nghi mình, phái người này theo sau giám thị mà mình lại không thể từ chối vậy thì nhanh chóng đồng ý cho sảng khoái. Lại nói có một cao thủ đi theo giám thị, vậy tốt hơn nhiều so với bị lũ chuột nhắt bí mật giám thị, đánh lén. Ít nhất cũng đỡ lo hơn.
Nghĩ như vậy, vừa nói hết câu, , hắn xoay người ra khỏi đại môn Vạn Bảo lâu trước anh mắt kinh ngạc của hai tiếp đãi nữ tu. Gã tu sĩ hơi giật mình rồi cũng không nói nhiều, nhanh chóng đi theo Nhậm Thanh Phong.
“Tu vi đạo hữu là Linh Tịch kỳ sao?” Nhậm Thanh Phong vừa nhàn nhã đi dạo vừa tò mò hỏi gã tu sĩ bảo vệ đi sau.
Đi cùng người tu sĩ này, Nhậm Thanh Phong lập tức phát hiện một chuyện rất thú vị, đó là mình đi đến đâu thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Linh Tịch kỳ nơi đó đều có vẻ lễ độ cung kính. Vì thế Nhậm Thanh Phong có chút tò mò đối với tu vi của gã tu sĩ đi sau.
“Linh Tịch trung kỳ.” Gã tu sĩ có vẻ không vui, mặt lạnh lùng giống như thị uy cảnh cáo mà nói.
Không giống như đi theo Lý Kiệt, một người có thân phận địa vị, đi theo Nhậm Thanh Phong, một tu sĩ tu vi thấp kém không có địa vị, tại trong mắt gã, đó là chuyện mất mặt.
Là một tu sĩ Linh Tịch kỳ, tại Bạch Thuỷ thành cũng được tính là tu sĩ có tiếng tăm, làm gì có chuyện rỗi hơi đi theo một tên tán tu tu vi thấp kém và trả lời những câu hỏi linh tinh của hắn!
Khi biết tu vi gã bảo vệ, trong lòng Nhậm Thanh Phong hiểu được, cũng không hỏi lung tung nữa, trong đầu tính toán làm như thế nào để thoát thân, bề ngoài hắn vẫn tỏ ra nhàn nhã đi dạo phường thị.
“Sắc trời đã tối, sắp tới giờ thi hành lệnh cấm đi lại trong thành rồi. Hôm nay Nhậm thiếu gia nếu chưa muốn rời thành, hay là theo tại hạ về Lý gia nghỉ ngơi một hôm.” Đến lúc hoàng hôn, gã tu sĩ bảo vệ nhìn trời đang tối dần, mặt mỉm cười nhìn bóng lưng Nhậm Thanh Phong hờ hững nói.
“Cùng đạo hữu đến Lý gia nghỉ ngơi? Ý đó không tệ, bất quá như vậy có chút không hay.”
Nhậm Thanh Phong cũng không quay lại mà đi tiếp, đồng thời thuận miệng trả lời.
Đi du ngoạn Bạch Thuỷ thành gần nửa ngày, Nhậm Thanh Phong cuối cùng quyết định nghỉ lại Bạch Thuỷ thành vài ngày, sau đó hãy tìm cơ hội thoát thân. Bởi vì nếu bây giờ bỏ đi, chỉ sợ vừa ra cửa thành, cũng sẽ bị gã tu sĩ này tàn nhẫn giết chết.
Nếu Lý Kiệt hoài nghi mình có quan hệ với Phá Kim toa, dù là chưa chắc chắnthì hắn cũng không dễ buông tha mình. Trước ánh mắt của đông đảo tu sĩ và quy định cấm đánh nhau trong Bạch Thuỷ thành của 5 đại gia tộc mình có thể an toàn hơn một ít.
Ngoài ra, là thiếu chủ của đệ nhất gia tộc tu chân, Lý Kiệt sẽ càng không phá quy củ mà còn lấy Lý gia cầm đầu phụ trách duy trì trật tự mới đúng. Nhưng mà bây giờ nếu đến Lý gia, chỉ sợ rằng không thể thoát bị hại chết.
“Chuyện này không cần lo lắng, thiếu chủ nhà ta đã an bài tất cả. Vì vậy sẽ không trách Nhậm thiếu gia mạo muội đến nhà.” Tu sĩ bảo vệ ứng đối rất nhanh.
Rất hiển nhiên, Lý Kiệt bề ngoài xem như chính trực, nhưng thực tế tâm tư kín đáo cẩn thận. Không phải với vài câu nói dối của Nhậm Thanh Phong mà dễ dàng qua mắt hắn.
“Lý thiếu gia nghĩ chu đáo, nhưng Nhậm mỗ tu vi thấp kém, nên mỗi ngày cần phải chăm chỉ tu luyện. Mà đi đến nơi hiếu khách như Lý gia, Nhậm mỗ muốn yên lặng tu luyện chắc sẽ rất khó. Cho nên Nhậm mỗ không muốn đi. Nếu không ngại, vậy mời đạo hữu đi cùng Nhậm mỗ đến thành bắc thuê hai gian linh mạch động phủ, tạm thời nghỉ chân là được.”
Nhậm Thanh Phong giả ra một bộ cảm kích trước sự nhiệt tình “quá mức” của Lý Kiệt, sau khi nói xong, hắn xoay người đi tiếp, tựa hồ còn muốn mời tu sĩ đi cùng.
“Ồ, nếu Nhậm thiếu muốn như vậy, tại hạ sẽ phải tuân lời thiếu gia đi theo Nhậm thiếu.” Bảo vệ tu sĩ hơi sững sờ, sau đó như quyết định xong một chuyện đáp lời.
