Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương Q.2 - Chương 82: Phường thị Bạch Thủy


Bạn đang đọc Thanh Phong Tu Tiên Lục: Chương Q.2 – Chương 82: Phường thị Bạch Thủy

Sau khi chia tay Đỗ Uy, Nhậm Thanh Phong ngự Phá Kim Toa, toàn lực bay đi hơn ba mươi dặm, lúc này mới yên tâm thở phào một hơi, giảm tốc độ phi hành xuống.
Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định đổi qua pháp khí Hoàng Chu, sau đó xác định hướng của thành trì gần nhất bay tới. Đó chính là Bạch Thủy thành.
Phá Kim Toa dù rất tiện dụng nhưng lại dễ bị tu sĩ khác nhận ra. Tuy nhiên, lần này nhờ có nó nên hắn đã được lợi rất nhiều từ Đỗ Uy.
Nhưng mà lần sau chưa chắc sẽ được may mắn như vậy. Mà nếu cứ lợi dụng thanh danh của Mã Đằng cũng rất dễ bị lộ. Hơn nữa Nhậm Thanh Phong cũng không muốn làm như vậy.
Qua chuyện này Nhậm Thanh Phong càng thấy cần thiết phải có một thượng phẩm phi hành pháp khí. Bởi vì tốc độ của pháp khí Hoàng Chu do Phí trưởng lão tặng hắn thật sự khá chậm.
Trải qua trận chiến Quỷ Khốc Lâm, hắn đã dùng hết cao cấp linh phù lấy từ Mã Đằng. Vì vậy nếu có cơ hội hắn sẽ mua dự trữ một hai tấm. Nếu không lỡ lại gặp một đối thủ cường đại hay nguy hiểm đặc thù thì chỉ sợ muốn chạy cũng không thoát.
Vì lo lắng như vậy cho nên khi bay ra khỏi trấn nhỏ Nhậm Thanh Phong cũng không lập tức quay trở lại Huyền Dương Môn mà quyết định tìm một phường thị đủ lớn ở gần nhất. Hắn định khi đến nơi sẽ tìm hiểu giá cả rồi bán đi một phần trong năm tấm Thủy linh thạch mà hắn tìm thấy trong đáy động ở Hoang Sơn Nhai, sau đó nhân tiện tìm xem có linh phù cao cấp giá rẻ hay không để mua một ít hoặc là đặt mua một pháp khí phi hành cao cấp.
Nếu không mua được gì hữu dụng thì cũng có thể đổi lấy một ít trung phẩm linh thạch. Đối với người thường tu luyện cực hạn như mình thì như vậy cũng là một lựa chọn không tồi.

“Cực hạn tu luyện”, đó là sau khi Nhậm Thanh Phong trở về Tàng thư các, nhất thời cao hứng nghĩ ra. Theo phương pháp này thì trước hết hắn sử dụng hết linh lực của bản thân rồi nhanh chóng dùng lượng lớn linh thạch để bổ sung linh lực nhằm tăng cường tu vi. Tên gọi đó là mô tả rút gọn của phương pháp trên.
Còn sở dĩ hắn không đi Thái Châu thành để bán Thuỷ Linh Thạch là vì nghĩ đến an toàn bản thân. Mặt khác, Tiểu Cốc phường thị bên ngoài Huyền Dương Sơn quá nhỏ, thứ quý giá như Thuỷ Linh thạch e là tu sĩ cấp thấp sẽ rất khó mua được. Hơn nữa tại Tiểu Cốc phường thị cũng không tìm được cao cấp pháp khí và cao giai linh phù.
Bởi vì ở tu chân đại phái như Huyền Dương môn, đan dược và các loại pháp khí hầu như đều tự cung tự cấp, đồng thời đều có nơi cố định cung cấp vật tư. Cho nên Tiểu Cốc phường thị dù kề sát Huyền Dương môn – môn phái tu chân lớn nhất Thái Châu – thì cũng chỉ có tu sĩ cấp thấp mua bán một ít vật phẩm lặt vặt mà thôi.
Ròng rã phi hành qua đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau, Nhậm Thanh Phong còn cách Bạch Thuỷ thành khoảng trăm dặm. Bạch Thuỷ thành tên như nghĩa, bởi nó nằm bên sông Bạch Thủy rộng lớn uốn lượn nên có tên này.
Đi tới ngoài thành, Nhậm Thanh Phong mới phát hiện Bạch Thuỷ thành tuy không rộng lớn hùng vĩ bằng Thái Châu thành, nhưng lại có nét cổ xưa và tang thương vô cùng.
Nhậm Thanh Phong theo dòng người vào trong Bạch Thủy thành. Hắn lang thang trên con đường đá trắng cổ xưa, hai bên cửa hiệu san sát tấp nập kẻ đến người đi. Đi một lát, hắn chợt kinh ngạc phát hiện, các cấp tu sĩ thường xuyên xuất hiện ở nơi này không ít hơn ở Thái Châu thành. Chỉ có điều, tu sĩ ở đây phần lớn chỉ là trung – thấp cấp và độc lập hành động còn ở Thái Châu thành thì thường là tu sĩ của các môn phái tu chân kết thành đội nhóm đi cùng với nhau.
Ánh mắt Nhậm Thanh Phong tuỳ ý quét khắp trên phố. Rồi sau đó, hắn tìm một gã tu sĩ Luyện Khí kỳ hỏi thăm cụ thể tình huống ở Bạch Thuỷ thành. Từ những thông tin giản lược đại khái này, hắn biết được một ít sự tình về Bạch Thuỷ thành. Thành này tuy không nhỏ nhưng phường thị chỉ có một cái, còn lại là một ít cửa hàng lớn mua bán vật phẩm tu chân do năm gia tộc lớn là Chu, Trần, Ngô, Lý, Vương ở Thái Châu liên kết quản lý.
Năm gia tộc tu chân này, tuy quản lý phần lớn sản nghiệp kinh doanh tu chân tại Bạch Thuỷ thành nhưng đối với đa số tu sĩ giao dịch tại đây họ thu thuế thả lỏng hơn nhiều so với Thái Châu thành. Vì vậy dù Bạch Thuỷ thành không rộng bằng Thái Châu thành nhưng tán tu qua đây lưu lại có phần nhiều hơn một ít.

Hiểu rõ đại khái tình huống ở Bạch Thuỷ thành rồi, hắn tiếp tục đi vòng vo qua các ngõ ngách hơn nửa canh giờ. Cuối cùng Nhậm Thanh Phong đi đến bên ngoài phường thị lớn nhất Bạch Thuỷ thành – Bạch Thuỷ phường thị.
“Bạch Thuỷ thành phường thị, ta thấy nên gọi là năm đại gia tộc phường thị mới đúng. Nếu không có chỗ dựa, phần lớn tán tu có tu vi không cao thật sự rất khó sinh tồn tại tu chân giới thực lực vi tôn này.” Bước vào phường thị, đi trên đường cái dày đặc cửa hiệu ở hai bên, giữa dòng người tu chân lui tới, Nhậm Thanh Phong cảm khái trong lòng.
Trong phường thị tán tu đến mua bán không hề ít, nhưng mà phần lớn những người này đều chỉ là làm ăn nhỏ. Mà cửa hàng có chút coi được, cơ hồ hơn phân nửa đều là do đệ tử của năm đại tu chân gia tộc lập nên. Đặc điểm này có thể nhận thấy dễ dàng qua chiêu bài của ngũ đại gia tộc hiện thị trên biển hiệu bên ngoài cửa hàng.
Nhậm Thanh Phong tìm hơn một giờ, đi qua hơn mấy chục cửa hàng nhỏ, mặc dù không mua được thứ gì, nhưng cũng nắm được cửa hàng bán vật phẩm cao cấp nhất ở phường thị này.
Chủ các cửa hàng đều nói giống nhau:
“Đạo hữu nếu muốn bán thứ tốt, thì nên đi Vạn Bảo Lâu tìm kiếm. Cửa hàng nhỏ như của chúng ta thì sao có thể đủ linh thạch để mua được bảo bối quý trọng như vậy cơ chứ!”
“Đúng vậy, Vạn Bảo lâu.”