Đối với lời từ chối uyển chuyển của Nhậm Thanh Phong , tu sĩ bảo vệ không có lý do để nói. Lúc này cả hai đều giả dối khách khí, nếu mà mạnh mẽ cưỡng bức tiểu tử này đem về, cũng không ổn thoả. Lại nói Lý Kiệt cũng không đoán trước Nhậm Thanh Phong sẽ lấy một cái cớ như vậy, cho nên bảo vệ tu sĩ không có hành động quá mức.
Tại trong mắt gã, Nhậm Thanh Phong chỉ là một tên Luyện Khí kỳ hàng thật giá thật, với trình độ như vậy sẽ không thể thoát lòng bàn tay của gã.
Nhậm Thanh Phong lúc này kiên trì đi thành bắc, còn gã tu sĩ này nếu không có cơ hội thuận lợi cũng không dám ra tay giết Nhậm Thanh Phong. Vì vậy mà hắn theo sát Nhậm Thanh Phong một bước không rời.
Chuyện này liên quan đến mạng sống, Nhậm Thanh Phong cũng muốn liều một lần nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Mà khi đưa ra yêu cầu đó, hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ dễ dàng đáp ứng.
Tu vi tên người hầu cao hơn hắn rất nhiều, quyền sinh sát Nhậm Thanh Phong ở trong tay gã. Ở một mức độ nào đó mà nói thì mạng sống của Nhậm Thanh Phong được quyết định chỉ bằng một suy nghĩ của gã.
Nghe được bảo vệ tu sĩ trả lời, Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng thờ dài một hơi, sau đó cũng không nói gì, thừa lúc trời còn chưa tối hẳn hắn nhanh chóng vận hành Ngự Phong quyết, lấy tốc độ Luyện Khí kỳ bay về phía bắc thành.
Bảo vệ tu sĩ thấy thế cũng bay sát theo sau. Dù cũng là thi triển Ngự Phong Quyết nhưng người này với tu vi Linh Tịch kỳ thì so với Nhậm Thanh Phong toàn lực thi triển dáng vẻ tiêu sái hơn rất nhiều.
Nhậm Thanh Phong nhìn như nhàn nhã đi dạo, nhưng thực tế hắn đang cố gắng hết sức, cho nên dù Bạch Thuỷ thành rộng lớn hắn cũng chỉ dùng nửa canh giờ để đến bắc thành.
Phía bắc Bạch Thuỷ thành có nhiều linh mạch động phủ chuyên môn dùng để cho rất nhiều tu sĩ tán tu nghỉ lại thành thuê. Chuyện này Nhậm Thanh Phong biết được do lúc trước hỏi thăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ về vị trí phường thị.
Cái gọi là Linh mạch động phủ, kỳ thật đều có tại các thành trì lớn ở Thiên Thai đại lục . Những thành trì này có vị trí địa lý ưu việt, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, nên trong đó có rất nhiều nơi tiểu sơn, tiểu hồ chứa đựng linh khí vô cùng sung túc, linh mạch tụ tập.
Những môn phái lớn cùng những tu chân gia tộc lớn khống chế những thành trì này đều xây dựng ở đây những động phủ để tu luyện.
Động phủ mà Môn phái dùng không hết sẽ cho các tu sĩ tán tu thuê, từ đó có thể không ngừng thu được lượng lớn linh thạch.
“Đạo hữu tới thật đúng lúc, nếu chậm một chút, lúc đó đóng cửa cho thuê, vậy thì đạo hữu đi phí công một chuyến rồi, ha ha.”
Tại đại sảnh cao to của nơi cho thuê động phủ, trong một gian phòng chuyên dùng để đăng kí và thu linh thạch của khách đến thuê, một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặt nhiều nếp nhăn cười với Nhậm Thanh Phong và gã tu sĩ bảo vệ.
Tuy Nhậm Thanh Phong vào trước nhưng mà tu vi chỉ là Luyện Khí kỳ, nhìn qua giống như là người hầu của tu sĩ Linh Tịch kỳ, nên người này liền không để ý đến hắn mà vượt qua trước mặt trực tiếp đón tên tu sỉ bảo vệ đồng thời nói ra.
“Xin hỏi đạo hữu, động phủ cho thuê ở đây, có những loại nào?” Bởi vì gã tu sĩ bảo vệ đứng phía sau yên lặng không nói lời nào cho nên Nhậm Thanh Phong đương nhiên quay qua hỏi thăm lão giả về tình hình nơi đây.
“Động phủ bổn thành cho thuêcó ba loại thượng – trung – hạ. loại thượng đẳng linh khí nồng đậm, thích hợp tu sĩ Kim Đan tiền kỳ hoặc Linh Tịch hậu kỳ sử dụng, còn năm phòng trống. Loại trung đẳng thích hợp Linh Tịch kỳ sử dụng, còn dư hơn ba mươi phòng. Loại hạ đẳng thì thích hợp cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng, hiện tại đã không còn phòng trống.” Lão giả hơi sửng sốt rồihơi khinh thường mà quay qua trả lời Nhậm Thanh Phong.
“Thì ra là thế, nếu không có phòng thích hợp cho tu sĩ Luyện khí kỳ sử dụng, loại Hạ đẳng cho trúc cơ kỳ cũng đầy, vậy tại hạ thuê một động phủ dành cho Linh Tịch kỳ sử dụng.” Nhậm Thanh Phong có vẻ bất đắc dĩ nhìn tu sĩ bảo vệ, sau đó rất nhanh nói với lão giả.
—–o0o—–