“Đến Vạn Bảo lâu là được. Đi thẳng về phía trước, đến cuối phường thị là có thể thấy.”
Dựa theo các chủ cửa hàng chỉ dẫn, Nhậm Thanh Phong tìm nửa canh giờ, cuối cùng đi tới cuối phường thị, đó là một toà lầu ba tầng cao lớn hoa lệ, trang trí đẹp đẽ. Trước lầu lại treo một biển hiệu màu vàng thật lớn.
Nhìn thấy Vạn Bảo lâu, Nhậm Thanh Phong cũng hết sức kinh ngạc vì hình dáng bên ngoài của tòa lầu. Nhậm Thanh Phong nhớ rõ ở phường thị của Thái Châu thành cũng có một tòa lầu có hình dạng tượng tự như vậy. Nhìn thấy như vậy, hắn đoán rằng phía sau chiêu bài này hẳn phải có thế lực lớn với tài sản rất lớn để duy trì.
Tìm được Vạn Bảo lâu, Nhậm Thanh Phong cũng không vào ngay. Mà trước khi vào, hắn tìm một góc vắng vẻ, đeo lên ám ngân, sau đó điều chỉnh tu vi che giấu ở Luyện Khí hậu kỳ. Xong rồi hắn mới bước tới Vạn Bảo lâu.
“Vị đạo hữu này xin dừng bước, cửa hàng có quy định, muốn vào trong, nộp trước hai khối linh thạch hạ phẩm.” Hai nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặc trang phục màu vàng đứng trước cửa Vạn Bảo lâu, trong đó một người mỉm cười đưa tay ngăn Nhậm Thanh Phong, rất nhanh nói.
“Ồ, nếu tại hạ muốn vào xem một chút, chẳng nhẽ cũng phải nộp đủ số linh thạch hay sao?” Nhậm Thanh Phong cố ý giả giọng khàn khàn nhìn hai nữ tu sĩ rồi lạnh nhạt đáp lời.
Tại thời kỳ đặc biệt, nếu có thể tiết kiệm một khối hạ phẩm linh thạch cũng tốt, cho nên Nhậm Thanh Phong mới nói như thế. Mặt khác nhất thời nổi hứng, hắn muốn nhìn hai nữ tu sĩ nhiều hơn một chút.
“Đạo hữu thứ lỗi, cửa hàng quy định như thế.” Nữ tu sĩ mặt mày không đổi sắc hờ hững trả lời. Người nữ tu sĩ này đối với một tu sĩ cấp thấp lại nhỏ mọn, không hiểu quy củ như Nhậm Thanh Phong hiển nhiên có ý khinh thường.
Nhậm Thanh Phong thấy mặt hai nữ tu sĩ không đổi, bộ dáng không chút nể nang, chỉ đành nở nụ cười sau lớp mặt nạ, rồi hắn cũng không nói nhiều, lấy ra hai khối hạ phẩm linh thạch chuẩn bị đưa đi. Chợt lúc này, có một khối trung phẩm linh thạch bay tới trước hai nữ tu.

“Phí của vị huynh đài này tính luôn cho ta. Cộng lại một khối Trung phẩm linh thạch, chắc là cũng đủ.” Một giọng nam trẻ tuổi sang sảng nói.
Vừa dứt lời, một gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tuổi trẻ, dáng người tầm thước, thân mặc trường bào trắng, tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ thân thiện tươi cười từ phía sau Nhậm Thanh Phong thản nhiên đi tới.
“Tại hạ Lý Kiệt, không biết vị huynh đài tên họ là gì?” Thanh niên tu sĩ mỉm cười, hơi khom người đối với Nhậm Thanh Phong thi lễ nói.
“Tại hạ Nhậm Đại Phong.” Nhậm Thanh Phong hơi giật mình, tiếp theo cũng không khách khí mà trực tiếp thu hồi hai viên linh thạch hạ phẩm rồi sau đó khom người hoàn lễ với người vừa hỏi..
Nếu là trước đây ở trên giang hồ, có người thiện ý giúp hắn trả tiền, Nhậm Thanh Phong sẽ thẳng thắn chân thành đối đãi với người đó. Nhưng mà bây giờ ở tại tu chân giới Thiên Thai Đại Lục, nơi cường giả như mây nguy hiểm khó lườngnày, với tu vi thấp kém hiện giờ, hắn cần phải thật cẩn thận mới được. Dù sao, dùng cái tên có chút cổ hủ “ Nhậm Đại Phong”, , ở mức độ nào đó cũng là thành khẩn rồi.
Nhậm Thanh Phong sở dĩ không trước mặt cự tuyệt ý tốt của đối phươnglà bởi vì hắn phát hiện phía sau đối phương còn đi theo hai gã mặc áo đen sắc mặt lạnh lùng, không rõ tu vi, hình như là hộ vệ của người này.
Có hai người đi theo bảo vệ, lại hào phóng, chắc chắn không phải là tu sĩ bình thường. Cho nên Nhậm Thanh Phong cũng biết ứng xử, cố ý không làm đối phương mất mặt.
—–o0o—–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.